Sau khi đưa Thái Sinh,Bạch Tấn Vân còn phải đối mặt vấn đề đau đầu kế tiếp chính là xử lý Thái Liên như thế nào.
Mặc kệ trước đó bọn họ có quan hệ gì hay không, hiện tại chính là xử lý Thái Liên như thế nào, nàng dường như là loại nữ nhân vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào.
Nghĩ mấy vấn đề này chân đã rảo bước tiến lên sân chính mình, xa xa liền thấy nha đầu Tiểu Nguyệt kia đang ở cùng Thái Liên phân cao thấp.
Ngẫm lại,Bạch Tấn Vân không có đi qua mà đứng xa nhìn.
“Ngươi không phải nha đầu trong Bạch gia sao? Ta bảo ngươi đem một chén trà đến, ngươi không có nghe sao?” Thái Liên đứng ở cửa phòng ngủ của Bạch Tấn Vân, nhìn Tiểu Nguyệt lớn tiếng quát lớn .
Tiểu Nguyệt chính là đứng ở nơi đó, không xem lời nói nàng ra gì, dáng vẻ có chút khinh thường.
“Ngươi là kẻ điếc sao? Nhanh đi châm trà cho ta, khóc cả buổi sang ta sắp chết khát!” Thái Liên trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt, ngữ khí ác liệt, thần thái hung ác.
“Vậy thì chết khát đi.” Tiểu Nguyệt lại một bộ không phục,“Ngươi cũng không phải là thiếu phu nhân của ta, ta không tất yếu phải hầu hạ ngươi.”
Nghe được lời của Tiểu Nguyệt, trong lòng Thái Liên nổi lên một cỗ tức giận xoay người quay phòng, cầm một cái chổi lông gà đi ra, phất tay hung hăng đánh trên người Tiểu Nguyệt.
“A –” Tiểu Nguyệt đến Bạch phủ lâu như vậy còn không có ai quá đánh, cảm giác tức giận làm nàng la hoảng lên,“Ngươi làm gì đánh người!”
“Ta phải cho ngươi xem rõ ràng , ai làm thiếu phu nhân của ngươi, làm hạ nhân không đánh không có quy củ!”
“Thiếu phu nhân! Ngươi cho là ngươi là ai a? Ngươi là người Bạch phủ dung kiệu tám người đưa vào đây sao? Ngươi và đại thiếu gia đã lạy thiên địa uống qua rượu giao bôi sao? Lão phu nhân sở dĩ có thể lưu lại ngươi, đơn giản là không muốn cho người ngoài chế giễu, đơn giản là cái bụng còn có tác dụng, có thể là công cụ sinh con cho Bạch gia sao!” Tiểu Nguyệt vốn bởi vì Thái Sinh đi mà khổ sở, hiện tại lại bị Thái Liên đánh liền kích động rất nhìn Thái Liên rống lên, nàng hiện tại là ước gì bị đuổi ra khỏi Bạch phủ, sau đó đi tìm Thái Sinh.
“Ngươi nói cái gì! Ngươi lặp lại lần nữa!” Thái Liên nghe như vậy rất tức giận, giơ chổi lông gà lên đánh lên trên người Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt cũng sẽ không ngoan ngoãn đứng ở nơi đó bị nàng đánh, xoay người rời đi .
Thái Liên không có đuổi theo nàng, mà là thân mình xụi lơ tựa vào ván cửa.
Có lẽ là suy nghĩ của nàng quá đơn giản , kỳ thật trong lòng nàng so với ai khác đều rõ ràng,Bạch lão phu nhân có thể dễ dàng tha thứ nàng chỉ có một nguyên nhân vì nàng là nữ nhân nàng có thể sinh đứa nhỏ.
Đúng, sinh đứa nhỏ, chỉ có sinh đứa nhỏ địa vị nàng ở Bạch gia sẽ quan trọng hơn.
Nghĩ vậy trên mặt Thái Liên lộ ra nụ cười nhợt nhạt trở lại vào phòng.
Hai người đối thoại rồi nhì mắt của Bạch Tấn Vân, mẹ sở dĩ lưu lại Thái Liên chỉ vì Thái Sinh là nam nhân, chuyện thật này không thể thay đổi, hắn phải làm như thế nào mới có thể để Thái Sinh trở về nha.
Hắn đưa tay lên đàn cầm nhẹ nhàng gả , một khúc lưu sướng liền vang lên là khúc mà hắn thích nhất cũng là khúc nhạc Thái Sinh luyện hoài mà không được .
