Cảm giác đau đớn đến kịch liệt khiến Ảnh Vương càng thêm biết được sự lợi hại của Lâm Vân. Không nhĩ tới người này lại nôn nóng như vậy. Mình mới ngẫm nghĩ có hai ba giây, liền đốt cháy một cánh tay của mình. Cố nén đau đớn, trầm giọng nói:
- Ba mươi năm trước, tôi phát hiện ra một cái hang động ở vách núi Miễn Biên. Ở trong hang động này có một con trùng sắp chết đói. Lúc ấy con trùng đó đã đạt tới trùng vương cấp hai. Bởi vì người nuôi con trùng này đã chết, cộng thêm thuật điều kiển trùng của tôi khá tinh thông, nên tôi liền thu phục nó cho mình sử dụng. Còn hang động kia thì tôi không dám đi sâu vào. Bởi vì càng đi vào tôi càng cảm thấy linh hồn của mình như bị hút đi vậy.
- Tuy không biết trong đó có cái gì, nhưng chỉ cần có được Hoặc Tâm Trùng là tôi đã rất hài lòng. Theo tôi phỏng đoán, thì con Hoặc Tâm Trùng này được dùng để bảo vệ cửa hang. Tình huống cụ thể thì không rõ ràng lắm.
Lâm Vân tương đối thỏa mãn với tính cách thức thời này của tên Ảnh Vương. Ít nhất y không tồn tại tâm lý may mắn. Tiếp tục hỏi:
- Vinh Thượng cho ngươi chỗ tốt gì?
- Một quyển sách một tấm thẻ ngân hàng có mười triệu yên trong đó. Mật mã là 61.
Ảnh Vương nói xong, liền lấy ra quyển sách và tấm thẻ ngân hàng.
Mặc dù Lâm Vân không để món tiền kia vào mắt, nhưng không có chút do dự nào thu vào. Những thứ này tuy ít, nhưng có vẫn hơn không.
Mở quyển sách ra nhìn, là một quyển pháp quyết tu luyện công pháp nội gia. Tiện tay ném vào trong Tinh Giới, mới nói:
- Vẽ bản đồ vị trí cái hang mà ngươi phát hiện ra Hoặc Tâm Trùng.
Tuy trong lòng Ảnh Vương âm thầm khinh bỉ, nhưng động tác không hề chậm. Cho dù chỉ có một tay, tay kia thì vẫn còn đau đớn kịch liệt. Nhưng y đã rất nhanh vẽ ra một cái bản đồ phác thảo rồi đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn một chút, liền thu bản đồ vào. Tiết tục nhìn chằm chằm vào Ảnh Vương nói:
- Ngươi là một người rất thức thời. Vốn ta có ý định giết ngươi, nhưng vì ngươi hợp tác như vậy, ta lại đổi ý. Ngươi tự nói cách xử lý bản thân đi.
Ảnh Vương nghe Lâm Vân nói như vậy, mồ hôi lạnh lại chảy, vội vàng nói:
- Mặc cho tiền bối xử trí. Nếu như tiền bối cảm thấy tôi còn có chút tác dụng, thì xin cứ phân phó. Dù là chuyện khó đến mấy, tôi cũng nguyện ý giúp tiền bối làm được.
Hiện tại cho dù đánh chết y, y cũng dám hỏi Lâm Vân lấy lại Hoặc Tâm Trùng.
Lâm Vân tựa hồ không để ý tới thái độ của Ảnh Vương vậy, chỉ nói:
-
Lâm Vân nói xong, lấy một viên linh thạch ra rồi hỏi:
- Ngươi có biết viên đá này là đá gì không?
- Tôi biết, đây là đá Bạch Hà.
Ảnh Vương nơm nớp lo sợ trả lời, nhưng không có chút do dự. Y biết người này chỉ cần dùng một ngón tay là mình sẽ biến thành tro bụi. Vừa này một cánh tay của mình hóa thành tro bụi, một lúc sau mình mới kịp phản ưng.
Lâm Vân không ngờ tên Ảnh Vương này lại biết về linh thạch. Giật mình, tiếp tục hỏi:
- Ngươi có thể thu thập loại đá này không?
Đây mới là điều hắn muốn hỏi.
- Có thể, loại đá này thỉnh thoảng có thể tìm được ở trong mỏ đá quý ở núi Miễn Biên. Nếu như tiền bối cần, tôi nguyện ý giúp tiền bối thu thập.
