Lâm Vân cũng rất buồn bực. Hắn lấy một viên linh thạch Trung Phẩm ra là để bóp nát thành bụi phấn, sau đó rải bụi phấn lên trên mặt sông. Rồi dùng một ngọn Tinh Hỏa thiêu đốt. Không ngờ vừa lấy linh thạch ra, đám sâu lông kia đã không chút do dự lao về phía hắn. Lẽ nào những con sâu lông này lại thích linh thạch?
Linh thạch đùng dể cung cấp cho linh khí hoặc là linh vật, những con sâu lông này cần linh thạch làm gì? Lâm Vân thật không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Tuy nhiên, nhớ tới thứ ngăn cản thần thức kia, Lâm Vân nghĩ bụng, nói không chừng đám sâu lông này do một tu sĩ trước kia nuôi dưỡng. Chỉ là nuôi một đám động vật cấp thấp, không có sức chiến đấu gì, lại chán ghét như vậy, chỉ tổ phí lương thực mà thôi.
Sự công kích của đám sâu lông này cơ hồ không đáng kể gì. Cho dù số lượng của chúng rất nhiều, nhưng không hề có uy hiếp với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp. Nói gì tới tu sĩ Trúc Cơ hay Hóa Thần cơ chứ.
Thật không biết là tên tu sĩ ngu ngốc nào nuôi được con vật như vậy. Nhìn đã thấy khó chịu rồi.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, liền ném một ngọn lửa màu tím xuống nước. Đồng thời phóng tinh lực ở dưới chân. Ngọn lửa màu tím kia nhanh chóng lan rộng trên mặt sông. Dùng bột phấn của linh thạch để khiến ngọn lửa lan tới bờ sông.
Mặt sông giống như bị trải dầu phía trên vậy. Ngọn lửa càng ngày càng lan xa, càng ngày càng nóng.
Vô số tiếng chít chít vang lên. Đám sau lông kia lậ tức biến mất vô tung vô ảnh. Không phải là bị chết cháy, mà bị đốt thành hư vô. Kể cả đám sâu lông bò ở vách núi cũng bị đốt thành tro bụi.
Ngọn lủa màu tím dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn cả khe núi. Chỉ cần những nơi có sâu lông, đều bị ngon lửa màu tìm đốt rụi, không bỏ sót một con.
Ba người đứng trên đảo, trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Ở trên mặt sông được đổ dầu khi nào vậy?
- Không đúng, chẳng những trên mặt sông, ngay cả dưới sông cũng có lửa.
Người nam tử tóc dài kêu lên. Hai người kia liền nhìn xuống, quả nhiên ngay cả dưới mặt sông cũng có ngọn lửa.
- Xong rồi, ngay cả sâu lông cũng bị đốt như vậy, chúng ta làm sao có thể sống sót? Liệu có phải là do dung nhạm bộc phát hay không?
Tên tóc dài kinh hãi nói.
- Thà tôi bị chết cháy còn hơn là bị đám sâu lông kia ăn hết.
Miêu Di cũng bị ngọn lửa màu tím dọa không nhẹ. Nhưng so với sự uy hiếp của sâu lông, ngọn lửa màu tím đỡ hơn nhiều.
- Ủa, mọi người có phát hiện ra không. Nhiệt độ xung quanh tuy rất cao. Các hòn đảo nhỏ khác cũng bị đốt. Nhưng hòn đảo mà chúng ta đang đứng lại không bị sao cả.
Trương Quang ngạc nhiên nói.
Tên tóc dài cũng cảm giác được:
- Đúng vậy, xem ra là do chúng ta ăn ở tốt. Trước khi đi làm nhiệm vụ, tôi còn đi chùa thắp hương khấn phật cơ mà. Đúng là thiêng thật đó.
Tên tóc dài nói xong, tiện tay cầm băng đạn hết đạn ném ra ngoài. Băng đan vừa tiếp xúc với ngọn lửa liền biến thành hư vô.
Ba người hít vào một hơi. Sức nóng kinh khủng thật. Khó tránh đám sâu lông kia đều biến thành tro bụi. Ngay cả băng đạn bằng thép cũng không chịu nổi. Nhiệt độ của ngọn lửa này là bao nhiêu vậy?
Nhưng nước của con sông rõ ràng không bị đun sôi, tình cảnh thật là quỷ dị.
- Ủa, mọi ngời nhìn xem, con thuyền nhỏ kia…
Tên tóc dài lại kêu lên, đầy kinh ngạc.
Xung quanh đều bị bao trùm bởi ngọn lửa màu tím, nhưng con thuyền nhỏ kia vẫn như vững vàng ở đó, không có chút sứt mẻ nào.
- Kia là thuyền gì vậy?
Bỗng nhiên Đùng một tiếng. Xung quanh tản ra một mùi hương kỳ quái. Đồng thời ngọn lửa màu tím cũng biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Con thuyền và người kia vẫn ở đó. Chỉ là đã không thấy ngọn lửa. Đám sâu lông đông nhung nhúc cũng biến mất. Ngay cả mùi thối của chúng cũng tan biến.
Trừ cảm giác hơi nóng mà ngọn lửa kia lưa lại, nơi đây thật giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy.
Ba người này đứng lặng tới đó, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Nhìn con thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, bọn họ liền lau mồ hôi trên trán. Đến bây giờ, ba người vẫn không dám tin là thật. Đám sâu lông nhiều vô cùng vô tân, rõ ràng bị một ngọn lửa quái dị và khủng bố thiêu đốt hết. Mà thuyền nhỏ vốn tưởng rằng cũng bị đốt hủy, vẫn chậm rì rì đi tới.
Lâm Vân nhảy đi lên hòn đảo nhỏ, thấy mấy người này vẫn còn sững sờ, liền lên tiếng:
- Này, Miêu Di, cô không sao chứ?