Ngẫm lại bộ dáng lúc ấy của Thái Sinh thật buồn cười,Bạch Tấn Vân không tự giác nở nụ cười, chỉ có một chuyện đơn giản như vậy mà hắn làm cho rối tinh rối mù
Đắm chìm ở trong trí nhớ, liền không có chú ý tới phía sau có người đến, khi hắn phát hiện thời điểm Bạch Tấn Uy đã muốn đứng ở bên cạnh hắn .
“Đệ tới làm cái gì.” Bạch Tấn Vân chẳng qua liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt trở xuống đàn tranh.
“Huynh…… Đệ nghe mẹ nói, đại nương đã biết Thái Sinh là nam nhân, còn đuổi hắn đi?” Bạch Tấn Uy lo lắng hỏi Bạch Tấn Vân.
“Đúng” Bạch Tấn Vân nhìn Bạch Tấn Uy mặt không chút thay đổi, chẳng qua thấp giọng nói một chữ này.
“Huynh không phải nói huynh có thể bảo vệ hắn sao?” Bạch Tấn Uy một cái bước xa tiến lên, đưa tay giữ chặt áo của Bạch Tấn Vân.
“Tạm thời làm cho hắn rời đi chính là một cách bảo vệ hắn.” Bạch Tấn Vân hít sâu một hơi,rũ mi mắt xuống nhìn chằm chằm cánh tay nắm chặt áo mình nói:“Buông tay.”
“Hừ!” Bạch Tấn Uy hung hăng đẩy Bạch Tấn Vân,“Thái Sinh hiện tại do đệ bảo hộ!” Nói xong Bạch Tấn Uy nhanh chóng rời đi.
“Đệ đi đâu?” Thanh âm của Bạch Tấn Vân lạnh như băng.
“Đệ đi tìm Thái Sinh.” Bạch Tấn Uy hạ quyết tâm lần này hắn nhất định sẽ không ở bỏ qua hắn .
“Đệ không có tư cách kia.” Bạch Tấn Vân từng chữ nói rõ.
“Đệ không có? Chẳng lẽ huynh có sao?” Bạch Tấn Uy nhìn Bạch Tấn Vân cười lạnh một tiếng,“Là ai trơ mắt nhìn hắn rời đi, mà một chút biện pháp không có?”
“Bạch Tấn Uy,huynh nói cho đệ biết, đệ cũng là người nhà họ Bạch, đệ cho là Bạch gia không cho phép huynh lấy Thái Sinh,thì cho phép đệ lấy nam nhân sao?” Bạch Tấn Vân khinh thường cười lạnh , lời này vừa nói ra làm cho Bạch Tấn Uy sửng sốt.
“Đệ quản không được nhiều như vậy , cùng lắm thì đệ không làm người nhà họ Bạch!” Bạch Tấn Uy nhất thời kích động nói như vậy.
“Không làm người nhà họ Bạch?” Bạch Tấn Vân nhướng mi nhìn chằm chằm Bạch Tấn Uy, hơi trào phúng nở nụ cười,“Đệ không sợ mẹ mình làm trò treo cổ trước mặt mình sao?”
Những lời này tuy rằng làm cho Bạch Tấn Uy rất là tức giận nhưng không có nửa điểm phản bác, bởi vì hắn biết lời Bạch Tấn Vân nói chính là sự thật, lúc trước mẹ hắn vì muốn ở Bạch phủ cho nên mới liều mạng sinh con, lại luôn cực lực ở trước mặt cha hắn thổi phồng chính mình.
Nếu chính mình thật sự thoát ly quan hệ với Bạch gia chỉ sợ mẹ thật sự sẽ đi thắt cổ.
Không khí nhất thời giằng đông cứng , huynh đệ hai người mặt đối mặt nhưng không nói một câu.
Nhưng vào lúc này, một cái thanh âm dịu dàng đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Đại thiếu gia……”
Bạch Tấn Vân và Bạch Tấn Uy đồng thời quay người nhìn lại, chẳng qua liếc mắt một cái Bạch Tấn Vân liền chán ghét dời tầm mắt, cúi đầu tiếp tục khảy đàn.
Mà Bạch Tấn Uy có chút sửng sốt, thuận miệng liền hô,“Thái Sinh?”
Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tấn Uy, bỗng nhiên từ trong miệng người này nghe hô lên tên Thái Sinh, trong lòng không vui liền lạnh lùng nói:“Vị này chính là?”
Bạch Tấn Uy rất nhanh phát hiện không giống, lắc lắc đầu nói:“Ngươi không phải Thái Sinh.”
