- Gì đấy? - Vy vẫn chưa nguôi giận chuyện vừa nãy, nghe giọng của Minh bây giờ chỉ làm cho cô càng thêm giận
- Anh có chuyện muốn nói
- Em ko muốn nghe
- Ra đây
- Ko ra
- Em ăn nói hẳn hoi đi, giờ muốn sao? - Minh bực tức
- Em nói vậy sao mà ko hẳn hoi ?
- Đầu đuôi em để đâu hết rồi?
- Em ko muốn nghe thuyết minh, em ko có khiếu học văn, anh về phòng đi đừng phiền em hôm nay
- Anh bảo em ra đây cơ mà, em học được cái tính kì quặc này ở đâu ra thế?
- Em bảo ko rồi cơ mà
- Chi.a....t..ay......chia tay đấy
- Ok....o..k... nếu điều đó làm anh vui - Vy hơi lưỡng lự rồi cùng mạnh dạn nói, trong lời nói có j đó tiếc nuối và xót xa
- Anh Minh, sao anh lại đứng ngoài cửa thế này? - T.Anh
- Ừm...anh...anh với Vy sẽ chia tay
- Sao...sao...cơ...ko...ko được, đừng bảo là vì chuyện đi Mexico đấy, em sẽ ko đi đâu mà, anh với Vy làm hoà đi - T.Anh cuống quýt
- Chắc ko được - anh lắc đầu rồi bỏ đi
T.Anh lập tức chạy vào trong...
- Vy Vy...anh Minh...mày với ảnh chia tay à, anh ấy buồn quá nhảy lầu rồi kìa - T.Anh nói dóc để Vy nghĩ kĩ lại nhưng cô nàng chưa kịp nghĩ đã xông ra khỏi phòng như tên lửa rồi, T.Anh cũng chạy theo
- Anh Minh...anh ở đâu rồi, em có muốn chia tay đâu, em xin lỗi mà mình hoà đi, anh Minh ơi - Vy chạy dọc theo dãy nhà để đến phía hành lang phía cuối dãy
- Anh ở đây - Minh từ phía sau đi đến cạnh Vy, Vy oà khóc nức nở khiến Minh chạnh lòng và day dứt
- Anh chưa chết à? - Vy hỏi 1 câu rất ư là ngây thơ, chỉ T.Anh hiểu được câu hỏi ấy còn Minh thì ngơ ngác
- em rủa anh chết à? - Minh cau mày
- Chuyện là....$%^&$@ T.Anh ghé sát tai Minh nói thầm cho anh biết về việc cô lừa Vy là anh nhảy lầu,. Anh hiểu ý cô liền gợi chuyện chêu Vy
- Anh nhảy xuống nhưng bị mắc lên ko sao, lần sau em mà đồng ý chia tay là anh...
- Anh đừng nói nữa, em ko bao giờ chia tay anh đâu, thật đấy, đừng làm em sợ nữa - Vy khóc
- Ừ - Minh ôm chặt lấy Vy, cảm giác ấm áp vào mùa đông là đây !!
T.Anh ko muốn làm phiền hai người họ nữa nên cô cũng rút lui về phòng
...
Tất cả có mặt đông đủ tại nhà Tử Tuyết
- Chiều nay, chúng ta đến điện Capitol - Hoàng cười khi nhìn vào lịch trình du lịch ở tờ giấy mà K.Anh viết
- Gì cơ...điện Capitol á....ôi...nghe nói ở đó đẹp và quyền lực
lắm....AAAAAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAA- Vy và T.Anh hét lên sung sướng hét lên 1 tràng dài
- Thật hả anh - Yun cũng mừng
- Ừ!! - Hoàng gật đầu
- Giờ ăn trưa ở đây rồi 2h đi - Minh lên tiếng
- Vâng anh - T.Anh và Vy đồng thanh
Tất cả ngồi nhìn nhau 1 lúc...
- Vâng lâu thế rồi mà ko đi chuẩn bị bữa trưa đi - Minh muốn gây sự với hai người kia
- Ko, người giúp việc chuẩn bị gần xong rồi, Vy với T.Anh ko cần đi chuẩn bị đâu - Tử Tuyết lên tiếng làm đại ca Minh tụt hứng, anh chỉ biết vò đầu nhìn Vy bĩu môi chêu tức...
