Liễu San thấy Tĩnh Như có vẻ như đã quên mình, trong lòng hơi thất vọng, nên chủ động nói.
- À chị Liễu San.
Tĩnh Như lúc này mới phản ứng, vội vàng buông cánh tay của Lâm Vân ra, nắm tay của Liễu San rồi nói:
- Chị phải đi à? Em cảm ơn chị vì mấy năm nay chị đã chiếu cố em. Nếu không có chị, em đã ….
Tĩnh Như nghĩ tới những việc mà Liễu San đã giúp mình trong mấy năm qua. Nàng cũng rất lý giải chị ấy rời khỏi chỗ này để đi tìm kỳ ngộ. Nếu không gặp được Lâm Vân, thì Tĩnh Như đã muốn đi theo Liễu San rời khỏi nơi này rồi.
- Cảm ơn cô đã giúp đỡ Tĩnh Như trong mấy năm. Không biết tôi có thể giúp cô việc gì hay không?
Lâm Vân nghe Tĩnh Như nói vậy, cũng rất biết ơn Liễu San. Có thể tượng tưởng, Tĩnh Như không có Liễu San chiếu cố, thì cuộc sống của nàng ấy ở đây sẽ bi thảm như thế nào.
- Tôi…
Liễu San sững sờ. Một tiền bối Hóa Thần hỏi có thể giúp đỡ mình cái gì hay không, đây chính là kỳ ngộ lớn a. Nếu có tu sĩ Hóa Thần trợ giúp, thì mình cần gì phải đi ra ngoài tìm kiếm? Một túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ, Lâm tiền bối không do dự cho người khác. Chứng tỏ lâm tiền bối rất giàu có.
Lâm Vân biết những lời này của mình rất có ý nghĩa với một Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, nên không thúc giục cô ta. Nhưng Tĩnh Như lại không hiểu được như vậy. Nàng thấy Liễu San sững sờ, vội vàng kéo tay của Liễu San, nói:
- Chị San, chị không sao chứ?
- À, chị…
Hồi phục tinh thần, Liễu San bỗng nhiên quỳ xuống:
- Cầu mong tiền bối thu tôi làm đệ tử.
- Chị San, chị làm gì vậy? Mau đứng lên.
Tĩnh Như vội vàng kéo Liễu San lên. Nhưng Liễu San chỉ đầy vẻ chờ mong nhìn Lâm Vân. Trong lòng cô ta thầm than, Niệm Vân có một hậu trường tốt như vậy, lại không biết cố gắng tu luyện. Thật là phí của trời.
Mặc dù Tĩnh Như biết những người tu chân coi trọng việc đề cao tu vị hơn hết thảy. Nhưng nàng vẫn chưa thể dùng nhập với kiểu suy nghĩ đó. Nếu không phải buổi tối nhàn rỗi vô sự, thì ngay cả Luyện Khí tầng một nàng cũng không luyện tới rồi.
Lâm Vân giật mình nhìn Liễu San. Tuy cô ta có khuôn mặt không phải thanh tú, nhưng có vẻ là người khôn khéo, có chủ kiến và quyết đoán. Nếu đã thu đệ tử, thì thu thêm vài người cũng không sao.
- Cô đứng lên đi, tôi đồng ý nhận cô làm đệ tử.
Lâm Vân mỉm cười nói.
Liễu San sững sờ rồi chuyển sang mừng rỡ. Cô ta thật không ngờ một tu sĩ Hóa Thần lại chấp nhận mình làm đệ tử dễ dàng như vậy. Điều này nói ra, chắc chẳng ai tin.
- Ở đây tôi có vài chai đan dược, cô cầm lấy đi. Cố gắng tăng cường tu vị. Còn hai chiếc linh khí này nữa, cô cũng cầm đi.
Những thứ này, Lâm Vân đều lấy từ Vạn Bảo Các.
- Trúc Cơ Đan? Hoàng Nguyên Đan? Linh khí công kích Thượng Phẩm, linh khí phòng ngự Thượng Phẩm?
