*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Băng Tâm viết một bài tên “Phòng khách của bà chủ”, tác phẩm này đã gây ra tiếng vang rất lớn, tất cả mọi người đều nghĩ bà ta đang châm chọc Lâm Huy Nhân. Lâm Huy Nhân nghe vậy, bèn cho gia nhân tìm một vò dấm Sơn Tây tặng Băng Tâm…” Hôm qua được nghe Kim Đa Bảo nói rất nhiều về chuyện đời của văn nhân thời dân quốc, Khâu Thiên liền cảm thấy mình đã biết rất nhiều thứ, nhịn không được bèn kể cho người khác nghe. Trong đội, người cuối cùng có thể nghe anh nói nửa ngày chỉ còn lại Vương Hi Lâm.
Vương Hi Lâm cổ vũ, đặt câu hỏi nhờ anh giải đáp, “Lâm Huy Nhân đẹp hơn Băng Tâm rất nhiều à?”
“Ừm” Khâu Thiên rà soát nội dung tin nhắn chứa trong đầu mình, “Hình như là vậy, Lâm Huy Nhân là một trong tứ đại mỹ nhân.”
“Ồ, vậy là không chỉ có mình bà ta.” Vương Hi Lâm gặm khô bò, “Những người dân quốc đó cậu đã kể tôi nghe rất lâu rồi, còn gì khác không?”
Khâu Thiên ngẩn người, mấy ngày gần đây chỉ nói về chuyện này… Anh không muốn bị Vương Hi Lâm phát hiện, bèn nhớ lại truyện ngụ ngôn mà Kim Đa Bảo đã kể: “Cậu biết Platon không?”
“Biết, cái người không bao giờ lên giường, chỉ biết nói ấy hả?”
“???” Mặt Khâu Thiên đực ra, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp, “Ông ta có truyện ngụ ngôn “Cái hang”.”
Mắt Vương Hi Lâm đột nhiên sáng hẳn lên, giống như đã hiểu thông gì đó.
“Ừm, nói chính xác là có một nhóm người, trói tù nhân trong hang đá, dùng xích sắt tra tấn họ, buộc họ không được nhúc nhích, không được xoay người.”
“Ghê thật, chơi lớn như vậy sao? Một nhóm người? Còn dùng xích sắt khóa lại?”
Khâu Thiên chống cầm, bỗng mất cả ham muốn giảng bài, rõ ràng lúc nghe Kim Đa Bảo nói rất thú vị. Anh cầm khô bò nhét kín miệng Vương Hi Lâm, “Quên đi, cứ việc ăn khô bò của cậu.”
“Đừng mà, nói thêm một chút đi, khóa xong thì làm gì nữa?” Vương Hi Lâm đuổi theo sau anh, ra khỏi phòng thay đồ, vỗ vào vai anh mấy cái, nhưng đều bị đẩy ra.
Trước ngày thi đấu, Khâu Thiên gọi điện thoại để xác nhận Kim Đa Bảo có đến không, Kim Đa Bảo nói sẽ dẫn hai cô bạn đi cùng.
Cô bấm bụng mua ba vé ngồi có vị trí tốt nhất, nhưng khi nghĩ đến chuyện Khâu Thiên có thể nhìn thấy mình, cô lại thấy vui vẻ hẳn.
Đến sân vận động, cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ thế nào. Sân vận động lớn muốn chết, dù có cầm ống nhòm cũng chưa chắc đã tìm được cô trên khán đài. Bọn cô tới rất sớm, sau khi an tọa, Tiểu Lộc lại loay hoay mở camera. Tiểu Vân lần đầu xem đá bóng trực tiếp, thấy gì cũng tò mò, không ngừng dòm ngó xung quanh, thỉnh thoảng còn chủ động tâm sự với các tiểu soái ca bên cạnh, sau đó không biết lấy từ đâu, được vài hình xăm dán và một cái băng rôn nhỏ, còn hỏi Kim Đa Bảo có muốn dán không.
