Chỉ ở tuyệt cảnh Thiên Diễm thì mới có khả năng tồn tại kỳ bảo nghịch thiên như vậy. Lẽ nào nơi này chính là tuyệt cảnh Thiên Diễm? Lâm Vân nghĩ tới đây liền tranh thủ thời gian tìm kiếm nốt số Thiên Diễm Tinh Kim.
Một tiếng sau, Lâm Vân đã tìm được năm mươi hai viên Thiên Diễm Tinh Kim lớn nhỏ khác nhau. Viên lớn to bằng quả bóng đá, viên nhỏ thì chỉ bằng quả trứng gà.
Lâm Vân rời đi nơi đã khiến hắn vất vả mấy năm. Quả nhiên phát hiện trên tấm bia đá ở phía ngoài có ghi “Tuyệt cảnh Thiên Diễm ”. Nguyên lai nơi mà mình chống chọi mấy năm này thực sự là tuyệt cảnh Thiên Diễm.
Cảm nhận được Tinh Thần Châu trôi lơ lửng trong Tử Phủ, Lâm Vân cảm thấy thời gian qua không phải là uổng phí. Nhưng hiện tại hắn rất nhớ Vũ Tích, không biết nàng ấy như thế nào rồi?
Cầm thẻ ngọc kiểm tra lại, những chữ lần trước không nhìn thấy, hiện tại đã rất rõ ràng. Đây là một cái thẻ ngọc dạy luyện đan. Hình như cấp bậc khá cao. Nhưng lúc này Lâm Vân không có tâm trạng để nghiên cứu. Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trở về Địa Cầu, rồi tìm thời gian nghiên cứu Tứ Thập Cửu Trận.
Nhưng Lâm Vân vừa thu hồi thẻ ngọc, bước ra tuyệt cảnh Thiên Diễm, thì nghe thấy có tiếng kêu sợ hãi. Thật không ngờ vừa mới đi ra đã có người.
Nghe tiếng kêu thì có vẻ như là một nữ nhân. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là một cô gái, còn là một cô gái rất xinh đẹp. Nhưng cô ta bị thương không nhẹ.
Đoán chừng cô ta nhìn thấy mình sống sót đi ra tuyệt cảnh Thiên Diễm, nên mới kêu lên như vậy. Lâm Vân cười nhạt, không biết ở trong này đã bao lâu rồi. Thuận tiện hỏi luôn cô ta cũng được.
- Anh đừng tới đây.
Cô gái này thấy Lâm Vân không biết xấu hổ, rõ ràng trần truồng còn cười mỉm đi về phía mình. Vội vàng nhắm mắt lại rồi kêu lên lần nữa.
Lâm Vân nghĩ bụng, chẳng lẽ cô ta còn sợ mình ăn thịt cô ta sao, việc gì phải khoa trương như vậy. Nhưng thấy cô gái này không dám nhìn hắn, Lâm Vân chợt nhớ ra là mình không mặc quần áo. Khuôn mặt liền đỏ lên, vội vàng lấy một bộ quần áo bên trong Tinh Giới rồi mặc vào.
Lâm Vân định hỏi cô gái này xem hắn đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy. Mặc xong quần áo, Lâm Vân không muốn hỏi cô ta nữa. Mặc dù hơi kỳ quái vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn không quá để ý.
- Đợi chút.
Lâm Vân đang định rời đi, thì cô gái kia lại gọi Lâm Vân.
- Có chuyện gì không?
Lâm Vân bình tĩnh nhìn cô ta. Trong lòng cũng không khỏi thầm khen dung nhan của cô ta. Thậm chí không hề thua kém Vũ Tích,. Đây là một mỹ nữ thuộc hàng tuyệt sắc.
Một cô gái xinh đẹp như vậy chủ động gọi hắn, đương nhiên là hắn không thể làm ngơ rồi. Cho dù cô ta đã nhìn thấy thân thể trần truồng của hắn, nhưng hắn lập tức muốn rời đi, hai người cũng khó mà gặp lại được.
- Anh mới vừa đi ra từ tuyệt cảnh Thiên Diễm phải không?
Cô gái kia không còn vẻ tức giận nữa. Mà chuyển sang thành sợ hãi và kinh ngạc.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Cô gái này biết mình tiến vào tuyệt cảnh, chứng tỏ cô ta cũng là một trong những người muốn truy bắt mình.
Nữ nhân tuyệt sắc này cho dù bị thương rất nặng, nhưng tu vị cũng là Kết Đan hậu kỳ. Coi như là một nhân vật. Không biết cô ta tới một nơi hoang vắng như vậy là có ý đồ gì?
- Trời ạ, anh thực sự là đi ra từ tuyệt cảnh Thiên Diễm?
Lâm Vân vừa nói hết câu, cô ta liền sợ hãi kêu lên một tiếng. Rồi nhìn cẩn thận Lâm Vân, thần sắc mang theo vẻ sợ hãi, mê hoặc, thậm chí có cả khát vọng.
