*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đến khu vui chơi đón Giao Thừa thật sự không ít, hầu hết là các đôi tình nhân như cô và Khâu Thiên. Hai người khoác tay xếp hàng mua vé, nhìn khu tàu lượn siêu tốc ở xa, nghe thấy tiếng thét không dứt.
Kim Đa Bảo hỏi Khâu Thiên, “Anh dám chơi cái kia không?”
“Có gì mà không dám?” Khâu Thiên cúi đầu, nghi ngờ hỏi.
Kim Đa Bảo lại đưa mắt nhìn, nhỏ giọng nói gì đó, nhỏ đến mức Khâu Thiên không nghe rõ, phải kề sát tai tới trước mặt cô, “Chỗ đó nhiều người xếp hàng quá, chúng ta đừng tới chơi.”
Khâu Thiên nhìn vẻ mặt né tránh của cô, thầm đoán là cô không dám chơi, “Ừ, chơi chỗ ít người thôi.”
“Đúng rồi, hôm nay em nhặt được rất nhiều tiền trong túi đó! Anh đoán xem là bao nhiêu?” Kim Đa Bảo chợt nhớ đến chuyện may mắn lúc sáng, khoe khoang bảo Khâu Thiên đoán.
“Hai mươi?”
“Còn nhiều hơn nữa.” Kim Đa Bảo có chút kiêu ngạo, “Nhất định là ông già Noel đã lén bỏ vào trong.”
Khâu Thiên “Xùy” một tiếng, “Là tiền em để quên trong túi chứ gì?”
Đương nhiên Kim Đa Bảo cũng biết thế, nhưng cô vẫn khăng khăng cho là ông già Noel mang tới, “Đó là quà tặng của em.”
Khâu Thiên cong ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu cô, “Không thể, chắc chắn không phải là ông già Noel.”
Kim Đa Bảo la “Ui da”, ôm đầu, “Sao lại không thể?”
“Không được để người đàn ông khác vào phòng em, chui ống khói cũng không được.” Khâu Thiên đút tay vào túi quần, cáu kỉnh đáp, thật sự chẳng có chút ngây thơ nào cả.
Tàu lượn siêu tốc và ếch nhảy quả nhiên là hai nơi xếp hàng dài nhất, bình thường những trò này không được mở vào ban đêm, đến ngày đặc biệt như hôm nay mới mở, nên hấp dẫn rất nhiều sự chú ý. Hai người đi vào trong, đi ngang qua vòng xoay ngựa gỗ đầu tiên. Kim Đa Bảo nhớ nơi này là cảnh quay lãng mạn nhất trong phim Hàn, bèn kéo áo Khâu Thiên, “Ngồi cái này không?”
Trong TV chỉ có hai người yêu nhau ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, cảnh tượng mới lung linh làm sao. Nhưng thực tế, đây lại là sân chơi khiến người ta sợ hãi nhất. Kim Đa Bảo vừa ngồi xuống một chiếc xe bí đỏ, chợt thấy bé trai bên cạnh bỗng khóc rất thảm thiết, hình như là lỡ ị trong quần. Sau đó có hai đứa nhỏ dùng bỏng ngô đánh nhau, mày ném tao một nắm, tao ném lại mày một nắm, cô ngồi chính giữa, vô tội bị ném cho mấy hạt. Mải phủi quần áo, cô cũng không biết vòng xoay đã hết từ lúc nào.
Khâu Thiên đứng phía dưới chờ trong buồn chán, thấy cô ra khỏi cửa liền chạy lên đón, “Chơi vui không?”
Kim Đa Bảo bĩu môi, chán muốn chết.
Khâu Thiên cong khuỷa tay cho cô khoác lên, “Chờ trời ấm hơn anh sẽ dẫn em đi cưỡi ngựa thật, trò này có gì hay mà chơi.”
Chỗ ném vòng và bắn bong bóng cũng không đông lắm, Kim Đa Bảo mua hai mươi vòng, không biết là do gió quá lớn hay do cô quá yếu, mà vòng đều bị lệch ra ngoài, cuối cùng “mèo mù vớ được cá rán”, gió thổi một chiếc bay vào móc khóa hình chú chó con màu hồng.
