Kim Đa Bảo đã co rúc trong sô pha ở góc phòng hơn một tiếng, một tiếng trước Khâu Thiên hỏi cô thấy anh hát có hay không, cô trái lương tâm khen một câu: “Rất hay”, sau đó Khâu Thiên liền ngỏ lời: “Hay thế thì anh hát cho em mấy bài nữa”. Nửa tiếng sau, anh lại hỏi một câu giống như vậy, Kim Đa Bảo kiên định lắc đầu: “Không hay”, Khâu Thiên lại tỏ vẻ: “Hát chưa đủ đô, biểu hiện thiếu toàn diện, nghe thêm một chút sẽ thấy hay thôi.”
Ma âm xuyên qua tai, cô đắp áo khoác của Khâu Thiên lên người, lúc bắt đầu hơi mơ màng, cuối cùng Khâu Thiên cũng hát đủ. Anh lại gần, đưa micro cho cô, “Em muốn hát không?”
“Anh tiếp tục đi…” Kim Đa Bảo nhẫn nhục chịu đựng, dũng cảm bước qua cái hố có tên: “Kỹ năng ca hát vô cùng đặc sắc, không gì sánh bằng của bạn trai”, cảm giác cuộc sống đều thăng hoa hơn rất nhiều.
“Cổ họng hơi đau.” Khâu Thiên cầm lấy chai nước suối đã uống một nửa của Kim Đa Bảo, hớp vài ngụm, “Không muốn hát thì mình đi, em muốn đạp xe chơi xuân đúng không? Vậy ra bờ hồ giữa công viên đi, bên kia có cho thuê xe đạp thì phải?”
“Anh có thể tiếp tục, đừng ngại.”
Khâu Thiên quăng bình vào thùng rác, dùng hai tay kéo tay áo khoác về phía mình, tiện thể kéo cả Kim Đa Bảo đang ngồi xếp bằng trên sô pha tới trước mặt, sau đó ôm lấy hai chân đang cong lại của cô, đặt cô ngồi lên đùi, “Vừa nãy em muốn hôn đúng không?”
Kim Đa Bảo chỉ mới ngả người ngồi trên đùi anh đã xấu hổ, lúng túng muốn chết, “Không có, anh nhớ lộn rồi.”
“Ồ.” Khâu Thiên làm như muốn ném cô xuống đất, “Vậy quên đi.”
Kim Đa Bảo hoảng hồn, dùng một tay túm lấy vai anh, tay kia lôi cổ áo của anh, vùi đầu trong ngực anh lên án, “Anh còn trêu chọc em, em sẽ tuyệt giao với anh!”
Khâu Thiên im lặng bế cô một lúc, nhìn qua tấm thủy tinh trên cửa phòng, có nhân viên phục vụ tới tới lui lui, còn có thể nghe thấy tiếng nói trong bộ đàm. Anh cầm remote chỉnh nhỏ âm lượng, cắt ngang bài hát trước để thiết bị ngừng phát, ôm Kim Đa Bảo vào lòng, lay nhè nhẹ.
“Anh đừng lắc, em đang ngủ…” Cô lại ngẩng mặt, nhỏ giọng phản đối.
“Này, Kim Đa Bảo.” Khâu Thiên tắc lưỡi, “Không phải em nói có rất nhiều việc à?”
“Em, em thế nào? Quên đi, anh cứ lắc tiếp đi…”
Khâu Thiên đánh vào ót cô, “Đi thôi, đi đạp xe.”
Vì trới nắng, nên người tản bộ quanh bờ hồ giữa công viên cũng không ít. Khâu Thiên đi nộp tiền thế chân, lấy xe, sau đó mua nón che nắng cho Kim Đa Bảo, anh đội giúp cô, còn cột một cái nơ dưới cằm để tránh bị gió thổi bay.
Kim Đa Bảo đẩy chiếc xe dành cho một người, nhìn mấy chiếc xe đạp đôi trong bãi đỗ, cô đành nuốt lời muốn nói trở lại. Tiền cũng đưa rồi, chạy một vòng rồi hẵng nói tiếp.
