Lâm Vân bỏ chăn mền đắp trên người Mông Văn xuống, một mùi thơm nhàn nhạt truyền tới. Lâm Vân biết đây không phải mùi thơm bình thường, mà là do Hoặc Tâm Trùng kia tạo thành. Liền cười lạnh một tiếng. Tên sử dụng trùng thuật kia còn chưa tới mức thành thạo, nếu không thì trùng sẽ không tỏa ra mùi thơm như vậy.
Mông Văn mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt, lúc Lâm Vân vạch cái chăn ra, nàng liền tỉnh.
- Mỹ Na…
Mông Văn vừa mới kêu một tiếng đã nhìn thấy người vạch chăn là Lâm Vân, khuôn mặt vốn tái nhợt liền đỏ hồng:
- Anh đã tới rồi à.
- Ừ, em cứ nằm xuống đi, đừng cử động. Thực xin lỗi em vì anh đã tới chậm.
Lâm Vân vội vàng nói.
Mông Văn sửng sốt một chút. Nàng vốn biết bệnh của mình không có cách nào trị liệu, lại nghe Lâm Vân nói là tới chậm, liền biết bệnh của mình đã vô phương cứu chữa, mới không khỏi thất thần.
Lâm Vân không biết Mông Văn hiểu lầm ý của hắn, trong lòng còn đang suy nghĩ trị liệu Mông Văn như thế nào. Mấu chốt là không thể làm thương tổn con trùng trong người của nàng. Nếu một khi mình giết con trùng đó, thì người sử dụng trùng thuật sẽ phát hiện trùng thuật của y bị phá. Như vậy bọn chúng sẽ chạy trốn mất. Mà mình thì không có cách nào điều tra ra kẻ đứng sau.
- Lâm Vân, anh ôm em đi.
Mông Văn tràn đầy chờ mong nhìn Lâm Vân.
Lúc này Lâm Vân mới phản ứng, liền cẩn thận bế nàng lên, muốn để nàng tựa ở đầu giường.
- Không cần đâu, anh cứ ôm em là được.
Mông Văn cười cười, có chút cố hết sức dịch vào lòng của Lâm Vân.
- Đừng khẩn trương, em sẽ không nói cho Vũ Tích biết đâu.
Mông Văn tựa vào trong ngực của Lâm Vân cười nói. Nói xong thì nhắm mắt lại.
- Nhưng ôm như vậy, anh sao có thể trị bệnh cho em?
Lâm Vân sửng sốt nửa ngày mới nói.
Nhưng Mông Văn không lên tiếng, mà chỉ nhìn Lâm Vân hồi lâu. Lâm Vân thấy thế cũng ngượng ngùng, đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên Mông Văn ngẩng đầu, hôn lên miệng của Lâm Vân.
Môi của Mông Văn rất mềm mại, ẩm ướt, nhưng lại lạnh như băng. Một hương vị ngọt ngào xen lẫn chiếc lưỡi thơm tho của nàng, khiến cho tâm thần của Lâm Vân rất chập chờn, thậm chí có chút không muốn tách ra.
Nhưng Lâm Vân chợt nghĩ tới Vũ Tích ở bên ngoài, trong lòng cả kinh, đang muốn đây Mông Văn ra. Đột nhiên ở gò má có cảm giác lạnh như băng. Lâm Vân biết đây là nước mắt của Mông Văn, vội vàng vịn Mông Văn nằm xuống giường.
- Mông Văn, em…
Lâm Vân trông thấy đôi mắt của Mông Văn rõ ràng đẫm lệ, liền vội vàng hỏi.
- Lâm Vân, em không muốn anh đẩy em ra…
Mông Văn nói xong, sắc mật càng tái nhợt. Lâm Vân âm thầm tự nhủ, không đẩy ra sao mà chữa trị được, tình hình của cô cũng đâu lạc quan gì.
Nhưng thấy thần sắc của Mông Văn như vậy, Lâm Vân không đành lòng, vội vàng lại ôm Mông Văn vào trong ngực nói:
- Em đừng lo lắng, anh sẽ giúp em trị khỏi bệnh.
Mông Văn lắc đầu, nàng biết rõ sức khỏe của mình. Việc này khác với vết sẹo trên mặt lúc trước.
- Lâm Vân, em biết thân thể hiện tại của em như thế nào. Anh không cần phải an ủi em đâu. Lúc trước em nói muốn trao hết cho anh, nhưng em lại sắp chết. Nếu như anh yêu mến, hiện tại, hiện tại….
