Editor: Melodysoyani.
Sáng sớm đầu mùa xuân, mặt trời nghịch ngợm trèo lên tỏa sáng trên bầu trời xanh.
Mặt trời vốn muốn chiếu ánh sáng đến mọi góc lớn nhỏ, đánh thức mọi người còn đang lười biếng say ngủ.
Thế nhưng bức màn treo bên cửa sổ của phòng ngủ lại quá dày, ánh sáng chỉ có thể chiếu vài tia thưa thớt qua những khe hở nhỏ vào trong.
Sau hai lần bị Ngôn Linh cắt ngắn, hiện giờ rèm cửa sổ đã cách mặt đất đến một mét, bằng không thì ánh mặt trời kia cũng không có cơ hội chiếu vào.
Rốt cuộc, không cần đến ánh sáng của mặt trời, Cao Cẩn Trúc cũng có thể tự động mở mắt ra.
Đợi chút?! Không phải là Ngôn Linh thì mới đúng sao? Sao lại biến thành heo con lười biếng kia rồi?
Đúng vậy, heo con lười biếng đã không còn tồn tại nữa, bởi vì đại bảo bối Cao Cẩn Trúc đã thức rồi.
Cao Cẩn Trúc mở to mắt được một lát, mới nghiêng đầu nhìn vợ còn đang trong giấc mơ đẹp.
Bả đầu bắt đầu từng chút từng chút tiến lại gần bên mặt của vợ, cho đến khi trán chạm trán, mũi chạm mũi.
Cao Cẩn Trúc lắc lắc đầu, dùng chóp mũi của mình cọ cọ mặt, mũi và cằm của vợ.
Thấy vợ mình còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vì vậy anh đã vùi đầu vào trong chăn, lặng lẽ bò sát vào trong.
Sau khi tìm được một vị trí thật tốt trong chăn, Cao Cẩn Trúc lại bắt đầu làm loạn.
Lúc Ngôn Linh tỉnh lại, lập tức cảm giác được có một heo con lười biếng đang nằm trên người mình.
Cô ngẩng đầu nhìn cái ổ chăn cao cao trên người mình, mà trong ổ chăn đó, còn có một người đang sờ soạn liếm cắn.
Ngôn Linh có chút tỉnh táo lại, xốc ổ chăn lên, lập tức nhìn thấy Cao Cẩn Trúc đang vùi đầu vào người mình.
Không còn ổ chăn che lấp, Cao Cẩn Trúc ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Ngôn Linh, lập tức vứt một gương mặt tươi cười làm nũng cho cô.
Nụ cười này có thể nói là hết sức chói mắt!!
Ngôn Linh:| “….Được rồi, được rồi! Tùy anh vậy! Anh muốn làm gì thì tùy anh!”
Vừa đạt được kế hoạch, Cao Cẩn Trúc lập tức tiếp tục đào móc khai phá trên người vợ mình, kéo ra được không ít “chỗ mới”, khiến Ngôn Linh liên tục thở gấp.
Tiếp theo Cao Cẩn Trúc cũng để bảo bối của mình ra trận phóng thích, nhất là vài cái dùng sức cuối cùng trong lúc lên đỉnh, có thể nói là mỗi một cái đều trực tiếp đâm tới dạ dày.
Ngôn Linh cũng bắt đầu hoài nghi mình có thể kiên cường sống tiếp hay không rồi…..
Sau mỗi lần bị Cao Cẩn Trúc giày vò, mông nhỏ của Ngôn Linh đều bị Cao Cẩn Trúc đánh đến đỏ bừng.
Vì thế, rất nhiều lần Ngôn Linh bảo Cao Cẩn Trúc nhẹ một chút, không cần phải sử dụng nhiều lực như thế.
Cao Cẩn Trúc càng nghe càng hiểu, nhưng anh là…không làm được, bởi vậy vào lúc Ngôn Linh nói như thế, anh sẽ càng dùng lực mạnh hơn.
Dù sao thì khi cookie ngọt ngào hóa thân trở thành con hỗ lớn cực kỳ nhiệt tình, cũng khiến cho rất nhiều người vui vẻ đó~~
Cứ như vậy, cuộc sống ngọt ngào của hai người không biết xấu hổ nào đó, cứ hạnh phúc trôi qua như vậy ~~
Cao Cẩn Trúc: Hi ~~
Ngôn Linh: Thắt lưng vẫn còn đau….
