*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi lên xe, bởi vì hưng phấn khi được về nhà, cộng thêm lời Khâu Thiên đã dặn, nên cả đường cô đều không ngủ, tàu chạy rất ổn định, cô bèn lấy sách ra đọc hơn một nửa. Quyển sách nói về câu chuyện của các bệnh nhân tâm thần, đến lúc phải xuống xe cô mới thoát khỏi trang sách trở về hiện thực, cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng có chút không bình thường.
Tối nay ba mẹ Kim đi dự lễ cưới của con trai bạn, Kim Đa Bảo tự đón xe về nhà, vì đã tối nên chẳng buồn làm gì, cô thả hành lí, cởi quần áo rồi chui vào ổ chăn đi ngủ. Ngủ đến lúc đèn trong phòng sáng lên, ba mẹ Kim có vẻ đã uống khá nhiều, vào phòng đánh cô tỉnh lại.
Thật sự là đánh cho tỉnh lại… cái tát của mẹ Kim trực tiếp rơi xuống mặt cô.
Kim Đa Bảo uất ức hừ một tiếng, uể oải ngồi dậy, “Ba, mẹ.”
“Đa Đa Bảo, ăn tối chưa?” Ba Kim uống đến mức mặt đỏ bừng, hơi thở toàn mùi rượu, giọng ông quá lớn, làm tai Kim Đa Bảo đau buốt.
“Dạ chưa, không đói lắm.” Kim Đa Bảo nhìn về phía mẹ Kim vẫn còn khá tỉnh táo, nói: “Mẹ bảo ba đi ngủ trước đi, say quá rồi.”
“Ba không có say! Để ba rửa trái cây cho con ăn!”
Mẹ Kim để mặc chồng, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Kim Đa Bảo, “Được đó, không mập không ốm. Nhà hết cơm rồi, mẹ làm một chén bột* cho con ăn nha?”
“Bột*?” Kim Đa Bảo rầu rĩ, “Mẹ dùng hả? Mẹ có mập đâu, sao phải giảm cân?”
(Trong nguyên tác, dấu * được ghi là “đại xán” – có nghĩa là “thay cho cơm”. Danh từ này được người Trung Quốc dùng để gọi chung các loại thực phẩm chức năng ăn kiêng, như bột, cháo, sữa giảm cân. Vì có nhiều loại, nên riêng trường hợp này mình chỉ dùng từ “bột”)
“Không phải để giảm cân.” Mẹ Kim dọn ly nước trên bàn của cô xuống, “Cái đó ăn ngon lắm, ngon nên mới mua.”
Kim Đa Bảo chẳng tin chút nào, cô từng thấy Tiểu Vân dùng loại thực phẩm này, không phải là loại nước xanh đắng ngắt thì cũng là loại súp đặc sền sệt.
Nào ngờ đến lúc mẹ Kim bưng bột lên, cô chỉ mới ngửi mùi đã thấy đói bụng, chén bột kia không hoàn toàn là bột, còn có đậu và vài miếng trái cây, bột đặc sánh, mang theo vị chua chua ngọt ngọt. Cô mới hớp vài miếng đã ăn sạch chén, vừa để chén xuống, mẹ Kim đã nhét một quả dưa bở vào tay cô.
Kim Đa Bảo nhìn quả dưa tròn màu xanh thơm mát, bỗng hỏi một câu kì lạ, “Trong nhà có lựu không ạ?”
“Lựu? Không có, lựu tới ngày thu mới có, bây giờ sao mua được.”
Hai chữ “ngày thu”* làm Kim Đa Bảo nhớ hình như về nhà xong cô vẫn chưa báo với bạn trai một tiếng, cô vội vàng đẩy mẹ Kim đang cầm dưa ra khỏi phòng, “Con thay quần áo xong rồi ăn, mẹ mau đi rửa mặt đi.”