Mông Văn nói tới đây, khuôn mặt lại đỏ, hô hấp có chút dồn dập.
Lâm Vân thở dài một tiếng. Mình ôm một cô gái kiều diễm, mặc đồ ngủ mỏng, lại nói ra những lời như vậy, Lâm Vân rất muốn làm một lần cầm thú. Nhưng lúc này, hắn không thể làm như vậy, muốn làm cầm thú thì cũng phải đợi Mông Văn chữa trị khỏi bệnh đã.
- Mông Văn, em đừng cử động.
Lâm Vân nói xong, đặt Mông Văn lên giường, cởi áo của nàng ra. Vốn hắn còn đang do dự nên bức trùng độc ra như thế nào. Không biết cởi áo của nàng, nàng có thể tức giận hay không. Nhưng vừa nghe Mông Văn nói vậy, là biết nàng sẽ không tức giận.
Mông Văn thấy Lâm Vân bắt đầu cởi áo của mình, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm đỏ tươi, rõ ràng không dám cử động.
- Mông Văn, em cứ bất động như vậy nhé. Độc trùng trong người em cũng có thể coi như một virus. Chắc anh phải mất thời gian khá dài mới có thể khiến nó chui ra được.
Lâm Vân an ủi Mông Văn, sợ lúc mình lấy trùng độc ra, nàng lại lộn xộn.
- A, nói như vậy là em sẽ không chết.
Vẻ đỏ ửng trên mặt của Mông Văn đã biến mất không ít. Cả người cũng trở nên khẩn trương. Sở dĩ nàng có dũng khí nói ra những điều này với Lâm Vân,, bởi vì nàng cho rằng mình sắp phải chết. Sáng hôm nay, lúc nàng trở lại từ bệnh viện, trên bệnh án còn ghi rõ ràng là chuẩn bị hậu sự.
Điều này chỉ có Mỹ Na là biết. Nàng bảo Mỹ Na đi tìm Lâm Vân, chỉ là muốn trước khi qua đời thì được gặp mặt Lâm Vân một lần mà thôi. Không nghĩ tới Lâm Vân vừa tới đã nói có thể trị được bệnh cho mình. Nếu bệnh này được chữa thì không phải là mắc cỡ chết người sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt của Mông Văn càng thêm tái nhợt, nàng đột nhiên không muốn bệnh của mình được chữa tốt.
- Em đương nhiên là không chết rồi.
Lâm Vân thấy sắc mặt của Mông Văn lại tái nhợt, trong lòng ngạc nhiên, không biết là nguyên nhân gì.
- Em, em…
Mông Văn thật không biết phải nói gì cho phải. Chẳng lẽ nàng lại nói mình không muốn trị bệnh sau, rồi nói anh đi ra ngoài đi?
Lâm Vân thở dài, mơ hồ đoán được một chút. Tuy mình đã trợ giúp Mông Văn báo thù, nhưng Mông Văn cũng không thiếu mình cái gì. Từ lúc nàng giúp mình xây dựng tập đoàn Vân Môn đến nay, tất cả việc lớn nhỏ của công ty, đều do nàng phụ trách.
Lý Thanh là loại người gì, Lâm Vân đương nhiên tinh tường. Cậu ta không có khả năng san sẻ nhiệm vụ với Mông Văn. Có thể nói, cả tập đoàn Vân Môn là do Mông Văn quản lý. Mà hôm nay nàng ấy lại nói những lời như vậy, chứng tỏ nàng ấy có tình cảm với mình. Có thể nàng ấy hiểu nhầm mình không thể chữa khỏi bệnh cho nàng, nên mới có thể bộc trực như vậy.
Có thể tưởng tượng, nếu nàng ấy biết mình có thể trị liệu, có lẽ nàng ấy sẽ mãi mãi giữ tình cảm đó trong lòng.
Lâm Vân lập tức rơi vào tình cảnh lưỡng nan. Đối với Mông Văn, hắn cũng rất có hảo cảm, nhưng còn cách chuyện tình yêu nam nữ môt khoảng cách. Nhưng chuyện tình cảm nam nữ ai có thể nói rõ ràng được? Không phải lúc trước mình cũng như vậy với Vũ Tích sao? Chỉ một buổi tối đơn giản mình đã yêu nàng ấy. Đôi khi tình yêu thật là xa, cũng có khi rất là gần.