Đang lúc Lâm Vân sắp mất kiên nhẫn, thì cô ta đã nói tiếp:
- Chẳng lẽ anh chính là Lâm Vân, người mà năm năm trước bị bức tới tuyệt cảnh Thiên Diễm? Anh ở trong này năm năm mà vẫn có thể thoát ra ngoài sao?
Ý tứ rất rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, mà ngươi vẫn có sống nhăn.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng;
- Đúng vậy, chính là Lâm mỗ. Muốn mạng của tôi thì đi lên đi, nhưng đừng trách tôi ra tay ác độc.
Trong lòng thì lại nghĩ, vậy mà đã qua năm năm rồi. Thời gian thật là nhanh. Trong năm năm này chắc xảy ra không ít chuyện. Không biết gia đình mình như thế nào rồi, Vũ Tích có khỏe không.
- Lâm tiền bối đừng hiểu lầm. Đối với anh tôi chỉ có sự kính ngưỡng mà thôi. Không hề có địch ý.
Cô gái xinh đẹp kia vội vàng nói.
- Ủa, vậy hóa ra cô ở đây không phải vì chờ tôi?
Lâm Vân sững sờ. Nhưng mà cũng đúng. Có ai nghĩ tới đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm còn có thể sống sót cơ chứ. Huống chi là đã năm năm.
Cô ta gọi mình là tiền bối, phỏng chừng là do tu vị của mình cao hơn cô ta.
- Đương nhiên là không phải rồi. Tôi tới nơi này chỉ là muốn thu một ít hỏa diễm trong đó mà thôi.
Cô gái giải thích tiếp.
Lâm Vân nghe vậy liền ngẩn người. Chẳng lẽ cô gái này cũng có bảo bối giống như Tinh Thần Châu, có thể hút hỏa diễm sao? Nhưng Lâm Vân lập tức nhìn thấy xung quanh đây có bày bố trận pháp. Liền hiểu cô ta muốn dựa vào trận pháp để thu hỏa diễm.
Nên liền hỏi:
- Cô thu thập hỏa diễm thì có liên quan gì tới tôi? Tôi đề nghị cô không nên tiếp tục thu nữa. Hỏa diễm trong này đã bị tôi lấy hết đi rồi. Cô có bố trí trận pháp cũng vô dụng.
- Cái gì? Hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm đều bị anh lấy đi rồi?
Cô gái nghẹn ngào kêu lên. Anh chàng Lâm Vân này chẳng những đi ra được từ tuyệt cảnh Thiên Diễm, còn có thể lấy đi hỏa diễm trong đó. Hắn rốt cuộc là ai?
- Có vấn đề gì không?
Lâm Vân lạnh lùng hỏi. Nếu tin tức hắn thu được hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm bị truyền ra ngoài, thì lập tức sẽ có rất nhiều người truy đuổi hắn.
Năm đó bị nhiều tu sĩ đuổi giết như vậy, Lâm Vân đã thầm hận trong lòng. Ngay cả những tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ cấp thấp cũng đuổi giết hắn. Hiện tại hắn chỉ ước gì gặp được một người trong số đó, rồi trả cả vốn lẫn lãi cho chúng. Nếu không có tên nào chủ động, thì hắn đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi tới cửa tìm những người đó. Huống hồ năm đó có rất nhiều người truy đuổi hắn, hắn không thể nhận ra hết được.
Thần sắc của cô gái kia thay đổi rất nhiều lần. Không biết là kinh hãi hay là vì nghĩ tới cái gì. Hồi lâu mới thở dài một tiếng, nói:
- Lâm tiền bối, tôi tên là Thẩm Uyên. Tôi nghĩ rằng chắc tiền bối đã từng nghe qua về phái Dao Hoa. Năm đó…
Lâm Vân cười ha hả:
- Phái Dao Hoa? Đương nhiên tôi đã từng nghe qua rồi. Hăc hắc.
Cười hắc hắc hai tiếng, Lâm Vân không nói gì thêm. Hắn đang chuẩn bị tới phái Dao Hoa rồi trả mồi thù đuổi giết năm đó.
Thẩm Uyên nghe khẩu khí của Lâm Vân như vậy, cũng biết Lâm tiền bối có cừu hận rất lớn với phái Dao Hoa của mình. Nhưng vấn đề của mình, chỉ có thể nhờ hắn giúp đỡ mà thôi.
- Tôi muốn nhờ Lâm tiền bối giúp tôi một việc…
Thẩm Uyên cắn môi nói.
Sắc mặt Lâm Vân trầm xuống. “Giúp đỡ? Lão tử không giết ngươi đã là phúc của ngươi, còn nhờ ta giúp đỡ? Nằm mơ đi.”
Thấy sắc mặt của Lâm Vân âm trầm như vậy, Thẩm Uyên biết hắn đang nghĩ gì, vội vàng nói:
- Đương nhiên tôi sẽ trả công khiến cho tiền bối thỏa mãn.
