Tôi và cậu ấy tiếp tục học với nhau hết nửa học kì I năm Mười hai.
Anh trai tôi lên đại học cũng đến thành phố khác học.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình như đứa bị bỏ rơi vậy.
Anh tôi học thành phố khác sau đó đến cậu cũng nói phải qua Mỹ du học.
Cậu học giỏi, qua đấy học cao hơn là điều đương nhiên.
Tôi chỉ thắc mắc, sao hai người họ đi cùng nhau mà không lôi tôi theo với.
Giống như những lần trước chẳng hạn, đi ăn đi uống, đi gây chuyện... đều có lôi tôi theo làm bù nhìn cơ mà?
Món quà cuối cùng cậu đưa tôi là sợi dây chuyền bạc, có gắn mặt cỏ ba lá.
Cậu đeo cho tôi rồi dặn dò kĩ càng, "chờ tao về, đừng đi lấy chồng luôn nha tao biết sẽ không thằng nào đui mà lấy mày đâu."
- Tao nghĩ trước khi mày lên máy bay mày nên bớt tạo nghiệp.
- Hahaa, nói vậy thôi chứ đừng lấy chồng nha, chờ tao về lấy mày.
- Tém đi, ai thèm chờ mày.
Tôi chờ thật! Và tôi nhận ra, sáu năm thật dài.
Anh trai tôi và cậu ấy đều đi rồi. Một mình tôi chống chọi với thế giới.
Tôi không rõ từ khi nào tôi đã có thói ỷ lại vào cậu ấy.
Chắc là từ sau Tết năm lớp Bảy nhỉ?
Trước giờ đều là cậu ấy và anh tôi bảo bọc, tự nhiên giờ việc gì cũng phải tự mình chịu.
Thời gian đầu hơi khó, nhưng dần tôi lại quen.
Cậu mới đi chưa được một ngày, trong lớp đã có người bày đủ thứ trò với tôi.
Cũng chỉ nhịn, tự mình giải quyết, tự mình chịu đựng tất cả, có gì thì lại vô Facebook cậu định gửi một câu "tâm sự", nhưng rồi cũng bỏ ý định đấy đi vì sợ phiền cậu, lỡ thời gian học hành của cậu.
Tôi bỗng thắc mắc, trước giờ có đụng ai đâu sao nhiều người ghét, lại muốn kiếm chuyện với tôi quá vậy?
Rất nhiều tình huống của năm cấp Hai lặp lại với tôi.
Ví dụ như tắm nước lạnh free, hay bị cho là người thứ ba...
Tôi thật sự có duyên với những chuyện này lắm.
Một lần nhìn thấy cô bé lớp dưới bị hội đồng ở sân sau, tôi tốt bụng cũng chạy lại giúp cô bé ấy.
Đưa xuống phòng y tế, cô y tế lại để tôi làm việc sơ cứu.
Tôi vẫn đưa cho cô bé cây kẹo dâu với câu nói quen thuộc, "đau nhớ nói chị nhé!"
Khi sơ cứu cho cô bé ấy xong thì ngoài cửa sộc vào một cậu con trai.
Quần áo luộm thuộm, trán toàn mồ hôi rịn ra đến ướt cả đầu, khi cậu con trai ấy quay lưng về phía tôi, tôi nhìn thấy áo cậu dính hết vô cả vì mồ hôi.
Tôi đoán, chắc do chạy tìm cô bé kia ấy mà.
Trong kí ức của tôi, trước đây mỗi khi tôi bị gì dưới phòng y tế, cậu đều xuất hiện với bộ dạng vội vã, quần áo không đâu vào đâu cả.
Tôi cười trả không gian riêng tư cho hai em lớp dưới, một mình lững thững giữa sân trường rộng lớn.
Rồi có những ngày đầu cậu mới đi, sáng nào đến lớp tôi cũng thò tay xuống gầm bàn để rồi đưa bàn tay không ra với một cảm giác trống rỗng.
Bài tập tự nhiên tôi cũng không làm theo thói quen, rất nhiều lần bị giáo viên phạt đứng hành lang vì không làm bài tập đầy đủ.
Lại còn những hôm đi học muộn, con người kỉ luật tốt, gương mẫu cỡ tôi vậy mà lại vi phạm nội quy liên tục chỉ sau khi vắng bóng cậu mỗi ngày.
