Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện vốn không thể so sánh được với Tịch Mịch Cốc. Nên việc Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân tiêu diệt đã khiến cả Hạt Nguyên Tinh xôn xao.
Những môn phái tham gia bố trí đại trận phong tỏa càng lo lắng bất an. Bọn họ sợ Lâm Vân kế tiếp sẽ tìm tới bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, cả thế giới Tu Chân đều ngó chừng động tĩnh của Lâm Vân. Giống như chỉ cần có gió thổi có lay thôi là lập tức truyền khắp thế giới Tu Chân.
Tuy nhiên Lâm Vân giống như biến mất vậy. Từ sau khi diệt Tịch Mịch Cốc, còn chưa ai nhìn thấy hắn xuất hiện. Cho dù Lâm Vân đã tạo ra một hồi sóng to gió lớn, nhưng thời gian lâu dần, sóng gió cũng phải giảm bớt.
Các môn phái cũng bắt đầu yên tâm. Xem ra Lâm Vân không có ý truy giết bọn họ. Cũng đúng, những môn phái nhỏ như bọn họ, chắc Lâm Vân căn bản khinh thường hỏi tội.
Tuy nhiên, vô luận là nghĩ như thế nào, ở Hạt Nguyên Tinh, mỗi khi nhắc tới Lâm Vân, bọn họ đều gọi là Lâm tiền bối. Kể cả người có cừu oán với hắn, cũng không dám chửi mắng Lâm Vân ở chốn đông người.
Ở thế giới Tu Chân, thực lực là hết thảy. Lâm Vân liên tục tiêu diệt ba tông môn lớn, thực lực của hắn đã được cả thế giới Tu chân kính sợ.
Lâm Vân đã trở thành truyền kỳ của Hạt Nguyên Tinh, cũng trở thành một nhân vật nguy hiểm đối với tất cả hành tinh Tu Chân.
…
- Khái khái…
Lâm Vân đã dùng mọi cách, nhưng không thể tiêu trử được ba vết thương trên người. Cánh tay phải bị phế coi như xong, nhưng cái cây châm đâm vào phổi của hắn không biết là vật gì, rõ ràng không thể bức ra được.
Ngược lại chỗ xương gãy, đã chậm rãi hồi phục. Dù tốc độ rất chậm, nhưng hồi phục là tốt rồi.
Tịch Mịch Cốc đúng là nhiều kỳ nhân dị sĩ. Nếu không phải thân thể Lâm Vân đã được cải tạo, thì đã sớm mất mạng rồi.
Hiện tại Lâm Vân đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng khuôn mặt nhiều hơn vẻ tiều tụy và tang thương.
Trên đầu của hắn lơ lửng một cái pháp bảo phi thuyền hình tròn. Đây là pháp bảo lấy được trong số giới chỉ của Tịch Mịch Cốc. Trong tất cả các pháp bảo phi hành mà hắn có, thì cái này là cái tốt nhất. Vì cái pháp bảo phi thuyền này mà hắn đã phải luyện chế hơn nửa năm. Đây cũng là cổ bảo, có tên là Phi Diệp.
Nếu không phải hắn bị thương nặng, thì hắn chỉ mất vài ngày là đã có thể luyện chế được Phi Diệp.
Thử một chút tốc độ phi hành của pháp báo, Lâm Vân coi như thỏa mãn. Dù không thể so sánh với Tinh Hà Trùy, nhưng vài năm là có thể trở về Địa Cầu.
Chỉ là bản đồ hành tinh trong tay hắn không có vị trí cụ thể của Địa Cầu. Tuy nhiên Lâm Vân không nóng nảy, hắn chuẩn bị tới hành tinh Thiên Hồng trước, rồi dựa theo đường cũ trở về Địa Cầu.
Lúc giết toàn bộ người ở Tịch Mịch Cốc, Lâm Vân bỗng hoài nghi với việc truy cầu tiên đạo của mình.
Lúc trước, khi hắn đứng một mình ở đống hoang tàn trong Tịch Mịch Cốc, cả tinh thần và thể xác của hắn đều trống rỗng. Lúc đó hắn đã mất đi mục tiêu. Lẽ nào, việc giết chóc chính là đại đạo mà hắn muốn truy cầu?
Lúc đó trong lòng hắn rất trống trải và cô đơn. Càng không có hứng thú trả thù Âu Dương Sơn Trang và làm các việc khác. Hắn chỉ muốn trở lại Địa Cầu cùng với người thân mà thôi.
Ở sâu trong nội tâm hắn có một thanh âm không ngừng kêu gọi hắn tỉnh lại. Nhưng hắn lại không có cách nào tỉnh lại. Công pháp Lâm Vân tu luyện là do chính hắn sáng tạo. Ngay cả thương pháp của hắn cũng là do hắn lĩnh ngộ. Ở sâu trong lòng hắn, hắn hiểu rằng cảm giác đó có liên quan tới việc hắn giết chóc quá nặng. Sát khí đã tạo thành một tia ám ảnh trong đạo tâm. Nhưng cho dù có quay ngược trở về thời gian, hắn sẽ vẫn làm như vậy.
Nếu có người uy hiếp tới tính mạng của hắn hoặc là người thân của hắn, đại đạo vứt sang một bên thì có ngại gì?
Phi Diệp đã được Lâm Vân luyện hóa hoàn toàn, đang lơ lửng trên không. Lâm Vân rất thỏa mãn. Sở dĩ lựa chọn Phi Diệp, còn có một nguyên nhân đặc biệt khác. Đó chính là có thể dùng linh thạch cực phẩm để điều khiển Phi Diệp. Hiện tại Lâm Vân đã có hơn một nghìn viên linh thạch cực phẩm.Hắn có thể ngồi trên phi thuyền để dưỡng thương, không phải mất công điều khiển.
Lại một tuần sau, Lâm Vân đi vào Phi Diệp. Lấy tám viên linh thạch cực phẩm bỏ vào khe lái. Phi Diệp lập tức giống như một tia chớp, đảo mắt đã biến mất trong vũ tru mênh mông.