- À, có thù lao gì? Cô nói trước xem nào.
Lâm Vân suy nghĩ, phái Dao Hoa giàu có như vậy, từ phần thưởng truy nã mình là có thể thấy. Nếu như việc cô ta nhờ không lớn, thì mình nhân cơ hội này kiếm chút thù lao cũng được. Nhưng mối thù đuổi giết kia không thể không báo.
Cô gái kia nhờ mình hỗ trợ chắc chắn có liên quan tới Thiên Diễm. Dù sao mình có rất nhiều, nếu cô ta đưa ra thù lao thích hợp, thì cho cô ta một chút cũng được.
Thấy Lâm Vân không hỏi giúp đỡ cái gì, mà hỏi thù lao trước. Trong lòng Thẩm Uyên thầm khinh bỉ, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài:
- Nghe nói tiền bối rất quan tâm tới trận đồ. Năm đó chỉ vì một bộ Tứ Thập Cửu Trận mà đắc tội với Vạn Bảo Các. Hiện tại tôi có một bộ trận giản thời Thượng Cổ, không hề thua kém Tứ Thập Cửu Trận, có thể làm thù lao trả tiền bối.
- Nhưng yêu cầu để mở trận giản này phải luyện tới Hóa Thần Kỳ mới được. Hơn nữa tôi còn có mười viên linh thạch Cực Phẩm. Môn phái của chúng tôi đã cất giữ số linh thạch này nhiều lăm. Hiện tại cũng có thể cho tiền bối.
Lâm Vân sững sờ. Không chỉ nói mười viên linh thạch Cực Phẩm, cho dù chỉ cần bộ trận giản kia cũng đủ cho Lâm Vân thỏa mãn rồi. Vậy mà cô ta đồng ý dùng cả hai thứ làm thù lao, không lẽ cô ta cần không chỉ là một ít hỏa diễm. Lâm Vân có suy nghĩ này, bởi vì hắn không biết Thiên Diễm lợi hại như thế nào.
Nhìn thấy Lâm Vân âm trầm bất định, Thẩm Uyên cắn răng, tiếp tục nói:
- Tiểu nữ tuy chỉ là thân gái yếu ớt, nhưng nếu tiền bối cần, cũng có thể coi như là thù lao.
Dùng một ít Thiên Diễm đổi hai thứ kia đã khiến Lâm Vân hài lòng rồi. Không ngờ Thẩm Uyên còn đưa thêm cả cô ta vào trong thù lao nữa, khiến cho Lâm Vân cảnh giác. Lẽ nào cô ta cần rất nhiều Thiên Diễm? Hay là cô ta có ý đồ gì khác?
- Cô thử nói yêu cầu của cô cho tôi nghe xem.
Lâm Vân không biểu lộ gì nói.
- Tôi có hai yêu cầu. Một là tiền bối cho tôi một ít Thiên Diễm. Hai là nếu tu vị của tiền bối đã đạt tới Nguyên Anh, thì nhờ tiền bối giải trừ chất độc trong người của tôi. Tôi bị trúng một loại độc, chỉ có tu sĩ cấp Nguyên Anh mới có thể giải độc được.
Thẩm Uyên nói xong, khẩn trương nhìn Lâm Vân.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Tôi còn tưởng cô muốn tôi không bỏ qua mối hận thù với phái Dao Hoa của cô. Nếu chỉ yêu cầu đơn giản như vậy, thì tôi yên tâm rồi.
Lâm Vân đúng là sợ cô ta muốn mình quên chuyện báo thù. Phải biết rằng việc tới phái Dao Hoa đòi danh dự là việc bắt buộc. Nhưng mười viên linh thạch Cực Phẩm đã khiến hắn tâm động. Bây giờ Lâm Vân không còn là con nai tơ như lúc trước. Hắn biết giá trị của linh thạch Cực Phẩm như thế nào. Đây là thứ chỉ có thể ngộ, chứ không thể cầu.
- Nếu tiền bối muốn đi tới phái Dao Hoa báo thù, thì tôi càng vui mừng.
Thẩm Uyên bỗng nhiên nói.
Lâm Vân nhíu mày lại, hỏi:
- Vì sao?
Do dự một lát Thẩm Uyên mới nói:
- Bởi vì phái Dao Hoa xảy ra biến cố, nên bọn họ không còn phong quang như ngày trước. Môn chủ Bạch Ngưng của chúng tôi bởi vì bị kết tội phản bội nên đã bị vây công rồi giết chết. Ba vị trưởng lão trong môn phái thì bị lừa gạt. Có hơn bốn trăm người đệ tử nội môn của phái Dao Hoa bị giết. Cơ hồ đã vượt qua ba phần năm số đệ tử của phái. Số đệ tử còn lại đều là những tên nằm vùng của người kia.
