- Cháu ngồi đi.
- Tam gia gia, gia gia tìm cháu có việc gì không?
Lâm Vân vừa ngồi xuống lập tức hỏi.
Thần sắc của Lâm Lộ Trọng có chút nghiêm túc, gật đầu nói:
- Lần này có một việc cần thương lượng với cháu. Còn một tháng nữa là ta về hưu rồi. Cháu nói thật cho ta biết, việc liên quan tới tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, oanh động cả thế giới có phải do cháu làm không?
- Đúng vậy, chính là do cháu làm.
Lâm Vân không hề có ý giấu diếm. Hắn biết có rất nhiều người đang hoài nghi hắn, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
- Ừ, lần này cháu làm không sai, không để lại dấu vết nào. Nhưng vẫn có rất nhiều người đang hoài nghi cháu. Bọn họ cho rằng hung thủ tiêu diệt Hắc Thủ Băng Đao có liên qua tới cháu. Mặc kệ tổ chức này có quan hệ gì với cháu hay không, ta sẽ không hỏi kỹ càng. Ta sắp phải về hưu rồi. Sau khi ta về hưu, vị trí trung tâm của quốc gia sẽ không còn người của Lâm gia nữa. Về sau chúng ta hoàn toàn phải dựa vào bản thân mình.
- Cho nên đừng làm những chuyện như làm với Tần gia lần trước, hoặc là làm nhưng không nên quá rêu rao. Phải biết rằng, cứng quá sẽ gẫy. Người tài ba của quốc gia có rất nhiều, không chỉ có một mình cháu đâu. Lúc trước cháu là huấn luyện viên Lâm của Long Ảnh, Diệp gia, Từ gia và Lục gia đều giúp đỡ Lâm gia của chúng ta rất nhiều. Hơn nữa thủ trưởng số một Trường Mình Hiển rất thưởng thức những việc làm của cháu ở rừng rậm Amazon.
- Với lại những việc cháu làm lúc trước không gây ảnh hưởng lớn, chỉ giáo huấn Tần Thăng một trận mà thôi. Nhưng những chuyện như vậy không thể để phát sinh nữa. Phải biết rằng ‘Người đi trà nguội’. Cháu hiện tại không ở Long Ảnh, huống hồ Diệp Sở Thiên đã sớm về hưu, ta cũng sắp về hưu. Nên về sau cháu cần khiêm tốn một chút. Mà cháu cũng nên coi chừng Tần gia và Lý gia trả thù đấy.
- Hiện tại tập đoàn Vân Môn của cháu như mặt trởi giữa trưa, người ngấp nghé tập đoàn không ít. Giống như việc Vũ Tích bắt cóc là có liên hệ với nó vậy. Vốn lúc đầu ta có ý dịnh cho cháu kết hôn với cháu gái của Từ gia, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn với sự nghiệp sau này của cháu. Nhưng cháu và Vũ Tích ân ái như vậy, ta sẽ không nhắc lại.
Lâm lão gia tử nói tới đây, thở dài một hơi. Rõ ràng ông ta rất tiếc nuối về việc đám hỏi với Từ gia. Cháu của mình mặc dù nhiều, nhưng có được sự tán thành của lão Từ, chỉ có một mình Lâm Vân mà thôi. Các cháu nội khác, người ta đều lười xem.
- Tam gia gia, cháu biết phải làm như thế nào.
Lâm Vân hít một hơi. Trong lòng nói, do thói quen khoái ý ân cừu của mình, nên không lo lắng chu đáo như lão gia tử. Chẳng lẽ cứ người thân bên mình xảy ra chuyện, mình lại đối phó như với Hắc Thủ Băng Đao, giết một cái sạch sẽ sao?
- Ừ, cháu biết là tốt rồi. Lý Ly là hạng người như thế nào, ta biết rất rõ. Tên kia là một tên không chịu có hại, lại còn biết ẩn nhẫn. Tần Tiền thì hoàn toàn khác, ông ta thì rộng lượng hơn. Tuy hai người đó không trực tiếp ra tay đối phó với cháu, nhưng sau lưng chọc dao là không thể thiếu. Nghe nói gần đây Lý gia đám hỏi với Tần gia. Là cháu nội của Lý Ly, Lý Danh Sinh kết hôn với cháu gái của Tần Tiền, Tần Nhan.