Kim Đa Bảo thấy hình xăm chỉ có hai loại, một là logo đội Cổ Quế, hai là linh vật đội Cổ Quế. Cô nghĩ dù sao cũng đã tới đây, giả vờ làm một fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng không tệ. Cô và Tiểu Vân giúp nhau dán hình xăm lên má phải, sau đó nhìn nhau cười to, cảm thấy đối phương thật ngốc nghếch.
Trong lối đi nhỏ hẹp, có một người bán hàng đang bán nước uống và đồ ăn vặt, còn có cả băng rôn và đồng phục đội bóng. Khi thấy nhóm Kim Đa Bảo bên này liền nâng giọng rao: “Mua nước uống và đồ ăn vặt không? Áo đồng phục thì sao? Đồng phục của toàn đội đều có, sao hả, các em gái nhỏ?”
Chiếc áo số 10 màu xanh nằm ngoài cùng rất nổi bật, cô nhớ khi ra sân, Khâu Thiên cũng từng mặc áo có số 10, cái này chắc bọn họ không đổi đâu nhỉ? Suy nghĩ một chút, cô giơ tay hỏi người bán: “Đồng phục bán thế nào?”
“Rẻ lắm, em gái muốn số mấy? Ba trăm một bộ.” Ông chú da ngăm đen nghiêng người, chạy qua đây.
Mắc như vậy, Kim Đa Bảo có chút do dự, vừa muốn xua tay nói không mua, Tiểu Lộc đã buông máy ảnh, rướn đầu mặc cả với ông chú kia, “Năm mươi, không bán thì thôi.”
“Giá vậy không được, một trăm đi, một trăm tôi bán.”
Kim Đa Bảo móc túi tiền, định lấy tiền ra, nhưng lại bị Tiểu Vân chặn tay, “Tám mươi, nhiều hơn thì thôi vậy.”
Trả giá mấy lượt, ông chủ kia đã có vẻ khó chịu, “Tám mươi thì tám mươi, lấy số mấy?”
Tiểu Lộc và Tiểu Vân cùng quay đầu nhìn Kim Đa Bảo, cô bỗng thấy mặt hơi đỏ, chỉ chỉ bộ nằm ngoài cùng, “Số 10.”
“Được, có cỡ nhỏ đây, của cô!”
Kim Đa Bảo ngây thơ vốn cho rằng mỗi số chỉ có một bộ, lúc cô nhận lấy, mới biết vẫn còn một bộ số 10 nằm ngoài cùng, hơn nữa có vẻ còn rất nhiều bộ số 10 khác. Dĩ nhiên, cô mặc được thì chẳng lẽ người khác không được mặc. Nghĩ vậy làm cô thấy hơi bất mãn, cô đưa người bán hàng một trăm, mua thêm vài chai nước, đưa cho hai cô bạn tốt đã giúp cô trả giá, sau đó yên lặng mặc đồng phục màu xanh vào.
Trước khi tới đây, Tiểu Lộc đã dặn bọn cô phải mặc áo màu xanh da trời, để tránh trường hợp lạc đàn giữa “Biển người xanh”, nếu không có áo xanh thì nhất định không được mặc áo đỏ, đội khách mặc đồng phục màu đỏ, mặc đồ đỏ chạy vào quân xanh có thể sẽ bị đánh.
Kim Đa Bảo mặc áo lông màu xanh nhạt, bên ngoài trùm áo đá banh màu xanh đậm, trông hơi ngốc nghếch, nhưng cô cũng không để ý nhiều, hòa trong biển người hâm mộ, giơ cao băng rôn trong tay, qua hơn mười phút cô đã có thể cùng hô khẩu hiệu với mọi người, trận đấu còn chưa bắt đầu, đã la đến khản cổ.
Tiếng còi vang lên, Khâu Thiên là người phát bóng. Dường như anh ta rất nổi tiếng, lúc anh ta vừa ra sân, cô đã nghe rất nhiều người bắt đầu gọi tên Khâu Thiên.
