Giữa trưa, lúc Lâm Vân đang say sưa ngủ, thì có người mang một hôp cơm tới cho hắn.
- Cảm ơn em, anh tên là Lâm Vân.
Tâm tình hiện giờ của Lâm Vân không tồi. Mình tỉnh dậy thì đã có cơm hộp do cô gái mặt tròn kia mang tới hộ.
- Không có gì, từ nay về sau chúng ta đều là đồng nghiệp. Em giúp anh lần này, anh lại giúp em lần sau. À, mà tên em là Trình Lệ.
Cô gái mặt tròn có chút dí dỏm nói. Nàng thấy Lâm Vân mặc dù được Đường tổng tự mình an bài chỗ ngồi, nhưng có vẻ như Lâm Vân không phải là kẻ có tiền. Không nói tóc tai có chút bù xù, mà quần áo hắn đang mặc cũng không đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa, đôi giày thể thao mà hắn đeo còn có chỗ rách.
Nàng giúp Lâm Vân mang cơm hộp tới vì đây là lần đầu tiên hắn đi làm, ngoài ra nàng còn có một chút đồng tình với Lâm Vân.
Cả buổi sáng Lâm Vân đều không có tu luyện. Bởi vì ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp, khiến hắn không nhịn được ngủ say. Hiện tại tinh thần rất tốt, liền nhanh chóng ăn hết hộp cơm. Sau đó là ngồi trò chuyện với Trình Lệ về công việc của công ty. Qua buổi nói chuyện, hắn mới biết tập đoàn Hồng Hải là tập đoàn rất lớn.
Tướng mạo của Lâm Vân tuy bình thường, nhưng hắn là người có tính cách sáng sủa, ăn nói hài hước, thú vị. Hơn nữa trên người hắn còn có một hương vị tươi mát tự nhiên, làm cho người khác rất dễ dàng gần gũi với hắn.
Cộng thêm hắn ăn mặc bình thường, khiến cho nữ nhân giảm đi tính cảnh giác đối với hắn. Rất nhanh, các đồng nghiệp nữ đều vây xung quanh hắn nói chuyện.
Mới một thời gian ngắn, Lâm Vân đã quen biết một vài đồng nghiệp nữ. Một cô gái có mặt trái xoan, lông mi dài tên là Vương Tiệp. Một thiếu phụ có dáng người đầy đặn, tuổi chừng hơn 30, tên là Vương Từ Từ. Một cô gái xinh đẹp nhất trong này tên là Úc Mạn Ni. Còn một thiếu phụ tuổi chừng 40 tên là Khương Phái Linh.
Tạo ấn tượng sâu nhất cho Lâm Vân lại là Khương Phái Linh. Tuy nàng đã gần 40 tuổi, nhưng lại có đôi mắt hút hồn giống như cô nàng Trương Tuyền ở chợ việc làm lần trước. Lâm Vân sờ sờ cái mũi, trong lòng tự nhủ, hai người coi như là nữ nhân thành thục à.
Đường Tử Yên đi vào văn phòng, rất xa đã nhìn thấy Lâm Vân trò chuyện thân mật với vài người nữ đồng nghiệp. Nhớ lại lúc trong giờ làm việc vừa nãy hắn vẫn còn ngủ say sưa, nàng quả thực rất tức giận. Thực muốn đi tới kéo tai hắn, lại hung hăng đánh một trận. Bất quá, hiện tại đang là lúc nghỉ trưa, Lâm Vân muốn làm gì thì làm, Đường Tử Yên cũng không quản được.
- Trưởng phòng của bộ phận này là ai? Ta muốn xin nghỉ buổi chiều.
Bởi buổi chiều hắn còn muốn đi tìm chỗ ở. Chứ không thể mỗi ngày đều ở bên ngoài tu luyện được. Mà cho dù ra ngoài tu luyện, cũng cần một chỗ tắm rửa, ngủ nghỉ a.
- Lâm Vân, ngươi không phải là phó phòng sao? Ngươi đi ra ngoài không cần phải xin nghỉ. Bởi trưởng phòng Hà Cầm còn không có tới.
Vương Tiệp nháy nháy hàng lông mi đẹp, nói.
