Gần đây Ngôn Linh cảm thấy quan hệ giữa mình và vị học đệ kia đã dịu lại một chút, vì thế lại nghĩ đến chuyện phải làm sao để thân thiết với vị học đệ kia.
Cô chọt chọt hông của Kiều Ngọc đang ở bên cạnh hỏi xem anh ta có biết bạn cùng phòng Cao Cẩn Trúc của mình có WeChat nào hay không.
Vẻ mặt Kiều Ngọc khinh thường nói anh không có WeChat nào.
Vì thế Ngôn Linh lại hỏi: “Chẳng lẽ trong lớp em không ai biết QQ của cậu ta sao?
Kiều Ngọc thất thần tìm kiếm ở trên di động, tìm thật lâu cũng không tìm được!
Rõ ràng trong lớp có tới hai mươi người, chẳng lẽ ngay cả QQ người này cũng không có sao?
Ngôn Linh cầm điện thoại của Kiều Ngọc xem đi xem lại, lại xác nhận lần nữa, xác thật không có!
Chuyện này thật sự có chút kì lạ, Kiều Ngọc cũng có chút tò mò, sau đó nghĩ nghĩ, nói: “Hình như trước giờ em chưa từng thấy cậu ấy dùng di động thì phải!”
Ngôn Linh hơi kinh ngạc nói: “…… Không phải chứ? Em mà cũng chú ý tới những chuyện này sao?” Tính tình lơ mơ của Kiều Ngọc làm cô có chút không dám tin tưởng.
Dù sao hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, ngay cả bà cố nội cũng rảnh rỗi không có việc gì dùng điện thoại lướt Weibo đó!
Kiều Ngọc cũng có chút chột dạ đối với trí nhớ của mình: “Để tối nay về phòng ngủ em sẽ hỏi lại một chút vậy, em thật sự chưa từng thấy qua di động của cậu ta.”
Ngôn Linh tỏ vẻ hết sức mong đợi tin tức vào tối đêm nay của anh ta.
Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Kiều Ngọc biết được kết quả đã gấp đến không chờ nổi gửi tin tức đến cho Ngôn Linh:
“Em đã nói rồi mà! Cậu ta không có di động! Mới vừa rồi em còn hỏi thầy, hình như cậu ta chỉ còn một người mẹ ở nhà, hơn nữa gia đình cũng có chút khó khăn, thầy còn nhắc em phải quan tâm cậu ta một chút nữa!”
Ngôn Linh nhìn tin nhắn Kiều Ngọc gửi đến trên di động, cảm giác có chút đau lòng cho học đệ, di động cũng không có, làm sao có thể lên mạng xem tin tức được chứ, khó trách không thích cười như vậy!
Sau đó Ngôn Linh lại đụng phải Cao Cẩn Trúc ở bên ngoài phòng 101.
Bởi vì gần đây nhà trường muốn tổ chức liên hoan đêm để thi đấu tài nghệ, Ngôn Linh đi báo danh làm người chủ trì, vừa lúc đụng phải Cao Cẩn Trúc tới báo danh.
Ngôn Linh đến gần nhìn thoáng qua: “Ồ, học đệ đăng kí kịch câm sao?” Có chút khó khăn đó! Chuyện này phải cần đến kỹ năng diễn xuất thì phải?
Cao Cẩn Trúc “Ừm.” một tiếng chuẩn bị đi, Ngôn Linh lập tức chạy đến bên cạnh anh, cùng đi với anh: “Tôi có chút tò mò đó, vì sao cậu lại thi đấu vậy? Tôi cảm thấy hình như cậu không thích náo nhiệt lắm thì phải?”
Đối mặt với Ngôn Linh nói thẳng không cố kỵ, Cao Cẩn Trúc thản nhiên đáp lại một câu: “Có phần thưởng.”
Ngôn Linh:…… Vừa đơn giản lại khắt khe, mình nhớ rõ phần thưởng của giải nhất là máy tính, giải nhì là di động, còn phần thưởng khuyến khích là 1000 đồng tiền.
“Vậy cậu muốn máy tính kiểu nào? Tôi có thể đi hỏi giúp cậu!” Bởi vì Ngôn Linh nghĩ chắc là người này đang hướng tới phần tưởng của giải nhất, nên đã trực tiếp hỏi như vậy.
