Giang Ninh lớn lên từ nhỏ cùng Ôn Tề Minh, cho nên, tính cách của người này như thế nào, hắn hiểu biết ít nhiều.
Cho dù Ôn Tề Minh trở nên khác thường, tâm tư cũng khó đoán hơn, thì Giang Ninh biết: có một số thứ vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Chí ít chẳng phải Ôn Tề Minh không còn biết đau nữa, thái tử điện hạ cũng chỉ là người trần xác thịt, hà cớ gì lại vô tâm vô phế được kia chứ?
“Đứng dậy trước đã.” Giang Ninh chìa tay ra, ngụ ý muốn Ôn Tề Minh mau mau nắm lấy.
Nhìn bàn tay của đối phương, lòng Ôn Tề Minh lại trùng xuống.
Tay Giang Ninh không hẳn là đẹp mắt, nó đúng chuẩn tay nam nhi tập võ từ nhỏ cho tới lớn, vết chai rõ ràng, khớp xương cứng rắn, ngón tay còn chẳng dài bằng, tổng thể cả bàn tay ấy cũng không so được với Ôn Tề Minh.
Kích thước ngón trỏ của Giang Ninh vừa vặn bằng ngón áp út của hắn, minh chứng sắc nét của độ chênh lệch này.
Bây giờ còn cộng thêm cả thương tích máu me, bùn đất dính khô vào, nan kham vô cùng.
Thế mà còn muốn kéo hắn cùng đứng dậy.
Giang Ninh, lẽ nào kiếp trước ta thật sự quá khắc nghiệt rồi?
Ôn Tề Minh không đáp lại bàn tay đang chìa ra ấy, hắn tự mình đứng dậy, phủi phủi quần áo, ngoắc tay với Giang Ninh: “Mau lên, không xử lý vết thương thì ta sẽ để lại sẹo xấu mất.”
Nhanh chóng giấu đi hụt hẫng nơi đáy lòng, Giang Ninh giả vờ ngoảnh đầu về hướng hắc y nhân tẩu thoát, không muốn để Ôn Tề Minh đọc ra được một tia khác thường từ biểu cảm của mình.
Chi gian giữa bọn họ là hai ngã rẽ khác nhau, đó là Giang thị và Ôn thị, là thần tử và quân vương.
Lần này hắc y nhân đến dường như chỉ nhắm vào Giang Ninh, hành động xốc nổi, nông cạn vô cùng, thật sự giống với tư thù cá nhân hơn là địch thù từ Nhung Quốc.
Đường Gia đã dập tắt được ngọn lửa, cũng may trong phòng Giang Ninh không có gì quý giá, cuối cùng hắc y nhân chỉ gây ra được một vụ náo loạn nhỏ giữa đêm thâu.
Đường Gia liếc mắt nhìn Ôn Tề Minh, thầm nghĩ sao vị điện hạ này vẫn như cô hồn không dứt ở đây vậy?
“Thái tử điện hạ, Giang công tử, không có thiệt hại về người, đám cháy cũng không lan rộng, có điều lều trại của Giang công tử đã bị đốt trụi hoàn toàn.”
Giang Ninh xua tay, ý bảo việc đó không quan trọng, hắn nói: “Mau đem điện hạ đi xử lý vết thương.”
Vừa dứt lời, Ôn Tề Minh bất chợt túm lấy cổ tay Giang Ninh, tránh đụng vào vết thương của hắn, lôi kéo đi.
“Ngươi làm gì?” Giang Ninh hơi kiềm lại bước chân.
Ôn Tề Minh nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc thực thụ: “Còn làm gì được? Đâu phải mỗi ta bị thương.
Giang Ninh, ngươi không thấy đau sao? Má ngươi bị quẹt rách một đường kia kìa.”
Lúc này Giang Ninh mới ngỡ ngàng đưa tay lên chạm vào mặt mình, đầu ngón tay vừa đụng đến, cảm giác tê dại ran rát truyền đến.
Nhìn tay mình dính máu ấm nóng, Giang Ninh đoán: “Chắc là khi thứ kỳ lạ kia nổ, mảnh vỡ của nó cứa ra vết thương này.
Nhưng ta không sao, Ôn Tề Minh, ngươi cứ đi trước đi, ta phải xử lý tình hình một chút đã.”
Giang Ninh không phải lúc nào cũng yêu thích Ôn Tề Minh.
Nhiều lúc hắn thấy phiền phức, nhiều lúc lại thật sự chán ghét.