- Tôi hoài nghi ba vị Thái Thượng trưởng lão không phải bị lừa mà là bị uy hiếp hoặc là đã bị giết rồi. Tôi vốn là Thánh nữ của phái Dao Hoa. Hiện tại tôi muốn nhờ Thiên Diễm để ngưng kết thành Nguyên Anh. Chỉ cần tu vi của tôi lên tới Nguyên Anh, tôi có thể nắm chắc trong vòng vài năm đoạt lại phái Dao Hoa, trả thù cho sư phụ.
Lâm Vân nghe xong Thẩm Uyên nói, liền sờ sờ cái mũi. Đúng là chó cắn chó. Như vậy thì mình tạm thời không đến đó. Mà cô nàng Thẩm Uyên này rõ ràng là một Thánh nữ, lại sẵn sàng kính dâng cơ thể của cô ta. Chứng tỏ cô ta rất hận kẻ kia.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền nói:
- Tôi đồng ý giao dịch với cô. Cô đưa cho tôi thứ mà cô muốn dùng để thu Thiên Diễm.
Thẩm Uyên thấy Lâm Vân không tỏ vẻ gì cả, liền lấy một cái chai màu xanh ra.
Lâm Vân vừa cầm cái chai liền biết nó không phải là thứ tầm thường. Ngoại trừ viên ngọc và bản đồ ra, mình không có thứ nào so được với nó. Xem ra vẫn cần một pháp bảo loại tốt. Bằng không luôn dùng thanh kiếm nhỏ đoạt được từ lão tổ Côn Luân cũng không hay lắm.
Một tiếng sau, Lâm Vân cầm tiền công, thỏa mãn rời đi tuyệt cảnh Thiên Diễm. Giúp Thẩm Uyên giải độc chỉ là một việc nhỏ đối với hắn.
Thẩm Uyên thì kinh dị nhìn Lâm Vân không chút do dự rời đi, cũng không nói nhiều một chữ. Hắn không nhắc tới việc mình giao thân thể của mình cho hắn. Chẳng lẽ hắn chướng mắt mình sao?
Lúc đầu Thẩm Uyên tính toán, chỉ cần Lâm Vân muốn thân thể của cô ta, cô ta sẽ nhờ hắn giúp mình làm việc. Nhưng người ta đã không hề nhắc đến, thì cô ta càng không dám chủ động nhắc tới.
Đề nghị này là Thẩm Uyên rất quyết tâm mới đưa ra được. Không thể báo thù, thì thân thể này giữ lại có làm được gì? Nhưng Lâm Vân rõ ràng không thèm ngó tới. Thẩm Uyên không ngờ, sắc đẹp đã từng khiến cho bao nhiêu người ngấp ngé của mình, lại không vào mắt tên kia.
Tuy Thẩm Uyên thở phào nhẹ nhõm vì Lâm Vân không muốn làm điều đó. Nhưng cô ta lại có chút không cam lòng. Chẳng lẽ mình lại không chịu nổi như vậy ư?
Liệu có phải người này có vấn đề ở chỗ kia? Nhưng lúc đầu mình hắn, thấy chỗ đó của hắn không nhỏ mà. Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt của Thẩm Uyên đỏ bừng. Cố gắng loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu.
Một tiếng sấm vang lên, khiến Thẩm Uyên rùng mình một cái. Mình suy nghĩ những điều này làm gì? Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tu luyện tới Nguyên Anh. Không có người khác hỗ trợ, chẳng lẽ mình không báo thù được sao? Hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm đã không còn. Không biết Thiên Diễm Tinh Kim trong truyền thuyết có trong đấy không? Nghĩ tới đây, Thẩm Uyên lập tức chui vào tuyệt cảnh Thiên Diễm.
Một ngày sau, Thẩm Uyên mới khỏi khu vực tuyệt cảnh. Tâm trạng hiện tại của cô ta rất là hưng phấn. Cô ta không ngờ mình lại tìm được ba viên Thiên Diễm Tinh Kim. Chỉ cần một viên thôi đã đủ cho cả thế giới Tu Chân tranh đoạt rồi. Vậy mà mình có thể tìm được ba viên to bằng quả trứng gà.
Có thứ này trong tay nên cô ta không dám lưu lại ở đó nữa. Nếu như bị người khác phát hiện, thì mình cũng sẽ giống như Lâm Vân năm đó, không ngừng bị đuổi giết. Không biết tay Lâm Vân kia có tìm được Thiên Diễm Tinh Kim hay không? Tuy nhiên, hắn có vẻ như là tán tu, có lẽ căn bản không biết viên đá này là đá gì.
Ba ngày sau, tin tức tuyệt cảnh Thiên Diễm không còn hỏa diễm trong đó đã lan truyền khắp Khôn Truân Giới. Dẫn tới vô số tu sĩ đi tới đó tìm kiếm Thiên Diễm Tinh Kim.
Cuối cùng một tu sĩ Kết Đan tìm được một viên. Nhưng lúc đi ra, y lập tức bị vô số tu sĩ chém giết tranh dành. Về sau viên đá Thiên Diễm Kim Tinh đó biến mât vô tung vô ảnh, không biết là rơi vào tay ai.
