*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Đa Bảo thức dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, tuy tối hôm qua về nhà lăn qua lộn lại đến nửa đêm, cũng nằm mơ rất nhiều thứ, nhưng sáng sớm cô vẫn thấy khá tỉnh táo.
Cô nhìn tủ quần áo giản dị của mình, nhìn một hồi thì thấy không ưng lắm, cô có cảm giác bộ nào mình cũng từng bận trước mặt Khâu Thiên, sau đó bỗng lóe lên suy nghĩ: “Mình thiếu đồ rồi”. Lần cuối cô có loại suy nghĩ cao cấp này là vào năm nhất đại học, lúc đó cô nhập học ở cơ sở phụ, học cùng với sinh viên khoa mỹ thuật, âm nhạc, điện ảnh. Nhìn những học sinh ăn bận độc đáo trước mặt, cô luôn có cảm giác họ là người ngoài hành tinh. Nào ngờ sau khi vào học, những học sinh đã vượt kì thi đại học đó lại bị các giảng viên chế nhạo: “Vừa nhìn là biết các anh chị được tuyển sinh vào hệ phổ cập, ăn mặc quá “giản dị” rồi.”
Khi đó vốn hoảng sợ tưởng mình mới là “người ngoài hành tinh”, Kim Đa Bảo đã tốn không ít thời gian để mua quần áo, kết quả quần áo còn chưa kịp mặc được phân nửa, cô đã được chuyển từ cơ sở phụ lên cơ sở chính, phát hiện những sinh viên ở đây ăn bận rất giản dị. Vì vậy những bộ quần áo đó cũng bị xếp xó, sau đó được quyên góp từ thiện.
Cô thực sự không muốn để Khâu Thiêu nghĩ: “Sao cô ta mặc mãi một bộ đồ thế, không còn bộ nào khác à?”. Kim Đa Bảo lôi thùng nhựa trong suốt đặt dưới gầm giường ra, mở hai nắp bật, lấy chiếc áo da màu đen đặt trên cùng, trên cổ áo được viền một lớp bông màu nâu. Cô mặc vào, đứng trước gương xoay một vòng, vì bây giờ mập hơn năm nhất một chút, nên chiếc áo da vốn hơi chùng lúc trước đã ôm sát, lộ rõ dáng người hơn.
Không hiểu sao cô bỗng nhớ lại lúc vào nhà nghỉ, Khâu Thiên trêu chọc, nói cô “Không có gì”. Cô cúi đầu nhìn mình, sau đó ngẩng đầu nhìn gương, cười duyên dáng: Tuy ngực tôi phẳng, nhưng eo tôi nhỏ lắm nha.
Cô cứ mặc cái áo “lộng lẫy” đó để đánh răng rửa mặt, làm Tiểu Vân vừa tỉnh dậy đã sợ đến mức quên ngáp, cô nàng trợn tròn mắt, nhìn cô: “Bảo, cậu mặc như vậy gợi cảm lắm đó.”
Kim Đa Bảo cố nhịn để không phun bọt kem đánh răng ra ngoài, sau đó lúng búng “Cảm ơn”.
“Đừng khách sáo.” Tiểu Vân bước tới cạnh cô bôi kem đánh răng, đặt tay lên ngực cô, “Mặc như vậy càng thấy phẳng.”
Kim Đa Bảo cười chân thành gấp mấy lần, “Cảm ơn!”
Tuy đã dậy sớm, nhưng sửa soạn một lúc lâu, nên thời điểm ra khỏi nhà cũng không khác bình thường lắm. Vừa mở cửa đã thấy Khâu Thiên ngồi trên bậc thang chơi điện thoại, cô không lên tiếng, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, hai người một trước một sau bước xuống lầu.
Kim Đa Bảo sờ sờ lớp bông trên cổ áo, mở lời trước: “Cậu ăn gì chưa?”
“Chưa.” Khâu Thiên đút tay vào túi quần, tối hôm qua về đến nhà anh đã chủ động nói hôm nay sẽ đưa cô đi làm, sáng sớm đã ra ngoài chờ trước, sợ làm lỡ chuyến xe của cô.
Anh đánh giá bộ đồ cô đang mặc, rất khác phong cách trước kia, khen một câu, “Rất đẹp.”
Kim Đa Bảo cúi đầu, lại sờ lớp bông trên cổ áo của mình.