Từ trước đến nay, hắn không cần người kia đối xử với hắn như vậy.
Hắn không phải hoa, càng chẳng phải thứ đẹp tinh xảo mà cần đến sự nâng niu trân trọng.
Tất nhiên, hắn biết Ôn Tề Minh thừa hiểu, Ôn Tề Minh cũng chỉ đơn thuần lo lắng cho thanh mai trúc mã của mình mà thôi, không có ý gì khác.
Song, cũng chính vì vậy mà Giang Ninh ép bản thân phải cự tuyệt.
Không hy vọng thì sẽ không thất vọng, không si tâm thì sẽ không vọng tượng, không có tham, vĩnh viễn không tồn tại sân si.
Trước khi hắn sa vào vực thẳm sâu thẳm không thấy nổi đáy thì hắn phải tự mình tỉnh táo lại, phải dứt khoát lên trong mọi việc.
Giang Ninh gỡ tay mình khỏi tay Ôn Tề Minh, xoay người nói đi là đi.
Ma xui quỷ khiến, Ôn Tề Minh cũng chẳng hề níu kéo lại, cánh tay hắn cứ thế cứng đờ trong không trung rồi dần dần buông xuống.
Trái tim như thể bị bóp thắt lại, đầu óc có chút choáng váng, tựa như nội tâm đang thét gào, bắt hắn phải nhớ lại chuyện gì đó rất rất quan trọng, hơn cả sinh mệnh mình.
Khoảnh khắc hai người đều quay mặt đi, mỗi người một hướng, tự lựa chọn cho mình con đường riêng thì cán cân vận mệnh biến chuyển, đánh dấu một mốc quan trọng trong đời này của Ôn tề Minh.
Điều đó là tốt hay xấu, dựa vào tam quan của Ôn hôn quân lúc này, không thể hiểu rõ.
Giang Minh Nguyệt sẽ không thể nào biết được: vốn dĩ Ôn Thịnh Đế chẳng quan tâm đến mấy vết thương cỏn con sau lưng mình, hắn vội vã thúc giục tìm y sư chỉ vì đối phương.
Ôn Thịnh Đế cũng chẳng thề nào hay biết rằng cả hai đời này, Giang Minh Nguyệt yêu hắn đến mức có thể vì hắn mà chặt đứt đi tình cảm của chính mình, nguyện làm thanh đao sắc bén vì quân tử trận.
......................
Khách .
Hắc y nhân vừa tiến vào môn, ông chủ đã niềm nở ra chào đón, dẫn hắn thẳng lên lầu hai, tới một gian phòng đã chuẩn bị từ trước.
Gã đẩy cửa bước vào, bên trong có một nữ tử quyền quý đang thưởng trà, như là đợi chờ hắn.
Hắc y nhân hành lễ, lễ của vương cung Thịnh quốc.
Nữ nhân đặt chén trà xuống, ngọc thủ nõn nà tinh tế chỉ về chiếc ghế đối diện mình: “Ngồi đi.”
“Xem ra ngươi cũng không dễ dàng gì, sao rồi, giết được kẻ đó chưa?”
Hắc ý nhân lắc đầu: “Xin lỗi, hắn nhanh nhạy hơn ta tưởng.”
“Ta tưởng ngươi nói mình sử dụng một thứ mà không ai trong thời đại này biết để xử hắn? Đảm bảo sẽ chết?”
“Có việc ngoài ý muốn.”
“Ta mong đó thật sự là việc ngoài ý muốn.”
“Ôn Thịnh Đế xuất hiện ở đó, nương nương, người có thể giải thích cho ta vì sao không?”
Lý Sa Tử mở to mắt, nàng chắc chắn đã cắt cử lực lượng tinh nhuệ tài giỏi nhất để trông chừng Ôn Tề Minh cơ mà?
Nhìn biểu cảm của hoàng hậu, hắc y nhân đoán ra được nguyên do: “Nương nương không nên đánh giá thấp nhi tử của mình như vậy.
Ôn Thịnh Đế cho dù không làm gì thì hắn vẫn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.
Hắn chính là được ông trời ưu ái, hay nói cách khác là thiên mệnh chi tử.”
“Nó bảo vệ Giang Minh Nguyệt?”
Hắc y nhân cười gằn, lẩm bẩm cho chính mình nghe: “Lại một đời nữa, hắn vẫn y như cũ bảo vệ Giang Ninh.”