Buổi tối đẹp trời của mùng 6 Tết ở quá hải sản...
Cậu ấy gạt chân chống xe, quay lại tháo mũ cho tôi rồi cả hai cùng bước vô.
Cảm giác từng đợt máu nóng đang dồn về mặt tôi. Ngại thật a!
Vừa thấy mặt, còn chưa kịp chào hỏi gì cả lũ đã bôm bốp từ thằng Hoàng ngồi cạnh tôi đến con Bờ ép×2 Uyên, rồi cả Minh Anh, lớp trưởng cũng hùa vào nói.
- Ôi cha bay ơi, vợ chồng có khác, liên hoan cũng đi chung kìa bay.
- Ta nói nó ga tô gì đâu á.
- Cơm chó ở khắp mọi nơi, trên khắp mọi miền nha mấy bé ơi!!!
Cả lũ mười hai đứa trừ tôi với cậu ấy là mười đứa, mỗi đứa vài câu rót thành một câu chuyện dài.
Bữa đấy cái góc chúng tôi ngồi là rôm rả nhất quán.
Tôi dễ ăn, dễ uống, cái gì cũng có thể bỏ vô mồm được. Do dư âm của trận ngủ khi sáng, bụng tôi vẫn chưa bỏ được thứ gì.
Sau đó vì đói nên vứt bỏ liêm sỉ, vứt bỏ mọi ánh mắt đang chĩa về phía mình để ăn.
Cứ ăn thôi, còn đồ ăn từ đâu vô chén rôi thì không biết. Chợt ngẩng lên, tôi bắt gặp cậu ấy còn đang bóc dở con tôm luộc bỏ qua bát tôi, tôi nhìn bát cậu, "sạch trơn ~".
- Ê ê hai con người kia, bay ăn vừa thôi cho con dân ăn với chứ - Cái Uyên nhìn tôi lại nhìn cậu ấy, tôi cười trừ.
- Xin lỗi, mới xuống xe hơi đói.
Tôi nói rồi chấm miếng tôm bỏ miệng nhai ngon lành.
Lúc đấy bé Uyên đã biết ăn bất càn đời là như nào.
Sau đấy có cô gái gắp ngược lại miếng tôm đã được bóc sẵn trong chén mình qua cho cái chén sạch nhẵn kia, kèm lời nhắn "ăn đi kẻo đói".
Tôi lại cúi xuống ăn lấy ăn để, ăn mãi cũng chán liền ngẩng đầu nhìn thiên hạ mới phát hiện trên bàn có rải rác mấy lon bia. Miệng tôi vẫn nhai nhồm nhoàm:D
- Bọn mày gọi bia à, không sợ ba má chửi hay gì?
- Có gì thì bảo do đứa tổ trưởng lôi kéo.
- Á đù lũ chúng mày được.
Tôi vẫn gặm miếng mực trong mồm, trợn mắt nhìn cái bàn ăn. Còn lũ nào mất nết hơn cái lũ này không?
- Ăn vừa thôi lát no quá lại lăn ra như heo, rồi không chở tao về được.
Cậu ấy bỗng cốc đầu tôi, nói nhỏ. Giọng vốn đã khàn, có chút cồn vô như tăng thêm độ khàn, tôi nhìn cậu ấy.
- Cùng lắm quăng mày lại thôi.
- Mày nỡ đối xử thế với người cõng mày bảy tầng lầu à? -.-
- Tao xin nhắc lại chỉ có năm tầng thôi, là "năm tầng" thôi, với cả do mày tự nguyện mà ~
- Ờ cũng đúng, cõng thế giới trên lưng là phải tự nguyện. Hehee...
Tôi giật mình quay lại nhìn cậu. Không phải do chất cồn tác dụng làm não cậu bị úng chứ?
- Thôi bớt nói tào lao đi má, lo ăn đi xíu hốt về cho.
...
Tan tiệc cả lũ tạm biệt nhau đi về. Cái tổ này tính ra cũng chơi sang, đã ăn lắm còn chọn hải sản. Cái bill lòi ra cũng trên dưới triệu bạc chứ có nhiều đâu.