- Đúng vậy a, Lâm Vân. Ta cũng nhìn thấy bảng thông báo nhân sự ở hành lang. Bất quá, trên đấy không ghi ngươi là phó phòng của ngành nào. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bảng thông báo như vậy.
Úc Mạn Ni nói xong hé miệng cười.
Lâm Vân thì tự nhủ, cô nàng Úc Mạn Ni này quả thực xinh đẹp. Làn da trắng nõn, eo nhỏ, dáng người cân đối, càng nhìn càng cảm thấy duyên dáng.
Thấy Lâm Vân đang ngắm mình, khuôn mặt của Úc Mạn Ni đỏ lên. Nàng tự nhủ, người này có chút dê cụ.
Lâm Vân cười ha hả, cảm thấy làm việc ở đây cũng có chút ý tứ. Liền đứng lên nói:
- Không nghĩ tới, ta còn là phó phòng. Buổi chiều ta có việc, không đi làm, chào tạm biệt các vị mỹ nữ.
Nói xong liền xách cái túi rời đi văn phòng.
Mấy người còn lại đều nhìn nhau, trong lòng tự nhủ, người này quả thực lợi hại. Mới ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ. Còn nói năng hùng hồn rằng buổi chiều mình có việc. Chẳng lẽ chuyện của công ty không phải là việc sao? Bất quá mọi người chỉ nghĩ trong lòng mà thôi. Dù sao người này mới tới đã được lên làm phó phòng, hơn nữa còn được Đường tổng đích thân an bài chỗ ngồi.
Một đám nữ nhân bát quái đều đang suy đoán quan hệ giữ Lâm Vân và Đường Tử Yên. May mắn Đường Tử Yên không biết. Nếu như nàng mà biết, kiểu gì chả bị chọc giận đến ngất xỉu.
Lâm Vân đi ra tòa nhà Kim Thành, trong lòng đang tính toán nên đi đâu tìm chỗ ở.
…..
Văn phòng điện tử Hưng Đạt.
Trương Tuyền vừa mới ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Chuyện hai ngày trước, tuy khiến nàng có chút không thoải mái, nhưng hiện tại nàng cơ bản đã quên hết.
"Phanh" một tiếng, lại có người không gõ cửa mà vội vàng mở cửa phòng làm việc, Trương Tuyền liền biến sắc.Nàng không ngờ lại có người không gõ mà vào đi vào xồng xộc thế. Cho dù là tổng giám đốc tới văn phòng làm việc của mình, cũng phải gõ cửa trước.
- Trương Tuyền, là thật, là thật. Ngươi nhanh đi liên lạc với người kia đi. Liên lạc nhanh rồi nói cho ta biết.
Người đi vào là Đàm tổng công và Tương Đào ở bộ phận công trình. Đàm tổng công vừa vào đã nói năng lộn xộn, còn không ngừng giơ tay làm dấu.
- Đàm tổng công, cái gì là thật, ngài đang nói cái gì vậy?
Trong lòng Trương Tuyền có chút không thoải mái. Cho dù ngươi là giám sát thiết kế cũng không cần phải thiếu lễ phép như vậy chứ.
- A, xin lỗi Trương trưởng phòng, là do ta quá kích động. Ta nói chính là sơ đồ thiết kế mạch điện lần trước. Hóa ra đó là thật. Ta dựa theo sơ đồ đó chế tạo ra máy hút bụi. Quả nhiên tạp âm chỉ còn một phần mười. Tạp âm trong đó không có mất hết, ta đoán chừng làchúng ta làm sai ở giai đoạn nào đó.
- Bởi vì có một cái ký hiệu trong sơ đồ là ta chưa từng thấy qua. Có thể sai lầm là ở chỗ này. Hiện tại ta muốn gặp trực tiếp vị thiết kế ra sợ đồ kia. Van cầu ngươi, Trương trưởng phòng, mau giúp ta liên lạc với hắn.
Đàm Ái Hoa vừa thở hồng hộc vừa giải thích. Nói xong, khuôn mặt tràn đầy chờ mong nhìn Trương Tuyền.
