Dạo chơi ở Mỹ 2 tuần, 2 chị em chỉ phá là giỏi, em thì đi công việc, chị thì ở nah2 làm vi tính.
Ngọc Băng đi vào trong uể oải ngồi xuống bàn vi tính!
Sao vậy chị?_Nhạc Tử quay sang nhìn nó kia
Phụ huynh bảo về Hàn Quốc_Băng trề môi trả lời
Vui vẻ nhỉ?_Bé em nhún vai ngước mặt nhìn nó đầy thương tiếc
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn mà, đến lúc về lại nơi mình sản xuất để xem có gì hot không?
Ở Việt Nam thì thôi thua luôn, trụ sở thì nó chán teo hột cơm, đúng là thiếu hơi của Ngọc Băng là nó sao sao, vắng hơn chùa bà đanh...
Hời ơi, buồn quá_Tiếng của Khánh Anh vang vọng cả phòng
Con quỷ này, im coi_Vy quát lớn với cô Anh
Khánh Anh chỉ biết bĩu môi nhìn sáng cô Vy.
Tao đang thiết kế dụng cụ mới cho tụi mình nè
Nghe thấy Vy nói vậy, cô Khánh Anh liền ngó sang laptop nhìn cái gì đó có vẻ suy tư lắm, chứ thật ra có biết cái ngô gì đâu...
BINH_Tiếng TÔNG CỬA ĐI VÀO___Là cậu Bảo
2 chị à, có hộp đồng đặt bom lớn_Bảo đi vô
Hửm, ngồi đi em_Khánh Anh nghiêm túc lại
Đây ạ, em chuyển vào máy tính rồi đây
Bảo mở máy chiếu lên ra bản tin nhắn
Là Devil_Vy liền thốt ra 2 từ
Từ trước giờ bên đó có đếm xỉa gì tới bên đây đâu nhỉ?
Hắn ta đùa à, sao lại đặt bom VI-E vậy?
Điện cho con quỷ Băng hỏi nó xem
Đúng rồi, nếu là khách hàng khác thì được còn đằng này thì....
Vậy để em nhắn email cho chị Băng
Vụ này vui nha, VI-E chỉ là bom thuốc mê gây tê liệt hệ thần kinh tức thời, chỉ có nơi chúng ta mới có loại bom đấy thôi
Hắn ta cũng biết nhìn người đấy chứ
Thôi thôi, đi ăn đi, bao tử tao quan trọng hơn đây_Khánh Anh tắt máy chiếu kéo tay Vy ra ngoài cùng cậu Bảo.
Ế ế con này, từ từ, té bổn cung _Tiếng Vy réo lên khi xa laptop
.......____________
Bing, chị ơi_Tiếng email riếu rít trên máy
Hở, Bảo đấy hả, có chuyện gì vậy em?_Băng cũng chat lại
Khi nào chị về đây vậy
Cũng sắp rồi em, mà có chuyện gì hay sao?
Bên Devil có đặt hợp đồng bên ta, vũ khí hiếm ạ
Tuần sau chị về
Dạ ok chị
....
Công việc cứ công việc là đi hàng đầu, chnag83 khi nào mà không công việc được hay sao?
...__________
1 tuần sau!
Úi dza trời ơi, cái mông của tui_Nhạc tử ngã lưng vào ghế sopha phòng khách nhà Băng
Con gái mà nói chuyện coi kìa, hời_Băng lắc đầu nhìn cô bé
Nè mai ra kho làm hàng đấy nhá_Băng trừng mắt nhìn cô bé
Chị thiệt tình, em biết mà, xùy
Ngọc Băng lắc đầu cầm ngay cốc cafe đi lên phòng sách, nó ngã vai vào ghế ngồi, đặt cốc cafe lên bàn
Đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi_Nó lèm bèm trong miệng
Cuộc sống ngày thường của Băng và lũ bạn trong nhóm cũng như bao người khác, chỉ có điều là họ còn những công việc, nào là trên thương trường, nào là hoạt động phức tạp.
Cuộc sống của chúng nó chỉ xoay quanh những tiếng nổ còi của súng, những tiếng nổ của bom đạn, những tiếng cơ động của xe hơi khi thực hiện một phi vụ nào đó, những làn khói từ ống bô bay xé tan bầu không khí trong lành đáng êm ả tropng làn sương đêm giá lạnh, đánh đổi với thần chết, những hình ảnh đồng đội bị thương vong, tử vong, những giọt máu từ sinh mạng của người trong tổ chức phải rơi xuống mặt đất. Đánh đổi những giọt máu ấy là những con người phải chết. Vì cái gì? Vì uy lực? Vì đồng tiền? Vì trách nhiệm?Vì phải sống hay là vì cái số ông trời đã cho như vậy?
Đổi máu lấy số....