An thầm khóc, cô khóc tại sao cho cô vô cái tổ này để rồi lạc lõng quá.
An nhìn cậu Crush đang bá vai mình để đứng vững, cô lại khóc lần hai.
Tôi biết cậu ta sẽ say, nhưng không nghĩ say ngoắc cần câu thế này!!
Giữa bầu trời đêm nhiều sao, hơi se lạnh, có cô gái gồng mình để ném thằng Crush trời đánh ngồi lên trên xe. Cô đề máy, rồi vặn ga lao đi. Cũng may hôm đấy Việt Anh đi xe ga.
Việt Anh say, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào lưng An. Cậu vẫn thở đều, đôi lúc còn lẩm bẩm gì đó rồi vòng tay ôm lấy An.
An giật mình, An run, An hoảng, An xém trượt bánh xe, An xém để hai đứa lăn tự do ra đường!
- Này thằng chó, nhà mày ở đâu?
- Hở, trái đất.
- Con mẹ mày!!...
Việt Anh nửa tỉnh nửa mơ, An vừa bực vừa lo. Cô lôi điện thoại, bấm vội gọi cho anh trai.
Anh trai cô bên kia điện thoại cố nín cười, bình tĩnh nhắn nhủ con em "không biết nhà nó thì đưa về nhà mình cũng được, ba mẹ đi Tết với công ty tối mai mới về lận".
An thầm nghĩ có thể trùng hợp vậy luôn sao?!
Rồi cô cũng vòng xe về hướng nhà mình, tay vô thức nắm lấy tay cậu Crush đặt bên hông mình.
Eo ôi tôi thề với con dân là tay cậu ấy ấm dã man luôn í!!
Giọng nói Việt Anh trầm lặng, hơi khàn vang bên tai An.
- Quan hệ của tao với mày là gì thế?
Tết năm lớp bảy cậu hỏi tôi câu đó một lần, sau đó Tết năm lớp chín cậu cũng tự trả lời, rằng "nó không xác định!"
Cậu ấy gạt chân chống xe, quay lại tháo mũ cho tôi rồi cả hai cùng bước vô.
Cảm giác từng đợt máu nóng đang dồn về mặt tôi. Ngại thật a!
Vừa thấy mặt, còn chưa kịp chào hỏi gì cả lũ đã bôm bốp từ thằng Hoàng ngồi cạnh tôi đến con Bờ ép×2 Uyên, rồi cả Minh Anh, lớp trưởng cũng hùa vào nói.
- Ôi cha bay ơi, vợ chồng có khác, liên hoan cũng đi chung kìa bay.
- Ta nói nó ga tô gì đâu á.
- Cơm chó ở khắp mọi nơi, trên khắp mọi miền nha mấy bé ơi!!!
Cả lũ mười hai đứa trừ tôi với cậu ấy là mười đứa, mỗi đứa vài câu rót thành một câu chuyện dài.
Bữa đấy cái góc chúng tôi ngồi là rôm rả nhất quán.
Tôi dễ ăn, dễ uống, cái gì cũng có thể bỏ vô mồm được. Do dư âm của trận ngủ khi sáng, bụng tôi vẫn chưa bỏ được thứ gì.
Sau đó vì đói nên vứt bỏ liêm sỉ, vứt bỏ mọi ánh mắt đang chĩa về phía mình để ăn.
Cứ ăn thôi, còn đồ ăn từ đâu vô chén rôi thì không biết. Chợt ngẩng lên, tôi bắt gặp cậu ấy còn đang bóc dở con tôm luộc bỏ qua bát tôi, tôi nhìn bát cậu, "sạch trơn ~".
- Ê ê hai con người kia, bay ăn vừa thôi cho con dân ăn với chứ - Cái Uyên nhìn tôi lại nhìn cậu ấy, tôi cười trừ.
- Xin lỗi, mới xuống xe hơi đói.
Tôi nói rồi chấm miếng tôm bỏ miệng nhai ngon lành.