Ảnh Vương nghe thấy chỉ phải thu thập đá Bạch Hà, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.
- A, vậy số đá Bạch Hà tìm được trước kia đâu rồi?
Trong lòng Lâm Vân rất hưng phấn, không nhịn được hỏi.
- Đã bị mấy người sưu tầm đá quý mua mất rồi.
Tuy sắc mặt của Lâm Vân bình tĩnh, nhưng Ảnh Vương vẫn nhìn ra được Lâm Vân rất khát vọng loại đá Bạch Hà kia.
- Tốt, ngươi giúp ta thu thập loại đá này, thì ta tha cho ngươi một mạng. Trong vòng nửa năm đến một năm ta sẽ tới tìm ngươi. Nếu như ngươi không hết lòng tuân thủ theo lời hứa hẹn, thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đó.
Nói xong, Lâm Vân lập tức khoát tay, phóng ra vài đạo thủ quyết.
Rất nhanh, Ảnh Vương cảm giác được trong đầu xuất hiện một ngôi sao lúc ẩn lúc hiện gì đó. Trong lòng cả kinh, còn chưa lên tiếng, Lâm Vân đã tiếp tục nói:
- Ta đã đánh một ký hiệu vào trong đầu của ngươi. Một khi ngươi phản bội ta, ấn ký đó sẽ lập tức phát nổ. Lúc đó, thì đầu ngươi cũng theo đó mà phát nổ.
Mồ hôi sau lưng Ảnh Vương đã đổ đầm đìa, luôn miệng nói:
- Tôi sẽ không phản bội đâu, tiền bối cứ yên tâm.
- Ngươi đi đi, từ nay về sau ta sẽ tự tới tìm ngươi. Không cần đến lúc đó khiến ta thất vọng. Nếu để cho ta hài lòng,, thì sẽ có phần thưởng. Một khi ta thất vọng, ngươi cũng biết hậu quả đó. Hừ…
Lâm Vân nói xong, hừ lạnh một tiếng.
Ảnh Vương đâu dám có ý kiến, vốn có tâm tư sau khi thoát khỏi chỗ này sẽ chạy trốn đi thật xa, giờ đã biến mất vô tung vô ảnh. Càng không dám đòi Lâm Vân trả lại Lâm Tranh, vội vàng cúi đầu thi lễ với Lâm Vân một cái, rồi rời đi khách sạn. Đoán chừng là trở về thu thập đá Bạch Hà.
Trên đường đi tới sân bay, Ảnh Vương còn thầm khen mình thức thời. Y biết lúc trước Lâm Vân đã động sát cơ. Thật không ngờ Lâm Vân vẫn có thể tha mạng cho mình, chỉ mất đi một cánh tay mà thôi. Điều đó đã là vận khí rất lớn rồi.
Lâm Vân vốn tính toán giết tên Ảnh Vương kia, nhưng vì đá Bạch Hà, hắn liền buông tha suy nghĩ giết người. Cảm thấy thu phục một tên thuộc hạ như vậy cũng không tôi. Đỡ mất công mình phải tự thân đi tìm kiếm. Ảnh Vương là người lựa chọn thích hợp nhất.
Lấy chín khối Ưng bài trong ngực của Vinh Thượng. Có lẽ tên Vinh Thượng này đã vì Phi Linh Tông,, cố gắng rất nhiều công sức mới lấy lại được số Ưng bài này. Còn một khối thì không biết ở nơi nào. Nhưng Lâm Vân không quan tâm, tiện tay đập tỉnh Vinh Thượng đang hôn mê.
- Có phải là Ảnh Vương bảo ngươi phóng Hoặc Tâm Trùng hay không? Kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Lâm Vân nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Vinh Thượng nói.
Khuôn mặt của Vinh Thượng không biểu tình gì cả. Không chỉ nói là trả lời câu hỏi của Lâm Vân, ngay cả một động tác biểu lộ cũng không có. Lâm Vân thấy Vinh Thượng như vậy, cũng biết là không hỏi ra được cái gì. Chẳng muốn tiếp tục bức cung, tiện tay vung lên một ngọn lửa tím thiêu đốt Vinh Thượng.
