Văn hóa tiếp ứng trong giới giải trí, là một môn học vấn.
Đối với ca sĩ, fan của bọn họ muốn tiếp ứng, đa phần là xuống tay từ concert. Khi một fan người qua đường đi tham gia concert của ca sĩ nào đó, vừa mới đi đến chỗ ngồi, liền phát hiện trên chỗ ngồi đặt danh sách bài hát, gậy huỳnh quang, đôi khi còn có món quà nhỏ tinh xảo.
Bên tổ chức concert không có khả năng đưa loại đồ vật này, vậy những thứ này cũng chỉ có thể là fan tự bỏ tiền túi mua.
Danh sách bài hát có thể làm bạn hiểu rõ hơn về ca sĩ, ở trên có danh sách ca khúc sẽ biểu diễn tại concert, có giới thiệu vắn tắt về ca sĩ, thậm chí còn nhắc nhở bạn: bài nào cần mọi người hát chung, bài nào cần múa may gậy sáng màu gì.
Loại hành vi này là đang tranh thủ mức độ thiện cảm vì idol nhà mình, cũng là giúp concert càng thêm hoàn mỹ.
Fanclub làm càng nghiêm túc, mức độ thiện cảm của người qua đường lại càng cao. Dù sao thì trên đời này, có rất ít minh tinh có thể làm được thành tích “tổng số fan lớn hơn người qua đường”. Ngoại trừ một ít siêu sao thiên vương, thì phần lớn mọi người đối với minh tinh chỉ là thái độ người qua đường, đạt được thiện cảm của họ, sẽ khiến minh tinh đi càng thông thuận, thanh danh càng tốt.
Còn fan của diễn viên muốn tiếp ứng, bình thường đều xuống tay từ tác phẩm điện ảnh và truyền hình.
Khi diễn viên quay một tác phẩm nào đó, fanclub của diễn viên sẽ tổ chức hoạt động quyên góp. Nhóm fan góp vốn mua rất nhiều món quà tinh xảo và đồ vật nhỏ tri kỷ, tặng cho nhân viên đoàn phim. Giả thiết bộ phim đó quay vào mùa đông, vậy có khả năng nhóm fan sẽ mua bao tay khăn quàng cổ miếng dán sưởi ấm; nếu bộ phim đó quay vào mùa hè, vậy có khả năng fan sẽ mua quạt mũ kem.
Trừ đó ra, chờ đến khi tác phẩm của diễn viên công chiếu hoặc là phát sóng, nhóm fan cũng sẽ đi tiếp ứng tuyên truyền ở họp báo. Tặng hoa, đưa poster tuyên truyền, đưa quà… các phóng viên truyền thông nhận được quà của fan, chung quy sẽ có chút tâm tính nhận đồ của người nói tốt cho người, vì thế sẽ không quá tận lực viết kém cho minh tinh đó.
Hiện giờ, trong diễn đàn fan của Dung Hủ, topic ghim ở đầu tiên, chính là hoạt động tiếp ứng «Không tiếng động».
Vài admin đã sớm lấy được cách liên lạc với La Thiến, xác định hoạt động tiếp ứng một tháng sau. Hứa đạo cũng không ghét việc fan tiếp ứng, chỉ quy định nhân số fan vào đoàn phim, xong liền tùy mấy fan đó. Bởi vì được đạo diễn đồng ý, các fan bắt đầu gióng trống khua chiêng làm việc.
[ Đầu tiên phải xác định đồ ăn. Lần này tổng nhân số đoàn phim «Không tiếng động» có tất cả 412 người, trong đó, trừ Hứa đạo ra, còn có sáu phó đạo diễn, biên kịch có hai người… Hơn nữa nữ chính là Tiêu Tử Đồng, nam số hai Lô Tường Bác, nữ số hai Lưu Tuệ Chân. Trừ họ ra, còn có 386 người, có thể tính là cùng một cấp bậc để chuẩn bị. ]
[ Ừm, để tôi thiết kế đồ ăn cho 386 nhân viên công tác đó. ]
[ Tôi đi xem quà lưu niệm vậy. Lúc chúng ta tặng đồ là tháng bảy, bên đoàn phim thời tiết rất nóng, chúng ta phải mua quạt nhỏ, mua mũ che nắng, còn phải mua… ]
Nhóm fan lớn công khai tiến hành toàn bộ kế hoạch tiếp ứng, công bố mỗi một chi tiết thảo luận trong bài ghim, hoan nghênh tất cả các fan giám sát.
Sau khi nhấn vào, bài đầu tiên chính là link góp tiền. Hoạt động bắt đầu từ ngày hôm qua, tính đến hôm nay, đã gom góp được hơn ba mươi vạn. Số tiền này nhìn qua thì rất nhiều, nhưng mà chia đều cho 412 người, lại có vẻ không đủ dùng, không nói những người cần đặc biệt chuẩn bị, mỗi người chỉ có hơn 700 nguyên.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, hiện nay nhóm fan lớn đang cẩn thận nghiên cứu đồ để tặng trong hoạt động tiếp ứng lần này.
Chờ đến buổi trưa, một admin đang ở trong nhóm thương lượng đồ tiếp ứng với các admin khác, đột nhiên, liền nhận được một tin nhắn weibo.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tiếp ứng? ]
Admin kia vừa thấy, nhanh chóng thảo luận trong nhóm: [ đại gia rep tôi! Có điều cô ấy chỉ rep hai chữ “tiếp ứng”, lại bỏ thêm một cái dấu chấm hỏi… ặc, không phải cô ấy không hiểu cái gì là tiếp ứng chứ? Tôi đi giải thích với cô ấy một chút, nếu cô ấy không muốn, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu. ]
Rất nhanh, admin đó hồi âm Liên Dung Tranh Tử Hãm ngay trong weibo.
[ Khúc Thủy Lưu Thương: đúng, chính là tiếp ứng. Hiện tại Dung Dung đang quay «Không tiếng động», bọn mình đã thương nghị với đoàn phim rồi, 24 tháng sau sẽ đến đoàn phim thăm Dung Dung, sau đó mang theo một ít vật tư tiếp ứng. Nếu bạn không hiểu lắm, có thể tra văn hóa tiếp ứng, mình cũng có thể giảng giải đại khái một chút cho bạn. ]
Chờ nửa ngày, admin đó cũng không nhận được hồi âm của Liên Dung Tranh Tử Hãm, vì thế cô liền giải thích.
[ Khúc Thủy Lưu Thương: kỳ thật chính là như vầy, chúng ta đi thăm Dung Dung, sau đó đưa một ít đồ vật cho tất cả mọi người trong đoàn phim, có đồ ăn, có quạt mũ, cùng với một ít quà nhỏ. Rất nhiều fan đều sẽ làm hoạt động tiếp ứng như vậy, chính là muốn cảm ơn người của đoàn phim chăm sóc Dung Dung, vất vả bọn họ, cũng hy vọng về sau họ có thể càng quan tâm Dung Dung. ]
Mười phút đi qua, admin đó vẫn không nhận được hồi âm của Liên Dung Tranh Tử Hãm. Cô bất đắc dĩ trở lại nhóm nhỏ của mình, cảm khái: [ phỏng chừng Liên Dung Tranh Tử Hãm không muốn gia nhập hoạt động của chúng ta cho lắm. Cũng đúng, lần trước người ta đã bỏ một trăm vạn đi ủng hộ Dung Dung, hiện tại có khả năng không muốn tiêu tiền lắm. ]
[ A, Liên Dung Tranh Tử Hãm không tham gia à, dự toán của chúng ta tốt nhất vẫn nên tiết kiệm một chút. Vốn dĩ tôi nghe một người bạn trong giới nói, Hứa đạo đặc biệt thích hiệu A, hiệu đó không tính là quá đắt, một cái ví tiền đại khái chỉ ba số là mua được, nhiều nhất là một ngàn thôi. Tôi vốn chuẩn bị tặng ông ấy một cái ví tiền, hiện tại hay là thôi đi _(:з” ∠)_]
[ Ừm, Liên Dung Tranh Tử Hãm không tham gia cũng không có việc gì, tôi phỏng đoán cuối cùng chúng ta gom được tổng tiền khoảng từ 50 đến 100 vạn. Đã có rất nhiều tài chính, chúng ta có thể tỉ mỉ thảo luận một chút. ]
Theo thời gian lên men, tài chính của hoạt động tiếp ứng cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Hiện tại mới qua một ngày, nói không chừng nhóm fan lớn còn chưa có nhìn thấy hoạt động, chờ bọn họ thấy được, tài chính sẽ tăng lên rất nhanh.
Trình độ hào phóng của fan Dung Hủ, trong các nhóm fan lớn đều có danh tiếng. Như hoạt động gom góp từ thiện «Thất dực» lần trước, ngoại trừ đại gia Liên Dung Tranh Tử Hãm quyên một trăm vạn, số fam quyên tiền hơn mười vạn, liền không dưới mười người.
Khúc Thủy Lưu Thương tích cực thảo luận với các bạn ở trong nhóm, chờ lúc cô đột nhiên nhớ tới việc cầm lấy di động, vừa mới mở khóa, cô liền mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn giao diện inbox weibo của mình.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tôi biết tiếp ứng, cho nên mọi người định đến đoàn phim «Không tiếng động» tiếp ứng Dung Dung sao? ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: nếu muốn tiếp ứng, mọi người có nghĩ ra là nên chuẩn bị vật tư tiếp ứng gì chưa? ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: không onl sao? ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm:??? ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tôi nhìn thấy bài ghim quyên tiền trên diễn đàn fan, nếu còn không đủ, có thể nói với tôi. ]
Khúc Thủy Lưu Thương: “!!!”