Miêu Di thở phào một cái. Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, khiến đầu óc của cô ta có chút tải không được. Lúc này hồi phục tinh thần mới nhìn rõ người trước mặt:
- A, Lâm Vân, là anh?
- Ừ, tôi còn tưởng cô sợ đến mức choáng váng?
Lâm Vân cười cười. Hiện tại tóc tai của Miêu Di bù xù, quần áo rách rưới, đúng là có chút chật vật.
- Sao anh lại ở chỗ này?
Miêu Di vẫn sừng sờ nhìn Lâm Vân.
- À, tôi tới đây hái thuốc.
Lâm Vân trà lời.
Hái thuốc? Miêu Di nhíu mày, lại không biết nên nói gì, chỉ nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh đã cứu mạng. Tôi còn tưởng rằng phải chết ở đây.
Lâm Vân chưa lên tiếng, nam tử tóc dài đã đi lên chào hỏi:
- Tôi là Trịnh Phi, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. Nếu không nhờ anh, chắc chúng tôi đã bị bọn sâu kia ăn sạch rồi.
Nói xong, trong mắt của Trịnh Phi vẫn còn sự sợ hãi. Người trước mặt này thật đúng là thâm bất khả trắc. Không biết ngọn lửa màu tím quỷ dị kia có phải là do người này phóng ra hay không? Nếu đúng như vậy, thủ đoạn của hắn thật khủng bố.
Dù rất muốn biết, nhưng Trịnh Phi cũng rất có chừng mức. Biết điều gì có thể hỏi, điều gì không thể hỏi. Nên chỉ mang theo vẻ cung kính cảm ơn Lâm Vân.
- Trương Quang cảm ơn ơn cứu mạng.
Trương Quang cũng rất tò mò ngọn lửa kia có phải là của Lâm Vân hay không. Nhưng nếu là của hắn, thì chắc người ta không thích bị hỏi.
Khác với Trịnh Phi, Trương Quang biết quốc gia có một tổ chức dị năng. Cho nên cho dù khiếp sợ, nhưng y không quá bất ngờ.
- Không phải cô làm trong ngành cảnh sát sao? Vì sao lại chạy tới Hắc Lang rồi? Đội trưởng của các cô vẫn là Vũ Kiến à?
Lâm Vân rất kỳ quái vì sao Miêu Di lại chạy tới đội đặc công làm gì.
Nghe thấy Lâm Vân quen biết Vũ Kiến, Trương Quang lại ngạc nhiên. Lâm Vân? Chẳng lẽ là hắn, huấn luyện viên Lâm kia? Trương Quang nghĩ tới đây liền giật mình, nhìn chăm chú về phía Lâm Vân, trong mắt còn có một tia cuồng nhiệt.
Trong quân khu, không ai là không biết danh tiếng của Lâm Vân. Ai cũng muốn được làm thủ hạ của hắn.
Miêu Di không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Cô ta biết Lâm Vân quen Vũ Kiến. Thấy Lâm Vân hỏi, đành phải trả lời:
- Đội trưởng Vũ Kiến đã điều đi nơi khác rồi. Đội trưởng của Hắc Lang hiện tại là tôi. Tôi vốn là thành viên nữ của đội nữ Hắc Lang. Làm đội trưởng chỉ là tạm thời hỗ trợ mà thôi.
- Ngài có phải là Lâm tiền bối, huấn luyện viên của Long Ảnh không?
Bây giờ Trịnh Phi mới biết những người mặc áo quân đội này là người của bộ đội đặc công Hắc Lang. Trong lòng thầm nghĩ, khó trách mấy người này có bản lĩnh như vậy. Nhưng danh tiếng của bọn họ còn kém Lâm Vân nhiều lắm.
- Không sai.
Lâm Vân mỉm cười. Cho dù thấy ánh mắt của Miêu Di nhìn về phía Trịnh Phi có chút địch ý, nhưng đây không phải là việc mà hắn quan tâm.
- Tiền bối tới đây tìm thảo dược phải không? Không biết tiền bối muốn tìm loại thảo dược gì? Gia đình tôi vốn làm nghề trung y gia truyền, mà tôi thì rất quen thuộc vùng này. Nói không chừng tôi lại giúp được tiền bối.
Khi Trịnh Phi biết người này là Lâm Vân, thần sắc càng thêm kính sợ, ánh mắt còn lộ ra một tia hưng phấn khó ức chế.
Gia đình trung y? Còn quen thuộc với vùng này nữa? Lâm Vân nghĩ ngợi, dù không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn lấy một tờ giấy trắng, rồi vẽ phác thảo hình dáng của Sinh Hồn Hoa đưa cho Trịnh Phi.
- Hàm Tu Hoa?
Trinh Phi vừa nhìn tờ giấy, liền kêu lên.
- Cậu cũng biết loại cây này à?
Lâm Vân vội vàng hỏi. Nếu Trịnh Phi cũng nhận ra Sinh Hồn Hoa này, nói không chừng y lại biết nó mọc ở đâu.
- Tôi có biết. Ba năm trước tôi đã nhìn thấy loại hoa này. Cây đấy mọc trong một cái động, đi thẳng về hướng này khoảng 5km thì thấy. Nhưng không biết nó còn có ở đấy hay không.
Trinh Phi trả lời.
Lâm Vân âm thầm cao hứng. Cho dù đã ba năm nhưng khẳng định vẫn còn Sinh Hồn Hoa ở đó. Mặc dù loại hoa này chỉ sống được một năm, nhưng nó hay mọc cùng một chỗ với nhau.
- Tôi có thể dẫn tiền bối tới nơi đó. Tôi vẫn còn nhớ vị trí.
Trinh Phi lập tức xung phong nhận việc.
Lâm Vân lấy hai viên đan dược đưa cho Miêu Di. Nhìn hai người hôn mê rồi nói:
- Cho hai người, mỗi người uống một viên.