Tôi khó khăn, tôi mệt mỏi với cuộc sống không có cậu và anh trai tôi...
Tôi vào Facebook của cậu, gửi đi một dòng tin nhắn mãi chẳng có hồi âm.
- Tao nhớ mày rồi, về đi!
Tôi khóc, tôi khóc rất nhiều. Cũng chẳng có cậu hay anh tôi đến dỗ.
Hai người đó kì thật, kì nhất là cậu ấy.
Tôi lại lôi cái hộp gỗ tôi cất trong ngăn bàn ra. Bên trong chỉ toàn đồ với ảnh cậu.
Ảnh chụp cậu đang cười, chụp cậu lúc chơi thể thao, lúc dành đồ ăn với tôi,...
Sợi vòng tay có gắn trái bơ nhỏ cậu mua cho tôi vào đợt đi du lịch với lớp, cái kẹp nhỏ cậu tặng tôi sinh nhật năm Mười bốn,...
Cả đôi chuột Hamster cậu mua cho tôi đầu năm Mười một vẫn còn đặt ở góc bàn học.
Đồ đều ở đây, mà người lại ở tận bên Mỹ.
Tôi đi ăn với mấy đứa cấp Hai, nhiều đứa không biết cậu đi du học liền hỏi tôi, "thằng Dương đâu?"
- Sao hỏi tao?
- Xưa giờ bọn mày dính nhau như sam ấy, nó ở đâu thì mày ở đó. Không hỏi mày chứ hỏi ai.
Tôi nhớ ra, từ trước đến giờ trừ khi chúng tôi về nhà thì ra đường đều có cậu ấy ở cạnh tôi.
- Dương du học Mỹ rồi.
- Eo thằng này sang thế nhở!
Lúc ăn không còn ai bóc sẵn tôm bỏ cho tôi, chén cũng không còn chuyện có sẵn thức ăn nữa. Muốn ăn gì thì tự gắp lấy.
Lúc đó mới ngợ ra, cậu ấy chiều tôi như thế nào.
Nếu có một cơ hội khác, tôi sẽ cố học giỏi để có thể du học với cậu.
Chỉ cần cậu quay lại đây, tôi sẽ nói rằng tôi yêu cậu lắm.
Cậu cứ về đi, tôi luôn ở đây, chờ cậu!
Anh trai tôi lên đại học cũng đến thành phố khác học.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình như đứa bị bỏ rơi vậy.
Anh tôi học thành phố khác sau đó đến cậu cũng nói phải qua Mỹ du học.
Cậu học giỏi, qua đấy học cao hơn là điều đương nhiên.
Tôi chỉ thắc mắc, sao hai người họ đi cùng nhau mà không lôi tôi theo với.
Giống như những lần trước chẳng hạn, đi ăn đi uống, đi gây chuyện... đều có lôi tôi theo làm bù nhìn cơ mà?
Món quà cuối cùng cậu đưa tôi là sợi dây chuyền bạc, có gắn mặt cỏ ba lá.
Cậu đeo cho tôi rồi dặn dò kĩ càng, "chờ tao về, đừng đi lấy chồng luôn nha tao biết sẽ không thằng nào đui mà lấy mày đâu."
- Tao nghĩ trước khi mày lên máy bay mày nên bớt tạo nghiệp.
- Hahaa, nói vậy thôi chứ đừng lấy chồng nha, chờ tao về lấy mày.
- Tém đi, ai thèm chờ mày.
Tôi chờ thật! Và tôi nhận ra, sáu năm thật dài.
Anh trai tôi và cậu ấy đều đi rồi. Một mình tôi chống chọi với thế giới.
Tôi không rõ từ khi nào tôi đã có thói ỷ lại vào cậu ấy.
Chắc là từ sau Tết năm lớp Bảy nhỉ?
Trước giờ đều là cậu ấy và anh tôi bảo bọc, tự nhiên giờ việc gì cũng phải tự mình chịu.
Thời gian đầu hơi khó, nhưng dần tôi lại quen.
Cậu mới đi chưa được một ngày, trong lớp đã có người bày đủ thứ trò với tôi.
Cũng chỉ nhịn, tự mình giải quyết, tự mình chịu đựng tất cả, có gì thì lại vô Facebook cậu định gửi một câu "tâm sự", nhưng rồi cũng bỏ ý định đấy đi vì sợ phiền cậu, lỡ thời gian học hành của cậu.