Chỉ ở tuyệt cảnh Thiên Diễm thì mới có khả năng tồn tại kỳ bảo nghịch thiên như vậy. Lẽ nào nơi này chính là tuyệt cảnh Thiên Diễm? Lâm Vân nghĩ tới đây liền tranh thủ thời gian tìm kiếm nốt số Thiên Diễm Tinh Kim.
Một tiếng sau, Lâm Vân đã tìm được năm mươi hai viên Thiên Diễm Tinh Kim lớn nhỏ khác nhau. Viên lớn to bằng quả bóng đá, viên nhỏ thì chỉ bằng quả trứng gà.
Lâm Vân rời đi nơi đã khiến hắn vất vả mấy năm. Quả nhiên phát hiện trên tấm bia đá ở phía ngoài có ghi “Tuyệt cảnh Thiên Diễm ”. Nguyên lai nơi mà mình chống chọi mấy năm này thực sự là tuyệt cảnh Thiên Diễm.
Cảm nhận được Tinh Thần Châu trôi lơ lửng trong Tử Phủ, Lâm Vân cảm thấy thời gian qua không phải là uổng phí. Nhưng hiện tại hắn rất nhớ Vũ Tích, không biết nàng ấy như thế nào rồi?
Cầm thẻ ngọc kiểm tra lại, những chữ lần trước không nhìn thấy, hiện tại đã rất rõ ràng. Đây là một cái thẻ ngọc dạy luyện đan. Hình như cấp bậc khá cao. Nhưng lúc này Lâm Vân không có tâm trạng để nghiên cứu. Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trở về Địa Cầu, rồi tìm thời gian nghiên cứu Tứ Thập Cửu Trận.
Nhưng Lâm Vân vừa thu hồi thẻ ngọc, bước ra tuyệt cảnh Thiên Diễm, thì nghe thấy có tiếng kêu sợ hãi. Thật không ngờ vừa mới đi ra đã có người.
Nghe tiếng kêu thì có vẻ như là một nữ nhân. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là một cô gái, còn là một cô gái rất xinh đẹp. Nhưng cô ta bị thương không nhẹ.
Đoán chừng cô ta nhìn thấy mình sống sót đi ra tuyệt cảnh Thiên Diễm, nên mới kêu lên như vậy. Lâm Vân cười nhạt, không biết ở trong này đã bao lâu rồi. Thuận tiện hỏi luôn cô ta cũng được.
- Anh đừng tới đây.
Cô gái này thấy Lâm Vân không biết xấu hổ, rõ ràng trần truồng còn cười mỉm đi về phía mình. Vội vàng nhắm mắt lại rồi kêu lên lần nữa.
Lâm Vân nghĩ bụng, chẳng lẽ cô ta còn sợ mình ăn thịt cô ta sao, việc gì phải khoa trương như vậy. Nhưng thấy cô gái này không dám nhìn hắn, Lâm Vân chợt nhớ ra là mình không mặc quần áo. Khuôn mặt liền đỏ lên, vội vàng lấy một bộ quần áo bên trong Tinh Giới rồi mặc vào.
Lâm Vân định hỏi cô gái này xem hắn đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy. Mặc xong quần áo, Lâm Vân không muốn hỏi cô ta nữa. Mặc dù hơi kỳ quái vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn không quá để ý.
- Đợi chút.
Lâm Vân đang định rời đi, thì cô gái kia lại gọi Lâm Vân.
- Có chuyện gì không?
Lâm Vân bình tĩnh nhìn cô ta. Trong lòng cũng không khỏi thầm khen dung nhan của cô ta. Thậm chí không hề thua kém Vũ Tích,. Đây là một mỹ nữ thuộc hàng tuyệt sắc.
Một cô gái xinh đẹp như vậy chủ động gọi hắn, đương nhiên là hắn không thể làm ngơ rồi. Cho dù cô ta đã nhìn thấy thân thể trần truồng của hắn, nhưng hắn lập tức muốn rời đi, hai người cũng khó mà gặp lại được.
- Anh mới vừa đi ra từ tuyệt cảnh Thiên Diễm phải không?
Cô gái kia không còn vẻ tức giận nữa. Mà chuyển sang thành sợ hãi và kinh ngạc.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Cô gái này biết mình tiến vào tuyệt cảnh, chứng tỏ cô ta cũng là một trong những người muốn truy bắt mình.
Nữ nhân tuyệt sắc này cho dù bị thương rất nặng, nhưng tu vị cũng là Kết Đan hậu kỳ. Coi như là một nhân vật. Không biết cô ta tới một nơi hoang vắng như vậy là có ý đồ gì?
- Trời ạ, anh thực sự là đi ra từ tuyệt cảnh Thiên Diễm?
Lâm Vân vừa nói hết câu, cô ta liền sợ hãi kêu lên một tiếng. Rồi nhìn cẩn thận Lâm Vân, thần sắc mang theo vẻ sợ hãi, mê hoặc, thậm chí có cả khát vọng.