Bỗng nhiên có tiếng gọi từ phía xa xa:
- Đội trưởng, mọi người không sao chứ?
Lâm Vân nhìn thấy ba người Thập Phương chèo một cái bè gỗ đơn giản tới đây. Cho dù chỉ là mấy cái cây buộc lại, nhưng trong một thời gian ngắn, làm được như vậy cũng không đơn giản.
Hai cô gái hôn mê vì bị trúng độc đã tỉnh lại. Lúc đầu còn ngạc nhiên, nhưng khi nghe thấy là Lâm Vân giúp đỡ, liền không còn ngạc nhiên nữa.
Hai cô gái này, một người là đội phó của Hắc Lang, Phó Khiết. Người kia có mái tóc dài, tên là Hồ Ny. Cô gái tên Hồ Ny thuộc nhóm người của Trịnh Phi. Nhóm người của Trịnh Phi vốn có sáu người, nhưng hiện tại chỉ còn lại Trịnh Phi và cô ta.
- Miêu Di, dù không biết các cô tới đây kiểu gì, nhưng hiện tại các cô ngồi thuyền của tôi trở về đi. Tôi và Trịnh Phi sẽ ngồi trên cái bè nhỏ kia đi tìm thuốc.
Lâm Vân thấy mấy người đã an toàn, thì đề nghị bọn họ trở về. Còn hắn tiếp tục tìm Sinh Hồn Hoa.
- Huấn luyện viên Lâm, hôm nay nhờ có anh, bằng không toàn bộ chúng tôi đã chết hết rồi.
Thập Phương thực lòng cảm ơn hắn. Cho dù ba người bọn họ không bị đám sâu lông bao vây, nhưng bọn họ bị kinh hãi không thua kém gì mấy người Miêu Di.
- Tôi muốn đi cùng anh, tôi rất hoài nghi tên Trinh Phi này.
Miêu Di nhìn thoáng qua Trịnh Phi và Hồ Ny, không nói cô ta hoài nghi cái gì.
- Đội trưởng Miêu, tôi không biết vì sao cô lại hoài nghi tôi. Những lời tôi nói là thật. Lưu Hành Bân mà các cô theo dõi, tôi chỉ mới gặp y hai lần. Tôi vốn không quen biết gì y. Nhưng một tháng trước, tôi có gặp y ở Thành Đô, sau đó hai chúng tôi hẹn nhau đi tới đây có việc. Tôi căn bản không biết Lưu Hành Bân muốn làm gì.
- Dù tôi và y đã giao dịch rất nhiều lần. Nhưng đều thông quan bạn bè tiến hành. Chứ bản thân tôi chưa từng giao dịch trực tiếp với y. Nếu vì vậy mà cô hoài nghi tôi thì thật là oan uổng. Hồ Ny là bạn hợp tác của tôi. Càng không có khả năng tiếp xúc với Lưu Hành Bân. Tôi cho rằng đội trưởng Miêu thật không nói lý gì cả.
- Lần này nếu không có Lâm tiền bối, tất cả mọi người đều đã chết rồi. Đúng thật là…
Trịnh Phi vô tội nói. Cho dù y không nói hết, nhưng mọi người cũng hiểu. Nếu không có Lâm Vân, thì đội Hắc Lang mà Miêu Di dẫn theo đã xong đời hết rồi. Còn có ý Miêu Di là cô nàng ngực to không có não.
Thấy Lâm Vân nhíu mày, Trịnh Phi tranh thủ thời gian nói tiếp:
- Lâm tiền bối, tôi thực sự không biết đội trưởng Miêu vì sao muốn theo dõi Lưu Hành Bân. Nếu tôi mà biết, thì tôi đã không hợp tác với y rồi. Hiện tại Lưu Hành Bân đã chết, tôi nghĩ, nếu tiền bối muốn biết chỉ có thể hỏi Miêu đội trưởng mà thôi.
Lâm Vân không có hứng thú với nhiệm vụ mà Miêu Di đang làm. Huống hồ hắn còn có việc ở đây.
Tuy nhiên, phái một bộ đội đặc công đi ra ngoài làm chuyện này, chứng tỏ quốc gia rất coi trọng chuyện đó. Bằng không thì chỉ cần phái cảnh sát điều tra là được.
Thấy Lâm Vân không nói gì, Miêu Di cắn chặt môi, khó khăn nói:
- Đám người Lưu Hành Bân đã ăn cắp quốc bảo Sơn Hà Đồ. Cho nên chúng tôi phải bắt bọn chúng về.
Sơn Hà Đồ? Lâm Vân nhướn mày, sao nghe giống với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ của mình vậy? Lẽ nào hai bản đồ này có liên hệ gì với nhau? Nhưng Sơn Hà Đồ của mình là tiên bảo đỉnh cấp, sao có thể liên hệ với một tấm bản đồ bình thường được?
- Bản đồ kia chỉ tên là Sơn Hà Đồ thôi à?
Lâm Vân hỏi lại Miêu Di.
- Không phải. Phía trước còn có hai chữ. Nhưng bởi vì bản đồ này đã lâu năm, nên không nhìn rõ hai chữ đầu. Sơn Hà Đồ được tìm thấy từ năm 1996, vẫn được lưu giữ trong viện bảo tàng. Trên bản đồ không ghi rõ tên của người vẽ bức tranh, chỉ có một Côn mơ hồ.
Miêu Di không hề giấu diếm, nói toàn bộ ra.
Bản đồ kia bị Lưu Hành Bân ăn trộm, bây giờ Lưu Hành Bân đã chết, chỉ có thể điều tra trên người Trịnh Phi và Hồ Ny. Mà hiện tại Lâm Vân yêu cầu Trịnh Phi dẫn hắn đi tìm thảo dược. Nếu cô ta nói không rõ ràng ra, phỏng chừng Lâm Vân sẽ không để cô ta đi cùng.
