Cánh cừa màu đen huyền bí đã dần khép lại, thay vào đó là cánh cửa màu vàng nhẹ của ánh nắng đã mở ra. Một ngày mới bắt đầu.
Trên con đường rộng thênh thang và vắng vẻ, có một bước chân nhè nhẹ đang di chuyển, mái tóc bay bay trong ánh nắng, gương mặt thiếu nữ bất giác thở dài mệt nhọc.
Quầng mắt lại thâm lên khi tối qua mất ngủ vì vừa học vừa suy nghĩ.
Cô đã xin phép nghỉ học cả ngày.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Khánh Anh, một năm chỉ có duy nhất một lần, cô không thể không đi, bởi vì cô với anh chưa chính thức chia tay. Tình cảm của cô dành cho anh vẫn vậy, đậm sâu và bất diệt. Vậy nên cô đã nghĩ từ sáng đến chiều cô sẽ đến bên mộ của Phong, thực hiện lời hứa năm xưa, đến tối cô sẽ về để đến dự sinh nhật của anh cùng mọi người.
Đến cạnh bên mộ của Phong, nhìn thấy cậu mỉm cười, cô cũng cười rồi đặt bó hoa hồng bạch xuống trước di ảnh của cậu và nói :
- Hôm nay, em sẽ đọc truyện cho anh nghe…
Và rồi, cô lôi từ trong ba lô của mình ra vài quyển truyện rồi chọn lấy một quyển và bắt đầu đọc. Cô cứ đọc mãi, số truyện còn lại cũng dần vơi hết. Mặt trời xuống đến chân núi, quá mệt mỏi, hai mắt nhíu lại vi nhìn vào sách quá lâu. Bờ mi nặng trĩu như muốn cụp lại không biết bao giờ mới mở ra được. Cô vẫn tiếp tục đọc, ánh nắng nhẹ phảng phất lên mái tóc cô, quấn quýt lấy nó, cảm giác ấm áp như đang có ai đó sưởi ấm cơ thể mình. Kim giờ điểm đến số 6. Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống phủ lên mặt đất một tấm thảm đỏ vàng dìu dịu và đưa cô vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cô tựa lưng vào gốc cây ngủ mệt nhọc. Hai chân co lại, vẫn giữ quyển truyện đang đọc dở trên tay, mái tóc khẽ bay mỗi khi có gió luồn qua.
Điện thoại khẽ rung trong ba lô mà cô không hề hay biết. Đêm dần buông, cái lạnh càng thêm thấu xương thịt, cô giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt cô đã thấy ánh đèn điện phía dưới chân đồi thấp thoáng, bầu trời đen cùng những vì sao lấp lánh. Những cơn gió khẽ rít, luồn qua tấm áo mỏng manh, chạm vào da thịt, tê buốt.
Hình như đôi mắt cô rất mệt mỏi, không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Nhìn sang ngôi mộ cạnh mình, cô khẽ cựa người dậy, tìm lấy vài cây nến rồi thắp lên cho sáng. Ba ngôi mộ trước mắt đã được cô chăm chút xong, cô thu dọn đồ rồi chuẩn bị đi về, có nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng. Một mình cô là con gái mà trời đã tối, phía sau lại là ba ngôi mộ của một gia đình, cô thoáng rùng mình khi tiếng gió đùa giỡn như muốn chêu ngươi cô.
Cô bỏ điện thoại ra soi đèn mới để ý bây giờ là 7h30’. Trên màn hình hiển thị có 16 cuộc gọi nhỡ và 4 tin nhắn.
Tin nhắn gần nhất là tin nhắn của Hoàng vào lúc 7h15
“ Thiên Anh, em đâu rồi, sao em chưa đến dự sinh nhật thằng Khánh, muộn 15’ rồi em biết không?”
Cô khẽ mỉm cười chua xót, cô quên béng mất sinh nhật của anh rồi. Cô cười như khóc, nhắn tin lại cho Hoàng
“ Em xin lỗi, em quên mất, em đến ngay”
Cô bắt taxi về cho nhanh, mau chóng làm vscn, thay quần áo, ngắm nghía lại mình rồi lại bắt taxi đến biệt thự Khánh Anh.