Cô hỏi Khâu Thiên muốn lấy không, Khâu Thiên nhíu mày “thưởng thức” nửa phút, sau đó treo móc khóa lên quần.
Sau khi hiểu rõ thực lực của mình, lúc chơi bắn bong bóng Kim Đa Bảo rất tự giác nhường lại vị trí, “Anh bắn đi.”
Khâu Thiên khoanh tay, hất cằm về phía cô, “Em cứ chơi.”
Vì vậy cô lại vui vẻ đi lấy súng, nhớ lại lúc học quân sự trước đây, giáo quan đã dạy phải nhắm “ba điểm một đường”, cô bắn “bằng bằng” hai phát, nhưng không phát nào trúng.
Trò này có giới hạn thời gian và số đạn, cô bắn trượt hai phát, liền quay đầu tìm Khâu Thiên theo bản năng, phát hiện Khâu Thiên đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Anh nắm tay cô, chĩa súng về phía bong bóng, bắn một lượt, “Bắn đại là được, cứ dựa vào vận may thôi.”
Bởi vì Khâu Thiên “quấy rối”, nên cuối cùng chẳng thắng được phần quà nào, Kim Đa Bảo hơi tức giận, bảo anh trả lại móc khóa lúc nãy cho mình. Cô vốn không muốn lấy chú chó màu hồng kia, nhưng bây giờ rất muốn, má cô phồng lên thành hai cái bánh bao trắng. Khâu Thiên lại nhét móc khóa xuống túi quần sâu hơn, “Không cho.”
Không cho thì không cho, Kim Đa Bảo mím môi bước nhanh lên trước, không khoác lên tay anh, dù anh cong khuỷa tay ra hiệu thế nào cũng không để ý.
Đối với cô bạn gái đang giận dỗi, Khâu Thiên chẳng biết nên dỗ dành thế nào, đúng lúc đi ngang qua ngôi nhà ma đang mở cửa cho khách vào, anh kéo tay Kim Đa Bảo qua bên kia, trở thành hai người cuối cùng trong đợt khách tham quan.
Kim Đa Bảo rất muốn thử nghiệm loại trò chơi kinh khủng này, nhưng trước đây đi chơi với bạn học, bạn học đó còn nhát gan hơn cô, nên số lần đến đây rất ít. Lần này có Khâu Thiên đi cùng, cô yên tâm hơn nhiều, còn có chút ỷ lại cầm tay anh, cũng quên mất chuyện giận dỗi với anh lúc nãy.
Bởi vì đi cuối hàng, nên phía trước thường truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, có thể nhắc nhở họ chỗ nào có “đại chiêu”. Khâu Thiên vào nhà ma chơi lần đầu, ngoài chuyện xung quanh tối mịt chẳng nhìn rõ gì, còn lại anh chẳng thấy có gì đáng sợ, khom người nói với Kim Đa Bảo, “Chú ý dưới chân, đừng để ngã.”
Anh vừa nói xong, còn chưa đứng thẳng người, phía sau bỗng có người vỗ nhẹ vào vai anh. Anh quay đầu theo bản năng, thấy một nữ quỷ tóc dài sáng bóng đang nhìn mình cười, anh hoảng hồn ôm lấy cổ Kim Đa Bảo, cả người cứng đờ.
Kim Đa Bảo quay đầu lại, thấy nữ quỷ cũng hơi sợ, nhưng vẫn còn chút lí trí vỗ vỗ Khâu Thiên, “Là nhân viên cải trang thôi, đừng sợ đừng sợ.”
Khâu Thiên trải qua kinh hoàng, vì đây là lần đầu chơi trò này nên mới có chút giật mình. Nhưng hoàn hồn xong lại phát hiện Kim Đa Bảo nhỏ bé đang bị mình ôm trọn vào lòng, cảm giác có vẻ… cũng không tệ lắm.