- Em biết rồi, anh cứ giúp em trị bệnh đi, cảm ơn anh.
Thấy Lâm Vân do dự, Mông Văn đột nhiên cười nói với Lâm Vân. Nói xong câu đó thì nhắm mắt lại, sắc mặt trở nên bình tĩnh. Lâm Vân biết cho dù có thể bức trùng độc ra ngoài, thì bệnh tình của Mông Văn cũng không thể hoàn toàn chữa tốt. Bởi vì thân thể của nàng ấy đã bị trùng độc làm cho thương tổn. Nếu như nàng ấy còn không có ý chí cầu sống, vậy thì kết quả rất không lạc quan.
Một người phụ nữ đã bị tổn thương trong lòng, cho dù mình chữa trị khỏi cho nàng ấy, thì có hữu dụng sao? Huống hồ, nàng ấy đã thổ lộ với mình, mình lại cự tuyệt. Bất kỳ một nữ nhân nào cũng không chịu được.
Cảm thấy không có động tĩnh gì, Mông Văn mở to mắt, thấy Lâm Vân vẫn còn sững sờ đứng ở đó. Đột nhiên trong lòng xuất hiện một cảm giác bi ai nhàn nhạt. Đã không còn thẹn thùng vì bị cởi quần áo nữa, chỉ nói:
- Lâm Vân, em không sao đâu. Công ty còn rất nhiều chuyện chất đống ở đó, anh mau trị khỏi bệnh cho em đi, để em còn nhanh đi làm.
Nói xong, Mông Văn hướng Lâm Vân cười cười. Giống như nàng muốn giải thích mình không có ý gì khác, để cho Lâm Vân không phải băn khoăn. Hơn nữa cũng tỏ ý, Lâm Vân không cần phải lo lắng cho chuyện của công ty.
Đã từng là một chuyên gia y dược của đại lục Thiên Hồng, Lâm Vân đương nhiên biết tâm tình hiện tại của Mông Văn. Nếu như cứ trường kỳ như vậy, nàng ấy sẽ trở nên chết lặng và lạnh lùng.
Lâm Vân không tiếp tục trợ giúp Mông Văn chữa trị, mà chỉ nhẹ nhàng ôm Mông Văn vào lòng nói:
- Mông Văn, hiện tại anh không thể hứa hẹn điều gì với em. Bởi vì làm như vậy anh sẽ thực xin lỗi Vũ Tích. Anh chỉ có thể nói với em rằng, nếu có một ngày anh rời đi nơi này, anh nhất đinh sẽ mang theo em và Vũ Tích rời đi. Em tin tưởng anh không?
Lâm Vân không nói hết câu,, nhưng Mông Văn đã nghe rõ ràng. Mông Văn ngẩn ngơ. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó, mình có thể theo Lâm Vân và Vũ Tích rời đi nơi này. Nhưng điều này sắp thành sự thật sao? Nàng chỉ muốn mình có thể giải quyết xong tâm nguyện lúc đầu với Lâm Vân, lại thật không ngờ người nam nhân mà mình yêu mến đồng ý dẫn mình và Vũ Tích rời đi.
- Lâm Vân, em…
Tuy Mông Văn rất muốn đi theo Lâm Vân và Vũ Tích rời đi, nhưng nàng lại không biết Vũ Tích nghĩ gì. Nàng chỉ muốn trước khi chết, giao thứ quý báu nhất của mìnhcho người nam nhân mà mình yêu mến mà thôi.
- Lâm Vân, kỳ thực em không có ý đó, anh nghĩ nhiều lắm.
Mông Văn đã bình tĩnh lại, nàng biết Lâm Vân vì sao muốn nói với mình như vậy.
- Anh biết rồi, nhưng anh đã hứa hẹn
- Nhưng em…
- Không có nhưng nhị gì cả…
- Anh thật là bá đạo.
- Cuối cùng em cũng biết một chút về anh.
Khúc mắc của Mông Văn đã được cởi, vô luận từ nay về sau như thế nào, ít nhất nàng đã khôi phục lại hy vọng. Tuy tình cảm của Lâm Vân đối với mình không như với Vũ Tích, nhưng Lâm Vân là người thế nào, trong lòng nàng đã biết. Cho tới bây giờ nàng cũng đều không nghĩ xa đến mức sinh sống với Lâm Vân cả đời. Lời của Lâm Vân là để cho nàng suy nghĩ, chứ nàng không nhất định phải làm theo lời của hắn.