- Hai nhà này đều có thù với Lâm gia chúng ta. Một khi hai nhà này đám hỏi, bọn họ sẽ liên kết lại với nhau đối phó với Lâm gia chúng ta. Phỏng chừng, người mà chúng đối phó trước chính là cháu, nên cháu phải cẩn thận. Tuy Lâm gia của chúng ta không sợ, nhưng đã nói từ trước, chúng ta cũng không mạnh hơn bọn họ là bao nhiêu.
Lâm Lộ Trọng nói xong, thần sắc rất nghiêm túc.
Có thể nói, Lâm gia có Lâm Vân cường thế như vậy, rất nhiều người dè chừng, cũng rất nhiều người vì thế oán hận Lâm gia. Ai dè chừng, ai oán hận, thật không thể nói rõ ràng.
Lâm Vân hiểu ý của lão gia tử. Chỉ là hắn không ngờ Lý gia và Tần gia liên kết với nhau nhanh như vậy, còn kéo cả đám hỏi tới. Tuy nhiên, cho dù như vậy, có thể làm gì được hắn? Hiện tại Lâm Vân có thể khẳng định những suy đoán của Mông Văn là chính xác. Rõ ràng cháu gái của bọn họ còn chưa vào nhà chồng, đã hợp tác đối phó tập đoàn Vân Môn của mình rồi. Thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi này thật lợi hại.
Nếu không phải những người nắm quyền lực trung tâm trong tập đoàn Vân Môn đều là người của mình, phỏng chừng đã bị hai nhà kia mua chuộc hết. Nhưng Lâm Vân không để những điều này vào trong lòng. Nói về cạnh tranh buôn bán, hắn còn sợ ai? Cho dù các ngươi có nắm giữ ngành viễn thông của quốc gia trong tay thì thế nào? Ta liền lũng đoạn cả ngành đó cho các ngươi xem.
- Tam gia gia, cháu có một việc muốn hỏi gia gia. Quốc gia của chúng ta có phải hay không có một tổ chức dị năng? Còn có Luyện Khí Sĩ gì đó? Những người này có khả năng gì?
Lâm Vân hỏi, đây mới là điều hắn quan tâm hơn cả. Hắn muốn xác đinh xem có người có thể uy hiếp được hắn hay không, để làm tốt chuẩn bị.
Lâm Lộ Trọng có chút kỳ quái nhìn Lâm Vân, trịnh trọng nói:
- Đây cũng là chuyện quan trọng mà ta muốn gọi cháu tới. Mà cháu nghe chuyện này ở đâu vậy? Đây đều là bí mật của quốc gia cơ mà. Tuy nhiên, nếu cháu đã biết, thì ta sẽ nói rõ ràng hơn. Ta tin tưởng cháu chắc sẽ không nói lung tung ra bên ngoài
- Quốc gia của chúng ta đúng là có tổ chức dị năng, tổng cộng có 13 người. Trong đó có bốn người là Luyện Khí Sĩ. Về phần dị năng khác thì ta không rõ ràng lắm. Nhưng ta biết có một người có khả năng khống chế tinh thần. Nghe nói người này có thể xâm nhập vào đầu óc của người khác, rồi khống chế đầu óc của người đó, bắt người đó làm theo ý của mình. Dị năng của y quả thật là lợi hại.
- Về phần Luyện Khí Sĩ, ta nghe nói bọn họ có thể điều khiển phi đao để công kích người khác, thậm chí còn không sợ súng đạn nữa. Dị năng là thiên sinh, mà Luyện Khí Sĩ là có thể tu luyện. Tuy nhiên, người có thể tu luyện Luyện Khí Sĩ chỉ là một người trong một trăm nghìn người. Không phải ai cũng có thể tu luyện thành công. Hơn nữa, quá trình tu luyện rất dài, phải vài chục năm mới có chút thành tựu. Còn tốn rất nhiều tiền của.
- Cho nên, từng Luyện Khí Sĩ đều là tài sản quý giá của quốc giá. Tuy hàng năm quốc gia tuyển chọn không ít người tu luyện, nhưng thành công lại vô cùng ít.