Ngọc Băng chợt mở mắt sau bao suy nghĩ.....
Ngọc Băng đi vào trong uể oải ngồi xuống bàn vi tính!
Sao vậy chị?_Nhạc Tử quay sang nhìn nó kia
Phụ huynh bảo về Hàn Quốc_Băng trề môi trả lời
Vui vẻ nhỉ?_Bé em nhún vai ngước mặt nhìn nó đầy thương tiếc
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn mà, đến lúc về lại nơi mình sản xuất để xem có gì hot không?
Ở Việt Nam thì thôi thua luôn, trụ sở thì nó chán teo hột cơm, đúng là thiếu hơi của Ngọc Băng là nó sao sao, vắng hơn chùa bà đanh...
Hời ơi, buồn quá_Tiếng của Khánh Anh vang vọng cả phòng
Con quỷ này, im coi_Vy quát lớn với cô Anh
Khánh Anh chỉ biết bĩu môi nhìn sáng cô Vy.
Tao đang thiết kế dụng cụ mới cho tụi mình nè
Nghe thấy Vy nói vậy, cô Khánh Anh liền ngó sang laptop nhìn cái gì đó có vẻ suy tư lắm, chứ thật ra có biết cái ngô gì đâu...
BINH_Tiếng TÔNG CỬA ĐI VÀO___Là cậu Bảo
2 chị à, có hộp đồng đặt bom lớn_Bảo đi vô
Hửm, ngồi đi em_Khánh Anh nghiêm túc lại
Đây ạ, em chuyển vào máy tính rồi đây
Bảo mở máy chiếu lên ra bản tin nhắn
Là Devil_Vy liền thốt ra 2 từ
Từ trước giờ bên đó có đếm xỉa gì tới bên đây đâu nhỉ?
Hắn ta đùa à, sao lại đặt bom VI-E vậy?
Điện cho con quỷ Băng hỏi nó xem
Đúng rồi, nếu là khách hàng khác thì được còn đằng này thì....
Vậy để em nhắn email cho chị Băng
Vụ này vui nha, VI-E chỉ là bom thuốc mê gây tê liệt hệ thần kinh tức thời, chỉ có nơi chúng ta mới có loại bom đấy thôi
Hắn ta cũng biết nhìn người đấy chứ
Thôi thôi, đi ăn đi, bao tử tao quan trọng hơn đây_Khánh Anh tắt máy chiếu kéo tay Vy ra ngoài cùng cậu Bảo.
Ế ế con này, từ từ, té bổn cung _Tiếng Vy réo lên khi xa laptop
.......____________
Bing, chị ơi_Tiếng email riếu rít trên máy
Hở, Bảo đấy hả, có chuyện gì vậy em?_Băng cũng chat lại
Khi nào chị về đây vậy
Cũng sắp rồi em, mà có chuyện gì hay sao?
Bên Devil có đặt hợp đồng bên ta, vũ khí hiếm ạ
Tuần sau chị về
Dạ ok chị
....
Công việc cứ công việc là đi hàng đầu, chnag83 khi nào mà không công việc được hay sao?
...__________
1 tuần sau!
Úi dza trời ơi, cái mông của tui_Nhạc tử ngã lưng vào ghế sopha phòng khách nhà Băng
Con gái mà nói chuyện coi kìa, hời_Băng lắc đầu nhìn cô bé
Nè mai ra kho làm hàng đấy nhá_Băng trừng mắt nhìn cô bé
Chị thiệt tình, em biết mà, xùy
Ngọc Băng lắc đầu cầm ngay cốc cafe đi lên phòng sách, nó ngã vai vào ghế ngồi, đặt cốc cafe lên bàn
Đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi_Nó lèm bèm trong miệng
Cuộc sống ngày thường của Băng và lũ bạn trong nhóm cũng như bao người khác, chỉ có điều là họ còn những công việc, nào là trên thương trường, nào là hoạt động phức tạp.
Cuộc sống của chúng nó chỉ xoay quanh những tiếng nổ còi của súng, những tiếng nổ của bom đạn, những tiếng cơ động của xe hơi khi thực hiện một phi vụ nào đó, những làn khói từ ống bô bay xé tan bầu không khí trong lành đáng êm ả tropng làn sương đêm giá lạnh, đánh đổi với thần chết, những hình ảnh đồng đội bị thương vong, tử vong, những giọt máu từ sinh mạng của người trong tổ chức phải rơi xuống mặt đất. Đánh đổi những giọt máu ấy là những con người phải chết. Vì cái gì? Vì uy lực? Vì đồng tiền? Vì trách nhiệm?Vì phải sống hay là vì cái số ông trời đã cho như vậy?
Đổi máu lấy số....
Ngọc Băng chợt mở mắt sau bao suy nghĩ.....