Tuy đã là mùa xuân, nhưng trong cơn gió thổi vù vù, se lạnh của tiết trời mùa xuân, hai người đạp xe quanh hồ quả thật mệt muốn đứt hơi. Kim Đa Bảo dốc hết sức lực của toàn thân, đạp xe tiến lên trước, nhớ lại câu “Sẽ bị gió thổi bay” của Khâu Thiên, chắc chắn không phải nói chơi.
Khâu Thiên đạp ở trước một hồi mới phát hiện bạn gái đã biến mất, anh quay đầu lại tìm, suýt chút nữa đã không nhịn cười được. Áo khoác màu kem của cô bị gió thổi phồng lên như bao tải, phân nửa tóc bay lên, phân nửa còn lại táp vào mặt, chiếc mũ bằng vải nĩ màu đỏ thẫm anh mua cho cũng đang thoát khỏi đầu cô, bay lên trên, nhờ sợi dây được thắt trên cằm liều chết giữ lại. Bộ dạng vật vã như vậy, nếu nhìn không thì quá đáng tiếc, Khâu Thiên nhanh chóng gạc chống xe, cầm điện thoại chụp lại dáng vẻ như nữ quỷ của cô, chờ đến lúc cô tới được thì đứng từ xa giơ cho cô xem.
Qủa nhiên phản ứng đầu tiên của Kim Đa Bảo chính là chạy tới cướp điện thoại, xóa ảnh chụp, nhưng bị Khâu Thiên tránh được. Cô bẽ mặt, dừng xe lại, bỏ qua bên kia giận dỗi một trận.
Khâu Thiên thấy thế bèn bỏ điện thoại vào trong túi, đi tới nói với cô, “Không đạp hả?”
Cô vẫn đang chỉnh tóc, nghe vậy thì bực bội lắc đầu, “Không đạp nữa.”
“Được rồi, đằng trước có bãi đỗ xe, anh đem xe đi trả.” Khâu Thiên giúp cô chỉnh lại mũ, “Chờ anh một chút.”
Anh đạp xe của mình, dùng một tay nắm lấy tay vịn của chiếc xe kia, kéo nó đi theo, đạp đến bãi đỗ xe thì kí tên lấy lại tiền thế chân, sau đó chạy thật nhanh về chỗ hai người dừng xe khi nãy, lúc thấy Kim Đa Bảo đang ngồi trên ghế đá ven đường, anh mới bước chậm lại.
Kim Đa Bảo không phải là người thích giận dỗi lâu, cũng vì cô nên Khâu Thiên mới tới đây đạp xe, thấy hành động vừa rồi của mình hình như hơi kích động, nên muốn nói mấy câu để giảng hòa, “Em không muốn đạp loại xe này, cái em nghĩ đến là loại xe để anh đạp, em ngồi trên yên sau, còn có thể ôm eo anh ấy…”
Lúc lên trung học cô thường thấy các bạn nam đạp xe chở bạn gái về nhà, bạn gái ôm lấy eo nam sinh, nói nói cười cười, bọn họ đều mặc đồng phục học sinh rất quê mùa, nhưng hình ảnh kia lại đẹp đẽ muốn chết.
“Yên sau xe đạp không được chở người.” Khâu Thiên phá vỡ huyễn tưởng tốt đẹp trong lòng cô, “Trái luật giao thông.”
“…” Kim Đa Bảo khóc không ra nước mắt, người như thế thì làm sao tìm được bạn gái?! À không đúng, phải nên hỏi là tại sao cô có thể tìm được anh bạn trai như vậy!
Khâu Thiên nhìn vẻ mặt chán chường của cô, nắm tay cô, đan mười ngón vào nhau, “Chúng ta cũng có thể ra quảng trường cho bồ câu ăn, ngắm bồ câu bay quanh người chẳng hạn, cũng lãng mạn lắm đúng không?”
Anh dỗ dành như vậy, khiến Kim Đa Bảo dễ chịu hơn một chút. Ừm, đó là cách yêu đương của học sinh trung học, còn người trưởng thành bọn họ, lãng mạn là phải cho chim bồ câu ăn!
Nhưng mà…
“Các anh em, bay một cái được không?” Khâu Thiên ném bánh mì khô mua trong quầy thức ăn cho chim bồ câu. Giọng điệu thương lượng của anh làm Kim Đa Bảo đứng bên cạnh muốn khóc òa.
