- Viên đá đó là chúng tôi lấy được từ một du khách từ nửa năm trước. Người du khách này đồng ý đưa một trăm triệu đô la để chuộc lại viên đá từ trong tay của chúng tôi. Chúng tôi thấy y chịu chơi như vậy liền biết viên đá này không bình thường, nên mới giữ nói lại.
Tên râu quai nói tranh thủ trả lời. Lâm Vân gật đầu, biết hai người này cũng không rõ viên đá có tác dùng gì, chỉ hỏi cái khác:
- Các ngươi muốn điều khiển con tàu đi tới nơi nào? Còn bao lâu thì mới tới địa điểm muốn đi?
Tên râu quai nón không dám giấu diếm, vội vàng nói:
- Chúng tôi muốn lái thuyền tới đảo Ohio ở Nam Thái Bình Dương. Chúng ta sẽ tạm đỗ thuyền ở chỗ đó.. Hiện tại chúng ta còn phải đi qua đảo Baker, quần đảo Mather, đảo Polynesia. Rồi sau đó theo Thái Bình Dương đi qua đảo Guam, tiến vào hải vực Philippines. Bất quá, khi đi tới Philippines, chúng ta có hai con đường. Một đường tới cửa biển Nam Hải hoặc là cập bến Hồng Kong. Hoặc cũng có thể cập bờ ở Phúc Châu thuộc Đông Hải.
- Tuy nhiên, vô luận là cập bờ ở nơi nào, nhưng khi chúng ta đi vào khu vực biển trong đất liền, sẽ bị chặn đường. Thậm chí đi tới gần đảo Guam cũng có khả năng gặp phải đội bảo vệ biển của nước Mĩ. Dù vậy chúng ta có thể tận lực rời đi những khu vực bảo vệ đó
Tên râu quai nón nói xong, cẩn thận nhìn Lâm Vân. Thấy Lâm Vân không nói lời nào, vội vàng bổ sung:
- Dựa vào tốc độ hiện tại của chúng ta, phỏng chừng phải mất hai mươi lăm, hai mươi sáu ngày mới có thể đến nơi cần đến.
- Bến tàu nào là gần nhất?
Lâm Vân thấy tên râu quai nón này rất rành đường biển, nên lần nữa hỏi:
- Bến tàu gần nhất phỏng chừng chính là bến tàu Phúc Châu. Tuy nhiên khi chúng ta đi vào khu vực biển trong đất liền…
Lời của tên râu quai nón còn chưa hết, đã bị Lâm Vân cắt đứt.
- Không cần phải nói nhảm và lo lắng, hai ngươi chỉ cần để ý lái thuyền là được. Nếu có thể đúng ngày quy định tới nơi, ta sẽ tha cho các ngươi. Còn không làm được, thì chuẩn bị tinh thần bị cá ăn đi.
Lâm Vân nói xong vứt mấy hộp đồ ăn cho hai người, về phần hai người này nghỉ ngơi như thế nào, thì là chuyện của bọn chúng.
Lâm Vân đứng ở mũi tàu, nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, trong lòng nói, không ngờ chỉ mấy tháng mà mình đã đi được xa như vậy. Không biết thông đạo dưới chân núi kia là thông đạo gì? Chẳng lẽ nơi đó không có người xuất hiện?
…..
Bởi vì lần trước mấy người đứng đầu của các công ty thuốc bị quỷ dị chết đi. Tăng thêm việc tập đoàn Vân Môn đã xây dựng xong tòa nhà Vân Môn, khiến việc an toàn của công ty tăng lên mấy chục lần. Thậm chí việc kiểm tra người ra vào đều đổi thành kiểm tra vân tay và tròng mắt. Cả toàn nhà có gần sáu mươi người bảo vệ. Có thể nói, hệ thống an toàn của tập đoàn Vân Môn đã không có công ty nào có thể so sánh.
Trịnh Quân và Chu Tuần tới đây được một tháng, Du Thiết của Long Ảnh cũng đi tới Yên Kinh. Y vốn là đặc công tinh anh của quân khu Vân Bắc, y liều mạng vào Long Ảnh, vì muốn học một ít bản lĩnh từ huấn luyện viên Lâm.