Hình như cô quên mất một thứ gì nữa. Ngồi trên taxi, cô thở dài
“ Chết rồi, chưa lấy quà”
Rất nhanh chóng, cô ghé qua shop quần áo nổi tiếng, lấy chiếc áo da mà mình đã đặt từ lâu, ở bên trong có thêu chữ “Song Anh Forever” mà cô đã thuê người thêu để dành tặng riêng cho anh. Mong đây sẽ là món quà ý nghĩa đối với anh.
Cô bỏ điện thoại ra. Thấy tin nhắn của Hoàng mà mắt cô ươn ướt
“ Em trễ rồi”
Đúng! Cô đã trễ, 8h rồi, cô vẫn chưa có mặt tại nhà anh. Quá trễ rồi, đối với anh 5 phút thôi cũng đủ để anh nổ tung lên, đằng này còn tận 60 phút. Chắc anh thất vọng lắm!
Biệt thự to lớn của anh đã xuất hiện trước mắt. Bàn ăn đã được trang trí rất cầu kì, đẹp đẽ, bóng đèn cùng dây nhấp nháy đang hoạt động, cô nhìn mà choáng ngợp vì tất cả, đây chắc là một party ngoài trời đẹp và sang nhất trong những party cô đã gặp, đã nhìn trên tivi. Bỗng, không gian trùng xuống. Cô mới để ý thấy không có một bóng người nào. Cô tưởng sinh nhật của anh chắc hẳn phải rất đông chứ. Cô đến muộn một tiếng cũng chưa thể nào tàn tiệc hết được mà mọi người về nhanh thế, trong khi đó bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn. Những ngọn nến rực cháy cô mới thấy giờ đã dập tắt bởi tác động của gió.
Trong không gian yên lặng ấy, Hoàng xuất hiện trước mắt cô, thấy trên tay cô cầm một hộp quà, anh mỉm cười nhìn cô
- Em đã đi đâu? Không có ở nhà, gọi điện thì không nghe?
- Em…mọi người đâu hết rồi anh? – Cô cố ý lảng chủ đề. Cô không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ cô nói đến thăm mộ của Phong cả ngày để quên sinh nhật của anh sao..
- Anh ở đây đợi em đến. Giờ đi thôi – Hoàng nói nhẹ rồi đi về phía chiếc ô tô đen đậu cạnh đó
- Đi đâu anh? – Cô thắc mắc
- Đến bar.
- Vậy còn ở nhà. Em thấy chuẩn bị hết rồi mà.
- Em đến trễ hơn một tiếng, không thấy em, nó đuổi hết cả khách về rồi, chỉ để lại bọn anh thôi. Nó không tổ chức ở nhà nữa, nhân viên đang đến để thu dọn. Còn giờ đến bar. Em không đi?
- Dạ, em có !
- Vậy đi thôi !
…
Quán bar đông thật. Tiếng nhạc sập sình làm cô có cảm giác như ai đó hét to vào tai mình. Một cảm giác choáng ngợp, không có từ nào miêu tả được. Hai tai cứ ù ù, tưởng chừng như nền và sàn đang rung chuyển.
Hoàng dắt Thiên Anh lên phòng 1 vip của bar. Vừa mở cửa ra, tiếng hát của Minh và Nam đã oang oang bên tai cả hai rồi. Thì ra hai người này đang song ca với nhau, mặt cả hai đều có dấu hiệu của rượu hoành hành.
Tuyết với Vy đang ngồi nhai cao su, nhìn thấy Thiên Anh và Hoàng đến đã lập tức nhảy bổ vào nói Thiên Anh
- Mày đi đâu giờ mới đến? Biết tụi này chờ lâu lắm không? – Vy
- Sao em không bắt máy, nhắn tin không trả lời? – Tuyết
- Em...có việc. Mà...anh Khánh đâu ạ.?