(Trong tiếng Trung, “ngày thu” và “Khâu Thiên” đều đọc là “qiūtiān”)
Đặt dưa bở sang một bên, cô hoảng sợ nghĩ nếu Khâu Thiên gọi mười mấy cuộc điện thoại, rồi gửi mười mấy tin nhắn cho cô thì làm sao bây giờ, nào ngờ cầm điện thoại lên mới phát hiện, không có gì cả…
Ngoại trừ tin nhắn chào mừng vào tỉnh của mạng di động Trung Quốc, còn lại không nhận được tin tức gì.
Cô thấy hơi bực bội, đột nhiên muốn ăn mì gói, trước khi ăn phải nhào nặn bóp cho nát mới thôi…
Bởi vì anh bạn trai kia chẳng có chút quan tâm nào cả.
Kim Đa Bảo hơi để bụng, quyết định dỗi một phen, không nói anh biết mình đã về nhà, cô muốn anh phải lo lắng! Phải suy nghĩ lung tung! Phải để anh chủ động tìm cô!
Lúc này, anh chàng Khâu Thiên “hoàn toàn không quan tâm đến Kim Đa Bảo” kia cũng đang nằm trên giường, đeo tai nghe nghe nhạc. Anh không muốn nghe thấy tiếng TV và tiếng ba mẹ nói chuyện bên ngoài, giống như tách biệt với thế giới, để có thể yên lặng suy nghĩ một ít chuyện.
Chuyện thứ nhất, trước ngày nghỉ, Lý Lập Quần đã gọi điện thoại cho anh, anh ta hỏi anh có muốn vào đội tuyển quốc gia không. Anh hài lòng đồng ý, sau đó về báo cho ba Khâu. Ba Khâu cũng được vui lây, nhưng dặn anh trước khi có thông báo chính thức thì đừng nói ra ngoài, để tránh tỏ ra huênh hoang.
Chuyện thứ hai, chính là về Kim Đa Bảo, về nụ hôn nhẹ lúc tạm biệt ở nhà ga hôm nay. Lần đầu là lúc trên cầu thang, đây là lần thứ hai, à, không, là lần thứ ba cô hôn anh, ngoài vui vẻ, còn làm anh có chút phiền não. Làm sao bây giờ, hình như cô rất có kinh nghiệm, cô luôn biết cách làm anh động lòng, luôn dẫn dắt cảm xúc của anh, cũng luôn thích tiếp xúc thân mật. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nói yêu anh, làm anh bỗng cảm thấy mình bị áp đảo, anh thậm chí còn lo lắng nếu như hôn cô, không biết cô có chê kĩ thuật hôn dở tệ của anh hay không?
Anh nhớ lại lần cùng nằm trên một giường với cô, cơ thể mềm mại được anh ôm trong ngực, người cô có mùi hương ngọt ngào, gương mặt lúc ngủ trông rất đáng yêu, làm anh căng thẳng đến mức cứng đờ người, còn cô lại thoải mái ngủ ngon như vậy. Anh cúi đầu hôn lên cổ cô, thậm chí còn thử mút hai cái, cô nàng vẫn ngủ không biết gì. Sau đó cô muốn ngồi dậy, anh cố ý ấn cô xuống, cánh tay không cẩn thận đặt lên ngực cô. Lúc ấy cả cánh tay anh đều nhũn ra, cảm giác ấm áp mềm mại, làm anh chẳng dám động đậy, mãi đến khi cô nâng tay anh đứng dậy lần nữa, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ cô lại không đi, còn chạy về hôn anh, quả thật… quả thật rất đáng yêu.
Khâu Thiên cứ nằm nghĩ lại từng việc đã xảy ra như vậy, cảm giác hình như Kim Đa Bảo có rất nhiều kinh nghiệm yêu đương, anh vừa không muốn bị cô áp đảo, vừa lo lắng không yên, nếu lỡ làm sai chuyện gì, sẽ khiến Kim Đa Bảo nghĩ anh chẳng hiểu biết gì cả.
Nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười giờ mà cô vẫn chưa điện thoại cho anh, có lẽ đang ngủ? Lúc ngủ anh rất ghét bị người khác gọi điện, cho nên cũng không muốn làm phiền Kim Đa Bảo, anh nghiêng người gối đầu lên cánh tay, nghiêm túc suy nghĩ xem nhóm bạn của anh khi yêu đương thường làm những gì.
“Đa Đa Bảo, đi ăn cơm!” Ba Kim gõ cửa phòng ngủ gọi cô, giọng nói rất có tiết tấu, từ nhỏ đến lớn dần.
Kim Đa Bảo duỗi người, liếc nhìn điện thoại trước, vẫn không có tin tức. Cô buồn bực ném điện thoại lên giường, ra ngoài rửa mặt.
So với món cháo bột tối hôm qua, cơm sáng hôm nay thịnh soạn hơn nhiều, Kim Đa Bảo vừa múc cháo hoa, vừa hỏi, “Hôm qua ai kết hôn vậy ạ?”
Ba Kim đáp, “Con trai của người bạn làm trong Cục địa thuế, hình như là bạn học cao trung của con đó, tên Lương Cảnh, con còn nhớ không?”
“Sao không nhớ được chứ.” Mẹ Kim nói chen vào, “Lúc đó thằng bé làm Đa Đa Bảo khóc, còn tới nhà chúng ta xin lỗi nữa.”
“À, là anh ta, anh ta kết hôn rồi sao?” Kim Đa Bảo hơi kinh ngạc, sau khi lên đại học, cô và các bạn học cao trung cũng không qua lại nhiều, chỉ có vài người thân thiết mới gặp nhau mỗi năm một lần, còn những buổi họp lớp đều không tới đông đủ được.
“Ừ, bây giờ thằng bé về lập nghiệp, không biết cụ thể làm gì, nhà gái là đối tác của nó…”
Những gì ba Kim nói phía sau Kim Đa Bảo đã không thể nghe vào, quả thật cô còn nhớ Lương Cảnh, không chỉ vì anh ta gọi cô là “Gia Đa Bảo”, làm cô tức phát khóc sau đó đi theo cô cả đêm, mà bởi vì cô cũng giống các thiếu nữ mộng mơ khác, ở độ tuổi mới biết yêu từng thầm thương trộm nhớ cán bộ thể dục cao ráo kia. Cô rất ít khi nói chuyện với anh ta, nhưng mỗi lần nhìn anh ta chơi bóng rổ, cô lại không nhịn được nhìn thêm vài lần, sau đó len lén đỏ mặt. Cũng vì thích, cho nên khi anh ta gọi mình như vậy mới chịu không nổi khóc ấm ức.
Năm đó, tâm sự thiếu nữ được chôn sâu như vậy, nhưng bây giờ nhớ lại chỉ thấy giống như một trò trẻ con non nớt.
Thỉnh thoảng cô có suy nghĩ một chút, lúc ấy cũng do cô quá hướng nội, cái gì cũng không nói, nên anh ta mới chẳng biết gì cả. Sau lúc họp lớp nói chuyện phiếm với bạn học, bọn họ còn nói trước đây Lương Cảnh từng thích cô.
Ngậm ngùi cho tuổi thanh xuân đã qua, Kim Đa Bảo về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi tập lái xe.
Trên đường, ba Kim lái xe, còn cô ngồi phía sau nhìn điện thoại thừ người, cô đang suy nghĩ vì sao Khâu Thiên không liên lạc với cô, anh đang bận chuyện gì, hay đã quên mất cô? Nhớ lại vài quyển tâm lý học mình từng đọc, cố gắng áp dụng để giải thích hành động của Khâu Thiên, lúc bọn họ chưa quen nhau, thậm chí là chưa thân thiết, anh đã luôn nói mấy câu trêu chọc cô, có lẽ nào tính cách của anh vốn là như vậy? Rất dễ kết thân với người khác, nhưng không quen đụng chạm cơ thể; bắt đầu yêu đương mà không cần biết lí do, nhưng không có suy nghĩ phải phát triển đoạn tình cảm này, chỉ đơn giản là thích gì làm nấy.
