Tống Lôi nói xong, trong lòng nghĩ tới thần thái của Lâm Vân ấy khi ném "Ngũ Thải Phỉ" cho mình. Còn có ánh mắt của hắn nhìn về mình. Đột nhiên nàng cảm thấy chút ủy khuất. Rõ ràng trên đường cái, trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại để cho mình nói ra những lời thật mất mặt. Mặc dù không có ai nhận ra mình, nhưng người này thực quá ghê tởm.
- A, Tiểu Lôi, vì sao cháu nghĩ như vậy?
Tống Duy Hà nghe Tống Lôi nói vậy, nhìn nàng hỏi.
- Không vì sao cả, chỉ là một loại cảm giác. Kể từ khi biết hắn không phải loại người như vậy, con liền cảm thấy hắn là người không để "Ngũ Thải Phỉ" vào mắt. Lúc hắn ném "Ngũ Thải Phỉ" cho con, thần sắc của hắn…Về sau, con thậm chí còn cho rằng viên ngọc là giả. Hơn nữa…
Tống Lôi không nói nữa, trong lòng suy nghĩ, "Hơn nữa, người này là một tên không chịu ăn thiệt thòi. Mình chỉ là đổ vạ cho hắn chút xíu, hắn lại làm cho mình bối rối như vậy."
Tống Duy Hà vừa định hỏi ""Hơn nữa" cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của Tống Lôi có chút không đúng, vội vàng im lặng. Y suy nghĩ, một vật quý trọng như vậy, tùy tiện liền giao cho Tống Lôi, chả lẽ hắn và Tống Lôi đã có quan hệ gì? Nhưng loại lời này, y cũng không tốt hỏi.
Những người ở đây đều là những người giỏi tính kế, thấy biểu lộ nói chuyện của Tống Lôi như vậy, đều có cùng suy nghĩ như Tống Duy Hà. Có mấy người thậm chị cho rằng Tống Lôi vì gia tộc, đã hiến thân mình cho người kia. Cho nên bọn họ rất tán thưởng tinh thần này của Tống Lôi. Còn về Lâm Vân, thì càng là hận ý.
- Chuyện này tạm thời để qua một bên, người đưa "Ngũ Thải Phỉ" cho Tống Lôi, vô luận là người như thế nào, chắc chắn là người không đơn giản. Từ nay về sau mọi người cẩn thận chú ý hơn. Chuyện này giao cho Tống Hoàng đi làm. Mặt khác, Duy Hà và Khổ ca nhanh soạn ra kế hoạch kỹ càng để giao dịch với gia tộc Rodwell. Tiểu Lôi, đợi lát nữa, con đi theo cha.
Tống Duy Sơn nói xong, lập tực dặn dò mọi người đi làm việc của mình. Hiện tại là thời điểm mấu chốt nhất của Tống gia, không thể qua loa được.
….
Lâm Vân trả lại "Ngũ Thải Phỉ" cho Tống Lôi, liền chẳng muốn quan tâm đến chuyện này nữa. Cơm sáng đến hiện giờ còn chưa ăn. Tuy cũng không phải là rất đói, nhưng trên người không có tiền thì không được.
Lúc Lâm Vân tới công ty, mới biết được cả trụ sợ công ty trang phục Hồng Tường đều bận điên lên. Chỗ ngồi làm việc của mình vẫn còn, chỉ là trên mặt bàn có đặt chồng chất đủ loại văn kiện. Không chỉ nói Đường Tử Yên không ở chỗ này, những người cùng ngành với mình chỉ thấy được Trình Lệ và Vương Từ Từ, những người còn lại đều không có ở công ty.
Hơn nữa, hai người này còn đang nghe điện thoại, không nhìn thấy Lâm Vân đi vào.
Thật vất vả đợi cho Trình Lệ nói điện thoại xong, Lâm Vân mới tranh thủ thời gian hỏi nàng:
- Trình Lệ, đã lâu không gặp, em hình như càng ngày càng đẹp ra thì phải. Những người khác đâu hết rồi? Sao không thấy ai?
Thấy là Lâm Vân, Trình Lệ rất cao hứng:
- A, Lâm vân, không phải anh đang ở Phụng Tân sao? Vì sao lại ở đây?
Tin tức Lâm Vân bị cử tới Phụng Tân, vài người trong văn phòng cũng biết. Cho nên nhìn thấy Lâm Vân xuất hiện ở trong này, Trình Lệ mới có chút kỳ quái.
Vương Từ Từ còn đang gọi điện thoại, hình như là giải thích cho một khách hàng cái gì đó. Nàng thấy Lâm Vân trở về, cũng gật đầu cười với Lâm Vân.
Chuông điện thoại lập tức lại vang lên, Trình Lệ đành phải lại cầm lấy điện thoại nghe. Lâm Vân lại đợi cho Trình Lệ nói chuyện xong. Lâm Vân còn chưa có mở miệng, Trình Lệ liền nói trước:
- Công ty vừa có kế hoạch tiêu thụ sản phẩm mới. Hiện tại, mọi người đều bị phái tới những điểm tiêu thụ, hoặc là phòng quảng cáo. Đường tổng đã vài ngày rồi chưa tới công ty, bởi lúc này đang là thời điểm mấu chốt. Lâm Vân, anh trở về vừa đúng lúc, chỗ này rất cần anh hỗ trợ.