“Nhìn mềm quá, tôi sờ thử được không?” Khâu Thiên dừng bước, nói một câu không đầu không đuôi.
Kim Đa Bảo thả tay xuống, nghĩ nãy giờ mình luôn sờ cổ áo nên mới làm Khâu Thiên tò mò. Cô chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lộ cổ áo ra, hào phóng đáp: “Ừ”.
Khâu Thiên giơ tay sờ sờ mặt cô, nhéo nhẹ một cái, “Qủa là rất mềm.”
“…” Kim Đa Bảo đỏ mặt, không nói gì.
Không ăn sáng ở ven đường, cả hai tránh được giờ cao điểm, lên tàu điện có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Hai người đứng dựa vào cửa, đầu đối diện với máy điều hòa, Khâu Thiên giơ tay che đầu cho Kim Đa Bảo, nói như thật: “Gió của máy điều hòa thổi trực tiếp vào đầu sẽ không tốt.”
Đúng là gió lạnh không tốt, nhưng mà, đây là gió nóng…
“Nóng cũng không ổn, sẽ làm đầu bị đau.” Khâu Thiên làm như nghe thấy tiếng nói trong lòng cô, thuận miệng trả lời.
Dần dần, hình như anh đã mỏi tay, nhẹ nhàng đặt tay xuống đầu Kim Đa Bảo. Suốt quãng đường, cô cứ bị anh ôm đầu đứng như vậy, giống như đang đội mũ bông.
“Cậu rất thích đầu tôi à?” Cô ngẩng đầu, nói đùa với anh.
Anh cúi đầu nhìn, vỗ vỗ, “Ừ, tròn lắm.”
…
Đến gần công ty, hai người tìm một tiệm ăn nhanh mua hot dog và sữa tươi, đứng trước cửa tiệm chật vật giải quyết thức ăn, Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ làm việc, “Cậu về đi, tôi vào công ty.”
“Ừ.” Khâu Thiên đút tay vào túi áo khoác, trả lời nhưng không chịu đi, anh đứng nhìn Kim Đa Bảo bước tới trước cửa công ty, mãi đến khi không thấy cô nữa mới xoay người.
Chưa đi được hai bước, đã nghe có tiếng bước chân chạy phía sau, anh quay đầu, thấy Kim Đa Bảo lại chạy ra, cách anh mấy mét thì dừng lại, sau đó đi lên trước hai bước, “Tối nay, tối nay mời cậu ăn cơm được không?”
Đôi mày đang nhíu lại của Khâu Thiên hơi dãn ra, “Được, lúc gần tan làm thì gọi điện cho tôi, tôi tới đón cô.”
“Ừm.” Kim Đa Bảo gật đầu, tạm biệt anh, lúc bước tới công ty, không hiểu sao lại vui vẻ chạy chậm, bỗng ý thức được gì đó, bèn len lén quay đầu lại nhìn, phát hiện Khâu Thiên vẫn đang đứng tại chỗ nhìn cô. Cô ngượng ngùng hắng hắng giọng, sau đó ưỡn thẳng lưng đi nhanh về công ty.
Ngồi trước bàn làm việc, nhìn con chó bông đang nhếch miệng cười cạnh máy tính, cô mở hộp thư, gửi tin nhắn khoe khoang cho tác giả nào đó: “Tôi mới không phải là chó độc thân!”
Sau đó bắt đầu xử lí chuỗi công việc nối dài, tìm bản thảo hay, tìm nhà xuất bản, tìm họa sĩ, bận bịu đến giờ cơm trưa mới có thời gian rảnh xem tin trả lời.
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Cô có người yêu rồi à?!
Một câu nói làm đầu óc vốn mù mờ do làm việc cả buổi sáng của cô chợt tỉnh táo hẳn, não bắt đầu rà soát hình ảnh của anh bạn nhỏ có tên là “Khâu Thiên” kia. Cô suy nghĩ về buổi hẹn hò hôm qua, còn cảnh tượng anh nắm tay cô lúc tối, bộ dạng kia, hẳn là “người yêu” chứ nhỉ?
Cô phấn khích đáp lại một câu: “Ừ!”
Nhưng trả lời chưa tới năm phút lại bắt đầu chột dạ, rốt cuộc cô và Khâu Thiên có tính là đang yêu nhau không nhỉ? Chắc là vậy chứ! Nhưng hình như anh chưa bày tỏ gì cả… Nếu vậy, có thể xem là yêu đương sao?