Anh khom người, đặt đầu lên vai Kim Đa Bảo, như con gấu mất đuôi dựa toàn thân lên người cô, cánh tay choàng lên trước ngực Kim Đa Bảo, thỏ thẻ khe khẽ, “Sợ quá đi à…”
Kim Đa Bảo tưởng là anh sợ thật, vội động viên, “Lần đầu anh tới nhà ma hả?”
“Ừ…” Khâu Thiên ôm chặt hơn nữa.
“Đều là giả thôi, người ta cải trang Áaaaa!” Cô vừa nói xong, bỗng từ đâu có một đầu lâu bay ra.
“Em xem, đáng sợ lắm…” Khâu Thiên giả vờ hoảng sợ đến nghiện, cười trộm ôm lấy Kim Đa Bảo, tiếp tục thỏ thẻ tíu tít.
Vòng qua một đoạn đường nhỏ, cuối cùng cũng ra đầu bên kia, Khâu Thiên vẫn dán lên lưng Kim Đa Bảo không chịu buông tay, trời tối đen, không thể nhìn rõ mặt anh, còn anh vẫn mặt dày ôm lấy cô, “Anh có bóng ma trong lòng, luôn có cảm giác nữ quỷ sắp lao tới.”
Kim Đa Bảo có phần không tin, “Anh đang giả vờ đúng không?”
“Không có.” Khâu Thiên bước đều với chân cô, cùng đi lên trước, “Sợ lắm.”
Vừa rồi ở nhà ma hồi hộp nên không có cảm giác, bây giờ ra ngoài mới phát hiện chỗ không đúng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay của anh, sau lưng truyền đến hơi ấm, cô mới ý thức được bây giờ mình đang bị anh ôm trọn trong lòng.
Cô cũng giả vờ như anh thật sự rất sợ, “vác” anh đi thêm một lát, lúc đi ngang quầy quà vặt thì chỉ vào, nói muốn ăn kem.
“Trời lạnh lắm, không được ăn.” Khâu Thiên từ chối một cách vô tình.
Lại đi một hồi, Kim Đa Bảo chỉ quầy bán kẹo bông gòn, nói muốn ăn.
“Gió lớn như vậy, ăn kẹo bông gòn dễ dính đầy mặt.” Khâu Thiên tiếp tục từ chối.
Trái tim vừa đập thình thịch của cô đã bình tĩnh hơn nhiều, cô thậm chí còn lùi ra sau, dựa sát vào người anh để tìm tư thế thoải mái. Nhưng ở nơi công cộng mà ôm ấp như vậy thì hơi xấu hổ, cô khẽ vùng ra, “Em đói quá, muốn ăn mì nướng ướp lạnh*.”
(Mì nướng ướp lạnh: món ăn đường phố nổi tiếng ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ vùng núi ở tỉnh Hắc Long Giang, cách làm đơn giản, có thể dùng kèm với trứng gà, lạp xưởng, thêm nhiều gia vị, nhưng chủ yếu là xì dầu)
Cô đã đề nghị hai ba lần, Khâu Thiên cũng không thể từ chối mãi, anh không tình nguyện buông cô ra, nắm tay dắt cô đi mua đồ ăn. Nhưng không phải là món mì nướng ướp lạnh gì đó, anh dẫn cô vào một quán cà phê, chọn một món đơn giản để cô ngồi ăn, “Đứng bên ngoài sẽ ăn cả gió vào bụng.”
Miếng sandwich to chừng bàn tay, Kim Đa Bảo cắn vài miếng đã giải quyết hết. Cô cầm ly nước trái cây nóng, tay ấm hẳn, lúc uống được một nửa thì đẩy tới trước mặt Khâu Thiên, “Anh uống không?”
Với loại thức uống không biết đã bỏ thêm bao nhiêu chất phụ gia này, Khâu Thiên vốn không được uống, nhưng nhìn cô mong chờ đẩy đến trước mặt mình, anh đành miễn cưỡng uống một ngụm, sau đó trả lại cho cô, nói sang chuyện khác, “Không phải em nói sẽ nấu trà sữa cho anh uống à?”