Tám viên linh thạch cực phẩm là đủ cho Phi Diệp phi hành một năm. Nếu là người khác, họ không nỡ bỏ ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy. Nhưng Lâm Vân có rất nhiều, không lo thiếu thốn.
….
- Chị Thanh, đã mười năm rồi mà lão công còn chưa về. Em muốn đi tìm anh ấy.
Hàn Vũ Tích ngồi đối diện với Thanh Thanh, vẻ mặt đầy ưu sầu.
- Vũ Tích, thực ra chị cũng muốn đi, nhưng Tranh di đã nói không có cách nào khởi động được Tinh Hà Trùy. Thần thức mà Lâm Vân lưu lại đã tiêu hao hết rồi. Cho dù dùng mọi cách đều không sử dụng được cây trùy đó.
Thanh Thanh bất đắc dĩ nói.
- Xin lỗi mọi người, chỉ vì em mà anh rể mới tới Hạt Nguyên Tinh rồi gặp chuyện như vậy. Em…
Khuôn mặt của Hàn Vũ Đình đã trở nên gầy gò vì tưởng niệm và áy náy.
- Em chỉ sợ Lâm đại ca không biết chúng ta đang ở Khôn Truân Giới.
Liễu Nhược Sương lo lắng nói.
Tô Tĩnh Như lại lắc đầu:
- Lâm đại ca khẳng định đã biết. Năm đó em và anh ấy dùng truyền tống trận đi lại, cho nên anh ấy không thể không biết. Hơn nữa, Mạnh An vẫn ở Địa Cầu để chờ anh ấy. Một khi anh ấy trở về, thì Mạnh An sẽ nói cho anh ấy biết. Mà Lâm đại ca không xảy ra việc gì đâu, em có thể linh cảm được.
Tất cả mọi người im lặng không nói, bởi vì linh cảm của Tĩnh Như đều rất chính xác. Nếu Tĩnh Như đã nói Lâm Vân không sao, thì anh ấy khẳng định vẫn an toàn.
Mấy năm trước bởi vì linh khí của Địa Cầu quá thiếu thốn, hoàn toàn không thỏa mãn được mọi người tu luyện. Cho nên Tô Tĩnh Như đã đề nghị mọi người tới Khôn Truân Giới để tu luyện. Miễn cho khi Lâm Vân trở về lại thấy tu vị của mọi người quá thấp. Huống hồ Lam Tranh đã có tu vị Hóa Thần hậu kỳ, linh khí ở Địa Cầu chẳng khác gì không có đối với bà ta.
Mặc dù Vũ Tích có tảng đá tập hợp linh khí, nhưng hiện tại nàng đã Kết Đan, tảng đá đó đã không còn nhiều tác dụng nữa rồi. Tuy Hàn Vũ Tích cũng không quá vui mừng với chuyện tới Khôn Truân Giới để tu luyện. Nhưng nàng vẫn đồng ý đi theo. Bởi vì nàng không muốn tu vị của mình rớt lại quá xa. Ngay cả Thanh Thanh đều đã Trúc Cơ, không nói những người khác.
Cũng may ở Khôn Truân Giới còn có sản nghiệp của Lâm Vân. Lúc mọi người tới Khôn Truân Giới, nhờ có hai người Lam Tranh và Khổng Linh có tu vị cao, cùng với sản nghiệp ở Vạn Bảo Các của Lâm Vân, mọi người rất nhanh ổn định vị trí mới.
- Chỉ cần bên Bắc Lĩnh bố trí xong, thì chúng ta cũng không cần để ý tới việc đi lại.
Xung Hi lên tiếng. Năm đó sau khi Lâm Vân rời đi, nàng cũng không chút do dự đi theo Chu Linh Tố tới Yên Kinh.
- Ừ, chỉ hy vọng bên đó làm nhanh một chút.
Thần sắc của Hàn Vũ Tích rất ưu sầu. Dù nàng tin tưởng Lâm Vân không xảy ra chuyện gì, nhưng nàng rất nhớ hắn. Từ mười năm trước, Lam Tranh dẫn theo mấy người Thanh Thanh, Vũ Đình trở về Địa Cầu, sợ lo lắng của Hàn Vũ Tích chưa bao giờ dứt.
Hiện tại nàng chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Vân mà thôi, mặc kệ chuyện tu luyện hay không. Nếu như không có Lâm Vân, nàng căn bản sẽ không tu luyện. Nhưng nàng lại e ngại khoảng cách giữa mình và Lâm Vân quá xa, nên mới đồng ý tới Khôn Truân Giới.
Cũng may năm đó Lâm Vân để lại rất nhiều tài liệu tu luyện. Cộng thêm cổ phần của Vạn Bảo Các. Bây giờ Liễu San đang giúp Lâm Vân quản lý, đồng thời cô ta đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Còn một đệ tử khác của Lâm Vân là Thất Tín thì đang phụ trách xây dựng Bắc Lĩnh, dưới sự chủ trì của Luyện Hư. Bắc Lĩnh chính là nơi ở của Vân Môn tại Khôn Truân Giới.
Bắc Lĩnh được xây dựng ngay trên truyền tống trận di chuyển giữa Địa Cầu và Khôn Truân Giới. Một khi nơi này xây dựng xong, mọi người không cần phải lén lút di chuyển nữa rồi. Mỗi lần có thể trực tiếp rời đi.
Bởi vì tài nguyên của Lâm Vân để lại rất phong phú, cho nên các trận pháp bố trí xung quanh Bắc Lĩnh đều dùng tài liệu cao cấp.
Đang lúc mấy người nói chuyện, thì Lam Cực mang theo thần sắc khẩn trương chạy vào.
- Không tốt rồi, Bắc Lĩnh đã bị hủy, cả truyền tống trận cũng bị hủy theo.
- Cái gì?