Thực lực hai đội chênh lệch khá lớn, Cổ Quế dễ dàng vào ba trái, trận đấu chỉ mới bắt đầu nửa tiếng, Lý Lập Quần đã cho đội hình thứ hai vào sân thay thế, tuy nói khi thi đấu, ngang tài ngang sức mới hồi hộp và hấp dẫn, nhưng nhìn cách chèn ép đối thủ thế này, cũng thấy người hâm mộ sân nhà đều rất sảng khoái, khẩu hiệu này nối tiếp khẩu hiệu kia, Kim Đa Bảo cảm thấy hình như cổ vũ còn vui hơn cả xem thi đấu.
Sau khi trận đấu kết thúc, còn có hoạt động gặp mặt của đội chủ nhà và người hâm mộ, Kim Đa Bảo mua vé vip nên có thể tham gia hoạt động, tuy rằng bình thường không phải là không gặp được Khâu Thiên, nhưng cô nghĩ Khâu Thiên trong sân và ngoài sân là hai người hoàn toàn khác, nếu có thể nắm tay chụp ảnh với anh ta trong sân bóng, chắc là rất thú vị.
Nhân viên an ninh dẫn ba mươi fan hâm mộ đến góc sân, các cầu thủ cũng nhộn nhịp đi qua đây, Tiểu Lộc chạy thẳng đến chỗ đội trưởng Tùy Mẫn, nhờ anh kí tên và chụp ảnh chung, Tùy Mẫn cũng có chút ấn tượng với cô, “A, có phải em từng đến đợt tham quan trước trận đấu không. Em còn có một cô bạn…”
“Đúng đúng đúng! Cô bạn của em là bạn gái Khâu Thiên!” Tiểu Lộc tỏ vẻ “Người nhà mẹ anh cũng là người nhà mẹ em”, bắt đầu thoải mái chụp hình cùng thần tượng.
Tiểu Vân không hâm mộ cầu thủ nào, lúc nãy ở xa không thấy rõ, bây giờ đứng gần mới nhìn rõ từng người, cô nàng cũng không quan tâm người ta đá có hay không, chỉ nhìn mặt, thấy ai có dáng dấp đẹp trai thì xông xáo lại chụp hình, chụp xong lại tìm người khác.
So với hai cô, người ngượng ngùng lại đổi thành Kim Đa Bảo, cô không có quan niệm “đã trả tiền thì có thể tha hồ gặp mặt” như những người khác, đứng một hồi lại bị một nhóm fan hâm mộ đẩy ra ngoài cùng, nếu không nhờ Khâu Thiên nhìn thấy cô, thoát khỏi nhóm người để đi qua đây, thì cũng không biết đến lúc kết thúc, hai người có nói được với nhau câu nào không.
Khâu Thiên vừa đi qua, có vài em gái nhỏ cũng rối rít chạy theo, Kim Đa Bảo đứng một góc nhìn anh ta kí tên chụp ảnh với các cô nàng, còn cười tươi như vậy, nhịn không được, cảm thấy hơi khó chịu.
Qủa thật anh ta được rất nhiều em gái yêu mến.
Thấy các nữ sinh kia cứ mải mê chụp hình, hết người này lại đến người khác, Khâu Thiên đành xin lỗi, “Bạn tôi đứng bên kia chờ, xin phép cho tôi đi trước nhé!”
Các nữ sinh nhìn về phía Kim Đa Bảo, tỏ vẻ hâm mộ ghen tị, đành buông tay Khâu Thiên, đi tìm cầu thủ khác.
Khâu Thiên đến gần Kim Đa Bảo, quan sát cô từ trên xuống dưới, nhìn hai hình xăm trên mặt thì cảm thấy hơi chướng mắt, anh giơ tay, dùng ngón tay lau đi, nhưng chất lượng hình xăm quá tốt, anh chà mãi vẫn không sạch, làm mặt Kim Đa Bảo bị chà đến phát đau.