Khúc Thủy Lưu Thương nhanh chóng mở diễn đàn fan ra. Cô vừa mới nhấn vào bài post, bỗng nhiên liền nhìn thấy trong đó, dùng màu sắc rực rỡ viết hai con số Ảrập cực lớn ——
『89』
Đơn vị của con số này là: vạn.
Nửa giờ trước, con số này vẫn là “38”, nhưng giờ, con số đó đã biến thành 89!
Ngắn ngủn nửa giờ, đột nhiên bạo tăng năm mươi vạn! Đáp án gần như không cần nói cũng biết…
Vừa lúc này, admin phụ trách thu thập quyên góp đột nhiên lên mạng, kinh hãi xoát “A a a a a a a” đầy màn hình ở trong nhóm.
[ Tiểu Hắc dưới lầu: mẹ tôi ơi! Ngọc Hoàng đại đế của tôi ơi! Như Lai phật tổ của tôi ơi!!! Vừa rồi alipay của tôi thông báo, đột nhiên có 50 vạn chuyển đến!!! 50… vạn! 50… vạn! Mẹ ơi, cũng quá khủng bố rồi! Ai chuyển cho tôi năm mươi vạn vậy a a a a a!!! ]
Tất cả admin trong nhóm đều kinh sợ, Khúc Thủy Lưu Thương đè lại ngón tay còn đang run rẩy của mình (quá kinh ngạc), từng chữ từng chữ hồi âm: [ vừa rồi Liên Dung Tranh Tử Hãm… nói với tôi, nếu còn chưa đủ… lại đi tìm bạn ấy… tìm bạn ấy… tìm bạn ấy… bạn ấy… ]
Trong nhóm lập tức biến thành ——
[ Vân quyển vân thư:… ]
[ Shan:… ]
[ Mặt bự:… ]
[ Starly:… ]
Mười mấy cái dấu chấm lửng trực tiếp xoát bình, chờ tất cả mọi người kịp phản ứng, các cô ấy nhất trí phản ứng ——
[ Đại gia rốt cuộc còn thiếu vật trang sức chân không vậy? Cô ấy rốt cuộc có thiếu hay không! ]
[ Đừng kéo yêm, yêm chính là một cọng lông chân của đại gia!!! ]
[ Tôi lập tức đi hỏi Liên Dung Tranh Tử Hãm, nhà cô ấy có thiếu thú cưng không, cái loại từng lên đại học còn biết làm ấm giường đó! Xin nhìn tôi! Xin nhìn tôi đây!!! ]
[ Thím tính là cái gì! Tui còn có học vị tiến sĩ nè! Cô ấy có thiếu không? Tui tui sẽ đi ngay bây giờ!!! ]
Chính cái gọi là đại gia, đã có cái chữ “đại”, tự nhiên không thể dùng phương thức đối đãi với người bình thường mà đối đãi đối phương.
Trong nhóm fan lớn này, kỳ thật tiền gửi của rất nhiều người đều có sáu số, thậm chí bảy số. Nhưng dù các cô có nhiều tiền như vậy, lại không có khả năng hào phóng vung tiền như rác đến thế, nói cho một trăm vạn liền cho một trăm vạn, nói cho năm mươi vạn liền cho năm mươi vạn!
Không chỉ các fan lớn, những fan Dung bình thường cũng phát hiện sự kiện “38 vạn” trong tích tắc biến thành “89 vạn”. Chênh lệch 51 vạn, một vạn đó còn có thể là fan bình thường quyên góp, vừa vặn góp ra. Nhưng nếu muốn trong mấy phút đồng hồ đột nhiên thêm năm mươi vạn, vậy tuyệt đối là có đại gia ghé qua.
Nói đến fan đại gia, phản ứng đầu tiên của nhóm fan Dung chính là năm chữ: Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Mà khi có fan ngoài ý muốn chiếm được chân tướng từ chỗ admin, chân tướng này lấy tốc độ nhanh nhất truyền khắp giới fan.
Tối hôm đó, khi Liên Dung Tranh Tử Hãm quay xong, rốt cuộc có thời gian cầm lấy điện thoại di động của mình, cô ấy… hắn đột nhiên phát hiện, mình lại có hơn một ngàn bình luận. Trong những bình luận đó có các loại ôm đùi, vây xem đại gia, nhưng đồng thời, còn xuất hiện một loại hiện tượng kỳ quái ——
[ Tôi có một bạn học cũng rất Liên Dung Tranh Tử Hãm, hâm mộ ghen tỵ, thật muốn ôm đùi! ]
[ Trước kia có một nam sinh Liên Dung Tranh Tử Hãm từng theo đuổi tui, nhưng tui không thích hắn lắm, hắn còn tưởng rằng tui chỉ muốn tiền, nói muốn đưa tui một chiếc xe. Cười chết tui, không phải hắn xem phim thần tượng quá nhiều, có bệnh chứ. ]
[ Nếu một ngày kia tôi cũng có thể Liên Dung Tranh Tử Hãm thì tốt rồi, không cần mong trở thành toàn bộ Liên Dung Tranh Tử Hãm, nửa Liên Dung Tranh Tử Hãm tôi cũng cảm thấy mỹ mãn QAQ]
Nhìn hồi lâu, lật ít nhất hơn hai trăm bình luận, Liên Dung Tranh Tử Hãm mới đột nhiên hiểu rõ ý của mấy fan đó.
Từ hôm nay trở đi, năm chữ “Liên Dung Tranh Tử Hãm” đã trở thành một từ hình dung! Từ hình dung độc đáo do fan Dung sáng tạo!
“Tôi có một bạn học cũng rất Liên Dung Tranh Tử Hãm” chẳng khác nào “tôi có một bạn học cũng siêu có tiền“.
“Nam sinh Liên Dung Tranh Tử Hãm” chẳng khác nào “nam sinh siêu giàu”.
Đối với việc này, Tần Trình: “…”
Lại xem một ít bình luận, bạn đại gia trắng giàu đẹp ấy liền đóng bình luận, không hồi âm một chữ, ẩn sâu công và danh. Người inbox cho hắn cũng đặc biệt nhiều, nhưng đều trong nhóm “tin nhắn của người chưa follow”, đại gia người ta còn không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp mở inbox của “Khúc Thủy Lưu Thương”.
[ Khúc Thủy Lưu Thương: cám ơn bạn ủng hộ! Thật sự vô cùng cảm ơn! Bạn có muốn gia nhập nhóm fan lớn bọn mình không? Trước đó có nghĩ tới việc mời bạn, nhưng nhìn bạn hình như không có giao lưu với fan khác, nên chưa cho bạn id nhóm. Lúc này mình đưa id nhóm cho bạn, bạn có thể ở trong đó thảo luận với bọn mình về việc chuẩn bị vật tư tiếp ứng: 10000XXOO]
Hạ mắt nhìn vài hàng chữ này, Liên Dung Tranh Tử Hãm bình tĩnh trả lời: [ không cần, mọi người cố lên. ]
Tiếp đó, Tần Trình liền tắt di động, nâng bước đến bãi đỗ xe, trực tiếp ngồi xe về khách sạn.
Ghế phó lái, Từ Tấn đang nói về hành trình mà Tần Trình phải tham dự hai tuần sau khi quay xong.
«Trang hoa la» quay hai tháng, hiện giờ đã gần đến kết thúc. Nhưng mà bộ phim này quay xong, cũng không có nghĩa là Tần Trình có thể nghỉ ngơi. Tháng bảy hắn cần tham gia vài lễ trao giải, còn cần quay thêm một bộ phim quảng cáo cho một nhãn hiệu xa xỉ phẩm phát ngôn trước đây, cũng không nhàn rỗi.
Nghe Từ Tấn nói, người đàn ông chậm rãi quay đầu, xuyên thấu qua cửa sổ nâu, nhìn về phía bầu trời đêm diện tích vô ngần. Trên bầu trời chỉ có một ngôi sao, vô cùng sáng, chói mắt đến độ gần như muốn che khuất ánh trăng, khiến người ta chú ý đến nó đầu tiên. Một vầng trăng rằm vừa mới dâng lên từ dưới đường chân trời, ảm đạm không có gì lạ, nhưng ngôi sao đó lại nở rộ vô tận quang huy.
Tần Trình vươn tay, dán trên cửa sổ lạnh băng, nhẹ nhàng vuốt ve ngôi sao kia.
Thật lâu sau, giọng nam thấp thuần tao nhã vang lên trong thùng xe yên tĩnh, cắt ngang lời Từ Tấn: “Tháng sau có thể rút ra hai ngày không?”
Từ Tấn ngây ra, hỏi: “Hai ngày vẫn có thể rút ra. Cậu muốn làm gì?”
Ngón tay Tần Trình thoáng che đi ánh sáng ngôi sao kia, nhưng mà ánh sao sáng ngời vẫn lóng lánh chung quanh ngón tay hắn. Trong mắt phượng hẹp dài lộ ra một chút nhu hòa hiếm có, Tần Trình không tiếng động cong khóe môi: “Ừm, nếu có thời gian, tôi muốn đến tỉnh Y một chuyến… tham ban.”
Cùng lúc đó, tỉnh Y xa xôi, việc ghi hình «Không tiếng động» vẫn còn tiếp tục tiến hành.