...
Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười đùa vui vẻ...
1h30'
- Mọi người nghỉ ngơi lúc đi rồi đi - Hoàng lên tiếng
- Ừ - Nam / Tuyết / Minh đồng thanh
...
Tuyết đứng dậy và định đi đâu đó
- Này ! - Nam cũng đứng dậy và chạy theo cô
- Sao?
- Đi dạo đi - Nam cười, có j đó khiến anh ái ngại trong lời nói
- Thì đi - Cô cũng cười
Hai người đi song song bên cạnh nhau, ko ai nói là họ ko đẹp đôi, công nhận rất đẹp là đằng khác, 1 chàng trai phong cách năng động có chút trẻ con nhưng đầy cá tính, 1 cô gái ấm lòng bên trong nhưng lạnh bên ngoài, gương mặt dù có cười thế nào vẫn toát ra 1 vẻ lạnh lùng bí ẩn
Khuôn viên vào buổi trưa thật đẹp, dù ko có nắng nhưng những bông hoa trong vườn vẫn luôn toả nắng, mùi hoa ngát thơm dìu dịu hoà vào trong gió đông lạnh
Trước 1 hồ bơi rộng ngay cạnh khuôn viên phía sau biệt thự nhà Tử Tuyết
- Bơi đi - Tuyết chêu
- Đi - Nam cười và định đẩy cô xuống hồ thật nhưng cô đã bỏ chạy
Thời tiết như thế này mà bơi để cóng người à? Hồ bơi nước nóng còn lạnh huống chi là hồ bơi nước lạnh
Hai người như trẻ con dí nhau xung quanh hồ bơi? ( ngã phát thì đẹp \ )
- Mệt - sau 1 hồi chạy cuối cùng cũng tìm được chỗ dừng chân là 1 cái xích đu màu bạc
Cô ngồi xuống và Nam cũng ngồi xuống.
Tất cả trở lên yên tĩnh lạ thường, Nam trầm giọng
- Anh xin lỗi
Nghe thấy lời xin lỗi đó của anh, cô thấy hơi nhói lòng 1 tẹo nhưng cũng bật cười thành tiếng
- Sao xin lỗi?
- Thời gian hiểu lầm em và nói những lời làm tổn thương em - Nam hối hận về những việc mình đã làm. nhưng có ai trách anh đâu? ko phải anh muốn mà.
- Thì vì em trước mà, giờ ko sao rồi, em ko muốn nhắc lại chuyện đó nữa - cô cười nhưng bỗng nhiên cô ôm bụng gập người xuống
- Em sao vậy? - anh lo lắng đến giật mình
- À ko, chắc tại lần phẫu thuật thôi, mà tại anh nói chuyện ko vui lên đến bụng em còn thấy buồn đấy- cô an ủi nỗi lo lắng của anh
- Anh...
Nam định nói j đó nhưng bị tiếng của Minh cản lại
- Này đôi bạn trẻ, hú hí j ở đó thế, có biết hơn 2h rồi ko? Nhanh lên ko ở nhà đấy
- Biết rồi - đồng thanh tập 1
- Thì nhanh lên còn ngồi đó, sập xích đu giờ.
- Muốn ăn hành à? - đồng thanh tập 2
- Nhanh lên đi trước đây - Minh nói rồi chạy vụt đi trước sự truy lùng của hai người kia
....
Tất cả tập trung trước cổng biệt thự, có hai chiếc ô tô đậu cạnh đó đang chờ chủ nhân lên xe
K.Anh / Nam / Tuyết / Yun đi chung 1 xe
Hoàng / Minh / Vy / T.Anh đi chung 1 xe
Đây là do Yun sắp đặt
Tất cả đều đồng ý nhưng có ai đó vẫn cảm thấy chạnh nhớ...