“Chẳng phải anh không thích sao?” Cô còn nhớ trước đây anh vì đổi tiền lẻ nên mới mua trà sữa, sau đó tặng cho cô uống.
“Em nấu thì anh thích.” Anh khoác hai tay lên bàn, nhìn cô chăm chú.
Xấu hổ quá… Kim Đa Bảo lặng lẽ xoay ly nước trái cây trong tay, xoay tới một góc nào đó, liền cúi đầu ngậm lấy chỗ Khâu Thiên vừa chạm qua, vừa uống vừa cười trộm.
Mới đó đã sắp đến lúc công viên đóng cửa, Khâu Thiên bọc tay Kim Đa Bảo vào tay mình, bước chân hơi lắc lư, hỏi: “Còn muốn chơi gì không?”
Đèn màu trong công viên có đủ hình dạng, Kim Đa Bảo đứng dưới ánh đèn, nhìn một hồi thì hoa cả mắt, cuối cùng chỉ vào vòng xoay cao chọc trời, “Ngồi cái kia đi.”
Cô nhớ mình từng đọc một quyển sách, trong sách nam nữ chính ngồi vòng xoay đón Giao Thừa, hôn nhau đến khi chuông vừa điểm mười hai giờ, giống như đã hôn tròn một năm. Nam chính nói với nữ chính: “Anh không phải là một người lãng mạn, nhưng anh nguyện cùng em làm tất cả chuyện lãng mạn.”
Kim Đa Bảo nghĩ lát nữa ngồi trong vòng xoay, lúc lên đến điểm cao nhất, cô cũng muốn hôn Khâu Thiên, tuy là vẫn chưa tới mười hai giờ, cũng không thể hôn tròn một năm, nhưng ngồi ở chỗ cao hơn mực nước biển nhiều như vậy mà hôn nhau cũng khá lãng mạn đấy!
Ôm hùng tâm tráng chí cùng Khâu Thiên xếp hàng, nhưng đợi được mười phút thì nhân viên thông báo thiết bị phải ngừng hoạt động, dòng người nối dài đang xếp hàng với bọn họ cũng không thể ngồi.
Kim Đa Bảo thất vọng tràn trề, Khâu Thiên thấy thế cũng có chút không cam tâm, “Ngày mai anh lại dẫn em tới chơi cái này nhé?”
Kim Đa Bảo không nói gì.
Khâu Thiên chọt chọt ngón trỏ vào mặt cô, “Cái này cũng đâu có gì hay mà chơi, mình dạo một vòng đi.”
“Có thể nhìn thấy cảnh đêm ở thành phố.” Kim Đa Bảo không thể giải thích kế hoạch của mình, chưa kịp suy nghĩ đã nói: “Có thể từ từ lên cao xuống thấp, xem kỹ cảnh ở cao ở thấp có khác gì không.”
Khâu Thiên lại không cảm thấy cái này có gì thú vị, chỉ là thấy Kim Đa Bảo ngẩng đầu nhìn vòng xoay tha thiết, anh lại nghĩ nếu không thể đáp ứng yêu cầu đơn giản như vậy thì rất quá đáng.
Anh dùng hai tay nắm lấy eo Kim Đa Bảo, giống như nhổ củ cải nhấc bổng cô lên, sau đó xóc tay nhấc cô lên cao hơn chút nữa, sải bước đi, miệng nói “Bay nào~”. Anh nâng cô lên cao rồi hạ xuống, còn chưa chạm xuống đất lại tiếp tục nâng lên cao, cao hơn hai bậc thang lại hạ xuống dưới.
Cuối cùng thấm mệt mới thả cô xuống đất, cười hỏi, “Cảm giác giống như vầy, đúng không?”
Cảm giác vừa rồi của Kim Đa Bảo không giống như ngồi vòng xoay, mà giống ngồi tàu lượn siêu tốc hơn, lên lên xuống xuống, vừa kích động lại vừa phấn chấn. Cô dang tay nhào vào lòng Khâu Thiên, cười hì hì, “Giống lắm!”