Đối mặt với tử vong, Vinh Thương rốt cuộc lộ ra vẻ sợ hãi, tựa hồ như muốn nói cái gì đó. Nhưng Lâm Vân đã chẳng muốn nghe. Phải biết Ảnh Vương đã khai báo hết, mà tên Vinh Thượng này còn trang bức, vậy thì cho y xuống địa phủ mà trang bức.
Sau khi Lý Danh Sinh tỉnh lại, hoảng sợ nhìn Lâm Vân. Vinh Thượng và Ảnh Vương thì đã biến mất vô ảnh vô tung. Hiện tại y đã hiểu, mình bị Tần Bang Trung mang ra lợi dụng. Tần Bang Trung biết y kém hơn Lâm Vân rất nhiều, cho nên mới kéo y ra để làm pháo hôi.
Nhìn Lý Danh Sinh đang phát run, trong lòng Lâm Vân tự nhủ, một tên bao cỏ như vậy, mà còn dám tính toán âm mưu với người khác. Thật không không biết trời cao đất rộng gì cả.
….
Ba ngày sau, Lâm Vân dẫn theo Vũ Tích đi tới Amazon.
Chuyện của công ty thì giao hết cho Diệp Điềm và Lý Thanh. Đối với Lý Danh Sinh, Lâm Vân lại buông tha y. Nhưng hắn đã ghi âm lời khai của Lý Danh Sinh về việc Tần Bang Trung mưu đồ bí mật với tập đoàn Vân Môn. Cũng biết được, bọn chúng chính là mấy kẻ bày đặt nghe lén cách điều chế của công ty y dược Vân Môn.
Hai người này rõ ràng giết Liễu Quý, chiếm được cách điều chế của Dưỡng Tâm Hoàn. Tuy nhiên, nhà máy sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn đã bị phá hủy. Điều kiện mà Lâm Vân buông tha cho Lý Danh Sinh, đó chính là y chủ động tố giác Tần Bang Trung, hơn nữa còn phải có chứng cứ đầy đủ.
Quả nhiên Lý Danh Sinh vì bảo vệ tính mạng, ở trước mặt Lâm Vân, khai báo toàn bộ âm mưu của Tần Bang Trung. Còn cả việc lợi dụng thuốc nhái để làm ảnh hưởng tới sinh ý của tập đoàn Vân Môn nữa. Tuy việc Tần Bang Trung giết người diệt khẩu không coi là gì, nhưng chuyện giết người một khi bị công khai, lại là một việc khác.
Tuần trăng mặt của Tần gia và Lý gia chấm dứt, bắt đầu đấu đá lẫn nhau. Hai nhà không ngừng trốn tránh trách nhiệm. Bởi vì chuyện này có liên quan tới Lâm Vân, cho nên hai nhà đều phái người tới đại viện của Lâm gia để xin lỗi. Nhưng Lâm Vân thì đã ly khai Yên Kinh. Hắn sẽ không tham gia vào mấy chuyện chó cắn chó đấy. Bọn chúng đấu càng hung càng tốt.
Lý Danh Sinh chính là một trong hai hung thủ gây ra sự mâu thuẫn của hai nhà Tần Lý. Cho nên y đương nhiên bị Lý Ly của Lý gia xử tội trước gia tộc.
Đối với đứa cháu ngu ngốc như Lý Danh Sinh, Lý Ly thật không biết làm gì cho phải. Nhìn đứa cháu trai trưởng quỳ trên mặt đất, Lý Ly tức giận đến khó nhịn.
- Ngu ngốc, không phải ta đã nói, muốn động vào Lâm gia thì cũng phải đợi Lâm lão đầu nghỉ hưu cơ mà. Vậy mà rõ ràng bị người ta lợi dụng. Lâm Vân là người mà một mình ngươi có thể động vào sao? Nhân tài của Lý gia đông như vậy, sao có thể xuất hiện một loại người phế vật như ngươi cơ chứ. Vốn còn hai tháng nữa là kết thân với Tần gia, nhưng ngươi lại gây ra chuyện này. Ngươi cút đi.
Lý Ly rít gào nói.
Đối với Lâm Vân, ông ta rất là kiêng kỵ. Cho dù Lâm lão đầu nghỉ hưu, muốn động vào Lâm Vân cũng cần phải có một kế hoạch tinh vi. Không nghĩ tới, đứa cháu vô dụng này, chẳng những đả thảo kinh xà, mà còn bị người ta lợi dụng.
