*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì Kim Đa Bảo là thường trú, Khâu Thiên thì “thỉnh thoảng mới về nhà”, nên cuối cùng, Kim Đa Bảo đã chiếm luôn phòng ngủ của Khâu Thiên, còn Khâu Thiên bị chuyển tới phòng khách.
Đối với chuyện này, Khâu Thiên chẳng có ý kiến gì, tối tắm xong thì tự về phòng khách một cách đàng hoàng, chỉ là nửa đêm dậy đi toilet, lúc đi mơ mơ màng màng, nên cứ theo trực giác mà về phòng mình, nằm lên giường mới biết có một “vị khách không mời mà đến”, anh bèn đánh ngáp một cái, kéo cô “vào dựa một chút”, cứ thế hai người ôm nhau, yên ổn ngủ thẳng tới sáng.
Kim Đa Bảo phải đi làm, mới sáng sớm báo thức đã vang lên, cô hậm hực ngồi dậy, lúc thấy Khâu Thiên đang nằm bên cạnh, tinh thần liền phấn chấn hẳn. Cô ngồi lên người Khâu Thiên, bóp mặt nhéo mũi để anh tỉnh dậy, “Sao anh chạy vào phòng em hả?”
Khâu Thiên nhìn cảnh vật xung quanh, vẫn chưa phản ứng kịp, “Đây không phải là phòng anh à?”
“Bây giờ là của em!” Kim Đa Bảo cúi đầu, hôn chụt chụt chụt lên mặt anh mấy cái, “Mau về phòng anh đi!”
“Ừm.” Đầu Khâu Thiên lâng lâng, ngồi dậy bò xuống giường, ra khỏi cửa thì thấy mẹ Khâu đang làm cơm trong bếp, anh liền xoay người về phía phòng, gọi Kim Đa Bảo một cách khoa trương, “Dậy mau, đi làm!” Sau đó giải thích với mẹ Khâu đang nhìn qua đây, “Kêu cô ấy dậy.”
Mẹ Khâu cười không nói gì, cũng không đi so đo với chuyện mờ ám của hai người.
Cứ mỗi khi được nghỉ, Khâu Thiên nhất định sẽ đích thân đưa đón Kim Đa Bảo đi làm, bây giờ lại có thêm mấy điều khoản khác, tối nào anh cũng cùng cô xem ti vi, hoặc cùng ở trong phòng với cô, một người nằm trên giường chơi điện thoại, một người ngồi đọc sách. Kim Đa Bảo mặc đồ ngủ rời, là cùng một cặp với bộ của Khâu Thiên, đều do mẹ Khâu mua. Nhưng mùa hè ngày càng nóng, Khâu Thiên ở nhà không quen mặc áo, nhất là bây giờ đang trong phòng ngủ, nên anh chỉ mặc chiếc quần ngủ màu xanh nhạt rộng thùng thình kia.
Nãy giờ Kim Đa Bảo vẫn tập trung đọc sách, mới chuyển mắt đã thấy làn da hơi ngăm do phơi nắng, còn có cơ bắp vô cùng rắn chắc của anh, cô vỗ vỗ lên bụng anh, “Cởi trần là không lịch sự đâu!”
Khâu Thiên vẫn tập trung nhìn trò chơi trong điện thoại, không thể phân tâm được, anh đáp qua quýt, “Chẳng phải em thích lắm à?”
Kim Đa Bảo dùng lực mạnh hơn, sờ sờ cơ bụng anh, cười hì hì, “Ừ, thích lắm!”
Đến những ngày nóng nhất trong hè, vì điện tải quá lớn nên tiểu khu bị cúp điện, trong nhà không có điều hòa, nóng đến mức làm người ta ngồi không yên. Khâu Thiên lấy mấy quyển truyện tranh mua lúc trước, trải chiếu xuống sàn nhà, nằm trên chiếu xem truyện tranh. Kim Đa Bảo ngồi trên giường, đưa hai bàn chân đang lủng lẳng lên lưng Khâu Thiên, đạp nhè nhẹ, giúp anh “đấm lưng”, tay cầm một cái quạt hương bồ thật lớn, quạt cho mình và anh.
“Lấy cho anh cây kem đi.” Khâu Thiên trở mình, sai bảo cô.
“Tự lấy.” Kim Đa Bảo vẫn dậm dậm chân, đạp bụng anh, còn dời xuống dưới đạp lên đũng quần của anh.
“Chậc.” Lúc cô mới đạp được một cái, Khâu Thiên đã nhanh chóng tóm lấy chân cô, “Kiếm chuyện hả?”