Đang lúc Lâm Vân sắp mất kiên nhẫn, thì cô ta đã nói tiếp:
- Chẳng lẽ anh chính là Lâm Vân, người mà năm năm trước bị bức tới tuyệt cảnh Thiên Diễm? Anh ở trong này năm năm mà vẫn có thể thoát ra ngoài sao?
Ý tứ rất rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, mà ngươi vẫn có sống nhăn.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng;
- Đúng vậy, chính là Lâm mỗ. Muốn mạng của tôi thì đi lên đi, nhưng đừng trách tôi ra tay ác độc.
Trong lòng thì lại nghĩ, vậy mà đã qua năm năm rồi. Thời gian thật là nhanh. Trong năm năm này chắc xảy ra không ít chuyện. Không biết gia đình mình như thế nào rồi, Vũ Tích có khỏe không.
- Lâm tiền bối đừng hiểu lầm. Đối với anh tôi chỉ có sự kính ngưỡng mà thôi. Không hề có địch ý.
Cô gái xinh đẹp kia vội vàng nói.
- Ủa, vậy hóa ra cô ở đây không phải vì chờ tôi?
Lâm Vân sững sờ. Nhưng mà cũng đúng. Có ai nghĩ tới đi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm còn có thể sống sót cơ chứ. Huống chi là đã năm năm.
Cô ta gọi mình là tiền bối, phỏng chừng là do tu vị của mình cao hơn cô ta.
- Đương nhiên là không phải rồi. Tôi tới nơi này chỉ là muốn thu một ít hỏa diễm trong đó mà thôi.
Cô gái giải thích tiếp.
Lâm Vân nghe vậy liền ngẩn người. Chẳng lẽ cô gái này cũng có bảo bối giống như Tinh Thần Châu, có thể hút hỏa diễm sao? Nhưng Lâm Vân lập tức nhìn thấy xung quanh đây có bày bố trận pháp. Liền hiểu cô ta muốn dựa vào trận pháp để thu hỏa diễm.
Nên liền hỏi:
- Cô thu thập hỏa diễm thì có liên quan gì tới tôi? Tôi đề nghị cô không nên tiếp tục thu nữa. Hỏa diễm trong này đã bị tôi lấy hết đi rồi. Cô có bố trí trận pháp cũng vô dụng.
- Cái gì? Hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm đều bị anh lấy đi rồi?
Cô gái nghẹn ngào kêu lên. Anh chàng Lâm Vân này chẳng những đi ra được từ tuyệt cảnh Thiên Diễm, còn có thể lấy đi hỏa diễm trong đó. Hắn rốt cuộc là ai?
- Có vấn đề gì không?
Lâm Vân lạnh lùng hỏi. Nếu tin tức hắn thu được hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm bị truyền ra ngoài, thì lập tức sẽ có rất nhiều người truy đuổi hắn.
Năm đó bị nhiều tu sĩ đuổi giết như vậy, Lâm Vân đã thầm hận trong lòng. Ngay cả những tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ cấp thấp cũng đuổi giết hắn. Hiện tại hắn chỉ ước gì gặp được một người trong số đó, rồi trả cả vốn lẫn lãi cho chúng. Nếu không có tên nào chủ động, thì hắn đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi tới cửa tìm những người đó. Huống hồ năm đó có rất nhiều người truy đuổi hắn, hắn không thể nhận ra hết được.
Thần sắc của cô gái kia thay đổi rất nhiều lần. Không biết là kinh hãi hay là vì nghĩ tới cái gì. Hồi lâu mới thở dài một tiếng, nói:
- Lâm tiền bối, tôi tên là Thẩm Uyên. Tôi nghĩ rằng chắc tiền bối đã từng nghe qua về phái Dao Hoa. Năm đó…
Lâm Vân cười ha hả:
- Phái Dao Hoa? Đương nhiên tôi đã từng nghe qua rồi. Hăc hắc.
Cười hắc hắc hai tiếng, Lâm Vân không nói gì thêm. Hắn đang chuẩn bị tới phái Dao Hoa rồi trả mồi thù đuổi giết năm đó.
Thẩm Uyên nghe khẩu khí của Lâm Vân như vậy, cũng biết Lâm tiền bối có cừu hận rất lớn với phái Dao Hoa của mình. Nhưng vấn đề của mình, chỉ có thể nhờ hắn giúp đỡ mà thôi.
- Tôi muốn nhờ Lâm tiền bối giúp tôi một việc…
Thẩm Uyên cắn môi nói.
Sắc mặt Lâm Vân trầm xuống. “Giúp đỡ? Lão tử không giết ngươi đã là phúc của ngươi, còn nhờ ta giúp đỡ? Nằm mơ đi.”
Thấy sắc mặt của Lâm Vân âm trầm như vậy, Thẩm Uyên biết hắn đang nghĩ gì, vội vàng nói:
- Đương nhiên tôi sẽ trả công khiến cho tiền bối thỏa mãn.