Liễu San nhận lấy mấy thứ Lâm Vân đưa, liền ngây ngẩn cả người, hai mắt trở nên ướt át. Mỗi giờ mỗi khắc cô ta đều cống gắng tu luyện, nhưng mười năm qua, tu vị của cô ta mới tới Luyện Khí điên phong. Mà hiện tại trong tay mình là hai pháp khí Thượng Phẩm. Những thứ có lẽ cả đời cô ta cũng không kiếm được.
- Sư phụ, con…
Liễu San không biết nói như thế nào để bày tỏ tâm trạng của mình lúc này.
- Không phải nghĩ nhiều đâu. Nhưng thứ này chỉ là mấy thứ đơn giản. Nếu cô cố gắng, thì Kết Đan, Nguyên Anh không phải là khó.
Những lời này của Lâm Vân không phải là nói bừa. Hiện tại hắn có mấy quyển Đan Quyết. Mà trong giới chỉ thì có vô số linh thảo, đan dược nào mà chả luyện được? Cho dù hắn luyện chế không được, thì hắn có thể dùng linh thạch để mua.
- Vâng, sư phụ.
Liễu San vẫn chưa tin những điều này là thật.
- Liễu San, hiện tại tôi muốn dẫn Tĩnh Như rời đi. Cô cứ ở chỗ này tu luyện vậy. Hiện tại tôi có 30% cổ phần của Vạn Bảo Các, cô còn có một sư huynh ở đó. Cô đến đó tu luyện cũng được. Một là chỗ đó tương đối an toàn. Thứ hai là nếu cần gì, có thể trực tiếp hỏi sư huynh của cô là Thất Tín.
Lâm Vân nghĩ bụng, ở Vạn Bảo Các, mình chỉ có một mình Thất Tín trông coi, có vẻ không ổn. Hiện tại thêm Liễu San tới đó giúp việc, lại cho cô ta một chỗ tu luyện an toàn, đúng là một công đôi việc.
Liễu San lại bị hù sợ. Cho dù cô ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nhưng không có nghĩa là cô ta không biết Vạn Bảo Các. Sự phụ của mình kinh khủng thật, không những là đông gia ở đó, còn có 30% cổ phần Vạn Bảo Các nữa chứ.
Lâm Vân biết tu vị của Liễu San không cao. Nên dẫn theo cô ta tới Vạn Bảo Các ở phường thị Đông Lâm luôn. Dặn dò Thất Tín chiếu cố Liễu San, rồi mới dẫn theo Tĩnh Như rời khỏi phường thị Đông Lâm.
Lúc này Lâm Vân mới có thời gian hỏi Tĩnh Như vì sao lại luân lạc tới Khôn Truân Giới.
….
- Thật đúng là to gan lớn mật.
Nghe xong Tĩnh Như kể lại, Lâm Vân đã nổi lên sát khí. Tên chó chết Thổ Thất kia, không thể để cho y sống được.
- Em nói em bị đưa tới đây là vì một truyền tống trận phải không?
Lâm Vân chợt nhớ tới nguyên nhân vì sao Tĩnh Như ở đây. Hắn định thông qua Hỗn Độn Sơn Hà Đồ để đi qua kết giới rồi trở về Địa Cầu. Nhưng làm như vậy, hắn có thể bị trọng thương. Hơn nữa theo thông tin lấy được từ Vi Trân. Tu vị càng cao, bị cắn trả càng lớn.
Nếu đã có truyền tống trận, vậy thì không thể tốt hơn. Khi Tĩnh Như đưa Lâm Vân tới cây đại thụ lần trước, Lâm Vân liền thầm khen người bố trí truyền tống trận này thật thông minh. Nhưng Lâm Vân lại không hiểu, vì sao truyền tống trận ở núi Cửu Hoa lại không bí mật như vậy.
Bên trog cây đại thụ rất tối, nên Lâm Vân lấy một viên Dạ Minh Châu ra. Bên trong liền sáng lên một ánh sáng nhu hòa. Bởi vì Tĩnh Như đã từng tới đây quét dọn vài lần, nên trong này có vẻ sạch sẽ.