Cảm giác đau đớn đến kịch liệt khiến Ảnh Vương càng thêm biết được sự lợi hại của Lâm Vân. Không nhĩ tới người này lại nôn nóng như vậy. Mình mới ngẫm nghĩ có hai ba giây, liền đốt cháy một cánh tay của mình. Cố nén đau đớn, trầm giọng nói:
- Ba mươi năm trước, tôi phát hiện ra một cái hang động ở vách núi Miễn Biên. Ở trong hang động này có một con trùng sắp chết đói. Lúc ấy con trùng đó đã đạt tới trùng vương cấp hai. Bởi vì người nuôi con trùng này đã chết, cộng thêm thuật điều kiển trùng của tôi khá tinh thông, nên tôi liền thu phục nó cho mình sử dụng. Còn hang động kia thì tôi không dám đi sâu vào. Bởi vì càng đi vào tôi càng cảm thấy linh hồn của mình như bị hút đi vậy.
- Tuy không biết trong đó có cái gì, nhưng chỉ cần có được Hoặc Tâm Trùng là tôi đã rất hài lòng. Theo tôi phỏng đoán, thì con Hoặc Tâm Trùng này được dùng để bảo vệ cửa hang. Tình huống cụ thể thì không rõ ràng lắm.
Lâm Vân tương đối thỏa mãn với tính cách thức thời này của tên Ảnh Vương. Ít nhất y không tồn tại tâm lý may mắn. Tiếp tục hỏi:
- Vinh Thượng cho ngươi chỗ tốt gì?
- Một quyển sách một tấm thẻ ngân hàng có mười triệu yên trong đó. Mật mã là .
Ảnh Vương nói xong, liền lấy ra quyển sách và tấm thẻ ngân hàng.
Mặc dù Lâm Vân không để món tiền kia vào mắt, nhưng không có chút do dự nào thu vào. Những thứ này tuy ít, nhưng có vẫn hơn không.
Mở quyển sách ra nhìn, là một quyển pháp quyết tu luyện công pháp nội gia. Tiện tay ném vào trong Tinh Giới, mới nói:
- Vẽ bản đồ vị trí cái hang mà ngươi phát hiện ra Hoặc Tâm Trùng.
Tuy trong lòng Ảnh Vương âm thầm khinh bỉ, nhưng động tác không hề chậm. Cho dù chỉ có một tay, tay kia thì vẫn còn đau đớn kịch liệt. Nhưng y đã rất nhanh vẽ ra một cái bản đồ phác thảo rồi đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn một chút, liền thu bản đồ vào. Tiết tục nhìn chằm chằm vào Ảnh Vương nói:
- Ngươi là một người rất thức thời. Vốn ta có ý định giết ngươi, nhưng vì ngươi hợp tác như vậy, ta lại đổi ý. Ngươi tự nói cách xử lý bản thân đi.
Ảnh Vương nghe Lâm Vân nói như vậy, mồ hôi lạnh lại chảy, vội vàng nói:
- Mặc cho tiền bối xử trí. Nếu như tiền bối cảm thấy tôi còn có chút tác dụng, thì xin cứ phân phó. Dù là chuyện khó đến mấy, tôi cũng nguyện ý giúp tiền bối làm được.
Hiện tại cho dù đánh chết y, y cũng dám hỏi Lâm Vân lấy lại Hoặc Tâm Trùng.
Lâm Vân tựa hồ không để ý tới thái độ của Ảnh Vương vậy, chỉ nói:
-
Lâm Vân nói xong, lấy một viên linh thạch ra rồi hỏi:
- Ngươi có biết viên đá này là đá gì không?
- Tôi biết, đây là đá Bạch Hà.
Ảnh Vương nơm nớp lo sợ trả lời, nhưng không có chút do dự. Y biết người này chỉ cần dùng một ngón tay là mình sẽ biến thành tro bụi. Vừa này một cánh tay của mình hóa thành tro bụi, một lúc sau mình mới kịp phản ưng.
Lâm Vân không ngờ tên Ảnh Vương này lại biết về linh thạch. Giật mình, tiếp tục hỏi:
- Ngươi có thể thu thập loại đá này không?
Đây mới là điều hắn muốn hỏi.
- Có thể, loại đá này thỉnh thoảng có thể tìm được ở trong mỏ đá quý ở núi Miễn Biên. Nếu như tiền bối cần, tôi nguyện ý giúp tiền bối thu thập.