Dù sao nhân duyên của Ngôn Linh cũng thực sự không tồi, giải thưởng vừa đúng lúc do vị học trưởng thân quen đi mua, hiện tại có lẽ chính là cơ hội tốt để lôi kéo Cao Cẩn Trúc.
Cao Cẩn Trúc: “…… Không phải máy tính, là một ngàn đồng.”
Ngôn Linh: “…… Khụ, khụ, đúng vậy, cầm tiền ở trong tay mới là thực tế nhất, ha ha.” Có chút xấu hổ.
“Ừm.” Cao Cẩn Trúc đi về phía cổng lớn của trường học.
“Bạn học Cao đi đâu vậy? Không đi ăn cơm sao?” Ngôn Linh có chút tò mò đối với việc Cao Cẩn Trúc không ăn cơm mà chạy ra ngoài trường.
“Dạy thêm.” Cao Cẩn Trúc nói xong nhanh chân rời khỏi, dáng vẻ giống như không nhanh lên thì sẽ bị trễ vậy.
Việc vừa mới kì kèo mè nheo với Ngôn Linh, xác thật có chút lãng phí thời gian.
Ngôn Linh nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của học đệ, trong lòng không khỏi cảm thán một trận: Thật sự là một đứa bé ngoan vừa biết cố gắng lại biết chịu khó!
Thật ra ngay từ đầu Ngôn Linh vẫn không hiểu được vì sao Cao Cẩn Trúc không cần máy tính, ngược lại muốn phần thưởng khuyến khích.
Cho dù vì tiền bạc mới đến thi đấu, thì rõ ràng máy tính kia cũng bán được nhiều tiền hơn! Một ngàn đồng vẫn kém xa.
Nhưng nghĩ lại thì người học đệ cao lãnh thường không thích nói chuyện này, chính là một kẻ khó hiểu, không có khả năng sẽ tự biết cầm đi bán, càng không thể nào trả giá với người ta.
Cuối cùng sau khi ý thức đi dạo một vòng thì cũng trở lại, Ngôn Linh cảm giác được quả nhiên trực tiếp lấy tiền mới là thực tế nhất……
~ Hết chương 10~
Cô chọt chọt hông của Kiều Ngọc đang ở bên cạnh hỏi xem anh ta có biết bạn cùng phòng Cao Cẩn Trúc của mình có WeChat nào hay không.
Vẻ mặt Kiều Ngọc khinh thường nói anh không có WeChat nào.
Vì thế Ngôn Linh lại hỏi: “Chẳng lẽ trong lớp em không ai biết QQ của cậu ta sao?
Kiều Ngọc thất thần tìm kiếm ở trên di động, tìm thật lâu cũng không tìm được!
Rõ ràng trong lớp có tới hai mươi người, chẳng lẽ ngay cả QQ người này cũng không có sao?
Ngôn Linh cầm điện thoại của Kiều Ngọc xem đi xem lại, lại xác nhận lần nữa, xác thật không có!
Chuyện này thật sự có chút kì lạ, Kiều Ngọc cũng có chút tò mò, sau đó nghĩ nghĩ, nói: “Hình như trước giờ em chưa từng thấy cậu ấy dùng di động thì phải!”
Ngôn Linh hơi kinh ngạc nói: “…… Không phải chứ? Em mà cũng chú ý tới những chuyện này sao?” Tính tình lơ mơ của Kiều Ngọc làm cô có chút không dám tin tưởng.
Dù sao hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, ngay cả bà cố nội cũng rảnh rỗi không có việc gì dùng điện thoại lướt Weibo đó!
Kiều Ngọc cũng có chút chột dạ đối với trí nhớ của mình: “Để tối nay về phòng ngủ em sẽ hỏi lại một chút vậy, em thật sự chưa từng thấy qua di động của cậu ta.”
Ngôn Linh tỏ vẻ hết sức mong đợi tin tức vào tối đêm nay của anh ta.
Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Kiều Ngọc biết được kết quả đã gấp đến không chờ nổi gửi tin tức đến cho Ngôn Linh:
“Em đã nói rồi mà! Cậu ta không có di động! Mới vừa rồi em còn hỏi thầy, hình như cậu ta chỉ còn một người mẹ ở nhà, hơn nữa gia đình cũng có chút khó khăn, thầy còn nhắc em phải quan tâm cậu ta một chút nữa!”