Người đến khu vui chơi đón Giao Thừa thật sự không ít, hầu hết là các đôi tình nhân như cô và Khâu Thiên. Hai người khoác tay xếp hàng mua vé, nhìn khu tàu lượn siêu tốc ở xa, nghe thấy tiếng thét không dứt.
Kim Đa Bảo hỏi Khâu Thiên, “Anh dám chơi cái kia không?”
“Có gì mà không dám?” Khâu Thiên cúi đầu, nghi ngờ hỏi.
Kim Đa Bảo lại đưa mắt nhìn, nhỏ giọng nói gì đó, nhỏ đến mức Khâu Thiên không nghe rõ, phải kề sát tai tới trước mặt cô, “Chỗ đó nhiều người xếp hàng quá, chúng ta đừng tới chơi.”
Khâu Thiên nhìn vẻ mặt né tránh của cô, thầm đoán là cô không dám chơi, “Ừ, chơi chỗ ít người thôi.”
“Đúng rồi, hôm nay em nhặt được rất nhiều tiền trong túi đó! Anh đoán xem là bao nhiêu?” Kim Đa Bảo chợt nhớ đến chuyện may mắn lúc sáng, khoe khoang bảo Khâu Thiên đoán.
“Hai mươi?”
“Còn nhiều hơn nữa.” Kim Đa Bảo có chút kiêu ngạo, “Nhất định là ông già Noel đã lén bỏ vào trong.”
Khâu Thiên “Xùy” một tiếng, “Là tiền em để quên trong túi chứ gì?”
Đương nhiên Kim Đa Bảo cũng biết thế, nhưng cô vẫn khăng khăng cho là ông già Noel mang tới, “Đó là quà tặng của em.”
Khâu Thiên cong ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu cô, “Không thể, chắc chắn không phải là ông già Noel.”
Kim Đa Bảo la “Ui da”, ôm đầu, “Sao lại không thể?”
“Không được để người đàn ông khác vào phòng em, chui ống khói cũng không được.” Khâu Thiên đút tay vào túi quần, cáu kỉnh đáp, thật sự chẳng có chút ngây thơ nào cả.
Tàu lượn siêu tốc và ếch nhảy quả nhiên là hai nơi xếp hàng dài nhất, bình thường những trò này không được mở vào ban đêm, đến ngày đặc biệt như hôm nay mới mở, nên hấp dẫn rất nhiều sự chú ý. Hai người đi vào trong, đi ngang qua vòng xoay ngựa gỗ đầu tiên. Kim Đa Bảo nhớ nơi này là cảnh quay lãng mạn nhất trong phim Hàn, bèn kéo áo Khâu Thiên, “Ngồi cái này không?”
Trong TV chỉ có hai người yêu nhau ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, cảnh tượng mới lung linh làm sao. Nhưng thực tế, đây lại là sân chơi khiến người ta sợ hãi nhất. Kim Đa Bảo vừa ngồi xuống một chiếc xe bí đỏ, chợt thấy bé trai bên cạnh bỗng khóc rất thảm thiết, hình như là lỡ ị trong quần. Sau đó có hai đứa nhỏ dùng bỏng ngô đánh nhau, mày ném tao một nắm, tao ném lại mày một nắm, cô ngồi chính giữa, vô tội bị ném cho mấy hạt. Mải phủi quần áo, cô cũng không biết vòng xoay đã hết từ lúc nào.
Khâu Thiên đứng phía dưới chờ trong buồn chán, thấy cô ra khỏi cửa liền chạy lên đón, “Chơi vui không?”
Kim Đa Bảo bĩu môi, chán muốn chết.
Khâu Thiên cong khuỷa tay cho cô khoác lên, “Chờ trời ấm hơn anh sẽ dẫn em đi cưỡi ngựa thật, trò này có gì hay mà chơi.”
Chỗ ném vòng và bắn bong bóng cũng không đông lắm, Kim Đa Bảo mua hai mươi vòng, không biết là do gió quá lớn hay do cô quá yếu, mà vòng đều bị lệch ra ngoài, cuối cùng “mèo mù vớ được cá rán”, gió thổi một chiếc bay vào móc khóa hình chú chó con màu hồng.