Kim Đa Bảo lui ra sau một bước, lấy hai tay che mặt, “Làm gì vậy?”
“Ngốc quá, lần sau đừng chơi mấy hình dán này nữa. Chà mãi vẫn không sạch… Chết chưa, lẽ nào không làm sạch được nữa?”
Đối với câu nói đùa của Khâu Thiên, Kim Đa Bảo chỉ đáp lại bằng ánh mắt: “Đồ thần kinh!”.
Khâu Thiên bị cô chọc cười, đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, thấy phía sau là số 10 thì rất hài lòng, “Thấy tôi đá có hay không.”
“Hay vô cùng.” Kim Đa Bảo gật đầu.
“Cô xem hiểu không?”
“Đã lỡ nói là cậu đá hay rồi, cho nên cũng không tệ.” Kim Đa Bảo đáp thật thà.
Cũng không biết Khâu Thiên cười vì cái gì, khóe miệng lại không hạ xuống được. Những tiếng ồn ào ầm ĩ phía sau giống như không liên quan đến anh. Chủ sự Phương gọi các cầu thủ và fan hâm mộ xếp hàng để chụp hình chung, dáng người Kim Đa Bảo không cao, nhưng bị đẩy ra hàng sau các cầu thủ, cách Khâu Thiên bốn năm người. Khâu Thiên bảo cô đổi chỗ với người phía sau anh, nhưng cô xua tay, nói cứ để vậy đi, kết quả còn chưa kịp tạo dáng, máy ảnh đã lóe lên, chụp xong tấm ảnh…
Chủ sự Phương thông báo còn mười phút, người hâm mộ nên tận dụng thời gian kí tên và chụp hình.
Khâu Thiên thấy các cầu thủ và fan hâm mộ khác đều ôm nhau cổ vũ này nọ, anh bèn duỗi hai tay, hỏi Kim Đa Bảo, “Sao cô không yêu cầu ôm một cái?”
Tư thế ôm của anh ta rõ ràng như vậy, ngay cả lí do từ chối cô cũng không nghĩ ra được. Đây là cái ôm thuần khiết của người hâm mộ và cầu thủ đúng không? Không phải những người bên kia cũng ôm nhau như vậy sao? Tiểu Vân còn vui vẻ ôm mấy người…
Cô do dự bước lên trước, đưa tay đặt nhẹ lên thắt lưng của anh, khi anh còn chưa hạ tay xuống đã vội vàng lùi lại, có chút lúng tùng nhìn anh.
Khâu Thiên hạ tay xuống, buồn cười, khoanh tay hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”
Mặt Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, “Bộ cậu muốn làm gì không đứng đắn với nữ hâm mộ của mình à?”
“Cũng đúng.” Khâu Thiên nhếch miệng, mỗi lần anh cười như vậy, đều không có ý tốt. Anh vẫy tay gọi Kim Đa Bảo, “Qua đây.”
Kim Đa Bảo bước tới, nghi ngờ nhìn anh.
“Gần thêm chút nữa.”
Kim Đa Bảo đã duyệt vô số bản thảo, cô cảm thấy trong những tình huống thế này, nhất định sẽ phát sinh chuyện ngoài dự đoán. Tới gần như vậy làm gì, lẽ nào muốn đánh úp cô?
Chủ sự Phương đã bắt đầu thúc giục, Khâu Thiên giơ tay, kéo Kim Đa Bảo lên trước người, bây giờ hai người chỉ cách nhau một gang tay.
Anh bỗng kéo vạt áo đồng phục của mình lên, duỗi thẳng tay, giơ cao khỏi đầu. Sau đó chợt khom người, tròng áo vào đầu Kim Đa Bảo. Còn chưa để cô kịp duỗi tay mặc áo, anh đã trực tiếp kéo áo xuống, làm cánh tay cô cũng bị bọc trong chiếc áo size lớn.
Khâu Thiên trần nửa người, giơ tay xoa xoa đầu Kim Đa Bảo, “Tặng cô, nữ hâm mộ.”