Anh không biết phải tỏ tình à? Hay tất cả mọi người đều yêu đương một cách tùy ý như vậy?
Bứt rứt cả một buổi chiều, nghĩ đến chuyện tối nay ăn cơm với Khâu Thiên, cô lại cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, mỗi một phút chờ đợi đều làm cô không chịu nổi.
Cuối cùng cũng tới giờ tan ca, nhưng đồng nghiệp trong phòng vẫn chăm chỉ gõ bàn phím, chưa ai chịu đứng lên…
Sao hôm nay các người lại tích cực như vậy…
Này, đến giờ tan ca rồi, về nhà ăn cơm đi…
Rốt cuộc đồng nghiệp bên cạnh cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chào tạm biệt mọi người. Kim Đa Bảo theo sau, xách ba lô đã thu dọn sẵn lên vai, chống cự thêm ba phút nữa mới đứng dậy tạm biệt những người khác, sau đó vội vã chạy xuống lầu tìm Khâu Thiên.
Không ngờ Khâu Thiên lại mang theo một chiếc vali lớn. Anh chờ trước cửa, ngồi trên vali của mình, tay đút vào túi, không biết đang nhìn gì mà hơi ngẩn ra.
Mãi đến khi Kim Đa Bảo bước tới trước mặt mới có phản ứng, “Tan việc rồi à?”
“Ừm.” Kim Đa Bảo chỉ vào vali của anh, “Cậu phải về đội sao? Không phải nói được nghỉ ba ngày ư?
“Huấn luyện viên thông báo tối nay phải về.” Khâu Thiên cũng không nói thêm, “Ra gần đây ăn chút gì đi, ăn xong tôi phải đi rồi.”
Không hiểu sao trong lòng Kim Đa Bảo cảm thấy hơi buồn, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Cô nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, “Gần đây có quán lẩu, cũng không tệ lắm, chúng ta tới đó ăn đi.”
“Được.” Khâu Thiên kéo vali đi theo cô, bánh xe nhỏ lăn trên đất, vang lên những tiếng “lộc cộc”, làm tâm trạng con người cũng thấy buồn bã.
Lúc đến đó mới phát hiện quán đang tổ chức hoạt động, “Chỉ cần có một người nhẹ hơn 45 kg, cả hai sẽ được tặng một món miễn phí!”
Cũng lâu rồi Kim Đa Bảo không cân thử, nên cũng không biết mình nặng nhẹ thế nào. Đạp lên bàn cân, nhìn thử, 47.5 kg. Cô không chịu thua, đưa áo khoác da cho Khâu Thiên cầm, 46 kg. Cô chán nản nghiêng đầu nhìn Khâu Thiên, “Chỉ thiếu chút xíu thôi, tôi nhẹ hơn một chút là được rồi.”
Khâu Thiên tiến lên, duỗi tay ôm lấy eo cô, nhấc lên sau đó nhẹ nhàng thả xuống, “Bây giờ cũng rất nhẹ mà.”
Ông chủ đứng bên cạnh nhìn bọn họ cười ha ha, Kim Đa Bảo hốt hoảng, nhận lại áo khoác của mình, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Khâu Thiên, dường như còn có thể cảm nhận được độ ấm truyền từ tay anh sang eo cô.
Hai người bước vào trong quán, Khâu Thiên bỗng nhỏ giọng, kề sát vào tai cô thì thầm một câu, “Thật ra nếu cô chịu cởi quần lông, có thể vẫn còn phần thắng.”
“…” Kim Đa Bảo chà hai tay vào quần, sau đó giơ tay, làm động tác như lúc nhéo tai Khâu Thiên, miệng còn lồng tiếng phóng điện: “Pằng”.
Khâu Thiên cũng rất phối hợp, vội ngửa người ra sau, vẻ mặt choáng váng như bị điện giật thật.
Kim Đa Bảo cười run cả vai, nỗi buồn khi biết anh phải về đội đều bị quét sạch.
