Ta thấy mỗi ngày cứ đúng giờ cô nương ấy đều chạy vào tiểu viện với tâm trạng vui mừng. Tiểu cô nương này không phải nhìn trúng hồ ly chứ?
Ngày hôm đó ta dậy sớm liền nghe thấy tiếng hét chói tai. Ta cứ nghĩ hồ ly bắt nạt cô nương đó, nên vội vàng chạy qua. Lúc mở cửa ra liền thấy hồ ly đang ôm lấy tiểu cô nương, đầu cô ấy chôn vào lòng hồ ly. Bức tranh này không thể chỉ dùng hai từ mập mờ để diễn tả được. Nếu cô ấy không nói chuyện ta còn tưởng đâu bọn họ đúng là nhất kiến chung tình tình sâu như biển. Cô nương ấy lùi ra khỏi lòng của hồ ly rồi hét lên: “Chuột! Chuột!”
Ta ở đây nửa năm đừng nói là chuột, ngay cả một cọng lông chuột ta cũng chưa từng thấy. Nếu như hôm nay cô nương này vừa mở mắt liền nhìn thấy chuột thì đây đúng là mối lương duyên do trời tác hợp rồi.
Con hồ ly đó rốt cuộc là vì cứu người mới nhìn trúng cô nương đó hay là vì nhìn trúng người ta nên mới cứu thì không ai biết được, dù Đại Bạch đã vỗ vỗ ta nói: “Nếu như người rớt xuống nước là ngươi thì hắn nhất định nhìn cũng không nhìn, quay đầu đi mua thức ăn ngay.”
Ta luôn tin rằng, hồ ly rất lương thiện. Dù người rơi xuống là Nhị Nha thì hắn cũng sẽ cứu. Nói đến Nhị Nha, đây là khuê nữ của dì Trang ở Trang gia phía đông đầu thôn, mũi lệch mắt nghiêng, răng lại không thẳng hàng, đi đến đâu nước miếng rơi đến đó.
Lúc đến trường ta đưa thầy tiền sách và tiền phạt, thầy giáo nhìn ta híp mắt cười, nhắc nhở ta lần sau không được tái phạm. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, ông ta chỉ mong ngày nào cũng có người xé sách sau đó đưa mình tiền.
Từ chỗ thầy giáo đi ra, Cẩu Đản đang ngồi cầm sách đập lên bàn châm biếm, không biết kể chuyện bí mật gì cho mọi người nghe, tất cả đều có bộ dáng kinh hoàng.
“Ta kể cho các ngươi nghe, ngày hôm đó khi ta đang ngủ, ta trông thấy tấm chăn trên giường mua ở phường thêu Thượng Tú bay cao khoảng một một trượng, một lát sau thì bay ra cửa sổ rồi biến mất. Gần đây trong thôn không yên bình, chắc chắn có yêu quái.” Nói xong còn nhìn ta một cái thâm ý.
Lần trước Đại Bạch lấy cái chăn thêu đóa hoa mẫu đơn màu đỏ rực thì ra là của nhà Cẩu Đản, vậy mà ta còn thắc mắc vì sao trên người hắn lại có mùi hôi như vậy. Phường thêu Thượng Tú là của hàng tốt nhất trên thị trấn, tất cả những loại vải ở đây đều rất chất lượng, xiêm y của mẹ ta cũng là từ phường thêu Thượng Tú, bình thường bà không nỡ mặc, ta may mắn mới được sờ qua vài lần. Cái chăn thêu mẫu đơn đỏ của nhà hắn so với xiêm y của mẹ ta đúng là một trời một vực.
“Cao một trượng? Lý Cẩu Đản, phòng của ngươi sợ là còn không đến một trượng , không lẽ tấm chăn của phường thêu Thượng Tú xuyên thủng nóc nhà ngươi rồi bay ra ngoài sao?”
Vừa nói xong mọi người đều cười lớn. Cười xong còn chưa kịp nín, quay đầu lại đã thấy giầy giáo đang từ ngoài cửa chậm chậm bước vào lớp, câu nói đó chính là từ miệng thầy giáo phát ra.
Cuối cùng trò hề này kết thúc trong tiếng gõ thước của thầy giáo.
Sau khi ta về nhà liền đem tấm chăn ra bờ sông ở ngoài ruộng ném vào nơi sâu nhất, nghĩ muốn hủy thi diệt tích. Ai biết tấm chăn đó lại không nể mặt ta, sau khi thấm no nước mới từ từ chìm xuống lòng sông tối đen.
Đại Bạch đi cùng ta sau khi biết cách nghĩ của ta liền cười một trận, hắn nói: “Ngũ Cốc, ngươi nhất thiết không được làm chuyện phạm pháp, với sự thông minh của tri huyện, không đến một nén hương thì ông ta đã tìm ra bằng chứng, sau đó áp giải ngươi đến quan phủ thẩm tra.”
