Trên đường đến trường, ta và A Siêu cùng dìu nhau đi về phía trước, A Siêu thì run lẩy bẩy, còn ta thì giả vờ dũng cảm đi phía trước hắn. Thật ra trong lòng ta giống như có đàn ngựa đang gầm thét, giẫm đạp lến nhau làm bụng ta run lên.
“Ngũ Cốc, chúng ta nên đi đường khác đi.”
“Sợ cái gì chứ. Không làm gì trái với lương tâm thì sợ gì ma quỷ chứ.”
Tay A Siêu nắm lấy tay áo của ta run lên, đột nhiên hắn ngồi xổm xuống, lấy cặp ôm vào trong ngực rồi gào lên một tiếng.
“Ngũ Cốc, ta... trong tang lễ ta đã lật đổ những vật điếu (1) của hắn, hắn nhất định sẽ quay lại trả thù.”
Nhìn thấy hắn ở đó khóc lóc ầm ĩ, đàn ngựa trong lòng ta cũng đều chạy mất, ta ghét nhất là nam nhi mà lại khóc lóc, có cái gì ghê gớm đâu. Ta kéo hắn từ dưới đất lên, đẩy hắn tiếp tục đi về phía khu rừng nhỏ đó.
“Khóc cái gì mà khóc, ngươi có phải nam nhi không hả? Chúng ta đốt cho hắn ít giấy tiền để xin lỗi thì sẽ không sao. Trời còn sáng mà ngươi lại sợ hắn. Không phải ngươi quen hắn sao? Hắn là người nhỏ mọn vậy sao?
“Không phải....”
“Không phải là được rồi. Lúc làm người đã không nhỏ mọn thì làm quỷ cũng sẽ như vậy.”
Một đường đi A Siêu mặc kệ ta nắm nắm kéo kéo hắn. Lúc nhìn thấy người già sống trong khu rừng ta còn lớn tiếng cười nói, A Siêu lại làm ra bộ dáng sắp chết. Lúc không có ai ta liền đạp vào chân hắn, đồng thời cảnh cáo hắn không được kể chuyện này cho người già nghe, nhìn thấy người chết là điềm xấu.
Ta vốn là người không tin vào quỷ thần, đương nhiên đó là trước khi ta đào được Đại Bạch, sau khi ta đào ra hắn, ta bắt đầu tin trên thế gian này có những thứ không phải là người, hơn nữa những vật này...đều có bệnh. (Chị xỏ anh yêu quái =))
Nếu không phải vì A Siêu ta cũng sẽ không trêu chọc đến những thứ này. Ta làm như vậy đơn giản chỉ vì diệt cỏ tận gốc làm an lòng A Siêu, dù sao hắn cũng vì giúp ta mới nhìn thấy những thứ như thế.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, ta và A Siêu chưa bao giờ đi đến trường mà phải dùng thời gian dài như vậy, lần này thì tốn gấp đôi thời gian lại vẫn chỉ đi được một đoạn ngắn. Những gia đình hai bên đường đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, khói bếp lượn lờ, cách khu rừng vẫn còn một đoạn khá xa chỉ còn lại vài căn nhà, hơn phân nửa đều là người già. Ta đứng trước cửa nhà bọn họ có thể nhìn thấy những phiến lá xanh mướt của những cây dương trong khu rừng nhỏ đang vẫy chào bọn ta. (Ý là chị đi nãy giờ vẫn chưa đến khu rừng)
Ta dừng lại nuốt nuốt nước miếng nhìn A Siêu một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta, trong mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi. Ta quay đầu bất chấp tất cả lôi hắn chạy về phía khu rừng nhỏ, hắn bị ta kéo một cái thì lảo đảo, chỉ có thể ngây ngốc bị ta kéo đi.
Chạy đến chỗ hắn đứng ngây ra ngày hôm qua, ta tìm một nơi sạch sẽ rồi quỳ xuống, lấy giấy tiền từ trong cặp ra, còn có hai cái bánh bao ta lén lấy từ nhà. Quay đầu lại phát hiện A Siêu vẫn ngây ngốc mà nhìn ta, ta biết hắn đã bị hù dọa đến chết rồi, chỉ có thể dùng sức kéo hắn quỳ xuống.
Ta bắt đầu đốt giấy, tro giấy bay lên làm mắt ta cay xè chảy nước mắt. Ta cũng không thèm lau, quả là rất hợp cảnh.
“Cái kia...Người của ngày hôm qua, A Siêu không phải cố ý đánh đổ những vật điếu của ông, bây giờ ta dẫn hắn đến đây nhận lỗi, xin ông rộng lòng bao dung. Bọn ta vẫn còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, còn....”