Đã buổi tối hơn mười hai giờ, nhưng Hứa đạo vẫn không có một chút thả lỏng. Nhân viên công tác qua lại vội vàng, từng người làm chuyện của mình, hơn mười bóng đèn chói mắt chiếu sáng toàn bộ phim trường, chuẩn bị quay cảnh trong nhà.
Cảnh trong nhà ngoại trừ trường học đã thuê, Hứa đạo còn bảo tổ đạo cụ dựng vài phòng học.
Dã tâm của Hứa đạo rất lớn, tính toán chiếu phim trước tháng mười một, thừa dịp đợt thưởng Kim Phượng cuối cùng, vớt một đợt giải thưởng. Giải Kim Phượng yêu cầu mỗi bộ điện ảnh đề cử, đều nhất định phải chiếu trước tháng mười hai năm đó, nếu bỏ lỡ cơ hội này, liền giống như «Tầng mây màu đen», lại phải chờ một năm.
Hứa đạo cũng không muốn chờ phí một năm này, không nói đến một năm này đi qua, ấn tượng của khán giả đối với «Không tiếng động» sẽ giảm bao nhiêu. Chỉ nói năm tiếp theo, ai cũng không biết sẽ có tác phẩm xuất sắc nào xuất hiện.
Hứa đạo là một người rất hiện thực, ông cũng không tự đại đến độ cho rằng tác phẩm của mình thiên hạ vô địch, ai cũng so không lại. Nếu các tác phẩm năm nay đều đã lộ diện gần hết, vậy liền vội vàng đuổi kịp đợt này, trong lòng mới yên tâm.
Tối hôm nay, tất cả mọi người trong đoàn phim tính toán thức suốt đêm. Cảnh diễn của Dung Hủ an bài đến rạng sáng hai giờ, điều này không quá ăn khớp với hợp đồng của cậu, trên hợp đồng từng nghiêm khắc quy định, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi của Dung Hủ không thể ít hơn tám tiếng.
Về chuyện này, Hứa đạo cố ý tìm Dung Hủ, hai người đi đến phòng nghỉ.
Xác định trong phòng thật sự không có những người khác, Hứa đạo lôi kéo Dung Hủ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, nhỏ giọng nói rằng: “Cậu đã quay «Trang hoa la» rồi, lần này lão Lưu không đi theo phong cách văn nghệ, ưu thế trên mặt giải thưởng không lớn, nhưng mà đó lại là một bộ phim chính kịch. Phim chính kịch cũng có ưu thế rất lớn trong giải thưởng, hơn nữa Dung Hủ, đối với «Trang hoa la», ở đoàn phim chúng ta, không ai càng có quyền lên tiếng hơn cậu. Hiện tại tôi nói cho cậu biết, lão Lưu không định đoạt giải Kim Phượng năm nay, «Trang hoa la» phỏng chừng phải tháng mười hai mới chiếu.”
Con ngươi xinh đẹp hơi hơi mở to, Dung Hủ kinh ngạc nhìn Hứa đạo.
Vẻ mặt Hứa đạo trấn định nói rằng: “Đừng hoài nghi, ngày chiếu phim này là tôi hỏi lão Lưu, ông ấy chính mồm nói cho tôi biết. Tác phẩm của lão Lưu tôi vẫn tin tưởng, cả năm nay ổng đều hối hả ngược xuôi vì «Trang hoa la», bộ phim này khẳng định xuất sắc. Tôi cũng không muốn tranh với ổng, chúng ta vội vàng tháng mười một chiếu phim, bỏ qua bọn họ. Cho nên Dung Hủ, tháng tám, phim của chúng ta nhất định phải quay xong.”
Ngưng mắt nhìn ông cụ vẻ mặt ngưng trọng trước mắt, thật lâu sau, thiếu niên chậm rãi cong khóe môi, mỉm cười hỏi: “Hứa đạo, ngài cảm thấy cháu sẽ cự tuyệt quay suốt đêm, hay là không điều chỉnh được trạng thái?”
Hứa đạo cũng không giấu diếm, nói thật: “Cậu cũng biết, nam số hai… chính là Lô Tường Bác, hợp đồng của hắn chỉ như vậy, không nói gì về thời gian quy định đóng phim. Tiêu Tử Đồng tôi cũng đã nói qua, thời gian nghỉ ngơi của cô ấy vốn đã ngắn hơn cậu hai tiếng, cô ấy đồng ý tăng ca quay hình. Chỉ cần cậu đồng ý, chúng ta liền tiếp tục quay.”
Hứa đạo căn bản không nắc tới chuyện “điều chỉnh trạng thái”, nếu diễn viên ông cố ý lựa chọn ngay cả thức đêm quay phim cũng làm không được, vậy căn bản là đang nghi ngờ ánh mắt của ông. Mấy diễn viên đều còn trẻ tuổi, lớn nhất bất quá mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đúng là lúc tinh lực dồi dào nhất. Ngay cả trạng thái cũng điều chỉnh không tốt, vậy họ có thể trở về ngẫm lại nên cường thân kiện thể như thế nào rồi.
Dung Hủ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói ngược lại: “Hứa đạo, nói thật, hôm nay cháu đã quay tăng ca một tiếng rồi.”
Hứa đạo phút chốc sửng sốt, sau một lúc lâu, ông mới cười cười: “Người trẻ tuổi, đóng phim cho tốt, bộ phim sau tôi còn tìm cậu làm nhân vật chính!” Nói xong, Hứa đạo liền xoay người rời đi, chỉ chừa lại mình Dung Hủ trong phòng nghỉ.
Nhìn bóng dáng đạo diễn đi xa, Dung Hủ thật không biết là nên khóc hay nên cười.
Những lời này của Hứa đạo, mấy ngày này cậu đã nghe ít nhất bảy tám lần. Không chỉ cậu, Tiêu Tử Đồng, Lô Tường Bác, đều từng được Hứa đạo “cổ vũ” như vậy.
Mới đầu Tiêu Tử Đồng và Lô Tường Bác còn thực sự xem là thật, hết sức liều mạng, cố gắng đóng phim, tranh thủ để Hứa đạo nhìn thấy biểu hiện của mình. Khi bọn họ phát hiện với ai Hứa đạo cũng nói những lời này, bọn họ đều không còn lời gì để nói.
Dù sao cũng là nam nữ chính đối diễn nhiều nhất, Tiêu Tử Đồng vẫn rất chăm chỉ, thường xuyên kéo Dung Hủ cùng đối diễn. Dần dà, hai người liền quen thuộc lên, Tiêu Tử Đồng từng lén lút phun tào với Dung Hủ: “Hứa đạo thật là xấu, ông ấy cố ý treo khẩu vị chúng ta, tôi còn bị lừa nữa.”
Về chuyện này, Tiêu Tử Đồng cũng từng giáp mặt trêu chọc Hứa đạo. Lúc ấy Hứa đạo tâm tình tốt, nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đó, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ cháu không muốn hợp tác với tôi nữa ư? Tôi thật là đau lòng mà.”
Phản ứng của Tiêu Tử Đồng là như thế, phản ứng của Lô Tường Bác thì lại càng khiêm tốn.
Dung Hủ và Lô Tường Bác đối diễn có hạn, khởi động máy tới nay hai người căn bản là chưa từng đóng chung. Nhưng khi ở bên cạnh nhìn, Dung Hủ rất rõ ràng phát hiện, Lô Tường Bác rất xem trọng lời Hứa đạo nói, mà còn dùng hết toàn lực để đóng phim.
Tuy rằng hắn diễn xuất… vô cùng bình thường, có cố gắng như thế nào nữa, thì ngay cả Tiêu Tử Đồng cũng kém hơn. Nhưng mà thái độ của hắn vẫn khiến Dung Hủ vô cùng thưởng thức, chậm rãi đã không còn chán ghét hắn như vậy nữa. Hơn nữa sau khi phát hiện Hứa đạo chỉ là nói giỡn, Lô Tường Bác chỉ kinh ngạc đứng ở tại chỗ, qua thật lâu, mới khiêm tốn nói với Hứa đạo: “Là cháu không tốt.”
Tính tình người này thật sự quá tốt, khiến Dung Hủ cũng không khỏi liếc mắt.
Trong đoàn phim «Không tiếng động», ngoại trừ nhóm nhân viên cấp cao như đạo diễn, người sản xuất không nói tới, ở phương diện diễn viên, địa vị của Dung Hủ lớn nhất, tiếp theo là Tiêu Tử Đồng, tiếp theo là nữ thứ Lưu Tuệ Chân, lại tiếp nữa mới là Lô Tường Bác.
Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng rất quen thuộc, nhưng mà lại không có tiếp xúc gì với Lưu Tuệ Chân. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, dáng người cực tốt, uốn một đầu tóc xoăn lọn to, lúc gặp cô, phản ứng đầu tiên của Dung Hủ chính là Nhâm Thư Chỉ.
Hai người đều có gương mặt có thể hấp dẫn đàn ông, có điều sự gợi cảm của Nhâm Thư Chỉ càng đủ trưởng thành phong tình, sự gợi cảm của Lưu Tuệ Chân thì hơi có vẻ ngây ngô. Nhưng cũng chính vì vậy, Hứa đạo mới quyết định để Lưu Tuệ Chân đóng bộ phim tình yêu vườn trường này, bởi vì lúc cô diễn hoa hậu giảng đường, cũng sẽ không có vẻ xã hội hóa, ngược lại mang theo một chút khí chất học sinh như có như không.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Dung Hủ với Lưu Tuệ Chân, nhưng đồng thời cậu cũng từ chỗ La Thiến biết được, tính tình Lưu Tuệ Chân rất kém, thích ra vẻ ngôi sao.