~ Hoàn chính văn ~~
Sáng sớm đầu mùa xuân, mặt trời nghịch ngợm trèo lên tỏa sáng trên bầu trời xanh.
Mặt trời vốn muốn chiếu ánh sáng đến mọi góc lớn nhỏ, đánh thức mọi người còn đang lười biếng say ngủ.
Thế nhưng bức màn treo bên cửa sổ của phòng ngủ lại quá dày, ánh sáng chỉ có thể chiếu vài tia thưa thớt qua những khe hở nhỏ vào trong.
Sau hai lần bị Ngôn Linh cắt ngắn, hiện giờ rèm cửa sổ đã cách mặt đất đến một mét, bằng không thì ánh mặt trời kia cũng không có cơ hội chiếu vào.
Rốt cuộc, không cần đến ánh sáng của mặt trời, Cao Cẩn Trúc cũng có thể tự động mở mắt ra.
Đợi chút?! Không phải là Ngôn Linh thì mới đúng sao? Sao lại biến thành heo con lười biếng kia rồi?
Đúng vậy, heo con lười biếng đã không còn tồn tại nữa, bởi vì đại bảo bối Cao Cẩn Trúc đã thức rồi.
Cao Cẩn Trúc mở to mắt được một lát, mới nghiêng đầu nhìn vợ còn đang trong giấc mơ đẹp.
Bả đầu bắt đầu từng chút từng chút tiến lại gần bên mặt của vợ, cho đến khi trán chạm trán, mũi chạm mũi.
Cao Cẩn Trúc lắc lắc đầu, dùng chóp mũi của mình cọ cọ mặt, mũi và cằm của vợ.
Thấy vợ mình còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vì vậy anh đã vùi đầu vào trong chăn, lặng lẽ bò sát vào trong.
Sau khi tìm được một vị trí thật tốt trong chăn, Cao Cẩn Trúc lại bắt đầu làm loạn.
Lúc Ngôn Linh tỉnh lại, lập tức cảm giác được có một heo con lười biếng đang nằm trên người mình.
Cô ngẩng đầu nhìn cái ổ chăn cao cao trên người mình, mà trong ổ chăn đó, còn có một người đang sờ soạn liếm cắn.
Ngôn Linh có chút tỉnh táo lại, xốc ổ chăn lên, lập tức nhìn thấy Cao Cẩn Trúc đang vùi đầu vào người mình.
Không còn ổ chăn che lấp, Cao Cẩn Trúc ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Ngôn Linh, lập tức vứt một gương mặt tươi cười làm nũng cho cô.
Nụ cười này có thể nói là hết sức chói mắt!!
Ngôn Linh:| “….Được rồi, được rồi! Tùy anh vậy! Anh muốn làm gì thì tùy anh!”
Vừa đạt được kế hoạch, Cao Cẩn Trúc lập tức tiếp tục đào móc khai phá trên người vợ mình, kéo ra được không ít “chỗ mới”, khiến Ngôn Linh liên tục thở gấp.
Tiếp theo Cao Cẩn Trúc cũng để bảo bối của mình ra trận phóng thích, nhất là vài cái dùng sức cuối cùng trong lúc lên đỉnh, có thể nói là mỗi một cái đều trực tiếp đâm tới dạ dày.
Ngôn Linh cũng bắt đầu hoài nghi mình có thể kiên cường sống tiếp hay không rồi…..
Sau mỗi lần bị Cao Cẩn Trúc giày vò, mông nhỏ của Ngôn Linh đều bị Cao Cẩn Trúc đánh đến đỏ bừng.
Vì thế, rất nhiều lần Ngôn Linh bảo Cao Cẩn Trúc nhẹ một chút, không cần phải sử dụng nhiều lực như thế.
Cao Cẩn Trúc càng nghe càng hiểu, nhưng anh là…không làm được, bởi vậy vào lúc Ngôn Linh nói như thế, anh sẽ càng dùng lực mạnh hơn.
Dù sao thì khi cookie ngọt ngào hóa thân trở thành con hỗ lớn cực kỳ nhiệt tình, cũng khiến cho rất nhiều người vui vẻ đó~~
Cứ như vậy, cuộc sống ngọt ngào của hai người không biết xấu hổ nào đó, cứ hạnh phúc trôi qua như vậy ~~
Cao Cẩn Trúc: Hi ~~
Ngôn Linh: Thắt lưng vẫn còn đau….
~ Hoàn chính văn ~~