Còn chưa nói xong, đằng sau lại truyền đến tiếng cười lớn. Ta chợt lạnh người, vô ý thức nắm lấy tay áo của A Siêu làm hắn càng hoảng sợ.
“Thật không ngờ tiểu thư của Lưu gia lại mê tín như vậy. Không phải cô nương không sợ trời không sợ đất sao?”
Người đến là Lý lão đại, vừa nói vừa động tay động chân với ta, phía sau còn dẫn theo Cẩu Đản. Nhìn bộ dáng cúi đầu khom lưng của Cẩu Đản, ta trừng mắt nhìn hắn một cái, hôm nay thì chơi với ta rất vui vẻ, ngày mai lại chạy theo người khác, còn không phải là nhìn thấy ai có tiền thì chạy theo sao?
A Siêu đứng lên bảo vệ ta ở sau lưng, mặc dù chân vẫn không nghe sự sai bảo mà run lên cầm cập, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp nhìn thẳng vào Lý lão Đại và Cẩu Đản. Cẩu Đản liền nhìn hắn khinh thường.
“Lớn lên ra sao thực sự không theo ý người, có tiền thì có quyền. Lão già không chết ở nhà không phải rất xem trọng môn đăng hộ đối sao? Cùng lắm lấy xong lại lấy thêm một người nữa.”
Biểu tình đùa cợt độc ác khiến lý trí còn sót lại của ta cũng biến mất, ta tiến lại gần Lý lão đại, giơ chân lên đạp lên người hắn một cái. Không ngờ sức lúc quá nhỏ làm hắn bắt được, vẻ mặt nhìn ta châm biếm.
“Cho cô nương làm vợ cả ngươi còn không chịu, cẩn thận cuối cùng ngay cả vợ cả cô nương cũng không được làm.”
A Siêu muốn đến cứu ta lại bị đẩy ngã dưới đất. Có lẽ do đầu bị đập xuống đất nên ngất xỉu rồi, ta gọi thế nào hắn cũng không có chút phản ứng.
Ngay lúc ta tưởng sẽ bị bắt ở đây thì phía sau Lý lão đại truyền đến một câu ngu ngốc. Trước đây ta luôn cảm thấy giọng nói này rất đê tiện, vậy mà bây giờ lại thấy rất êm tai.
Còn chưa nhìn thấy yêu quái nào đó thì Lý lão đại đã buông chân ta ra, hắn ba bước dập đầu, năm bước lạy mà rời khỏi đây, trong miệng không ngừng lầm rầm xin lỗi, xin lỗi, Cẩu Đản cũng quỳ lạy như thế sau lưng hắn. Ta đoán khi tỉnh lại đầu bọn chúng sẽ được mọc đấy bánh bao.
Ta muốn bước lại xem A Siêu như thế nào, Đại Bạch lại lắc lư nhảy đến trước mặt ta, nhìn A Siêu một cái rồi nói: “Hắn không sao...”
“Ngươi không phải là vì Lý lão đại muốn nạp tiểu thiếp mà đánh hắn chứ?”
Ta muốn nhổ nước miếng dìm chết hắn. Tên củ cải này nhất định khi ra khỏi nhà quên mang theo não, không đúng, hắn vốn không có não. Ta nhìn hắn khinh thường, lắc lắc đầu.
“Ngươi ở đây làm gì?”
“Ta đến hấp thụ tinh hoa của nơi này, ai ngờ lại thấy được một màn như vậy. Ngươi đốt giấy tiền cho ai thế?”
Ta đem hết tất cả nói cho hắn nghe, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát mới mở miệng: “Ta giúp ngươi liên lạc với ông ta, bảo hắn đừng đến hù dọa các ngươi.”
Nói xong hắn liền quay người đi ra khỏi khu rừng, ta không kiềm chế được mà cũng đi theo hắn. Căn bản là ta không thể kiểm soát.
“Trốn học, theo ta đến bờ ruộng tu luyện.”
Thật ra chuyện trốn học đối với ta rất bình thường, nhưng mà A Siêu còn nắm ở trong rừng.
“Lát nữa hắn ta sẽ tỉnh lại, không cần lo lắng.”
Ta bán tín bán nghi đi theo hắn đến bờ ruộng.