Một khi Trịnh Phi giúp Lâm Vân tìm được thảo dược rồi chạy trốn. Vậy thì nhiệm vụ lần này của cô ta tuyên cáo thất bại. Cô ta không cam lòng như vậy, bởi vì Hắc Lang của cô ta đã bị chết hai đội viên rồi.
- Ồ, tôi biết tấm bản đồ mà cô nói.
Trịnh Phi đột nhiên ngắt lời.
Mấy người Miêu Di vừa nghe y nói vậy, biểu lộ rất đặc sắc. Miêu Di lập tức hỏi:
- Vậy ngươi mau nói, thứ đó đang ở đâu?
Trịnh Phi không vội trả lời mà trầm tư suy nghĩ cái gì đó. Lại nhìn vẻ hiếu kỳ của Lâm Vân, mới nói:
- Không nói mọi người cũng biết công việc của tôi là gì. Tôi là một Mạc Kim hiệu úy, nói khó nghe một chút, đó là công việc đào mộ.
- Còn Lưu Hành Bân là người chuyên môn thu mua và bán những thứ mà chúng tôi kiếm được. Ngày đó y nói có một việc gấp muốn chính diện nói chuyện với tôi. Dù tôi và hắn đã giao dịch qua rất nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ chúng tôi còn chưa từng gặp mặt nhau. Bởi vì tôi chỉ cần thông qua người trung gian bán cho hắn là được. Tôi cũng không để ý tới công việc cụ thể của hắn là gì. Những người làm việc như chúng tôi, không biết nhau vẫn tốt hơn.
- Nhưng ngày đó y chủ động yêu cầu nhất định phải gặp mặt tôi. Tôi đoán chừng là y muốn nhờ bản lĩnh Mạc Kim của tôi để làm việc gì đó. Lúc ấy y lấy ra một tấm bản đồ, hình vẽ trên đó xem ra là đã lâu rồi. Có lẽ bản đồ đó chính là Sơn Hà Đồ mà đội trưởng Miêu nhắc tới. Nhưng bản đồ trên đó chính là khu vực phía nam của dãy núi Hoành Đoạn. Hàm Tu Hoa cũng mọc ở một khe núi thuộc chỗ đó. Bởi vì ba năm trước, tôi suýt mất mạng ở đó, cho nên Lưu Hành Bân vừa lấy bản đồ, là tôi nhận ra ngay.
- Cho dù hình vẽ trên bản đồ kia không rõ ràng lắm, nhưng tôi khẳng định đây là bản đồ phác qua của khe núi đó. Tuy nhiên Lưu Hành Bân lại không biết đó là nơi nào. Chỉ nói ở đó có một bảo tàng cực lớn. Tôi không biết vì sao y biết được, nhưng nếu nói có bảo tàng trong đó thì tôi tin. Bởi vì tôi có một khả năng trời sinh, có thể cảm giác được nơi đó có bảo vật hay không.
- Lưu Hành Bân có bản đồ thì tôi càng thêm khẳng đinh. Tôi đoán chừng nơi đó là một mộ cổ. Lưu Hành Bân biết tôi đã đi qua rất nhiều nơi, nên muốn cùng tôi hợp tác. Nhưng hình vẽ trên bản đồ đó rất mờ, chỉ thấy mang máng một cái khe núi, chứ không có tuyến đường cụ thể. Tuy tôi không muốn đi cùng y, nhưng y phát hiện ra tôi có quen biết địa hình trên bản đồ, nên tôi chỉ đành hợp tác với y.
- Còn chuyện sau này thì đội trưởng Miêu cũng đã biết rồi. Những con sâu lông kia chính là do người của đội trưởng Miêu nổ sung mới hấp dẫn chúng. Nếu không phải nhờ Lâm tiền bối, tôi nghĩ hiện tại chúng ta chắc đã nằm trong bụng của bọn chúng. Chứ nói gì tới Sơn Hà Đồ nữa. Nhưng có lẽ tấm bản đồ đó đã không còn rồi. Bởi vì tôi nhìn thấy Lưu Hành Bân để bản đồ trên người. Mà y đã bị đám sâu lông kia ăn hết. Thì bản đồ làm sao còn được?
Trịnh Phi nói xong, biểu lộ rất bất mãn với việc thủ hạ của Miêu Di nổ súng.
Miêu Di khẽ giật mình. Chỉ cần không ngốc, là cô ta hiểu những lời Trịnh Phi nói là thật. Trên người của Trịnh Phi có một mùi bùn đất, chứng tỏ y thường xuyên lăn lội trong mặt đất.
Lâm Vân trầm mặc. Hắn đang suy nghĩ Sơn Hà Đồ kia có liên hệ gì với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ trong người mình hay không? Nếu có liên hệ, vì sao lại xuất hiện một bản Sơn Hà Đồ bình thường như vậy?
- Bản đồ kia được làm từ vật liệu gì? Đội trưởng Miêu có biết không?
Lâm Vân nhìn Miêu Di, hỏi.
Miêu Di hơi sửng sốt. Cô ta đã được thấy bản đồ đâu. Cho nên Lâm Vân vừa hỏi, Miêu Di liền không biết trả lời như nào. Lâm Vân nghĩ bụng, tính cách của cô nàng này thật qua loa, không biết vì sao được lên chức đội trưởng.
- Bản đồ đó được làm từ da một loại động vật. Trải qua bào chế rồi vẽ lên đó.
Trinh Phi trả lời. Y đã nhìn thấy bản đồ và sờ lên đó một lúc. Theo kinh nghiệm của y, bản đồ đó không thể là làm bằng giấy.
Làm từ da động vật? Lâm Vân nghĩ bụng, nếu là như vậy, tấm bản đồ kia chắc đã được lâu năm rồi.