Tĩnh Như thì sửng sốt nhìn Dạ Minh Châu trong tay của Lâm Vân. Mấy năm trước nàng nghe nói Lâm Vân đã bán đấu giá một viên Dạ Minh Châu. Không ngờ hắn vẫn còn.
- Nếu em thích thì cầm lấy.
Lâm Vân đưa viên Dạ Minh Châu cho Tĩnh Như.
- Cảm ơn anh.
Tĩnh Như nhận lấy viên Dạ Minh Châu, nàng xác thực rất thích viên ngọc có ánh sáng nhu hòa này.
- Trong này còn có một cái tùi, không biết bên trong là cái gì?
Lâm Vân bỗng nhìn thấy một gói nhỏ ở trong thân cây. Trong cái gói đó có sự ba động của linh khí.
- À, đây là số linh thạch mà mấy năm qua em đã giúp anh tích cóp được. Nhưng hiện tại có lẽ nó đã không có tác dụng gì với anh rồi.
Tĩnh Như nhặt cái túi lên, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Nàng không biết những thứ Lâm Vân cho Liễu San là những thứ gì. Nhưng nàng vẫn nghe nói qua về Trúc Cơ Đan và pháp bảo Thượng Phẩm. Số linh thạch mà nàng tiết kiêm mấy năm này, chắc cũng không mua được một góc của cái đó. Nên trong lòng nàng hơi mất mát.
Lâm Vân nhận lấy cái túi rồi cởi ra. Ở bên trong có hơn chín trăm viên linh thạch Hạ Phẩm, phát ra linh khí nhàn nhạt. Lâm Vân không biết nên nói cái gì. Hắn tùy tiện lấy một viên linh thạch Thượng Phẩm cũng quý giá hơn số linh thạch này mấy chục lần. Nhưng hơn chín trăm viên linh thạch Hạ Phẩm vẫn khiến Lâm Vân sững sờ.
- Nghe nói các tu sĩ phải cần thứ này để tu luyện nên em mới tích cóp nó lại. Nhưng em biết hiện tại nó đã không có tác dụng gì với anh rồi.
Tĩnh Như thấy Lâm Vân chỉ nhìn túi linh thạch, không nói, thần sắc rất ảm đạm, cúi đầu nói nhỏ.
- Anh…
Lâm Vân giống như bị một thứ gì đó chắn ở ngực. Hắn có thể tưởng tượng, một tu sĩ Luyện Khí cấp thấp, sinh sống ở một nơi người ăn thịt người này. Mất năm năm thu thập gần nghìn viên linh thạch là điều không hề dễ dàng. Thậm chí ngay cả một cái túi đựng hoàn chỉnh cũng không có, mà chỉ là một cái túi tự may.
Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ mửng rỡ của Tĩnh Như khi mỗi lần kiếm được một viên linh thạch. Cả bộ dáng của nàng khi bảo vệ số linh thạch không bị người khác cướp mất. Mỗi viên linh thạch Hạ Phẩm này, đối với Lâm Vân mà nói, còn trân quý hơn mỗi viên linh thạch Cực Phẩm vô số lần.
Khó trách, Liễu San đã dạy Tĩnh Như công pháp Tu Chân, nhưng nàng ấy luyện năm năm vẫn chỉ là Luyện Khí tầng hai. Cũng khó trách một tu sĩ Luyện Khí tầng hai lại hay bị bắt nạt như vậy. Hóa ra tất cả là vi số linh thạch này.
- Cảm ơn em, số linh thạch này hữu dụng với anh. Anh sẽ giữ lại rồi chậm rãi dùng.
Lâm Vân cảm thấy, mỗi câu mỗi chữ nói ra sao mà gian nan.
