*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu gặp nhau đã giống như bạn cũ
Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Khâu Thiên, không có trời trong nắng ấm, cũng chẳng khiến người ta thích thú.
Ban ngày thì gió thổi vù vù, tới chạng vạng còn mưa lâm râm, mưa cũng chẳng mưa cho hết, nhìn thôi đã khiến người ta bực bội.
Chuyện bực nhất chính là anh không được chọn vào đội tuyển thanh niên, lúc tập luyện buổi chiều còn bị lớp trên gạt chân, làm đầu gối sứt một miếng da. Mẹ Khâu bảo anh về nhà ăn sinh nhật, nói là cậu út đã mua một cái bánh gato rất lớn, đang chờ anh ở nhà. Anh chẳng thích mấy món có bơ béo ngậy tí nào, hơn nữa cái ông Thẩm Tùng Nguyên kia là chúa phá hư đồ, lần nào tới cũng táy máy đồ đạc của anh, chẳng biết gì mà cứ thích bới tung cả lên.
Cứ như vậy, một đường vừa đi vừa bực bội, lên xe, xuống xe, chờ xe, đổi xe.
Cuối cùng, lúc anh tới được trạm, đứng trước cửa trạm xe để chờ băng qua đường, thì có một cô gái trông khá xinh đẹp, gương mặt hơi tái nhợt bỗng đi tới trước mặt anh. Cô ấy nói gì đó, Khâu Thiên đeo tai nghe nên không nghe rõ, tiếng hét khàn cả giọng của bài nhạc rock bên trong tai nghe dường như đã ngăn cách hai thế giới. Anh tháo tai nghe xuống, hỏi cô, “Gì thế?”
Mắt cô gái hơi đỏ, “Điện thoại của tôi bị trộm, muốn gọi điện về cho nhà, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không?”
“Này.” Khâu Thiên lấy điện thoại trong túi ra, tháo tai nghe đưa cho cô.
Cô gọi điện về nhà ngay trước mặt anh, lúc nói được một nửa thì không nhịn được rớt nước mắt, sau đó vội lau đi.
Trên lỗ tai còn một bên tai nghe, tai bên kia rủ xuống, đang đung đưa. Anh chỉ có thể nghe thấy giọng của cô, đầu chợt có suy nghĩ khá bậy bạ, tuy anh thấy cô khóc rất đẹp, nhưng vẫn nói với cô một câu, “Đừng khóc.”
Hôm đó anh và cô cùng băng qua đường, cô che chiếc dù màu đen rất lớn, làm bóng lưng càng trở nên gầy gò hơn. Khâu Thiên đội mưa, cùng cô bước về phía trường học, mãi đến khi cô tiến vào lầu kí túc xá nữ, anh mới giật mình một cái, tiếp tục đi về nhà.
Người thân trong nhà nhiệt liệt chúc mừng sinh nhật anh, nhưng trong lòng anh lại cứ vấn vương cô gái mình mới gặp một lần kia.
Rất nhiều năm sau, anh quá kích động lỗ mãng, nên bị phạt cấm thi đấu, sau đó lại hấp tấp chuyển sang câu lạc bộ mới, rồi bị nhốt trong nhà nghỉ ngơi. Hôm đó là một buổi trưa khá lười biếng, lúc anh về nhà thì thấy một cô gái, hai tay kéo hai cái vali rất lớn, đứng nhìn cầu thang thở dài. Anh tiện tay, giúp người đó mang vali lên, lúc cô nhìn anh cám ơn, anh đã thấy rõ gương mặt cô, cô ấy rất xinh đẹp, dường như mấy năm nay chẳng thay đổi chút nào.
Anh hỏi cô, “Hình như lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở đâu đúng không?”
Gương mặt cô gái hiện lên vẻ cự tuyệt, như kiểu “Anh đừng có mà gạt tôi”.
Anh nhún vai, làm bộ không quan tâm, mở cửa về nhà, chỉ là ngay lúc cánh cửa đóng lại, trái tim anh đã đập không ngừng.
Qùa sinh nhật mười sáu tuổi của anh, sao lại tới trễ như vậy?