- Đúng vậy a, Trương trưởng phòng. Một nhân tài như vậy nếu bị công ty khác phát hiện, công ty Hưng Đạt của chúng ta chỉ biết thua thiệt. Ngươi nhanh đi liên lạc với hắn.
Tương Đào cũng tràn đầy hưng phấn nhìn Trương Tuyền.
Đầu óc của Trương Tuyền vẫn còn chưa bắt kịp lời nói của hai người, thì chủ tịch công ty, Vạn Quốc Bân và tổng giám đốc công ty, Hồ Tiểu Đông đã xông vào hỏi:
- Lão Đàm, sơ đồ mạch điện kia là thật?
- Không sai, ta đã nghiệm chứng, hoàn toàn là thật. Đây là một kiểu mạch mới mà chưa từng xuất hiện trên thế giới. Nhưng còn có một linh kiện chủ yếu, không thể xác định nó là cái gì. Không giống như là điện dung hay điện trở. Chúng ta đang chờ Trương trưởng phòng liên lạc với người vẽ sơ đồ kia.
Đàm Ái Hoa cũng tràn đầy hưng phán nói. Thật không ngờ mình vừa mới nói chuyện với họ qua điện thoại, chủ tịch và tổng giám đốc đã liền chạy tới rồi. Nguồn truyện:
Mỗi người đứng ở đây đều hiểu giá trị của sơ đồ kia, quý giá như thế nào. Nếu làm được, thì có ý nghĩa công ty của bọn họ sẽ đi trước thế giới một bước về chế tạo máy hút bụi. Không chừng còn có cơ hội tiến vào top 5 xí nghiệp hàng đầu thế giới.
- Tiểu Trương, nhanh đi liên lạc với hắn. Công lao lần này của ngươi không nhỏ a.
Hồ Tiểu Đông vui mừng thúc dục Trương Tuyền.
Trương Tuyền quả thực ngây người. Không ngờ kẻ điên kia lại có thể thiết kế một sơ đồ mạch điện như vậy. Buồn cười chính mình còn tưởng hắn có vấn đề về thần kinh, còn đưa cho hắn số điện thoại giả nữa.
Giữa trưa, lúc Lâm Vân đang say sưa ngủ, thì có người mang một hôp cơm tới cho hắn.
- Cảm ơn em, anh tên là Lâm Vân.
Tâm tình hiện giờ của Lâm Vân không tồi. Mình tỉnh dậy thì đã có cơm hộp do cô gái mặt tròn kia mang tới hộ.
- Không có gì, từ nay về sau chúng ta đều là đồng nghiệp. Em giúp anh lần này, anh lại giúp em lần sau. À, mà tên em là Trình Lệ.
Cô gái mặt tròn có chút dí dỏm nói. Nàng thấy Lâm Vân mặc dù được Đường tổng tự mình an bài chỗ ngồi, nhưng có vẻ như Lâm Vân không phải là kẻ có tiền. Không nói tóc tai có chút bù xù, mà quần áo hắn đang mặc cũng không đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa, đôi giày thể thao mà hắn đeo còn có chỗ rách.
Nàng giúp Lâm Vân mang cơm hộp tới vì đây là lần đầu tiên hắn đi làm, ngoài ra nàng còn có một chút đồng tình với Lâm Vân.
Cả buổi sáng Lâm Vân đều không có tu luyện. Bởi vì ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp, khiến hắn không nhịn được ngủ say. Hiện tại tinh thần rất tốt, liền nhanh chóng ăn hết hộp cơm. Sau đó là ngồi trò chuyện với Trình Lệ về công việc của công ty. Qua buổi nói chuyện, hắn mới biết tập đoàn Hồng Hải là tập đoàn rất lớn.
Tướng mạo của Lâm Vân tuy bình thường, nhưng hắn là người có tính cách sáng sủa, ăn nói hài hước, thú vị. Hơn nữa trên người hắn còn có một hương vị tươi mát tự nhiên, làm cho người khác rất dễ dàng gần gũi với hắn.
Cộng thêm hắn ăn mặc bình thường, khiến cho nữ nhân giảm đi tính cảnh giác đối với hắn. Rất nhanh, các đồng nghiệp nữ đều vây xung quanh hắn nói chuyện.