Mà càng tiếp xúc với huấn luyện viên Lâm, y càng biết những điều mình học trước đây chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Huấn luyện viên Lâm đã trở thành vị thần không gì là không làm được trong lòng Du Thiết. Lần trước y cũng muốn đi cùng hai người Trịnh Quân, nhưng do Thái Giang sợ đi nhiều người quá, lãnh đạo sẽ không đồng ý. Cho nên phải chờ tới khi bổ sung thêm đủ người thì mới đồng ý Du Thiết rời đi.
Hiện tại hội liên hiệp đặc công quốc tế còn chưa triệu tập đội viên. Tuy tổng bộ của hội liên hiệp đã làm xong từ lâu, nhưng còn một vài thiết bị dụng cụ còn chưa lắp đắt hoàn chỉnh. Hai là còn đang thương lượng bầu ra chủ tịch và người lãnh đạo của hội liên hiệp. Liên Hợp Quốc vốn định để cho huấn luyện viên Lâm Vân của đội Long Ảnh đảm nhiệm chức vị chỉ huy này. Đại đa số các quốc gia cũng quăng phiếu tán thành. Kể cả nước Mĩ trong đó. Bởi vì cho dù bọn họ muốn phản đối nhưng cũng không có lý do gì phản đối.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt lại không tìm thấy tung tích của Lâm Vân. Vì vậy chuyện bầu ra người chỉ huy phải bị gác xuống. Tuy rất nhiều quốc gia đề nghị để cho đội trưởng của Long Ảnh tạm thời đảm nhiệm chức vụ. Nhưng mấy quốc gia không có quan hệ tốt với Hoa quốc lại đưa ra ý kiến phản đối.
Cứ như vậy, sự tình kéo tới tân bây giờ. Các đội đặc công của quốc gia thì vẫn tiếp tục tập luyện ở trụ sở huấn luyện của quốc gia mình. Còn trụ sử hội liên hiệp thì cứ để trống đấy. Nhưng vấn đề này chậm nhất là tới cuối năm nay phải giải quyết. Bởi vì cuối năm là thời hạn cuối cùng để đưa ra thông báo cho toàn bộ dư luận. Thái Giang cũng muốn trước khi cuối năm để cho Du Thiết và Vương Vĩ rời đi Long Ảnh. Bằng không tới đó lúc đó, hội liên hiếp xếp vào biên chế mà không thấy mặt thì cũng không tốt lắm.
Sau khi Du Thiết đi tới Yên Kinh, lực lượng bảo vệ của tập đoàn Vân Môn tăng thêm rất nhiều. Hiện tại bốn người Lam Cực chia là hai ban. Ban ngày là do Lam Cực và Trịnh Quân, ban đêm là do Du Thiết và Chu Tuần bảo vệ.
Bởi vì công ty đã tung các sản phẩm điện tử ra thị trường nên việc bảo an tăng mạnh lên không biết bao nhiêu lần. Huống hồ mỗi lúc trời tối, bảo vệ vẫn có hơn ba mươi người, và quy định không được ai tới tầng tám. Ngoại trừ bốn người bảo vệ. Còn lại các bảo vệ khác chỉ được tuần tra các tầng dưới. Chương Hoa, Tiền Phẩm, Hoàng Vệ Đông và Song Hà chính là bốn người duy nhất có quyền đi vào tầng thứ tám. Bởi vì bốn người này cũng xuất thân từ quân đội. Thân thủ càng là đứng đầu trong đám bảo vệ. Cho nên bốn người này có nhiệm vụ đi theo Du Thiết và Chu Tuần bảo vệ vào ban đêm.
Tuy nhiên, tập đoàn Vân Môn di chuyển đến trụ sở mới đã được một tháng, còn chưa xảy ra một vụ trộm cắp nào. Nhưng để đề phòng bất trắc, sáu người vẫn phải thường xuyên cảnh giác xung quanh tòa nhà.
- Chu Tuần, huấn luyện viên Lâm đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa thấy trở về, cậu nghĩ huấn luyện viên Lâm đã đi dâu rồi?
Du Thiết đã tới đây một tháng, cũng biết Lâm Vân rời đi công ty được gần hai năm rồi. Tuy y biết với bản lĩnh của huấn luyện viên Lâm chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng thời gian đã lâu như vậy, còn không có bất kỳ tin tức gì, trong lòng vẫn có chút sốt ruột.
Huống hồ công ty của huấn luyện viên Lâm đã lớn như vậy, nghe nói nửa năm sau còn tung ra sản phẩm mới.
