Quyên, Thiên với Khoa chạy hết chỗ này đến chỗ kia, sân bóng rổ, sân đá bóng, hồ bơi,... chỗ nào có thể cũng tìm hết rồi mà vẫn chưa thấy An đâu
- Còn chỗ nào chưa tìm nữa không? – Thiên chống tay lên đầu gối thở, áo thể thao cậu đang mặc cũng thấm mổ hôi, dính bết vô cả lưng. Quyên đưa tay chống nạnh, miệng lẩm bẩm gì đó
- Hình như là còn... nhà vệ sinh – Cô reo lên, Thiên với Khoa nghệt mặt. Nhà vệ sinh thì chỉ có thể là nhà vệ sinh nữ thôi chứ nhà vệ sinh nam thì không thể nào. Cả đám nhanh chóng chạy đến khu vệ sinh, Quyên bước vào vệ sinh nữ, mở từng phòng, từng phòng một. Thiên với Khoa đứng ngoài, lấy điện thoại ra xem giờ. Còn 10 phút nữa, may là trận đấu hôm nay được giải lao tới 20 phút, không thì chắc chạy đua với thời gian mà mệt chết mất.
- Sao rồi? – Thấy Quyên vừa bước ra, Thiên chưa kịp nhìn Khoa đã hỏi.
- Không thấy – Quyên thất vọng nói. Thiên hơi nhíu mày, nhà vệ sinh cũng không có, vậy chứ ở đâu?
- Khu nữ không thấy chứ chả lẽ ở khu nam – Thiên đưa tay xoa cằm nói, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
- Để em xem thử - Quyên nói liền xông pha vào vệ sinh nam, nói ngại thì nó không ngại đâu, nam nữ đối với nó đều là người cả. Cả bọn cũng không nghĩ là vừa bước vô vệ sinh nam lại thấy hai cô gái trong đó, một cô ngồi bệt dưới đất, một cô giơ tay đang định làm gì đó thì phải.
- -----------------------------------------------------
- Lại định làm gì em gái tôi? – Anh tôi nắm lấy cổ tay Giang, siết hơi chặt nên cô có hơi nhói đau.
- Ca ca, đến sớm quá rồi – Tôi trề môi nói, dù gì cũng chưa chết mà, mấy người này đến hốt xác nó về cũng được mà.
- Muộn thêm tí nữa là tao tốn tiền đi viếng mày à! – Quyên liếc nhin tôi, tôi cười cười gật đầu. Lại thấy nó quay qua nhìn Giang, nhỏ bạn tôi không định ra tay đấy chứ?
- Hơ, bạn học Giang. Chọn chỗ cũng được đấy, làm bọn này chạy muốn đứt hơi. Mà cậu không sợ đang làm “chuyện ấy” thì có anh nào vào đây vệ sinh sao? – Lợn lấy tay vuốt má Giang, nói còn cố ý nhấn mạnh chữ “chuyện ấy” nữa, ê mấy mẹ, trong sáng xíu nha:))))
- Khoa cứu tớ - Giang nhìn sang cậu ấy cầu cứu, má nghe cái chữ Khoa người ta gọi mà tôi ngứa tai á.
- Ai làm nấy chịu – Cậu ấy không nhanh không chậm nói từng chữ, tôi cười chống tay xuống nền đất đứng dậy, sao nó khó khăn quá vậy trời?!
- Giang này, áp dụng theo định lý “nợ gì trả đấy” của Bờ ép ép tôi thì, tôi có thể chứng minh được cậu ngu cỡ nào – Lợn cười nham hiểm, từ lúc nào nó lại nghĩ ra được cái định lý quỷ dị vậy trời...
- Tôi không cố ý mà – Giang cúi đầu nói nhỏ.
- Dạ cậu đâu cố ý đâu, cậu chỉ cố tình thôi. Tôi nhìn con An mà tôi xót thay nó á – Lợn nói lớn, Giang nuốt nước bọt cái ực. Ờ thì, nhiều khi tôi nói tôi đã ác rồi mà có khi con Bê ép ép của tôi, nó còn ác gấp bội í, chỉ là nó không thể hiện ra thôi.