Trình Lệ vội vàng đơn giản giải thích nguyên do mọi người vắng mặt. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, ta trở về không phải là làm lao công, ta tới là đòi áo khoác từ Tô Tịnh Như. Vội vàng hỏi:
- Em có số điện thoại của Tô Tịnh Như không?
- Tô đổng? Em làm sao có thể có điện thoại của cô ấy được. Chỉ có Đường tổng là biết thôi. Anh muốn gọi cho Tô đổng làm gì? À, anh trước giúp em một tay. Hôm nay công ty muốn tuyển dụng thêm vài ngươi, bọn họ đã đợi ở phòng khách hơn một giờ rồi. Em và Vương tỷ đều không rút ra được thời gian, anh đi xem hộ em. Hơn nữa, anh là phó phòng của bọn em, anh đi cũng là hợp lý. Hà trưởng phòng đã tới điểm tiêu thu, hôm nay phỏng chừng cũng trở về muộn.
Trình Lệ tuy biết chức phó phòng của Lâm Vân chỉ là hư danh, nhưng thực sự bận không nổi. Sau khi kế hoạch tiêu thu mới được khởi động, không ngừng có người gọi đến hỏi thăm. Trên cơ bản đều là những cửa hàng tiêu thụ phía dưới.
Lâm Vân thấy vậy, đoán chừng hai người thực sự không có thời gian, đành phải sờ sờ cái mũi, nói:
- Được rồi, tuyển chọn như thế nào?
- Nếu hợp cách, thì đưa đơn cho họ điền. Sau đó cho họ trực tiếp tới bộ phận nhân sự báo danh là được. Cảm ơn Lâm phó phòng trước.
Trình Lệ thấy Lâm Vân đã đáp ứng, liền cười với Lâm Vân, rồi đưa cho hắn vài tờ đăng ký và hồ sơ lý lịch.
Lâm Vân không nói gì, lại sờ cái mũi. Chức phó phòng của mình đúng là hư danh a. Một nhân viên yên cầu phó phòng làm việc vốn là bổn phận của hắn, vậy còn phải cảm ơn. Thực sự không biết nói gì.
Thấy điện thoại lại vang lên, Lâm Vân biết điều không hỏi nàng thêm, cầm giấy tờ đi vào phòng khách.
Phòng khách chia làm hai phòng lớn nhỏ, Lâm Vân đi tới thì thấy đã có ba cô gái ngồi ở bên ngoài, đang thảo luận cái gì đó. Bọn họ nhìn thấy Lâm Vân đến, đều im lặng, nhưng thần sắc như muốn nói, cuối cùng cũng tới. Tuy nhiên, khi nhìn vào ánh mắt của các nàng, nhất định là trong lòng suy nghĩ, đây là văn phòng tư vấn áo lót cho nữ, vì sao lại có ột nam nhân phỏng vấn các nàng?
Lâm Vân thầm than một tiếng, không ngờ mới tới nơi này làm một tháng, rõ ràng từ một nhân viên bình thường đã làm tới vị trí phỏng vấn. Nhân sinh biến hóa thật vô thường a.
- Ta gọi tới tên ai, thì người đấy đi vào.
Lâm Vân cầm giấy tờ đi vào văn phòng.
- Trịnh Vũ.
Lâm Vân cầm một bản hồ sơ lý lịch, gọi.
Đi vào là một cô gái tuổi chừng hai mươi, làn da rất đẹp, biểu lộ còn mang theo chút ngượng ngùng và câu nệ.
Đánh giá thoáng qua cô bé này, Lâm Vân liền biết cô ta nhất định là một sinh viên mới ra trường.
- Giới thiệu bản thân.
- Em là Trịnh Vũ, là sinh viên mới tốt nghiệp ngành tiêu thụ của học viện nông nghiệp Phần Giang. Biết tiếng Anh, và yêu mến ca hát…
Trinh Vũ nói tới đây, mới nhớ tới những điều này có vẻ như không liên quan gì tới công việc, nên khuôn mặt đỏ lên nhìn Lâm Vân. Thấy Lâm Vân không có ý bất mãn, mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng Lâm Vân thật sự không biết nói gì. Cô bé này giới thiệu như vậy, có là cái gì so với lần mình đi phỏng vấn. Lúc đó, mình nói cái gì mình cũng biết, còn cô bé này chỉ nói biết vài thứ đã xấu hổ rồi. Liền lắc đầu cảm thán.
Thấy Lâm Vân lắc đầu, trong lòng Trịnh Vũ trầm xuống. Quả nhiên là không được thông qua. Hiện tại sinh viên mới ra trường, cơ bản đều dựa vào quan hệ tìm được công việc. Chỉ có rải rác vài người là không tìm được công việc mà thôi.
Hơn nữa, trường của mình chỉ là một trường đại học bình thường. Trong nhà cũng không có người làm trong ngành nào, nên công việc càng thêm khó kiếm. Thậm chí, có nơi mình đi phỏng vấn, còn không dám nói ra tên của trường. Bởi vì bình thường, khi họ nghe thấy cái tên học viện nông nghiệp Phần Giang đã trực tiếp đào thải rồi.
- Tốt lắm, em đi ra ngoài đi, gọi hộ anh người kế tiếp vào.
Lâm Vân nghe xong Trịnh Vũ giới thiệu, cũng không hỏi thêm gì.
Trịnh Vũ đứng lên, có chút thất thần.