- Kia – Tuyết và Vy đồng thanh chỉ về phía tối nhất của phòng, cả hai cùng quên có thêm một nhân vật không mời mà đến nữa, nhất thời nhân vật đó làm cho Thiên Anh sửng sốt không nói lên lời.
- Ơ. Vừa còn tỉnh mà – Tuyết ngạc nhiên
Vừa thấy anh còn lải nhải thứ gì đó mà giờ đã gục mặt vào người bên cạnh rồi
Cô thấy anh đã say mèm, không biết trời trăng mây đất là gì. Điều đó cô không quan tâm bằng anh đang ngả người vào một cô gái khác cũng đang say, nhìn cái tư thế đó không đơn giản chỉ là ôm.
Không cần cô nói ra thì ai cũng biết cô đang ghen. Nhìn vào đôi nam nữ ấy, 10 người thì 9 người bảo họ là tình nhân còn 1 người kia còn đang phân vân giữa tình nhân và bạn bè.
Đặt món quà trên tay xuống, Thiên Anh định xin phép ra ngoài thì Hoàng cản lại
- Em đi đừng trách.
Hoàng tiến tới chỗ Khánh Anh, lay lay người anh
- Khánh Anh, dậy đê
Lay mãi mà anh không tỉnh dậy, cả người nóng bừng , tỏa ra toàn mùi rượu, anh uống quá nhiều rồi.
Khánh Anh bị lay, đổi tư thế, đè lên người cô gái bên cạnh khiến cô lờ mờ tỉnh dậy.
- Anh Hoàng à? – Cô gái đó nói, rồi đảo mắt xung quanh, thấy Thiên Anh đứng trước lối đi vào, cô gái nheo mắt, lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn
- Vĩnh Thiên Anh, cô ta đến đây làm gì? – Cô gái dụi mắt, ngồi phốc dậy
- Sao em không tự hỏi bản thân mình đến đây làm gì đi? – Hoàng cáu
- Em hỏi anh đâu? – Cô gái lườm
- Thiên Anh. Thiên Em vẫn là bạn gái của Khánh Anh. – Nam lên tiếng khi Minh đang hát
- Tắt nhạc đi bố kia, đau đầu quá – Hoàng hét vào tai Minh
- Đây, làm gì mà căng – Minh lù rù đi tắt nhạc. Tất cả trở lên yên ắng.
- Nhưng cô ta đã đến trễ, bổn phận của một người bạn gái là như thế sao? Vô trách nhiệm mà. – Yun bực tức
- Thiên Anh có việc bận. Cuối cùng thì em ấy cũng đến rồi đó – Hoàng nói
- Mà em, em có “bổn phận” gì mà đến đây? – Nam nhìn Yun nói. Càng ngày Nam càng không ưa Yun, trong thời gian tình cảm của Thiên Anh và Khánh Anh đi xuống, chính Yun đã gây phiền phức cho tập thể “mạng” sống trong biệt thự cùng Khánh Anh vì cô ả suốt ngày bám lấy Khánh Anh khiến mọi người chán đến phát ngán.
Yêu gì mà gớm thế?
Bám gì mà ghê thế?
- Em…bạn gái…- Yun mới nói hai từ bạn gái đã đủ để toàn bộ ánh mắt ở đây làm cho suýt ngất. Yun liền nói thêm hai từ - Nhưng cũ
“ Bạn gái…nhưng cũ”
- Làm gì mà mặt dày thế em? Anh đã bỏ qua em nhiều lần rồi, đã để em đến đây mà không đuổi về là tốt lắm rồi, giờ em nói vậy thì thôi em…biến đi. Em ở đây chỉ làm ô nhiễm thêm thôi. Cũ thì đã là cũ, em đừng làm quá, bây giờ em này ( chỉ vào Thiên Anh ) mới chính thức là “vợ chưa cưới” của thằng Khánh, em đừng chen chúc làm gì, mệt lắm em. – Minh lên tiếng, anh đã muốn nói mấy câu như này từ rất lâu mà chưa có cơ hội, giờ thì nói luôn cho đỡ “tiếc”
- Cái cũ có thể đánh bóng thành mới nếu kiên trì, anh chưa nghe qua câu nói này ư? – Yun lườm nguýt mà không để ai nhìn thấy được thái độ ấy của mình. Không ăn cước ngay
- Đánh bóng như nào cũng không thế mới như lúc chưa mua được. Em ạ. Mà em đánh bóng mấy năm trời rồi, mới chưa em? – Tuyết chen vào, nói với giọng khinh
- Giờ thì mày đã biết thế nào là hối hận chưa? Muốn biết thứ gì quan trọng, cứ thử đánh mất nó – Hoàng cười
- Bi kịch lớn nhất của mày bây giờ mày biết không? Đó là yêu một người không yêu mình. – Hoàng điền đạm nói tiếp. Anh đang nói ai thế? Phải chăng anh đang tự nói chính bản thân anh,.chính anh cũng đang yêu người không yêu mình cơ mà…
Tất cả cứ xông vào nói, giáo huấn Yun làm cho nhỏ không nói thêm được gì, chỉ biết bực tức cắn răng chịu đựng.