Cái ra vẻ ngôi sao này không phải là cái loại giống Hàn Dương Hạo lúc trước, công khai làm giá với mỗi người trong đoàn phim.
Lưu Tuệ Chân rất có ánh mắt, chỉ cần đối mặt những người có địa vị lớn hơn cô, cao hơn cô như Hứa đạo, Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng, cô đều vô cùng cung kính, khuôn mặt tươi cười đón chào. Nhưng đối mặt người địa vị không bằng cô, cô chưa từng có sắc mặt hoà nhã.
Trong phim «Không tiếng động», nữ thứ mà Lưu Tuệ Chân sắm vai thích nam thứ mà Lô Tường Bác sắm vai, bám riết không tha với hắn. Cảnh diễn giữa hai người bọn họ là nhiều nhất, nhưng Lô Tường Bác lại không đối diễn một cảnh nào với Lưu Tuệ Chân.
Lúc thay quần áo, La Thiến ôm áo khoác của Dung Hủ đứng ở ngoài mành, nhỏ giọng nói rằng: “Tiểu Vương tổ camera nói với tôi, hình như Lưu Tuệ Chân rất khinh thường Lô Tường Bác. Lô Tường Bác vẫn luôn đi tìm Lưu Tuệ Chân đối diễn, nhưng Lưu Tuệ Chân căn bản không để ý tới hắn, vẫn luôn ra vẻ ngôi sao. A, tiểu Hủ, lúc cô ấy đối mặt cậu, thật hiền lành dễ thân, đặc biệt dễ nói chuyện, nhưng lúc cô ấy đối mặt Lô Tường Bác lại như thế.”
Dung Hủ nghe vậy, vẫn bình tĩnh cài cúc áo, không nói gì.
La Thiến tiếp tục nói rằng: “Kỳ thật tôi thấy dường như Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng cũng biết việc này, nhưng bọn họ lại không có ý muốn nhúng tay.” Lúc nói những lời này, trong giọng nói La Thiến cũng không có bất cứ chỉ trích gì, cũng không có một chút chán ghét, giống như chỉ đang nói một sự thực.
Cô đã sớm biết, giới giải trí không đơn giản như mình tưởng tượng, có lẽ trong lòng Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng đều rất khinh thường Lưu Tuệ Chân, nhưng mà Lưu Tuệ Chân lại không trêu chọc đến bọn họ, lúc quay phim cũng luôn quy củ. Ngoài phim cô ta lạnh nhạt khinh thị Lô Tường Bác bao nhiêu, thì trong phim cô ta liền có bấy nhiêu điên cuồng theo đuổi với hắn.
Lưu Tuệ Chân diễn vẫn ổn, Hứa đạo liền không để ý cô ta, nhiều nhất là về sau không tìm người như thế đóng phim nữa thôi.
Cài xong một cúc áo cuối cùng, Dung Hủ cúi đầu, chỉnh lý dây lưng. Cậu rũ mắt, hàng mi nhẹ nhàng liền che khuất màu sắc trong mắt, đôi môi mỏng manh hơi hơi mím lại.
La Thiến không nói gì thêm, cô là trợ lý của Dung Hủ, phải đem một ít việc vặt trong đoàn phim nói với Dung Hủ, khiến cậu không đến mức không hiểu gì, cái gì cũng không biết. Nhưng mà qua vài giây đồng hồ, cô lại chợt nghe Dung Hủ nhẹ giọng hỏi: “Lô Tường Bác có phản ứng gì?”
La Thiến phút chốc sửng sốt, tiếp đó mới hiểu rõ ý của Dung Hủ, cô đáp: “Hình như Lô Tường Bác không quá tức giận, mỗi lần Lưu Tuệ Chân trợn trắng mắt với hắn, hắn đều giống như rất buồn, nhưng vẫn chưa từng nổi giận, rất lợi hại.”
Câu “rất lợi hại“ này, tự nhiên là khen Lô Tường Bác.
Bất luận là Lô Tường Bác thật sự có tính tình tốt như vậy, không thèm để ý Lưu Tuệ Chân trào phúng khinh thị với mình, hay là hắn vô cùng nhẫn nhịn, vẫn không lộ ra dấu vết. Từ hai loại góc độ đó mà nói, hắn đã rất lợi hại, ít nhất La Thiến mặc cảm.
Khóe môi Dung Hủ nhẹ nhàng cong lên, “xoạt” một tiếng, mành bị kéo ra.
La Thiến nhanh chóng quay đầu nhìn, khi nhìn đến thiếu niên thanh nhuận xinh đẹp kia, cô không tự chủ được mà ngơ ngẩn.
Dung Hủ cười nhạt nói: “Đi thôi, chị tiểu Thiến, còn phải tiếp tục quay.”
Nghe nói như thế, La Thiến mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cô nhanh chóng “ưm” một tiếng, bước nhanh đuổi theo.
Cảnh cần quay tối hôm nay, là một cảnh bên ngoài. Cảnh trong nhà đã quay gần xong, kế tiếp đa phần đều là ngoại cảnh.
Trong «Không tiếng động», lần đầu tiên Đỗ Nhiên xuất hiện là ở sân thể dục, mà về sau nơi cậu xuất hiện, trên cơ bản cũng đều là ở sân thể dục.
Lần đầu tiên Triệu Nhạc Lăng nhìn thấy thiếu niên xa lạ này, chỉ cho rằng cậu là học sinh lớp nào đó, cũng tới sân thể dục tản bộ. Khi Triệu Nhạc Lăng ngồi trong sân thể dục không nhịn được bật khóc, bàn tay thon dài tuyết trắng xuất hiện trước mắt cô, làm cho cô hết hồn, nhấc đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười ấm áp nhu hòa.
Ánh trăng sáng tỏ phản chiếu trong con ngươi trong suốt sáng trong, phản xạ ra điểm điểm tinh quang. Bờ môi cậu có chút tái nhợt, nhưng mà khi cậu nâng khóe môi lộ ra một nụ cười với bạn, bạn sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm thấy đối phương có thiện ý, sẽ không cảm thấy một chút sợ hãi nào.
Trên sân thể dục tối đen trống trải, một thiếu niên trắng nõn tuấn mỹ hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn cô. Tay cậu cực trắng, móng tay mượt mà đầy đặn, trên đầu ngón tay giống như mỹ ngọc cầm một cái khăn tay lụa màu trắng. Chờ đến lúc Triệu Nhạc Lăng hoàn hồn, cô đã nhịn không được tiếp nhận cái khăn tay kia.
Người này là người đẹp trai nhất mà Triệu Nhạc Lăng từng thấy, còn đẹp trai hơn cả hotboy kia.
Đối mặt nụ cười của người này, cô căn bản không thể cự tuyệt, chỉ có thể nhìn đối phương, ngay cả khóc cũng quên.
Sau khi lấy khăn tay, Triệu Nhạc Lăng xoay người bỏ chạy. Dáng vẻ cô gào khan khóc lớn như vậy bị người khác thấy được, cô muốn nhanh chóng chạy trốn. Vì thế cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi sân thể dục, chạy một khoảng, cô lạu xoay người nhìn, chỉ thấy thiếu niên mặc sơ mi trắng xinh đẹp ấy vẫn còn đứng tại chỗ, cười nhìn cô.
Triệu Nhạc Lăng nhìn thật lâu, tiếp đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau đó lần thứ hai nhìn thấy thiếu niên, là vào hai tuần sau, cũng là cảnh hôm nay Dung Hủ phải quay.
Chuyện bạn trai cũ bắt cá hai tay khiến Triệu Nhạc Lăng vẫn luôn rầu rĩ không vui, vừa vặn gần đây trong trường học lại xảy ra một chuyện, đội trưởng đội bóng rổ được rất nhiều nữ sinh thích, cũng đột nhiên thân thiết với cô. Tâm tình phiền muộn, vào một đêm khuya, Triệu Nhạc Lăng lại đi tới sân thể dục, nhàm chán ngắm sao.
Lúc này, thiếu niên ấy lại xuất hiện.
Tám camera nhắm ngay phim trường, không cùng góc độ quay hình ảnh hai nhân vật chính.
Tuy nói hiện giờ là đêm khuya, nội dung quay cũng yêu cầu đêm khuya, nhưng Hứa đạo tự nhiên không có khả năng thật sự không chiếu sáng. Nếu không chiếu sáng, vậy hình ảnh khán giả nhìn thấy chính là một mảnh tối đen, tựa như phải tìm kiếm người châu Phi vào buổi tối vậy, ánh sáng ảm đạm khiến người ta căn bản không nhìn thấy hình ảnh.
Tiêu Tử Đồng ngồi ở trên cỏ, ngửa thân thể ra sau, hai tay chống trên cỏ xanh. Khuôn mặt ngây ngô dịu dàng của cô được ngọn đèn chiếu sáng lên, chỉ thấy trong màn hình camera, biểu hiện một thiếu nữ ban đêm một mình ngồi trên mặt cỏ, nhân vật vô cùng rõ ràng, nhưng hình ảnh cũng không phải là quá sáng.
Hứa đạo gật gật đầu, giơ tay lên: “Action!”
