Editor: Melodysoyani
*ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng.
“Cắt!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, mọi người cực kỳ mệt mỏi nhao nhao đi thu dọn đồ đạt, bắt đầu kết thúc công việc.
Vốn là bị Khang Vương “cá vàng” nói một câu lại quên hai câu trong truyền thuyết bắt ghi hình lại đến sắp hỏng máy, rốt cuộc bây giờ cũng được ăn cơm rồi.
Cao Cẩn Trúc thở dài một hơi, chuẩn bị thay trang phục cổ ba tầng trong ba tầng ngoài ra, sau đó rửa mặt một chút.
Nhưng mà trên đời này, luôn luôn có người thích làm cây đinh cản trở con đường sáng lạng của bạn, ngăn cản bước tiến của bạn….
Thấy không, Khang Vương cá vàng đã lăng xăng chạy đến bên cạnh Cao Cẩn Trúc, khoát tay lên bả vai của anh giống như thường lệ, dáng vẻ giống như hai người là anh em tốt vậy.
“Ành à, mình thương lượng chuyện này một chút đi.” Khang Vương cá vàng lấy lòng nói.
Cao Cẩn Trúc “Ừm.” một tiếng, ý bảo anh ta tiếp tục nói.
Khang Vương “cá vàng” vừa thấy có hi vọng, liền vội vàng giải thích vài ba câu rằng mình muốn anh cùng tham gia một tiết mục giải trí, nói vô cùng ngắn gọn lại rõ ràng, rất sợ Cao Cẩn Trúc không có đủ kiên nhẫn để nghe.
Nhưng mà cũng chẳng được gì, sau khi Cao Cẩn Trúc ngoan độc bỏ lại hai chữ “Không đi.”, đã lập tức nhanh chóng rời khỏi.
Lúc Cao Cẩn Trúc về đến nhà đã là một giờ ba mươi phút sáng, sau khi tắm rửa trong phòng vệ sinh ở phòng khách xong thì leo lên giường.
Nhưng đợi chờ mình lại là một cái giường trống trơn và chăn mền, không có vợ bảo bối vừa ấm áp lại mềm mại, thật đáng thương…
Lúc này Ngôn Linh đang giúp đỡ đám người của Cương ở đài truyền hình quốc gia, không hiểu sao lại hắt hơi một cái.
Ngôn Linh sờ sờ mũi nhớ đến người đang ở trong nhà kia, chắc là lại làm ầm lên rồi, nhưng cũng không còn cách nào, trước kia chị Cương từng có ơn với mình, dù thế nào thì hôm nay cũng phải giúp đỡ chị ấy, nên đối với việc cấp bách trước mắt cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng…
Chủ yếu là trước đó vốn muốn gọi điện thoại báo cho Cao Cẩn Trúc biết một tiếng, kết quả là đối phương lại tắt điện thoại, nghĩ thầm rằng, dù sao cũng thường xuyên phải ở lại để ghi chép hoặc là sắp xếp lại các tiết mục có vấn đề, nên có lẽ Cao Cẩn Trúc cũng quen rồi.
Tuy nhiên mỗi lần đều xin phép anh một tiếng…..Aiz, nhưng còn mất nửa tiếng nữa mói tan tầm, thật sự gian nan mà.
Sáng sớm sau khi Cao Cẩn Trúc bị tiếng chuông báo thức làm ầm ĩ đến tỉnh giấc, mở mắt ra liền nhìn sang bên cạnh, cực hài lòng! Ôm cổ cô vợ nhà mình.
Ngôn Linh vốn đang rất mệt mỏi, không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông báo thức, nhưng vẫn bị Cao Cẩn Trúc ôm ấp đến có chút tỉnh táo lại.
Mơ mơ màng màng: “Ừm?” một tiếng, sau đó mở 30% biên độ của mắt trái ra nhìn Cao Cẩn Trúc.
“Ngủ thêm một lát đi.” Ngôn Linh liếc mắt nhìn điện thoại di động, thời gian vẫn còn sớm.