- Ý của ta khi nói tới việc này là, ta không biết cháu học từ đâu những bản lĩnh như vậy. Nhưng những người trong tổ chức dị năng kia đều không phải người bình thường, phỏng chừng ai cũng lợi hại hơn cháu. Cho nên sau khi ta về hưu, cháu phải an phận hơn một chút.
Nghe lão gia tử nói như vậy, Lâm Vân âm thầm suy nghĩ, ai cũng lợi hại hơn mình? Cái này chắc không có khả năng. Tuy nhiên hắn cũng hiểu ý của lão gia tử, nên không có cãi lại. Còn nguyên nhân Luyện Khí Sĩ ít như vậy, là do bọn họ không biết về linh căn mà thôi. Mà Luyện Khí Sĩ này rõ ràng là người Tu Chân.
Điều này chứng tỏ tin tức của Tào Khuê là không chính xác. Nhưng Lâm Vân cũng không dám khẳng định tin tức của lão gia tử có chuẩn xác hay không. Tuy nhiên, nếu nói trong một trăm nghìn người mới có một người có thể tu luyện, hay nói là mới có một người có linh căn, đây nhất định là không có khả năng. Lâm Vân tin tưởng, trong việc này có nguyên nhân khác.
Mà dị năng tinh thần kia thì giống như một thần pháp mê hoặc người trong công pháp tu chân. Không biết có ảnh hưởng gì tới mình không.
Thấy thái độ không cho là đúng của Lâm Vân, lão gia tử đành phải nói tiếp:
- Cháu đừng coi thường những người này. Nghe nói, Luyện Khí Sĩ mạnh nhất trong tổ chức dị năng đã tới tầng thứ năm. Phải biết rằng, Luyện Khí Sĩ cao nhất cũng chỉ tới tầng thứ tám mà thôi. Nhưng tu tới tầng tám thì chưa nghe nói qua. Mà đến tới tầng thứ năm, là có thể phóng ra lửa, giống như thần tiên trong truyền thuyết vậy.
- Tuy nhiên, cả quốc gia chỉ có một người như vậy. Các Luyện Khí Sĩ khác đều là do y bồi dưỡng được. Người này tên là Sầm Luân. Nếu quốc gia phái người này tới, thì chứng tỏ quốc gia muốn bắt cháu lại, cho dù là ta cũng không thể ngăn cản được. Nếu không phải người trong tổ chức dị năng không thích hợp với việc huấn luyện viên. Thì chức huấn luyện viên của Long Ảnh đã sớm giao cho bọn họ rồi.
- Tuy nhiên cháu cũng không cần quá mức lo lắng. Lâm gia của chúng tta có cơ sở khá vững chắc, mặc dù không có người lợi hại như Sầm Luân, nhưng không phải ai cũng có thể coi thường.
Lâm Vân nghe xong liền biết Luyện Khí Sĩ này luyện tới mức cao nhất chỉ có tám tầng. Vậy thì không hề có sức uy hiếp gì đối với mình. Đến tầng năm mà chỉ có thể ngưng tụ cầu lửa thì rất bình thường. Phỏng chừng người đó không có khả năng phóng ra quá nhiều. Khoảng bốn năm cầu lửa là tới giới hạn rồi.
Nhưng ở thế giới này lại có người Tu Chân, như vậy nhóm người Luyện Khí Sĩ phải biết tới sự tồn tại của linh thạch mới đúng. Chẳng lẽ bọn họ luyện không cần linh thạch sao? Nghĩ tới đây, lập tức hỏi:
- Tam gia gia, gia gia có biết những người này tu luyện kiểu gì không?
- Chuyện này thì ta không biết, bởi đây là cơ mật, phỏng chừng chỉ có bọn họ mới biết được. Mà ta còn có một việc muốn nói với cháu, việc này rất kỳ quái.
Nói tới đây, thần sắc của Lâm Lộ Trọng trở nên rất ngưng trọng.
Nghe lão gia tử nói trịnh trọng như vậy, Lâm Vân cũng rất hiếu kỳ. Là việc gì mà có thể khiến cho một người trải qua sóng to gió lớn như lão gia tử cũng phải coi trọng như vậy.