- Mình nghĩ chắc anh ấy đi tìm vợ, hoặc là đi tới một nơi đặc thù nào đó. Giống như khu rừng Vạn Côn lần trước hay là trong rừng rậm Amazon. Mình cảm thấy huấn luyện viên Lâm đang ở những nơi như vậy để luyện công, hoặc tìm vật gì đó. Tuy nhiên, nghe nói huấn luyện viên Lâm rất yêu vợ, cũng không bài trừ khả năng anh ấy đi tìm vợ của anh ấy. Mẹ và em gái của huấn luyện viên Lâm đều làm việc ở công ty. Cho nên nếu huấn luyện viên Lâm trở về thì anh ấy nhất định sẽ trở về đây trước.
Chu Tuần sùng bái Lâm Vân tuyệt đối không kém Du Thiết. Thậm chí còn mang theo sự cảm kích vì Lâm Vân đã từng cứu mạng mình.
Du Thiết gật đầu. Còn chưa nói thêm thì bỗng nghe thấy tiếng vang từ mấy bảo vệ gác cổng. Quay đầu lại nhìn thì thấy Hoàng Vệ Đông chạy tới. Du Thiết đoán tiến vừa nãy là tiếng mở cửa khi ấn dấu vân tay, nên không để ý. Đang chuẩn bị hỏi thăm các bảo vệ khác, thì đột nhiên y cảm thấy không đúng. Ánh mắt của Hoàng Vệ Đông rất kỳ quái, không có chút tinh thần gì cả.
Nhiều năm kinh nghiệm sống trong bộ đội đặc công, Du Thiệt lập tức đẩy Chu Tuần sang một bên. Còn mình chưa kịp né tránh thì tiếng súng đã nổ. Một viên đạn nhanh chóng xuyên qua ngực của Du Thiết. Du Thiết lập tức rút ra chủy thủ, quay lại ném. Chủy thủ vừa vặn đâm trúng cổ họng một tên đứng đằng sau Hoàng Vệ Đông. Lúc Du Thiết ngã xuống mặt đất, thì tên đằng sau kia cũng ngã theo Hoàng Vệ Đông.
- Viên đá đó là chúng tôi lấy được từ một du khách từ nửa năm trước. Người du khách này đồng ý đưa một trăm triệu đô la để chuộc lại viên đá từ trong tay của chúng tôi. Chúng tôi thấy y chịu chơi như vậy liền biết viên đá này không bình thường, nên mới giữ nói lại.
Tên râu quai nói tranh thủ trả lời. Lâm Vân gật đầu, biết hai người này cũng không rõ viên đá có tác dùng gì, chỉ hỏi cái khác:
- Các ngươi muốn điều khiển con tàu đi tới nơi nào? Còn bao lâu thì mới tới địa điểm muốn đi?
Tên râu quai nón không dám giấu diếm, vội vàng nói:
- Chúng tôi muốn lái thuyền tới đảo Ohio ở Nam Thái Bình Dương. Chúng ta sẽ tạm đỗ thuyền ở chỗ đó.. Hiện tại chúng ta còn phải đi qua đảo Baker, quần đảo Mather, đảo Polynesia. Rồi sau đó theo Thái Bình Dương đi qua đảo Guam, tiến vào hải vực Philippines. Bất quá, khi đi tới Philippines, chúng ta có hai con đường. Một đường tới cửa biển Nam Hải hoặc là cập bến Hồng Kong. Hoặc cũng có thể cập bờ ở Phúc Châu thuộc Đông Hải.
- Tuy nhiên, vô luận là cập bờ ở nơi nào, nhưng khi chúng ta đi vào khu vực biển trong đất liền, sẽ bị chặn đường. Thậm chí đi tới gần đảo Guam cũng có khả năng gặp phải đội bảo vệ biển của nước Mĩ. Dù vậy chúng ta có thể tận lực rời đi những khu vực bảo vệ đó
Tên râu quai nón nói xong, cẩn thận nhìn Lâm Vân. Thấy Lâm Vân không nói lời nào, vội vàng bổ sung:
- Dựa vào tốc độ hiện tại của chúng ta, phỏng chừng phải mất hai mươi lăm, hai mươi sáu ngày mới có thể đến nơi cần đến.
- Bến tàu nào là gần nhất?