Mới một thời gian ngắn, Lâm Vân đã quen biết một vài đồng nghiệp nữ. Một cô gái có mặt trái xoan, lông mi dài tên là Vương Tiệp. Một thiếu phụ có dáng người đầy đặn, tuổi chừng hơn , tên là Vương Từ Từ. Một cô gái xinh đẹp nhất trong này tên là Úc Mạn Ni. Còn một thiếu phụ tuổi chừng tên là Khương Phái Linh.
Tạo ấn tượng sâu nhất cho Lâm Vân lại là Khương Phái Linh. Tuy nàng đã gần tuổi, nhưng lại có đôi mắt hút hồn giống như cô nàng Trương Tuyền ở chợ việc làm lần trước. Lâm Vân sờ sờ cái mũi, trong lòng tự nhủ, hai người coi như là nữ nhân thành thục à.
Đường Tử Yên đi vào văn phòng, rất xa đã nhìn thấy Lâm Vân trò chuyện thân mật với vài người nữ đồng nghiệp. Nhớ lại lúc trong giờ làm việc vừa nãy hắn vẫn còn ngủ say sưa, nàng quả thực rất tức giận. Thực muốn đi tới kéo tai hắn, lại hung hăng đánh một trận. Bất quá, hiện tại đang là lúc nghỉ trưa, Lâm Vân muốn làm gì thì làm, Đường Tử Yên cũng không quản được.
- Trưởng phòng của bộ phận này là ai? Ta muốn xin nghỉ buổi chiều.
Bởi buổi chiều hắn còn muốn đi tìm chỗ ở. Chứ không thể mỗi ngày đều ở bên ngoài tu luyện được. Mà cho dù ra ngoài tu luyện, cũng cần một chỗ tắm rửa, ngủ nghỉ a.
- Lâm Vân, ngươi không phải là phó phòng sao? Ngươi đi ra ngoài không cần phải xin nghỉ. Bởi trưởng phòng Hà Cầm còn không có tới.
Vương Tiệp nháy nháy hàng lông mi đẹp, nói.
- Đúng vậy a, Lâm Vân. Ta cũng nhìn thấy bảng thông báo nhân sự ở hành lang. Bất quá, trên đấy không ghi ngươi là phó phòng của ngành nào. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bảng thông báo như vậy.
Úc Mạn Ni nói xong hé miệng cười.
Lâm Vân thì tự nhủ, cô nàng Úc Mạn Ni này quả thực xinh đẹp. Làn da trắng nõn, eo nhỏ, dáng người cân đối, càng nhìn càng cảm thấy duyên dáng.
Thấy Lâm Vân đang ngắm mình, khuôn mặt của Úc Mạn Ni đỏ lên. Nàng tự nhủ, người này có chút dê cụ.
Lâm Vân cười ha hả, cảm thấy làm việc ở đây cũng có chút ý tứ. Liền đứng lên nói:
- Không nghĩ tới, ta còn là phó phòng. Buổi chiều ta có việc, không đi làm, chào tạm biệt các vị mỹ nữ.
Nói xong liền xách cái túi rời đi văn phòng.
Mấy người còn lại đều nhìn nhau, trong lòng tự nhủ, người này quả thực lợi hại. Mới ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ. Còn nói năng hùng hồn rằng buổi chiều mình có việc. Chẳng lẽ chuyện của công ty không phải là việc sao? Bất quá mọi người chỉ nghĩ trong lòng mà thôi. Dù sao người này mới tới đã được lên làm phó phòng, hơn nữa còn được Đường tổng đích thân an bài chỗ ngồi.
Một đám nữ nhân bát quái đều đang suy đoán quan hệ giữ Lâm Vân và Đường Tử Yên. May mắn Đường Tử Yên không biết. Nếu như nàng mà biết, kiểu gì chả bị chọc giận đến ngất xỉu.
Lâm Vân đi ra tòa nhà Kim Thành, trong lòng đang tính toán nên đi đâu tìm chỗ ở.
…..
Văn phòng điện tử Hưng Đạt.