Sắc mặt của Vũ Tích liền biến đổi. Điều đầu tiên mà nàng nghĩ tới, đó là một khi truyền tống trận bị hủy, thì Lâm Vân làm sao có thể tới được Khôn Truân Giới.
- Đã xay ra chuyện gì?
Sắc mặt của Thanh Thanh cũng trở nên trắng bệch.
- Một tu sĩ Hóa Thần nhìn trúng tài liệu bố trí trận pháp của chúng ta. Y liền giết pháp sư bố trận, sau đó cướp đoạt tài liệu rời đi. Khổng đại ca thấy thế muốn đi lên ngăn cản, nhưng Khổng đại ca lại không phải là đối thủ của y. Kết quả là bị người đó đánh cho trọng thương. Trước khi cướp tài liệu rời đi, y đã phá hủy toàn bộ khu vực xung quanh truyền tống trận.
Lam Cực tức giận nói. Trong lòng cậu ta âm thầm quyết tâm mình phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
- Tranh di thì sao?
Sắc mặt của Tĩnh Như cũng rất khó coi.
- Khổng đại ca đã truyền tin tức cho Tranh tiền bối. Tranh tiền bối chạy tới và đánh nhau với tên tu sĩ kia một lúc. Tên tu sĩ kia không phải là đối thủ của Tranh tiến bối, nên đã bỏ chạy. Hiện tại Tranh tiền bối đang đuổi theo.
Lam Cực vội vàng trả lời.
- Chúng ta tranh thủ thời gian đi xem. Lúc đợi Tranh di trở về còn kịp sửa chữa truyền tống trận.
Vũ Tích đứng lên nói. Vài cô gái cũng đi theo Vũ Tích ra ngoài.
Nhìn truyền tống trận bị phá hủy thành từng mảnh, thần sắc của mấy cô gái đều rất thê lương. Một khi không có truyền tống trận, chắc Lâm Vân phải mất thêm vài năm mới tới được đây.
- Sớm biết như vậy thì chúng ta đã không tới đây rồi. Nếu anh ấy trở về mà không nhìn thấy chúng ta, chắc anh ấy rất sốt ruột.
Vũ Tích lẩm bẩm nói.
Tĩnh Như cảm thấy có lỗi trong chuyện này, bởi vì nàng chính là người đề nghị tới Khôn Truân Giới tu luyện. Bỗng nhiên nàng nhớ tới một việc, vội vàng nói:
- Vũ Tích, em nhớ ra rồi. Lâm đại ca vẫn có thể tới được đây. Năm đó lúc anh ấy tới Khôn Truân Giới, hình như anh ấy không đi bằng đường này, mà là theo kết giới tới.
Nghe Tĩnh Như nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Dù vẫn còn lo lắng, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Đúng vậy, chỉ cần Lâm Vân có thể tới là tốt rồi.
- Chúng ta phải nhanh chóng bố trí đại trận thôi. Bằng không chị vẫn luôn cảm thấy không an toàn. Thất Tín, ông đi xem Từ đại ca đã mua đủ tài liệu bày trận chưa. Còn có tài liệu đã bị cướp đi, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm về.
Mặc dù biết Lâm Vân vẫn có thể tới, nhưng Thanh Thanh vẫn muốn sớm bố trí trận pháp phòng ngự.
Mấy người đang nói chuyện, thì một thân ảnh lảo đảo rơi từ không trung xuống.
- Sư phụ, người không sao chứ?
Hàn Vũ Đình thấy là sư phụ Lam Tranh của mình, vội vàng đi tới đỡ.
Ở Khôn Truân Giới, Lam Tranh coi như là vô địch. Một Hóa Thần điên phong, còn có ai có thể khiến bà ta bị thương?
- Sư phụ bị tên tu sĩ kia ám toán. Không ngờ y lại có một tấm Hư Phù. Hiện tại chúng ta phải tranh thủ thời gian bố trị đại trận hộ sơn thôi. Bằng không y kéo thêm người tới, thì chúng ta sẽ gặp phiền toái.
Lam Tranh nuốt một viên đan dược rồi vội vàng nói.
Khóe mắt của Khổng Linh hơi run. Người khác không biết về Hư Phù, nhưng anh ta lại biết. Hư Phù là một loại bùa đặt tên theo cảnh giới của người luyện chế. Một tu sĩ Nguyên Anh luyện chế ra Anh Phù, thì tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh.
Đồng dạng, tu sĩ Luyện Hư luyện chế ra gọi là Hư Phù. Tu sĩ Hợp Thể luyện chế ra gọi là Hợp Phù. Nếu Lam Tranh đã bị người kia sử dụng Hư Phù đánh trọng thương, thì chứng tỏ đằng sau tên tu sĩ Hóa Thần kia nhất định có một tu sĩ Luyện Hư. Không ngờ ở một nơi như Khôn Truân Giới vẫn còn tồn tại tu sĩ Luyện Hư.
Sau khi Khổng Linh nói ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nhất thời mọi người đều im lặng.
- Sư phụ, ý của người là ở đây có tu sĩ Luyện Hư?
Nửa ngày sau, Vũ Đình mới lên tiếng.
Sắc mặt của Lam Tranh đã hồi phục một chút. Bà ta nghe Vũ Đình hỏi, liền gật đầu nói:
- Có phải tu sĩ Luyện Hư hay không thì ta không biết. Nhưng Hư Phù nhất định là do tu sĩ Luyện Hư luyện chế ra, điều này không thể nghi ngờ. Huống chi tên tu sĩ Hóa Thần mà bị ta đuổi cũng bị thương không nhẹ. Trước khi rời đi, y đã nói vài năm sau y sẽ quay lại báo thù.
- Ta nghĩ, cho dù là vài năm, một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ như y cũng không thể báo thù được. Nhưng y đã nói vậy, chứng tỏ y có chỗ dựa hoặc là y còn có một pháp bảo lợi hại. Ta nghĩ khả năng y có chỗ dựa vẫn lớn hơn.