Ảnh Vương nghe thấy chỉ phải thu thập đá Bạch Hà, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.
- A, vậy số đá Bạch Hà tìm được trước kia đâu rồi?
Trong lòng Lâm Vân rất hưng phấn, không nhịn được hỏi.
- Đã bị mấy người sưu tầm đá quý mua mất rồi.
Tuy sắc mặt của Lâm Vân bình tĩnh, nhưng Ảnh Vương vẫn nhìn ra được Lâm Vân rất khát vọng loại đá Bạch Hà kia.
- Tốt, ngươi giúp ta thu thập loại đá này, thì ta tha cho ngươi một mạng. Trong vòng nửa năm đến một năm ta sẽ tới tìm ngươi. Nếu như ngươi không hết lòng tuân thủ theo lời hứa hẹn, thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đó.
Nói xong, Lâm Vân lập tức khoát tay, phóng ra vài đạo thủ quyết.
Rất nhanh, Ảnh Vương cảm giác được trong đầu xuất hiện một ngôi sao lúc ẩn lúc hiện gì đó. Trong lòng cả kinh, còn chưa lên tiếng, Lâm Vân đã tiếp tục nói:
- Ta đã đánh một ký hiệu vào trong đầu của ngươi. Một khi ngươi phản bội ta, ấn ký đó sẽ lập tức phát nổ. Lúc đó, thì đầu ngươi cũng theo đó mà phát nổ.
Mồ hôi sau lưng Ảnh Vương đã đổ đầm đìa, luôn miệng nói:
- Tôi sẽ không phản bội đâu, tiền bối cứ yên tâm.
- Ngươi đi đi, từ nay về sau ta sẽ tự tới tìm ngươi. Không cần đến lúc đó khiến ta thất vọng. Nếu để cho ta hài lòng,, thì sẽ có phần thưởng. Một khi ta thất vọng, ngươi cũng biết hậu quả đó. Hừ…
Lâm Vân nói xong, hừ lạnh một tiếng.
Ảnh Vương đâu dám có ý kiến, vốn có tâm tư sau khi thoát khỏi chỗ này sẽ chạy trốn đi thật xa, giờ đã biến mất vô tung vô ảnh. Càng không dám đòi Lâm Vân trả lại Lâm Tranh, vội vàng cúi đầu thi lễ với Lâm Vân một cái, rồi rời đi khách sạn. Đoán chừng là trở về thu thập đá Bạch Hà.
Trên đường đi tới sân bay, Ảnh Vương còn thầm khen mình thức thời. Y biết lúc trước Lâm Vân đã động sát cơ. Thật không ngờ Lâm Vân vẫn có thể tha mạng cho mình, chỉ mất đi một cánh tay mà thôi. Điều đó đã là vận khí rất lớn rồi.
Lâm Vân vốn tính toán giết tên Ảnh Vương kia, nhưng vì đá Bạch Hà, hắn liền buông tha suy nghĩ giết người. Cảm thấy thu phục một tên thuộc hạ như vậy cũng không tôi. Đỡ mất công mình phải tự thân đi tìm kiếm. Ảnh Vương là người lựa chọn thích hợp nhất.
Lấy chín khối Ưng bài trong ngực của Vinh Thượng. Có lẽ tên Vinh Thượng này đã vì Phi Linh Tông,, cố gắng rất nhiều công sức mới lấy lại được số Ưng bài này. Còn một khối thì không biết ở nơi nào. Nhưng Lâm Vân không quan tâm, tiện tay đập tỉnh Vinh Thượng đang hôn mê.
- Có phải là Ảnh Vương bảo ngươi phóng Hoặc Tâm Trùng hay không? Kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Lâm Vân nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Vinh Thượng nói.
Khuôn mặt của Vinh Thượng không biểu tình gì cả. Không chỉ nói là trả lời câu hỏi của Lâm Vân, ngay cả một động tác biểu lộ cũng không có. Lâm Vân thấy Vinh Thượng như vậy, cũng biết là không hỏi ra được cái gì. Chẳng muốn tiếp tục bức cung, tiện tay vung lên một ngọn lửa tím thiêu đốt Vinh Thượng.