Sống qua mùa đông giá rét, đàn chim bồ câu này bị du khách cho ăn đến mức béo ị, muốn bay cũng không nổi, cho dù có người đột nhiên xông tới, chúng cũng chỉ có thể nảy nảy tránh qua một bên.
Nhìn đàn chim bồ câu được bao phủ bởi sắc màu ảm đạm bi thương trong quảng trường, phối hợp với vẻ mặt cũng ảm đạm bi thương của bạn gái, Khâu Thiên vội vẩy tất cả bánh mì khô vào giữa sân, kéo Kim Đa Bảo rời khỏi đây, cố nghĩ xem có thể làm gì khác để giúp cô mau phấn chấn hơn.
Đi một hồi, gặp một người xách thùng nước bán hoa, Khâu Thiên buông Kim Đa Bảo ra, bước tới mua một bó hoa hồng trắng, tuy gói hoa hơi xấu, nhưng cả bó đặt chung một chỗ như thế cũng khá đẹp. Kim Đa Bảo ôm hoa, tâm trạng tốt hơn một chút, cô bỗng cảm thấy hình như đầu hoa hơi lệch, muốn chỉnh lại cho thẳng, nào ngờ mới dùng sức một chút, đóa hoa đã trực tiếp rớt khỏi cành, phía dưới đóa hoa còn cắm cây tăm, nhìn kĩ cành hoa cứ tưởng là thật kia, hoá ra đều làm từ nhựa.
Cô phát hiện sớm, người bán hàng rong còn chưa đi xa, cô liền la lên: “Chờ một chút”, người bán hoa quay đầu nhìn một cái, sau đó vội bỏ chạy.
Kim Đa Bảo ngẩn người, nhìn hoa rồi nhìn Khâu Thiên, “Đuổi theo anh ta.”
Khâu Thiên được huấn luyện chạy mỗi ngày, Kim Đa Bảo vừa phát lệnh anh liền phóng lên trước, bình thường người bán hàng rong cũng đã luyện được bộ pháp để trốn dân phòng, anh ta nhanh nhẹn xách thùng nước, rẽ bảy quẹo tám vào các con đường nhỏ, đuổi theo như thế gần mười phút, người bán hàng thật sự đã chạy hết nổi, ngồi dưới đất thở hổn hển, móc ví trả lại tiền cho Khâu Thiên đã theo tới, “Này, cậu lấy đi, không chạy nữa, không chạy nữa.”
Khâu Thiên nhận lại tiền, tốt bụng ném bó hoa đã rớt hết đầu vào thùng cho người bán hàng, không nói gì, xoay người đi tìm Kim Đa Bảo.
Kim Đa Bảo không có sức chịu đựng tốt như anh, chạy một chút rồi đi một chút, cuối cùng mệt đến mức muốn ói ra mới chạm mặt Khâu Thiên đang trở về, cô vịn tay anh, thở hổn hển, “Không động thủ chứ?”
“Không.” Khâu Thiên lấy một đóa hoa hồng trắng từ trong túi áo khoác ra, lúc trở về anh đã thấy nó rớt dưới đất, đặt lên vành nón của Kim Đa Bảo, vành nón phía trước cong tròn ra, hoa đặt bên trên cũng không sợ rớt.
Anh và cô liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được bật cười, cười xong, Kim Đa Bảo sờ sờ bông hoa trên nón của mình, “Đẹp không?”
“Ừ, đẹp.” Khâu Thiên ngắm rất nghiêm túc, xoa xoa mặt cô, “Còn muốn làm chuyện gì không?”
Suy nghĩ cẩn thận, Kim Đa Bảo nghĩ đến hoạt động ít xảy ra sự cố nhất, “Xem phim đi.”
Mua vé bộ phim chiếu gần đây nhất, nhìn thời gian mới phát hiện không kịp ăn trưa, hai người mua hai trái bắp nướng ngay bãi đỗ xe, chỗ đó còn bán cả mía nướng, Kim Đa Bảo tò mò, muốn ăn thử một phần.