Cô hỏi Khâu Thiên muốn lấy không, Khâu Thiên nhíu mày “thưởng thức” nửa phút, sau đó treo móc khóa lên quần.
Sau khi hiểu rõ thực lực của mình, lúc chơi bắn bong bóng Kim Đa Bảo rất tự giác nhường lại vị trí, “Anh bắn đi.”
Khâu Thiên khoanh tay, hất cằm về phía cô, “Em cứ chơi.”
Vì vậy cô lại vui vẻ đi lấy súng, nhớ lại lúc học quân sự trước đây, giáo quan đã dạy phải nhắm “ba điểm một đường”, cô bắn “bằng bằng” hai phát, nhưng không phát nào trúng.
Trò này có giới hạn thời gian và số đạn, cô bắn trượt hai phát, liền quay đầu tìm Khâu Thiên theo bản năng, phát hiện Khâu Thiên đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Anh nắm tay cô, chĩa súng về phía bong bóng, bắn một lượt, “Bắn đại là được, cứ dựa vào vận may thôi.”
Bởi vì Khâu Thiên “quấy rối”, nên cuối cùng chẳng thắng được phần quà nào, Kim Đa Bảo hơi tức giận, bảo anh trả lại móc khóa lúc nãy cho mình. Cô vốn không muốn lấy chú chó màu hồng kia, nhưng bây giờ rất muốn, má cô phồng lên thành hai cái bánh bao trắng. Khâu Thiên lại nhét móc khóa xuống túi quần sâu hơn, “Không cho.”
Không cho thì không cho, Kim Đa Bảo mím môi bước nhanh lên trước, không khoác lên tay anh, dù anh cong khuỷa tay ra hiệu thế nào cũng không để ý.
Đối với cô bạn gái đang giận dỗi, Khâu Thiên chẳng biết nên dỗ dành thế nào, đúng lúc đi ngang qua ngôi nhà ma đang mở cửa cho khách vào, anh kéo tay Kim Đa Bảo qua bên kia, trở thành hai người cuối cùng trong đợt khách tham quan.
Kim Đa Bảo rất muốn thử nghiệm loại trò chơi kinh khủng này, nhưng trước đây đi chơi với bạn học, bạn học đó còn nhát gan hơn cô, nên số lần đến đây rất ít. Lần này có Khâu Thiên đi cùng, cô yên tâm hơn nhiều, còn có chút ỷ lại cầm tay anh, cũng quên mất chuyện giận dỗi với anh lúc nãy.
Bởi vì đi cuối hàng, nên phía trước thường truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, có thể nhắc nhở họ chỗ nào có “đại chiêu”. Khâu Thiên vào nhà ma chơi lần đầu, ngoài chuyện xung quanh tối mịt chẳng nhìn rõ gì, còn lại anh chẳng thấy có gì đáng sợ, khom người nói với Kim Đa Bảo, “Chú ý dưới chân, đừng để ngã.”
Anh vừa nói xong, còn chưa đứng thẳng người, phía sau bỗng có người vỗ nhẹ vào vai anh. Anh quay đầu theo bản năng, thấy một nữ quỷ tóc dài sáng bóng đang nhìn mình cười, anh hoảng hồn ôm lấy cổ Kim Đa Bảo, cả người cứng đờ.
Kim Đa Bảo quay đầu lại, thấy nữ quỷ cũng hơi sợ, nhưng vẫn còn chút lí trí vỗ vỗ Khâu Thiên, “Là nhân viên cải trang thôi, đừng sợ đừng sợ.”
Khâu Thiên trải qua kinh hoàng, vì đây là lần đầu chơi trò này nên mới có chút giật mình. Nhưng hoàn hồn xong lại phát hiện Kim Đa Bảo nhỏ bé đang bị mình ôm trọn vào lòng, cảm giác có vẻ… cũng không tệ lắm.