Cô tưởng tượng một chút, nếu từ đây về sau hai người không liên lạc nữa, đến một ngày lúc cô gặp lại anh, có khi anh sẽ đưa thiệp mời nói mình sắp kết hôn cũng không chừng?
Chuyện này thật đáng sợ…
Kim Đa Bảo mới nghĩ đã cảm thấy lưng lạnh toát, cô đầu hàng, định bụng liên lạc với Khâu Thiên trước.
Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, lúc cô còn chưa giả được giọng “chưa tỉnh ngủ” xong, tin nhắn của Khâu Thiên đã chuyển tới trước: “Em dậy tập lái xe chưa?”
Bất mãn lúc trước bị quét sạch, cô vui mừng, suýt chút nữa đã reo “a” lên, nhưng vì dè chừng ba Kim ngồi phía trước nên vội nhịn cười.
“Dậy từ sớm rồi, đang đến trường tập.”
Không đợi cô hỏi tại sao hôm qua anh không tìm cô, anh đã đánh đòn phủ đầu trước: “Tối hôm qua em làm gì vậy, không phải nói về tới nhà sẽ gọi điện cho anh sao?”
Kim Đa Bảo gõ chữ: “Về mệt quá nên ngủ quên mất”, lúc sắp gửi đi lại hơi do dự một chút, cô xóa tất cả, “Tối hôm qua bận lắm, phải đi dạo phố, cắt ngắn, nhuộm tóc, mua áo da quần da, xỏ thêm mấy khuyên tai.”
Cô viết liền một mạch, có cảm giác trút hết giận, sau đó gửi thêm một tin, “Phải đi hội nhạc rock nữa!”
Thấy câu trả lời của cô, Khâu Thiên bật cười, vươn cánh tay ra khỏi chăn gửi tin nhắn, “Phong cách này của em, anh không điều khiển (1) nổi rồi.”
Cô hơi bất mãn, còn có chút hờn dỗi, “Tại sao anh muốn điều khiển em!”
Dường như Khâu Thiên đã đoán ra tại sao cô không vui, bởi vì tối hôm qua anh không chủ động tìm cô đúng không?
Cánh tay lộ ra ngoài của anh nổi da gà, bèn rụt vào trong chăn cho ấm một chút, thương lượng với cô, “Em muốn “điều khiển” (2) anh cũng được thôi, nhưng phải lấy được bằng lái xe trước đã.”
Lời này của anh suýt chút nữa đã làm Kim Đa Bảo nuốt luôn điện thoại, cái gì mà “Lái anh”? Là do cô suy nghĩ không trong sáng sao? Lấy bằng lái xe làm gì? Để lái xe thôi sao? Lái xe với anh?
(Trong câu (1), từ “điều khiển” có hai âm Hán là “giá ngự”, nhưng trong câu (2), từ “điều khiển” Khâu Thiên dùng chỉ có một âm “giá”, chữ “giá” này ngoài nghĩa là điều khiển, còn có nghĩa khác là lái, kéo (xe))
Chờ một chút, lái xe gì? Có phải là “loại xe” mà cô đang hiểu không? Vậy hình như đâu cần “bằng lái”?
Cô vốn muốn bật cười, nhưng cảm thấy như vậy không dè dặt lắm, sau đó cân nhắc, không biết có nên thay mặt chính nghĩa mắng anh “vô sỉ hạ lưu” hay không, cuối cùng không nói gì. Cô thấy anh rất đáng yêu, cho tới bây giờ cô chưa gặp anh chàng nào vừa lưu manh lại hay thẹn thùng như vậy.
Cô suy nghĩ một chút, nửa đùa nửa thật hỏi anh, “Anh thích em hôn anh không?”
Có lẽ câu hỏi thẳng thừng như vậy quá đột ngột, qua mấy phút sau Khâu Thiên mới trả lời cô, “Ừm.”
Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng vừa giật mình vừa giả vờ bình tĩnh của anh, bèn trêu chọc anh như đùa trẻ nít, “Vậy mỗi ngày em đều sẽ hôn anh.”