Ngồi trên xe chờ phim bắt đầu, ăn bữa trưa giản dị này, Kim Đa Bảo mới biết món mía nướng kia lừa bịp thế nào, thực chất chỉ là mía thường được làm nóng lên một chút, hơn nữa cũng không biết là mía đã để bao lâu, già đến mức chẳng còn tí nước nào cả.
Cô liếm liếm mặt bên cây mía, sau đó cắn cắn mặt trước, tự hỏi nên bỏ vào miệng thế nào, lại cảm thấy ăn mía xong mà nhổ ra sẽ rất mất lịch sự, nên do dự chưa chịu ăn.
Khâu Thiên ở bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng, “Em đang tập chiêu thức mới à? Tướng ăn mía của em làm anh nhớ tới vài cảnh trong đĩa phim Vàng mấy G.”
“Hả?” Kim Đa Bảo thả khúc mía trong tay xuống, sau khi hiểu được ý của anh liền đỏ mặt, bỏ khúc mía vẫn chưa ăn vào túi, chuyển sang gặm bắp.
Gặm một hồi, cô quay đầu nhìn Khâu Thiên, “Anh cũng xem phim Vàng* mấy G à?
(Vàng: trong tiếng Hán là “Hoàng”, từ này có rất nhiều nghĩa, ngoài chỉ màu sắc, nó còn có nghĩa là “đồi trụy”)
“…” Khâu Thiên hắng hắng giọng, “Mau gặm bắp nướng của em đi.”
Phim chiếu xong thì trời đã sẩm tối, rặng mây đỏ phía tây loan trên trời, trông rất đẹp, Ba Khâu gọi điện bảo Khâu Thiên về nhà ăn cơm, anh nghe xong thì đồng ý, nói với Kim Đa Bảo là tối nay không thể ở cùng cô.
Kim Đa Bảo gật đầu, “Nhà anh có khách hả?”
“Ừm, cậu út của anh tới ăn cơm.” Anh cười cười, “Cũng không phải người ngoài, em muốn tới nhà anh ăn bữa cơm không?”
Kim Đa Bảo liên tục xua tay, “Đừng, căng thẳng lắm, em hơi sợ, anh để em chuẩn bị thêm một chút.”
Khâu Thiên cũng không muốn ép cô, chuyện gặp gia trưởng hay gì đó, vốn là anh cũng thấy khá xa xăm, chẳng qua hai người ở gần quá mà thôi. Anh vẫn chưa nói gì với mẹ, chờ đến lúc gặp lại cũng không muộn.
Lái xe vào cổng phụ của trường học, Kim Đa Bảo bỗng nghĩ đến gì đó, bèn lái xe tới dưới lầu kí túc xá nữ, cô đeo khẩu trang, sau đó bảo Khâu Thiên đeo theo.
“Chi vậy?”
“Đeo đi đeo đi.” Kim Đa Bảo lắc lắc người.
Khâu Thiên lấy một chiếc khẩu trang trong hộp đựng đồ, đeo vào, sau đó cùng Kim Đa Bảo đang có vẻ hưng phấn xuống xe.
Bây giờ là giờ cơm, người ra vào trước lầu kí túc xá không ít, hai người vừa đứng trước cửa đã hết sức nổi bật. Kim Đa Bảo xấu hổ, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh hôn em đi.”
“Hả?” Khâu Thiên chỉ khẩu trang của hai người, “Cứ để vậy hôn à?”
“Ừ!” Kim Đa Bảo gật mạnh đầu. Trước đây, lúc cô còn ở kí túc xá này đã tận mắt nhìn thấy một đôi “Cẩu nam nữ” đeo khẩu trang hôn tạm biết trước cửa kí túc xá, tuy lúc đó thấy bọn họ rất thần kinh, nhưng khi bản thân yêu đương, lại không thể sến sẩm trước cửa kí túc xá một lần, cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đeo khẩu trang như thế, người khác cũng không nhận ra được, tốt quá đấy chứ.
Dường như Khâu Thiên rất bất đắc dĩ với ý tưởng “tuyệt diệu” của cô, cúi đầu hôn lên khẩu trang cô một cái, “Được chưa?”
Kim Đa Bảo diễn hết vở kịch, vẫy vẫy tay với anh, nói “Tạm biệt”, sau đó hào hứng chạy vào kí túc xá. Một lát sau cô lại chạy ra, kéo cánh tay Khâu Thiên, mắt cười thành hình trăng khuyết, “Được rồi, về thôi!”