Từ khi Kim Đa Bảo vào ở, thời gian thân mật của hai người lại vơi đi rất nhiều, Kim Đa Bảo không muốn bị ba mẹ Khâu phát hiện, nên Khâu Thiên cũng phối hợp với cô rất nghiêm túc, nhưng một khi đã bắt đầu ăn mặn, mà chỉ được cho nếm chút bánh ngô thì có vẻ hơi ức hiếp người khác. Khâu Thiên nhìn một đường từ chân cô lên trên, lúc lướt tới đùi, anh không biết xấu hổ mà mời Kim Đa Bảo bắt chước mình, “Nóng thế này, em cởi đồ luôn đi.”
Kim Đa Bảo đã biết tỏng âm mưu của anh, “Đừng! Cái đó nóng lắm!”
“Thì đi tắm.”
“Không có điện! Không có nước nóng!”
“Nóng thế này thì tắm nước nóng làm gì.”
“Ba mẹ anh sắp về rồi!” Để loại bỏ suy nghĩ không trong sáng trong đầu Khâu Thiên, Kim Đa Bảo đành ra đòn sát thủ, “Nếu anh nhắm làm xong trong một phút thì em cho anh làm.”
Khâu Thiên quệt mũi, “Sợ em nóng nên mới bảo em cởi đồ, em nghĩ đi đâu thế?” Sau đó lại cáu kỉnh bóp mắt cá chân cô, “Anh muốn ăn kem que, lấy kem que cho anh!”
Kim Đa Bảo nhảy xuống giường, đi vào bếp, vừa đi vừa lầu bầu, “Chỉ biết sai em…”
Dù giọng cô rất nhỏ, nhưng Khâu Thiên vẫn nghe thấy được, anh đứng dậy, sải một bước dài, đuổi theo Kim Đa Bảo đang đi vào bếp ở phía trước, anh mở tủ lạnh lấy hai cây kem, chia một cây cho Kim Đa Bảo, sau đó dạy dỗ cô, “Lúc nào cũng phải giữ tư tưởng đúng đắn, không được suy nghĩ lung tung, không được nói bậy giống vừa nãy nữa, biết chưa?”
“Hả?”
Khâu Thiên đưa cây kem đã xé vỏ của mình cho Kim Đa Bảo, đổi lại cây kem chưa xé trên tay cô, sau đó tiếp tục dạy dỗ, “Em xem đi, rõ ràng anh phục vụ em rất chu đáo, sao lại nói là anh chỉ biết sai em chứ?”
Thời gian anh có thể ở bên cạnh cô không nhiều lắm, sợ nhất là những lúc anh không ở bên, cô lại có gì đó không vừa lòng về anh, sau đó vì không thể giải thích kịp mà đẩy mâu thuẫn lên cao hơn.
Kim Đa Bảo thấy anh có chút chuyện bé mà xé ra to, nhưng vẫn nể mặt gật đầu, “Em biết rồi, tổ chức rất biết chiếu cố em, không có sai bảo em.”
“Không phải tổ chức.” Khâu Thiên đánh vào ót cô, “Là anh.”
Kim Đa Bảo ôm đầu, “Anh đánh em.”
“Vậy làm sao mới được đánh hả, tội này là phải đánh cho bể đầu.”
Hai người không ngừng bốp chát nhau, cuối cùng lại quay về như lúc nãy, một người nằm sấp dưới chiếu, một người ngồi đạp lưng ăn kem. Kim Đa Bảo nhịn không được, than thở, “Ngày nào cũng được như vầy thì tốt quá, chiều nay anh phải về đội đúng không? Mấy giờ thế, em về là anh đi rồi à?”
“Ừm…” Khâu Thiên ăn nốt ngụm kem cuối cùng, cắn đầu que gỗ, lén đưa mắt nhìn Kim Đa Bảo, quả nhiên vẻ mặt cô có chút buồn bã, “À, để anh biểu diễn cho em xem tiết mục này.”
Kim Đa Bảo ăn chậm, chưa ăn được nửa cây kem, cô dùng một tay giơ cao kem lên, ngồi dịch ra sau, chừa chỗ cho Khâu Thiên biểu diễn.
Khâu Thiên bỗng lấy một bộ đồ và một cái áo khoác trong tủ quần áo, mặc vào, sau đó bịt thật kín, chỉ cho Kim Đa Bảo xem, “Đây là mùa đông.”
Tiếp đó cởi áo khoác, “Đây là mùa xuân.”
Bộ đồ bên trong cũng cởi nốt, để lộ phần thân trên, “Đây là mùa hè.”