Lâm Vân cũng rất buồn bực. Hắn lấy một viên linh thạch Trung Phẩm ra là để bóp nát thành bụi phấn, sau đó rải bụi phấn lên trên mặt sông. Rồi dùng một ngọn Tinh Hỏa thiêu đốt. Không ngờ vừa lấy linh thạch ra, đám sâu lông kia đã không chút do dự lao về phía hắn. Lẽ nào những con sâu lông này lại thích linh thạch?
Linh thạch đùng dể cung cấp cho linh khí hoặc là linh vật, những con sâu lông này cần linh thạch làm gì? Lâm Vân thật không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Tuy nhiên, nhớ tới thứ ngăn cản thần thức kia, Lâm Vân nghĩ bụng, nói không chừng đám sâu lông này do một tu sĩ trước kia nuôi dưỡng. Chỉ là nuôi một đám động vật cấp thấp, không có sức chiến đấu gì, lại chán ghét như vậy, chỉ tổ phí lương thực mà thôi.
Sự công kích của đám sâu lông này cơ hồ không đáng kể gì. Cho dù số lượng của chúng rất nhiều, nhưng không hề có uy hiếp với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp. Nói gì tới tu sĩ Trúc Cơ hay Hóa Thần cơ chứ.
Thật không biết là tên tu sĩ ngu ngốc nào nuôi được con vật như vậy. Nhìn đã thấy khó chịu rồi.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, liền ném một ngọn lửa màu tím xuống nước. Đồng thời phóng tinh lực ở dưới chân. Ngọn lửa màu tím kia nhanh chóng lan rộng trên mặt sông. Dùng bột phấn của linh thạch để khiến ngọn lửa lan tới bờ sông.
Mặt sông giống như bị trải dầu phía trên vậy. Ngọn lửa càng ngày càng lan xa, càng ngày càng nóng.
Vô số tiếng chít chít vang lên. Đám sau lông kia lậ tức biến mất vô tung vô ảnh. Không phải là bị chết cháy, mà bị đốt thành hư vô. Kể cả đám sâu lông bò ở vách núi cũng bị đốt thành tro bụi.
Ngọn lủa màu tím dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn cả khe núi. Chỉ cần những nơi có sâu lông, đều bị ngon lửa màu tìm đốt rụi, không bỏ sót một con.
Ba người đứng trên đảo, trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Ở trên mặt sông được đổ dầu khi nào vậy?
- Không đúng, chẳng những trên mặt sông, ngay cả dưới sông cũng có lửa.
Người nam tử tóc dài kêu lên. Hai người kia liền nhìn xuống, quả nhiên ngay cả dưới mặt sông cũng có ngọn lửa.
- Xong rồi, ngay cả sâu lông cũng bị đốt như vậy, chúng ta làm sao có thể sống sót? Liệu có phải là do dung nhạm bộc phát hay không?
Tên tóc dài kinh hãi nói.
- Thà tôi bị chết cháy còn hơn là bị đám sâu lông kia ăn hết.
Miêu Di cũng bị ngọn lửa màu tím dọa không nhẹ. Nhưng so với sự uy hiếp của sâu lông, ngọn lửa màu tím đỡ hơn nhiều.
- Ủa, mọi người có phát hiện ra không. Nhiệt độ xung quanh tuy rất cao. Các hòn đảo nhỏ khác cũng bị đốt. Nhưng hòn đảo mà chúng ta đang đứng lại không bị sao cả.
Trương Quang ngạc nhiên nói.
Tên tóc dài cũng cảm giác được:
- Đúng vậy, xem ra là do chúng ta ăn ở tốt. Trước khi đi làm nhiệm vụ, tôi còn đi chùa thắp hương khấn phật cơ mà. Đúng là thiêng thật đó.
Tên tóc dài nói xong, tiện tay cầm băng đạn hết đạn ném ra ngoài. Băng đan vừa tiếp xúc với ngọn lửa liền biến thành hư vô.
Ba người hít vào một hơi. Sức nóng kinh khủng thật. Khó tránh đám sâu lông kia đều biến thành tro bụi. Ngay cả băng đạn bằng thép cũng không chịu nổi. Nhiệt độ của ngọn lửa này là bao nhiêu vậy?
Nhưng nước của con sông rõ ràng không bị đun sôi, tình cảnh thật là quỷ dị.
- Ủa, mọi ngời nhìn xem, con thuyền nhỏ kia…
Tên tóc dài lại kêu lên, đầy kinh ngạc.
Xung quanh đều bị bao trùm bởi ngọn lửa màu tím, nhưng con thuyền nhỏ kia vẫn như vững vàng ở đó, không có chút sứt mẻ nào.
- Kia là thuyền gì vậy?
Bỗng nhiên Đùng một tiếng. Xung quanh tản ra một mùi hương kỳ quái. Đồng thời ngọn lửa màu tím cũng biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Con thuyền và người kia vẫn ở đó. Chỉ là đã không thấy ngọn lửa. Đám sâu lông đông nhung nhúc cũng biến mất. Ngay cả mùi thối của chúng cũng tan biến.
Trừ cảm giác hơi nóng mà ngọn lửa kia lưa lại, nơi đây thật giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy.
Ba người này đứng lặng tới đó, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Nhìn con thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, bọn họ liền lau mồ hôi trên trán. Đến bây giờ, ba người vẫn không dám tin là thật. Đám sâu lông nhiều vô cùng vô tân, rõ ràng bị một ngọn lửa quái dị và khủng bố thiêu đốt hết. Mà thuyền nhỏ vốn tưởng rằng cũng bị đốt hủy, vẫn chậm rì rì đi tới.
Lâm Vân nhảy đi lên hòn đảo nhỏ, thấy mấy người này vẫn còn sững sờ, liền lên tiếng:
- Này, Miêu Di, cô không sao chứ?