Tri huyện của bọn ta là một người ngu ngốc tai to mặt lớn, thân hình vạm vỡ, dùng tiền để mua chức quan, sau đó nuôi chức quan của mình trong huyện nha này. Bình thương chính sự hắn không thèm quản, cả ngày ôm lấy chức quan của mình ra phố cố làm ra vẻ, vụ án trộm cắp hai năm trước đến bây giờ vẫn chưa phá được. Trời cao hoàng đế xa, lại không có ai quản lý hắn, chỉ đành mặc hắn tiêu diêu. Câu nói này của Đại Bạch châm chọc ta một cách sâu sắc.
Hai ngày này ta phải chạy đi chạy lại, cuối cùng cũng có thể nhàn nhã nghỉ ngơi, cùng Liễu Mi cắn hạt dưa nói chuyện đời người. Liễu Mi chính là cô gái hôm đó hồ ly cứu được.
“Tông Văn, cứ để ta đến đó, cô ở đó nghỉ ngơi đi.”
Ta ấn bả vai của Liễu Mi xuống, nhả hạt dưa trong miệng ra: “Cô nương mau ngồi xuống đi, biểu đệ Tông Văn của ta rất giỏi, cứ để hắn làm là được. Cô nếm thử hạnh nhân này đi, vừa mới xào xong lúc mua.”
Tông Văn là cái tên mới của hồ ly. Hắn nghe ta nói xong thì hai mắt như hạt trân châu híp lại, yên lặng ra sức giày vò thức ăn trong tay.
Tên hồ ly này lúc có Liễu Mi ở đây thì rất ngoan ngoãn, nói gì cũng nghe, khi cô nương ấy không có ở thì lại giống y như ông già hung hăng vênh váo (2) diễu võ dương oai. Một câu nói người đến là khách rất ra vẻ (3), làm ta và Đại Bạch hận không thể đá hắn bay từ thành Bắc đến thành Nam.
Tu dưỡng (4), hai chữ này đã ngăn cản suy nghĩ đó của ta và Đại Bạch, nên để hắn sống đến bây giờ, đương nhiên, nếu không phải hắn và Đại Bạch có thể hợp sức tạo nên mỹ vị thế gian thì hai chữ này cũng không ngăn nổi bọn ta kích động đuổi hắn ra đường.
“Ngũ Cốc, hạnh nhân của ngươi lúc mua đúng là có xào, nhưng mà ngươi mua mấy ngày rồi?” Đại Bạch từ trong phòng bước ra chậm rãi đi về phía ta.
“Ba......... ba ngày thôi mà!” (=)))))
Không biết yêu tinh Đại Bạch này đã cho Liễu Mi ăn mê hồn dược gì, bây giờ trong mắt cô nương ấy hắn là một công tử phong lưu phóng khoáng. Ta hỏi hắn không phải những pháp thuật làm xã hội không hài hòa của hắn đã bị phong ấn sao, hắn chỉ nhìn ta cười hề hề: “Đan dược thì vẫn còn.”
Ta kề dao lên cổ hắn một đêm bắt hắn giao đan dược ra, hắn lấy da củ cải trên đao gỗ thổi mạnh một cái: “Chỉ có một viên, độc nhất vô nhị.” (Thuốc từ da a ư?)
Chuyện đó chỉ có thể cứ như vậy mà cho qua.
Tông văn đang ở dưới nắng chà đạp những bó cải dầu của ta. Liễu Mi xem không nổi nữa nên lấy ô ở cửa nhà che trên đỉnh đầu, duỗi tay lấy khăn tay ra lau lau mồ hôi cho hắn, vẻ mặt đau lòng, mặt hồ ly lại đỏ lên.
Ơn giúp đỡ thì phải hồi báo, ơn cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp. Hồ Ly xem như may mắn cứu được một cô nương dịu dàng chu đáo lại như hoa như ngọc, nếu hắn cứu phải Nhị Nha ở phía Đông đầu thôn thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được.
Đột nhiên bên đại viện vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng cười nói sang sảng, ta mới ý thức được rằng, cha ta cùng mẹ và dì Thẩm đã quay trở lại rồi!
Lời tác giả: Nhị Nha, ta rất xin lỗi ngươi!
***Chú thích:
(1): 滴水之恩当涌泉相报,救命之恩当以身相许 câu này nghĩa là được người ta giúp đỡ thì dù ơn lớn hay nhỏ đều phải báo đáp bằng hành động, còn ơn cứu mạng thì cứ lấy thân mà báo đáp đi. (Anh yêu quái đáng lẽ phải lấy thân báo đáp rồi, chị cho anh ăn cho anh ngủ mà ~~)
(2): 吆五呵六: Đây là câu miêu tả tiếng kêu của xúc xắc trong các phường bài thời xưa, nói về thanh âm ồn ào khi đánh bài. Câu này cũng dùng để hình dung những người thích vênh váo hung hăng ra vẻ.
Nguồn:
http://baike.baidu.com/view/504089.htm
(4): 修养: ý nói thái độ khi đối nhân xử thế, ý là chị nhịn anh hồ ly, nếu không anh die với chị =)))