Lần đầu gặp nhau đã giống như bạn cũ
Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Khâu Thiên, không có trời trong nắng ấm, cũng chẳng khiến người ta thích thú.
Ban ngày thì gió thổi vù vù, tới chạng vạng còn mưa lâm râm, mưa cũng chẳng mưa cho hết, nhìn thôi đã khiến người ta bực bội.
Chuyện bực nhất chính là anh không được chọn vào đội tuyển thanh niên, lúc tập luyện buổi chiều còn bị lớp trên gạt chân, làm đầu gối sứt một miếng da. Mẹ Khâu bảo anh về nhà ăn sinh nhật, nói là cậu út đã mua một cái bánh gato rất lớn, đang chờ anh ở nhà. Anh chẳng thích mấy món có bơ béo ngậy tí nào, hơn nữa cái ông Thẩm Tùng Nguyên kia là chúa phá hư đồ, lần nào tới cũng táy máy đồ đạc của anh, chẳng biết gì mà cứ thích bới tung cả lên.
Cứ như vậy, một đường vừa đi vừa bực bội, lên xe, xuống xe, chờ xe, đổi xe.
Cuối cùng, lúc anh tới được trạm, đứng trước cửa trạm xe để chờ băng qua đường, thì có một cô gái trông khá xinh đẹp, gương mặt hơi tái nhợt bỗng đi tới trước mặt anh. Cô ấy nói gì đó, Khâu Thiên đeo tai nghe nên không nghe rõ, tiếng hét khàn cả giọng của bài nhạc rock bên trong tai nghe dường như đã ngăn cách hai thế giới. Anh tháo tai nghe xuống, hỏi cô, “Gì thế?”
Mắt cô gái hơi đỏ, “Điện thoại của tôi bị trộm, muốn gọi điện về cho nhà, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không?”
“Này.” Khâu Thiên lấy điện thoại trong túi ra, tháo tai nghe đưa cho cô.
Cô gọi điện về nhà ngay trước mặt anh, lúc nói được một nửa thì không nhịn được rớt nước mắt, sau đó vội lau đi.
Trên lỗ tai còn một bên tai nghe, tai bên kia rủ xuống, đang đung đưa. Anh chỉ có thể nghe thấy giọng của cô, đầu chợt có suy nghĩ khá bậy bạ, tuy anh thấy cô khóc rất đẹp, nhưng vẫn nói với cô một câu, “Đừng khóc.”
Hôm đó anh và cô cùng băng qua đường, cô che chiếc dù màu đen rất lớn, làm bóng lưng càng trở nên gầy gò hơn. Khâu Thiên đội mưa, cùng cô bước về phía trường học, mãi đến khi cô tiến vào lầu kí túc xá nữ, anh mới giật mình một cái, tiếp tục đi về nhà.
Người thân trong nhà nhiệt liệt chúc mừng sinh nhật anh, nhưng trong lòng anh lại cứ vấn vương cô gái mình mới gặp một lần kia.
Rất nhiều năm sau, anh quá kích động lỗ mãng, nên bị phạt cấm thi đấu, sau đó lại hấp tấp chuyển sang câu lạc bộ mới, rồi bị nhốt trong nhà nghỉ ngơi. Hôm đó là một buổi trưa khá lười biếng, lúc anh về nhà thì thấy một cô gái, hai tay kéo hai cái vali rất lớn, đứng nhìn cầu thang thở dài. Anh tiện tay, giúp người đó mang vali lên, lúc cô nhìn anh cám ơn, anh đã thấy rõ gương mặt cô, cô ấy rất xinh đẹp, dường như mấy năm nay chẳng thay đổi chút nào.
Anh hỏi cô, “Hình như lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở đâu đúng không?”
Gương mặt cô gái hiện lên vẻ cự tuyệt, như kiểu “Anh đừng có mà gạt tôi”.
Anh nhún vai, làm bộ không quan tâm, mở cửa về nhà, chỉ là ngay lúc cánh cửa đóng lại, trái tim anh đã đập không ngừng.
Qùa sinh nhật mười sáu tuổi của anh, sao lại tới trễ như vậy?