- Chúng ta chuẩn bị về thôi. Thiên Em ra đỡ Khánh Anh đi – Nam lên tiếng
Thiên Anh gật đầu, ra cạnh Khánh Anh, toan đỡ người anh dậy thì anh hất tay ra làm cô suýt ngã
- Biến đi – Anh lạnh lùng
- Đấy, “anh chị” thấy gì chưa? Anh Khánh sẽ chẳng chấp nhận một người bạn gái như cô ta nữa đâu. – Yun nói với giọng hưng phấn, đầy chắc nịch. Cảm giác trong nhỏ chỉ có thể tả bằng một từ duy nhất : Vui
- Cô thử đỡ xem, có khi nó đạp cô chết ngay tại chỗ đó – Nam bức xúc
- Anh, làm gì mà phải căng, không gì mà phải nóng. Ok. Em đỡ. Nếu anh ấy không hất em ra thì mọi người về hết đi, để tự em đỡ anh ấy về, ok – Yun hất mặt nói
- Ra điều kiện đấy à? – Tuyết nói
- Em không? Em làm gì có ý đó, em chỉ muốn thử xem lời anh Nam có đúng không thôi. Nếu anh Nam sai thì em phải được gì đó chứ?
- Rồi. Ok. Đỡ đi – Nam nói nhanh, muốn kết thúc mọi chuyện sớm để về ngủ. Ở đây nhì nhằng mãi có ích lợi gì đâu.
………
Tất cả ra ngoài với tâm trạng buồn bực.
- Hừ. Con nhỏ đó ngày càng tinh ranh, tức quá đê – Nam hậm hực đá cửa
- Thằng Khánh bị hâm trong khi say à? Sao lại không đá bay con nhỏ đó đi nhỉ? Lại còn yên để nó đỡ. – Minh
- Thôi, về đi, buôn làm gì nữa – Tuyết
- Thiên Anh, anh đưa em về - Hoàng
- Không cần đâu, em về cùng Vy đây – Thiên Anh cười
- Nó về cùng em, thôi bọn anh có việc gì làm thì làm đi, em với Thiên Anh về đây, hôm nay mệt quá rồi – Vy nói
- Ơ – Minh há mồm, định nói thì bị Vy chặn họng
- Gi cái ờ?
- À không, em với Thiên Anh về đi, đi đường cẩn thận – Minh cười cười
Bữa tiệc hôm nay, diễn ra thật không trọn vẹn…
Cả đêm hôm ấy, Thiên Anh chằn chọc mãi không ngủ được. Hết nghĩ đến Khánh Anh lại nghĩ đến Yun.
Nếu bây giờ cô đánh mất Anh thì tất cả cũng chỉ tại cô, không thể trách người thứ ba được. Ai bảo cô tạo cơ hội cho người thứ ba làm gì?
Cô giật mình nghĩ đến câu nói của Hoàng nói với Yun
“ Muốn biết thứ gì quan trọng, cứ thử đánh mất nó”
Cô đã đánh mất anh thật rồi sao?
Không đâu. Sẽ không bao giờ. Bởi vì sau câu chuyện hôm nay, cô thấy anh còn quan đỗi quan trọng với mình.