Đợt huấn luyện lần này của Khâu Thiên dường như rất nghiêm khắc, không những nửa tháng không về, ngay cả điện thoại di động cũng ít khi sử dụng. Thỉnh thoảng buổi tối anh có gọi điện cho Kim Đa Bảo, nhưng nói chưa được bao lâu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cũng may công việc của Kim Đa Bảo cũng khá bận rộn, gần đây tổ chức hội sách, để phối hợp tuyên truyền còn phải mở buổi ký tặng cho tác giả.
Ngày hội được tổ chức tại cao ốc sách lớn nhất thành phố, Kim Đa Bảo đến rất sớm, phụ giúp các nhân viên công tác, từ bê bàn ghế, sắp xếp băng rôn, treo background sân khấu, đặt hoa vào từng vị trí, cho đến xếp bảng tên của các khách quý truyền thông. Cô chạy tới chạy lui, dù đã đứng trong sảnh bật điều hòa nhưng lưng áo vẫn mướt mồ hôi.
Bởi vì tác giả Đinh Đinh Mai rất nổi tiếng, nên trước buổi ký tặng còn có một buổi lễ giao lưu văn học, nơi đó cũng phải bày sân khấu văn nghệ và máy quay phỏng vấn.
Thẩm Tùng Nguyên vừa tan cuộc họp, lúc xuống lầu thấy sảnh trung tâm đang làm hoạt động, nên đơn giản ghé qua xem thử. Anh ta tiện tay lấy chiếc ghế ở hàng cuối cùng, ngồi chưa được mấy phút đã có một cô gái trẻ chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, ngài có thư mời không?”
“Thư mời?” Thẩm Tùng Nguyên lắc đầu, định đứng dậy.
“A, tiên sinh cứ ngồi đi.” Cô gái kia lấy bút và một lá phiếu màu xanh nhạt đựng trong túi văn kiện cỡ lớn của mình, “Ngài tên gì?”
“Thẩm Tùng Nguyên.” Anh ta trả lời, nhìn cô gái đó viết nắn nót tên mình.
“Đúng lúc có một vị khách không tới được, Thẩm tiên sinh cứ ngồi đây đi ạ.” Thư mời đã được điền tên giao về tay anh ta, Thẩm Tùng Nguyên nhìn cô gái trẻ tuổi ôm túi rời đi, mở tờ quảng cáo đặt trên ghế, nhìn một chút.
Kim Đa Bảo thức dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, tuy tối hôm qua về nhà lăn qua lộn lại đến nửa đêm, cũng nằm mơ rất nhiều thứ, nhưng sáng sớm cô vẫn thấy khá tỉnh táo.
Cô nhìn tủ quần áo giản dị của mình, nhìn một hồi thì thấy không ưng lắm, cô có cảm giác bộ nào mình cũng từng bận trước mặt Khâu Thiên, sau đó bỗng lóe lên suy nghĩ: “Mình thiếu đồ rồi”. Lần cuối cô có loại suy nghĩ cao cấp này là vào năm nhất đại học, lúc đó cô nhập học ở cơ sở phụ, học cùng với sinh viên khoa mỹ thuật, âm nhạc, điện ảnh. Nhìn những học sinh ăn bận độc đáo trước mặt, cô luôn có cảm giác họ là người ngoài hành tinh. Nào ngờ sau khi vào học, những học sinh đã vượt kì thi đại học đó lại bị các giảng viên chế nhạo: “Vừa nhìn là biết các anh chị được tuyển sinh vào hệ phổ cập, ăn mặc quá “giản dị” rồi.”
Khi đó vốn hoảng sợ tưởng mình mới là “người ngoài hành tinh”, Kim Đa Bảo đã tốn không ít thời gian để mua quần áo, kết quả quần áo còn chưa kịp mặc được phân nửa, cô đã được chuyển từ cơ sở phụ lên cơ sở chính, phát hiện những sinh viên ở đây ăn bận rất giản dị. Vì vậy những bộ quần áo đó cũng bị xếp xó, sau đó được quyên góp từ thiện.
Cô thực sự không muốn để Khâu Thiêu nghĩ: “Sao cô ta mặc mãi một bộ đồ thế, không còn bộ nào khác à?”. Kim Đa Bảo lôi thùng nhựa trong suốt đặt dưới gầm giường ra, mở hai nắp bật, lấy chiếc áo da màu đen đặt trên cùng, trên cổ áo được viền một lớp bông màu nâu. Cô mặc vào, đứng trước gương xoay một vòng, vì bây giờ mập hơn năm nhất một chút, nên chiếc áo da vốn hơi chùng lúc trước đã ôm sát, lộ rõ dáng người hơn.