Lâm Vân bỏ chăn mền đắp trên người Mông Văn xuống, một mùi thơm nhàn nhạt truyền tới. Lâm Vân biết đây không phải mùi thơm bình thường, mà là do Hoặc Tâm Trùng kia tạo thành. Liền cười lạnh một tiếng. Tên sử dụng trùng thuật kia còn chưa tới mức thành thạo, nếu không thì trùng sẽ không tỏa ra mùi thơm như vậy.
Mông Văn mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt, lúc Lâm Vân vạch cái chăn ra, nàng liền tỉnh.
- Mỹ Na…
Mông Văn vừa mới kêu một tiếng đã nhìn thấy người vạch chăn là Lâm Vân, khuôn mặt vốn tái nhợt liền đỏ hồng:
- Anh đã tới rồi à.
- Ừ, em cứ nằm xuống đi, đừng cử động. Thực xin lỗi em vì anh đã tới chậm.
Lâm Vân vội vàng nói.
Mông Văn sửng sốt một chút. Nàng vốn biết bệnh của mình không có cách nào trị liệu, lại nghe Lâm Vân nói là tới chậm, liền biết bệnh của mình đã vô phương cứu chữa, mới không khỏi thất thần.
Lâm Vân không biết Mông Văn hiểu lầm ý của hắn, trong lòng còn đang suy nghĩ trị liệu Mông Văn như thế nào. Mấu chốt là không thể làm thương tổn con trùng trong người của nàng. Nếu một khi mình giết con trùng đó, thì người sử dụng trùng thuật sẽ phát hiện trùng thuật của y bị phá. Như vậy bọn chúng sẽ chạy trốn mất. Mà mình thì không có cách nào điều tra ra kẻ đứng sau.
- Lâm Vân, anh ôm em đi.
Mông Văn tràn đầy chờ mong nhìn Lâm Vân.
Lúc này Lâm Vân mới phản ứng, liền cẩn thận bế nàng lên, muốn để nàng tựa ở đầu giường.
- Không cần đâu, anh cứ ôm em là được.
Mông Văn cười cười, có chút cố hết sức dịch vào lòng của Lâm Vân.
- Đừng khẩn trương, em sẽ không nói cho Vũ Tích biết đâu.
Mông Văn tựa vào trong ngực của Lâm Vân cười nói. Nói xong thì nhắm mắt lại.
- Nhưng ôm như vậy, anh sao có thể trị bệnh cho em?
Lâm Vân sửng sốt nửa ngày mới nói.
Nhưng Mông Văn không lên tiếng, mà chỉ nhìn Lâm Vân hồi lâu. Lâm Vân thấy thế cũng ngượng ngùng, đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên Mông Văn ngẩng đầu, hôn lên miệng của Lâm Vân.
Môi của Mông Văn rất mềm mại, ẩm ướt, nhưng lại lạnh như băng. Một hương vị ngọt ngào xen lẫn chiếc lưỡi thơm tho của nàng, khiến cho tâm thần của Lâm Vân rất chập chờn, thậm chí có chút không muốn tách ra.
Nhưng Lâm Vân chợt nghĩ tới Vũ Tích ở bên ngoài, trong lòng cả kinh, đang muốn đây Mông Văn ra. Đột nhiên ở gò má có cảm giác lạnh như băng. Lâm Vân biết đây là nước mắt của Mông Văn, vội vàng vịn Mông Văn nằm xuống giường.
- Mông Văn, em…
Lâm Vân trông thấy đôi mắt của Mông Văn rõ ràng đẫm lệ, liền vội vàng hỏi.
- Lâm Vân, em không muốn anh đẩy em ra…
Mông Văn nói xong, sắc mật càng tái nhợt. Lâm Vân âm thầm tự nhủ, không đẩy ra sao mà chữa trị được, tình hình của cô cũng đâu lạc quan gì.
Nhưng thấy thần sắc của Mông Văn như vậy, Lâm Vân không đành lòng, vội vàng lại ôm Mông Văn vào trong ngực nói:
- Em đừng lo lắng, anh sẽ giúp em trị khỏi bệnh.
Mông Văn lắc đầu, nàng biết rõ sức khỏe của mình. Việc này khác với vết sẹo trên mặt lúc trước.
- Lâm Vân, em biết thân thể hiện tại của em như thế nào. Anh không cần phải an ủi em đâu. Lúc trước em nói muốn trao hết cho anh, nhưng em lại sắp chết. Nếu như anh yêu mến, hiện tại, hiện tại….