- Nước Mĩ sở dĩ đề nghị thành lập đội quân đặc công quốc tế, hơn nữa còn lựa chọn những bộ đội đặc công ưu tú nhất là có tính toán. Tuy hiện tại đội đặc công quốc tế bởi vì nhiều nguyên nhân còn chưa hoàn toàn chỉnh hợp, nhưng quốc gia của chúng ta là một trong năm quốc gia có quyền điều hành hội liên hiệp này. Cũng vì nguyên nhân như vậy, mà chúng ta mới biết được mục đích của nước Mĩ.
- Ở một chỗ bị Nam Băng Dương và Nam Cực bao quanh, vệ tinh của nước Mĩ đã chụp được chình của một kiến trúc hình cánh tay người. Nhưng cánh tay này chỉ có bốn ngón. Theo như lời của người Mĩ, bọn họ còn chụp được trên kiến trúc hình cánh tay kia là một cái tháp cao. Ở giữa tháp cao là một cái đĩa bay.
- Theo như phán đoán của người Mĩ, đây là một cái đĩa bay hình thanh kiếm. Bởi vì họ không có cách nào tiếp cận khu vực kiến trúc đó. Cứ tới gần trong phạm vị nửa km thì sẽ bị ánh sáng trên kiến trúc đó bắn chết. Bên Mỹ đã chết rất nhiều người, nhưng không có cách nào tiếp cận được gần. Đang lúc nước Mĩ muốn phá hủy nó thì thứ này đã tự động biến mất. Thậm chí cả cái tháp cao kia cũng biến mất.
- Tuy người Mĩ rất là hiếu khách, nhưng loại vật này cũng quả rợn người. Mặc dù có ảnh chụp, nhưng không ai biết người Mĩ nói thật hay là giả. Bởi người Mĩ rất thích mấy cái trò về đĩa bay. Đã rất nhiều lần thấy họ làm giả bằng chứng về đĩa bay rồi tung lên mạng, chứ chúng ta đều chưa từng thấy tận mắt.
- Nhưng ta nghĩ lần này bọn họ muốn làm giả, vì sao phải lựa chọn biện pháp thực tế, còn đưa ra đề nghị thành lập đội đặc công như vậy? Mà kỳ quái nhất chính là vì sao bọn họ phải ngăn cản quốc gia của chúng ta vào năm quốc gia có quyền lập kế hoạch? Sau khi chúng ta thành công vào được năm quốc gia đó, người Mĩ mới chịu nói ra việc này.
- Sau khi chiếc đĩa bay kỳ lạ kia biến mất, ở xung quanh chỗ đó rõ ràng tìm được rất nhiều kim cương, đá quý, giá trị gộp lại bằng thu nhập cả một năm của một quốc gia trung bình. Người Mĩ cũng không có ý dấu giếm số tài sản đó. Hơn nữa còn cung cấp hàng mẫu, để cho các nhà khoa học của các quốc gia nghiên cứu.
- Người Mĩ cho rằng đây có thể là đĩa bay của người ngoài hành tinh, hơn nữa sức chiến đấu còn mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Vì phòng ngừa những đĩa bay này tấn công Trái Đất, người Mĩ mới đề nghị thành lập đội đặc công.
- Mặc dù chỗ tốt đều do bọn họ cầm hết, nhưng chuyện này không thể không tìn hoàn toàn. Trải qua một cuộc phân tích của quốc gia chúng ta, đều cho rằng cái tháp cao kia đã từng xuất hiện trong nước. Hơn nữa người Mĩ còn biết đài cao đã xuất hiện trong quốc gia của chúng ta. Cho nên mới muốn độc chiếm số tài sản kia.
- Mặc dù người Mĩ biết nếu đã nói ra chuyện này, chúng ta khẳng định có thể suy đoán ra. Nhưng bọn họ vẫn phải nói thật. Bởi vì nếu chuyện đĩa bay tấn công là chính xác, như vậy rất nguy hiểm. Hiện tại chỗ đó đã bị phong tỏa, không cho người ngoài vào xem.