***Chú thích:
(1): 贡品: Cống phẩm, ta nghĩ đây là những thứ mà người ta mua lại để cúng trong tang lễ đó. Không biết gọi là gì nên ta để vật điếu luôn~~
Trên đường đến trường, ta và A Siêu cùng dìu nhau đi về phía trước, A Siêu thì run lẩy bẩy, còn ta thì giả vờ dũng cảm đi phía trước hắn. Thật ra trong lòng ta giống như có đàn ngựa đang gầm thét, giẫm đạp lến nhau làm bụng ta run lên.
“Ngũ Cốc, chúng ta nên đi đường khác đi.”
“Sợ cái gì chứ. Không làm gì trái với lương tâm thì sợ gì ma quỷ chứ.”
Tay A Siêu nắm lấy tay áo của ta run lên, đột nhiên hắn ngồi xổm xuống, lấy cặp ôm vào trong ngực rồi gào lên một tiếng.
“Ngũ Cốc, ta... trong tang lễ ta đã lật đổ những vật điếu () của hắn, hắn nhất định sẽ quay lại trả thù.”
Nhìn thấy hắn ở đó khóc lóc ầm ĩ, đàn ngựa trong lòng ta cũng đều chạy mất, ta ghét nhất là nam nhi mà lại khóc lóc, có cái gì ghê gớm đâu. Ta kéo hắn từ dưới đất lên, đẩy hắn tiếp tục đi về phía khu rừng nhỏ đó.
“Khóc cái gì mà khóc, ngươi có phải nam nhi không hả? Chúng ta đốt cho hắn ít giấy tiền để xin lỗi thì sẽ không sao. Trời còn sáng mà ngươi lại sợ hắn. Không phải ngươi quen hắn sao? Hắn là người nhỏ mọn vậy sao?
“Không phải....”
“Không phải là được rồi. Lúc làm người đã không nhỏ mọn thì làm quỷ cũng sẽ như vậy.”
Một đường đi A Siêu mặc kệ ta nắm nắm kéo kéo hắn. Lúc nhìn thấy người già sống trong khu rừng ta còn lớn tiếng cười nói, A Siêu lại làm ra bộ dáng sắp chết. Lúc không có ai ta liền đạp vào chân hắn, đồng thời cảnh cáo hắn không được kể chuyện này cho người già nghe, nhìn thấy người chết là điềm xấu.
Ta vốn là người không tin vào quỷ thần, đương nhiên đó là trước khi ta đào được Đại Bạch, sau khi ta đào ra hắn, ta bắt đầu tin trên thế gian này có những thứ không phải là người, hơn nữa những vật này...đều có bệnh. (Chị xỏ anh yêu quái =))
Nếu không phải vì A Siêu ta cũng sẽ không trêu chọc đến những thứ này. Ta làm như vậy đơn giản chỉ vì diệt cỏ tận gốc làm an lòng A Siêu, dù sao hắn cũng vì giúp ta mới nhìn thấy những thứ như thế.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, ta và A Siêu chưa bao giờ đi đến trường mà phải dùng thời gian dài như vậy, lần này thì tốn gấp đôi thời gian lại vẫn chỉ đi được một đoạn ngắn. Những gia đình hai bên đường đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, khói bếp lượn lờ, cách khu rừng vẫn còn một đoạn khá xa chỉ còn lại vài căn nhà, hơn phân nửa đều là người già. Ta đứng trước cửa nhà bọn họ có thể nhìn thấy những phiến lá xanh mướt của những cây dương trong khu rừng nhỏ đang vẫy chào bọn ta. (Ý là chị đi nãy giờ vẫn chưa đến khu rừng)
Ta dừng lại nuốt nuốt nước miếng nhìn A Siêu một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta, trong mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi. Ta quay đầu bất chấp tất cả lôi hắn chạy về phía khu rừng nhỏ, hắn bị ta kéo một cái thì lảo đảo, chỉ có thể ngây ngốc bị ta kéo đi.
Chạy đến chỗ hắn đứng ngây ra ngày hôm qua, ta tìm một nơi sạch sẽ rồi quỳ xuống, lấy giấy tiền từ trong cặp ra, còn có hai cái bánh bao ta lén lấy từ nhà. Quay đầu lại phát hiện A Siêu vẫn ngây ngốc mà nhìn ta, ta biết hắn đã bị hù dọa đến chết rồi, chỉ có thể dùng sức kéo hắn quỳ xuống.
Ta bắt đầu đốt giấy, tro giấy bay lên làm mắt ta cay xè chảy nước mắt. Ta cũng không thèm lau, quả là rất hợp cảnh.
“Cái kia...Người của ngày hôm qua, A Siêu không phải cố ý đánh đổ những vật điếu của ông, bây giờ ta dẫn hắn đến đây nhận lỗi, xin ông rộng lòng bao dung. Bọn ta vẫn còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, còn....”