- Thôi mày, hù người ta quài – Tôi nói với vẻ hơi khinh bỉ bạn nào đó, đúng hết trò để chơi hay sao mang tôi ra đùa vậy.
- Sao nay mày hiền quá thế? – Lợn tròn mắt nhìn tôi hỏi, tôi làm bỏ hất tóc.
- Tao mà không hiền thì còn ai hiền, ai da – Ta nói hất tóc thì cũng phải có nghệ thuật, mà không biết tôi hất kiểu gì mạnh quá, cái đuôi tóc nó dí vào vết thương trên mặt, làng nước ơi nó đau, nó xót.
- Hất thì hất vừa vừa thôi, mày có hất quá cũng không ai khen mày đẹp đâu – Anh tôi chỉ biết nhìn tôi vừa nói vừa lắc đầu, tôi cúi đầu cười.
- Giang này, tôi chỉ cần cậu nói xin lỗi một câu thôi, làm được không? – Tôi nhìn người con gái trước mặt, cũng xinh gái chớ bộ, nhìn cũng hiền từ lắm mà.
- Tôi xin lỗi mà cũng cảm ơn cậu – Giang nói, con Lợn đứng đó chống hông nhìn tôi. Khỏi hỏi cũng biết nó đang nghĩ là tôi sẽ bày trò gì đó vui vui, ai dè, chỉ vọn vẹn một câu xin lỗi.
- Hì, đi thôi. Chắc cũng hết giờ giải lao rồi đó – Tôi nhắc anh tôi, Quyên lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ
- Ể, mày không nhắc chắc cũng quên á. Còn có hơn 5 phút thôi này – Quyên nhìn cả bọn nói, quay qua nhìn Giang, chớp chớp mắt vài cái rồi lại quay đi (Cạn ngôn để làm thoại rồi a~)
- ---------------------------------------------------------------
Bốn người nối đuôi nhau đi vào sân, riêng An yên vị trên lưng Thiên. Tác giả nói thật nhá, dù gì cũng chỉ bị thương ngoài da chứ có phải gãy chân hay thương tật gì đâu, mà bày đặt, cõng bế này nọ, tui nhìn tui cũng ghen tỵ chứ bộ:(((
- Thả em xuống – An dãy đành đành như cá mắc cạn trên lưng Thiên, cậu đành thả cô em của mình xuống giữa đường. Nó chạy lạch bạch qua chỗ Quyên.
- Mua đồ tao nói chưa? – An nói chìa tay ra trước mặt Quyên
- Đồ gì? – Quyên ngơ ngác hỏi lại. Ê giờ An quay lại mượn dao của Giang rồi tự vẫn luôn được không?
- Thuốc sát trùng với băng gạc đó mẹ - An nói âm lượng hơi to nên một số người gần đó quay qua nhìn, An nuốt nước bọt hơi lảng mắt nhìn xuống dưới chân.
- Nè, mày cũng đoán trước được bị như này mà kêu tao mua nhỉ? – Quyên đưa bịch thuốc cho An nói
- Không phải mua cho tao, mua cho thằng Phạm cơ – An nói rồi nhìn sang Khoa đang nói chuyện với Thiên.
- Trời ơi, cũng biết lo lắng cho Crush quá ha – Quyên bắt đầu dở giọng trêu An.
- Ngậm cái mõm heo của mày vào nha – An nói chạy lẹ qua chỗ anh mình, thử không chạy coi chắc bị Quyên đè ra đập á.
- Mày thèm mùi nhang lắm rồi đó con – Quyên chống nạnh nói, đúng chỉ có con bạn cô mới có thể giỡn mặt cô được như vậy. An đi qua đứng cạnh Khoa, vỗ nhẹ vai gọi cậu.
- Ê Phạm, nãy té đau không? – Khoa nghe tiếng An gọi thì quay lại nhìn, bịch thuốc trên tay An vô tình lọt vào mắt cậu.