Miêu Di thở phào một cái. Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, khiến đầu óc của cô ta có chút tải không được. Lúc này hồi phục tinh thần mới nhìn rõ người trước mặt:
- A, Lâm Vân, là anh?
- Ừ, tôi còn tưởng cô sợ đến mức choáng váng?
Lâm Vân cười cười. Hiện tại tóc tai của Miêu Di bù xù, quần áo rách rưới, đúng là có chút chật vật.
- Sao anh lại ở chỗ này?
Miêu Di vẫn sừng sờ nhìn Lâm Vân.
- À, tôi tới đây hái thuốc.
Lâm Vân trà lời.
Hái thuốc? Miêu Di nhíu mày, lại không biết nên nói gì, chỉ nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh đã cứu mạng. Tôi còn tưởng rằng phải chết ở đây.
Lâm Vân chưa lên tiếng, nam tử tóc dài đã đi lên chào hỏi:
- Tôi là Trịnh Phi, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. Nếu không nhờ anh, chắc chúng tôi đã bị bọn sâu kia ăn sạch rồi.
Nói xong, trong mắt của Trịnh Phi vẫn còn sự sợ hãi. Người trước mặt này thật đúng là thâm bất khả trắc. Không biết ngọn lửa màu tím quỷ dị kia có phải là do người này phóng ra hay không? Nếu đúng như vậy, thủ đoạn của hắn thật khủng bố.
Dù rất muốn biết, nhưng Trịnh Phi cũng rất có chừng mức. Biết điều gì có thể hỏi, điều gì không thể hỏi. Nên chỉ mang theo vẻ cung kính cảm ơn Lâm Vân.
- Trương Quang cảm ơn ơn cứu mạng.
Trương Quang cũng rất tò mò ngọn lửa kia có phải là của Lâm Vân hay không. Nhưng nếu là của hắn, thì chắc người ta không thích bị hỏi.
Khác với Trịnh Phi, Trương Quang biết quốc gia có một tổ chức dị năng. Cho nên cho dù khiếp sợ, nhưng y không quá bất ngờ.
- Không phải cô làm trong ngành cảnh sát sao? Vì sao lại chạy tới Hắc Lang rồi? Đội trưởng của các cô vẫn là Vũ Kiến à?
Lâm Vân rất kỳ quái vì sao Miêu Di lại chạy tới đội đặc công làm gì.
Nghe thấy Lâm Vân quen biết Vũ Kiến, Trương Quang lại ngạc nhiên. Lâm Vân? Chẳng lẽ là hắn, huấn luyện viên Lâm kia? Trương Quang nghĩ tới đây liền giật mình, nhìn chăm chú về phía Lâm Vân, trong mắt còn có một tia cuồng nhiệt.
Trong quân khu, không ai là không biết danh tiếng của Lâm Vân. Ai cũng muốn được làm thủ hạ của hắn.
Miêu Di không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Cô ta biết Lâm Vân quen Vũ Kiến. Thấy Lâm Vân hỏi, đành phải trả lời:
- Đội trưởng Vũ Kiến đã điều đi nơi khác rồi. Đội trưởng của Hắc Lang hiện tại là tôi. Tôi vốn là thành viên nữ của đội nữ Hắc Lang. Làm đội trưởng chỉ là tạm thời hỗ trợ mà thôi.
- Ngài có phải là Lâm tiền bối, huấn luyện viên của Long Ảnh không?
Bây giờ Trịnh Phi mới biết những người mặc áo quân đội này là người của bộ đội đặc công Hắc Lang. Trong lòng thầm nghĩ, khó trách mấy người này có bản lĩnh như vậy. Nhưng danh tiếng của bọn họ còn kém Lâm Vân nhiều lắm.
- Không sai.
Lâm Vân mỉm cười. Cho dù thấy ánh mắt của Miêu Di nhìn về phía Trịnh Phi có chút địch ý, nhưng đây không phải là việc mà hắn quan tâm.
- Tiền bối tới đây tìm thảo dược phải không? Không biết tiền bối muốn tìm loại thảo dược gì? Gia đình tôi vốn làm nghề trung y gia truyền, mà tôi thì rất quen thuộc vùng này. Nói không chừng tôi lại giúp được tiền bối.
Khi Trịnh Phi biết người này là Lâm Vân, thần sắc càng thêm kính sợ, ánh mắt còn lộ ra một tia hưng phấn khó ức chế.
Gia đình trung y? Còn quen thuộc với vùng này nữa? Lâm Vân nghĩ ngợi, dù không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn lấy một tờ giấy trắng, rồi vẽ phác thảo hình dáng của Sinh Hồn Hoa đưa cho Trịnh Phi.
- Hàm Tu Hoa?
Trinh Phi vừa nhìn tờ giấy, liền kêu lên.
- Cậu cũng biết loại cây này à?
Lâm Vân vội vàng hỏi. Nếu Trịnh Phi cũng nhận ra Sinh Hồn Hoa này, nói không chừng y lại biết nó mọc ở đâu.
- Tôi có biết. Ba năm trước tôi đã nhìn thấy loại hoa này. Cây đấy mọc trong một cái động, đi thẳng về hướng này khoảng km thì thấy. Nhưng không biết nó còn có ở đấy hay không.
Trinh Phi trả lời.
Lâm Vân âm thầm cao hứng. Cho dù đã ba năm nhưng khẳng định vẫn còn Sinh Hồn Hoa ở đó. Mặc dù loại hoa này chỉ sống được một năm, nhưng nó hay mọc cùng một chỗ với nhau.
- Tôi có thể dẫn tiền bối tới nơi đó. Tôi vẫn còn nhớ vị trí.
Trinh Phi lập tức xung phong nhận việc.
Lâm Vân lấy hai viên đan dược đưa cho Miêu Di. Nhìn hai người hôn mê rồi nói:
- Cho hai người, mỗi người uống một viên.