Tài xế là K.Anh và Hoàng
- Xuất phát - Nam đứng lên nói, vì đây là xe mui trần lên đứng lên ko sao, như xe bình thường thì có mà vỡ đầu rồi @@
Xe chạy, luồng gió thổi vào xe lạnh nhưng nhất quyết mấy người con trai ko cho kéo nóc xe lên làm mấy người con gái rét như được mùa. Với đẳng cấp lái xe nhanh như tên lửa của cả K.Anh và Hoàng thì chỉ sau 5 phút họ đã có mặt tại cổng chính của điện Capitol rồi
- Woww...nơi này đẹp quá, ngưỡng mộ thật - Vy nhảy xuống xe reo lên sung sướng, tất cả con mắt đều nhìn chủ yếu vào mái vòm của điện, nó quả thật là đẹp và đồ sộ. Từ bên trong, đèn sáng lên lung linh huyền ảo kể cả ban ngày, họ thì say sưa trong cảnh đẹp nơi đây mà ko để ý rằng người qua lại lại say sưa trong vẻ đẹp của họ. Đặc biệt là các cô gái da trắng tóc vàng thì ko thể nào rời mắt khỏi 4 chàng trai nhà ta được, ai cũng phải trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp như 1 thiên sứ của họ
K.Anh dẫn đầu vào trong, khung cảnh trong đây còn đẹp hơn cả đứng bên ngoài nhìn vào rất nhiều, những cột Capitol cao lên nghênh dựng thẳng nhau được đặt trên 1 nền tảng rất đẹp cạnh 1 hồ nước lộng lẫy
- Đẹp quá anh ơi - Vy thốt lên và víu tay áo Minh
- Đẹp bằng anh ko? - Minh chêu kiểu tự sướng
- Anh đẹp bằng con kia kìa - Vy chỉ về phía bên phải, Minh nhìn theo hướng tay cô chỉ thì nhăn mặt lại vì phát hiện ra được sự thật đau lòng đó là cô chỉ vào 1 con cún đang được đứa trẻ bế trên tay
- Em thích.....gì...??? - Minh gằn giọng đe doạ
- Em thích anh - Vy cười nhẹ xoa dịu cái gương mặt đùng đùng sát khí của Minh, tưởng anh sẽ trừng phạt cô thích đáng ai ngờ anh bật cười nhiệt tình khiến cô suýt ngã ngửa
...
Đi dọc hồ bơi phản ánh được nuôi bằng một lạch nước nhỏ chạy xuống một kênh trong các bước phản ánh các cột và cung cấp âm thanh và chuyển động. con đường cong nhẹ nhàng đẩy họ đến gần các cột đó hơn, phải ngạc nhiên đến ko tả nổi vẻ đẹp nơi đây, nhưng hoa văn hoạ tiết được khắc tạc 1 cách nghệ thuật. Phải mất hơn nửa tiếng thì họ mới khám phá xong các cột ở đây.
Hiện lên trước mắt họ là 1 ngôi nhà to có thể nói, ít người nhận ra được nó rộng đến mức nào, 1 ngôi nhà màu trắng nhiều cửa sổ
Họ đang đứng ở phía Bắc của nhà và nhìn thấy ngay cửa chính của nhà
- Đây phải nhà Trắng ko mọi người, em nghe nói nơi đây rất rộng - T.Anh hỏi
- Đúng rồi đó, rộng lắm - theo vốn hiểu biết của mình thì Minh cũng phải khẳng địng rằng ngôi nhà này rất rộng
- Ở đây có cả đường băng bowling nữa này - Vy
- Chơi đi - Nam có hứng
- Mày đi lung tung cẩn thận lạc đấy, ko ai rảnh đi tìm đâu - Hoàng chêu khi thấy Nam lon ton chạy đến cạnh đường băng chơi bowling
- Gì chứ? tao với mày làm ván đi, ai thua thì phải gọi người kia là bố, chơi ko?
- Hả, đùa nhau à?
- Sợ à?
- Chơi thì chơi, đi vào - Hoàng kéo Nam vào đường băng, hai người cầm trên tay quả bóng hai lỗ và bắt đầu cuộc chiến
....