“Băng Tâm viết một bài tên “Phòng khách của bà chủ”, tác phẩm này đã gây ra tiếng vang rất lớn, tất cả mọi người đều nghĩ bà ta đang châm chọc Lâm Huy Nhân. Lâm Huy Nhân nghe vậy, bèn cho gia nhân tìm một vò dấm Sơn Tây tặng Băng Tâm…” Hôm qua được nghe Kim Đa Bảo nói rất nhiều về chuyện đời của văn nhân thời dân quốc, Khâu Thiên liền cảm thấy mình đã biết rất nhiều thứ, nhịn không được bèn kể cho người khác nghe. Trong đội, người cuối cùng có thể nghe anh nói nửa ngày chỉ còn lại Vương Hi Lâm.
Vương Hi Lâm cổ vũ, đặt câu hỏi nhờ anh giải đáp, “Lâm Huy Nhân đẹp hơn Băng Tâm rất nhiều à?”
“Ừm” Khâu Thiên rà soát nội dung tin nhắn chứa trong đầu mình, “Hình như là vậy, Lâm Huy Nhân là một trong tứ đại mỹ nhân.”
“Ồ, vậy là không chỉ có mình bà ta.” Vương Hi Lâm gặm khô bò, “Những người dân quốc đó cậu đã kể tôi nghe rất lâu rồi, còn gì khác không?”
Khâu Thiên ngẩn người, mấy ngày gần đây chỉ nói về chuyện này… Anh không muốn bị Vương Hi Lâm phát hiện, bèn nhớ lại truyện ngụ ngôn mà Kim Đa Bảo đã kể: “Cậu biết Platon không?”
“Biết, cái người không bao giờ lên giường, chỉ biết nói ấy hả?”
“???” Mặt Khâu Thiên đực ra, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp, “Ông ta có truyện ngụ ngôn “Cái hang”.”
Mắt Vương Hi Lâm đột nhiên sáng hẳn lên, giống như đã hiểu thông gì đó.
“Ừm, nói chính xác là có một nhóm người, trói tù nhân trong hang đá, dùng xích sắt tra tấn họ, buộc họ không được nhúc nhích, không được xoay người.”
“Ghê thật, chơi lớn như vậy sao? Một nhóm người? Còn dùng xích sắt khóa lại?”
Khâu Thiên chống cầm, bỗng mất cả ham muốn giảng bài, rõ ràng lúc nghe Kim Đa Bảo nói rất thú vị. Anh cầm khô bò nhét kín miệng Vương Hi Lâm, “Quên đi, cứ việc ăn khô bò của cậu.”
“Đừng mà, nói thêm một chút đi, khóa xong thì làm gì nữa?” Vương Hi Lâm đuổi theo sau anh, ra khỏi phòng thay đồ, vỗ vào vai anh mấy cái, nhưng đều bị đẩy ra.
Trước ngày thi đấu, Khâu Thiên gọi điện thoại để xác nhận Kim Đa Bảo có đến không, Kim Đa Bảo nói sẽ dẫn hai cô bạn đi cùng.
Cô bấm bụng mua ba vé ngồi có vị trí tốt nhất, nhưng khi nghĩ đến chuyện Khâu Thiên có thể nhìn thấy mình, cô lại thấy vui vẻ hẳn.
Đến sân vận động, cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ thế nào. Sân vận động lớn muốn chết, dù có cầm ống nhòm cũng chưa chắc đã tìm được cô trên khán đài. Bọn cô tới rất sớm, sau khi an tọa, Tiểu Lộc lại loay hoay mở camera. Tiểu Vân lần đầu xem đá bóng trực tiếp, thấy gì cũng tò mò, không ngừng dòm ngó xung quanh, thỉnh thoảng còn chủ động tâm sự với các tiểu soái ca bên cạnh, sau đó không biết lấy từ đâu, được vài hình xăm dán và một cái băng rôn nhỏ, còn hỏi Kim Đa Bảo có muốn dán không.