- Tuy nhiên, đợi khi đội quân đặc công quốc tể chỉnh hợp xong, thì đội đặc công có thể vào đó tìm hiểu tình hình. Cho nên ta hy vọng cháu có thể tạm thời trở lại Long Ảnh, xác nhận sự thật của đĩa bay kia. Quốc gia của chúng ta đã cẩn thận tìm kiếm tòa tháp, nhưng một mực đều không tìm được. Chúng ta cũng đã hoài nghi có phải nước Mĩ đã lấy trước rồi không. Ta phỏng chừng qua một thời gian ngắn nữa, quân ủy sẽ điều cháu tới để thảo luận.
Lâm Lộ Trọng nói xong, cũng là cau mày. Nói thật, ông ta không tin chuyện về đĩa bay. Trước kia đã nghe nói rất nhiều về chuyện này trên TV và báo đài. Thậm chí còn có người quay được video, nhưng trên thực tế, đều không có ai chính thức tin tưởng vào thứ này. Nếu quả thực là có, thì đó là một hồi tai nạn với Địa Cầu.
- Đây là một số tư liệu mà trợ thủ của ta đã điều tra ra được. Cháu cầm lấy mà xem.
Lâm Lộ Trọng nói xong, đưa cho Lâm Vân một xấp văn kiện.
Lâm Vân nhận lấy, mở ra nhìn. Ở trong có ghi chép một số thông tin cơ mật về sự tồn tại đĩa bay ở trong nước và nước ngoài. Chẳng hạn như ngày 19 tháng 9 năm 1961, đoàn sứ giả mười người của Mĩ do Betty và Barney Hill dẫn đầu tới New Zealand đã bị UFO bắt cóc. Chẳng lẽ việc này là sự thật?
- Đi hay không để cháu suy nghĩ đã. Nhưng cháu không muốn rời đi vợ và gia đình của cháu. Lần trước có hai tên bắt cóc bị cục cảnh sát bắt, hiện tại thế nào rồi?
Lâm Vân khép lại tập văn kiện, hỏi.
- Hai tên này đã khai báo. Bọn chúng chính là thành viên của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao. Cho nên khi cháu cứu được Vũ Tích trở về, thì mọi người đều biết cháu có liên quan tới việc tiêu diệt tổ chức Hắc Thủ Băng Đao. Nhưng bọn họ chỉ hoài nghi mà thôi, vì không có chứng cứ. Cháu phải chú ý những tên dư đảng còn lại trả thù đấy. Mà hiện tại tập đoàn Vân Môn của cháu đã trở thành một công ty trọng điểm cần bảo vệ của quốc gia rồi. Cháu chỉ cần biết điều đó là được rồi.
- Mặc kệ cháu đã giải quyết tổ chức kia như thế nào, nhưng ta hy vọng cháu không nên động vào tổ chức của quốc gia. Hành động này rất không sáng suốt, dù sao gia đình và công ty của cháu đều ở quốc gia này. Chắc cháu cũng hiểu ý của ta chư?
Lâm Vân nói xong, nhìn Lâm Vân.
Ông ta biết đứa cháu trai này của mình là một người to gan lớn mật. Ông ta chỉ sợ nó lại xằng bậy, cho nên mới nói vậy để dự phòng.
Lúc Lâm Vân đi ra đại viện của Lâm gia, trong lòng rất kỳ quái. Hắn biết các hành tinh khác là có sự sống, nhưng theo như tính toán của hắn trước đây, không có hành tinh nào có thể dựa vào khoa học kỹ thuật để bay tới bay lui giữa các hành tinh được. Trừ khi khoa học kỹ thuật của hành tinh kia vượt quá mức tưởng tượng của hắn.
Còn về việc lão gia tử đề nghị hắn kết hợp với quân đặc công của quốc gia, Lâm Vân quyết đoán cự tuyệt. Chỉ là không muốn nói trước mặt của lão gia tử mà thôi. Một chuyện như vậy, khẳng định quân ủy sẽ phái người tìm mình, lúc đó mình có thể từ chối trước mắt họ. Mình ở lại Yên Kinh, người nhà mới đảm bảo an toàn. Hiện tại phải tăng tu vi cao hơn rồi nói sau.