- Hơi hơi, xém nữa bể mặt – Khoa chẹp miệng nói.
- Sao chưa chết luôn cho rồi? – An nói vẻ không phục, trù chắc không ai ác bằng An.
- Ngồi xuống, bà mày dán băng cho – An nói rồi kéo Khoa ngồi xuống. Ừ gọi là ngồi á, mà không phải ngồi ghế mà là ngồi bệt dưới đất á, con bà An bà ngồi xổm đó biết sao bả ngồi xổm hôm, bả sợ bẩn quần-.- thế mà cho Khoa ngồi bệt dưới đất, bất công.
- Ê mày làm nhẹ tay thôi, đau bỏ mẹ luôn á – Khoa hơi kêu lên, An nhíu mày giữ cái tay đang cua loạn xọa của Khoa, cua cua chốc hồi trúng cái gì là không biết đâu à.
- Mày ngồi im mới làm nhẹ được chứ - An nói lớn, Khoa đành ngồi im cho An tự hoành hành. Thiên với Quyên đứng ở một góc nhìn, một khung cảnh lấy màu nền là màu xanh của cỏ nhân tạo, hai người một nam một nữ ngồi đó. Người nữ tận tình đổ nước sát trùng cho vết thương của người nam, rồi lấy băng cá nhân dán cẩn thận từng tí một, ước gì... thời gian khi đó dừng lại để họ được như vậy mãi nhỉ!
- Xong rồi – An reo lên, nhìn thành quả của mình. Không tệ, nó cũng có khiếu dán băng cá nhân chứ bộ.
- Ê chưa xong mà, còn tay với đầu gối tao nữa – Khoa nói kèm đưa tay ra trước. An lại tiếp tục làm việc khi nãy, đổ nước sát trùng, rồi lấy băng gạc quấn vào. Nó cũng có khiếu làm y tá chứ bộ.
- An, mấy vết thương ở người mày không sao chứ? – Thiên đi đến chỗ An với Khoa, cũng sắp đến giờ vào hiệp 3 rồi (5 phút hơn mà nó lâu quá vại:3)
- Xíu nữa để em tự dán mấy cái băng cá nhân vô là được – An cười, xém nữa là quên mất mấy vết thương của nó rồi.
- Để tao làm cho – Thiên sấn tới cầm lấy bịch thuốc liền bị An ngăn lại.
- Thôi khỏi, để đó xíu con Lợn làm cho cũng được. Ca mau vào thi đấu đi – An nói rồi đẩy lưng Thiên vào trong sân, Khoa với Quyên cũng đi theo đằng sau.
- Cố lên – An với Quyên đồng thanh. Phải cố chứ, chả nhẽ để hiệp cuối mới thua sao được. An ra dãy ghế khán giả ngồi, mắt nhìn chăm chăm bóng người quen thuộc ấy, vẫn như thường ngày nhưng mà hôm nay có thêm mấy cái băng cá nhân với băng gạc trắng của nó có vẻ đẹp hơn thì phải:))))
- --------Bổn cô nương cạn ngôn rầu đây----------------------------------
Kết thúc trận đấu, trường An dẫn trước là 25 – 21, tất nhiên là thắng rồi. An nhảy chân sáo với Quyên ra ngoài cửa.
- Mày với thằng Phạm hợp ghê – Quyên nhìn An rồi nhìn Khoa nói. An chớp mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Thì đó, đến bị thương cũng dán băng cặp nữa – Quyên nói An mới để ý, lấy tay sờ lên vết thương đã được dán băng cá nhân ở má mình, đau điếng á.
- Hợp cái quần què – An nói, phía sau Khoa cũng nói vọng lên. Ờ thì hơi hợp thật, đồng thanh luôn kìa....