Cánh cừa màu đen huyền bí đã dần khép lại, thay vào đó là cánh cửa màu vàng nhẹ của ánh nắng đã mở ra. Một ngày mới bắt đầu.
Trên con đường rộng thênh thang và vắng vẻ, có một bước chân nhè nhẹ đang di chuyển, mái tóc bay bay trong ánh nắng, gương mặt thiếu nữ bất giác thở dài mệt nhọc.
Quầng mắt lại thâm lên khi tối qua mất ngủ vì vừa học vừa suy nghĩ.
Cô đã xin phép nghỉ học cả ngày.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Khánh Anh, một năm chỉ có duy nhất một lần, cô không thể không đi, bởi vì cô với anh chưa chính thức chia tay. Tình cảm của cô dành cho anh vẫn vậy, đậm sâu và bất diệt. Vậy nên cô đã nghĩ từ sáng đến chiều cô sẽ đến bên mộ của Phong, thực hiện lời hứa năm xưa, đến tối cô sẽ về để đến dự sinh nhật của anh cùng mọi người.
Đến cạnh bên mộ của Phong, nhìn thấy cậu mỉm cười, cô cũng cười rồi đặt bó hoa hồng bạch xuống trước di ảnh của cậu và nói :
- Hôm nay, em sẽ đọc truyện cho anh nghe…
Và rồi, cô lôi từ trong ba lô của mình ra vài quyển truyện rồi chọn lấy một quyển và bắt đầu đọc. Cô cứ đọc mãi, số truyện còn lại cũng dần vơi hết. Mặt trời xuống đến chân núi, quá mệt mỏi, hai mắt nhíu lại vi nhìn vào sách quá lâu. Bờ mi nặng trĩu như muốn cụp lại không biết bao giờ mới mở ra được. Cô vẫn tiếp tục đọc, ánh nắng nhẹ phảng phất lên mái tóc cô, quấn quýt lấy nó, cảm giác ấm áp như đang có ai đó sưởi ấm cơ thể mình. Kim giờ điểm đến số . Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống phủ lên mặt đất một tấm thảm đỏ vàng dìu dịu và đưa cô vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cô tựa lưng vào gốc cây ngủ mệt nhọc. Hai chân co lại, vẫn giữ quyển truyện đang đọc dở trên tay, mái tóc khẽ bay mỗi khi có gió luồn qua.
Điện thoại khẽ rung trong ba lô mà cô không hề hay biết. Đêm dần buông, cái lạnh càng thêm thấu xương thịt, cô giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt cô đã thấy ánh đèn điện phía dưới chân đồi thấp thoáng, bầu trời đen cùng những vì sao lấp lánh. Những cơn gió khẽ rít, luồn qua tấm áo mỏng manh, chạm vào da thịt, tê buốt.
Hình như đôi mắt cô rất mệt mỏi, không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Nhìn sang ngôi mộ cạnh mình, cô khẽ cựa người dậy, tìm lấy vài cây nến rồi thắp lên cho sáng. Ba ngôi mộ trước mắt đã được cô chăm chút xong, cô thu dọn đồ rồi chuẩn bị đi về, có nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng. Một mình cô là con gái mà trời đã tối, phía sau lại là ba ngôi mộ của một gia đình, cô thoáng rùng mình khi tiếng gió đùa giỡn như muốn chêu ngươi cô.
Cô bỏ điện thoại ra soi đèn mới để ý bây giờ là h’. Trên màn hình hiển thị có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Tin nhắn gần nhất là tin nhắn của Hoàng vào lúc h
“ Thiên Anh, em đâu rồi, sao em chưa đến dự sinh nhật thằng Khánh, muộn ’ rồi em biết không?”
Cô khẽ mỉm cười chua xót, cô quên béng mất sinh nhật của anh rồi. Cô cười như khóc, nhắn tin lại cho Hoàng
“ Em xin lỗi, em quên mất, em đến ngay”
Cô bắt taxi về cho nhanh, mau chóng làm vscn, thay quần áo, ngắm nghía lại mình rồi lại bắt taxi đến biệt thự Khánh Anh.
