Lưu Mục Chính ngã xuống, máu đen cứ thế tuôn ra, thấm đẫm từ cằm xuống cổ, vào trong mắt Ôn Tề Minh lại thành hình ảnh đời trước lão ta bị Giang Ninh chém bay thủ cấp, lăn lông lốc dưới nền đất bẩn.
Có đám người xông vào, chĩa kiếm về phía hắn, một bên đánh tới, một bên định kéo Giang Ninh đi.
Tất nhiên, Giang Ninh phản kháng lại: “Các ngươi là ai!?”
Không ngờ bọn chúng lại tròn mắt nhìn hắn, thúc giục: “Công tử nói vậy là sao a? Là ngài nói nửa canh giờ nữa sẽ tập kích nơi này, giết Lưu Mục Chính ư?”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Giang Ninh vung kiếm giết một tên, “Ta cho các ngươi thành thật khai lại, là ai chủ mưu?”
Đám người đó sợ hãi run rẩy: “Lạy công tử, ngài đừng đùa giỡn chúng tiểu nhân, bọn ta cũng chỉ là nghe theo ngài thôi a, ngài định qua cầu rút ván, đẩy bọn ta chết một mình sao!?”
Giang Ninh còn chưa kịp lên tiếng, Ôn Tề Minh đã xử xong đám người kia, mục tiêu tiếp theo định trên người hắn.
Ôn hôn quân siết chặt thanh kiếm trong tay, hắn không phân biệt được đâu là thật, là giả nữa.
Hình ảnh Lưu gia chết thảm của đời trước tua chậm trong tâm trí hắn, cũng là thế này, Giang Ninh đem theo người tập kích, bình bình thản thản giết mấy mạng người.
“Ôn Tề Minh, ngươi tin chúng, vẫn là tin ta?”
Ôn hôn quân cười gằn, hắn chỉ kiếm vào đám lâu la kia, cười có chút điên dại: “Giang Ninh, Vĩnh An vừa là cánh tay trái, vừa là cánh tay phải đắc lực của Ôn thị từ thời lập quốc, bọn họ có cả hai lực lượng trong tối, ngoài sáng, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì quân vương, phải nói là vô cùng trung thành.
Nếu như người của Vĩnh An công khai đeo tấm ngọc bội kia thì đội ám vệ không tên không tuổi lại có dấu hiệu nhận biết khác.
Ngươi đừng nghĩ ta ngu ngốc, Giang Ninh à….
Ngươi mau quay đầu lại mà nhìn xem, nhìn lũ thuộc hạ của ngươi đã để lộ ra sơ hở lớn nhất rồi kìa.”
Giang Ninh quả thực nhìn lại, phát hiện mặt bên trong của cổ tay bọn chúng đều có vết bỏng quen thuộc, chứng tích minh chứng thân phận ám vệ của Vĩnh An: Hoa cát cánh.
“Công tử, mau đi thôi a, tình hình bất lợi rồi, rút lui thôi.”
“Là ai ra lệnh cho các ngươi? Khốn kiếp, rốt cục là ai!??” Giang Ninh gần như tuyệt vọng mà rống lên.
Ai có thể chứ? Kí hiệu ấy chỉ có người đứng đầu Ôn thị và Giang thị biết, vì hắn và Ôn Tề Minh mang thân phận người kế thừa nên hiểu rõ thôi.
“Mau đem công tử đi, ngài ấy không tỉnh táo nữa rồi.”
Thứ bột trắng ấy lần nữa tung ra trong không trung, Giang Ninh chưa gặp qua bao giờ, khoảng cách quá gần, hắn chỉ kịp tránh được chút ít, rốt cuộc vì choáng váng mà gục xuống ngất đi.
Nhưng Ôn Tề Minh trọng sinh, hắn đã từng nhìn thấy thứ này ở đời trước, chỉ đơn giản là thuốc gây tê liệt thần kinh.