Giữa phim trường, Tiêu Tử Đồng ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mắt mờ mịt, trên mặt mang một chút mất mát. Cô chỉ nhìn không trung, không có bất cứ vui sướng gì và cũng không có bi thương, cứ như vậy bình thản mà nhìn, giống như đang giết thời gian.
Qua hồi lâu, cô nhẹ nhàng niệm ra một cái tên: “Lâm Hiếu Chính… hừm, Lâm Hiếu Chính.”
Sau khi đọc hai lần, cô bỗng nhiên cười cười, bĩu môi: “Thật ghê tởm mà, Lâm Hiếu Chính.”
Lâm Hiếu Chính là bạn trai cũ của Triệu Nhạc Lăng, nam số bốn ấy từ tuần trước đã đóng máy. Nhưng có lẽ là vì mối tình đầu, Triệu Nhạc Lăng vẫn không thể quên được tên khốn ấy, mấy ngày này vẫn luôn nhớ tới hắn, không phải là yêu, mà là hận. Ghét hắn khốn kiếp, cũng hận đối phương, hại mối tình đầu của mình biến thành một trò cười.
Hung tợn đọc tên của đối phương, sau khi niệm mấy lần, nữ sinh vươn tay lấy nước ngọt bên cạnh, nhưng cô mới vừa lấy đến tay, liền kinh ngạc trợn to mắt, dốc ngược chai nước xuống —— quả nhiên, căn bản hết sạch.
Mà Đỗ Nhiên, chính là tới ngay lúc này.
Triệu Nhạc Lăng phẫn nộ nhìn chằm chằm chai nước ngọt, giống như chỉ cần trừng nó như vậy, là bên trong có thể đầy nước. Nhưng có lẽ thật sự là thần tiên hiển linh, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chai nước ngọt đầy nhóc, che ở trước mắt cô, làm cho cô phút chốc sửng sốt.
Thiếu nữ thanh tú đáng yêu ngửa đầu ra sau, liền nhìn thấy dưới sao trời rực rỡ, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang mỉm cười với mình. Trong tay cậu ấy cầm một chai nước ngọt, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt mình. Ý cười dịu dàng khiến cả người cậu có vẻ vô cùng nhu hòa, vầng trăng sáng chiếu bên cạnh cậu, nhưng lại không nhu hòa sánh bằng cậu.
Kế tiếp, chính là cảnh tượng hai người ngồi ở trên cỏ ngắm sao.
Loại phân cảnh Mary Sue thế này trong phim vườn trường là nhìn mãi quen mắt. Rất nhiều nam nữ chính ngay từ đầu đều nhìn không vừa mắt nhau, nhưng mà buổi tối một ngày nào đó, tâm tình hai người đều không tốt, đột nhiên đụng phải nhau, sóng vai ngồi xuống nhìn sao, nói chuyện phiếm, từ đó khúc mắc giữa hai người liền cởi bỏ, không còn đối đầu nhau như vậy nữa, có thiện cảm với đối phương.
Tình tiết đúng là đủ cũ rích, nhưng mà tình tiết cũ chung quy sẽ khiến cho khán giả có trái tim thiếu nữ.
Có lẽ trong lòng rất nhiều khán giả đều cất giấu một giấc mộng mối tình đầu như vậy, chàng trai cô thích sẽ dịu dàng nhìn cô, dùng tươi cười bao dung lắng nghe mỗi một câu của cô. Khi cô muốn khóc, chàng trai kia sẽ đưa khăn tay; lúc cô khổ sở, chàng trai đó sẽ cùng chung mối thù với cô.
Trong phim truyền hình, loại nhân vật này thường thường là hình tượng của nam thứ. Nam chính đều là khốc huyễn cuồng bá duệ, bọn họ rất ngạo mạn, nhưng chính loại ngạo mạn cuồng vọng như bá đạo tổng tài của họ, lại hấp dẫn nữ chính ngốc bạch ngọt.
Nhưng mà trong cuộc sống hiện thực, tạm thời không nói có bá đạo tổng tài không nói đạo lý như vậy hay không, kiểu mọi người thích thường thường là nam sinh dịu dàng. Một nam sinh thiện lương mà lại dịu dàng, tuyệt đối không ai có thể cự tuyệt, nếu cự tuyệt… ừm, vậy nói rõ có lẽ nam sinh đó mặt mũi không dễ nhìn.
Dung Hủ ngồi ở cạnh Tiêu Tử Đồng, nghe nữ sinh ấy phẫn nộ kể khổ với mình.
Cô hung hăng uống một ngụm coca, giống như đang uống rượu, nốc một mồm to, sau đó hào sảng nói rằng: “Hẳn là cậu biết Tề Văn đi? Chính là đội trưởng đội bóng rổ, cậu hotboy đó. Thiệt nhiều nữ sinh đều thích hắn, hắn thật phiền, lần trước mình cùng tham gia một trận đấu với hắn, hắn lại đột nhiên thân thiết với mình. Mỗi lần hắn tới tìm mình, mấy nữ sinh kia liền trừng mắt với mình.”
Thiếu niên cười nhạt nhìn cô, không có lên tiếng.
Triệu Nhạc Lăng lại tiếp tục nói rằng: “Kỳ thật, mình cũng không phải ghét hắn, nhưng mấy người ái mộ hắn rất phiền. Tề Văn cũng không quá đẹp trai mà, làm chi mà thích hắn dữ vậy.”
Thiếu niên vẫn chỉ nhìn chăm chú vào cô, không nói một tiếng.
Nói nói mấy câu, rốt cuộc lại uống hết một chai coca. Triệu Nhạc Lăng bất mãn bĩu môi, nói rằng: “Mình đi mua thêm một chai coca đi.” Vừa mới dứt lời, cô đột nhiên khựng lại, xoay người nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, hỏi: “Ý, từ từ, vừa rồi có phải cậu chưa nói một câu nào hay không?”
Trong mắt hiện lên một chút màu sắc xán lạn, ý cười bên môi Dung Hủ càng tăng lên vài phần, vẫn không có mở miệng.
Tiêu Tử Đồng mở to hai mắt: “Cậu… cậu rốt cuộc là lớp nào?”
Dung Hủ lắc đầu.
Tiêu Tử Đồng lại lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu lắc đầu là có ý gì? Chẳng lẽ cậu không nói được?”
Lần này Dung Hủ gật gật đầu.
Tiêu Tử Đồng im lặng hồi lâu, bỗng nhiên an tĩnh hỏi cậu: “Cậu là… người sao?”
Thời gian yên lặng lại vào giờ khắc này, toàn bộ phim trường an tĩnh, tầm mắt mọi người đều tụ tập trên thân hai người giữa phim trường. Thiếu nữ sáng sủa hoạt bát giờ phút này sắc mặt bình tĩnh, che giấu ngón tay run rẩy, nghiêm nghiêm túc túc hỏi. Mà đối diện cô, thiếu niên kia dùng một loại ánh mắt ôn hòa dịu dàng, lẳng lặng nhìn cô.
Gió đêm hiu quạnh thổi qua lọn tóc mỏng trên trán thiếu niên, lộ ra vầng trán no đủ.
Cậu an an tĩnh tĩnh ngưng mắt nhìn thiếu nữ hoảng sợ trước mắt, giống như vừa rồi, chỉ chăm chú nhìn, lộ ra ý cười. Trên sân thể dục không có âm thanh khác, trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp nho nhã của thiếu niên chỉ có ý cười dịu dàng nhất. Nụ cười này nhu hòa như gió xuân, nhẹ nhàng thổi qua, làm cho trái tim người ta lay động.
Sau đó, cậu đột nhiên vươn hai tay, nghiêng người tiến lên, ôm chặt thiếu nữ.
Tiêu Tử Đồng lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc, cô bị Dung Hủ gắt gao ôm vào trong ngực, tựa như trong kịch bản viết, Triệu Nhạc Lăng vô cùng kinh ngạc. Hứa đạo nhìn cảnh này trong camera, vừa lòng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: diễn xuất của Tiêu Tử Đồng có tiến bộ.
Nhưng Hứa đạo lại không biết, giờ khắc này, Tiêu Tử Đồng ngửi hương vị tươi mát nhàn nhạt giữa mũi, chỉ cảm thấy trái tim mình thình thịch kịch liệt nhảy lên trong lồng ngực. Tim cô đập cực nhanh, nhanh đến độ làm cho cô nhịn không được mà hai má nóng lên.
Thân thể thiếu niên rất ấm, tươi cười của thiếu niên cũng chợt lóe qua trước mắt cô. Cô có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở ấm áp của đối phương phả ra bên tai mình, rõ ràng cảnh này lúc đối diễn đã đóng hai lần, nhưng khi Dung Hủ thật sự mặc sơ mi trắng, lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, cô đột nhiên cảm thấy… có chỗ nào đó không đúng.
Ngay khi Tiêu Tử Đồng ngơ ngẩn, cô bỗng nhiên cảm giác sau lưng mình bị nhẹ nhàng gõ một chút.
Ngay sau đó, Tiêu Tử Đồng mãnh liệt tỉnh táo, cô đè nén nhiệt độ trào lên trên mặt, ở nơi máy quay nhìn không tới, cắn chặt răng, sau đó nhẹ giọng đọc ra lời thoại của mình: “Cậu… có nhiệt độ cơ thể.”