- -------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng cũng xong chương 18, dời ơi phải nói cái chương này là dở nhất truyện xàm nhất truyện á, với lại chương này tớ cạn ngôn nhiều quá nên hóa ra dở luôn:))
Mấy cậu đọc thông cảm cho tớ, mơn nhìu nhìuuuuu
- Còn chỗ nào chưa tìm nữa không? – Thiên chống tay lên đầu gối thở, áo thể thao cậu đang mặc cũng thấm mổ hôi, dính bết vô cả lưng. Quyên đưa tay chống nạnh, miệng lẩm bẩm gì đó
- Hình như là còn... nhà vệ sinh – Cô reo lên, Thiên với Khoa nghệt mặt. Nhà vệ sinh thì chỉ có thể là nhà vệ sinh nữ thôi chứ nhà vệ sinh nam thì không thể nào. Cả đám nhanh chóng chạy đến khu vệ sinh, Quyên bước vào vệ sinh nữ, mở từng phòng, từng phòng một. Thiên với Khoa đứng ngoài, lấy điện thoại ra xem giờ. Còn 10 phút nữa, may là trận đấu hôm nay được giải lao tới 20 phút, không thì chắc chạy đua với thời gian mà mệt chết mất.
- Sao rồi? – Thấy Quyên vừa bước ra, Thiên chưa kịp nhìn Khoa đã hỏi.
- Không thấy – Quyên thất vọng nói. Thiên hơi nhíu mày, nhà vệ sinh cũng không có, vậy chứ ở đâu?
- Khu nữ không thấy chứ chả lẽ ở khu nam – Thiên đưa tay xoa cằm nói, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
- Để em xem thử - Quyên nói liền xông pha vào vệ sinh nam, nói ngại thì nó không ngại đâu, nam nữ đối với nó đều là người cả. Cả bọn cũng không nghĩ là vừa bước vô vệ sinh nam lại thấy hai cô gái trong đó, một cô ngồi bệt dưới đất, một cô giơ tay đang định làm gì đó thì phải.
- -----------------------------------------------------
- Lại định làm gì em gái tôi? – Anh tôi nắm lấy cổ tay Giang, siết hơi chặt nên cô có hơi nhói đau.
- Ca ca, đến sớm quá rồi – Tôi trề môi nói, dù gì cũng chưa chết mà, mấy người này đến hốt xác nó về cũng được mà.
- Muộn thêm tí nữa là tao tốn tiền đi viếng mày à! – Quyên liếc nhin tôi, tôi cười cười gật đầu. Lại thấy nó quay qua nhìn Giang, nhỏ bạn tôi không định ra tay đấy chứ?
- Hơ, bạn học Giang. Chọn chỗ cũng được đấy, làm bọn này chạy muốn đứt hơi. Mà cậu không sợ đang làm “chuyện ấy” thì có anh nào vào đây vệ sinh sao? – Lợn lấy tay vuốt má Giang, nói còn cố ý nhấn mạnh chữ “chuyện ấy” nữa, ê mấy mẹ, trong sáng xíu nha:))))
- Khoa cứu tớ - Giang nhìn sang cậu ấy cầu cứu, má nghe cái chữ Khoa người ta gọi mà tôi ngứa tai á.
- Ai làm nấy chịu – Cậu ấy không nhanh không chậm nói từng chữ, tôi cười chống tay xuống nền đất đứng dậy, sao nó khó khăn quá vậy trời?!
- Giang này, áp dụng theo định lý “nợ gì trả đấy” của Bờ ép ép tôi thì, tôi có thể chứng minh được cậu ngu cỡ nào – Lợn cười nham hiểm, từ lúc nào nó lại nghĩ ra được cái định lý quỷ dị vậy trời...
- Tôi không cố ý mà – Giang cúi đầu nói nhỏ.
- Dạ cậu đâu cố ý đâu, cậu chỉ cố tình thôi. Tôi nhìn con An mà tôi xót thay nó á – Lợn nói lớn, Giang nuốt nước bọt cái ực. Ờ thì, nhiều khi tôi nói tôi đã ác rồi mà có khi con Bê ép ép của tôi, nó còn ác gấp bội í, chỉ là nó không thể hiện ra thôi.