Không hiểu sao cô bỗng nhớ lại lúc vào nhà nghỉ, Khâu Thiên trêu chọc, nói cô “Không có gì”. Cô cúi đầu nhìn mình, sau đó ngẩng đầu nhìn gương, cười duyên dáng: Tuy ngực tôi phẳng, nhưng eo tôi nhỏ lắm nha.
Cô cứ mặc cái áo “lộng lẫy” đó để đánh răng rửa mặt, làm Tiểu Vân vừa tỉnh dậy đã sợ đến mức quên ngáp, cô nàng trợn tròn mắt, nhìn cô: “Bảo, cậu mặc như vậy gợi cảm lắm đó.”
Kim Đa Bảo cố nhịn để không phun bọt kem đánh răng ra ngoài, sau đó lúng búng “Cảm ơn”.
“Đừng khách sáo.” Tiểu Vân bước tới cạnh cô bôi kem đánh răng, đặt tay lên ngực cô, “Mặc như vậy càng thấy phẳng.”
Kim Đa Bảo cười chân thành gấp mấy lần, “Cảm ơn!”
Tuy đã dậy sớm, nhưng sửa soạn một lúc lâu, nên thời điểm ra khỏi nhà cũng không khác bình thường lắm. Vừa mở cửa đã thấy Khâu Thiên ngồi trên bậc thang chơi điện thoại, cô không lên tiếng, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, hai người một trước một sau bước xuống lầu.
Kim Đa Bảo sờ sờ lớp bông trên cổ áo, mở lời trước: “Cậu ăn gì chưa?”
“Chưa.” Khâu Thiên đút tay vào túi quần, tối hôm qua về đến nhà anh đã chủ động nói hôm nay sẽ đưa cô đi làm, sáng sớm đã ra ngoài chờ trước, sợ làm lỡ chuyến xe của cô.
Anh đánh giá bộ đồ cô đang mặc, rất khác phong cách trước kia, khen một câu, “Rất đẹp.”
Kim Đa Bảo cúi đầu, lại sờ lớp bông trên cổ áo của mình.
“Nhìn mềm quá, tôi sờ thử được không?” Khâu Thiên dừng bước, nói một câu không đầu không đuôi.
Kim Đa Bảo thả tay xuống, nghĩ nãy giờ mình luôn sờ cổ áo nên mới làm Khâu Thiên tò mò. Cô chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lộ cổ áo ra, hào phóng đáp: “Ừ”.
Khâu Thiên giơ tay sờ sờ mặt cô, nhéo nhẹ một cái, “Qủa là rất mềm.”
“…” Kim Đa Bảo đỏ mặt, không nói gì.
Không ăn sáng ở ven đường, cả hai tránh được giờ cao điểm, lên tàu điện có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Hai người đứng dựa vào cửa, đầu đối diện với máy điều hòa, Khâu Thiên giơ tay che đầu cho Kim Đa Bảo, nói như thật: “Gió của máy điều hòa thổi trực tiếp vào đầu sẽ không tốt.”
Đúng là gió lạnh không tốt, nhưng mà, đây là gió nóng…
“Nóng cũng không ổn, sẽ làm đầu bị đau.” Khâu Thiên làm như nghe thấy tiếng nói trong lòng cô, thuận miệng trả lời.
Dần dần, hình như anh đã mỏi tay, nhẹ nhàng đặt tay xuống đầu Kim Đa Bảo. Suốt quãng đường, cô cứ bị anh ôm đầu đứng như vậy, giống như đang đội mũ bông.
“Cậu rất thích đầu tôi à?” Cô ngẩng đầu, nói đùa với anh.
Anh cúi đầu nhìn, vỗ vỗ, “Ừ, tròn lắm.”
…
Đến gần công ty, hai người tìm một tiệm ăn nhanh mua hot dog và sữa tươi, đứng trước cửa tiệm chật vật giải quyết thức ăn, Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ làm việc, “Cậu về đi, tôi vào công ty.”
“Ừ.” Khâu Thiên đút tay vào túi áo khoác, trả lời nhưng không chịu đi, anh đứng nhìn Kim Đa Bảo bước tới trước cửa công ty, mãi đến khi không thấy cô nữa mới xoay người.