- Sư nương, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Bởi vì Bắc Lĩnh còn chưa hình thành, Diệp Thành và Diệp Tiểu Điệp không có chỗ tu luyện, nên ở đây hỗ trợ xây dựng. Người hỏi là Diệp Thành.
- Biện pháp duy nhất bây giờ là mau chóng xây dựng Tông Môn. Như vậy chúng ta có thể dựa vào đại trận hộ sơn để ngăn cản tu sĩ Luyện Hư kia. Ta đoán chừng tên tu sĩ Luyện Hư kia có thể đang bế quan. Bằng không y đã không nói mấy năm sau sẽ quay trở lại.
Lam Tranh suy ngẫm cẩn thận rồi nói.
Tin tức mà Lam Tranh mang về, đối với mọi người mà nói, không khác gì là một mối nguy hiểm lớn. Vì vậy mọi người đều bắt tay vào việc xây dựng Tông Môn. Một khi chăm chú thì tốc độ xây dựng rất nhanh.
Vài năm sau, danh tiếng của Vân Môn dần dần lan khắp Khôn Truân Giới. Tuy nhiên, cái tên tu sĩ Luyện Hư kia vẫn chưa thấy xuất hiện.
- Khởi bẩm chưởng môn, các trưởng lão của Vạn Bảo Các cầu kiến.
Một đệ tử của Vân Môn vội vàng đi lên bẩm báo.
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống:
- Không gặp.
Lâm Vân ra lệnh dứt khoát, không cần phải lấy lý do gì cả.
Ở thời điểm Vân Môn gặp khó khăn nhất, làm một đối tác, nhưng Vạn Bảo Các lại không trợ giúp gì cho Vân Môn. Điều này đã khiến cho Lâm Vân không còn hảo cảm với Vạn Bảo Các.
Cho dù Vạn Bảo Các không phải là đối thủ của Âm Sơn Lão Quái, nhưng ít nhất bọn chúng cũng phải có một ít hành động hay là tiếng nói. Dù sao Vạn Bảo Các cũng là một trong mười ba môn phái đứng đầu. Có bọn họ lên tiếng, các môn phái khác cũng phải cố kỵ. Như vậy Vân Môn cũng không phải chết đi hàng trăm đệ tử như vậy rồi.
Lâm Vân dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt vài môn phái lớn đã vây giêt Vân Môn. Kể cả tu sĩ Luyện Hư duy nhất của Khôn Truân Giới cũng bị Lâm Vân giết. Vạn Bảo Các chắc là sợ hãi Lâm Vân trút giận lên đầu bọn chúng nên mới tới đây.
Lâm Vân là người việc dứt khoát. Địch là địch, bạn là bạn. Vạn Bảo Các không làm gì trợ giúp Vân Môn khi Vân Môn gặp nguy hiểm, Lâm Vân đã gạch bỏ Vạn Bảo Các khỏi danh sách bạn bè. Dù hắn không trút giận lên đầu bọn chúng, nhưng trở lại thành bằng hữu là chuyện bất khả thi.
Ngược lại, hắn lại có hảo cảm với Thẩm Uyển. Thẩm Uyển vì trợ giúp Vân Môn nói chuyện mà bị bốn tên tu sĩ của Lang Sơn Tông đuổi giết. Đây là về sau nghe Lam Tranh kể lại. Xem ra, trước khi đi, phải tới phái Dao Hoa một chuyến. Ít nhất là báo đáp một chút cho bọn họ. Đồng thời chứng minh cho mọi người biết, Vân Môn là một môn phái ân oán rõ ràng.
- Trương Chí Hòa, ngươi và Vương Tuyết Sinh đi thu hồi toàn bộ sinh ý ở Vạn Bảo Các. Rồi chuyển sang danh nghĩa của Vân Môn.
Lâm Vân biết dưới bàn tay của mấy người Vũ Tích, việc kinh doanh của tập đoàn Vân Môn đã vượt qua Vạn Bảo Các. Cho nên rút lui cổ phần sẽ không ảnh hưởng gì tới việc buôn bán của tập đoàn Vân Môn.
- Chị Lam, lúc tôi rời khỏi Khôn Truân Giới, tu sĩ Hóa Thần rất ít. Vì sao bây giờ lại có nhiều tu sĩ Hóa Thần như vậy?
Lâm Vân khó hiểu hỏi. Nếu năm đó cũng có nhiều tu sĩ Hóa Thần như vậy, thì hắn đã bị giết rồi.
- Điều này có quan hệ tới chúng ta. Chúng ta liên hợp với Vạn Bảo Các bán ra Huyền Ngưng Hàn Thủy, nên mới có nhiều tu sĩ Hóa Thần như bây giờ. Về sau Huyền Ngưng Hàn Thủy dần bán hết, các môn phái vì mua sắm nó đã tốn rất nhiều tài sản. Đây cũng là một trong những lý do mà các môn phái kết hợp vây công chúng ta.
Lam Tranh trả lời. Hiện tại bà ta đã coi mình như một thành viên của Vân Môn.
Lâm Vân cười khổ một tiếng. Nguyên lai vẫn là do tự mình làm khổ mình.
- Chị Lam, đây là đan dược cho chị. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dẫn theo Vũ Tích và Thanh nhi đi du lịch. Chị và Khổng Linh cứ ở đây tu luyện. Qua một thời gian ngắn, chờ chị xuất quan, chúng ta cùng nhau rời đi. Tôi tin rằng nơi ở mới sẽ khiến chị hài lòng. Hơn nữa, chỗ đó chị coi như đã từng đi qua.
Lam Tranh thản nhiên cười, nhận lấy cái lọ ngọc rồi mở ra nhìn. Lập tức sắc mặt của bà ta thay đổi, suýt nữa làm rơi cái lọ:
- Tử Hư Đan? Còn có tận năm viên? Thuốc này, thuốc này thật sự quá quý báu.