Cuối cùng tự chỉ mình, “Đây là Khâu Thiên.”
“Ồ ——” Dù câu chuyện cười thật nhạt nhẽo, nhưng Kim Đa Bảo vẫn ngậm kem vào miệng, vỗ cả chân cả tay ca ngợi anh, “Tiết mục thật đặc sắc.”
Khâu Thiên làm xong mới thấy hơi xấu hổ, nhưng nhìn Kim Đa Bảo cười vui vẻ như vậy, anh lại thấy chiêu “Thải y ngu thân” của mình phát huy rất đúng chỗ, “Thải y ngu thân”* được dùng như thế chứ gì?
(Thải y ngu thân, có nghĩa là “mặc quần áo sặc sỡ để chọc người thân vui vẻ”. Điển cố nằm trong tác phẩm Nhị thập tứ hiếu do Quách Cư Nghiệp biên soạn, truyện kể lại rằng: Vào thời Xuân Thu, có ẩn sĩ Lão Lai Tử ở nước Sở rất hiếu thảo với cha mẹ, đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống. Không muốn cha mẹ thấy con già nua mà lo buồn, nên ông thường mặc quần áo sặc sỡ, múa may để chọc cha mẹ cười. Về sau, câu chuyện này đã trở thành điển cố để chỉ lòng hiếu thuận của con cái dành cho cha mẹ)
Kim Đa Bảo đưa cây kem vẫn chưa ăn xong cho Khâu Thiên, “Em cũng sẽ biểu diễn cho anh xem một tiết mục.”
Anh ăn phần còn dư giúp cô, ngồi trên giường nhìn cô chạy vào phòng khách lục lọi gì đó, sau đó giấu một tay sau lưng, đi đường vòng để về.
Kim Đa Bảo hắng hắng giọng, đầu tiên là chỉ chỉ mặt mình, nói với Khâu Thiên bằng giọng điệu nghiêm trang, “Đây là Chó Bảo.”
Khâu Thiên gật đầu.
Cô bỗng giơ bàn tay đang giấu sau lưng ra, là một cái túi nylon màu trắng, cô quay đầu, móc lên hai lỗ tai, “Đây là chó túi.”
“Phụt, ha ha ha ha ha ——” Khâu Thiên cười sặc sụa, suýt nữa đã lộn nhào xuống giường.
Vì Kim Đa Bảo là thường trú, Khâu Thiên thì “thỉnh thoảng mới về nhà”, nên cuối cùng, Kim Đa Bảo đã chiếm luôn phòng ngủ của Khâu Thiên, còn Khâu Thiên bị chuyển tới phòng khách.
Đối với chuyện này, Khâu Thiên chẳng có ý kiến gì, tối tắm xong thì tự về phòng khách một cách đàng hoàng, chỉ là nửa đêm dậy đi toilet, lúc đi mơ mơ màng màng, nên cứ theo trực giác mà về phòng mình, nằm lên giường mới biết có một “vị khách không mời mà đến”, anh bèn đánh ngáp một cái, kéo cô “vào dựa một chút”, cứ thế hai người ôm nhau, yên ổn ngủ thẳng tới sáng.
Kim Đa Bảo phải đi làm, mới sáng sớm báo thức đã vang lên, cô hậm hực ngồi dậy, lúc thấy Khâu Thiên đang nằm bên cạnh, tinh thần liền phấn chấn hẳn. Cô ngồi lên người Khâu Thiên, bóp mặt nhéo mũi để anh tỉnh dậy, “Sao anh chạy vào phòng em hả?”
Khâu Thiên nhìn cảnh vật xung quanh, vẫn chưa phản ứng kịp, “Đây không phải là phòng anh à?”
“Bây giờ là của em!” Kim Đa Bảo cúi đầu, hôn chụt chụt chụt lên mặt anh mấy cái, “Mau về phòng anh đi!”
“Ừm.” Đầu Khâu Thiên lâng lâng, ngồi dậy bò xuống giường, ra khỏi cửa thì thấy mẹ Khâu đang làm cơm trong bếp, anh liền xoay người về phía phòng, gọi Kim Đa Bảo một cách khoa trương, “Dậy mau, đi làm!” Sau đó giải thích với mẹ Khâu đang nhìn qua đây, “Kêu cô ấy dậy.”
Mẹ Khâu cười không nói gì, cũng không đi so đo với chuyện mờ ám của hai người.
