Lời nói của Lâm Vân vẫn văng vẳng bên tai nàng. Hình ảnh Lâm Vân ướt đẫm cả máu và mồ hôi ở sau lưng, vẫn còn ở trước mắt nàng.
- Cái gối thật đẹp! Là chị mới mua à? Cho em nhé.
Hàn Vũ Đình thấy cái gối trong tay của Hàn Vũ Tích, liền muốn đi lên đoạt.
- Cái gối thật đẹp, Vũ Tích tỷ, chị mua ở chỗ nào vậy? Em cũng muốn mua một cái.
Mỹ Na thấy cái gối trong tay của Hàn Vũ Tích, nàng cũng rất thích.
Thấy muội muội muốn đoạt cái gối trong tay mình, Hàn Vũ Tích vội vàng ôm chặt hơn, bóng lưng rời đi của Lâm Vân càng thêm mơ hồ trong mắt nàng. Đây là lễ vật đầu tiên hắn tặng cho mình kể từ khi mình bị bắt buộc gả cho hắn. Có lẽ cũng là lần cuối cùng. Một người biết quan tâm người khác như vậy sẽ là người điên sao? Mình không tin, nhưng mình phải làm gì bây giờ?
Bỗng thấy tỷ tỷ rơi nước mắt, Hàn Vũ Đình liền luống cuống:
- Tỷ tỷ, em không lấy cái gối nữa, chị không sao chứ?
- Chị không sao, Mỹ Na, em lái xe đi.
Hàn Vũ Tích ôm cái gối ngồi ở phía sau, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Vân gọi một chiếc xe taxi trở về nhà hàng quốc tế Mỹ Châu. Đến nơi, hắn liền vội vàng tắm rửa, xử lý lại vết thương trên đầu, lập tức rời đi nơi này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hiện tại hắn cảm thấy rất uể oải, do Tinh Vân của hắn đã hình thành, nên cần tìm một nơi khoáng đạt để có lợi cho việc hấp thu tinh hoa của Tinh Thần.
Gọi một chiếc xe taxi đi ra ngoại thành. Tim một khu đất trống đang quy hoạch. Do nơi này còn chưa khai phá, cho nên bốn phía đều là cỏ hoang. Lâm Vân tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đấu tu luyện hấp thu tinh hoa của Tinh Thần.
Tuy linh khí ở thế giới này khá mỏng manh, nhưng coi như đủ để Tinh Vân hấp thu. Tốc độ khôi phục của hắn không phải là nhanh, nhưng vẫn là đang khôi phục. Bất quá, ngồi tu luyện cả một đêm, cho tới cả ngày hôm sau, lực lượng Tinh Vân mới chỉ khôi phục được một nửa. Về sau cho dù làm như thế nào hấp thu tinh hoa của Tinh Thần đi chăng nữa, cũng không có cách nào khôi phục hoàn toàn.
Lâm Vân thở dài một tiếng. Hắn biết Tinh Vân của mình mới hình thành, căn cơ còn chưa được vững chắc. Lại toàn lực dùng kim châm trị liệu cho Hàn Vũ Tích, linh lực tiêu hoa quá mức lợi hại, làm bị thương tới căn bản. Đã không thể khôi phục hoàn toàn, đành phải từ nay về sau chậm rãi tu luyện.
Nếu tiếp tục như vậy, không biêt khi nào có thể hình thành tinh hồn, đừng nói gì kết thành một sao. Nhưng hiện tại hắn cũng không có cách nào xử lý, chỉ có đi một bước tính một bước.
Mắt thấy trời đã tối, bụng thì đói vang, Lâm Vân đứng lên đang định tìm một quán ăn ăn cơm, thì bỗng có một chiếc xe hơn đi tới, suýt nữa đụng vào người của Lâm Vân.
Lâm Vân thầm mắng không may. Bất quá cũng không trách bọn họ. Mình ngồi ở giữa bụi cỏ, ban ngày còn khó nhìn thấy, nói gì là ban đêm.
Chiếc xe không tiếp tục đi tới mà dừng ở một nơi cách đó không xa. Lâm Vân không muốn những người này thấy mình, đang định lặng lẽ rời đi.