Sau khi lên xe, bởi vì hưng phấn khi được về nhà, cộng thêm lời Khâu Thiên đã dặn, nên cả đường cô đều không ngủ, tàu chạy rất ổn định, cô bèn lấy sách ra đọc hơn một nửa. Quyển sách nói về câu chuyện của các bệnh nhân tâm thần, đến lúc phải xuống xe cô mới thoát khỏi trang sách trở về hiện thực, cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng có chút không bình thường.
Tối nay ba mẹ Kim đi dự lễ cưới của con trai bạn, Kim Đa Bảo tự đón xe về nhà, vì đã tối nên chẳng buồn làm gì, cô thả hành lí, cởi quần áo rồi chui vào ổ chăn đi ngủ. Ngủ đến lúc đèn trong phòng sáng lên, ba mẹ Kim có vẻ đã uống khá nhiều, vào phòng đánh cô tỉnh lại.
Thật sự là đánh cho tỉnh lại… cái tát của mẹ Kim trực tiếp rơi xuống mặt cô.
Kim Đa Bảo uất ức hừ một tiếng, uể oải ngồi dậy, “Ba, mẹ.”
“Đa Đa Bảo, ăn tối chưa?” Ba Kim uống đến mức mặt đỏ bừng, hơi thở toàn mùi rượu, giọng ông quá lớn, làm tai Kim Đa Bảo đau buốt.
“Dạ chưa, không đói lắm.” Kim Đa Bảo nhìn về phía mẹ Kim vẫn còn khá tỉnh táo, nói: “Mẹ bảo ba đi ngủ trước đi, say quá rồi.”
“Ba không có say! Để ba rửa trái cây cho con ăn!”
Mẹ Kim để mặc chồng, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Kim Đa Bảo, “Được đó, không mập không ốm. Nhà hết cơm rồi, mẹ làm một chén bột* cho con ăn nha?”
“Bột*?” Kim Đa Bảo rầu rĩ, “Mẹ dùng hả? Mẹ có mập đâu, sao phải giảm cân?”
(Trong nguyên tác, dấu * được ghi là “đại xán” – có nghĩa là “thay cho cơm”. Danh từ này được người Trung Quốc dùng để gọi chung các loại thực phẩm chức năng ăn kiêng, như bột, cháo, sữa giảm cân. Vì có nhiều loại, nên riêng trường hợp này mình chỉ dùng từ “bột”)
“Không phải để giảm cân.” Mẹ Kim dọn ly nước trên bàn của cô xuống, “Cái đó ăn ngon lắm, ngon nên mới mua.”
Kim Đa Bảo chẳng tin chút nào, cô từng thấy Tiểu Vân dùng loại thực phẩm này, không phải là loại nước xanh đắng ngắt thì cũng là loại súp đặc sền sệt.
Nào ngờ đến lúc mẹ Kim bưng bột lên, cô chỉ mới ngửi mùi đã thấy đói bụng, chén bột kia không hoàn toàn là bột, còn có đậu và vài miếng trái cây, bột đặc sánh, mang theo vị chua chua ngọt ngọt. Cô mới hớp vài miếng đã ăn sạch chén, vừa để chén xuống, mẹ Kim đã nhét một quả dưa bở vào tay cô.
Kim Đa Bảo nhìn quả dưa tròn màu xanh thơm mát, bỗng hỏi một câu kì lạ, “Trong nhà có lựu không ạ?”
“Lựu? Không có, lựu tới ngày thu mới có, bây giờ sao mua được.”
Hai chữ “ngày thu”* làm Kim Đa Bảo nhớ hình như về nhà xong cô vẫn chưa báo với bạn trai một tiếng, cô vội vàng đẩy mẹ Kim đang cầm dưa ra khỏi phòng, “Con thay quần áo xong rồi ăn, mẹ mau đi rửa mặt đi.”