Kim Đa Bảo thấy hình xăm chỉ có hai loại, một là logo đội Cổ Quế, hai là linh vật đội Cổ Quế. Cô nghĩ dù sao cũng đã tới đây, giả vờ làm một fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng không tệ. Cô và Tiểu Vân giúp nhau dán hình xăm lên má phải, sau đó nhìn nhau cười to, cảm thấy đối phương thật ngốc nghếch.
Trong lối đi nhỏ hẹp, có một người bán hàng đang bán nước uống và đồ ăn vặt, còn có cả băng rôn và đồng phục đội bóng. Khi thấy nhóm Kim Đa Bảo bên này liền nâng giọng rao: “Mua nước uống và đồ ăn vặt không? Áo đồng phục thì sao? Đồng phục của toàn đội đều có, sao hả, các em gái nhỏ?”
Chiếc áo số 10 màu xanh nằm ngoài cùng rất nổi bật, cô nhớ khi ra sân, Khâu Thiên cũng từng mặc áo có số 10, cái này chắc bọn họ không đổi đâu nhỉ? Suy nghĩ một chút, cô giơ tay hỏi người bán: “Đồng phục bán thế nào?”
“Rẻ lắm, em gái muốn số mấy? Ba trăm một bộ.” Ông chú da ngăm đen nghiêng người, chạy qua đây.
Mắc như vậy, Kim Đa Bảo có chút do dự, vừa muốn xua tay nói không mua, Tiểu Lộc đã buông máy ảnh, rướn đầu mặc cả với ông chú kia, “Năm mươi, không bán thì thôi.”
“Giá vậy không được, một trăm đi, một trăm tôi bán.”
Kim Đa Bảo móc túi tiền, định lấy tiền ra, nhưng lại bị Tiểu Vân chặn tay, “Tám mươi, nhiều hơn thì thôi vậy.”
Trả giá mấy lượt, ông chủ kia đã có vẻ khó chịu, “Tám mươi thì tám mươi, lấy số mấy?”
Tiểu Lộc và Tiểu Vân cùng quay đầu nhìn Kim Đa Bảo, cô bỗng thấy mặt hơi đỏ, chỉ chỉ bộ nằm ngoài cùng, “Số 10.”
“Được, có cỡ nhỏ đây, của cô!”
Kim Đa Bảo ngây thơ vốn cho rằng mỗi số chỉ có một bộ, lúc cô nhận lấy, mới biết vẫn còn một bộ số 10 nằm ngoài cùng, hơn nữa có vẻ còn rất nhiều bộ số 10 khác. Dĩ nhiên, cô mặc được thì chẳng lẽ người khác không được mặc. Nghĩ vậy làm cô thấy hơi bất mãn, cô đưa người bán hàng một trăm, mua thêm vài chai nước, đưa cho hai cô bạn tốt đã giúp cô trả giá, sau đó yên lặng mặc đồng phục màu xanh vào.
Trước khi tới đây, Tiểu Lộc đã dặn bọn cô phải mặc áo màu xanh da trời, để tránh trường hợp lạc đàn giữa “Biển người xanh”, nếu không có áo xanh thì nhất định không được mặc áo đỏ, đội khách mặc đồng phục màu đỏ, mặc đồ đỏ chạy vào quân xanh có thể sẽ bị đánh.
Kim Đa Bảo mặc áo lông màu xanh nhạt, bên ngoài trùm áo đá banh màu xanh đậm, trông hơi ngốc nghếch, nhưng cô cũng không để ý nhiều, hòa trong biển người hâm mộ, giơ cao băng rôn trong tay, qua hơn mười phút cô đã có thể cùng hô khẩu hiệu với mọi người, trận đấu còn chưa bắt đầu, đã la đến khản cổ.
Tiếng còi vang lên, Khâu Thiên là người phát bóng. Dường như anh ta rất nổi tiếng, lúc anh ta vừa ra sân, cô đã nghe rất nhiều người bắt đầu gọi tên Khâu Thiên.