Sau khi cảnh này kết thúc, tiếp tục quay cảnh đêm khuya hai người nơi nơi vui đùa trong trường học. Sau khi Triệu Nhạc Lăng và Đỗ Nhiên quen thuộc, liền cảm thấy thương tiếc với thiếu niên câm ấy, xem đối phương là bạn. Hai người hẹn nhau, nửa đêm lén chuồn vào trường học, dạo quanh vườn trường không người.
Bởi vì phải đổi cảnh tượng, nhóm diễn viên rốt cuộc có được thời gian nghỉ ngơi.
Tiêu Tử Đồng tiếp nhận ly nước từ tay trợ lý, uống một hớp lớn, sau đó nói rằng: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, vì sao em thích Dung Hủ như vậy rồi.”
Tiểu trợ lý đột nhiên sửng sốt, vui mừng nói: “Ý, A Đồng, chẳng lẽ chị cũng phát hiện Dung Dung nhà em tốt sao?”
Tiêu Tử Đồng khẽ ừm một tiếng, nói: “Phải… đúng là rất tốt.” Trên mặt nổi lên một đóa đỏ ửng, qua chốc lát, cô lại nghiêm túc bổ sung: “Hơn nữa, cậu ấy diễn xuất thật tốt. Mới vừa rồi lúc bị cậu ấy nhìn, tôi thật sự cho rằng cậu ấy thích tôi đã lâu rồi, thật sự cho rằng, cậu ấy vẫn luôn sâu sắc yêu tôi…”
Tiểu trợ lý ha ha mỉm cười, tự hào nói rằng: “Ha ha ha ha, Dung Dung nhà em đương nhiên là giỏi nhất. A Đồng, em sớm nói với chị rồi, Dung Dung đặc biệt tốt, đặc biệt đặc biệt tốt, chị còn không tin. Em nói với chị nha, trước đây lúc quay phim «Tầng mây màu đen», Dung Dung đã từng…”
Tiêu Tử Đồng xoay mặt qua một bên, không cho trợ lý nhìn thấy biểu tình thẹn thùng của mình. Nhưng mà các cô đều không chú ý tới, một nam sinh anh tuấn suất khí vừa vặn đi ngang qua bên cạnh các cô, khi nghe được đối thoại của các cô, người này phút chốc dừng bước.
Giây tiếp theo, người này lại cất bước rời đi, trên mặt vẫn mang theo ý cười chào hỏi với các nhân viên, nhưng mà kịch bản trong tay lại bị bóp ra rất nhiều dấu vết.
Sau khi đi đến phòng vệ sinh, Lô Tường Bác khóa cửa, bỗng nhiên dùng sức vứt kịch bản lên trên tường.
“Lưu Tuệ Chân… Dung Hủ… Lưu Tuệ Chân… Dung Hủ!!!”
Tiến độ quay phim của đoàn phim «Không tiếng động» tiến hành đâu vào đấy, ba tuần sau, fan Dung Hủ dựa theo đoàn phim quy định, đúng giờ đến phim trường.
Mười lăm cô gái trẻ tuổi đáng yêu ngàn dặm xa xôi đi tới tỉnh Y, đến đoàn phim «Không tiếng động». Các cô kích động theo sau hậu cần đoàn phim, đi vào trong đoàn. Các cô mang đến một xe tải vật tư tiếp ứng, đồng thời, cũng mang đến mấy ngàn phong thư, mấy ngàn phong thư đến từ fan Dung.
Đối với ca sĩ, fan của bọn họ muốn tiếp ứng, đa phần là xuống tay từ concert. Khi một fan người qua đường đi tham gia concert của ca sĩ nào đó, vừa mới đi đến chỗ ngồi, liền phát hiện trên chỗ ngồi đặt danh sách bài hát, gậy huỳnh quang, đôi khi còn có món quà nhỏ tinh xảo.
Bên tổ chức concert không có khả năng đưa loại đồ vật này, vậy những thứ này cũng chỉ có thể là fan tự bỏ tiền túi mua.
Danh sách bài hát có thể làm bạn hiểu rõ hơn về ca sĩ, ở trên có danh sách ca khúc sẽ biểu diễn tại concert, có giới thiệu vắn tắt về ca sĩ, thậm chí còn nhắc nhở bạn: bài nào cần mọi người hát chung, bài nào cần múa may gậy sáng màu gì.
Loại hành vi này là đang tranh thủ mức độ thiện cảm vì idol nhà mình, cũng là giúp concert càng thêm hoàn mỹ.
Fanclub làm càng nghiêm túc, mức độ thiện cảm của người qua đường lại càng cao. Dù sao thì trên đời này, có rất ít minh tinh có thể làm được thành tích “tổng số fan lớn hơn người qua đường”. Ngoại trừ một ít siêu sao thiên vương, thì phần lớn mọi người đối với minh tinh chỉ là thái độ người qua đường, đạt được thiện cảm của họ, sẽ khiến minh tinh đi càng thông thuận, thanh danh càng tốt.
Còn fan của diễn viên muốn tiếp ứng, bình thường đều xuống tay từ tác phẩm điện ảnh và truyền hình.
Khi diễn viên quay một tác phẩm nào đó, fanclub của diễn viên sẽ tổ chức hoạt động quyên góp. Nhóm fan góp vốn mua rất nhiều món quà tinh xảo và đồ vật nhỏ tri kỷ, tặng cho nhân viên đoàn phim. Giả thiết bộ phim đó quay vào mùa đông, vậy có khả năng nhóm fan sẽ mua bao tay khăn quàng cổ miếng dán sưởi ấm; nếu bộ phim đó quay vào mùa hè, vậy có khả năng fan sẽ mua quạt mũ kem.
Trừ đó ra, chờ đến khi tác phẩm của diễn viên công chiếu hoặc là phát sóng, nhóm fan cũng sẽ đi tiếp ứng tuyên truyền ở họp báo. Tặng hoa, đưa poster tuyên truyền, đưa quà… các phóng viên truyền thông nhận được quà của fan, chung quy sẽ có chút tâm tính nhận đồ của người nói tốt cho người, vì thế sẽ không quá tận lực viết kém cho minh tinh đó.
Hiện giờ, trong diễn đàn fan của Dung Hủ, topic ghim ở đầu tiên, chính là hoạt động tiếp ứng «Không tiếng động».
Vài admin đã sớm lấy được cách liên lạc với La Thiến, xác định hoạt động tiếp ứng một tháng sau. Hứa đạo cũng không ghét việc fan tiếp ứng, chỉ quy định nhân số fan vào đoàn phim, xong liền tùy mấy fan đó. Bởi vì được đạo diễn đồng ý, các fan bắt đầu gióng trống khua chiêng làm việc.
[ Đầu tiên phải xác định đồ ăn. Lần này tổng nhân số đoàn phim «Không tiếng động» có tất cả 412 người, trong đó, trừ Hứa đạo ra, còn có sáu phó đạo diễn, biên kịch có hai người… Hơn nữa nữ chính là Tiêu Tử Đồng, nam số hai Lô Tường Bác, nữ số hai Lưu Tuệ Chân. Trừ họ ra, còn có 386 người, có thể tính là cùng một cấp bậc để chuẩn bị. ]
[ Ừm, để tôi thiết kế đồ ăn cho 386 nhân viên công tác đó. ]
[ Tôi đi xem quà lưu niệm vậy. Lúc chúng ta tặng đồ là tháng bảy, bên đoàn phim thời tiết rất nóng, chúng ta phải mua quạt nhỏ, mua mũ che nắng, còn phải mua… ]
Nhóm fan lớn công khai tiến hành toàn bộ kế hoạch tiếp ứng, công bố mỗi một chi tiết thảo luận trong bài ghim, hoan nghênh tất cả các fan giám sát.
Sau khi nhấn vào, bài đầu tiên chính là link góp tiền. Hoạt động bắt đầu từ ngày hôm qua, tính đến hôm nay, đã gom góp được hơn ba mươi vạn. Số tiền này nhìn qua thì rất nhiều, nhưng mà chia đều cho 412 người, lại có vẻ không đủ dùng, không nói những người cần đặc biệt chuẩn bị, mỗi người chỉ có hơn 700 nguyên.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, hiện nay nhóm fan lớn đang cẩn thận nghiên cứu đồ để tặng trong hoạt động tiếp ứng lần này.
Chờ đến buổi trưa, một admin đang ở trong nhóm thương lượng đồ tiếp ứng với các admin khác, đột nhiên, liền nhận được một tin nhắn weibo.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tiếp ứng? ]
Admin kia vừa thấy, nhanh chóng thảo luận trong nhóm: [ đại gia rep tôi! Có điều cô ấy chỉ rep hai chữ “tiếp ứng”, lại bỏ thêm một cái dấu chấm hỏi… ặc, không phải cô ấy không hiểu cái gì là tiếp ứng chứ? Tôi đi giải thích với cô ấy một chút, nếu cô ấy không muốn, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu. ]
Rất nhanh, admin đó hồi âm Liên Dung Tranh Tử Hãm ngay trong weibo.
[ Khúc Thủy Lưu Thương: đúng, chính là tiếp ứng. Hiện tại Dung Dung đang quay «Không tiếng động», bọn mình đã thương nghị với đoàn phim rồi, 24 tháng sau sẽ đến đoàn phim thăm Dung Dung, sau đó mang theo một ít vật tư tiếp ứng. Nếu bạn không hiểu lắm, có thể tra văn hóa tiếp ứng, mình cũng có thể giảng giải đại khái một chút cho bạn. ]
Chờ nửa ngày, admin đó cũng không nhận được hồi âm của Liên Dung Tranh Tử Hãm, vì thế cô liền giải thích.