- Thôi mày, hù người ta quài – Tôi nói với vẻ hơi khinh bỉ bạn nào đó, đúng hết trò để chơi hay sao mang tôi ra đùa vậy.
- Sao nay mày hiền quá thế? – Lợn tròn mắt nhìn tôi hỏi, tôi làm bỏ hất tóc.
- Tao mà không hiền thì còn ai hiền, ai da – Ta nói hất tóc thì cũng phải có nghệ thuật, mà không biết tôi hất kiểu gì mạnh quá, cái đuôi tóc nó dí vào vết thương trên mặt, làng nước ơi nó đau, nó xót.
- Hất thì hất vừa vừa thôi, mày có hất quá cũng không ai khen mày đẹp đâu – Anh tôi chỉ biết nhìn tôi vừa nói vừa lắc đầu, tôi cúi đầu cười.
- Giang này, tôi chỉ cần cậu nói xin lỗi một câu thôi, làm được không? – Tôi nhìn người con gái trước mặt, cũng xinh gái chớ bộ, nhìn cũng hiền từ lắm mà.
- Tôi xin lỗi mà cũng cảm ơn cậu – Giang nói, con Lợn đứng đó chống hông nhìn tôi. Khỏi hỏi cũng biết nó đang nghĩ là tôi sẽ bày trò gì đó vui vui, ai dè, chỉ vọn vẹn một câu xin lỗi.
- Hì, đi thôi. Chắc cũng hết giờ giải lao rồi đó – Tôi nhắc anh tôi, Quyên lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ
- Ể, mày không nhắc chắc cũng quên á. Còn có hơn 5 phút thôi này – Quyên nhìn cả bọn nói, quay qua nhìn Giang, chớp chớp mắt vài cái rồi lại quay đi (Cạn ngôn để làm thoại rồi a~)
- ---------------------------------------------------------------
Bốn người nối đuôi nhau đi vào sân, riêng An yên vị trên lưng Thiên. Tác giả nói thật nhá, dù gì cũng chỉ bị thương ngoài da chứ có phải gãy chân hay thương tật gì đâu, mà bày đặt, cõng bế này nọ, tui nhìn tui cũng ghen tỵ chứ bộ:(((
- Thả em xuống – An dãy đành đành như cá mắc cạn trên lưng Thiên, cậu đành thả cô em của mình xuống giữa đường. Nó chạy lạch bạch qua chỗ Quyên.
- Mua đồ tao nói chưa? – An nói chìa tay ra trước mặt Quyên
- Đồ gì? – Quyên ngơ ngác hỏi lại. Ê giờ An quay lại mượn dao của Giang rồi tự vẫn luôn được không?
- Thuốc sát trùng với băng gạc đó mẹ - An nói âm lượng hơi to nên một số người gần đó quay qua nhìn, An nuốt nước bọt hơi lảng mắt nhìn xuống dưới chân.
- Nè, mày cũng đoán trước được bị như này mà kêu tao mua nhỉ? – Quyên đưa bịch thuốc cho An nói
- Không phải mua cho tao, mua cho thằng Phạm cơ – An nói rồi nhìn sang Khoa đang nói chuyện với Thiên.
- Trời ơi, cũng biết lo lắng cho Crush quá ha – Quyên bắt đầu dở giọng trêu An.
- Ngậm cái mõm heo của mày vào nha – An nói chạy lẹ qua chỗ anh mình, thử không chạy coi chắc bị Quyên đè ra đập á.
- Mày thèm mùi nhang lắm rồi đó con – Quyên chống nạnh nói, đúng chỉ có con bạn cô mới có thể giỡn mặt cô được như vậy. An đi qua đứng cạnh Khoa, vỗ nhẹ vai gọi cậu.
- Ê Phạm, nãy té đau không? – Khoa nghe tiếng An gọi thì quay lại nhìn, bịch thuốc trên tay An vô tình lọt vào mắt cậu.
- Hơi hơi, xém nữa bể mặt – Khoa chẹp miệng nói.