Còn chưa nói xong, đằng sau lại truyền đến tiếng cười lớn. Ta chợt lạnh người, vô ý thức nắm lấy tay áo của A Siêu làm hắn càng hoảng sợ.
“Thật không ngờ tiểu thư của Lưu gia lại mê tín như vậy. Không phải cô nương không sợ trời không sợ đất sao?”
Người đến là Lý lão đại, vừa nói vừa động tay động chân với ta, phía sau còn dẫn theo Cẩu Đản. Nhìn bộ dáng cúi đầu khom lưng của Cẩu Đản, ta trừng mắt nhìn hắn một cái, hôm nay thì chơi với ta rất vui vẻ, ngày mai lại chạy theo người khác, còn không phải là nhìn thấy ai có tiền thì chạy theo sao?
A Siêu đứng lên bảo vệ ta ở sau lưng, mặc dù chân vẫn không nghe sự sai bảo mà run lên cầm cập, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp nhìn thẳng vào Lý lão Đại và Cẩu Đản. Cẩu Đản liền nhìn hắn khinh thường.
“Lớn lên ra sao thực sự không theo ý người, có tiền thì có quyền. Lão già không chết ở nhà không phải rất xem trọng môn đăng hộ đối sao? Cùng lắm lấy xong lại lấy thêm một người nữa.”
Biểu tình đùa cợt độc ác khiến lý trí còn sót lại của ta cũng biến mất, ta tiến lại gần Lý lão đại, giơ chân lên đạp lên người hắn một cái. Không ngờ sức lúc quá nhỏ làm hắn bắt được, vẻ mặt nhìn ta châm biếm.
“Cho cô nương làm vợ cả ngươi còn không chịu, cẩn thận cuối cùng ngay cả vợ cả cô nương cũng không được làm.”
A Siêu muốn đến cứu ta lại bị đẩy ngã dưới đất. Có lẽ do đầu bị đập xuống đất nên ngất xỉu rồi, ta gọi thế nào hắn cũng không có chút phản ứng.
Ngay lúc ta tưởng sẽ bị bắt ở đây thì phía sau Lý lão đại truyền đến một câu ngu ngốc. Trước đây ta luôn cảm thấy giọng nói này rất đê tiện, vậy mà bây giờ lại thấy rất êm tai.
Còn chưa nhìn thấy yêu quái nào đó thì Lý lão đại đã buông chân ta ra, hắn ba bước dập đầu, năm bước lạy mà rời khỏi đây, trong miệng không ngừng lầm rầm xin lỗi, xin lỗi, Cẩu Đản cũng quỳ lạy như thế sau lưng hắn. Ta đoán khi tỉnh lại đầu bọn chúng sẽ được mọc đấy bánh bao.
Ta muốn bước lại xem A Siêu như thế nào, Đại Bạch lại lắc lư nhảy đến trước mặt ta, nhìn A Siêu một cái rồi nói: “Hắn không sao...”
“Ngươi không phải là vì Lý lão đại muốn nạp tiểu thiếp mà đánh hắn chứ?”
Ta muốn nhổ nước miếng dìm chết hắn. Tên củ cải này nhất định khi ra khỏi nhà quên mang theo não, không đúng, hắn vốn không có não. Ta nhìn hắn khinh thường, lắc lắc đầu.
“Ngươi ở đây làm gì?”
“Ta đến hấp thụ tinh hoa của nơi này, ai ngờ lại thấy được một màn như vậy. Ngươi đốt giấy tiền cho ai thế?”
Ta đem hết tất cả nói cho hắn nghe, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát mới mở miệng: “Ta giúp ngươi liên lạc với ông ta, bảo hắn đừng đến hù dọa các ngươi.”
Nói xong hắn liền quay người đi ra khỏi khu rừng, ta không kiềm chế được mà cũng đi theo hắn. Căn bản là ta không thể kiểm soát.
“Trốn học, theo ta đến bờ ruộng tu luyện.”
Thật ra chuyện trốn học đối với ta rất bình thường, nhưng mà A Siêu còn nắm ở trong rừng.
“Lát nữa hắn ta sẽ tỉnh lại, không cần lo lắng.”
Ta bán tín bán nghi đi theo hắn đến bờ ruộng.
Chú thích:
(): 贡品: Cống phẩm, ta nghĩ đây là những thứ mà người ta mua lại để cúng trong tang lễ đó. Không biết gọi là gì nên ta để vật điếu luôn~~