(Trong tiếng Trung, “ngày thu” và “Khâu Thiên” đều đọc là “qiūtiān”)
Đặt dưa bở sang một bên, cô hoảng sợ nghĩ nếu Khâu Thiên gọi mười mấy cuộc điện thoại, rồi gửi mười mấy tin nhắn cho cô thì làm sao bây giờ, nào ngờ cầm điện thoại lên mới phát hiện, không có gì cả…
Ngoại trừ tin nhắn chào mừng vào tỉnh của mạng di động Trung Quốc, còn lại không nhận được tin tức gì.
Cô thấy hơi bực bội, đột nhiên muốn ăn mì gói, trước khi ăn phải nhào nặn bóp cho nát mới thôi…
Bởi vì anh bạn trai kia chẳng có chút quan tâm nào cả.
Kim Đa Bảo hơi để bụng, quyết định dỗi một phen, không nói anh biết mình đã về nhà, cô muốn anh phải lo lắng! Phải suy nghĩ lung tung! Phải để anh chủ động tìm cô!
Lúc này, anh chàng Khâu Thiên “hoàn toàn không quan tâm đến Kim Đa Bảo” kia cũng đang nằm trên giường, đeo tai nghe nghe nhạc. Anh không muốn nghe thấy tiếng TV và tiếng ba mẹ nói chuyện bên ngoài, giống như tách biệt với thế giới, để có thể yên lặng suy nghĩ một ít chuyện.
Chuyện thứ nhất, trước ngày nghỉ, Lý Lập Quần đã gọi điện thoại cho anh, anh ta hỏi anh có muốn vào đội tuyển quốc gia không. Anh hài lòng đồng ý, sau đó về báo cho ba Khâu. Ba Khâu cũng được vui lây, nhưng dặn anh trước khi có thông báo chính thức thì đừng nói ra ngoài, để tránh tỏ ra huênh hoang.
Chuyện thứ hai, chính là về Kim Đa Bảo, về nụ hôn nhẹ lúc tạm biệt ở nhà ga hôm nay. Lần đầu là lúc trên cầu thang, đây là lần thứ hai, à, không, là lần thứ ba cô hôn anh, ngoài vui vẻ, còn làm anh có chút phiền não. Làm sao bây giờ, hình như cô rất có kinh nghiệm, cô luôn biết cách làm anh động lòng, luôn dẫn dắt cảm xúc của anh, cũng luôn thích tiếp xúc thân mật. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nói yêu anh, làm anh bỗng cảm thấy mình bị áp đảo, anh thậm chí còn lo lắng nếu như hôn cô, không biết cô có chê kĩ thuật hôn dở tệ của anh hay không?
Anh nhớ lại lần cùng nằm trên một giường với cô, cơ thể mềm mại được anh ôm trong ngực, người cô có mùi hương ngọt ngào, gương mặt lúc ngủ trông rất đáng yêu, làm anh căng thẳng đến mức cứng đờ người, còn cô lại thoải mái ngủ ngon như vậy. Anh cúi đầu hôn lên cổ cô, thậm chí còn thử mút hai cái, cô nàng vẫn ngủ không biết gì. Sau đó cô muốn ngồi dậy, anh cố ý ấn cô xuống, cánh tay không cẩn thận đặt lên ngực cô. Lúc ấy cả cánh tay anh đều nhũn ra, cảm giác ấm áp mềm mại, làm anh chẳng dám động đậy, mãi đến khi cô nâng tay anh đứng dậy lần nữa, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ cô lại không đi, còn chạy về hôn anh, quả thật… quả thật rất đáng yêu.
Khâu Thiên cứ nằm nghĩ lại từng việc đã xảy ra như vậy, cảm giác hình như Kim Đa Bảo có rất nhiều kinh nghiệm yêu đương, anh vừa không muốn bị cô áp đảo, vừa lo lắng không yên, nếu lỡ làm sai chuyện gì, sẽ khiến Kim Đa Bảo nghĩ anh chẳng hiểu biết gì cả.
Nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười giờ mà cô vẫn chưa điện thoại cho anh, có lẽ đang ngủ? Lúc ngủ anh rất ghét bị người khác gọi điện, cho nên cũng không muốn làm phiền Kim Đa Bảo, anh nghiêng người gối đầu lên cánh tay, nghiêm túc suy nghĩ xem nhóm bạn của anh khi yêu đương thường làm những gì.
“Đa Đa Bảo, đi ăn cơm!” Ba Kim gõ cửa phòng ngủ gọi cô, giọng nói rất có tiết tấu, từ nhỏ đến lớn dần.
Kim Đa Bảo duỗi người, liếc nhìn điện thoại trước, vẫn không có tin tức. Cô buồn bực ném điện thoại lên giường, ra ngoài rửa mặt.
So với món cháo bột tối hôm qua, cơm sáng hôm nay thịnh soạn hơn nhiều, Kim Đa Bảo vừa múc cháo hoa, vừa hỏi, “Hôm qua ai kết hôn vậy ạ?”
Ba Kim đáp, “Con trai của người bạn làm trong Cục địa thuế, hình như là bạn học cao trung của con đó, tên Lương Cảnh, con còn nhớ không?”
“Sao không nhớ được chứ.” Mẹ Kim nói chen vào, “Lúc đó thằng bé làm Đa Đa Bảo khóc, còn tới nhà chúng ta xin lỗi nữa.”
“À, là anh ta, anh ta kết hôn rồi sao?” Kim Đa Bảo hơi kinh ngạc, sau khi lên đại học, cô và các bạn học cao trung cũng không qua lại nhiều, chỉ có vài người thân thiết mới gặp nhau mỗi năm một lần, còn những buổi họp lớp đều không tới đông đủ được.
“Ừ, bây giờ thằng bé về lập nghiệp, không biết cụ thể làm gì, nhà gái là đối tác của nó…”
Những gì ba Kim nói phía sau Kim Đa Bảo đã không thể nghe vào, quả thật cô còn nhớ Lương Cảnh, không chỉ vì anh ta gọi cô là “Gia Đa Bảo”, làm cô tức phát khóc sau đó đi theo cô cả đêm, mà bởi vì cô cũng giống các thiếu nữ mộng mơ khác, ở độ tuổi mới biết yêu từng thầm thương trộm nhớ cán bộ thể dục cao ráo kia. Cô rất ít khi nói chuyện với anh ta, nhưng mỗi lần nhìn anh ta chơi bóng rổ, cô lại không nhịn được nhìn thêm vài lần, sau đó len lén đỏ mặt. Cũng vì thích, cho nên khi anh ta gọi mình như vậy mới chịu không nổi khóc ấm ức.
Năm đó, tâm sự thiếu nữ được chôn sâu như vậy, nhưng bây giờ nhớ lại chỉ thấy giống như một trò trẻ con non nớt.
Thỉnh thoảng cô có suy nghĩ một chút, lúc ấy cũng do cô quá hướng nội, cái gì cũng không nói, nên anh ta mới chẳng biết gì cả. Sau lúc họp lớp nói chuyện phiếm với bạn học, bọn họ còn nói trước đây Lương Cảnh từng thích cô.
Ngậm ngùi cho tuổi thanh xuân đã qua, Kim Đa Bảo về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi tập lái xe.
Trên đường, ba Kim lái xe, còn cô ngồi phía sau nhìn điện thoại thừ người, cô đang suy nghĩ vì sao Khâu Thiên không liên lạc với cô, anh đang bận chuyện gì, hay đã quên mất cô? Nhớ lại vài quyển tâm lý học mình từng đọc, cố gắng áp dụng để giải thích hành động của Khâu Thiên, lúc bọn họ chưa quen nhau, thậm chí là chưa thân thiết, anh đã luôn nói mấy câu trêu chọc cô, có lẽ nào tính cách của anh vốn là như vậy? Rất dễ kết thân với người khác, nhưng không quen đụng chạm cơ thể; bắt đầu yêu đương mà không cần biết lí do, nhưng không có suy nghĩ phải phát triển đoạn tình cảm này, chỉ đơn giản là thích gì làm nấy.