- Hắc hắc, cho dù ngươi là cảnh sát thì sao, hôm này cũng phải bị vài huynh đệ chúng ta chơi chán mới thôi. Da đen, không cần lo cho đứa con gái của chủ tịch tập đoàn Hồng Hải kia, ngươi trước lôi nữ cảnh sát kia ra ngoài. Huynh đệ chúng ta chơi chán rồi giải quyết nàng luôn ở đây.
Lâm Vân nghe thấy thanh âm kiêu ngạo kia, liền dừng bước.
Không ngờ lại gặp phải bọn bắt cóc, còn có một nữ cảnh sát. Bọn này quả thật gan lớn bằng trời, dám đem nữ cảnh sát tiền dâm hậu sát. Mặc kệ chuyện này là ai đúng ai sai, nhưng bọn kia đã muốn cưỡng bức một nữ nhân ở dã ngoại, vậy thì bọn chúng chắc chẳng phải là hạng người tốt lành gì.
Tuy thời tiết đã dần vào mùa hè, nhưng hiện tại khí trời vào ban đêm vẫn rất lạnh. Bọn cướp kia rõ ràng trải cả một cái thảm xuống đất, rồi lôi một người nữ tử đã bị trói gông lên cái thảm.
Lâm Vân đứng ở gần đó quan sát, quả nhiên mà một người con gái mặc đồng phục cảnh sát. Tay nàng bị trói, miệng cũng bị cái gì đó nhét lại, nhưng hai mắt của nàng tràn đầy lửa giận. Từ rất xa Lâm Vân cũng cảm nhận được sự tức giận này. Trên xe ngoại trừ có nữ cảnh sát bị đẩy ra này, còn có bốn người nam tử vạm vỡ cũng đi xuống xe.
- Miêu đại cảnh quan, không phải lúc trước gặp chúng ta ngươi rất kiêu ngạo sao? Hôm nay, ta cho ngươi nếm sự lợi hại của lão tử, xem ngươi còn muốn kiêu ngạo hay không?
Nói tới đây, một tên đầu trọc liền cởi áo khoác ném cho tên da đen đứng bên cạnh.
Sau đó y liền kéo áo của người nữ cảnh sát, lộ ra nửa bên ngực đầy đặn. Nữ tử nằm trên mặt đất vô lực ngăn cản, chỉ có thể chảy nước mắt đầy khuất nhục.
Lâm Vân còn đang muốn nghe ngóng xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng vừa thấy thế, hắn đành phải đi ra:
- Lão tử thật là may mắn, như thế nào vừa mới đi tới chỗ này đã gặp phải đồng hành rồi?
Vài tên cướp vây quanh người nữ cảnh sát đột nhiên nghe thấy thanh âm xa lạ truyền tới, đều giật nẩy mình. Nơi này là ngoại thành rất vắng vẻ, ban ngày đều ít thấy người qua lại, chớ nói gì buổi tối. Thanh âm kia tới đột nhiên như vậy, khó trách bọn chúng đều giật mình.
- Là ai?
Tên đầu trọc đang chuẩn bị cởi quần ra, nghe thấy vậy liền khẩn trương nhìn về phía thanh âm phát ra.
- Toàn một lũ nhát gan…
Lâm Vân nói xong liền đi ra từ bụi cỏ.
Thấy chỉ có một người đi ra từ bụi cỏ, bọn chúng đều thở phào một cái. Chỉ có một người, vô luận thế nào cũng không thể hắn rời đi. Tên đầu trọc dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy đồng bọn, mấy người liền vây quanh Lâm Vân lại.
- Trước kia lão tử cũng từng giết người qua, bất quá so với mấy tên cặn bã các ngươi, lão tử thật sự là nhân tử.
Giống như không nhìn thấy bọn chúng đang bao vây mình, Lâm Vân vẫn lạnh lùng nói.
Lâm Vân nói xong cũng không động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn bọn người kia vây quanh mình xong, rồi mới lên tiếng:
- Ta vốn định chặt gãy tay chân của các ngươi, nhưng hiện tại, ta đã thay đổi chủ ý.