Tôi bỗng thắc mắc, trước giờ có đụng ai đâu sao nhiều người ghét, lại muốn kiếm chuyện với tôi quá vậy?
Rất nhiều tình huống của năm cấp Hai lặp lại với tôi.
Ví dụ như tắm nước lạnh free, hay bị cho là người thứ ba...
Tôi thật sự có duyên với những chuyện này lắm.
Một lần nhìn thấy cô bé lớp dưới bị hội đồng ở sân sau, tôi tốt bụng cũng chạy lại giúp cô bé ấy.
Đưa xuống phòng y tế, cô y tế lại để tôi làm việc sơ cứu.
Tôi vẫn đưa cho cô bé cây kẹo dâu với câu nói quen thuộc, "đau nhớ nói chị nhé!"
Khi sơ cứu cho cô bé ấy xong thì ngoài cửa sộc vào một cậu con trai.
Quần áo luộm thuộm, trán toàn mồ hôi rịn ra đến ướt cả đầu, khi cậu con trai ấy quay lưng về phía tôi, tôi nhìn thấy áo cậu dính hết vô cả vì mồ hôi.
Tôi đoán, chắc do chạy tìm cô bé kia ấy mà.
Trong kí ức của tôi, trước đây mỗi khi tôi bị gì dưới phòng y tế, cậu đều xuất hiện với bộ dạng vội vã, quần áo không đâu vào đâu cả.
Tôi cười trả không gian riêng tư cho hai em lớp dưới, một mình lững thững giữa sân trường rộng lớn.
Rồi có những ngày đầu cậu mới đi, sáng nào đến lớp tôi cũng thò tay xuống gầm bàn để rồi đưa bàn tay không ra với một cảm giác trống rỗng.
Bài tập tự nhiên tôi cũng không làm theo thói quen, rất nhiều lần bị giáo viên phạt đứng hành lang vì không làm bài tập đầy đủ.
Lại còn những hôm đi học muộn, con người kỉ luật tốt, gương mẫu cỡ tôi vậy mà lại vi phạm nội quy liên tục chỉ sau khi vắng bóng cậu mỗi ngày.
Tôi khó khăn, tôi mệt mỏi với cuộc sống không có cậu và anh trai tôi...
Tôi vào Facebook của cậu, gửi đi một dòng tin nhắn mãi chẳng có hồi âm.
- Tao nhớ mày rồi, về đi!
Tôi khóc, tôi khóc rất nhiều. Cũng chẳng có cậu hay anh tôi đến dỗ.
Hai người đó kì thật, kì nhất là cậu ấy.
Tôi lại lôi cái hộp gỗ tôi cất trong ngăn bàn ra. Bên trong chỉ toàn đồ với ảnh cậu.
Ảnh chụp cậu đang cười, chụp cậu lúc chơi thể thao, lúc dành đồ ăn với tôi,...
Sợi vòng tay có gắn trái bơ nhỏ cậu mua cho tôi vào đợt đi du lịch với lớp, cái kẹp nhỏ cậu tặng tôi sinh nhật năm Mười bốn,...
Cả đôi chuột Hamster cậu mua cho tôi đầu năm Mười một vẫn còn đặt ở góc bàn học.
Đồ đều ở đây, mà người lại ở tận bên Mỹ.
Tôi đi ăn với mấy đứa cấp Hai, nhiều đứa không biết cậu đi du học liền hỏi tôi, "thằng Dương đâu?"
- Sao hỏi tao?
- Xưa giờ bọn mày dính nhau như sam ấy, nó ở đâu thì mày ở đó. Không hỏi mày chứ hỏi ai.
Tôi nhớ ra, từ trước đến giờ trừ khi chúng tôi về nhà thì ra đường đều có cậu ấy ở cạnh tôi.
- Dương du học Mỹ rồi.
- Eo thằng này sang thế nhở!
Lúc ăn không còn ai bóc sẵn tôm bỏ cho tôi, chén cũng không còn chuyện có sẵn thức ăn nữa. Muốn ăn gì thì tự gắp lấy.
Lúc đó mới ngợ ra, cậu ấy chiều tôi như thế nào.
Nếu có một cơ hội khác, tôi sẽ cố học giỏi để có thể du học với cậu.
Chỉ cần cậu quay lại đây, tôi sẽ nói rằng tôi yêu cậu lắm.
Cậu cứ về đi, tôi luôn ở đây, chờ cậu!