“…”
“Sao thế?”
“…” Khâu Thiên nhìn Kim Đa Bảo đang vui sướng, ném một quả bom, “Vừa nãy mới thấy mẹ anh.”
Ma âm xuyên qua tai, cô đắp áo khoác của Khâu Thiên lên người, lúc bắt đầu hơi mơ màng, cuối cùng Khâu Thiên cũng hát đủ. Anh lại gần, đưa micro cho cô, “Em muốn hát không?”
“Anh tiếp tục đi…” Kim Đa Bảo nhẫn nhục chịu đựng, dũng cảm bước qua cái hố có tên: “Kỹ năng ca hát vô cùng đặc sắc, không gì sánh bằng của bạn trai”, cảm giác cuộc sống đều thăng hoa hơn rất nhiều.
“Cổ họng hơi đau.” Khâu Thiên cầm lấy chai nước suối đã uống một nửa của Kim Đa Bảo, hớp vài ngụm, “Không muốn hát thì mình đi, em muốn đạp xe chơi xuân đúng không? Vậy ra bờ hồ giữa công viên đi, bên kia có cho thuê xe đạp thì phải?”
“Anh có thể tiếp tục, đừng ngại.”
Khâu Thiên quăng bình vào thùng rác, dùng hai tay kéo tay áo khoác về phía mình, tiện thể kéo cả Kim Đa Bảo đang ngồi xếp bằng trên sô pha tới trước mặt, sau đó ôm lấy hai chân đang cong lại của cô, đặt cô ngồi lên đùi, “Vừa nãy em muốn hôn đúng không?”
Kim Đa Bảo chỉ mới ngả người ngồi trên đùi anh đã xấu hổ, lúng túng muốn chết, “Không có, anh nhớ lộn rồi.”
“Ồ.” Khâu Thiên làm như muốn ném cô xuống đất, “Vậy quên đi.”
Kim Đa Bảo hoảng hồn, dùng một tay túm lấy vai anh, tay kia lôi cổ áo của anh, vùi đầu trong ngực anh lên án, “Anh còn trêu chọc em, em sẽ tuyệt giao với anh!”
Khâu Thiên im lặng bế cô một lúc, nhìn qua tấm thủy tinh trên cửa phòng, có nhân viên phục vụ tới tới lui lui, còn có thể nghe thấy tiếng nói trong bộ đàm. Anh cầm remote chỉnh nhỏ âm lượng, cắt ngang bài hát trước để thiết bị ngừng phát, ôm Kim Đa Bảo vào lòng, lay nhè nhẹ.
“Anh đừng lắc, em đang ngủ…” Cô lại ngẩng mặt, nhỏ giọng phản đối.
“Này, Kim Đa Bảo.” Khâu Thiên tắc lưỡi, “Không phải em nói có rất nhiều việc à?”
“Em, em thế nào? Quên đi, anh cứ lắc tiếp đi…”
Khâu Thiên đánh vào ót cô, “Đi thôi, đi đạp xe.”
Vì trới nắng, nên người tản bộ quanh bờ hồ giữa công viên cũng không ít. Khâu Thiên đi nộp tiền thế chân, lấy xe, sau đó mua nón che nắng cho Kim Đa Bảo, anh đội giúp cô, còn cột một cái nơ dưới cằm để tránh bị gió thổi bay.
Kim Đa Bảo đẩy chiếc xe dành cho một người, nhìn mấy chiếc xe đạp đôi trong bãi đỗ, cô đành nuốt lời muốn nói trở lại. Tiền cũng đưa rồi, chạy một vòng rồi hẵng nói tiếp.
Tuy đã là mùa xuân, nhưng trong cơn gió thổi vù vù, se lạnh của tiết trời mùa xuân, hai người đạp xe quanh hồ quả thật mệt muốn đứt hơi. Kim Đa Bảo dốc hết sức lực của toàn thân, đạp xe tiến lên trước, nhớ lại câu “Sẽ bị gió thổi bay” của Khâu Thiên, chắc chắn không phải nói chơi.