Mông Văn nói tới đây, khuôn mặt lại đỏ, hô hấp có chút dồn dập.
Lâm Vân thở dài một tiếng. Mình ôm một cô gái kiều diễm, mặc đồ ngủ mỏng, lại nói ra những lời như vậy, Lâm Vân rất muốn làm một lần cầm thú. Nhưng lúc này, hắn không thể làm như vậy, muốn làm cầm thú thì cũng phải đợi Mông Văn chữa trị khỏi bệnh đã.
- Mông Văn, em đừng cử động.
Lâm Vân nói xong, đặt Mông Văn lên giường, cởi áo của nàng ra. Vốn hắn còn đang do dự nên bức trùng độc ra như thế nào. Không biết cởi áo của nàng, nàng có thể tức giận hay không. Nhưng vừa nghe Mông Văn nói vậy, là biết nàng sẽ không tức giận.
Mông Văn thấy Lâm Vân bắt đầu cởi áo của mình, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm đỏ tươi, rõ ràng không dám cử động.
- Mông Văn, em cứ bất động như vậy nhé. Độc trùng trong người em cũng có thể coi như một virus. Chắc anh phải mất thời gian khá dài mới có thể khiến nó chui ra được.
Lâm Vân an ủi Mông Văn, sợ lúc mình lấy trùng độc ra, nàng lại lộn xộn.
- A, nói như vậy là em sẽ không chết.
Vẻ đỏ ửng trên mặt của Mông Văn đã biến mất không ít. Cả người cũng trở nên khẩn trương. Sở dĩ nàng có dũng khí nói ra những điều này với Lâm Vân,, bởi vì nàng cho rằng mình sắp phải chết. Sáng hôm nay, lúc nàng trở lại từ bệnh viện, trên bệnh án còn ghi rõ ràng là chuẩn bị hậu sự.
Điều này chỉ có Mỹ Na là biết. Nàng bảo Mỹ Na đi tìm Lâm Vân, chỉ là muốn trước khi qua đời thì được gặp mặt Lâm Vân một lần mà thôi. Không nghĩ tới Lâm Vân vừa tới đã nói có thể trị được bệnh cho mình. Nếu bệnh này được chữa thì không phải là mắc cỡ chết người sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt của Mông Văn càng thêm tái nhợt, nàng đột nhiên không muốn bệnh của mình được chữa tốt.
- Em đương nhiên là không chết rồi.
Lâm Vân thấy sắc mặt của Mông Văn lại tái nhợt, trong lòng ngạc nhiên, không biết là nguyên nhân gì.
- Em, em…
Mông Văn thật không biết phải nói gì cho phải. Chẳng lẽ nàng lại nói mình không muốn trị bệnh sau, rồi nói anh đi ra ngoài đi?
Lâm Vân thở dài, mơ hồ đoán được một chút. Tuy mình đã trợ giúp Mông Văn báo thù, nhưng Mông Văn cũng không thiếu mình cái gì. Từ lúc nàng giúp mình xây dựng tập đoàn Vân Môn đến nay, tất cả việc lớn nhỏ của công ty, đều do nàng phụ trách.
Lý Thanh là loại người gì, Lâm Vân đương nhiên tinh tường. Cậu ta không có khả năng san sẻ nhiệm vụ với Mông Văn. Có thể nói, cả tập đoàn Vân Môn là do Mông Văn quản lý. Mà hôm nay nàng ấy lại nói những lời như vậy, chứng tỏ nàng ấy có tình cảm với mình. Có thể nàng ấy hiểu nhầm mình không thể chữa khỏi bệnh cho nàng, nên mới có thể bộc trực như vậy.
Có thể tưởng tượng, nếu nàng ấy biết mình có thể trị liệu, có lẽ nàng ấy sẽ mãi mãi giữ tình cảm đó trong lòng.
Lâm Vân lập tức rơi vào tình cảnh lưỡng nan. Đối với Mông Văn, hắn cũng rất có hảo cảm, nhưng còn cách chuyện tình yêu nam nữ môt khoảng cách. Nhưng chuyện tình cảm nam nữ ai có thể nói rõ ràng được? Không phải lúc trước mình cũng như vậy với Vũ Tích sao? Chỉ một buổi tối đơn giản mình đã yêu nàng ấy. Đôi khi tình yêu thật là xa, cũng có khi rất là gần.