[ Khúc Thủy Lưu Thương: kỳ thật chính là như vầy, chúng ta đi thăm Dung Dung, sau đó đưa một ít đồ vật cho tất cả mọi người trong đoàn phim, có đồ ăn, có quạt mũ, cùng với một ít quà nhỏ. Rất nhiều fan đều sẽ làm hoạt động tiếp ứng như vậy, chính là muốn cảm ơn người của đoàn phim chăm sóc Dung Dung, vất vả bọn họ, cũng hy vọng về sau họ có thể càng quan tâm Dung Dung. ]
Mười phút đi qua, admin đó vẫn không nhận được hồi âm của Liên Dung Tranh Tử Hãm. Cô bất đắc dĩ trở lại nhóm nhỏ của mình, cảm khái: [ phỏng chừng Liên Dung Tranh Tử Hãm không muốn gia nhập hoạt động của chúng ta cho lắm. Cũng đúng, lần trước người ta đã bỏ một trăm vạn đi ủng hộ Dung Dung, hiện tại có khả năng không muốn tiêu tiền lắm. ]
[ A, Liên Dung Tranh Tử Hãm không tham gia à, dự toán của chúng ta tốt nhất vẫn nên tiết kiệm một chút. Vốn dĩ tôi nghe một người bạn trong giới nói, Hứa đạo đặc biệt thích hiệu A, hiệu đó không tính là quá đắt, một cái ví tiền đại khái chỉ ba số là mua được, nhiều nhất là một ngàn thôi. Tôi vốn chuẩn bị tặng ông ấy một cái ví tiền, hiện tại hay là thôi đi _(:з” ∠)_]
[ Ừm, Liên Dung Tranh Tử Hãm không tham gia cũng không có việc gì, tôi phỏng đoán cuối cùng chúng ta gom được tổng tiền khoảng từ 50 đến 100 vạn. Đã có rất nhiều tài chính, chúng ta có thể tỉ mỉ thảo luận một chút. ]
Theo thời gian lên men, tài chính của hoạt động tiếp ứng cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Hiện tại mới qua một ngày, nói không chừng nhóm fan lớn còn chưa có nhìn thấy hoạt động, chờ bọn họ thấy được, tài chính sẽ tăng lên rất nhanh.
Trình độ hào phóng của fan Dung Hủ, trong các nhóm fan lớn đều có danh tiếng. Như hoạt động gom góp từ thiện «Thất dực» lần trước, ngoại trừ đại gia Liên Dung Tranh Tử Hãm quyên một trăm vạn, số fam quyên tiền hơn mười vạn, liền không dưới mười người.
Khúc Thủy Lưu Thương tích cực thảo luận với các bạn ở trong nhóm, chờ lúc cô đột nhiên nhớ tới việc cầm lấy di động, vừa mới mở khóa, cô liền mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn giao diện inbox weibo của mình.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tôi biết tiếp ứng, cho nên mọi người định đến đoàn phim «Không tiếng động» tiếp ứng Dung Dung sao? ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: nếu muốn tiếp ứng, mọi người có nghĩ ra là nên chuẩn bị vật tư tiếp ứng gì chưa? ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: không onl sao? ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm:??? ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tôi nhìn thấy bài ghim quyên tiền trên diễn đàn fan, nếu còn không đủ, có thể nói với tôi. ]
Khúc Thủy Lưu Thương: “!!!”
Khúc Thủy Lưu Thương nhanh chóng mở diễn đàn fan ra. Cô vừa mới nhấn vào bài post, bỗng nhiên liền nhìn thấy trong đó, dùng màu sắc rực rỡ viết hai con số Ảrập cực lớn ——
『89』
Đơn vị của con số này là: vạn.
Nửa giờ trước, con số này vẫn là “38”, nhưng giờ, con số đó đã biến thành 89!
Ngắn ngủn nửa giờ, đột nhiên bạo tăng năm mươi vạn! Đáp án gần như không cần nói cũng biết…
Vừa lúc này, admin phụ trách thu thập quyên góp đột nhiên lên mạng, kinh hãi xoát “A a a a a a a” đầy màn hình ở trong nhóm.
[ Tiểu Hắc dưới lầu: mẹ tôi ơi! Ngọc Hoàng đại đế của tôi ơi! Như Lai phật tổ của tôi ơi!!! Vừa rồi alipay của tôi thông báo, đột nhiên có 50 vạn chuyển đến!!! 50… vạn! 50… vạn! Mẹ ơi, cũng quá khủng bố rồi! Ai chuyển cho tôi năm mươi vạn vậy a a a a a!!! ]
Tất cả admin trong nhóm đều kinh sợ, Khúc Thủy Lưu Thương đè lại ngón tay còn đang run rẩy của mình (quá kinh ngạc), từng chữ từng chữ hồi âm: [ vừa rồi Liên Dung Tranh Tử Hãm… nói với tôi, nếu còn chưa đủ… lại đi tìm bạn ấy… tìm bạn ấy… tìm bạn ấy… bạn ấy… ]
Trong nhóm lập tức biến thành ——
[ Vân quyển vân thư:… ]
[ Shan:… ]
[ Mặt bự:… ]
[ Starly:… ]
Mười mấy cái dấu chấm lửng trực tiếp xoát bình, chờ tất cả mọi người kịp phản ứng, các cô ấy nhất trí phản ứng ——
[ Đại gia rốt cuộc còn thiếu vật trang sức chân không vậy? Cô ấy rốt cuộc có thiếu hay không! ]
[ Đừng kéo yêm, yêm chính là một cọng lông chân của đại gia!!! ]
[ Tôi lập tức đi hỏi Liên Dung Tranh Tử Hãm, nhà cô ấy có thiếu thú cưng không, cái loại từng lên đại học còn biết làm ấm giường đó! Xin nhìn tôi! Xin nhìn tôi đây!!! ]
[ Thím tính là cái gì! Tui còn có học vị tiến sĩ nè! Cô ấy có thiếu không? Tui tui sẽ đi ngay bây giờ!!! ]
Chính cái gọi là đại gia, đã có cái chữ “đại”, tự nhiên không thể dùng phương thức đối đãi với người bình thường mà đối đãi đối phương.
Trong nhóm fan lớn này, kỳ thật tiền gửi của rất nhiều người đều có sáu số, thậm chí bảy số. Nhưng dù các cô có nhiều tiền như vậy, lại không có khả năng hào phóng vung tiền như rác đến thế, nói cho một trăm vạn liền cho một trăm vạn, nói cho năm mươi vạn liền cho năm mươi vạn!
Không chỉ các fan lớn, những fan Dung bình thường cũng phát hiện sự kiện “38 vạn” trong tích tắc biến thành “89 vạn”. Chênh lệch 51 vạn, một vạn đó còn có thể là fan bình thường quyên góp, vừa vặn góp ra. Nhưng nếu muốn trong mấy phút đồng hồ đột nhiên thêm năm mươi vạn, vậy tuyệt đối là có đại gia ghé qua.
Nói đến fan đại gia, phản ứng đầu tiên của nhóm fan Dung chính là năm chữ: Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Mà khi có fan ngoài ý muốn chiếm được chân tướng từ chỗ admin, chân tướng này lấy tốc độ nhanh nhất truyền khắp giới fan.
Tối hôm đó, khi Liên Dung Tranh Tử Hãm quay xong, rốt cuộc có thời gian cầm lấy điện thoại di động của mình, cô ấy… hắn đột nhiên phát hiện, mình lại có hơn một ngàn bình luận. Trong những bình luận đó có các loại ôm đùi, vây xem đại gia, nhưng đồng thời, còn xuất hiện một loại hiện tượng kỳ quái ——
[ Tôi có một bạn học cũng rất Liên Dung Tranh Tử Hãm, hâm mộ ghen tỵ, thật muốn ôm đùi! ]
[ Trước kia có một nam sinh Liên Dung Tranh Tử Hãm từng theo đuổi tui, nhưng tui không thích hắn lắm, hắn còn tưởng rằng tui chỉ muốn tiền, nói muốn đưa tui một chiếc xe. Cười chết tui, không phải hắn xem phim thần tượng quá nhiều, có bệnh chứ. ]
[ Nếu một ngày kia tôi cũng có thể Liên Dung Tranh Tử Hãm thì tốt rồi, không cần mong trở thành toàn bộ Liên Dung Tranh Tử Hãm, nửa Liên Dung Tranh Tử Hãm tôi cũng cảm thấy mỹ mãn QAQ]
Nhìn hồi lâu, lật ít nhất hơn hai trăm bình luận, Liên Dung Tranh Tử Hãm mới đột nhiên hiểu rõ ý của mấy fan đó.
Từ hôm nay trở đi, năm chữ “Liên Dung Tranh Tử Hãm” đã trở thành một từ hình dung! Từ hình dung độc đáo do fan Dung sáng tạo!
“Tôi có một bạn học cũng rất Liên Dung Tranh Tử Hãm” chẳng khác nào “tôi có một bạn học cũng siêu có tiền“.
“Nam sinh Liên Dung Tranh Tử Hãm” chẳng khác nào “nam sinh siêu giàu”.