Khâu Thiên đạp ở trước một hồi mới phát hiện bạn gái đã biến mất, anh quay đầu lại tìm, suýt chút nữa đã không nhịn cười được. Áo khoác màu kem của cô bị gió thổi phồng lên như bao tải, phân nửa tóc bay lên, phân nửa còn lại táp vào mặt, chiếc mũ bằng vải nĩ màu đỏ thẫm anh mua cho cũng đang thoát khỏi đầu cô, bay lên trên, nhờ sợi dây được thắt trên cằm liều chết giữ lại. Bộ dạng vật vã như vậy, nếu nhìn không thì quá đáng tiếc, Khâu Thiên nhanh chóng gạc chống xe, cầm điện thoại chụp lại dáng vẻ như nữ quỷ của cô, chờ đến lúc cô tới được thì đứng từ xa giơ cho cô xem.
Qủa nhiên phản ứng đầu tiên của Kim Đa Bảo chính là chạy tới cướp điện thoại, xóa ảnh chụp, nhưng bị Khâu Thiên tránh được. Cô bẽ mặt, dừng xe lại, bỏ qua bên kia giận dỗi một trận.
Khâu Thiên thấy thế bèn bỏ điện thoại vào trong túi, đi tới nói với cô, “Không đạp hả?”
Cô vẫn đang chỉnh tóc, nghe vậy thì bực bội lắc đầu, “Không đạp nữa.”
“Được rồi, đằng trước có bãi đỗ xe, anh đem xe đi trả.” Khâu Thiên giúp cô chỉnh lại mũ, “Chờ anh một chút.”
Anh đạp xe của mình, dùng một tay nắm lấy tay vịn của chiếc xe kia, kéo nó đi theo, đạp đến bãi đỗ xe thì kí tên lấy lại tiền thế chân, sau đó chạy thật nhanh về chỗ hai người dừng xe khi nãy, lúc thấy Kim Đa Bảo đang ngồi trên ghế đá ven đường, anh mới bước chậm lại.
Kim Đa Bảo không phải là người thích giận dỗi lâu, cũng vì cô nên Khâu Thiên mới tới đây đạp xe, thấy hành động vừa rồi của mình hình như hơi kích động, nên muốn nói mấy câu để giảng hòa, “Em không muốn đạp loại xe này, cái em nghĩ đến là loại xe để anh đạp, em ngồi trên yên sau, còn có thể ôm eo anh ấy…”
Lúc lên trung học cô thường thấy các bạn nam đạp xe chở bạn gái về nhà, bạn gái ôm lấy eo nam sinh, nói nói cười cười, bọn họ đều mặc đồng phục học sinh rất quê mùa, nhưng hình ảnh kia lại đẹp đẽ muốn chết.
“Yên sau xe đạp không được chở người.” Khâu Thiên phá vỡ huyễn tưởng tốt đẹp trong lòng cô, “Trái luật giao thông.”
“…” Kim Đa Bảo khóc không ra nước mắt, người như thế thì làm sao tìm được bạn gái?! À không đúng, phải nên hỏi là tại sao cô có thể tìm được anh bạn trai như vậy!
Khâu Thiên nhìn vẻ mặt chán chường của cô, nắm tay cô, đan mười ngón vào nhau, “Chúng ta cũng có thể ra quảng trường cho bồ câu ăn, ngắm bồ câu bay quanh người chẳng hạn, cũng lãng mạn lắm đúng không?”
Anh dỗ dành như vậy, khiến Kim Đa Bảo dễ chịu hơn một chút. Ừm, đó là cách yêu đương của học sinh trung học, còn người trưởng thành bọn họ, lãng mạn là phải cho chim bồ câu ăn!
Nhưng mà…
“Các anh em, bay một cái được không?” Khâu Thiên ném bánh mì khô mua trong quầy thức ăn cho chim bồ câu. Giọng điệu thương lượng của anh làm Kim Đa Bảo đứng bên cạnh muốn khóc òa.
Sống qua mùa đông giá rét, đàn chim bồ câu này bị du khách cho ăn đến mức béo ị, muốn bay cũng không nổi, cho dù có người đột nhiên xông tới, chúng cũng chỉ có thể nảy nảy tránh qua một bên.