Cô tưởng tượng một chút, nếu từ đây về sau hai người không liên lạc nữa, đến một ngày lúc cô gặp lại anh, có khi anh sẽ đưa thiệp mời nói mình sắp kết hôn cũng không chừng?
Chuyện này thật đáng sợ…
Kim Đa Bảo mới nghĩ đã cảm thấy lưng lạnh toát, cô đầu hàng, định bụng liên lạc với Khâu Thiên trước.
Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, lúc cô còn chưa giả được giọng “chưa tỉnh ngủ” xong, tin nhắn của Khâu Thiên đã chuyển tới trước: “Em dậy tập lái xe chưa?”
Bất mãn lúc trước bị quét sạch, cô vui mừng, suýt chút nữa đã reo “a” lên, nhưng vì dè chừng ba Kim ngồi phía trước nên vội nhịn cười.
“Dậy từ sớm rồi, đang đến trường tập.”
Không đợi cô hỏi tại sao hôm qua anh không tìm cô, anh đã đánh đòn phủ đầu trước: “Tối hôm qua em làm gì vậy, không phải nói về tới nhà sẽ gọi điện cho anh sao?”
Kim Đa Bảo gõ chữ: “Về mệt quá nên ngủ quên mất”, lúc sắp gửi đi lại hơi do dự một chút, cô xóa tất cả, “Tối hôm qua bận lắm, phải đi dạo phố, cắt ngắn, nhuộm tóc, mua áo da quần da, xỏ thêm mấy khuyên tai.”
Cô viết liền một mạch, có cảm giác trút hết giận, sau đó gửi thêm một tin, “Phải đi hội nhạc rock nữa!”
Thấy câu trả lời của cô, Khâu Thiên bật cười, vươn cánh tay ra khỏi chăn gửi tin nhắn, “Phong cách này của em, anh không điều khiển (1) nổi rồi.”
Cô hơi bất mãn, còn có chút hờn dỗi, “Tại sao anh muốn điều khiển em!”
Dường như Khâu Thiên đã đoán ra tại sao cô không vui, bởi vì tối hôm qua anh không chủ động tìm cô đúng không?
Cánh tay lộ ra ngoài của anh nổi da gà, bèn rụt vào trong chăn cho ấm một chút, thương lượng với cô, “Em muốn “điều khiển” (2) anh cũng được thôi, nhưng phải lấy được bằng lái xe trước đã.”
Lời này của anh suýt chút nữa đã làm Kim Đa Bảo nuốt luôn điện thoại, cái gì mà “Lái anh”? Là do cô suy nghĩ không trong sáng sao? Lấy bằng lái xe làm gì? Để lái xe thôi sao? Lái xe với anh?
(Trong câu (1), từ “điều khiển” có hai âm Hán là “giá ngự”, nhưng trong câu (2), từ “điều khiển” Khâu Thiên dùng chỉ có một âm “giá”, chữ “giá” này ngoài nghĩa là điều khiển, còn có nghĩa khác là lái, kéo (xe))
Chờ một chút, lái xe gì? Có phải là “loại xe” mà cô đang hiểu không? Vậy hình như đâu cần “bằng lái”?
Cô vốn muốn bật cười, nhưng cảm thấy như vậy không dè dặt lắm, sau đó cân nhắc, không biết có nên thay mặt chính nghĩa mắng anh “vô sỉ hạ lưu” hay không, cuối cùng không nói gì. Cô thấy anh rất đáng yêu, cho tới bây giờ cô chưa gặp anh chàng nào vừa lưu manh lại hay thẹn thùng như vậy.
Cô suy nghĩ một chút, nửa đùa nửa thật hỏi anh, “Anh thích em hôn anh không?”
Có lẽ câu hỏi thẳng thừng như vậy quá đột ngột, qua mấy phút sau Khâu Thiên mới trả lời cô, “Ừm.”
Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng vừa giật mình vừa giả vờ bình tĩnh của anh, bèn trêu chọc anh như đùa trẻ nít, “Vậy mỗi ngày em đều sẽ hôn anh.”