- À, có thù lao gì? Cô nói trước xem nào.
Lâm Vân suy nghĩ, phái Dao Hoa giàu có như vậy, từ phần thưởng truy nã mình là có thể thấy. Nếu như việc cô ta nhờ không lớn, thì mình nhân cơ hội này kiếm chút thù lao cũng được. Nhưng mối thù đuổi giết kia không thể không báo.
Cô gái kia nhờ mình hỗ trợ chắc chắn có liên quan tới Thiên Diễm. Dù sao mình có rất nhiều, nếu cô ta đưa ra thù lao thích hợp, thì cho cô ta một chút cũng được.
Thấy Lâm Vân không hỏi giúp đỡ cái gì, mà hỏi thù lao trước. Trong lòng Thẩm Uyên thầm khinh bỉ, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài:
- Nghe nói tiền bối rất quan tâm tới trận đồ. Năm đó chỉ vì một bộ Tứ Thập Cửu Trận mà đắc tội với Vạn Bảo Các. Hiện tại tôi có một bộ trận giản thời Thượng Cổ, không hề thua kém Tứ Thập Cửu Trận, có thể làm thù lao trả tiền bối.
- Nhưng yêu cầu để mở trận giản này phải luyện tới Hóa Thần Kỳ mới được. Hơn nữa tôi còn có mười viên linh thạch Cực Phẩm. Môn phái của chúng tôi đã cất giữ số linh thạch này nhiều lăm. Hiện tại cũng có thể cho tiền bối.
Lâm Vân sững sờ. Không chỉ nói mười viên linh thạch Cực Phẩm, cho dù chỉ cần bộ trận giản kia cũng đủ cho Lâm Vân thỏa mãn rồi. Vậy mà cô ta đồng ý dùng cả hai thứ làm thù lao, không lẽ cô ta cần không chỉ là một ít hỏa diễm. Lâm Vân có suy nghĩ này, bởi vì hắn không biết Thiên Diễm lợi hại như thế nào.
Nhìn thấy Lâm Vân âm trầm bất định, Thẩm Uyên cắn răng, tiếp tục nói:
- Tiểu nữ tuy chỉ là thân gái yếu ớt, nhưng nếu tiền bối cần, cũng có thể coi như là thù lao.
Dùng một ít Thiên Diễm đổi hai thứ kia đã khiến Lâm Vân hài lòng rồi. Không ngờ Thẩm Uyên còn đưa thêm cả cô ta vào trong thù lao nữa, khiến cho Lâm Vân cảnh giác. Lẽ nào cô ta cần rất nhiều Thiên Diễm? Hay là cô ta có ý đồ gì khác?
- Cô thử nói yêu cầu của cô cho tôi nghe xem.
Lâm Vân không biểu lộ gì nói.
- Tôi có hai yêu cầu. Một là tiền bối cho tôi một ít Thiên Diễm. Hai là nếu tu vị của tiền bối đã đạt tới Nguyên Anh, thì nhờ tiền bối giải trừ chất độc trong người của tôi. Tôi bị trúng một loại độc, chỉ có tu sĩ cấp Nguyên Anh mới có thể giải độc được.
Thẩm Uyên nói xong, khẩn trương nhìn Lâm Vân.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Tôi còn tưởng cô muốn tôi không bỏ qua mối hận thù với phái Dao Hoa của cô. Nếu chỉ yêu cầu đơn giản như vậy, thì tôi yên tâm rồi.
Lâm Vân đúng là sợ cô ta muốn mình quên chuyện báo thù. Phải biết rằng việc tới phái Dao Hoa đòi danh dự là việc bắt buộc. Nhưng mười viên linh thạch Cực Phẩm đã khiến hắn tâm động. Bây giờ Lâm Vân không còn là con nai tơ như lúc trước. Hắn biết giá trị của linh thạch Cực Phẩm như thế nào. Đây là thứ chỉ có thể ngộ, chứ không thể cầu.
- Nếu tiền bối muốn đi tới phái Dao Hoa báo thù, thì tôi càng vui mừng.
Thẩm Uyên bỗng nhiên nói.
Lâm Vân nhíu mày lại, hỏi:
- Vì sao?
Do dự một lát Thẩm Uyên mới nói:
- Bởi vì phái Dao Hoa xảy ra biến cố, nên bọn họ không còn phong quang như ngày trước. Môn chủ Bạch Ngưng của chúng tôi bởi vì bị kết tội phản bội nên đã bị vây công rồi giết chết. Ba vị trưởng lão trong môn phái thì bị lừa gạt. Có hơn bốn trăm người đệ tử nội môn của phái Dao Hoa bị giết. Cơ hồ đã vượt qua ba phần năm số đệ tử của phái. Số đệ tử còn lại đều là những tên nằm vùng của người kia.