Nhìn đàn chim bồ câu được bao phủ bởi sắc màu ảm đạm bi thương trong quảng trường, phối hợp với vẻ mặt cũng ảm đạm bi thương của bạn gái, Khâu Thiên vội vẩy tất cả bánh mì khô vào giữa sân, kéo Kim Đa Bảo rời khỏi đây, cố nghĩ xem có thể làm gì khác để giúp cô mau phấn chấn hơn.
Đi một hồi, gặp một người xách thùng nước bán hoa, Khâu Thiên buông Kim Đa Bảo ra, bước tới mua một bó hoa hồng trắng, tuy gói hoa hơi xấu, nhưng cả bó đặt chung một chỗ như thế cũng khá đẹp. Kim Đa Bảo ôm hoa, tâm trạng tốt hơn một chút, cô bỗng cảm thấy hình như đầu hoa hơi lệch, muốn chỉnh lại cho thẳng, nào ngờ mới dùng sức một chút, đóa hoa đã trực tiếp rớt khỏi cành, phía dưới đóa hoa còn cắm cây tăm, nhìn kĩ cành hoa cứ tưởng là thật kia, hoá ra đều làm từ nhựa.
Cô phát hiện sớm, người bán hàng rong còn chưa đi xa, cô liền la lên: “Chờ một chút”, người bán hoa quay đầu nhìn một cái, sau đó vội bỏ chạy.
Kim Đa Bảo ngẩn người, nhìn hoa rồi nhìn Khâu Thiên, “Đuổi theo anh ta.”
Khâu Thiên được huấn luyện chạy mỗi ngày, Kim Đa Bảo vừa phát lệnh anh liền phóng lên trước, bình thường người bán hàng rong cũng đã luyện được bộ pháp để trốn dân phòng, anh ta nhanh nhẹn xách thùng nước, rẽ bảy quẹo tám vào các con đường nhỏ, đuổi theo như thế gần mười phút, người bán hàng thật sự đã chạy hết nổi, ngồi dưới đất thở hổn hển, móc ví trả lại tiền cho Khâu Thiên đã theo tới, “Này, cậu lấy đi, không chạy nữa, không chạy nữa.”
Khâu Thiên nhận lại tiền, tốt bụng ném bó hoa đã rớt hết đầu vào thùng cho người bán hàng, không nói gì, xoay người đi tìm Kim Đa Bảo.
Kim Đa Bảo không có sức chịu đựng tốt như anh, chạy một chút rồi đi một chút, cuối cùng mệt đến mức muốn ói ra mới chạm mặt Khâu Thiên đang trở về, cô vịn tay anh, thở hổn hển, “Không động thủ chứ?”
“Không.” Khâu Thiên lấy một đóa hoa hồng trắng từ trong túi áo khoác ra, lúc trở về anh đã thấy nó rớt dưới đất, đặt lên vành nón của Kim Đa Bảo, vành nón phía trước cong tròn ra, hoa đặt bên trên cũng không sợ rớt.
Anh và cô liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được bật cười, cười xong, Kim Đa Bảo sờ sờ bông hoa trên nón của mình, “Đẹp không?”
“Ừ, đẹp.” Khâu Thiên ngắm rất nghiêm túc, xoa xoa mặt cô, “Còn muốn làm chuyện gì không?”
Suy nghĩ cẩn thận, Kim Đa Bảo nghĩ đến hoạt động ít xảy ra sự cố nhất, “Xem phim đi.”
Mua vé bộ phim chiếu gần đây nhất, nhìn thời gian mới phát hiện không kịp ăn trưa, hai người mua hai trái bắp nướng ngay bãi đỗ xe, chỗ đó còn bán cả mía nướng, Kim Đa Bảo tò mò, muốn ăn thử một phần.
Ngồi trên xe chờ phim bắt đầu, ăn bữa trưa giản dị này, Kim Đa Bảo mới biết món mía nướng kia lừa bịp thế nào, thực chất chỉ là mía thường được làm nóng lên một chút, hơn nữa cũng không biết là mía đã để bao lâu, già đến mức chẳng còn tí nước nào cả.