Anh khom người, đặt đầu lên vai Kim Đa Bảo, như con gấu mất đuôi dựa toàn thân lên người cô, cánh tay choàng lên trước ngực Kim Đa Bảo, thỏ thẻ khe khẽ, “Sợ quá đi à…”
Kim Đa Bảo tưởng là anh sợ thật, vội động viên, “Lần đầu anh tới nhà ma hả?”
“Ừ…” Khâu Thiên ôm chặt hơn nữa.
“Đều là giả thôi, người ta cải trang Áaaaa!” Cô vừa nói xong, bỗng từ đâu có một đầu lâu bay ra.
“Em xem, đáng sợ lắm…” Khâu Thiên giả vờ hoảng sợ đến nghiện, cười trộm ôm lấy Kim Đa Bảo, tiếp tục thỏ thẻ tíu tít.
Vòng qua một đoạn đường nhỏ, cuối cùng cũng ra đầu bên kia, Khâu Thiên vẫn dán lên lưng Kim Đa Bảo không chịu buông tay, trời tối đen, không thể nhìn rõ mặt anh, còn anh vẫn mặt dày ôm lấy cô, “Anh có bóng ma trong lòng, luôn có cảm giác nữ quỷ sắp lao tới.”
Kim Đa Bảo có phần không tin, “Anh đang giả vờ đúng không?”
“Không có.” Khâu Thiên bước đều với chân cô, cùng đi lên trước, “Sợ lắm.”
Vừa rồi ở nhà ma hồi hộp nên không có cảm giác, bây giờ ra ngoài mới phát hiện chỗ không đúng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay của anh, sau lưng truyền đến hơi ấm, cô mới ý thức được bây giờ mình đang bị anh ôm trọn trong lòng.
Cô cũng giả vờ như anh thật sự rất sợ, “vác” anh đi thêm một lát, lúc đi ngang quầy quà vặt thì chỉ vào, nói muốn ăn kem.
“Trời lạnh lắm, không được ăn.” Khâu Thiên từ chối một cách vô tình.
Lại đi một hồi, Kim Đa Bảo chỉ quầy bán kẹo bông gòn, nói muốn ăn.
“Gió lớn như vậy, ăn kẹo bông gòn dễ dính đầy mặt.” Khâu Thiên tiếp tục từ chối.
Trái tim vừa đập thình thịch của cô đã bình tĩnh hơn nhiều, cô thậm chí còn lùi ra sau, dựa sát vào người anh để tìm tư thế thoải mái. Nhưng ở nơi công cộng mà ôm ấp như vậy thì hơi xấu hổ, cô khẽ vùng ra, “Em đói quá, muốn ăn mì nướng ướp lạnh*.”
(Mì nướng ướp lạnh: món ăn đường phố nổi tiếng ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ vùng núi ở tỉnh Hắc Long Giang, cách làm đơn giản, có thể dùng kèm với trứng gà, lạp xưởng, thêm nhiều gia vị, nhưng chủ yếu là xì dầu)
Cô đã đề nghị hai ba lần, Khâu Thiên cũng không thể từ chối mãi, anh không tình nguyện buông cô ra, nắm tay dắt cô đi mua đồ ăn. Nhưng không phải là món mì nướng ướp lạnh gì đó, anh dẫn cô vào một quán cà phê, chọn một món đơn giản để cô ngồi ăn, “Đứng bên ngoài sẽ ăn cả gió vào bụng.”
Miếng sandwich to chừng bàn tay, Kim Đa Bảo cắn vài miếng đã giải quyết hết. Cô cầm ly nước trái cây nóng, tay ấm hẳn, lúc uống được một nửa thì đẩy tới trước mặt Khâu Thiên, “Anh uống không?”
Với loại thức uống không biết đã bỏ thêm bao nhiêu chất phụ gia này, Khâu Thiên vốn không được uống, nhưng nhìn cô mong chờ đẩy đến trước mặt mình, anh đành miễn cưỡng uống một ngụm, sau đó trả lại cho cô, nói sang chuyện khác, “Không phải em nói sẽ nấu trà sữa cho anh uống à?”