- Em biết rồi, anh cứ giúp em trị bệnh đi, cảm ơn anh.
Thấy Lâm Vân do dự, Mông Văn đột nhiên cười nói với Lâm Vân. Nói xong câu đó thì nhắm mắt lại, sắc mặt trở nên bình tĩnh. Lâm Vân biết cho dù có thể bức trùng độc ra ngoài, thì bệnh tình của Mông Văn cũng không thể hoàn toàn chữa tốt. Bởi vì thân thể của nàng ấy đã bị trùng độc làm cho thương tổn. Nếu như nàng ấy còn không có ý chí cầu sống, vậy thì kết quả rất không lạc quan.
Một người phụ nữ đã bị tổn thương trong lòng, cho dù mình chữa trị khỏi cho nàng ấy, thì có hữu dụng sao? Huống hồ, nàng ấy đã thổ lộ với mình, mình lại cự tuyệt. Bất kỳ một nữ nhân nào cũng không chịu được.
Cảm thấy không có động tĩnh gì, Mông Văn mở to mắt, thấy Lâm Vân vẫn còn sững sờ đứng ở đó. Đột nhiên trong lòng xuất hiện một cảm giác bi ai nhàn nhạt. Đã không còn thẹn thùng vì bị cởi quần áo nữa, chỉ nói:
- Lâm Vân, em không sao đâu. Công ty còn rất nhiều chuyện chất đống ở đó, anh mau trị khỏi bệnh cho em đi, để em còn nhanh đi làm.
Nói xong, Mông Văn hướng Lâm Vân cười cười. Giống như nàng muốn giải thích mình không có ý gì khác, để cho Lâm Vân không phải băn khoăn. Hơn nữa cũng tỏ ý, Lâm Vân không cần phải lo lắng cho chuyện của công ty.
Đã từng là một chuyên gia y dược của đại lục Thiên Hồng, Lâm Vân đương nhiên biết tâm tình hiện tại của Mông Văn. Nếu như cứ trường kỳ như vậy, nàng ấy sẽ trở nên chết lặng và lạnh lùng.
Lâm Vân không tiếp tục trợ giúp Mông Văn chữa trị, mà chỉ nhẹ nhàng ôm Mông Văn vào lòng nói:
- Mông Văn, hiện tại anh không thể hứa hẹn điều gì với em. Bởi vì làm như vậy anh sẽ thực xin lỗi Vũ Tích. Anh chỉ có thể nói với em rằng, nếu có một ngày anh rời đi nơi này, anh nhất đinh sẽ mang theo em và Vũ Tích rời đi. Em tin tưởng anh không?
Lâm Vân không nói hết câu,, nhưng Mông Văn đã nghe rõ ràng. Mông Văn ngẩn ngơ. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó, mình có thể theo Lâm Vân và Vũ Tích rời đi nơi này. Nhưng điều này sắp thành sự thật sao? Nàng chỉ muốn mình có thể giải quyết xong tâm nguyện lúc đầu với Lâm Vân, lại thật không ngờ người nam nhân mà mình yêu mến đồng ý dẫn mình và Vũ Tích rời đi.
- Lâm Vân, em…
Tuy Mông Văn rất muốn đi theo Lâm Vân và Vũ Tích rời đi, nhưng nàng lại không biết Vũ Tích nghĩ gì. Nàng chỉ muốn trước khi chết, giao thứ quý báu nhất của mìnhcho người nam nhân mà mình yêu mến mà thôi.
- Lâm Vân, kỳ thực em không có ý đó, anh nghĩ nhiều lắm.
Mông Văn đã bình tĩnh lại, nàng biết Lâm Vân vì sao muốn nói với mình như vậy.
- Anh biết rồi, nhưng anh đã hứa hẹn
- Nhưng em…
- Không có nhưng nhị gì cả…
- Anh thật là bá đạo.
- Cuối cùng em cũng biết một chút về anh.
Khúc mắc của Mông Văn đã được cởi, vô luận từ nay về sau như thế nào, ít nhất nàng đã khôi phục lại hy vọng. Tuy tình cảm của Lâm Vân đối với mình không như với Vũ Tích, nhưng Lâm Vân là người thế nào, trong lòng nàng đã biết. Cho tới bây giờ nàng cũng đều không nghĩ xa đến mức sinh sống với Lâm Vân cả đời. Lời của Lâm Vân là để cho nàng suy nghĩ, chứ nàng không nhất định phải làm theo lời của hắn.