- Đạo hữu, mặc dù Hóa Linh Điện của chúng tôi làm sai trước. Nhưng đạo hữu đã giết trưởng lão Cát Phi của chúng tôi rồi. Tôi nghĩ oan gia nên giải không nên kết. Đôi bên đều bỏ qua, các hạ thấy thế nào? Để tỏ lòng thành ý, Hóa Linh Điện của chúng tôi nguyện đền bù thiệt hại cho các hạ.
Một thương của Lâm Vân đã hù sợ bọn họ, nên Điền trưởng lão không dám đối đầu với hắn nữa.
Giải quyết tạm thời chuyện này, đợi cao thủ trở về rồi nói sau.
Lửa giận trong lòng Lâm Vân chưa tắt, hắn lạnh lùng cười:
- Thành ý? Ném thi thể bằng hữu của ta ra đường, lại còn chà đạp nữa, đó là thành ý sao? Vậy thì tốt, ta tiếp nhận. Đợi lát nữa ta cũng mang theo thành ý đó tới Hóa Linh Điện của các ngươi. Tuy nhiên, thành ý của ta nhiều hơn nhiều, ta sẽ dẫn theo vài cỗ thi thể đi tới Hóa Linh Điện. Các hạ yên tâm đi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, sắc mặt của bốn gã trưởng lão của Hóa Linh Điện đều tái nhợt. Điền trưởng lão và Bình trưởng lão càng tức giận tới phát run. Bọn họ đường đường là trưởng lão của Hóa Linh Điện, đã phải hạ thấp tư thế với tên tu sĩ bên ngoài này rồi. Vậy mà hắn vẫn không chịu buông tha. Mà hết thảy chỉ vì một tên sai vặt có thân phận thấp kém mà thôi.
- Quận chúa, thuộc hạ đã mang đầu của Mạc Tiền tới đây. Còn có mấy tên thủ hạ của y, thuộc hạ cũng đã giết…
Vài trưởng lão của Hóa Linh Điện còn chưa nói gì, thì có một tu sĩ dẫn theo vài cái đầu người chạy tới. Nhưng chưa nói dứt câu, y liền cảm thấy hiện trường có chút quỷ dị, liền ngậm miệng lại.
Sắc mặt của Lâm Vân càng thêm âm trầm. Không ngờ con ả Toa Ly này lại ác độc đến như vậy. Đến những người không liên quan cũng không buông tha. Lâm Vân không biết người tên Mạc Tiền kia, càng không biết y làm người như thế nào, nhưng cô ả Toa Ly này thật kiêu ngạo.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, Phệ Hồn Thương lại phóng tới. Tên tu sĩ vừa tới và quận chúa Toa Ly còn chưa kịp làm gì, đã bị một thương của Lâm Vân giết chết. Hai cái đầu người lần nữa văng tới bên cạnh thi thể của Hoàng Hoan.
Người xung quanh càng không dám to tiếng. Một mỹ nữ như vậy, hắn cũng có thể nhẫn tâm ra tay.
Nhìn uy thế của Lâm Vân, bốn trưởng lão của Hóa Linh Điện chỉ biết không có khả năng giảng hòa với người này. Bốn người nhìn nhau một cái, rồi lập tức bỏ chạy về hướng Hóa Linh Điện. Bốn người hiểu rằng cho dù bọn họ có liên hợp lại, cũng không ngăn cản được một thương của Lâm Vân. Còn không bằng bỏ chạy về Hóa Linh Điện, mở trận pháp phòng ngự.
Thấy bốn tên chạy trốn, Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Nếu bốn tên này liên hợp lại chiến đấu với hắn, cho dù hắn thắng, cũng phải bị thương. Nhưng bọn chúng đã chạy, thì rất hợp ý của hắn.
Lâm Vân nâng lên Phệ Hồn Thương, phóng mạnh một cái về phía Bình trưởng lão.