“Chẳng phải anh không thích sao?” Cô còn nhớ trước đây anh vì đổi tiền lẻ nên mới mua trà sữa, sau đó tặng cho cô uống.
“Em nấu thì anh thích.” Anh khoác hai tay lên bàn, nhìn cô chăm chú.
Xấu hổ quá… Kim Đa Bảo lặng lẽ xoay ly nước trái cây trong tay, xoay tới một góc nào đó, liền cúi đầu ngậm lấy chỗ Khâu Thiên vừa chạm qua, vừa uống vừa cười trộm.
Mới đó đã sắp đến lúc công viên đóng cửa, Khâu Thiên bọc tay Kim Đa Bảo vào tay mình, bước chân hơi lắc lư, hỏi: “Còn muốn chơi gì không?”
Đèn màu trong công viên có đủ hình dạng, Kim Đa Bảo đứng dưới ánh đèn, nhìn một hồi thì hoa cả mắt, cuối cùng chỉ vào vòng xoay cao chọc trời, “Ngồi cái kia đi.”
Cô nhớ mình từng đọc một quyển sách, trong sách nam nữ chính ngồi vòng xoay đón Giao Thừa, hôn nhau đến khi chuông vừa điểm mười hai giờ, giống như đã hôn tròn một năm. Nam chính nói với nữ chính: “Anh không phải là một người lãng mạn, nhưng anh nguyện cùng em làm tất cả chuyện lãng mạn.”
Kim Đa Bảo nghĩ lát nữa ngồi trong vòng xoay, lúc lên đến điểm cao nhất, cô cũng muốn hôn Khâu Thiên, tuy là vẫn chưa tới mười hai giờ, cũng không thể hôn tròn một năm, nhưng ngồi ở chỗ cao hơn mực nước biển nhiều như vậy mà hôn nhau cũng khá lãng mạn đấy!
Ôm hùng tâm tráng chí cùng Khâu Thiên xếp hàng, nhưng đợi được mười phút thì nhân viên thông báo thiết bị phải ngừng hoạt động, dòng người nối dài đang xếp hàng với bọn họ cũng không thể ngồi.
Kim Đa Bảo thất vọng tràn trề, Khâu Thiên thấy thế cũng có chút không cam tâm, “Ngày mai anh lại dẫn em tới chơi cái này nhé?”
Kim Đa Bảo không nói gì.
Khâu Thiên chọt chọt ngón trỏ vào mặt cô, “Cái này cũng đâu có gì hay mà chơi, mình dạo một vòng đi.”
“Có thể nhìn thấy cảnh đêm ở thành phố.” Kim Đa Bảo không thể giải thích kế hoạch của mình, chưa kịp suy nghĩ đã nói: “Có thể từ từ lên cao xuống thấp, xem kỹ cảnh ở cao ở thấp có khác gì không.”
Khâu Thiên lại không cảm thấy cái này có gì thú vị, chỉ là thấy Kim Đa Bảo ngẩng đầu nhìn vòng xoay tha thiết, anh lại nghĩ nếu không thể đáp ứng yêu cầu đơn giản như vậy thì rất quá đáng.
Anh dùng hai tay nắm lấy eo Kim Đa Bảo, giống như nhổ củ cải nhấc bổng cô lên, sau đó xóc tay nhấc cô lên cao hơn chút nữa, sải bước đi, miệng nói “Bay nào~”. Anh nâng cô lên cao rồi hạ xuống, còn chưa chạm xuống đất lại tiếp tục nâng lên cao, cao hơn hai bậc thang lại hạ xuống dưới.
Cuối cùng thấm mệt mới thả cô xuống đất, cười hỏi, “Cảm giác giống như vầy, đúng không?”
Cảm giác vừa rồi của Kim Đa Bảo không giống như ngồi vòng xoay, mà giống ngồi tàu lượn siêu tốc hơn, lên lên xuống xuống, vừa kích động lại vừa phấn chấn. Cô dang tay nhào vào lòng Khâu Thiên, cười hì hì, “Giống lắm!”