Chưa đi được hai bước, đã nghe có tiếng bước chân chạy phía sau, anh quay đầu, thấy Kim Đa Bảo lại chạy ra, cách anh mấy mét thì dừng lại, sau đó đi lên trước hai bước, “Tối nay, tối nay mời cậu ăn cơm được không?”
Đôi mày đang nhíu lại của Khâu Thiên hơi dãn ra, “Được, lúc gần tan làm thì gọi điện cho tôi, tôi tới đón cô.”
“Ừm.” Kim Đa Bảo gật đầu, tạm biệt anh, lúc bước tới công ty, không hiểu sao lại vui vẻ chạy chậm, bỗng ý thức được gì đó, bèn len lén quay đầu lại nhìn, phát hiện Khâu Thiên vẫn đang đứng tại chỗ nhìn cô. Cô ngượng ngùng hắng hắng giọng, sau đó ưỡn thẳng lưng đi nhanh về công ty.
Ngồi trước bàn làm việc, nhìn con chó bông đang nhếch miệng cười cạnh máy tính, cô mở hộp thư, gửi tin nhắn khoe khoang cho tác giả nào đó: “Tôi mới không phải là chó độc thân!”
Sau đó bắt đầu xử lí chuỗi công việc nối dài, tìm bản thảo hay, tìm nhà xuất bản, tìm họa sĩ, bận bịu đến giờ cơm trưa mới có thời gian rảnh xem tin trả lời.
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Cô có người yêu rồi à?!
Một câu nói làm đầu óc vốn mù mờ do làm việc cả buổi sáng của cô chợt tỉnh táo hẳn, não bắt đầu rà soát hình ảnh của anh bạn nhỏ có tên là “Khâu Thiên” kia. Cô suy nghĩ về buổi hẹn hò hôm qua, còn cảnh tượng anh nắm tay cô lúc tối, bộ dạng kia, hẳn là “người yêu” chứ nhỉ?
Cô phấn khích đáp lại một câu: “Ừ!”
Nhưng trả lời chưa tới năm phút lại bắt đầu chột dạ, rốt cuộc cô và Khâu Thiên có tính là đang yêu nhau không nhỉ? Chắc là vậy chứ! Nhưng hình như anh chưa bày tỏ gì cả… Nếu vậy, có thể xem là yêu đương sao?
Anh không biết phải tỏ tình à? Hay tất cả mọi người đều yêu đương một cách tùy ý như vậy?
Bứt rứt cả một buổi chiều, nghĩ đến chuyện tối nay ăn cơm với Khâu Thiên, cô lại cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, mỗi một phút chờ đợi đều làm cô không chịu nổi.
Cuối cùng cũng tới giờ tan ca, nhưng đồng nghiệp trong phòng vẫn chăm chỉ gõ bàn phím, chưa ai chịu đứng lên…
Sao hôm nay các người lại tích cực như vậy…
Này, đến giờ tan ca rồi, về nhà ăn cơm đi…
Rốt cuộc đồng nghiệp bên cạnh cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chào tạm biệt mọi người. Kim Đa Bảo theo sau, xách ba lô đã thu dọn sẵn lên vai, chống cự thêm ba phút nữa mới đứng dậy tạm biệt những người khác, sau đó vội vã chạy xuống lầu tìm Khâu Thiên.
Không ngờ Khâu Thiên lại mang theo một chiếc vali lớn. Anh chờ trước cửa, ngồi trên vali của mình, tay đút vào túi, không biết đang nhìn gì mà hơi ngẩn ra.
Mãi đến khi Kim Đa Bảo bước tới trước mặt mới có phản ứng, “Tan việc rồi à?”
“Ừm.” Kim Đa Bảo chỉ vào vali của anh, “Cậu phải về đội sao? Không phải nói được nghỉ ba ngày ư?
“Huấn luyện viên thông báo tối nay phải về.” Khâu Thiên cũng không nói thêm, “Ra gần đây ăn chút gì đi, ăn xong tôi phải đi rồi.”
Không hiểu sao trong lòng Kim Đa Bảo cảm thấy hơi buồn, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Cô nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, “Gần đây có quán lẩu, cũng không tệ lắm, chúng ta tới đó ăn đi.”
“Được.” Khâu Thiên kéo vali đi theo cô, bánh xe nhỏ lăn trên đất, vang lên những tiếng “lộc cộc”, làm tâm trạng con người cũng thấy buồn bã.