Trương Tuyền vừa mới ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Chuyện hai ngày trước, tuy khiến nàng có chút không thoải mái, nhưng hiện tại nàng cơ bản đã quên hết.
"Phanh" một tiếng, lại có người không gõ cửa mà vội vàng mở cửa phòng làm việc, Trương Tuyền liền biến sắc.Nàng không ngờ lại có người không gõ mà vào đi vào xồng xộc thế. Cho dù là tổng giám đốc tới văn phòng làm việc của mình, cũng phải gõ cửa trước.
- Trương Tuyền, là thật, là thật. Ngươi nhanh đi liên lạc với người kia đi. Liên lạc nhanh rồi nói cho ta biết.
Người đi vào là Đàm tổng công và Tương Đào ở bộ phận công trình. Đàm tổng công vừa vào đã nói năng lộn xộn, còn không ngừng giơ tay làm dấu.
- Đàm tổng công, cái gì là thật, ngài đang nói cái gì vậy?
Trong lòng Trương Tuyền có chút không thoải mái. Cho dù ngươi là giám sát thiết kế cũng không cần phải thiếu lễ phép như vậy chứ.
- A, xin lỗi Trương trưởng phòng, là do ta quá kích động. Ta nói chính là sơ đồ thiết kế mạch điện lần trước. Hóa ra đó là thật. Ta dựa theo sơ đồ đó chế tạo ra máy hút bụi. Quả nhiên tạp âm chỉ còn một phần mười. Tạp âm trong đó không có mất hết, ta đoán chừng làchúng ta làm sai ở giai đoạn nào đó.
- Bởi vì có một cái ký hiệu trong sơ đồ là ta chưa từng thấy qua. Có thể sai lầm là ở chỗ này. Hiện tại ta muốn gặp trực tiếp vị thiết kế ra sợ đồ kia. Van cầu ngươi, Trương trưởng phòng, mau giúp ta liên lạc với hắn.
Đàm Ái Hoa vừa thở hồng hộc vừa giải thích. Nói xong, khuôn mặt tràn đầy chờ mong nhìn Trương Tuyền.
- Đúng vậy a, Trương trưởng phòng. Một nhân tài như vậy nếu bị công ty khác phát hiện, công ty Hưng Đạt của chúng ta chỉ biết thua thiệt. Ngươi nhanh đi liên lạc với hắn.
Tương Đào cũng tràn đầy hưng phấn nhìn Trương Tuyền.
Đầu óc của Trương Tuyền vẫn còn chưa bắt kịp lời nói của hai người, thì chủ tịch công ty, Vạn Quốc Bân và tổng giám đốc công ty, Hồ Tiểu Đông đã xông vào hỏi:
- Lão Đàm, sơ đồ mạch điện kia là thật?
- Không sai, ta đã nghiệm chứng, hoàn toàn là thật. Đây là một kiểu mạch mới mà chưa từng xuất hiện trên thế giới. Nhưng còn có một linh kiện chủ yếu, không thể xác định nó là cái gì. Không giống như là điện dung hay điện trở. Chúng ta đang chờ Trương trưởng phòng liên lạc với người vẽ sơ đồ kia.
Đàm Ái Hoa cũng tràn đầy hưng phán nói. Thật không ngờ mình vừa mới nói chuyện với họ qua điện thoại, chủ tịch và tổng giám đốc đã liền chạy tới rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mỗi người đứng ở đây đều hiểu giá trị của sơ đồ kia, quý giá như thế nào. Nếu làm được, thì có ý nghĩa công ty của bọn họ sẽ đi trước thế giới một bước về chế tạo máy hút bụi. Không chừng còn có cơ hội tiến vào top xí nghiệp hàng đầu thế giới.
- Tiểu Trương, nhanh đi liên lạc với hắn. Công lao lần này của ngươi không nhỏ a.
Hồ Tiểu Đông vui mừng thúc dục Trương Tuyền.
Trương Tuyền quả thực ngây người. Không ngờ kẻ điên kia lại có thể thiết kế một sơ đồ mạch điện như vậy. Buồn cười chính mình còn tưởng hắn có vấn đề về thần kinh, còn đưa cho hắn số điện thoại giả nữa.