- AAAAAAAAAAA hahaaa, thua chưa, thực hiện nhiệm vụ đi chứ hả? - Hoàng reo lên khi thắng, Nam thì nhăn mặt đau đớn và tỏ ý muốn chơi lại
- Đừng xin xỏ, gọi bố đi...nào...con ngoan - hoàng xoa đầu Nam chêu tức khiến tất cả cười rầm rộ lên
- Gọi đi, chơi phải chịu chứ anh Hoàng nhể.? - Tuyết hùa vào
- Ko đỡ cho người ta thì thôi lại còn...- Nam nhìn Tuyết bĩu môi chêu rồi quay sang Hoàng - bố...Hoàng
Mặc dù tiếng bố bé tẹo nhưng cũng đủ để tất cả nghe và cảm nhận được
- Sướng quá - Hoàng cười và nhảy lên như siêu nhân gao ( klq nhưng t/g thích xem siêu nhân gao lắm đấy )
- Xong chưa, giờ ra rạp chiếu phim đi, ở đây chắc nhiều phim hay lắm đấy - Minh
- Thời gian đâu mà còn ngồi lại xem phim - Nam cằn nhằn
...
- K.Anh, cậu đến đây từ bao giờ thế, mời cậu và mọi người vào chơi bowling - 1 người đàn ông quốc tịch Mỹ cúi đầu lễ phép trước K.Anh ( nói bằng tiếng Mỹ nha )
- Bận rồi - K.Anh cũng trả lời bằng tiếng Mỹ
Như tất cả mọi người trừ Vy và T.Anh ra đều biết K.Anh có cả đàn em ở Mỹ, rất nhiều là đằng khác mà giờ lại đụng luôn ở đây
- Ai vậy anh - T.Anh hỏi Hoàng, rất nhỏ
- Đàn em của bố K.Anh đã nghỉ hưu rồi - Hoàng cười nhẹ và nhìn về phía K.Anh
- Lại đàn em...- T.Anh lẩm bẩm
- Sao vậy em?
- À...ko ạ...
Đường Vy cũng hỏi Minh với câu hỏi giống y hệt T.Anh hỏi Hoàng
- Lạnh quá - T.Anh biểu cảm
- Vậy à? À hình như ở đây có lò sưởi nhỉ? - Hoàng nói
- Giờ đi ra ngoài đi, ở trong đây mãi làm j có j đâu, ra ngoài ăn đi em đói rồi - Yun chợt kêu lên khi nghe thấy Hoàng nhắc đến lò sưởi, cô nghĩ ngay rằng anh sẽ đề nghị mọi người vào sưởi nên đã né tránh để phục thù T.Anh
- T.Anh lạnh, vào bên trong có lò sưởi ko phải thích à? - Hoàng nhăn mặt nhìn Yun
- Thôi, nếu mọi người đói thì ra ngoài đi, em cũng hết lạnh rồi mà - T.Anh
- Vừa ăn trưa xong đói j nữa - Hoàng
- Anh ko đói nhưng em đói , đi ăn đi - Yun kêu ca và nhìn Nam, Tuyết, K.Anh cùng 1 lúc tỏ ý muốn ra khỏi đây
K.Anh thì ko nói j, Nam cũng vậy còn Tuyết cũng đồng ý với Yun vì thấy cô nàng đang kêu ca chắc hẳn đói
- Ra ngoài quán cũng có lò sưởi, T.Anh em chịu lạnh chút nhé
- Dạ vâng, em cũng đâu lạnh lắm ạ - T.Anh
- em mặc vào đi - Hoàng cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác vào vai T.Anh khiến cô vô cùng ngại ngùng
- Thôi, anh sẽ lạnh - T.Anh trả lại anh áo
- Mặc đi - anh hơi lớn giọng, T.Anh đành mặc vào theo ý anh
Mọi người cùng nhau ra quán ăn gần đó, Vy và T.Anh đi sau cùng nói chuyện với nhau
- nhỏ Thiên Anh đó như muốn đối đầu với mày á, tao thấy nhỏ kiểu j ý, chả tốt tý nào, mày nghĩ sao? - Vy hằn học
- Ừ ! - T.Anh cười và ko muốn trả lời câu hỏi ấy