Đối mặt với tử vong, Vinh Thương rốt cuộc lộ ra vẻ sợ hãi, tựa hồ như muốn nói cái gì đó. Nhưng Lâm Vân đã chẳng muốn nghe. Phải biết Ảnh Vương đã khai báo hết, mà tên Vinh Thượng này còn trang bức, vậy thì cho y xuống địa phủ mà trang bức.
Sau khi Lý Danh Sinh tỉnh lại, hoảng sợ nhìn Lâm Vân. Vinh Thượng và Ảnh Vương thì đã biến mất vô ảnh vô tung. Hiện tại y đã hiểu, mình bị Tần Bang Trung mang ra lợi dụng. Tần Bang Trung biết y kém hơn Lâm Vân rất nhiều, cho nên mới kéo y ra để làm pháo hôi.
Nhìn Lý Danh Sinh đang phát run, trong lòng Lâm Vân tự nhủ, một tên bao cỏ như vậy, mà còn dám tính toán âm mưu với người khác. Thật không không biết trời cao đất rộng gì cả.
….
Ba ngày sau, Lâm Vân dẫn theo Vũ Tích đi tới Amazon.
Chuyện của công ty thì giao hết cho Diệp Điềm và Lý Thanh. Đối với Lý Danh Sinh, Lâm Vân lại buông tha y. Nhưng hắn đã ghi âm lời khai của Lý Danh Sinh về việc Tần Bang Trung mưu đồ bí mật với tập đoàn Vân Môn. Cũng biết được, bọn chúng chính là mấy kẻ bày đặt nghe lén cách điều chế của công ty y dược Vân Môn.
Hai người này rõ ràng giết Liễu Quý, chiếm được cách điều chế của Dưỡng Tâm Hoàn. Tuy nhiên, nhà máy sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn đã bị phá hủy. Điều kiện mà Lâm Vân buông tha cho Lý Danh Sinh, đó chính là y chủ động tố giác Tần Bang Trung, hơn nữa còn phải có chứng cứ đầy đủ.
Quả nhiên Lý Danh Sinh vì bảo vệ tính mạng, ở trước mặt Lâm Vân, khai báo toàn bộ âm mưu của Tần Bang Trung. Còn cả việc lợi dụng thuốc nhái để làm ảnh hưởng tới sinh ý của tập đoàn Vân Môn nữa. Tuy việc Tần Bang Trung giết người diệt khẩu không coi là gì, nhưng chuyện giết người một khi bị công khai, lại là một việc khác.
Tuần trăng mặt của Tần gia và Lý gia chấm dứt, bắt đầu đấu đá lẫn nhau. Hai nhà không ngừng trốn tránh trách nhiệm. Bởi vì chuyện này có liên quan tới Lâm Vân, cho nên hai nhà đều phái người tới đại viện của Lâm gia để xin lỗi. Nhưng Lâm Vân thì đã ly khai Yên Kinh. Hắn sẽ không tham gia vào mấy chuyện chó cắn chó đấy. Bọn chúng đấu càng hung càng tốt.
Lý Danh Sinh chính là một trong hai hung thủ gây ra sự mâu thuẫn của hai nhà Tần Lý. Cho nên y đương nhiên bị Lý Ly của Lý gia xử tội trước gia tộc.
Đối với đứa cháu ngu ngốc như Lý Danh Sinh, Lý Ly thật không biết làm gì cho phải. Nhìn đứa cháu trai trưởng quỳ trên mặt đất, Lý Ly tức giận đến khó nhịn.
- Ngu ngốc, không phải ta đã nói, muốn động vào Lâm gia thì cũng phải đợi Lâm lão đầu nghỉ hưu cơ mà. Vậy mà rõ ràng bị người ta lợi dụng. Lâm Vân là người mà một mình ngươi có thể động vào sao? Nhân tài của Lý gia đông như vậy, sao có thể xuất hiện một loại người phế vật như ngươi cơ chứ. Vốn còn hai tháng nữa là kết thân với Tần gia, nhưng ngươi lại gây ra chuyện này. Ngươi cút đi.
Lý Ly rít gào nói.
Đối với Lâm Vân, ông ta rất là kiêng kỵ. Cho dù Lâm lão đầu nghỉ hưu, muốn động vào Lâm Vân cũng cần phải có một kế hoạch tinh vi. Không nghĩ tới, đứa cháu vô dụng này, chẳng những đả thảo kinh xà, mà còn bị người ta lợi dụng.