Oanh một tiếng,, một tu sĩ Luyện Hư rõ ràng không có sức phản kháng, bị một thương của Lâm Vân đánh cho nát bét. Ngay cả Nguyên Hồn cũng không chạy thoát.
- Ngụy trưởng lão, Điền trưởng lão, chúng ta không cần phải chạy trốn. Tiếp tục như vậy, sẽ không ai chạy thoát được. Chỉ có cách liều mạng với hắn thì còn có cơ hội.
Khải Lâm vốn không tán thành việc bỏ chạy. Nhưng mấy người đi rồi, bà ta cũng không thể một mình chiến đấu, đành phải đi theo.
Nhưng vừa mới đi, Bình trưởng lão đã chết. Có thể khẳng định, nếu ba người không liên thủ lại, thì chỉ vài giây nữa thôi, bọn họ đều chết hết.
Ngụy trưởng lão có chút do dự, nhưng thấy Điền trưởng lão không chạy nữa. Thì cũng đành phải dừng lại.
Trong sự tuyệt vọng, trưởng lão Khải Lâm phóng ra một thanh phi kiếm, ý định ngăn cản Phệ Hồn Thương của Lâm Vân. Nhưng thanh phi kiếm lập tức bị vỡ vụn. Mà trưởng lão Khải Lâm thì bị một thương này giết chết.
Lâm Vân đã giết hai trưởng lão, nhưng không có ý dừng lại. Nhìn thấy hai tên kia tách ra để chạy, Lâm Vân không chút do dự phóng ra Hỗn Độn Sơn Hà Đồ.
Một khi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ xuất hiện, chân nguyên của hai trưởng lão lập tức bị giam cầm, khiến hai lão phải dừng lại trên không trung. Lâm Vân vận chuyển ý niệm, Sơn Hà Đồ phóng ra hàng vạn tia sáng. Hai gã trưởng lão đảo mắt đã bị Sơn Hà Đồ đánh cho thành thịt nát. Năng lượng còn lại đều bị Sơn Hà Đồ hấp thu hết.
Thi thể rơi xuống bụi rậm, giới chỉ thì bị Lâm Vân thu lại.
Lâm Vân cực kỳ kinh hỉ. Nguyên bản hắn chỉ nghĩ là cho Sơn Hà Đồ giam cầm hai gã trưởng lão. Không ngờ Sơn Hà Đồ rõ ràng có thể hấp thu năng lượng tinh khiết trong người bọn chúng. Đây đúng là một phát hiện lớn.
Nhưng đảo mắt Lâm Vân lại phát hiện ra một vấn đề. Một khi gặp người có tu vị cao hơn hắn. Hỗn Độn Sơn Hà Đồ có thể giam cầm, nhưng ngàn vạn lần không thể dùng nó hấp thu năng lượng. Bởi vì làm như vậy rất có thể dẫn đến cắn trả.
Tuy nhiên, như thế đã đủ cho Lâm Vân hài lòng. Chỉ cần giam cầm là được. Phệ Hồn Thương của hắn không phải là đồ bỏ đi. Nhưng việc cắn trả khi hấp thu năng lượng, chắc phải có cách giải quyết. Có lẽ là do tu vị của hắn chưa đủ, hoặc là hắn chưa hoàn toàn nắm giữ quyền kiểm soát của Sơn Hà Đồ mà thôi.
Giết xong bốn tên trưởng lão, Lâm Vân bay tới một ngọn núi cách thành Bành Cách 300km. Hắn mai táng Hoàng Hoan ở chỗ này. Những người mà hắn giết thì bị đốt thành tro rồi bỏ vào cái lọ, để xung quanh mộ của Hoàng Hoan.
Còn lại vài trưởng lão có tu vị cao và đệ tử nội môn của Hóa Linh Điện đều bị Lâm Vân tiêu diệt. Ngay cả đại trận hộ sơn bọn họ cũng không kịp mở, đã mất mạng.