Cao Cẩn Trúc hừ nhẹ một tiếng để tượng trưng, biểu đạt cảm xúc hiện tại của mình.
Đối mặt với giọng điệu ngạo kiều quen thuộc này, Ngôn Linh không thể không có chút bối rối, cô cố gắng kể lại chuyện tối hôm qua một cách rõ ràng và cụ thể.
Nhưng Cao Cẩn Trúc vẫn giống như chưa được hài lòng lắm, chỉ thấy anh mở miệng nói: “Vì sao lại không gọi điện thoại cho anh?”
Đúng vậy, Cao Cẩn Trúc về đến nhà không thấy vợ bảo bối, sau khi sạc pin điện thoại thì lập tức gọi cho Ngôn Linh.
Ngôn Linh: “Làm vậy sẽ lãng phí thoại phí, em làm xong sẽ lập tức trực tiếp về nhà thôi mà….”
Đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói cho Cao Cẩn Trúc biết được.
“Vậy anh chờ một chút nhé!” Ngôn Linh cầm điện thoại của Cao Cẩn Trúc rồi nhét vào trong tay anh, sau đó lại dùng điện thoại của mình gọi cho Cao Cẩn Trúc…
Điện thoại của Cao Cẩn Trúc lập tức vang lên tiếng hành khúc êm tai, Ngôn Linh nâng nâng cầm lên nhìn anh, ý bảo anh bắt máy.
Cao Cẩn Trúc ấn nút nghe máy sau đó để điện thoại bên tai, lập tức nghe thấy tiếng nói từ bên trong điện thoại: “Bảo bối, qua đây hôn một cái ~”
Vừa dứt lời, Cao Cẩn Trúc đã nhào tới chỗ Ngôn Linh, người sau kéo người trước hôn đến thất điên bát đảo, thuận tiện kéo tay nhỏ của người trước làm chuyện xấu hổ, tiếp đó thân thể người sau run rẩy một trận, buổi sáng nhạt nhẽo trở nên nồng nhiệt….
*ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng.
“Cắt!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, mọi người cực kỳ mệt mỏi nhao nhao đi thu dọn đồ đạt, bắt đầu kết thúc công việc.
Vốn là bị Khang Vương “cá vàng” nói một câu lại quên hai câu trong truyền thuyết bắt ghi hình lại đến sắp hỏng máy, rốt cuộc bây giờ cũng được ăn cơm rồi.
Cao Cẩn Trúc thở dài một hơi, chuẩn bị thay trang phục cổ ba tầng trong ba tầng ngoài ra, sau đó rửa mặt một chút.
Nhưng mà trên đời này, luôn luôn có người thích làm cây đinh cản trở con đường sáng lạng của bạn, ngăn cản bước tiến của bạn….
Thấy không, Khang Vương cá vàng đã lăng xăng chạy đến bên cạnh Cao Cẩn Trúc, khoát tay lên bả vai của anh giống như thường lệ, dáng vẻ giống như hai người là anh em tốt vậy.
“Ành à, mình thương lượng chuyện này một chút đi.” Khang Vương cá vàng lấy lòng nói.
Cao Cẩn Trúc “Ừm.” một tiếng, ý bảo anh ta tiếp tục nói.
Khang Vương “cá vàng” vừa thấy có hi vọng, liền vội vàng giải thích vài ba câu rằng mình muốn anh cùng tham gia một tiết mục giải trí, nói vô cùng ngắn gọn lại rõ ràng, rất sợ Cao Cẩn Trúc không có đủ kiên nhẫn để nghe.
Nhưng mà cũng chẳng được gì, sau khi Cao Cẩn Trúc ngoan độc bỏ lại hai chữ “Không đi.”, đã lập tức nhanh chóng rời khỏi.
Lúc Cao Cẩn Trúc về đến nhà đã là một giờ ba mươi phút sáng, sau khi tắm rửa trong phòng vệ sinh ở phòng khách xong thì leo lên giường.