Cứ mỗi khi được nghỉ, Khâu Thiên nhất định sẽ đích thân đưa đón Kim Đa Bảo đi làm, bây giờ lại có thêm mấy điều khoản khác, tối nào anh cũng cùng cô xem ti vi, hoặc cùng ở trong phòng với cô, một người nằm trên giường chơi điện thoại, một người ngồi đọc sách. Kim Đa Bảo mặc đồ ngủ rời, là cùng một cặp với bộ của Khâu Thiên, đều do mẹ Khâu mua. Nhưng mùa hè ngày càng nóng, Khâu Thiên ở nhà không quen mặc áo, nhất là bây giờ đang trong phòng ngủ, nên anh chỉ mặc chiếc quần ngủ màu xanh nhạt rộng thùng thình kia.
Nãy giờ Kim Đa Bảo vẫn tập trung đọc sách, mới chuyển mắt đã thấy làn da hơi ngăm do phơi nắng, còn có cơ bắp vô cùng rắn chắc của anh, cô vỗ vỗ lên bụng anh, “Cởi trần là không lịch sự đâu!”
Khâu Thiên vẫn tập trung nhìn trò chơi trong điện thoại, không thể phân tâm được, anh đáp qua quýt, “Chẳng phải em thích lắm à?”
Kim Đa Bảo dùng lực mạnh hơn, sờ sờ cơ bụng anh, cười hì hì, “Ừ, thích lắm!”
Đến những ngày nóng nhất trong hè, vì điện tải quá lớn nên tiểu khu bị cúp điện, trong nhà không có điều hòa, nóng đến mức làm người ta ngồi không yên. Khâu Thiên lấy mấy quyển truyện tranh mua lúc trước, trải chiếu xuống sàn nhà, nằm trên chiếu xem truyện tranh. Kim Đa Bảo ngồi trên giường, đưa hai bàn chân đang lủng lẳng lên lưng Khâu Thiên, đạp nhè nhẹ, giúp anh “đấm lưng”, tay cầm một cái quạt hương bồ thật lớn, quạt cho mình và anh.
“Lấy cho anh cây kem đi.” Khâu Thiên trở mình, sai bảo cô.
“Tự lấy.” Kim Đa Bảo vẫn dậm dậm chân, đạp bụng anh, còn dời xuống dưới đạp lên đũng quần của anh.
“Chậc.” Lúc cô mới đạp được một cái, Khâu Thiên đã nhanh chóng tóm lấy chân cô, “Kiếm chuyện hả?”
Từ khi Kim Đa Bảo vào ở, thời gian thân mật của hai người lại vơi đi rất nhiều, Kim Đa Bảo không muốn bị ba mẹ Khâu phát hiện, nên Khâu Thiên cũng phối hợp với cô rất nghiêm túc, nhưng một khi đã bắt đầu ăn mặn, mà chỉ được cho nếm chút bánh ngô thì có vẻ hơi ức hiếp người khác. Khâu Thiên nhìn một đường từ chân cô lên trên, lúc lướt tới đùi, anh không biết xấu hổ mà mời Kim Đa Bảo bắt chước mình, “Nóng thế này, em cởi đồ luôn đi.”
Kim Đa Bảo đã biết tỏng âm mưu của anh, “Đừng! Cái đó nóng lắm!”
“Thì đi tắm.”
“Không có điện! Không có nước nóng!”
“Nóng thế này thì tắm nước nóng làm gì.”
“Ba mẹ anh sắp về rồi!” Để loại bỏ suy nghĩ không trong sáng trong đầu Khâu Thiên, Kim Đa Bảo đành ra đòn sát thủ, “Nếu anh nhắm làm xong trong một phút thì em cho anh làm.”
Khâu Thiên quệt mũi, “Sợ em nóng nên mới bảo em cởi đồ, em nghĩ đi đâu thế?” Sau đó lại cáu kỉnh bóp mắt cá chân cô, “Anh muốn ăn kem que, lấy kem que cho anh!”
Kim Đa Bảo nhảy xuống giường, đi vào bếp, vừa đi vừa lầu bầu, “Chỉ biết sai em…”
Dù giọng cô rất nhỏ, nhưng Khâu Thiên vẫn nghe thấy được, anh đứng dậy, sải một bước dài, đuổi theo Kim Đa Bảo đang đi vào bếp ở phía trước, anh mở tủ lạnh lấy hai cây kem, chia một cây cho Kim Đa Bảo, sau đó dạy dỗ cô, “Lúc nào cũng phải giữ tư tưởng đúng đắn, không được suy nghĩ lung tung, không được nói bậy giống vừa nãy nữa, biết chưa?”
“Hả?”