Hình như cô quên mất một thứ gì nữa. Ngồi trên taxi, cô thở dài
“ Chết rồi, chưa lấy quà”
Rất nhanh chóng, cô ghé qua shop quần áo nổi tiếng, lấy chiếc áo da mà mình đã đặt từ lâu, ở bên trong có thêu chữ “Song Anh Forever” mà cô đã thuê người thêu để dành tặng riêng cho anh. Mong đây sẽ là món quà ý nghĩa đối với anh.
Cô bỏ điện thoại ra. Thấy tin nhắn của Hoàng mà mắt cô ươn ướt
“ Em trễ rồi”
Đúng! Cô đã trễ, h rồi, cô vẫn chưa có mặt tại nhà anh. Quá trễ rồi, đối với anh phút thôi cũng đủ để anh nổ tung lên, đằng này còn tận phút. Chắc anh thất vọng lắm!
Biệt thự to lớn của anh đã xuất hiện trước mắt. Bàn ăn đã được trang trí rất cầu kì, đẹp đẽ, bóng đèn cùng dây nhấp nháy đang hoạt động, cô nhìn mà choáng ngợp vì tất cả, đây chắc là một party ngoài trời đẹp và sang nhất trong những party cô đã gặp, đã nhìn trên tivi. Bỗng, không gian trùng xuống. Cô mới để ý thấy không có một bóng người nào. Cô tưởng sinh nhật của anh chắc hẳn phải rất đông chứ. Cô đến muộn một tiếng cũng chưa thể nào tàn tiệc hết được mà mọi người về nhanh thế, trong khi đó bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn. Những ngọn nến rực cháy cô mới thấy giờ đã dập tắt bởi tác động của gió.
Trong không gian yên lặng ấy, Hoàng xuất hiện trước mắt cô, thấy trên tay cô cầm một hộp quà, anh mỉm cười nhìn cô
- Em đã đi đâu? Không có ở nhà, gọi điện thì không nghe?
- Em…mọi người đâu hết rồi anh? – Cô cố ý lảng chủ đề. Cô không biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ cô nói đến thăm mộ của Phong cả ngày để quên sinh nhật của anh sao..
- Anh ở đây đợi em đến. Giờ đi thôi – Hoàng nói nhẹ rồi đi về phía chiếc ô tô đen đậu cạnh đó
- Đi đâu anh? – Cô thắc mắc
- Đến bar.
- Vậy còn ở nhà. Em thấy chuẩn bị hết rồi mà.
- Em đến trễ hơn một tiếng, không thấy em, nó đuổi hết cả khách về rồi, chỉ để lại bọn anh thôi. Nó không tổ chức ở nhà nữa, nhân viên đang đến để thu dọn. Còn giờ đến bar. Em không đi?
- Dạ, em có !
- Vậy đi thôi !
…
Quán bar đông thật. Tiếng nhạc sập sình làm cô có cảm giác như ai đó hét to vào tai mình. Một cảm giác choáng ngợp, không có từ nào miêu tả được. Hai tai cứ ù ù, tưởng chừng như nền và sàn đang rung chuyển.
Hoàng dắt Thiên Anh lên phòng vip của bar. Vừa mở cửa ra, tiếng hát của Minh và Nam đã oang oang bên tai cả hai rồi. Thì ra hai người này đang song ca với nhau, mặt cả hai đều có dấu hiệu của rượu hoành hành.
Tuyết với Vy đang ngồi nhai cao su, nhìn thấy Thiên Anh và Hoàng đến đã lập tức nhảy bổ vào nói Thiên Anh
- Mày đi đâu giờ mới đến? Biết tụi này chờ lâu lắm không? – Vy
- Sao em không bắt máy, nhắn tin không trả lời? – Tuyết
- Em...có việc. Mà...anh Khánh đâu ạ.?
- Kia – Tuyết và Vy đồng thanh chỉ về phía tối nhất của phòng, cả hai cùng quên có thêm một nhân vật không mời mà đến nữa, nhất thời nhân vật đó làm cho Thiên Anh sửng sốt không nói lên lời.