Bỗng nhiên có tiếng gọi từ phía xa xa:
- Đội trưởng, mọi người không sao chứ?
Lâm Vân nhìn thấy ba người Thập Phương chèo một cái bè gỗ đơn giản tới đây. Cho dù chỉ là mấy cái cây buộc lại, nhưng trong một thời gian ngắn, làm được như vậy cũng không đơn giản.
Hai cô gái hôn mê vì bị trúng độc đã tỉnh lại. Lúc đầu còn ngạc nhiên, nhưng khi nghe thấy là Lâm Vân giúp đỡ, liền không còn ngạc nhiên nữa.
Hai cô gái này, một người là đội phó của Hắc Lang, Phó Khiết. Người kia có mái tóc dài, tên là Hồ Ny. Cô gái tên Hồ Ny thuộc nhóm người của Trịnh Phi. Nhóm người của Trịnh Phi vốn có sáu người, nhưng hiện tại chỉ còn lại Trịnh Phi và cô ta.
- Miêu Di, dù không biết các cô tới đây kiểu gì, nhưng hiện tại các cô ngồi thuyền của tôi trở về đi. Tôi và Trịnh Phi sẽ ngồi trên cái bè nhỏ kia đi tìm thuốc.
Lâm Vân thấy mấy người đã an toàn, thì đề nghị bọn họ trở về. Còn hắn tiếp tục tìm Sinh Hồn Hoa.
- Huấn luyện viên Lâm, hôm nay nhờ có anh, bằng không toàn bộ chúng tôi đã chết hết rồi.
Thập Phương thực lòng cảm ơn hắn. Cho dù ba người bọn họ không bị đám sâu lông bao vây, nhưng bọn họ bị kinh hãi không thua kém gì mấy người Miêu Di.
- Tôi muốn đi cùng anh, tôi rất hoài nghi tên Trinh Phi này.
Miêu Di nhìn thoáng qua Trịnh Phi và Hồ Ny, không nói cô ta hoài nghi cái gì.
- Đội trưởng Miêu, tôi không biết vì sao cô lại hoài nghi tôi. Những lời tôi nói là thật. Lưu Hành Bân mà các cô theo dõi, tôi chỉ mới gặp y hai lần. Tôi vốn không quen biết gì y. Nhưng một tháng trước, tôi có gặp y ở Thành Đô, sau đó hai chúng tôi hẹn nhau đi tới đây có việc. Tôi căn bản không biết Lưu Hành Bân muốn làm gì.
- Dù tôi và y đã giao dịch rất nhiều lần. Nhưng đều thông quan bạn bè tiến hành. Chứ bản thân tôi chưa từng giao dịch trực tiếp với y. Nếu vì vậy mà cô hoài nghi tôi thì thật là oan uổng. Hồ Ny là bạn hợp tác của tôi. Càng không có khả năng tiếp xúc với Lưu Hành Bân. Tôi cho rằng đội trưởng Miêu thật không nói lý gì cả.
- Lần này nếu không có Lâm tiền bối, tất cả mọi người đều đã chết rồi. Đúng thật là…
Trịnh Phi vô tội nói. Cho dù y không nói hết, nhưng mọi người cũng hiểu. Nếu không có Lâm Vân, thì đội Hắc Lang mà Miêu Di dẫn theo đã xong đời hết rồi. Còn có ý Miêu Di là cô nàng ngực to không có não.
Thấy Lâm Vân nhíu mày, Trịnh Phi tranh thủ thời gian nói tiếp:
- Lâm tiền bối, tôi thực sự không biết đội trưởng Miêu vì sao muốn theo dõi Lưu Hành Bân. Nếu tôi mà biết, thì tôi đã không hợp tác với y rồi. Hiện tại Lưu Hành Bân đã chết, tôi nghĩ, nếu tiền bối muốn biết chỉ có thể hỏi Miêu đội trưởng mà thôi.
Lâm Vân không có hứng thú với nhiệm vụ mà Miêu Di đang làm. Huống hồ hắn còn có việc ở đây.
Tuy nhiên, phái một bộ đội đặc công đi ra ngoài làm chuyện này, chứng tỏ quốc gia rất coi trọng chuyện đó. Bằng không thì chỉ cần phái cảnh sát điều tra là được.
Thấy Lâm Vân không nói gì, Miêu Di cắn chặt môi, khó khăn nói:
- Đám người Lưu Hành Bân đã ăn cắp quốc bảo Sơn Hà Đồ. Cho nên chúng tôi phải bắt bọn chúng về.
Sơn Hà Đồ? Lâm Vân nhướn mày, sao nghe giống với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ của mình vậy? Lẽ nào hai bản đồ này có liên hệ gì với nhau? Nhưng Sơn Hà Đồ của mình là tiên bảo đỉnh cấp, sao có thể liên hệ với một tấm bản đồ bình thường được?
- Bản đồ kia chỉ tên là Sơn Hà Đồ thôi à?
Lâm Vân hỏi lại Miêu Di.
- Không phải. Phía trước còn có hai chữ. Nhưng bởi vì bản đồ này đã lâu năm, nên không nhìn rõ hai chữ đầu. Sơn Hà Đồ được tìm thấy từ năm , vẫn được lưu giữ trong viện bảo tàng. Trên bản đồ không ghi rõ tên của người vẽ bức tranh, chỉ có một Côn mơ hồ.
Miêu Di không hề giấu diếm, nói toàn bộ ra.
Bản đồ kia bị Lưu Hành Bân ăn trộm, bây giờ Lưu Hành Bân đã chết, chỉ có thể điều tra trên người Trịnh Phi và Hồ Ny. Mà hiện tại Lâm Vân yêu cầu Trịnh Phi dẫn hắn đi tìm thảo dược. Nếu cô ta nói không rõ ràng ra, phỏng chừng Lâm Vân sẽ không để cô ta đi cùng.