Lâm Vân vừa nhìn tư thế của bọn chúng, là biết bọn chúng đã từng giết người qua. Bởi vì Lâm Vân đã trải qua núi thây biển máu, cho dù chỉ thoáng có sát khí, hắn cũng cảm nhận được.
- Bất kể ngươi thuộc tổ chức nào, đều phải để mạng lại đây.
Tên đầu trọc cầm đầu ngay lập tức lấy ra một con dao găm, mấy tên đồng bọn xung quanh cũng làm theo y, rút dao găm ra.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Mấy động tác này của bọn chúng, trong mắt Lâm Vân quả thực là quá chậm. Giơ chân lên, liên tục đạp ba cái, ba thanh dao găm trên tay của bọn cướp đã bị đá bay, đồng thời cũng có ba cánh tay bị gãy.
Lâm Vân vốn định đạp gãy bốn cánh tay, nhưng động tác cuối cùng rõ ràng lại trượt, trong nội tâm cả kinh, biết rằng không ổn. Hắn quên mất thực lực của mình chưa hoàn toàn khôi phục, lại dùng lực lượng của Tinh Vân ra chiêu. Vừa mới nghĩ ra, hắn liền vội vàng lui về bên trái. Nhưng đã chậm, một con dao găm đã xẹt qua lưng của Lâm Vân.
May mà Lâm Vân lùi nhanh, dao găm cũng không phải dài. Nhưng miệng vết thương cũng phải dài tới 30cm, máu tươi lập tức phun ra.
Lâm Vân giận dữ, cũng không quan tâm vết thương trên người, liền xoay người lại, dùng tốc độ cực nhanh đã đá ba phát, đấm mười phát. Bọn cướp kia làm sao tránh được, toàn bộ bị Lâm Vân đánh gục xuống mặt đất. Lúc này Lâm Vân mới thở phào một cái. Hắn thầm than, thực lực của mình xác thực giảm xuống không ít.
Mấy tên cướp ngã xuống đất đều lộ vẻ hoảng sợ. Cái tên đứng trước mắt này thật là lợi hại. Phỏng chừng cho dù Hắc Báo và Tham Xà trong tổ chức cũng kém người này. Nhưng mấy người đều bị đánh ngã xuống mặt đất, xương cốt toàn thân thì bị đứt gãy, hiện tại liền động cũng không động được.
Lâm Vân âm thầm vận chuyển lực lượng Tinh Vân, trong nháy mắt miệng vết thương đã khép lại. Nhặt lên một thanh dao găm, đi về hướng bốn người, dứt khoát cho mỗi tên một đâm vào cổ họng, hắn chẳng muốn nói nhiều với những hạng người như vậy.
Miêu Di ngồi dậy, áo của nàng đã bị kéo xuống một nửa, lộ ra một phần ngực trắng như tuyết. Bất quá, khi nàng nhìn thấy động tác trôi chảy của Lâm Vân, vì quá hồi hộp mà nàng quên mất tình cảnh của mình. Người thanh niên trước mắt này quả thực coi nhân mạng không là cái gì. Một cảm giác lạnh buốt tuôn lên đầu của nàng.
Mặc dù nàng hận những người này thấu xương, cũng chuẩn bị bất kể hậu quả, muốn giết tên đầu bóng lưỡng kia. Nhưng thật không ngờ người này càng dứt khoát hơn, giết người mà thoải mái như giết vài con kiến, khuôn mặt không có chút thay đổi nào. Hắn là ai? Rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người rồi?
Bỗng nàng thấy Lâm Vân đi tới trước mặt mình rồi đứng lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới. Lúc này Miêu Di mới chợt nhớ ra bộ ngực của mình còn đang lộ ra ngoài, nàng vừa thẹn vừa vội. Nhưng có vẻ như Lâm Vân không có ý cởi dây trói cho nàng, còn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng.
Nhớ tới những lời Lâm Vân vừa nói, trong lòng không khỏi lại trầm xuống. Chẳng lẽ hôm nay mình không thoát được cảnh bị người khác cường bạo. Nàng khép đôi mắt lại, trong lòng tự nhủ, bị một người cường bạo dù sao còn đỡ hơn bị mấy người kia cường bạo.