Kho hàng của Hóa Linh Điện tuy ít hơn Tử Vân Điện rất nhiều, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy thỏa mãn. Đương nhiên là không chút do dự thu hết vào.
Liên tiếp đánh cướp tài sản của hai đại môn phái, tài sản hiện tại của Lâm Vân không chỉ tăng lên vài lần. Có thể nói, cả Hạt Nguyên Tinh không có ai giàu có như Lâm Vân.
Nhưng Lâm Vân không hề đắc ý. Hắn tiêu diệt hai đại môn phái dễ dàng như vậy, là do hai môn phái đó quá chủ quan. Quan trọng nhất là cao thủ của bọn chúng đều đã tới Úy tinh tìm kiếm động phủ thời Thượng Cổ rồi.
Hai đại phái không có người, nên Lâm Vân mới đắc thủ. Nhưng kế tiếp, Lâm Vân phải đối đầu với vô số cao thủ truy sát.
Lần tới Hóa Linh Điện này không kinh động tới người nào. Bởi vì Hóa Linh Điện chưa kịp mở đại trận. Cho nên Lâm Vân tiêu diệt rất thoải mái. Chứ không như ở Tử Vân Điện, mất hai ngày mới phá được đại trận. Lâm Vân không vội vã rời đi, mà dùng thần thức quét cả Hóa Linh Điện, xem có bỏ sót bảo vật nào không.
Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm. Vừa tìm tòi quả nhiên Lâm Vân phát hiện ra vấn đề. Hắn phát hiện ở một góc trong cùng của Hóa Linh Điện, có một căn phòng nhỏ. Căn phòng này có cấm chế che dấu.
Lâm Vân mở cấm chế ra, là một truyền tống trận. Nơi này rõ ràng có một truyền tống trận, không biết là dẫn tới nơi nào? Lâm Vân có chút hối hận vì không để lại một tên để hỏi han.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần đi lên là biết. Khi hắn thấy truyền tống trận đưa hắn tới là Úy tinh, thì liền không chút do dự đi lên truyền tống trận trở về.
- Đạo hữu, mặc dù Hóa Linh Điện của chúng tôi làm sai trước. Nhưng đạo hữu đã giết trưởng lão Cát Phi của chúng tôi rồi. Tôi nghĩ oan gia nên giải không nên kết. Đôi bên đều bỏ qua, các hạ thấy thế nào? Để tỏ lòng thành ý, Hóa Linh Điện của chúng tôi nguyện đền bù thiệt hại cho các hạ.
Một thương của Lâm Vân đã hù sợ bọn họ, nên Điền trưởng lão không dám đối đầu với hắn nữa.
Giải quyết tạm thời chuyện này, đợi cao thủ trở về rồi nói sau.
Lửa giận trong lòng Lâm Vân chưa tắt, hắn lạnh lùng cười:
- Thành ý? Ném thi thể bằng hữu của ta ra đường, lại còn chà đạp nữa, đó là thành ý sao? Vậy thì tốt, ta tiếp nhận. Đợi lát nữa ta cũng mang theo thành ý đó tới Hóa Linh Điện của các ngươi. Tuy nhiên, thành ý của ta nhiều hơn nhiều, ta sẽ dẫn theo vài cỗ thi thể đi tới Hóa Linh Điện. Các hạ yên tâm đi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, sắc mặt của bốn gã trưởng lão của Hóa Linh Điện đều tái nhợt. Điền trưởng lão và Bình trưởng lão càng tức giận tới phát run. Bọn họ đường đường là trưởng lão của Hóa Linh Điện, đã phải hạ thấp tư thế với tên tu sĩ bên ngoài này rồi. Vậy mà hắn vẫn không chịu buông tha. Mà hết thảy chỉ vì một tên sai vặt có thân phận thấp kém mà thôi.