Nhưng đợi chờ mình lại là một cái giường trống trơn và chăn mền, không có vợ bảo bối vừa ấm áp lại mềm mại, thật đáng thương…
Lúc này Ngôn Linh đang giúp đỡ đám người của Cương ở đài truyền hình quốc gia, không hiểu sao lại hắt hơi một cái.
Ngôn Linh sờ sờ mũi nhớ đến người đang ở trong nhà kia, chắc là lại làm ầm lên rồi, nhưng cũng không còn cách nào, trước kia chị Cương từng có ơn với mình, dù thế nào thì hôm nay cũng phải giúp đỡ chị ấy, nên đối với việc cấp bách trước mắt cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng…
Chủ yếu là trước đó vốn muốn gọi điện thoại báo cho Cao Cẩn Trúc biết một tiếng, kết quả là đối phương lại tắt điện thoại, nghĩ thầm rằng, dù sao cũng thường xuyên phải ở lại để ghi chép hoặc là sắp xếp lại các tiết mục có vấn đề, nên có lẽ Cao Cẩn Trúc cũng quen rồi.
Tuy nhiên mỗi lần đều xin phép anh một tiếng…..Aiz, nhưng còn mất nửa tiếng nữa mói tan tầm, thật sự gian nan mà.
Sáng sớm sau khi Cao Cẩn Trúc bị tiếng chuông báo thức làm ầm ĩ đến tỉnh giấc, mở mắt ra liền nhìn sang bên cạnh, cực hài lòng! Ôm cổ cô vợ nhà mình.
Ngôn Linh vốn đang rất mệt mỏi, không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông báo thức, nhưng vẫn bị Cao Cẩn Trúc ôm ấp đến có chút tỉnh táo lại.
Mơ mơ màng màng: “Ừm?” một tiếng, sau đó mở 30% biên độ của mắt trái ra nhìn Cao Cẩn Trúc.
“Ngủ thêm một lát đi.” Ngôn Linh liếc mắt nhìn điện thoại di động, thời gian vẫn còn sớm.
Cao Cẩn Trúc hừ nhẹ một tiếng để tượng trưng, biểu đạt cảm xúc hiện tại của mình.
Đối mặt với giọng điệu ngạo kiều quen thuộc này, Ngôn Linh không thể không có chút bối rối, cô cố gắng kể lại chuyện tối hôm qua một cách rõ ràng và cụ thể.
Nhưng Cao Cẩn Trúc vẫn giống như chưa được hài lòng lắm, chỉ thấy anh mở miệng nói: “Vì sao lại không gọi điện thoại cho anh?”
Đúng vậy, Cao Cẩn Trúc về đến nhà không thấy vợ bảo bối, sau khi sạc pin điện thoại thì lập tức gọi cho Ngôn Linh.
Ngôn Linh: “Làm vậy sẽ lãng phí thoại phí, em làm xong sẽ lập tức trực tiếp về nhà thôi mà….”
Đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói cho Cao Cẩn Trúc biết được.
“Vậy anh chờ một chút nhé!” Ngôn Linh cầm điện thoại của Cao Cẩn Trúc rồi nhét vào trong tay anh, sau đó lại dùng điện thoại của mình gọi cho Cao Cẩn Trúc…
Điện thoại của Cao Cẩn Trúc lập tức vang lên tiếng hành khúc êm tai, Ngôn Linh nâng nâng cầm lên nhìn anh, ý bảo anh bắt máy.
Cao Cẩn Trúc ấn nút nghe máy sau đó để điện thoại bên tai, lập tức nghe thấy tiếng nói từ bên trong điện thoại: “Bảo bối, qua đây hôn một cái ~”
Vừa dứt lời, Cao Cẩn Trúc đã nhào tới chỗ Ngôn Linh, người sau kéo người trước hôn đến thất điên bát đảo, thuận tiện kéo tay nhỏ của người trước làm chuyện xấu hổ, tiếp đó thân thể người sau run rẩy một trận, buổi sáng nhạt nhẽo trở nên nồng nhiệt….