Cô liếm liếm mặt bên cây mía, sau đó cắn cắn mặt trước, tự hỏi nên bỏ vào miệng thế nào, lại cảm thấy ăn mía xong mà nhổ ra sẽ rất mất lịch sự, nên do dự chưa chịu ăn.
Khâu Thiên ở bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng, “Em đang tập chiêu thức mới à? Tướng ăn mía của em làm anh nhớ tới vài cảnh trong đĩa phim Vàng mấy G.”
“Hả?” Kim Đa Bảo thả khúc mía trong tay xuống, sau khi hiểu được ý của anh liền đỏ mặt, bỏ khúc mía vẫn chưa ăn vào túi, chuyển sang gặm bắp.
Gặm một hồi, cô quay đầu nhìn Khâu Thiên, “Anh cũng xem phim Vàng* mấy G à?
(Vàng: trong tiếng Hán là “Hoàng”, từ này có rất nhiều nghĩa, ngoài chỉ màu sắc, nó còn có nghĩa là “đồi trụy”)
“…” Khâu Thiên hắng hắng giọng, “Mau gặm bắp nướng của em đi.”
Phim chiếu xong thì trời đã sẩm tối, rặng mây đỏ phía tây loan trên trời, trông rất đẹp, Ba Khâu gọi điện bảo Khâu Thiên về nhà ăn cơm, anh nghe xong thì đồng ý, nói với Kim Đa Bảo là tối nay không thể ở cùng cô.
Kim Đa Bảo gật đầu, “Nhà anh có khách hả?”
“Ừm, cậu út của anh tới ăn cơm.” Anh cười cười, “Cũng không phải người ngoài, em muốn tới nhà anh ăn bữa cơm không?”
Kim Đa Bảo liên tục xua tay, “Đừng, căng thẳng lắm, em hơi sợ, anh để em chuẩn bị thêm một chút.”
Khâu Thiên cũng không muốn ép cô, chuyện gặp gia trưởng hay gì đó, vốn là anh cũng thấy khá xa xăm, chẳng qua hai người ở gần quá mà thôi. Anh vẫn chưa nói gì với mẹ, chờ đến lúc gặp lại cũng không muộn.
Lái xe vào cổng phụ của trường học, Kim Đa Bảo bỗng nghĩ đến gì đó, bèn lái xe tới dưới lầu kí túc xá nữ, cô đeo khẩu trang, sau đó bảo Khâu Thiên đeo theo.
“Chi vậy?”
“Đeo đi đeo đi.” Kim Đa Bảo lắc lắc người.
Khâu Thiên lấy một chiếc khẩu trang trong hộp đựng đồ, đeo vào, sau đó cùng Kim Đa Bảo đang có vẻ hưng phấn xuống xe.
Bây giờ là giờ cơm, người ra vào trước lầu kí túc xá không ít, hai người vừa đứng trước cửa đã hết sức nổi bật. Kim Đa Bảo xấu hổ, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh hôn em đi.”
“Hả?” Khâu Thiên chỉ khẩu trang của hai người, “Cứ để vậy hôn à?”
“Ừ!” Kim Đa Bảo gật mạnh đầu. Trước đây, lúc cô còn ở kí túc xá này đã tận mắt nhìn thấy một đôi “Cẩu nam nữ” đeo khẩu trang hôn tạm biết trước cửa kí túc xá, tuy lúc đó thấy bọn họ rất thần kinh, nhưng khi bản thân yêu đương, lại không thể sến sẩm trước cửa kí túc xá một lần, cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đeo khẩu trang như thế, người khác cũng không nhận ra được, tốt quá đấy chứ.
Dường như Khâu Thiên rất bất đắc dĩ với ý tưởng “tuyệt diệu” của cô, cúi đầu hôn lên khẩu trang cô một cái, “Được chưa?”
Kim Đa Bảo diễn hết vở kịch, vẫy vẫy tay với anh, nói “Tạm biệt”, sau đó hào hứng chạy vào kí túc xá. Một lát sau cô lại chạy ra, kéo cánh tay Khâu Thiên, mắt cười thành hình trăng khuyết, “Được rồi, về thôi!”
“…”
“Sao thế?”
“…” Khâu Thiên nhìn Kim Đa Bảo đang vui sướng, ném một quả bom, “Vừa nãy mới thấy mẹ anh.”