- Tôi hoài nghi ba vị Thái Thượng trưởng lão không phải bị lừa mà là bị uy hiếp hoặc là đã bị giết rồi. Tôi vốn là Thánh nữ của phái Dao Hoa. Hiện tại tôi muốn nhờ Thiên Diễm để ngưng kết thành Nguyên Anh. Chỉ cần tu vi của tôi lên tới Nguyên Anh, tôi có thể nắm chắc trong vòng vài năm đoạt lại phái Dao Hoa, trả thù cho sư phụ.
Lâm Vân nghe xong Thẩm Uyên nói, liền sờ sờ cái mũi. Đúng là chó cắn chó. Như vậy thì mình tạm thời không đến đó. Mà cô nàng Thẩm Uyên này rõ ràng là một Thánh nữ, lại sẵn sàng kính dâng cơ thể của cô ta. Chứng tỏ cô ta rất hận kẻ kia.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền nói:
- Tôi đồng ý giao dịch với cô. Cô đưa cho tôi thứ mà cô muốn dùng để thu Thiên Diễm.
Thẩm Uyên thấy Lâm Vân không tỏ vẻ gì cả, liền lấy một cái chai màu xanh ra.
Lâm Vân vừa cầm cái chai liền biết nó không phải là thứ tầm thường. Ngoại trừ viên ngọc và bản đồ ra, mình không có thứ nào so được với nó. Xem ra vẫn cần một pháp bảo loại tốt. Bằng không luôn dùng thanh kiếm nhỏ đoạt được từ lão tổ Côn Luân cũng không hay lắm.
Một tiếng sau, Lâm Vân cầm tiền công, thỏa mãn rời đi tuyệt cảnh Thiên Diễm. Giúp Thẩm Uyên giải độc chỉ là một việc nhỏ đối với hắn.
Thẩm Uyên thì kinh dị nhìn Lâm Vân không chút do dự rời đi, cũng không nói nhiều một chữ. Hắn không nhắc tới việc mình giao thân thể của mình cho hắn. Chẳng lẽ hắn chướng mắt mình sao?
Lúc đầu Thẩm Uyên tính toán, chỉ cần Lâm Vân muốn thân thể của cô ta, cô ta sẽ nhờ hắn giúp mình làm việc. Nhưng người ta đã không hề nhắc đến, thì cô ta càng không dám chủ động nhắc tới.
Đề nghị này là Thẩm Uyên rất quyết tâm mới đưa ra được. Không thể báo thù, thì thân thể này giữ lại có làm được gì? Nhưng Lâm Vân rõ ràng không thèm ngó tới. Thẩm Uyên không ngờ, sắc đẹp đã từng khiến cho bao nhiêu người ngấp ngé của mình, lại không vào mắt tên kia.
Tuy Thẩm Uyên thở phào nhẹ nhõm vì Lâm Vân không muốn làm điều đó. Nhưng cô ta lại có chút không cam lòng. Chẳng lẽ mình lại không chịu nổi như vậy ư?
Liệu có phải người này có vấn đề ở chỗ kia? Nhưng lúc đầu mình hắn, thấy chỗ đó của hắn không nhỏ mà. Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt của Thẩm Uyên đỏ bừng. Cố gắng loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu.
Một tiếng sấm vang lên, khiến Thẩm Uyên rùng mình một cái. Mình suy nghĩ những điều này làm gì? Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tu luyện tới Nguyên Anh. Không có người khác hỗ trợ, chẳng lẽ mình không báo thù được sao? Hỏa diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm đã không còn. Không biết Thiên Diễm Tinh Kim trong truyền thuyết có trong đấy không? Nghĩ tới đây, Thẩm Uyên lập tức chui vào tuyệt cảnh Thiên Diễm.
Một ngày sau, Thẩm Uyên mới khỏi khu vực tuyệt cảnh. Tâm trạng hiện tại của cô ta rất là hưng phấn. Cô ta không ngờ mình lại tìm được ba viên Thiên Diễm Tinh Kim. Chỉ cần một viên thôi đã đủ cho cả thế giới Tu Chân tranh đoạt rồi. Vậy mà mình có thể tìm được ba viên to bằng quả trứng gà.
Có thứ này trong tay nên cô ta không dám lưu lại ở đó nữa. Nếu như bị người khác phát hiện, thì mình cũng sẽ giống như Lâm Vân năm đó, không ngừng bị đuổi giết. Không biết tay Lâm Vân kia có tìm được Thiên Diễm Tinh Kim hay không? Tuy nhiên, hắn có vẻ như là tán tu, có lẽ căn bản không biết viên đá này là đá gì.
Ba ngày sau, tin tức tuyệt cảnh Thiên Diễm không còn hỏa diễm trong đó đã lan truyền khắp Khôn Truân Giới. Dẫn tới vô số tu sĩ đi tới đó tìm kiếm Thiên Diễm Tinh Kim.
Cuối cùng một tu sĩ Kết Đan tìm được một viên. Nhưng lúc đi ra, y lập tức bị vô số tu sĩ chém giết tranh dành. Về sau viên đá Thiên Diễm Kim Tinh đó biến mât vô tung vô ảnh, không biết là rơi vào tay ai.