Lâm Vân thấy tên râu quai nón này rất rành đường biển, nên lần nữa hỏi:
- Bến tàu gần nhất phỏng chừng chính là bến tàu Phúc Châu. Tuy nhiên khi chúng ta đi vào khu vực biển trong đất liền…
Lời của tên râu quai nón còn chưa hết, đã bị Lâm Vân cắt đứt.
- Không cần phải nói nhảm và lo lắng, hai ngươi chỉ cần để ý lái thuyền là được. Nếu có thể đúng ngày quy định tới nơi, ta sẽ tha cho các ngươi. Còn không làm được, thì chuẩn bị tinh thần bị cá ăn đi.
Lâm Vân nói xong vứt mấy hộp đồ ăn cho hai người, về phần hai người này nghỉ ngơi như thế nào, thì là chuyện của bọn chúng.
Lâm Vân đứng ở mũi tàu, nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, trong lòng nói, không ngờ chỉ mấy tháng mà mình đã đi được xa như vậy. Không biết thông đạo dưới chân núi kia là thông đạo gì? Chẳng lẽ nơi đó không có người xuất hiện?
…..
Bởi vì lần trước mấy người đứng đầu của các công ty thuốc bị quỷ dị chết đi. Tăng thêm việc tập đoàn Vân Môn đã xây dựng xong tòa nhà Vân Môn, khiến việc an toàn của công ty tăng lên mấy chục lần. Thậm chí việc kiểm tra người ra vào đều đổi thành kiểm tra vân tay và tròng mắt. Cả toàn nhà có gần sáu mươi người bảo vệ. Có thể nói, hệ thống an toàn của tập đoàn Vân Môn đã không có công ty nào có thể so sánh.
Trịnh Quân và Chu Tuần tới đây được một tháng, Du Thiết của Long Ảnh cũng đi tới Yên Kinh. Y vốn là đặc công tinh anh của quân khu Vân Bắc, y liều mạng vào Long Ảnh, vì muốn học một ít bản lĩnh từ huấn luyện viên Lâm.
Mà càng tiếp xúc với huấn luyện viên Lâm, y càng biết những điều mình học trước đây chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Huấn luyện viên Lâm đã trở thành vị thần không gì là không làm được trong lòng Du Thiết. Lần trước y cũng muốn đi cùng hai người Trịnh Quân, nhưng do Thái Giang sợ đi nhiều người quá, lãnh đạo sẽ không đồng ý. Cho nên phải chờ tới khi bổ sung thêm đủ người thì mới đồng ý Du Thiết rời đi.
Hiện tại hội liên hiệp đặc công quốc tế còn chưa triệu tập đội viên. Tuy tổng bộ của hội liên hiệp đã làm xong từ lâu, nhưng còn một vài thiết bị dụng cụ còn chưa lắp đắt hoàn chỉnh. Hai là còn đang thương lượng bầu ra chủ tịch và người lãnh đạo của hội liên hiệp. Liên Hợp Quốc vốn định để cho huấn luyện viên Lâm Vân của đội Long Ảnh đảm nhiệm chức vị chỉ huy này. Đại đa số các quốc gia cũng quăng phiếu tán thành. Kể cả nước Mĩ trong đó. Bởi vì cho dù bọn họ muốn phản đối nhưng cũng không có lý do gì phản đối.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt lại không tìm thấy tung tích của Lâm Vân. Vì vậy chuyện bầu ra người chỉ huy phải bị gác xuống. Tuy rất nhiều quốc gia đề nghị để cho đội trưởng của Long Ảnh tạm thời đảm nhiệm chức vụ. Nhưng mấy quốc gia không có quan hệ tốt với Hoa quốc lại đưa ra ý kiến phản đối.
Cứ như vậy, sự tình kéo tới tân bây giờ. Các đội đặc công của quốc gia thì vẫn tiếp tục tập luyện ở trụ sở huấn luyện của quốc gia mình. Còn trụ sử hội liên hiệp thì cứ để trống đấy. Nhưng vấn đề này chậm nhất là tới cuối năm nay phải giải quyết. Bởi vì cuối năm là thời hạn cuối cùng để đưa ra thông báo cho toàn bộ dư luận. Thái Giang cũng muốn trước khi cuối năm để cho Du Thiết và Vương Vĩ rời đi Long Ảnh. Bằng không tới đó lúc đó, hội liên hiếp xếp vào biên chế mà không thấy mặt thì cũng không tốt lắm.