“Muốn chạy?” Ôn hôn quân bắt đầu một màn chém giết, “Đừng hòng đem hắn rời khỏi đây.”
......................
Tiếng mưa to đem người đánh thức, tự mình gặm nhấm nỗi trống trải.
Quang cảnh muốn có được, phong cảnh muốn nhìn thấy thì tâm tình buộc phải gác lại.
Sau cơn mưa, bao nhiêu màn kịch đặc sắc dựng ra cho tương lai phía trước.
Giang Ninh mù quáng sùng bái, đuổi theo mặt trời chói lọi kia, cô độc che đậy thương tích khắp mình mẩy.
Nhắm mắt lại, hắn hiếm có thả lỏng mình trong màn đêm bất tận.
Giang Ninh chính là cảm thấy mình tiến thoái lưỡng nan, sở hữu hết thảy trăm ngàn điều chua xót, tới cả đường về nhà cũng lởm chởm sỏi đá.
Đóa hoa trong tim vùi lấp, chôn sâu dưới cát bụi, một tình yêu vốn dĩ không thể cưỡng cầu.
Đột nhiên, Giang Ninh cảm giác được đau đớn.
Nhưng vĩnh viễn không thể sánh được với đời trước, khi nhân tính tô vẽ quá muộn màng, nước mắt của hắn, gió đã hong khô.
Hắn từ con mê man tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, lạnh buốt, cổ họng khô khan, đắng ngắt.
“Tỉnh rồi sao?”
Giang Ninh ngước mắt nhìn xem đối phương là ai, có phải Ôn Tề Minh hay không?
Cố Thâm Vân trên tay vẫn còn cầm thùng nước, minh chứng cho thủ phạm khiến hắn ướt nhẹp hiện tại.
“Giang công tử, đã tỉnh chưa?”
“Đây là Hình Bộ Ty?”
“Phải, xem ra cũng nhận thức được rõ ràng rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”
“Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?”
“Tra khảo.”
Giang Ninh lắc người, tiếng xích xắt va vào tường đá lạnh lẽo kêu lẻng xẻng.
“Ta không làm gì cả.”
“Phạm nhân nào cũng nói vậy hết.
Yên tâm, Cố mỗ sẽ không để công tử oan khuất.
Nhưng mà, để ta cập nhật cho ngài tình hình bên ngoài Thiên Khải trong lúc ngài hôn mê nhé.”
Giang Ninh im lặng.
Cố Thâm Vân nhẹ nhàng thả ra từng chữ, truyền vào trong tai Giang Ninh chẳng khác gì sấm chớp rạch ngang đất trời.
“Giang Triết Viễn nhận tội rồi.”
“Ngài nói cái gì? Nhận tội!? Ai!? Tội gì!??”
“Còn có thể là chuyện gì nữa.
Thả cho Nhung vương trốn thoát, hạ độc Lưu Tổng đốc, mưu đồ giết thái tử điện hạ bất thành, Giang Triết Viễn đã nhận tất cả là do ông ta sử dụng ám vệ Vĩnh An thực hiện tất cả.
Cho nên, ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có dính líu đến chuyện này hay không?”
Giang Ninh hồng mắt, tia máu chằng chịt con ngươi: “Tuyệt đối không có khả năng! Phụ thân ta không phải hạng người như vậy!!”
Cố Thâm Vân đưa ra một tờ giấy, chìa ra trước mặt Giang Ninh: “Ngươi nhìn cho thật kỹ, xem có nhận ra chữ viết của phụ thân mình hay không.
Ta nói chẳng phải xằng bậy, ta nói có sách, mách có chứng, Giang Triết Viễn đã nhận tội, phủ nhận toàn bộ Vĩnh An không hay biết chuyện này.”
Lồng ngực Giang Ninh trở nên đau đớn hơn bao giờ hết, tất cả những thứ này là sao đây?
Không phải ác mộng, là sự thật.