Việc người Mĩ phát hiện ra đĩa bay chắc không phải là lung tung bịa đặt, có căn cứ thì mới nói ra như vậy. Một khi thực sự có người hành tinh khác xâm lược Địa Cầu, với khoa học kỹ thuật rớt lại phía sau mà tài nguyên lại phong phú như ở nơi này, nhất định sẽ bị chiếm đoạt. Mặc dù hắn không muốn để ý tới những chuyện như vậy, hắn không phải là anh hùng, nhưng người bên cạnh phải lám ao bây giờ? Cho nên chỉ có cách nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân.
Nếu như mình đoán không sai, nhóm người ngoài hành tinh này nếu muốn đi tới Địa Cầu thì cần ít nhất vài năm, thậm chí là vài chục năm. Cho dù có tàu vũ trụ nhanh hơn nữa, cũng không thể dùng thời gian ngắn để đi từ hành tinh này tới hành tinh khác được.
Lâm Vân về tới nhà, tắm rửa xong, đi vào phòng thì thấy Vũ Tích đã ngủ. Nhìn vợ mình ngủ rất là yên bình, Lâm Vân quyết định, từ nay về sau sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm nữa.
Tuy Lâm Vân đã rất nhẹ nhàng nằm xuống bên người Hàn Vũ Tích, nhưng Hàn Vũ Tích vẫn tỉnh lại. Có thể thấy được nàng ngủ không sâu. Hàn Vũ Tích thấy là Lâm Vân, lập tức chui vào ngực hắn nói:
- Lão công, anh trở về rồi à.
- Ừ, Vũ Tích, nếu có một ngày, anh muốn tới một nơi rất xa, thậm chí có thể không trở về, em…
Lâm Vân còn chưa nói hết lời, Hàn Vũ Tích đã khẩn trương ôm chặt Lâm Vân nói:
- Lão công, anh muốn vứt bỏ em ở đây sao? Anh đi đâu thì em sẽ đi theo đó…
Lời nói mang theo vẻ lo lắng, căn bản không quan tâm Lâm Vân muốn đi chỗ nào.
- Ừ, vô luận anh đi tới đâu, anh đều sẽ mang em theo.
Trong lòng Lâm Vân bay lên một cỗ hào hùng. Âm thầm tự nhủ, nếu thật sự có người ngoài hành tinh tấn công thì như thế nào? Lúc đó thì tu vị của mình cũng đã rất cao rồi.
Ngày hôm sau, Lâm Vân muốn Hàn Vũ Tích gia tăng tu luyện, mình thi đi tới công ty, triệu tập Lam Cực, Mông Văn, Diệp Điềm và Lý Thanh mở một cuộc họp quan trọng. Rồi tuyên bố phương hướng về sau.
Tập đoàn Vân Môn, tài đại khí thô, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba tháng, đã xây dựng thêm mười nhà xưởng. Bao gồm nhà máy sản xuất linh kiện điện tử, nhà máy sản xuất khuôn đúc, nhà máy sản xuất Microchip, và mấy nhà máy lắp ráp.
Như vậy tập đoàn Vân Môn đã có một khu công nghiệp lớn của riêng mình. Trong khu công nghiệp còn có chỗ ở riêng cho nhân viên của công ty. Ngay cả Mông Văn và Lâm Vân cũng chuyển tới đó ở. Chỗ đó có thể nói là nơi có hệ thống an toàn nhất của Yên Kinh. Thậm chí mấy cái quân khu còn không bằng.
Khu nhà dành riêng cho nhân viên được gọi là Vân Môn Viên. Nơi này có hoàn cảnh rất là yên tĩnh và xinh đẹp. Còn là nơi có hệ thống an toàn bậc nhất Yên Kinh, dẫn tới rất nhiều người muốn mua phòng ốc ở nơi đây. Tuy nhiên, rất ít người có thể mua được. Bởi vì nơi này chỉ dành riêng cho người của tập đoàn Vân Môn. Mẹ và bà ngoại của Hàn Vũ Tích, cùng mẹ và em gái của Lâm Vân đều chuyển vào Vân Môn Viên để ở.
Cũng chỉ có vài người quen như Lục Dược và một vài nhân tài có thể mua một phòng nhỏ trong này. Bản thân Lâm Vân thì một bên tu luyện, một bên tập trung chế tạo hệ thống viễn thông của riêng mình.