- Quận chúa, thuộc hạ đã mang đầu của Mạc Tiền tới đây. Còn có mấy tên thủ hạ của y, thuộc hạ cũng đã giết…
Vài trưởng lão của Hóa Linh Điện còn chưa nói gì, thì có một tu sĩ dẫn theo vài cái đầu người chạy tới. Nhưng chưa nói dứt câu, y liền cảm thấy hiện trường có chút quỷ dị, liền ngậm miệng lại.
Sắc mặt của Lâm Vân càng thêm âm trầm. Không ngờ con ả Toa Ly này lại ác độc đến như vậy. Đến những người không liên quan cũng không buông tha. Lâm Vân không biết người tên Mạc Tiền kia, càng không biết y làm người như thế nào, nhưng cô ả Toa Ly này thật kiêu ngạo.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, Phệ Hồn Thương lại phóng tới. Tên tu sĩ vừa tới và quận chúa Toa Ly còn chưa kịp làm gì, đã bị một thương của Lâm Vân giết chết. Hai cái đầu người lần nữa văng tới bên cạnh thi thể của Hoàng Hoan.
Người xung quanh càng không dám to tiếng. Một mỹ nữ như vậy, hắn cũng có thể nhẫn tâm ra tay.
Nhìn uy thế của Lâm Vân, bốn trưởng lão của Hóa Linh Điện chỉ biết không có khả năng giảng hòa với người này. Bốn người nhìn nhau một cái, rồi lập tức bỏ chạy về hướng Hóa Linh Điện. Bốn người hiểu rằng cho dù bọn họ có liên hợp lại, cũng không ngăn cản được một thương của Lâm Vân. Còn không bằng bỏ chạy về Hóa Linh Điện, mở trận pháp phòng ngự.
Thấy bốn tên chạy trốn, Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Nếu bốn tên này liên hợp lại chiến đấu với hắn, cho dù hắn thắng, cũng phải bị thương. Nhưng bọn chúng đã chạy, thì rất hợp ý của hắn.
Lâm Vân nâng lên Phệ Hồn Thương, phóng mạnh một cái về phía Bình trưởng lão.
Oanh một tiếng,, một tu sĩ Luyện Hư rõ ràng không có sức phản kháng, bị một thương của Lâm Vân đánh cho nát bét. Ngay cả Nguyên Hồn cũng không chạy thoát.
- Ngụy trưởng lão, Điền trưởng lão, chúng ta không cần phải chạy trốn. Tiếp tục như vậy, sẽ không ai chạy thoát được. Chỉ có cách liều mạng với hắn thì còn có cơ hội.
Khải Lâm vốn không tán thành việc bỏ chạy. Nhưng mấy người đi rồi, bà ta cũng không thể một mình chiến đấu, đành phải đi theo.
Nhưng vừa mới đi, Bình trưởng lão đã chết. Có thể khẳng định, nếu ba người không liên thủ lại, thì chỉ vài giây nữa thôi, bọn họ đều chết hết.
Ngụy trưởng lão có chút do dự, nhưng thấy Điền trưởng lão không chạy nữa. Thì cũng đành phải dừng lại.
Trong sự tuyệt vọng, trưởng lão Khải Lâm phóng ra một thanh phi kiếm, ý định ngăn cản Phệ Hồn Thương của Lâm Vân. Nhưng thanh phi kiếm lập tức bị vỡ vụn. Mà trưởng lão Khải Lâm thì bị một thương này giết chết.
Lâm Vân đã giết hai trưởng lão, nhưng không có ý dừng lại. Nhìn thấy hai tên kia tách ra để chạy, Lâm Vân không chút do dự phóng ra Hỗn Độn Sơn Hà Đồ.
Một khi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ xuất hiện, chân nguyên của hai trưởng lão lập tức bị giam cầm, khiến hai lão phải dừng lại trên không trung. Lâm Vân vận chuyển ý niệm, Sơn Hà Đồ phóng ra hàng vạn tia sáng. Hai gã trưởng lão đảo mắt đã bị Sơn Hà Đồ đánh cho thành thịt nát. Năng lượng còn lại đều bị Sơn Hà Đồ hấp thu hết.