Thực lực hai đội chênh lệch khá lớn, Cổ Quế dễ dàng vào ba trái, trận đấu chỉ mới bắt đầu nửa tiếng, Lý Lập Quần đã cho đội hình thứ hai vào sân thay thế, tuy nói khi thi đấu, ngang tài ngang sức mới hồi hộp và hấp dẫn, nhưng nhìn cách chèn ép đối thủ thế này, cũng thấy người hâm mộ sân nhà đều rất sảng khoái, khẩu hiệu này nối tiếp khẩu hiệu kia, Kim Đa Bảo cảm thấy hình như cổ vũ còn vui hơn cả xem thi đấu.
Sau khi trận đấu kết thúc, còn có hoạt động gặp mặt của đội chủ nhà và người hâm mộ, Kim Đa Bảo mua vé vip nên có thể tham gia hoạt động, tuy rằng bình thường không phải là không gặp được Khâu Thiên, nhưng cô nghĩ Khâu Thiên trong sân và ngoài sân là hai người hoàn toàn khác, nếu có thể nắm tay chụp ảnh với anh ta trong sân bóng, chắc là rất thú vị.
Nhân viên an ninh dẫn ba mươi fan hâm mộ đến góc sân, các cầu thủ cũng nhộn nhịp đi qua đây, Tiểu Lộc chạy thẳng đến chỗ đội trưởng Tùy Mẫn, nhờ anh kí tên và chụp ảnh chung, Tùy Mẫn cũng có chút ấn tượng với cô, “A, có phải em từng đến đợt tham quan trước trận đấu không. Em còn có một cô bạn…”
“Đúng đúng đúng! Cô bạn của em là bạn gái Khâu Thiên!” Tiểu Lộc tỏ vẻ “Người nhà mẹ anh cũng là người nhà mẹ em”, bắt đầu thoải mái chụp hình cùng thần tượng.
Tiểu Vân không hâm mộ cầu thủ nào, lúc nãy ở xa không thấy rõ, bây giờ đứng gần mới nhìn rõ từng người, cô nàng cũng không quan tâm người ta đá có hay không, chỉ nhìn mặt, thấy ai có dáng dấp đẹp trai thì xông xáo lại chụp hình, chụp xong lại tìm người khác.
So với hai cô, người ngượng ngùng lại đổi thành Kim Đa Bảo, cô không có quan niệm “đã trả tiền thì có thể tha hồ gặp mặt” như những người khác, đứng một hồi lại bị một nhóm fan hâm mộ đẩy ra ngoài cùng, nếu không nhờ Khâu Thiên nhìn thấy cô, thoát khỏi nhóm người để đi qua đây, thì cũng không biết đến lúc kết thúc, hai người có nói được với nhau câu nào không.
Khâu Thiên vừa đi qua, có vài em gái nhỏ cũng rối rít chạy theo, Kim Đa Bảo đứng một góc nhìn anh ta kí tên chụp ảnh với các cô nàng, còn cười tươi như vậy, nhịn không được, cảm thấy hơi khó chịu.
Qủa thật anh ta được rất nhiều em gái yêu mến.
Thấy các nữ sinh kia cứ mải mê chụp hình, hết người này lại đến người khác, Khâu Thiên đành xin lỗi, “Bạn tôi đứng bên kia chờ, xin phép cho tôi đi trước nhé!”
Các nữ sinh nhìn về phía Kim Đa Bảo, tỏ vẻ hâm mộ ghen tị, đành buông tay Khâu Thiên, đi tìm cầu thủ khác.
Khâu Thiên đến gần Kim Đa Bảo, quan sát cô từ trên xuống dưới, nhìn hai hình xăm trên mặt thì cảm thấy hơi chướng mắt, anh giơ tay, dùng ngón tay lau đi, nhưng chất lượng hình xăm quá tốt, anh chà mãi vẫn không sạch, làm mặt Kim Đa Bảo bị chà đến phát đau.