Sau khi Du Thiết đi tới Yên Kinh, lực lượng bảo vệ của tập đoàn Vân Môn tăng thêm rất nhiều. Hiện tại bốn người Lam Cực chia là hai ban. Ban ngày là do Lam Cực và Trịnh Quân, ban đêm là do Du Thiết và Chu Tuần bảo vệ.
Bởi vì công ty đã tung các sản phẩm điện tử ra thị trường nên việc bảo an tăng mạnh lên không biết bao nhiêu lần. Huống hồ mỗi lúc trời tối, bảo vệ vẫn có hơn ba mươi người, và quy định không được ai tới tầng tám. Ngoại trừ bốn người bảo vệ. Còn lại các bảo vệ khác chỉ được tuần tra các tầng dưới. Chương Hoa, Tiền Phẩm, Hoàng Vệ Đông và Song Hà chính là bốn người duy nhất có quyền đi vào tầng thứ tám. Bởi vì bốn người này cũng xuất thân từ quân đội. Thân thủ càng là đứng đầu trong đám bảo vệ. Cho nên bốn người này có nhiệm vụ đi theo Du Thiết và Chu Tuần bảo vệ vào ban đêm.
Tuy nhiên, tập đoàn Vân Môn di chuyển đến trụ sở mới đã được một tháng, còn chưa xảy ra một vụ trộm cắp nào. Nhưng để đề phòng bất trắc, sáu người vẫn phải thường xuyên cảnh giác xung quanh tòa nhà.
- Chu Tuần, huấn luyện viên Lâm đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa thấy trở về, cậu nghĩ huấn luyện viên Lâm đã đi dâu rồi?
Du Thiết đã tới đây một tháng, cũng biết Lâm Vân rời đi công ty được gần hai năm rồi. Tuy y biết với bản lĩnh của huấn luyện viên Lâm chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng thời gian đã lâu như vậy, còn không có bất kỳ tin tức gì, trong lòng vẫn có chút sốt ruột.
Huống hồ công ty của huấn luyện viên Lâm đã lớn như vậy, nghe nói nửa năm sau còn tung ra sản phẩm mới.
- Mình nghĩ chắc anh ấy đi tìm vợ, hoặc là đi tới một nơi đặc thù nào đó. Giống như khu rừng Vạn Côn lần trước hay là trong rừng rậm Amazon. Mình cảm thấy huấn luyện viên Lâm đang ở những nơi như vậy để luyện công, hoặc tìm vật gì đó. Tuy nhiên, nghe nói huấn luyện viên Lâm rất yêu vợ, cũng không bài trừ khả năng anh ấy đi tìm vợ của anh ấy. Mẹ và em gái của huấn luyện viên Lâm đều làm việc ở công ty. Cho nên nếu huấn luyện viên Lâm trở về thì anh ấy nhất định sẽ trở về đây trước.
Chu Tuần sùng bái Lâm Vân tuyệt đối không kém Du Thiết. Thậm chí còn mang theo sự cảm kích vì Lâm Vân đã từng cứu mạng mình.
Du Thiết gật đầu. Còn chưa nói thêm thì bỗng nghe thấy tiếng vang từ mấy bảo vệ gác cổng. Quay đầu lại nhìn thì thấy Hoàng Vệ Đông chạy tới. Du Thiết đoán tiến vừa nãy là tiếng mở cửa khi ấn dấu vân tay, nên không để ý. Đang chuẩn bị hỏi thăm các bảo vệ khác, thì đột nhiên y cảm thấy không đúng. Ánh mắt của Hoàng Vệ Đông rất kỳ quái, không có chút tinh thần gì cả.
Nhiều năm kinh nghiệm sống trong bộ đội đặc công, Du Thiệt lập tức đẩy Chu Tuần sang một bên. Còn mình chưa kịp né tránh thì tiếng súng đã nổ. Một viên đạn nhanh chóng xuyên qua ngực của Du Thiết. Du Thiết lập tức rút ra chủy thủ, quay lại ném. Chủy thủ vừa vặn đâm trúng cổ họng một tên đứng đằng sau Hoàng Vệ Đông. Lúc Du Thiết ngã xuống mặt đất, thì tên đằng sau kia cũng ngã theo Hoàng Vệ Đông.