Lâm Vân cười nói:
- Loại đan dược này về sau tôi mới lấy được. Bằng không lúc ở Hạt Nguyên Tinh tôi đã đưa cho chị rồi. Tôi có rất nhiều, chị cứ dùng thoải mái. Dùng hết tôi lại đưa thêm.
Lam Tranh vội vàng nói:
- Như vậy là đủ.
Một viên Tử Hư Đan có thể giúp tăng khả năng từ Hóa Thần lên Luyện Hư lên năm lần. Mà đây có tận năm viên. Có thể nói, chỉ cần bế quan xong là chắc chắn sẽ đạt tới Luyện Hư. Cho nên Tử Hư Đan cực kỳ quý giá. Chẳng những cần linh thảo quý hiếm, mà còn phải do đại sư luyện đan đỉnh cấp mới có thể luyện ra được.
Số đan dược này là do Lâm Vân lấy từ Tịch Mịch Cốc. Chứ hắn cũng không có khả năng luyện được.
- Khổng Linh, ngươi đi theo ta lâu như vậy, nhưng ta còn chưa dạy được ngươi cái gì, lại còn khiến ngươi bị thương nhiều lần. Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp phục hồi cánh tay đứt của ngươi. Ở đây có một số đan dược dành cho tu sĩ Hóa Thần. Uống vào ngươi có thể lên tới Hóa Thần điên phòng. Khi đó thì ta giúp ngươi Luyện Hư.
Lâm Vân nói xong, đưa cho Khổng Linh mấy cái lọ đan dược.
Khổng Linh tràn đầy kinh hỉ nhận lấy. Theo như lời của Lâm Vân, thì không bao lâu nữa mình có thể thành tựu Luyện Hư. Có sư phụ như vậy thật là tốt.
- Anh rể, anh để cho sư phụ của em và Khổng đại ca bế quan. Còn bọn em thì sao?
Vũ Đình nháy nháy con mắt, nhìn Lâm Vân. Nàng nghe thấy anh rể muốn dẫn theo mấy chị đi du lịch, trong lòng có chút chờ mong.
- Vũ Đình và Xung Hi cũng đi cùng chứ?
Thanh Thanh đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Vũ Đình.
Hàn Vũ Tích mỉm cười. Dù tu vị của Vũ Đình ngang bằng với nàng, nhưng lúc Vũ Đình hôn Lâm Vân, nàng vẫn phát hiện. Nàng hiểu trong lòng của em gái nghĩ gì. Bây giờ nàng đã không còn là Vũ Tích của năm đó. Trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt, nàng đã hiểu ra rằng, ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất. Chỉ cần mãi mãi ở bên cạnh Lâm Vân, là nàng thấy đủ.
Hơn nữa, nàng nghe Lam Tranh nói, tu luyện đến Đại Thừa Kỳ, có thể sống tới mấy vạn năm. Được ở bên người mình yêu lâu như vậy, còn cầu điều gì nữa?
- Chị Thanh vẫn là tốt nhất.
Vũ Đình vội vàng kéo tay Xung Hi cũng tràn đầy hưng phấn chạy tới trước mặt Thanh Thanh rồi hôn lên má Thanh Thanh một cái. Khiến tất cả mọi người trong đại điện đều cười vang. Trong khoảng thời gian ngắn, sự bị thương trong lòng mọi người đã được giảm bớt đi rất nhiều.
- Sư phụ, con cũng muốn đi.
Chu Linh Tố thấy tất cả mọi người đều đi chơi, cô cũng rất muốn đi cùng. Từ khi tới đây, cô chỉ có tu luyện và tu luyện, quả thật là buồn tẻ. Lần này Lâm Vân trở về, có cơ hội ra ngoài, nhất định phải nắm lấy.
Lâm Hinh vỗ đầu Chu Linh Tố một cái:
- Người ta mang lão bà đi chơi, cậu đi theo làm gì?
Rồi hướng Lâm Vân hỏi:
- Anh trai à, anh không quên tổ chức hôn lễ đó chứ?
Lâm Vân xấu hổ, cười:
- Ách, chờ đến khi chúng ta chuyển tới nhà mới, thì tổ chức luôn một thể.
Ba ngày sau, Lâm Vân dẫn theo Thanh Thanh, Vũ Tích, Vũ Đình, Tĩnh Như, Nhược Sương và Xung Hi rời khỏi Bắc Lĩnh. Hiện tại Vân Môn Bắc Lĩnh đang được trùng tu lại. Trương Chí Hòa và Vương Tuyết Sinh thì nhận nhiệm vụ quy hoạch lại việc buôn bán của tập đoàn Vân Môn. Lam Tranh thì bế quan.
Bên này Vân Môn bắt đầu trùng kiến, bên kia cả Khôn Truân Giới như lật trời. Lâm Vân dùng sức một người, thoải mái tiêu diệt vài đại môn phái. Thậm chí kể cả tu sĩ Luyện Hư cũng không phải là đối thủ.
Sự cường đại của Lâm Vân đã đi vào truyền thuyết. Rất nhiều người tham gia đuổi giết Lâm Vân năm đó đều lo lắng bất an.
- Anh rể, anh chuẩn bị dẫn chúng em đi tới đâu chơi vậy?
Chỉ có vài ngày, Vũ Đình đã khôi phục lại sự nhí nhảnh của ngày trước. Lâm Vân trở về giống như liều thuốc bổ khiến nàng trở nên vui vẻ. Mọi bi thương đều đã tan biến.
- Mấy ngày hôm nay Vũ Đình như nhặt được tiền vậy, khuôn mặt lúc nào cũng sáng rọi. Khiến em chỉ muốn hôn một cái.
Nhược Sương nhìn vẻ hưng phấn của Vũ Đình, bắt đầu trêu ghẹo.
Các cô gái nghe Nhược Sương nói vậy, đều giữ chặt Vũ Đình lại, rồi mỗi người hôn lên má nàng một cái. Mà ngay cả Vũ Tích cũng hôn em gái của mình.