- Mày ko biết đường mà đào bới lại thì có ngày nhỏ hại chết ý, thôi tao lên đi cùng anh Minh đây, mày lên đi cùng anh K.Anh đi, haha - Vy cười lớn rồi chạy đến bên Minh, 1 lần nữa cô lại gán ghép T.Anh với K.Anh, nó làm trong lòng T.Anh cảm thấy nôn nao lạ thường
Tại nhà hàng C.R ( viết tắt của Chesapeake Room )
- Ai ăn j thì gọi đi, tôi ăn humburger bò - Tuyết mở màn
- em cũng ăn HBG bò - Yun
- Bia marylan thôi - Nam
- Ở đây có cua Old bay ko nhỉ? - Minh chống tay suy nghĩ
- Xem ở menu này - tuyết ném quyển menu cho Minh
Sau 1 hồi lướt tay dò tìm, cuối cùng Minh cũng hài lòng
- Có, thế thì tao với Vy ăn cua old bay nhé - Minh cười nhìn Vy, thật sự vy có muốn ăn j đâu nhưng dù sao cũng là Minh gọi nên chơi luôn
- Mày quên tao rồi đấy, tao cũng ăn cua - Nam nhảy vào đòi hỏi
- Gì chứ? ai cho mày ăn, mày bảo uống bia thôi mà - Minh càu nhàu
- Của mày à mà cấm tao - Nam vênh mặt lên cãi
- Im hết coi - Hoàng - Bánh kẹp thịt với Rickey
- Bia Heavy Seas Marze - K.Anh lên tiếng
- À đấy, tao cũng uống bia HSM nữa - Nam
Nghe Nam nói xong thất cả đều có thái độ như nhau đó là đơ mặt nhìn Nam rồi toát cả mồ hôi ( chắc như này \ )
- T.Anh, sao em ko ăn j à? - Hoàng nhìn T.Anh
- Em ko biết ăn j - T.Anh cười, nghe mọi người nói mấy cái món sang trọng ấy cô nào dám ăn đâu vả lại nhìn vào menu toàn tiếng Mỹ lên khó mà có thể chọn món vừa ý được
- Thế em ăn bánh mì bơ kem được đấy, ở đây ăn ngon lắm, thử đi - Hoàng
- Dạ vâng
....
- Mai chúng ta đến Francisco nhé, cả tôi với K.Anh cũng sẽ đi - Minh cười và đặc biệt anh nhìn Vy, trong Vy có j đó rất vui và hài lòng
- Thật vậy sao? Oh yeahhhhhhhh - Vy reo lên
- Thế em cũng đi - Yun cười
- Mặt dày thế nhỉ - Vy lẩm bẩm, Yun có nhìn thấy Vy lẩm bẩm nhưng ko muốn đấu đá trước mặt mọi người thế này và đặc biệt lại có cả Minh và K.Anh ở đây nữa...
........... ◕‿◕..........
- Thiên Bảo, anh nghĩ sao về kế hoạch lần này?
- Cũng ổn
- Trước khi thằng Kevin về phải cho hắn thấy 1 tổ chức Hắc Long tan nát dưới những kẻ dấu mặt. lúc đó hắn ko biết bang nào làm thì ko thể gây phiền cho bang Bạch Long của anh và Mãnh Long của em được
- Cậu nói câu tương tự thế này bao lần rồi? Giờ tôi có chuyện, tôi ra ngoài trước - Thiên Bảo đứng dậy ra ngoài, anh đeo lên mặt 1 chiếc mặt nạ để che đi vết sẹo hành hạ khuôn mặt mỹ nam ngày nào của anh. Anh ko có ý định phẫu thuật lại khuôn mặt đến khi trả thù xong thì thôi.
- Hữu Tuệ, Thiên Bảo của em vừa ra ngoài đấy - Khang gọi điện cho Hữu Tuệ
- Em biết rồi
- Ai nói mà em biết rồi
- Em đang ở ngoài cửa đây làm j cần ai nói, anh ra đây đi
Nghe vậy V.Khang tắt máy rồi ra ngoài, đúng là Hữu Tuệ đang đứng đó thật, khuôn mặt đứa em gái đanh chua ngày nào giờ tồi tệ thật, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau chảy xuống
- Em sao vậy?
