- Anh ấy là một thiếu gia lắm tiền nhiều của, về sau thì lụi bại. Sau khi bọn chị kết hôn, mỗi ngày chị đều đi làm…Khi đi làm về, thì anh ấy đều đã làm xong cơm tối chờ chị về nhà…
Liễu Nhược Sương cảm giác Hàn Vũ Tích không phải nói cho mình nghe. Nhưng nàng vẫn ngạc nhiên khi Hàn Vũ Tích kể như vậy. Theo như lời của Hàn Vũ Tích,, thì chồng của chị ấy chẳng phải là một trạch nam không có công việc làm, phải để vợ nuôi sống sao? Một người chồng như vậy, mà Hàn Vũ Tích còn nhớ mãi không quên?
- Hiện tại nhớ tới, chị mới phát hiện khoảng thời gian đó là khoảng thời gian chị hạnh phúc nhất. Chị không muốn giàu có gì, không muốn sống thật lâu, chị chỉ cần ở bên anh ấy là được…
Hàn Vũ Tích nói tới đây thì đã trở thành tiếng thì thào.
- Chị Vũ Tích, chị không sao chứ?
Liễu Nhược Sương cảm thấy Hàn Vũ Tích có chút kỳ quái, vội vàng lay nàng hỏi.
- À, chị không sao, chị chỉ là đang nhớ anh ấy thôi…
Hàn Vũ Tích nói tới đây thì không nói thêm nữa. Ôm hai đầu gối, nhìn chằm chằm vào mặt biển mênh mông vô tận.
- Kỳ thật, vô luận chồng chị là dạng người nào, nhưng chị đã có một người yêu chị. Còn em, em phỏng chừng cả đời này mình sẽ không tìm được một người mình thích, hay là người yêu em sâu sắc. Cứ như vậy cô đơn cả đời cũng được. Có lẽ, chết trên biển rộng này cũng là một chuyện tốt.
- Chỉ là có một tâm sự vẫn chưa được giải. Một mực khiến cho em không an tâm. Nói không chừng, sau khi chết, em có thể bị đày xuống địa ngục vì sự tham lam…
Liễu Nhược Sương nhìn Hàn Vũ Tích đang tưởng niệm người chồng, đột nhiên có chút hâm mộ.
Hàn Vũ Tích kỳ quái nhìn Liễu Nhược Sương, một nữ nhân như vậy cũng có tính tham lam sao?
Thấy ánh mắt của Hàn Vũ Tích kỳ quái nhìn mình, Liễu Nhược Sương có chút thất thần cười cười, tiếp tục nói:
- Em chính là tổng giám đốc của công ty dược nghiệp Liễu thị. Bởi vì Dưỡng sinh hoàn của công ty dược nghiệp Liễu thị trong một đêm thành danh, đã trở thành một trong những công ty nổi tiếng thế giới. Tất cả mọi người đều hâm mộ công ty của em. Thậm chí ngay cả người thân trong nhà cũng muốn cướp đoạt công ty.
- Chỉ là, công ty càng phát triển, em càng cảm thấy không an tâm. Bởi vì Dưỡng Tâm Hoàn vốn không phải là sản phẩm do em sáng chế. Nhưng em lại lấy sản phẩm của người khác đi đăng ký độc quyền. Thậm chí, khi người ta tung ra sản phẩm, em còn không tỉnh ngộ, tố cáo bọn họ đã ăn cắp bản quyền. Về sau còn mặt dày mặt dàn cầu người ta cho sản xuất hai năm.
- Nhưng hiện tại đã là hai năm rồi, mà em vẫn không có cách nào trả lại Dưỡng Tâm Hoàn cho bọn họ. Bây giờ gặp chuyện như vậy có lẽ là báo ứng.
Hàn Vũ Tích nhìn sắc mặt hối hận của Liễu Nhược Sương, cảm giác cô gái này không phải là người xấu, liền hỏi:
- Vậy vì sao em lại muốn làm như vậy?
Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích nghe mình kể mà không thấy kinh ngạc với thân phận tổng giám đốc công ty dược nghiệp Liễu thị của nàng. Trong lòng đã cảm thấy kỳ quái. Nghe Hàn Vũ Tích hỏi, có chút bất đắc dĩ trả lời:
- Lúc trước, vì nghiên cứu loại sản phẩm này, mà em và gia gia đã thế chấp cả nhà để đầu tư. Mà vài người chú và anh trai của em đều không chịu chi một đồng nào. Cuối cùng, vì không đủ tiền, em và gia gia phải đi khắp nơi vay nợ. Về sau số tiền nợ càng ngày càng nhiều. Nếu như em không thể sản xuất thuốc Dưỡng Tâm Hoàn này, thì em và gia gia thậm chí phải ngồi tù.
- Nếu một mình em thì em sẽ không để ý. Nhưng gia gia đã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải ngồi tù thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của gia gia. Em đành phải mặt dày mặt dạn yêu cầu bọn họ cho em nắm quyền sản xuất trong hai năm, để trả nốt món nợ kia. Nhưng thật không ngờ danh tiếng của Dưỡng Tâm Hoàn lại lớn nhưu vậy. Chỉ bán trong vòng một tháng, mà lợi nhuận đã tăng gấp đôi lợi nhuận trong một năm trước kia của công ty. Lúc đấy em liền sốt ruột, muốn sớm trả lại độc quyền cho bọn họ. Nhưng đã xảy ra một số chuyện.
- Tài liệu nghiên cứu của một loại sản phẩm của công ty kia đã bị trôm mắt. Nghe nói đó là sản phảm vô cùng trọng yếu của bọn họ. Thậm chí còn chết hai người bảo vệ. Em nghĩ chờ bọn họ xử lý xong chuyện này thì sẽ nói với tổng giám đốc của bọn họ. Nhưng sự việc về sau đã vượt qua quyền khống chế của em. Anh trai và chú bác của em đều lao vào chiếm các vị trí chủ chốt của công ty, rồi dần dần cướp mất quyền lực của em. Có mấy lần em muốn lấy độc quyền trả cho công ty kia, nhưng đều bị khống chế. Lúc đó em đã không làm chủ được tài liệu độc quyền của em nữa rồi.
- Về sau em đáp ứng lời mời tham gia một hội nghị ở Mĩ. Vì không muốn phiền lòng, nên mới tham gia hội nghị đó. Sau khi hội nghị kết thúc, em không có trở về nước luôn, mà ở Mĩ một thời gian để yên lặng tính toán chuyện kia. Việc này nói tóm lại vẫn là do em quá tham lam mà tạo thành. Nếu như lúc trước em cẩn thận điều tra, thì em sẽ không xin độc quyền của Dưỡng Tâm Hoàn.
- Lúc đó em đã quyết định về nước, dù thông qua pháp luật cũng muốn trả lại Dưỡng Tâm Hoàn cho bọn họ. Tuy hiện tại công ty của bọn họ rất có tiền, nhưng ai biết lúc đầu bọn họ đã tốn bao nhiêu tiền để nghiên cứu ra sản phẩm kia? Cho nên em cảm thấy mình vẫn nên sớm trả lại bản quyền Dưỡng Tâm Hoàn cho chủ của nó.
- Chỉ là đang lúc em chuẩn bị trở về nước, thì lại bị bắt cóc. Bọn chúng yêu cầu em phải đưa toàn bộ tư liệu Dưỡng Tâm Hoàn cho bọn chúng, hoặc là ghi lại một phần tư liệu khác.
Hàn Vũ Tích sớm biết Liễu Nhược Sương bị bắt là có liên quan tới Dưỡng Tâm Hoàn. Nhưng thật không ngờ cô ta lại có một phen đấu tranh tư tưởng như vậy.
- Em không cần phải lo lắng đâu. Có lẽ người kia căn bản không quan tâm tới Dưỡng Tâm Hoàn.
Hàn Vũ Tích bắt đầu đồng tình với Liễu Nhược Sương, liền dỗ dành cô ta.
- Không quan tâm Dưỡng Tâm Hoàn? Chị Vũ Tích có biết giá trị và lợi nhuận của loại thuốc này không. Nó có thể khiến cho bất kỳ một công ty thuốc nào điên cuồng. Hiện tại em không có cách nào trở về Yên Kinh, bọn họ chắc cho rằng em đã quịt nợ. Em thấy thực sự có lỗi với công ty đó.