Trong mắt của Vũ Đình lóe lên sự kích động và khát vọng:
- Em muốn quay lại rừng rậm Amazon và núi tuyết Misimi xem lại cái ao đầm đó.
Mấy người đều nhìn sang Lâm Vân. Rõ ràng các nàng cũng muốn đi tới chỗ đó. Vũ Tích càng lộ ra vẻ mong chờ, chỗ đó rải đẩy những kỷ niệm giữa nàng và Lâm Vân.
Lâm Vân mỉm cười:
- Cũng được, nhưng đó là khi chúng ta trở về. Hiện tại anh sẽ dẫn mọi người tới nơi mà anh đã mắc kẹt năm năm.
- Tuyệt cảnh Thiên Diễm?
Tĩnh Như lập tức đoán ra nơi Lâm Vân muốn đi. Chỉ có tuyệt cảnh Thiên Diễm mới vây khốn Lâm Vân năm năm. Năm đó Lâm Vân còn suýt chút nữa bị chết trong tuyệt cảnh. Nhưng cũng chính nhờ tuyệt cảnh đó, mà Lâm Vân mới được cứu sống.
Với tốc độ của Lâm Vân, đi tới tuyệt cảnh Thiên Diễm chỉ mấy một hai phút. Nhưng Lâm Vân lại lấy ra một chiếc phi thuyền khổng lồ. Bảy người một bên nói chuyện phiếm, một bên chậm rãi bay tới tuyệt cảnh Thiên Diễm.
- Phi thuyền này đẹp thật.
Xung Hi mới chỉ là Trúc Cơ, cho nên không có sức miễn dịch với những bảo bối kiểu phi thuyền này. Không chỉ nói Xung Hi, chính là mấy người còn lại đều rất thích chiếc phi thuyền của Lâm Vân.
Bên trong phi thuyền rất lớn, chẳng những chia ra làm nhiều phòng, còn có nhà hàng và nhà vệ sinh.
Lâm Vân lấy ra mấy cái giới chỉ rồi nói:
- Các em thoải mái chọn đi. Bên trong cái gì cũng có, có cả phi thuyền.
Nhưng không có ai đi lên chọn. Lúc đầu mấy nàng không biết, về sau đi tới Khôn Truân Giới, mấy nàng mới hiểu ra rằng, một cái giới chỉ quý báu như thế nào. Chứ nói gì là đồ đạc bên trong nó.
Thấy biểu lộ của mấy nàng như vậy, Lâm Vân kinh ngạc hỏi:
- Sao không ai chọn? Không ai thích à? Chẳng lẽ các em thích giới chỉ anh đang đeo? Ài, vậy thì lấy cái của anh cũng được.
- Không phải vậy. Bởi vì giới chỉ quá quý, mà chúng em đều có rồi. Anh cứ giữ lại đi, về sau Vân Môn phát triển còn có chỗ dùng.
Xung Hi nghe Lâm Vân nói vậy, vội vàng trả lời. Hồn nhiên quên mất Lâm Vân đang trêu đùa các nàng.
Tuy nhiên, khi Xung Hi nói xong, nàng mới biết mình bị trêu đùa, liền hung hăng nhìn Lâm Vân một cái.
Lâm Vân cười xấu hổ. Bỗng nhiên hắn vung tay lên, một đống giới chỉ rơi ra ngoài:
- Các em nhìn xem, thứ này anh có rất nhiều.
- A…
Mấy nàng sững sờ nhìn Lâm Vân vung ra vô số giới chỉ và vòng tay trữ vật. Anh ấy lấy đâu ra nhiều trữ vật giới như vậy?
- Vậy thì em không khách khí nữa.
Vũ Đình đi tới phía trước nhặt một giới chỉ, rồi nói:
- Lần trước ở thành Bành Cách, em con tưởng rằng vị thành chủ đó đã là hào phóng, vừa ra tay là một trăm nghìn linh thạch Thượng Phẩm. Nhưng vẫn không là gì so với anh rể. Anh rể vẫn là tốt nhất.
Lâm Vân cười khổ một tiếng:
- Ông ta làm vậy là hào phóng rồi. Em tưởng rẳng linh thạch Thượng Phẩm là đá trên đường chắc.
Số trữ vật giới này đều lấy từ các môn phái siêu cấp của Hạt Nguyên Tinh, trong đó sao có thể ít được.
- Em thích cái vòng màu xanh da trời này. Thiên Nhai Minh Nguyệt? Tên thật đẹp.
Xung Hi hưng phấn cầm ra một pháp bảo của tu sĩ Hợp Thể trong giới chỉ.
- Chỉ lại thích Bảo Đăng hình hoa sen này hơn.
Thanh Thanh cũng lấy ra một pháp bảo màu xanh nhạt, trong mắt đầy hưng phấn.
- Dừng lại.
Mấy nàng đang ở trong phi thuyền kheo khoang pháp bảo của mình, thì có hai khí tức mạnh mẽ ngăn cản phi thuyền.
Là hai tu sĩ Nguyên Anh đap trên phi kiếm. Trên mặt bọn chúng lộ rõ vẻ tham lam và giễu cợt.
- Đúng là vận khí. Mấy pháp bảo trong tay các cô gái kia đều tản ra linh tính mãnh liệt, xem ra cấp bậc không thấp.
Một tu sĩ mặc trường bào máu xám nhìn chằm chằm vào thanh phi kiếm trên tay của Liễu Nhược Sương.
Tên tu sĩ còn lại mặc một bộ áo vải, lạnh lùng cười:
- Đâu chỉ là không thấp. Cây dù của tôi là một pháp bảo Thượng Đẳng thời Thượng Cổ, nhưng so với mấy thứ mà bọn họ cầm, vẫn không là cái gì. Dục Hỉ chân nhân không có ở đây, nếu ở đây, chắc ông ta vui mừng lắm. Cho dù tôi không gần nữ sắc, nhưng nhìn thấy toàn gái đẹp như vậy, tôi cũng phải động tâm.