Tĩnh Như nhe thấy Lâm Vân nói số linh thạch đó có tác dụng với hắn, mới nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng nàng cũng có thể trợ giúp Lâm Vân làm vài chuyện. Lúc trước nàng tới tập đoàn Vân Môn làm việc, chính là vì muốn giúp Lâm Vân làm gì đó. Nhưng lúc đó nàng vẫn cảm thấy mình không giúp được gì cho Lâm Vân. Hiện tại rốt cuộc có thể rồi. Chỉ là số linh thạch đó thực sự hữu dụng với Lâm Vân sao? Lúc trước mình nghe nói Trúc Cơ Đan rất đắt cơ mà?
- Tĩnh Như, em đi Miễn Biên là muốn giúp anh lấy đồ đạc phải không?
Hiện tại trái tim của Lâm Vân như bị bóp nghẹt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
- Vâng, em muốn giúp anh làm vài chuyện. Còn có, còn có, nếu anh trở về, anh sẽ tới hỏi em. Nên em…
Tĩnh Như cúi đầu. Nàng không hề cảm thấy hối hận vì đã giúp Lâm Vân. Trong tích tắc nhìn thấy Lâm Vân, mọi ủy khuất đều đã biến mất.
- Tĩnh Như.
Lâm Vân nghẹn ngào gọi một tiếng, rồi bế nàng lên.
- Lâm Vân…
Tĩnh Như cũng gọi một tiếng, rồi ôm cổ Lâm Vân. Hai người không kìm nén nổi cảm xúc mà trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
Tâm thần của Lâm Vân vì kích động, đôi tay đã luồn vào ngực của Tĩnh Như.
Hai người hôn nhau một lúc lâu nhưng vẫn chưa tách ra. Cả người Tĩnh Như đã mềm nhũn, nếu không có Lâm Vân ôm thì đã ngã xuống đất rồi.
Cuối cùng vẫn là Tĩnh Như tách đôi môi ẩm ướt ra trước, ánh mắt trong suốt nhìn Lâm Vân, nhẹ nhàng nói:
- Thân thể của em vốn là của anh.
Nói xog câu đó, Tĩnh Như e thẹn tựa đầu vào bả vai của Lâm Vân. Ánh sáng nhu hòa của Dạ Minh Châu còn vắt lên một màu đỏ nhàn nhạt.
Lâm Vân chợt hồi phục tinh thần. Hắn nghĩ tới Vũ Tích. Nếu bây làm chuyện đó với Tĩnh Như, thì hắn cảm thấy thật xin lỗi Vũ Tích.
Thấy một lúc lâu Lâm Vân không có động tác gì. Tĩnh Như ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Vân:
- Anh sao vậy?
- Tĩnh Như, anh từng nói với Vũ Tích. Có một ngày nào đó anh sẽ dẫn cô ấy tới mặt trăng rồi tổ chức một cuộc hôn lễ đẹp nhất. Đến lúc đó, em đi cùng anh nhé?
Lâm Vân cúi đầu, hôn Tĩnh Như một cái.
Tĩnh Như trầm mặc một lát. Nàng hiểu dụng tâm lương khổ của Lâm Vân. Anh ấy muốn nói rằng nếu mình để ý tới việc anh ấy có vợ, thì anh ấy sẽ không tùy tiện khiến mình chịu thiệt. Phỏng chừng còn có một nguyên nhân, anh ấy không muốn làm chuyện đó ở một nơi như vậy.
Dù thấy có chút tiếc nuối, nhưng sống vài năm trong thế giới Tu Chân, tâm trí của nàng đã được rộng mở rất nhiều. Mặc dù chỉ loanh quanh trong một phường thị nho nhỏ, nhưng nàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
- Vâng.
Tĩnh Như nhu thuận nằm trong ngực của Lâm Vân. Nàng cũng muốn một hôn lễ xinh đẹp giữa hai người. Bất kỳ một người phụ nữ nào đều có một giấc mộng như vậy. Cho dù Tĩnh Như rất yêu Lâm Vân, nhưng nàng cũng có tâm tư như thế.
- Em xuống đi, để anh xem truyền tống trận này một lát.
Lâm Vân nhẹ nhàng nói.