Ngôn Linh nhìn tin nhắn Kiều Ngọc gửi đến trên di động, cảm giác có chút đau lòng cho học đệ, di động cũng không có, làm sao có thể lên mạng xem tin tức được chứ, khó trách không thích cười như vậy!
Sau đó Ngôn Linh lại đụng phải Cao Cẩn Trúc ở bên ngoài phòng 101.
Bởi vì gần đây nhà trường muốn tổ chức liên hoan đêm để thi đấu tài nghệ, Ngôn Linh đi báo danh làm người chủ trì, vừa lúc đụng phải Cao Cẩn Trúc tới báo danh.
Ngôn Linh đến gần nhìn thoáng qua: “Ồ, học đệ đăng kí kịch câm sao?” Có chút khó khăn đó! Chuyện này phải cần đến kỹ năng diễn xuất thì phải?
Cao Cẩn Trúc “Ừm.” một tiếng chuẩn bị đi, Ngôn Linh lập tức chạy đến bên cạnh anh, cùng đi với anh: “Tôi có chút tò mò đó, vì sao cậu lại thi đấu vậy? Tôi cảm thấy hình như cậu không thích náo nhiệt lắm thì phải?”
Đối mặt với Ngôn Linh nói thẳng không cố kỵ, Cao Cẩn Trúc thản nhiên đáp lại một câu: “Có phần thưởng.”
Ngôn Linh:…… Vừa đơn giản lại khắt khe, mình nhớ rõ phần thưởng của giải nhất là máy tính, giải nhì là di động, còn phần thưởng khuyến khích là 1000 đồng tiền.
“Vậy cậu muốn máy tính kiểu nào? Tôi có thể đi hỏi giúp cậu!” Bởi vì Ngôn Linh nghĩ chắc là người này đang hướng tới phần tưởng của giải nhất, nên đã trực tiếp hỏi như vậy.
Dù sao nhân duyên của Ngôn Linh cũng thực sự không tồi, giải thưởng vừa đúng lúc do vị học trưởng thân quen đi mua, hiện tại có lẽ chính là cơ hội tốt để lôi kéo Cao Cẩn Trúc.
Cao Cẩn Trúc: “…… Không phải máy tính, là một ngàn đồng.”
Ngôn Linh: “…… Khụ, khụ, đúng vậy, cầm tiền ở trong tay mới là thực tế nhất, ha ha.” Có chút xấu hổ.
“Ừm.” Cao Cẩn Trúc đi về phía cổng lớn của trường học.
“Bạn học Cao đi đâu vậy? Không đi ăn cơm sao?” Ngôn Linh có chút tò mò đối với việc Cao Cẩn Trúc không ăn cơm mà chạy ra ngoài trường.
“Dạy thêm.” Cao Cẩn Trúc nói xong nhanh chân rời khỏi, dáng vẻ giống như không nhanh lên thì sẽ bị trễ vậy.
Việc vừa mới kì kèo mè nheo với Ngôn Linh, xác thật có chút lãng phí thời gian.
Ngôn Linh nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của học đệ, trong lòng không khỏi cảm thán một trận: Thật sự là một đứa bé ngoan vừa biết cố gắng lại biết chịu khó!
Thật ra ngay từ đầu Ngôn Linh vẫn không hiểu được vì sao Cao Cẩn Trúc không cần máy tính, ngược lại muốn phần thưởng khuyến khích.
Cho dù vì tiền bạc mới đến thi đấu, thì rõ ràng máy tính kia cũng bán được nhiều tiền hơn! Một ngàn đồng vẫn kém xa.
Nhưng nghĩ lại thì người học đệ cao lãnh thường không thích nói chuyện này, chính là một kẻ khó hiểu, không có khả năng sẽ tự biết cầm đi bán, càng không thể nào trả giá với người ta.
Cuối cùng sau khi ý thức đi dạo một vòng thì cũng trở lại, Ngôn Linh cảm giác được quả nhiên trực tiếp lấy tiền mới là thực tế nhất……
~ Hết chương 10~