- Sáu cô gái, mỗi người chúng ta ba cô. Còn tên tiểu tử Trúc Cơ kia thì đầu thai giúp hắn. Con mẹ nó, một tu sĩ Trúc Cơ mà lại có phúc khí như vậy, thật khiến người khác giận điên người.
Tên mặc áo bào không chút do dự phán tử hình cho Lâm Vân.
Hai người này cơ hồ không để bảy người Lâm Vân vào mắt, bắt đầu tính toán chia đồ đạc.
- Hai ngươi là ai? Vì sao phải ngăn cản con đường của chúng ta? Mau tránh, chúng ta là người của Vân Môn.
Tĩnh Như đột nhiên đứng lên, chỉ vào hai tên tu sĩ Nguyên Anh, không chút lưu tình nào quát lớn.
- Ha ha…
Tĩnh Như vừa nói xong, tên mặc áo vải liền cười ha hả. Nhưng vừa cười được một nửa liền dừng lại.
- Cái gì? Các ngươi, các ngươi là người của Vân Môn?
Tên mặc áo vải run rẩy hỏi.
Mồ hôi lập tức chảy từ sau lưng. Hai tên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ hung ác. Cầu phú quý trong nguy hiểm a.
Vài tu sĩ trước mắt, cao nhất chỉ có Kết Đan. Đã làm thì làm cho xong, giết hết bảy người, sau đó cướp đồ vật rời đi. Như vậy ai có thể biết là do hai người mình làm?
Cho dù Lâm Vân của Vân Môn lập tức chạy tới, phỏng chừng cũng không điều tra ra được.
Không động thủ thì thôi, một khi động thủ thì phải diệt tận gốc. Hai tên tu sĩ Nguyên Anh rất hiểu đạo lý này. Cho nên bọn chúng căn bản không để ý tới lời của Tĩnh Như, đồng thời ra tay. Cho dù trước mặt bọn họ chỉ là tu sĩ Kết Đan.
Lâm Vân thầm nghĩ, nếu bọn này chỉ mới có Kết Đan, thì hắn sẽ không động thủ, để cho các nàng ra tay, xem năng lực của các nàng như thế nào. Dù sao ngoại trừ Xung Hi ra, bốn người còn lại đều đã Kết Đan.
Nhưng đây là tu sĩ Nguyên Anh, cho nên Lâm Vân đành phải ra tay. Kết Đan còn kém Nguyên Anh nhiều lắm. Nên không cần phải thử.
Tên mặc áo bào khoát tay, phóng ra hơn mười tia điện với tốc độ cực nhanh. Còn tên áo vải không công kích, mà lấy ra một pháp bảo hình cái ô, ngăn cản có người chạy trốn. Vừa xem là biết hai tên này thường xuyên phối hợp, nên mới ăn ý như vậy.
Lông mày của Lâm Vân hơi nhíu lại. Nhìn tên mặc áo bào công kích, hắn lại nhớ tới lúc còn tại thành Thác Mã ở Hạt Nguyên Tinh, trong số những tu sĩ vây công hắn, có một người sử dụng điện để tấn công như vậy. Người đó khá lợi hại.
Người đó mỗi lần phóng ra là hàng trăm tia điện, chứ không phải mười tia như tên này.
Lâm Vân có ấn tượng rất sâu với nó. Bởi vì nó giống với Tinh Vũ của hắn, nhưng tuyệt đối lợi hại hơn Tinh Vũ của hắn không ít. Chỉ là do công lực của người sử dụng chưa đủ mà thôi. Nếu là do hắn phóng ra, uy lực sẽ tăng lên vô số lần.
Tên tu sĩ Nguyên Anh này và tên vây công mình có quan hệ gì? Cái tên ở Hạt Nguyên Tinh tuy bị hắn đánh trọng thương, nhưng chưa chết. Hơn nữa khi hắn diệt Tịch Mịch Cốc, cũng không thấy người đó. Chứng tỏ y không phải là tu sĩ của Tịch Mịch Cốc.
Lâm Vân vốn định giết hai tên. Nhưng vì công pháp phóng ra điện, Lâm Vân quyết định bắt sống bọn chúng rồi hỏi cho ra nhẽ. Nghĩ tới đấy, Lâm Vân vung tay chộp lấy mấy tia điện. Thì phát hiện những tia điện này do chân nguyên mang thuộc tính Lôi tạo thành.
Rõ ràng có thể chuyển hóa chân nguyên thành tia điện? Liệu tu luyện pháp thuật này có cần linh căn Lôi không?
Lâm Vân nắm lấy mấy tia điện rồi trầm tư. Nhưng lại làm cho hai tên kia đờ ra vì kinh hãi. Tên tu sĩ áo bào cảm thấy rất khiếp sợ. Người kia rõ ràng có thể chộp được pháp thuật lợi hại nhất của mình? Hắn là ai vậy?
Đảo mắt hai tên này đã đoán ra người trước mắt là ai. Không thể nghi ngờ, hắn chính là vị chưởng môn trong truyền thuyết của Vân Môn, Lâm Vân.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống. Ý niệm đầu tiên của hai tên là quay đầu chạy trốn, chạy càng xa càng tốt. Nhưng bọn chúng bỗng cảm thấy mình bị giam cầm trong không gian xung quanh, vùng vẫy kiểu gì cũng không thoát khỏi được. Trong khoảng thời gian ngắn, quần áo của hai tu sĩ Nguyên Anh rõ ràng ướt đẫm vì mồ hôi.
- Lâm tiền bối, chúng tôi…
Tên áo bào còn chưa nói hết, thì Lâm Vân đã kéo y lên phi thuyền.
- Công pháp phóng ra điện này của ngươi tên là gì?
Lâm Vân mặt không biểu tình, nhìn tu sĩ áo bào, hỏi.