- Vâng…
Tĩnh Như đáp ứng nhưng vẫn ôm Lâm Vân không bỏ. Trong lòng nàng xấu hổ vô cùng. Bởi vì cả người nàng hiện tại đều mềm nhũn, không có cách nào đứng dậy.
Lâm Vân cũng thấy không đúng, vội vàng hỏi:
- Tĩnh Như, em làm sao thế?
- Anh là bại hoại…
- Sao bỗng nhiên nói xấu anh vậy?
- Bởi dều do anh làm hại.
- ….
Hai tiếng sau, Tĩnh Như thay một bộ váy mới, dáng vẻ càng thêm xinh đẹp. Rồi Lâm Vân dẫn theo Tĩnh Như rời khỏi cái thân cây.
- Tĩnh Như, anh vẫn chưa hiểu rõ cấu tạo của truyền tống trận kia. Xem ra chúng ta phải ở lại Khôn Truân Giới thêm một thời gian rồi. Để anh nghiên cứu mấy trận pháp trong thẻ ngọc xem thế nào.
- Vâng, em chỉ cần có anh ở bên cạnh là được.
- Ừ, hiện tại chúng ta đi tới tiên cảnh Côn Luân, anh có món nợ ở đó phải đòi.
Tiên cảnh Côn Luân, một trong mười đại tiên cảnh của Khôn Truân Giới.
- Đẹp quá.
Tĩnh Như nhìn khung cảnh đẹp như vẽ ở đây, không khỏi than một câu.
- Nếu em thích, thì anh cướp chỗ này cho em, cho em là trại chủ.
Lâm Vân cười hắc hắc nói.
- Cảnh đẹp như vậy, anh vừa nói, nó liền trở nên tục tằng rồi. Đúng là nhà giàu mới nổi mà.
Tĩnh Như cười mỉm.
Lâm Vân sờ sờ cái mũi. Tĩnh Như nói thật đúng tim đen. Mình quả thật là nhà giàu mới nổi. Chỉ là công pháp mà mình sáng tạo kia quá mức nghịch thiên. Không biết có để lại tai họa ngầm gì không. Về sau phải nghiên cứu kỹ mới được.
Lâm Vân lấy một thanh trường thương ra. Đây là một thanh pháp bảo Cực Phẩm. Hiện tại Lâm Vân không có pháp bảo gì tốt, đành phải dùng cây trường thường lấy từ Vạn Bảo Các này. Hắn cảm thấy trường thương hợp với mình nhất. Nếu có điều kiện thì tự luyện chế ra một pháp bảo kiểu trường thương đỉnh cấp cho mình dùng cũng được.
Mấy tiếng rầm rầm kịch liệt vang lên. Một thương này của Lâm Vân đã khiến đại trận bảo vệ tiên cảnh Côn Luân cũng phải chấn động. Ngay lập tức có mât tên tu sĩ liền bay ra.
- Không biết vì sao đạo hữu lại muốn tấn công trận pháp bảo vệ của chúng tôi?
Nói chuyện là một đạo cô tuổi trung niên. Lâm Vân thấy đạo cô này có tu vị Nguyên Anh sơ kỳ. Mà đứng sau bà ta là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Dung mạo của cô ta không hề thua kém Tĩnh Như và Thẩm Uyên.
Ngoài ra còn có bảy tám tên tu sĩ. Trong đó có một tên Nguyên Anh Kỳ, số còn lại đều là tu sĩ Kết Đan. Ngay cả thiếu nữ xinh đẹp kia cũng là tu sĩ Kết Đan. Lâm Vân không khỏi thầm khen môn phái Côn Luân quả nhiên là một môn phái lớn. Tùy tiện đi ra cũng là đệ tử Kết Đan.
Cho dù ở đây có bố trí trận pháp ngăn cản thần thức. Nhưng thần thức của Lâm Vân vẫn dễ đàng đi vào. Hắn biết tu sĩ cấp cao trong tiên cảnh Côn Luân không chỉ có vài người này.