- Ơ. Vừa còn tỉnh mà – Tuyết ngạc nhiên
Vừa thấy anh còn lải nhải thứ gì đó mà giờ đã gục mặt vào người bên cạnh rồi
Cô thấy anh đã say mèm, không biết trời trăng mây đất là gì. Điều đó cô không quan tâm bằng anh đang ngả người vào một cô gái khác cũng đang say, nhìn cái tư thế đó không đơn giản chỉ là ôm.
Không cần cô nói ra thì ai cũng biết cô đang ghen. Nhìn vào đôi nam nữ ấy, người thì người bảo họ là tình nhân còn người kia còn đang phân vân giữa tình nhân và bạn bè.
Đặt món quà trên tay xuống, Thiên Anh định xin phép ra ngoài thì Hoàng cản lại
- Em đi đừng trách.
Hoàng tiến tới chỗ Khánh Anh, lay lay người anh
- Khánh Anh, dậy đê
Lay mãi mà anh không tỉnh dậy, cả người nóng bừng , tỏa ra toàn mùi rượu, anh uống quá nhiều rồi.
Khánh Anh bị lay, đổi tư thế, đè lên người cô gái bên cạnh khiến cô lờ mờ tỉnh dậy.
- Anh Hoàng à? – Cô gái đó nói, rồi đảo mắt xung quanh, thấy Thiên Anh đứng trước lối đi vào, cô gái nheo mắt, lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn
- Vĩnh Thiên Anh, cô ta đến đây làm gì? – Cô gái dụi mắt, ngồi phốc dậy
- Sao em không tự hỏi bản thân mình đến đây làm gì đi? – Hoàng cáu
- Em hỏi anh đâu? – Cô gái lườm
- Thiên Anh. Thiên Em vẫn là bạn gái của Khánh Anh. – Nam lên tiếng khi Minh đang hát
- Tắt nhạc đi bố kia, đau đầu quá – Hoàng hét vào tai Minh
- Đây, làm gì mà căng – Minh lù rù đi tắt nhạc. Tất cả trở lên yên ắng.
- Nhưng cô ta đã đến trễ, bổn phận của một người bạn gái là như thế sao? Vô trách nhiệm mà. – Yun bực tức
- Thiên Anh có việc bận. Cuối cùng thì em ấy cũng đến rồi đó – Hoàng nói
- Mà em, em có “bổn phận” gì mà đến đây? – Nam nhìn Yun nói. Càng ngày Nam càng không ưa Yun, trong thời gian tình cảm của Thiên Anh và Khánh Anh đi xuống, chính Yun đã gây phiền phức cho tập thể “mạng” sống trong biệt thự cùng Khánh Anh vì cô ả suốt ngày bám lấy Khánh Anh khiến mọi người chán đến phát ngán.
Yêu gì mà gớm thế?
Bám gì mà ghê thế?
- Em…bạn gái…- Yun mới nói hai từ bạn gái đã đủ để toàn bộ ánh mắt ở đây làm cho suýt ngất. Yun liền nói thêm hai từ - Nhưng cũ
“ Bạn gái…nhưng cũ”
- Làm gì mà mặt dày thế em? Anh đã bỏ qua em nhiều lần rồi, đã để em đến đây mà không đuổi về là tốt lắm rồi, giờ em nói vậy thì thôi em…biến đi. Em ở đây chỉ làm ô nhiễm thêm thôi. Cũ thì đã là cũ, em đừng làm quá, bây giờ em này ( chỉ vào Thiên Anh ) mới chính thức là “vợ chưa cưới” của thằng Khánh, em đừng chen chúc làm gì, mệt lắm em. – Minh lên tiếng, anh đã muốn nói mấy câu như này từ rất lâu mà chưa có cơ hội, giờ thì nói luôn cho đỡ “tiếc”
- Cái cũ có thể đánh bóng thành mới nếu kiên trì, anh chưa nghe qua câu nói này ư? – Yun lườm nguýt mà không để ai nhìn thấy được thái độ ấy của mình. Không ăn cước ngay
- Đánh bóng như nào cũng không thế mới như lúc chưa mua được. Em ạ. Mà em đánh bóng mấy năm trời rồi, mới chưa em? – Tuyết chen vào, nói với giọng khinh
- Giờ thì mày đã biết thế nào là hối hận chưa? Muốn biết thứ gì quan trọng, cứ thử đánh mất nó – Hoàng cười
- Bi kịch lớn nhất của mày bây giờ mày biết không? Đó là yêu một người không yêu mình. – Hoàng điền đạm nói tiếp. Anh đang nói ai thế? Phải chăng anh đang tự nói chính bản thân anh,.chính anh cũng đang yêu người không yêu mình cơ mà…
Tất cả cứ xông vào nói, giáo huấn Yun làm cho nhỏ không nói thêm được gì, chỉ biết bực tức cắn răng chịu đựng.