- Sao chưa chết luôn cho rồi? – An nói vẻ không phục, trù chắc không ai ác bằng An.
- Ngồi xuống, bà mày dán băng cho – An nói rồi kéo Khoa ngồi xuống. Ừ gọi là ngồi á, mà không phải ngồi ghế mà là ngồi bệt dưới đất á, con bà An bà ngồi xổm đó biết sao bả ngồi xổm hôm, bả sợ bẩn quần-.- thế mà cho Khoa ngồi bệt dưới đất, bất công.
- Ê mày làm nhẹ tay thôi, đau bỏ mẹ luôn á – Khoa hơi kêu lên, An nhíu mày giữ cái tay đang cua loạn xọa của Khoa, cua cua chốc hồi trúng cái gì là không biết đâu à.
- Mày ngồi im mới làm nhẹ được chứ - An nói lớn, Khoa đành ngồi im cho An tự hoành hành. Thiên với Quyên đứng ở một góc nhìn, một khung cảnh lấy màu nền là màu xanh của cỏ nhân tạo, hai người một nam một nữ ngồi đó. Người nữ tận tình đổ nước sát trùng cho vết thương của người nam, rồi lấy băng cá nhân dán cẩn thận từng tí một, ước gì... thời gian khi đó dừng lại để họ được như vậy mãi nhỉ!
- Xong rồi – An reo lên, nhìn thành quả của mình. Không tệ, nó cũng có khiếu dán băng cá nhân chứ bộ.
- Ê chưa xong mà, còn tay với đầu gối tao nữa – Khoa nói kèm đưa tay ra trước. An lại tiếp tục làm việc khi nãy, đổ nước sát trùng, rồi lấy băng gạc quấn vào. Nó cũng có khiếu làm y tá chứ bộ.
- An, mấy vết thương ở người mày không sao chứ? – Thiên đi đến chỗ An với Khoa, cũng sắp đến giờ vào hiệp 3 rồi (5 phút hơn mà nó lâu quá vại:3)
- Xíu nữa để em tự dán mấy cái băng cá nhân vô là được – An cười, xém nữa là quên mất mấy vết thương của nó rồi.
- Để tao làm cho – Thiên sấn tới cầm lấy bịch thuốc liền bị An ngăn lại.
- Thôi khỏi, để đó xíu con Lợn làm cho cũng được. Ca mau vào thi đấu đi – An nói rồi đẩy lưng Thiên vào trong sân, Khoa với Quyên cũng đi theo đằng sau.
- Cố lên – An với Quyên đồng thanh. Phải cố chứ, chả nhẽ để hiệp cuối mới thua sao được. An ra dãy ghế khán giả ngồi, mắt nhìn chăm chăm bóng người quen thuộc ấy, vẫn như thường ngày nhưng mà hôm nay có thêm mấy cái băng cá nhân với băng gạc trắng của nó có vẻ đẹp hơn thì phải:))))
- --------Bổn cô nương cạn ngôn rầu đây----------------------------------
Kết thúc trận đấu, trường An dẫn trước là 25 – 21, tất nhiên là thắng rồi. An nhảy chân sáo với Quyên ra ngoài cửa.
- Mày với thằng Phạm hợp ghê – Quyên nhìn An rồi nhìn Khoa nói. An chớp mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Thì đó, đến bị thương cũng dán băng cặp nữa – Quyên nói An mới để ý, lấy tay sờ lên vết thương đã được dán băng cá nhân ở má mình, đau điếng á.
- Hợp cái quần què – An nói, phía sau Khoa cũng nói vọng lên. Ờ thì hơi hợp thật, đồng thanh luôn kìa....
- -------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng cũng xong chương 18, dời ơi phải nói cái chương này là dở nhất truyện xàm nhất truyện á, với lại chương này tớ cạn ngôn nhiều quá nên hóa ra dở luôn:))
Mấy cậu đọc thông cảm cho tớ, mơn nhìu nhìuuuuu