“Đúng vậy, ta không phải Thái Sinh, ta là Thái Liên.” Thái Liên lễ phép nhìn Bạch Tấn Uy cười.
“Tỷ tỷ của Thái Sinh? Trách không được bộ dạng giống như vậy” Bạch Tấn Uy nhìn chằm chằm Thái Liên, lúc này mới nghĩ đến người lúc đầu gả cho Bạch Tấn Vân chính là Thái Liên, như vậy chính là nàng đổi lại với Thái Sinh .
Thái Liên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Bạch Tấn Uy, chỉ cho là Bạch Tấn Uy đối với dung mạo xinh đẹp của nàng sinh ra loại tình cảm ái mộ, nàng đi tới bên người Bạch Tấn Vân, nhìn hắn đang chuyên chú đánh đàn, liền có ý vô tình dựa gần dịu dàng nói:“Đại thiếu gia thích nghe đàn sao? Thái Liên khảy cho chàng nghe được không?”
“Ta không có hứng thú, một mình ngươi đàn đi.” Bạch Tấn Vân nhích sang bên cạnh tránh khỏi thân thể Thái Liên đang muốn dựa vào, sau đó không nhìn rời đi .
“Đại thiếu gia…… Đại thiếu gia……” Thái Liên thấy Bạch Tấn Vân bỏ đi, vội vàng kéo váy muốn đuổi theo.
“Tại sao phải đến đây? Tại sao muốn đổi lại với Thái Sinh?” Bạch Tấn Uy đứng ở nơi đó nhìn Thái Liên, sâu kín mở miệng hỏi.
Nghe được lời nói của Bạch Tấn Uy ,Thái Liên dừng lại cước bộ, đứng ở nơi đó quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Tấn Uy vào ban ngày, sau đó lông mi hơi hơi nhướng lên, khinh thường hỏi:“Lại thêm một người yêu mến Thái Sinh? A, ta thật không nghĩ tới, tiểu tử này lại có mị lực lớn như vậy.”
“Nàng không nghĩ nhiều.” Bạch Tấn Uy hai tay hoành ngực đi đến bên người Thái Liên nói:“Khuyên nàng không nên lún quá sâu.”
“Ngươi đang muốn đuổi ta đi sao?” Thái Liên không chút nào sợ hãi nhìn Bạch Tấn Uy,“Ta không biết ngươi là ai nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết,vị trí thiếu phu nhân này vốn chính là của ta, lúc trước là ta nhất thời hồ đồ hiện tại ta nghĩ thông , cho nên ta muốn lấy lại đồ của mình, không ai có thể ngăn cản ta bởi vì ta đã muốn đứng ở vị trí này.”
“Cô tại sao có thể ích kỷ như vậy?” Bạch Tấn Uy cảm thấy được nữ nhân trước mắt quả thực không thể nói lý, nàng là tỷ tỷ của Thái Sinh lại không có nửa điểm nhường nhịn khoan dung tâm của hắn nha?
“Ích kỷ? Hừ, người không vì mình thì vì ai, cậu không phải không có nghe nói qua chứ?” Thái Liên giận trừng mắt nhìn Bạch Tấn Uy.
“Ngươi không có tư cách.” Bạch Tấn Uy lắc lắc đầu,“Ngươi không có tư cách thay thế Thái Sinh, càng không tư cách ở lại bên người đại ca của ta.”
Nói xong Bạch Tấn Uy mở bước rời khỏi .
Nhìn theo bóng dáng của Bạch Tấn Uy đi xa,nghĩ lời hắn nói.
Không tư cách? Ta làm sao không có tư cách ?
“Nơi này tất cả đều là của ta, đều là của ta, ta so với bất luận kẻ nào đều có tư cách!” Thái Liên giống như điên hét lớn với Bạch Tấn Uy, tức giận đẩy đàn tranh trên bàn rơi xuống đất.
“Là đồ của ta, ta nhất định sẽ đoạt lại, không ai có thể cướp đi, không ai có thể!” Thái Liên lẩm bẩm.
Cục diện như vậy làm cho Thái Liên thật sự không ngờ , nàng không nghĩ tới ngay cả hạ nhân cũng bài xích nàng rõ ràng như vậy.
Như vậy nàng sẽ dùng phương pháp ngyên thủy nhất giành lại vị trí của mình .
Lưu lại nàng không phải là vì sinh đứa nhỏ sao?
Tốt, như vậy nàng sẽ nghĩ biện pháp sinh con.
Nghĩ tới đây khóe miệng Thái Liên nở rộ nụ cười vô cùng xinh đẹp.