Kim Đa Bảo lui ra sau một bước, lấy hai tay che mặt, “Làm gì vậy?”
“Ngốc quá, lần sau đừng chơi mấy hình dán này nữa. Chà mãi vẫn không sạch… Chết chưa, lẽ nào không làm sạch được nữa?”
Đối với câu nói đùa của Khâu Thiên, Kim Đa Bảo chỉ đáp lại bằng ánh mắt: “Đồ thần kinh!”.
Khâu Thiên bị cô chọc cười, đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, thấy phía sau là số 10 thì rất hài lòng, “Thấy tôi đá có hay không.”
“Hay vô cùng.” Kim Đa Bảo gật đầu.
“Cô xem hiểu không?”
“Đã lỡ nói là cậu đá hay rồi, cho nên cũng không tệ.” Kim Đa Bảo đáp thật thà.
Cũng không biết Khâu Thiên cười vì cái gì, khóe miệng lại không hạ xuống được. Những tiếng ồn ào ầm ĩ phía sau giống như không liên quan đến anh. Chủ sự Phương gọi các cầu thủ và fan hâm mộ xếp hàng để chụp hình chung, dáng người Kim Đa Bảo không cao, nhưng bị đẩy ra hàng sau các cầu thủ, cách Khâu Thiên bốn năm người. Khâu Thiên bảo cô đổi chỗ với người phía sau anh, nhưng cô xua tay, nói cứ để vậy đi, kết quả còn chưa kịp tạo dáng, máy ảnh đã lóe lên, chụp xong tấm ảnh…
Chủ sự Phương thông báo còn mười phút, người hâm mộ nên tận dụng thời gian kí tên và chụp hình.
Khâu Thiên thấy các cầu thủ và fan hâm mộ khác đều ôm nhau cổ vũ này nọ, anh bèn duỗi hai tay, hỏi Kim Đa Bảo, “Sao cô không yêu cầu ôm một cái?”
Tư thế ôm của anh ta rõ ràng như vậy, ngay cả lí do từ chối cô cũng không nghĩ ra được. Đây là cái ôm thuần khiết của người hâm mộ và cầu thủ đúng không? Không phải những người bên kia cũng ôm nhau như vậy sao? Tiểu Vân còn vui vẻ ôm mấy người…
Cô do dự bước lên trước, đưa tay đặt nhẹ lên thắt lưng của anh, khi anh còn chưa hạ tay xuống đã vội vàng lùi lại, có chút lúng tùng nhìn anh.
Khâu Thiên hạ tay xuống, buồn cười, khoanh tay hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”
Mặt Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, “Bộ cậu muốn làm gì không đứng đắn với nữ hâm mộ của mình à?”
“Cũng đúng.” Khâu Thiên nhếch miệng, mỗi lần anh cười như vậy, đều không có ý tốt. Anh vẫy tay gọi Kim Đa Bảo, “Qua đây.”
Kim Đa Bảo bước tới, nghi ngờ nhìn anh.
“Gần thêm chút nữa.”
Kim Đa Bảo đã duyệt vô số bản thảo, cô cảm thấy trong những tình huống thế này, nhất định sẽ phát sinh chuyện ngoài dự đoán. Tới gần như vậy làm gì, lẽ nào muốn đánh úp cô?
Chủ sự Phương đã bắt đầu thúc giục, Khâu Thiên giơ tay, kéo Kim Đa Bảo lên trước người, bây giờ hai người chỉ cách nhau một gang tay.
Anh bỗng kéo vạt áo đồng phục của mình lên, duỗi thẳng tay, giơ cao khỏi đầu. Sau đó chợt khom người, tròng áo vào đầu Kim Đa Bảo. Còn chưa để cô kịp duỗi tay mặc áo, anh đã trực tiếp kéo áo xuống, làm cánh tay cô cũng bị bọc trong chiếc áo size lớn.
Khâu Thiên trần nửa người, giơ tay xoa xoa đầu Kim Đa Bảo, “Tặng cô, nữ hâm mộ.”