Liễu Nhược Sương nói xong, thở dài một tiếng.
Hàn Vũ Tích đang định nói thêm cái gì, thì đột nhiên sắc trời tối lại. Mặt biển vốn bình tĩnh bỗng nhiên nổi sóng.
- Không tốt, gió bắt đầu thổi rồi. Xem ra trời muốn mưa to, mà con thuyền nhỏ này của chúng ta không chịu được vài lần sóng đánh. Nói không chừng sóng đánh vài chục cái, thuyền mình sẽ bị chìm.
Liễu Nhược Sương vịn lấy con thuyền, khuôn mặt tái nhợt. Con thuyền từ lúc xóc nảy, đã trở nên lung la lung lay. Vốn đã chuẩn bị xong tử vong. Nhưng khi đối diện với tử vong, nàng lại cảm thấy bất lực như vậy.
Hàn Vũ Tích cũng bắt lấy lan can con thuyền, không dám cử động. Gió càng lúc càng lớn, con thuyền càng ngày càng bị chao đảo.
Hai người không dám nói chuyện nữa. Đối mặt với cuông phong mưa bão như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Gặp phải tử vong, trong đầu của Hàn Vũ Tích trống rỗng, chỉ có bóng lưng của Lâm Vân. Nàng đã nghĩ tới bóng lưng này vô số lần, bóng lưng lúc thì mơ hồ, lúc thì rõ ràng.
Bóng lưng lúc hắn đi xuống hành lang, cúi đầu đi qua mình. Bóng lưng lúc mình đưa hắn tới sơn trang Hoàn Hồ. Bóng lưng lúc hắn biến mất vào trong đám đông….
Thấy Hàn Vũ Tích ngây người, nước mắt thì chạy ràn rụa, Liễu Nhược Sương vội vàng hỏi:
- Chị Vũ Tích, chị không sao chứ?
Hàn Vũ Tích lau nước mắt, nói:
- Chị không sao, chị sẽ không bỏ cuộc, chị muốn trở về bên anh ấy.
Hàn Vũ Tích nói xong, dùng sức múc nước biển tràn vào trong thuyền.
Liễu Nhược Sương nhìn Hàn Vũ Tích, cũng làm theo, lấy mấy cái chai lọ không ngừng múc nước biển ra ngoài. Tuy sóng biển liên tục đánh vào thuyền, nước bắn vào không ít, nhưng hai người vẫn không có ý dừng lại.
- Vũ Tích, chị có quen biết quen biết người này không. Không biết tri thức chuyên môn của hắn tốt hay kém? Nhưng cho dù tri thức chuyên môn không tốt, thì cũng không liên tục bị năm sáu chục công ty cự tuyệt a? Còn lấy lý do giống hệt nhau.
Liễu Nhược Sương một bên múc nước, một bên nói chuyện. Nàng muốn dùng cách nói chuyện để át đi cảm giác sợ hãi hiện tại.
- Không phải do anh ấy có tri thức chuyên môn kém. Chị tin tưởng anh ấy là người có bản lĩnh nhất thế giới.
Hàn Vũ Tích nhớ lại ngày đó Lâm Vân không ngừng đi tìm việc.
- A, vậy vì sao anh ấy không tìm được công việc? Về sau có tìm được không?
Hàn Vũ Tích nói người đó là người bản lĩnh nhất thế giới, Liễu Nhược Sương đương nhiên không tin. Chỉ có chút hiếu kỳ người kia có tìm được công tác hay không mà thôi.
- Cuối cùng có một người quản lý nhân sự của một công ty chủ động tìm anh ấy. Sau đó cô ta mời anh ấy tới công ty cô ta làm việc.
Hàn Vũ Tích nói tới đây thì nhớ tới cô nàng Trương Tuyền có ánh mắt câu hồn mà bị mình mắng lần trước.
- Vậy thì tốt, bằng không có chút khổ cho người kia rồi. Cuối cùng cũng tìm được việc làm.
Liễu Nhược Sương không biết vì sao thở phào một hơi. Nàng nghe người này liên tục tìm vài chục công ty cũng không tìm được công việc. Trong nội tâm cũng rất đồng tình. Cũng may kết cục coi như là hoàn mỹ.