Khâu Thiên đưa cây kem đã xé vỏ của mình cho Kim Đa Bảo, đổi lại cây kem chưa xé trên tay cô, sau đó tiếp tục dạy dỗ, “Em xem đi, rõ ràng anh phục vụ em rất chu đáo, sao lại nói là anh chỉ biết sai em chứ?”
Thời gian anh có thể ở bên cạnh cô không nhiều lắm, sợ nhất là những lúc anh không ở bên, cô lại có gì đó không vừa lòng về anh, sau đó vì không thể giải thích kịp mà đẩy mâu thuẫn lên cao hơn.
Kim Đa Bảo thấy anh có chút chuyện bé mà xé ra to, nhưng vẫn nể mặt gật đầu, “Em biết rồi, tổ chức rất biết chiếu cố em, không có sai bảo em.”
“Không phải tổ chức.” Khâu Thiên đánh vào ót cô, “Là anh.”
Kim Đa Bảo ôm đầu, “Anh đánh em.”
“Vậy làm sao mới được đánh hả, tội này là phải đánh cho bể đầu.”
Hai người không ngừng bốp chát nhau, cuối cùng lại quay về như lúc nãy, một người nằm sấp dưới chiếu, một người ngồi đạp lưng ăn kem. Kim Đa Bảo nhịn không được, than thở, “Ngày nào cũng được như vầy thì tốt quá, chiều nay anh phải về đội đúng không? Mấy giờ thế, em về là anh đi rồi à?”
“Ừm…” Khâu Thiên ăn nốt ngụm kem cuối cùng, cắn đầu que gỗ, lén đưa mắt nhìn Kim Đa Bảo, quả nhiên vẻ mặt cô có chút buồn bã, “À, để anh biểu diễn cho em xem tiết mục này.”
Kim Đa Bảo ăn chậm, chưa ăn được nửa cây kem, cô dùng một tay giơ cao kem lên, ngồi dịch ra sau, chừa chỗ cho Khâu Thiên biểu diễn.
Khâu Thiên bỗng lấy một bộ đồ và một cái áo khoác trong tủ quần áo, mặc vào, sau đó bịt thật kín, chỉ cho Kim Đa Bảo xem, “Đây là mùa đông.”
Tiếp đó cởi áo khoác, “Đây là mùa xuân.”
Bộ đồ bên trong cũng cởi nốt, để lộ phần thân trên, “Đây là mùa hè.”
Cuối cùng tự chỉ mình, “Đây là Khâu Thiên.”
“Ồ ——” Dù câu chuyện cười thật nhạt nhẽo, nhưng Kim Đa Bảo vẫn ngậm kem vào miệng, vỗ cả chân cả tay ca ngợi anh, “Tiết mục thật đặc sắc.”
Khâu Thiên làm xong mới thấy hơi xấu hổ, nhưng nhìn Kim Đa Bảo cười vui vẻ như vậy, anh lại thấy chiêu “Thải y ngu thân” của mình phát huy rất đúng chỗ, “Thải y ngu thân”* được dùng như thế chứ gì?
(Thải y ngu thân, có nghĩa là “mặc quần áo sặc sỡ để chọc người thân vui vẻ”. Điển cố nằm trong tác phẩm Nhị thập tứ hiếu do Quách Cư Nghiệp biên soạn, truyện kể lại rằng: Vào thời Xuân Thu, có ẩn sĩ Lão Lai Tử ở nước Sở rất hiếu thảo với cha mẹ, đã 70 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống. Không muốn cha mẹ thấy con già nua mà lo buồn, nên ông thường mặc quần áo sặc sỡ, múa may để chọc cha mẹ cười. Về sau, câu chuyện này đã trở thành điển cố để chỉ lòng hiếu thuận của con cái dành cho cha mẹ)
Kim Đa Bảo đưa cây kem vẫn chưa ăn xong cho Khâu Thiên, “Em cũng sẽ biểu diễn cho anh xem một tiết mục.”
Anh ăn phần còn dư giúp cô, ngồi trên giường nhìn cô chạy vào phòng khách lục lọi gì đó, sau đó giấu một tay sau lưng, đi đường vòng để về.
Kim Đa Bảo hắng hắng giọng, đầu tiên là chỉ chỉ mặt mình, nói với Khâu Thiên bằng giọng điệu nghiêm trang, “Đây là Chó Bảo.”
Khâu Thiên gật đầu.
Cô bỗng giơ bàn tay đang giấu sau lưng ra, là một cái túi nylon màu trắng, cô quay đầu, móc lên hai lỗ tai, “Đây là chó túi.”
“Phụt, ha ha ha ha ha ——” Khâu Thiên cười sặc sụa, suýt nữa đã lộn nhào xuống giường.