Thi thể rơi xuống bụi rậm, giới chỉ thì bị Lâm Vân thu lại.
Lâm Vân cực kỳ kinh hỉ. Nguyên bản hắn chỉ nghĩ là cho Sơn Hà Đồ giam cầm hai gã trưởng lão. Không ngờ Sơn Hà Đồ rõ ràng có thể hấp thu năng lượng tinh khiết trong người bọn chúng. Đây đúng là một phát hiện lớn.
Nhưng đảo mắt Lâm Vân lại phát hiện ra một vấn đề. Một khi gặp người có tu vị cao hơn hắn. Hỗn Độn Sơn Hà Đồ có thể giam cầm, nhưng ngàn vạn lần không thể dùng nó hấp thu năng lượng. Bởi vì làm như vậy rất có thể dẫn đến cắn trả.
Tuy nhiên, như thế đã đủ cho Lâm Vân hài lòng. Chỉ cần giam cầm là được. Phệ Hồn Thương của hắn không phải là đồ bỏ đi. Nhưng việc cắn trả khi hấp thu năng lượng, chắc phải có cách giải quyết. Có lẽ là do tu vị của hắn chưa đủ, hoặc là hắn chưa hoàn toàn nắm giữ quyền kiểm soát của Sơn Hà Đồ mà thôi.
Giết xong bốn tên trưởng lão, Lâm Vân bay tới một ngọn núi cách thành Bành Cách km. Hắn mai táng Hoàng Hoan ở chỗ này. Những người mà hắn giết thì bị đốt thành tro rồi bỏ vào cái lọ, để xung quanh mộ của Hoàng Hoan.
Còn lại vài trưởng lão có tu vị cao và đệ tử nội môn của Hóa Linh Điện đều bị Lâm Vân tiêu diệt. Ngay cả đại trận hộ sơn bọn họ cũng không kịp mở, đã mất mạng.
Kho hàng của Hóa Linh Điện tuy ít hơn Tử Vân Điện rất nhiều, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy thỏa mãn. Đương nhiên là không chút do dự thu hết vào.
Liên tiếp đánh cướp tài sản của hai đại môn phái, tài sản hiện tại của Lâm Vân không chỉ tăng lên vài lần. Có thể nói, cả Hạt Nguyên Tinh không có ai giàu có như Lâm Vân.
Nhưng Lâm Vân không hề đắc ý. Hắn tiêu diệt hai đại môn phái dễ dàng như vậy, là do hai môn phái đó quá chủ quan. Quan trọng nhất là cao thủ của bọn chúng đều đã tới Úy tinh tìm kiếm động phủ thời Thượng Cổ rồi.
Hai đại phái không có người, nên Lâm Vân mới đắc thủ. Nhưng kế tiếp, Lâm Vân phải đối đầu với vô số cao thủ truy sát.
Lần tới Hóa Linh Điện này không kinh động tới người nào. Bởi vì Hóa Linh Điện chưa kịp mở đại trận. Cho nên Lâm Vân tiêu diệt rất thoải mái. Chứ không như ở Tử Vân Điện, mất hai ngày mới phá được đại trận. Lâm Vân không vội vã rời đi, mà dùng thần thức quét cả Hóa Linh Điện, xem có bỏ sót bảo vật nào không.
Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm. Vừa tìm tòi quả nhiên Lâm Vân phát hiện ra vấn đề. Hắn phát hiện ở một góc trong cùng của Hóa Linh Điện, có một căn phòng nhỏ. Căn phòng này có cấm chế che dấu.
Lâm Vân mở cấm chế ra, là một truyền tống trận. Nơi này rõ ràng có một truyền tống trận, không biết là dẫn tới nơi nào? Lâm Vân có chút hối hận vì không để lại một tên để hỏi han.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần đi lên là biết. Khi hắn thấy truyền tống trận đưa hắn tới là Úy tinh, thì liền không chút do dự đi lên truyền tống trận trở về.