- Chúng ta chuẩn bị về thôi. Thiên Em ra đỡ Khánh Anh đi – Nam lên tiếng
Thiên Anh gật đầu, ra cạnh Khánh Anh, toan đỡ người anh dậy thì anh hất tay ra làm cô suýt ngã
- Biến đi – Anh lạnh lùng
- Đấy, “anh chị” thấy gì chưa? Anh Khánh sẽ chẳng chấp nhận một người bạn gái như cô ta nữa đâu. – Yun nói với giọng hưng phấn, đầy chắc nịch. Cảm giác trong nhỏ chỉ có thể tả bằng một từ duy nhất : Vui
- Cô thử đỡ xem, có khi nó đạp cô chết ngay tại chỗ đó – Nam bức xúc
- Anh, làm gì mà phải căng, không gì mà phải nóng. Ok. Em đỡ. Nếu anh ấy không hất em ra thì mọi người về hết đi, để tự em đỡ anh ấy về, ok – Yun hất mặt nói
- Ra điều kiện đấy à? – Tuyết nói
- Em không? Em làm gì có ý đó, em chỉ muốn thử xem lời anh Nam có đúng không thôi. Nếu anh Nam sai thì em phải được gì đó chứ?
- Rồi. Ok. Đỡ đi – Nam nói nhanh, muốn kết thúc mọi chuyện sớm để về ngủ. Ở đây nhì nhằng mãi có ích lợi gì đâu.
………
Tất cả ra ngoài với tâm trạng buồn bực.
- Hừ. Con nhỏ đó ngày càng tinh ranh, tức quá đê – Nam hậm hực đá cửa
- Thằng Khánh bị hâm trong khi say à? Sao lại không đá bay con nhỏ đó đi nhỉ? Lại còn yên để nó đỡ. – Minh
- Thôi, về đi, buôn làm gì nữa – Tuyết
- Thiên Anh, anh đưa em về - Hoàng
- Không cần đâu, em về cùng Vy đây – Thiên Anh cười
- Nó về cùng em, thôi bọn anh có việc gì làm thì làm đi, em với Thiên Anh về đây, hôm nay mệt quá rồi – Vy nói
- Ơ – Minh há mồm, định nói thì bị Vy chặn họng
- Gi cái ờ?
- À không, em với Thiên Anh về đi, đi đường cẩn thận – Minh cười cười
Bữa tiệc hôm nay, diễn ra thật không trọn vẹn…
Cả đêm hôm ấy, Thiên Anh chằn chọc mãi không ngủ được. Hết nghĩ đến Khánh Anh lại nghĩ đến Yun.
Nếu bây giờ cô đánh mất Anh thì tất cả cũng chỉ tại cô, không thể trách người thứ ba được. Ai bảo cô tạo cơ hội cho người thứ ba làm gì?
Cô giật mình nghĩ đến câu nói của Hoàng nói với Yun
“ Muốn biết thứ gì quan trọng, cứ thử đánh mất nó”
Cô đã đánh mất anh thật rồi sao?
Không đâu. Sẽ không bao giờ. Bởi vì sau câu chuyện hôm nay, cô thấy anh còn quan đỗi quan trọng với mình.