Lúc đến đó mới phát hiện quán đang tổ chức hoạt động, “Chỉ cần có một người nhẹ hơn 45 kg, cả hai sẽ được tặng một món miễn phí!”
Cũng lâu rồi Kim Đa Bảo không cân thử, nên cũng không biết mình nặng nhẹ thế nào. Đạp lên bàn cân, nhìn thử, 47.5 kg. Cô không chịu thua, đưa áo khoác da cho Khâu Thiên cầm, 46 kg. Cô chán nản nghiêng đầu nhìn Khâu Thiên, “Chỉ thiếu chút xíu thôi, tôi nhẹ hơn một chút là được rồi.”
Khâu Thiên tiến lên, duỗi tay ôm lấy eo cô, nhấc lên sau đó nhẹ nhàng thả xuống, “Bây giờ cũng rất nhẹ mà.”
Ông chủ đứng bên cạnh nhìn bọn họ cười ha ha, Kim Đa Bảo hốt hoảng, nhận lại áo khoác của mình, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Khâu Thiên, dường như còn có thể cảm nhận được độ ấm truyền từ tay anh sang eo cô.
Hai người bước vào trong quán, Khâu Thiên bỗng nhỏ giọng, kề sát vào tai cô thì thầm một câu, “Thật ra nếu cô chịu cởi quần lông, có thể vẫn còn phần thắng.”
“…” Kim Đa Bảo chà hai tay vào quần, sau đó giơ tay, làm động tác như lúc nhéo tai Khâu Thiên, miệng còn lồng tiếng phóng điện: “Pằng”.
Khâu Thiên cũng rất phối hợp, vội ngửa người ra sau, vẻ mặt choáng váng như bị điện giật thật.
Kim Đa Bảo cười run cả vai, nỗi buồn khi biết anh phải về đội đều bị quét sạch.
Đợt huấn luyện lần này của Khâu Thiên dường như rất nghiêm khắc, không những nửa tháng không về, ngay cả điện thoại di động cũng ít khi sử dụng. Thỉnh thoảng buổi tối anh có gọi điện cho Kim Đa Bảo, nhưng nói chưa được bao lâu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cũng may công việc của Kim Đa Bảo cũng khá bận rộn, gần đây tổ chức hội sách, để phối hợp tuyên truyền còn phải mở buổi ký tặng cho tác giả.
Ngày hội được tổ chức tại cao ốc sách lớn nhất thành phố, Kim Đa Bảo đến rất sớm, phụ giúp các nhân viên công tác, từ bê bàn ghế, sắp xếp băng rôn, treo background sân khấu, đặt hoa vào từng vị trí, cho đến xếp bảng tên của các khách quý truyền thông. Cô chạy tới chạy lui, dù đã đứng trong sảnh bật điều hòa nhưng lưng áo vẫn mướt mồ hôi.
Bởi vì tác giả Đinh Đinh Mai rất nổi tiếng, nên trước buổi ký tặng còn có một buổi lễ giao lưu văn học, nơi đó cũng phải bày sân khấu văn nghệ và máy quay phỏng vấn.
Thẩm Tùng Nguyên vừa tan cuộc họp, lúc xuống lầu thấy sảnh trung tâm đang làm hoạt động, nên đơn giản ghé qua xem thử. Anh ta tiện tay lấy chiếc ghế ở hàng cuối cùng, ngồi chưa được mấy phút đã có một cô gái trẻ chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, ngài có thư mời không?”
“Thư mời?” Thẩm Tùng Nguyên lắc đầu, định đứng dậy.
“A, tiên sinh cứ ngồi đi.” Cô gái kia lấy bút và một lá phiếu màu xanh nhạt đựng trong túi văn kiện cỡ lớn của mình, “Ngài tên gì?”
“Thẩm Tùng Nguyên.” Anh ta trả lời, nhìn cô gái đó viết nắn nót tên mình.
“Đúng lúc có một vị khách không tới được, Thẩm tiên sinh cứ ngồi đây đi ạ.” Thư mời đã được điền tên giao về tay anh ta, Thẩm Tùng Nguyên nhìn cô gái trẻ tuổi ôm túi rời đi, mở tờ quảng cáo đặt trên ghế, nhìn một chút.