Tên tu sĩ áo bào không chút do dự lấy ra một cái thẻ ngọc đưa cho Lâm Vân. Lâm Vân dùng thần thức quét tới thẻ ngọc, quả nhiên là có liên hệ tới Lôi điện. Bộ công pháp này tên là Lôi Mang Quyết. Tu luyện tới mức cao nhất rõ ràng có thể phóng ra mấy vạn tia sét. Vô luận là địch nhân gì, cũng không có chỗ để trốn. Tu luyện tới cực hạn thậm chí có thể phóng ra tia sét to bằng cái thùng nước. Phóng ra tia điện chỉ là cấp bậc thấp nhất mà thôi.
Lâm Vân hít vào một hơi, điều đó có khác gì Thiên Kiếp tạo thành đâu?
Thật là một công pháp cường đại. Lâm Vân chiếm được nhiều thẻ ngọc Tu Chân như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hứng thú với một môn pháp thuật. Tuy nhiên, Lôi Mang Quyết yêu cầu tu sĩ phải có linh căn thuộc tính Lôi. Hoặc là sử dụng Lôi Linh Châu để tu luyện.
Lâm Vân thấy tên áo bào này không có linh căn Lôi, chứng tỏ hắn có Lôi Linh Châu. Nghĩ tới đây, Lâm Vân khẽ vẫy tay, liền thu giới chỉ của y lại. Quả nhiên bên trong có một viên Lôi Linh Châu.
Điều khiến Lâm Vân kỳ quái chính là, Lôi Linh Châu có kích cỡ giống hệt với mấy viên ngọc nguyên tố của hắn. Chỉ khác là nó có thuộc tính Lôi mà thôi. Có lẽ đây là một thứ tốt.
- Ngươi tìm được viên ngọc này ở đâu? Ngoài nó và Lôi Mang Quyết ra, nơi đó còn có vật gì không? Nói chi tiết một chút, sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn.
Lâm Vân nói đơn giản, nhưng rơi vào tai của tu sĩ áo bào không khác gì mệnh lệnh phải chấp hành. Dù trong lòng ảo não không biết mình uống phải thuốc gì, rõ ràng đi lên ngăn cản chiếc phi thuyền.
Các cô gái bên trong phi thuyền đều là mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa bọn họ còn khoe khoang pháp bảo của mình, người bình thường dám làm như vậy sao? Mình đúng là óc trư mà. Lúc ấy trong mắt y và đồng bọn chỉ có mỹ nữ và pháp bảo, đâu còn nghĩ tới vật gì khác. Trong lòng y âm thầm hận mấy mỹ nữ khoe khoang pháp bảo này. Cho dù muốn khoe khoang cũng về nhà đóng cửa khoe khoang chứ, đâu cần phải rõ ràng như vậy chứ? Nhưng y chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi.
Hiện tại Lâm Vân đang hỏi, cho dù y có một vạn lá gan, cũng không dám giấu diếm.
- Mười chín năm trước, tôi có nhặt được một tấm bản đồ. Thông qua tấm bản đồ đó, tôi tìm được động phủ của một tu sĩ thời Thượng Cổ. Ở đó thẻ ngọc khắc Lôi Mang Quyết và một viên Lôi Linh Châu. Nhờ có viên Lôi Linh Châu đó tôi mới có thể tu luyện được Lôi Mang Quyết. Ở phía sau động phủ còn có một truyền tống trận. Lúc ấy tôi thử sử dụng truyền tống trận, không ngờ nó đúng là đưa tôi tới một nơi tên là Hạt Nguyên Tinh.
- Bởi vì tôi cảm thấy linh khí ở Hạt Nguyên Tinh nồng hậu hơn Khôn Truân Giới rất nhiều, nên sinh ra suy nghĩ ở lại đây tu luyện. Tuy nhiên, tôi rất nhanh phát hiện, tu vị của tôi ở Hạt Nguyên Tinh chỉ thuộc về tầng lớp thấp nhất. Tùy tiện một tu sĩ nào đi ra cũng có thể giết được tôi. Vì để tránh các tu sĩ khác đuổi giết, tôi lựa chọn một nơi vắng vẻ, rồi chuyên tâm tu luyện Lôi Mang Quyết.
- Tuy nhiên, không ngờ khi tôi mới luyện Lôi Mang Quyết lại tạo ra động tĩnh rất lớn, kết quả là bị một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ phát hiện. Y thấy pháp quyết của tôi lợi hại, nên muốn đoạt Lôi Mang Quyết. Về sau chúng tôi đánh nhau. Do đôi bên ngang sức ngang tài, nên không ai làm gì được ai.
- Cuối cùng tên tu sĩ đó đưa ra đề nghị, là đổi Mộc Linh Châu lấy Lôi Mang Quyết của tôi. Bởi vì y không biết muốn luyện được Lôi Mang Quyết cần linh căn thuộc tính Lôi, hơn nữa viên Mộc Linh Châu kia quả thực rất mê người, cho nên tôi không chút do dự liền đồng ý
- Lúc ấy tôi đã sao chép lại một bản Lôi Mang Quyết rồi đưa cho y. Tuy nhiên, tôi đã nói ra việc linh căn thuộc tính Lôi cho y mới đổi được Mộc Linh Châu.
Tu sĩ áo bào nói tới đây thì Lâm Vân xen ngang.
- Vậy viên Mộc Linh Châu kia đâu? Vì sao ta không thấy trong giới chỉ của ngươi.
Lâm Vân vừa nghe thấy Mộc Linh Châu, lập tức khẩn trương. Chẳng lẽ đơn giản như vậy đã tìm được Mộc Linh Châu rồi. Cũng thật quá may mắn đi.
Mấy người Vũ Tích và Thanh Thanh thấy thần sắc Lâm Vân khẩn trương như vậy, đều biết là chuyện quan trọng. Nhất thời đều im lặng đứng một bên. Các pháp bảo cũng được thu vào.