Lúc đấy bé Uyên đã biết ăn bất càn đời là như nào.
Sau đấy có cô gái gắp ngược lại miếng tôm đã được bóc sẵn trong chén mình qua cho cái chén sạch nhẵn kia, kèm lời nhắn "ăn đi kẻo đói".
Tôi lại cúi xuống ăn lấy ăn để, ăn mãi cũng chán liền ngẩng đầu nhìn thiên hạ mới phát hiện trên bàn có rải rác mấy lon bia. Miệng tôi vẫn nhai nhồm nhoàm:D
- Bọn mày gọi bia à, không sợ ba má chửi hay gì?
- Có gì thì bảo do đứa tổ trưởng lôi kéo.
- Á đù lũ chúng mày được.
Tôi vẫn gặm miếng mực trong mồm, trợn mắt nhìn cái bàn ăn. Còn lũ nào mất nết hơn cái lũ này không?
- Ăn vừa thôi lát no quá lại lăn ra như heo, rồi không chở tao về được.
Cậu ấy bỗng cốc đầu tôi, nói nhỏ. Giọng vốn đã khàn, có chút cồn vô như tăng thêm độ khàn, tôi nhìn cậu ấy.
- Cùng lắm quăng mày lại thôi.
- Mày nỡ đối xử thế với người cõng mày bảy tầng lầu à? -.-
- Tao xin nhắc lại chỉ có năm tầng thôi, là "năm tầng" thôi, với cả do mày tự nguyện mà ~
- Ờ cũng đúng, cõng thế giới trên lưng là phải tự nguyện. Hehee...
Tôi giật mình quay lại nhìn cậu. Không phải do chất cồn tác dụng làm não cậu bị úng chứ?
- Thôi bớt nói tào lao đi má, lo ăn đi xíu hốt về cho.
...
Tan tiệc cả lũ tạm biệt nhau đi về. Cái tổ này tính ra cũng chơi sang, đã ăn lắm còn chọn hải sản. Cái bill lòi ra cũng trên dưới triệu bạc chứ có nhiều đâu.
An thầm khóc, cô khóc tại sao cho cô vô cái tổ này để rồi lạc lõng quá.
An nhìn cậu Crush đang bá vai mình để đứng vững, cô lại khóc lần hai.
Tôi biết cậu ta sẽ say, nhưng không nghĩ say ngoắc cần câu thế này!!
Giữa bầu trời đêm nhiều sao, hơi se lạnh, có cô gái gồng mình để ném thằng Crush trời đánh ngồi lên trên xe. Cô đề máy, rồi vặn ga lao đi. Cũng may hôm đấy Việt Anh đi xe ga.
Việt Anh say, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào lưng An. Cậu vẫn thở đều, đôi lúc còn lẩm bẩm gì đó rồi vòng tay ôm lấy An.
An giật mình, An run, An hoảng, An xém trượt bánh xe, An xém để hai đứa lăn tự do ra đường!
- Này thằng chó, nhà mày ở đâu?
- Hở, trái đất.
- Con mẹ mày!!...
Việt Anh nửa tỉnh nửa mơ, An vừa bực vừa lo. Cô lôi điện thoại, bấm vội gọi cho anh trai.
Anh trai cô bên kia điện thoại cố nín cười, bình tĩnh nhắn nhủ con em "không biết nhà nó thì đưa về nhà mình cũng được, ba mẹ đi Tết với công ty tối mai mới về lận".
An thầm nghĩ có thể trùng hợp vậy luôn sao?!
Rồi cô cũng vòng xe về hướng nhà mình, tay vô thức nắm lấy tay cậu Crush đặt bên hông mình.
Eo ôi tôi thề với con dân là tay cậu ấy ấm dã man luôn í!!
Giọng nói Việt Anh trầm lặng, hơi khàn vang bên tai An.
- Quan hệ của tao với mày là gì thế?
Tết năm lớp bảy cậu hỏi tôi câu đó một lần, sau đó Tết năm lớp chín cậu cũng tự trả lời, rằng "nó không xác định!"