Một khi Trịnh Phi giúp Lâm Vân tìm được thảo dược rồi chạy trốn. Vậy thì nhiệm vụ lần này của cô ta tuyên cáo thất bại. Cô ta không cam lòng như vậy, bởi vì Hắc Lang của cô ta đã bị chết hai đội viên rồi.
- Ồ, tôi biết tấm bản đồ mà cô nói.
Trịnh Phi đột nhiên ngắt lời.
Mấy người Miêu Di vừa nghe y nói vậy, biểu lộ rất đặc sắc. Miêu Di lập tức hỏi:
- Vậy ngươi mau nói, thứ đó đang ở đâu?
Trịnh Phi không vội trả lời mà trầm tư suy nghĩ cái gì đó. Lại nhìn vẻ hiếu kỳ của Lâm Vân, mới nói:
- Không nói mọi người cũng biết công việc của tôi là gì. Tôi là một Mạc Kim hiệu úy, nói khó nghe một chút, đó là công việc đào mộ.
- Còn Lưu Hành Bân là người chuyên môn thu mua và bán những thứ mà chúng tôi kiếm được. Ngày đó y nói có một việc gấp muốn chính diện nói chuyện với tôi. Dù tôi và hắn đã giao dịch qua rất nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ chúng tôi còn chưa từng gặp mặt nhau. Bởi vì tôi chỉ cần thông qua người trung gian bán cho hắn là được. Tôi cũng không để ý tới công việc cụ thể của hắn là gì. Những người làm việc như chúng tôi, không biết nhau vẫn tốt hơn.
- Nhưng ngày đó y chủ động yêu cầu nhất định phải gặp mặt tôi. Tôi đoán chừng là y muốn nhờ bản lĩnh Mạc Kim của tôi để làm việc gì đó. Lúc ấy y lấy ra một tấm bản đồ, hình vẽ trên đó xem ra là đã lâu rồi. Có lẽ bản đồ đó chính là Sơn Hà Đồ mà đội trưởng Miêu nhắc tới. Nhưng bản đồ trên đó chính là khu vực phía nam của dãy núi Hoành Đoạn. Hàm Tu Hoa cũng mọc ở một khe núi thuộc chỗ đó. Bởi vì ba năm trước, tôi suýt mất mạng ở đó, cho nên Lưu Hành Bân vừa lấy bản đồ, là tôi nhận ra ngay.
- Cho dù hình vẽ trên bản đồ kia không rõ ràng lắm, nhưng tôi khẳng định đây là bản đồ phác qua của khe núi đó. Tuy nhiên Lưu Hành Bân lại không biết đó là nơi nào. Chỉ nói ở đó có một bảo tàng cực lớn. Tôi không biết vì sao y biết được, nhưng nếu nói có bảo tàng trong đó thì tôi tin. Bởi vì tôi có một khả năng trời sinh, có thể cảm giác được nơi đó có bảo vật hay không.
- Lưu Hành Bân có bản đồ thì tôi càng thêm khẳng đinh. Tôi đoán chừng nơi đó là một mộ cổ. Lưu Hành Bân biết tôi đã đi qua rất nhiều nơi, nên muốn cùng tôi hợp tác. Nhưng hình vẽ trên bản đồ đó rất mờ, chỉ thấy mang máng một cái khe núi, chứ không có tuyến đường cụ thể. Tuy tôi không muốn đi cùng y, nhưng y phát hiện ra tôi có quen biết địa hình trên bản đồ, nên tôi chỉ đành hợp tác với y.
- Còn chuyện sau này thì đội trưởng Miêu cũng đã biết rồi. Những con sâu lông kia chính là do người của đội trưởng Miêu nổ sung mới hấp dẫn chúng. Nếu không phải nhờ Lâm tiền bối, tôi nghĩ hiện tại chúng ta chắc đã nằm trong bụng của bọn chúng. Chứ nói gì tới Sơn Hà Đồ nữa. Nhưng có lẽ tấm bản đồ đó đã không còn rồi. Bởi vì tôi nhìn thấy Lưu Hành Bân để bản đồ trên người. Mà y đã bị đám sâu lông kia ăn hết. Thì bản đồ làm sao còn được?
Trịnh Phi nói xong, biểu lộ rất bất mãn với việc thủ hạ của Miêu Di nổ súng.
Miêu Di khẽ giật mình. Chỉ cần không ngốc, là cô ta hiểu những lời Trịnh Phi nói là thật. Trên người của Trịnh Phi có một mùi bùn đất, chứng tỏ y thường xuyên lăn lội trong mặt đất.
Lâm Vân trầm mặc. Hắn đang suy nghĩ Sơn Hà Đồ kia có liên hệ gì với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ trong người mình hay không? Nếu có liên hệ, vì sao lại xuất hiện một bản Sơn Hà Đồ bình thường như vậy?
- Bản đồ kia được làm từ vật liệu gì? Đội trưởng Miêu có biết không?
Lâm Vân nhìn Miêu Di, hỏi.
Miêu Di hơi sửng sốt. Cô ta đã được thấy bản đồ đâu. Cho nên Lâm Vân vừa hỏi, Miêu Di liền không biết trả lời như nào. Lâm Vân nghĩ bụng, tính cách của cô nàng này thật qua loa, không biết vì sao được lên chức đội trưởng.
- Bản đồ đó được làm từ da một loại động vật. Trải qua bào chế rồi vẽ lên đó.
Trinh Phi trả lời. Y đã nhìn thấy bản đồ và sờ lên đó một lúc. Theo kinh nghiệm của y, bản đồ đó không thể là làm bằng giấy.
Làm từ da động vật? Lâm Vân nghĩ bụng, nếu là như vậy, tấm bản đồ kia chắc đã được lâu năm rồi.