- Thiên Bảo ko bao giờ chấp nhận em đâu anh nhỉ? - Hữu Tuệ nói cợt nhạo mình
- Tưởng chuyện j, bỏ tên đó đi đi, trên đời này hết trai rồi sao? Lần này anh giết được thằng Kevin xong thì tên Thiên Bảo đó cũng ko sống nổi với anh đâu
- Sao anh lại nói vậy? Anh định làm j anh Bảo nữa đây?
- Ko làm j cả, hết giá trị lợi dụng phải vứt đi, em ko nghe mẹ nói à?, giờ thì đi về đi, em là con gái ko nên đến bang của anh nhiều
- em cũng là cô chủ của bang này đấy
- em xem bọn trong bang nể ai hơn, về đi
- hức..về thì về...
Những này cuối năm ở Việt Nam, ko có những con người đó hình như trầm lặng và buồn bã hơn, dòng người bon chen sắm đồ, Thiên Kỳ lái xe 1 mình đi qua dòng người tấp nập đến cạnh 1 bờ suối nhỏ
Ko gian yên lặng để anh nghĩ về mọi chuyện đã và đang diễn ra, anh ko biết nói ra tâm trạng bây giờ của mình như thế nào? Anh nhớ cô em gái của mình chăng? Vì anh cô đã khổ nhiều rồi, là anh trai mà ko giúp j được em gái anh cũng cảm thấy day dứt trong lòng lắm, là anh trai lại đi phá hỏng tình yêu chớm nở của em gái anh cũng thấy áy náy và thương em lắm nhưng biết làm sao bây giờ?
Sao lại trùng hợp đến như vậy? Người cô yêu lại là kẻ thù mà anh hận nhất. Làm sao có thể hoà hợp để sống chung được đây
Dòng nước dưới suối cứ róc rách chảy như 1 vòng tuần hoàn, gió se lạnh thoảng qua mang 1 nỗi buồn vô hạn.
Ở Mỹ...
T.Anh cũng đang có 1 tâm trạng bồn chồn khó tả, cô cũng nhớ anh trai của mình sau mấy ngày xa cách và nỗi mong mỏi khi sắp được đến mexico gặp cha
- Em chuẩn bị đi tối nay lên máy bay mai đến Francisco luôn - Hoàng đứng từ phía sau T.Anh khẽ đặt tay lên vai cô
- Dạ...em cảm ơn anh nhiều lắm
- Anh ko thích nghe từ này lên lần sau em ko cần cảm ơn đâu, vào chuẩn bị luôn đi cho kịp giờ
- Vâng...
T.Anh cúi nhẹ người rồi vào phòng của mình, Hoàng đứng lại, lặng người 1 chút, suy nghĩ 1 chút, anh thấy người con gái ấy rất đáng yêu, đáng để anh mong nhớ, anh yêu cô là sự thật nhưng sự thật là cô có yêu anh ko?? Anh luôn tự hỏi mình và anh lại cảm thấy lo lắng khi hình ảnh cô và K.Anh như đang quen nhau hiện về làm khuấy động tâm trí anh.
Nếu hai người họ có yêu nhau thật thì anh sẽ ko bao giờ chia rẽ họ. anh biết mình là người đến sau lên phải nhường bước cho kẻ đến trước chứ biết làm sao bây giờ? Hơn nữa K.Anh lại là bạn thân của anh nên anh càng ko thể dành giật 1 người con gái với bạn được nhưng nếu K.Anh làm người con gái đó tổn thương anh nhất định sẽ can thiệp vào
- Nghĩ j mà say sưa vậy - Minh đứng cạnh Hoàng từ bao giờ mà Hoàng ko hay biết
- Ko có j, chuẩn bị xong hết rồi à? thằng Nam đón Tử Tuyết chưa? - Hoàng cô ý lảng sang truyện khác
- Đến rồi, giờ vào ăn tối rồi đi luôn
- Ừ !