Đối với việc này, Tần Trình: “…”
Lại xem một ít bình luận, bạn đại gia trắng giàu đẹp ấy liền đóng bình luận, không hồi âm một chữ, ẩn sâu công và danh. Người inbox cho hắn cũng đặc biệt nhiều, nhưng đều trong nhóm “tin nhắn của người chưa follow”, đại gia người ta còn không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp mở inbox của “Khúc Thủy Lưu Thương”.
[ Khúc Thủy Lưu Thương: cám ơn bạn ủng hộ! Thật sự vô cùng cảm ơn! Bạn có muốn gia nhập nhóm fan lớn bọn mình không? Trước đó có nghĩ tới việc mời bạn, nhưng nhìn bạn hình như không có giao lưu với fan khác, nên chưa cho bạn id nhóm. Lúc này mình đưa id nhóm cho bạn, bạn có thể ở trong đó thảo luận với bọn mình về việc chuẩn bị vật tư tiếp ứng: 10000XXOO]
Hạ mắt nhìn vài hàng chữ này, Liên Dung Tranh Tử Hãm bình tĩnh trả lời: [ không cần, mọi người cố lên. ]
Tiếp đó, Tần Trình liền tắt di động, nâng bước đến bãi đỗ xe, trực tiếp ngồi xe về khách sạn.
Ghế phó lái, Từ Tấn đang nói về hành trình mà Tần Trình phải tham dự hai tuần sau khi quay xong.
«Trang hoa la» quay hai tháng, hiện giờ đã gần đến kết thúc. Nhưng mà bộ phim này quay xong, cũng không có nghĩa là Tần Trình có thể nghỉ ngơi. Tháng bảy hắn cần tham gia vài lễ trao giải, còn cần quay thêm một bộ phim quảng cáo cho một nhãn hiệu xa xỉ phẩm phát ngôn trước đây, cũng không nhàn rỗi.
Nghe Từ Tấn nói, người đàn ông chậm rãi quay đầu, xuyên thấu qua cửa sổ nâu, nhìn về phía bầu trời đêm diện tích vô ngần. Trên bầu trời chỉ có một ngôi sao, vô cùng sáng, chói mắt đến độ gần như muốn che khuất ánh trăng, khiến người ta chú ý đến nó đầu tiên. Một vầng trăng rằm vừa mới dâng lên từ dưới đường chân trời, ảm đạm không có gì lạ, nhưng ngôi sao đó lại nở rộ vô tận quang huy.
Tần Trình vươn tay, dán trên cửa sổ lạnh băng, nhẹ nhàng vuốt ve ngôi sao kia.
Thật lâu sau, giọng nam thấp thuần tao nhã vang lên trong thùng xe yên tĩnh, cắt ngang lời Từ Tấn: “Tháng sau có thể rút ra hai ngày không?”
Từ Tấn ngây ra, hỏi: “Hai ngày vẫn có thể rút ra. Cậu muốn làm gì?”
Ngón tay Tần Trình thoáng che đi ánh sáng ngôi sao kia, nhưng mà ánh sao sáng ngời vẫn lóng lánh chung quanh ngón tay hắn. Trong mắt phượng hẹp dài lộ ra một chút nhu hòa hiếm có, Tần Trình không tiếng động cong khóe môi: “Ừm, nếu có thời gian, tôi muốn đến tỉnh Y một chuyến… tham ban.”
Cùng lúc đó, tỉnh Y xa xôi, việc ghi hình «Không tiếng động» vẫn còn tiếp tục tiến hành.
Đã buổi tối hơn mười hai giờ, nhưng Hứa đạo vẫn không có một chút thả lỏng. Nhân viên công tác qua lại vội vàng, từng người làm chuyện của mình, hơn mười bóng đèn chói mắt chiếu sáng toàn bộ phim trường, chuẩn bị quay cảnh trong nhà.
Cảnh trong nhà ngoại trừ trường học đã thuê, Hứa đạo còn bảo tổ đạo cụ dựng vài phòng học.
Dã tâm của Hứa đạo rất lớn, tính toán chiếu phim trước tháng mười một, thừa dịp đợt thưởng Kim Phượng cuối cùng, vớt một đợt giải thưởng. Giải Kim Phượng yêu cầu mỗi bộ điện ảnh đề cử, đều nhất định phải chiếu trước tháng mười hai năm đó, nếu bỏ lỡ cơ hội này, liền giống như «Tầng mây màu đen», lại phải chờ một năm.
Hứa đạo cũng không muốn chờ phí một năm này, không nói đến một năm này đi qua, ấn tượng của khán giả đối với «Không tiếng động» sẽ giảm bao nhiêu. Chỉ nói năm tiếp theo, ai cũng không biết sẽ có tác phẩm xuất sắc nào xuất hiện.
Hứa đạo là một người rất hiện thực, ông cũng không tự đại đến độ cho rằng tác phẩm của mình thiên hạ vô địch, ai cũng so không lại. Nếu các tác phẩm năm nay đều đã lộ diện gần hết, vậy liền vội vàng đuổi kịp đợt này, trong lòng mới yên tâm.
Tối hôm nay, tất cả mọi người trong đoàn phim tính toán thức suốt đêm. Cảnh diễn của Dung Hủ an bài đến rạng sáng hai giờ, điều này không quá ăn khớp với hợp đồng của cậu, trên hợp đồng từng nghiêm khắc quy định, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi của Dung Hủ không thể ít hơn tám tiếng.
Về chuyện này, Hứa đạo cố ý tìm Dung Hủ, hai người đi đến phòng nghỉ.
Xác định trong phòng thật sự không có những người khác, Hứa đạo lôi kéo Dung Hủ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, nhỏ giọng nói rằng: “Cậu đã quay «Trang hoa la» rồi, lần này lão Lưu không đi theo phong cách văn nghệ, ưu thế trên mặt giải thưởng không lớn, nhưng mà đó lại là một bộ phim chính kịch. Phim chính kịch cũng có ưu thế rất lớn trong giải thưởng, hơn nữa Dung Hủ, đối với «Trang hoa la», ở đoàn phim chúng ta, không ai càng có quyền lên tiếng hơn cậu. Hiện tại tôi nói cho cậu biết, lão Lưu không định đoạt giải Kim Phượng năm nay, «Trang hoa la» phỏng chừng phải tháng mười hai mới chiếu.”
Con ngươi xinh đẹp hơi hơi mở to, Dung Hủ kinh ngạc nhìn Hứa đạo.
Vẻ mặt Hứa đạo trấn định nói rằng: “Đừng hoài nghi, ngày chiếu phim này là tôi hỏi lão Lưu, ông ấy chính mồm nói cho tôi biết. Tác phẩm của lão Lưu tôi vẫn tin tưởng, cả năm nay ổng đều hối hả ngược xuôi vì «Trang hoa la», bộ phim này khẳng định xuất sắc. Tôi cũng không muốn tranh với ổng, chúng ta vội vàng tháng mười một chiếu phim, bỏ qua bọn họ. Cho nên Dung Hủ, tháng tám, phim của chúng ta nhất định phải quay xong.”
Ngưng mắt nhìn ông cụ vẻ mặt ngưng trọng trước mắt, thật lâu sau, thiếu niên chậm rãi cong khóe môi, mỉm cười hỏi: “Hứa đạo, ngài cảm thấy cháu sẽ cự tuyệt quay suốt đêm, hay là không điều chỉnh được trạng thái?”
Hứa đạo cũng không giấu diếm, nói thật: “Cậu cũng biết, nam số hai… chính là Lô Tường Bác, hợp đồng của hắn chỉ như vậy, không nói gì về thời gian quy định đóng phim. Tiêu Tử Đồng tôi cũng đã nói qua, thời gian nghỉ ngơi của cô ấy vốn đã ngắn hơn cậu hai tiếng, cô ấy đồng ý tăng ca quay hình. Chỉ cần cậu đồng ý, chúng ta liền tiếp tục quay.”
Hứa đạo căn bản không nắc tới chuyện “điều chỉnh trạng thái”, nếu diễn viên ông cố ý lựa chọn ngay cả thức đêm quay phim cũng làm không được, vậy căn bản là đang nghi ngờ ánh mắt của ông. Mấy diễn viên đều còn trẻ tuổi, lớn nhất bất quá mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đúng là lúc tinh lực dồi dào nhất. Ngay cả trạng thái cũng điều chỉnh không tốt, vậy họ có thể trở về ngẫm lại nên cường thân kiện thể như thế nào rồi.
Dung Hủ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói ngược lại: “Hứa đạo, nói thật, hôm nay cháu đã quay tăng ca một tiếng rồi.”
Hứa đạo phút chốc sửng sốt, sau một lúc lâu, ông mới cười cười: “Người trẻ tuổi, đóng phim cho tốt, bộ phim sau tôi còn tìm cậu làm nhân vật chính!” Nói xong, Hứa đạo liền xoay người rời đi, chỉ chừa lại mình Dung Hủ trong phòng nghỉ.
Nhìn bóng dáng đạo diễn đi xa, Dung Hủ thật không biết là nên khóc hay nên cười.
Những lời này của Hứa đạo, mấy ngày này cậu đã nghe ít nhất bảy tám lần. Không chỉ cậu, Tiêu Tử Đồng, Lô Tường Bác, đều từng được Hứa đạo “cổ vũ” như vậy.
Mới đầu Tiêu Tử Đồng và Lô Tường Bác còn thực sự xem là thật, hết sức liều mạng, cố gắng đóng phim, tranh thủ để Hứa đạo nhìn thấy biểu hiện của mình. Khi bọn họ phát hiện với ai Hứa đạo cũng nói những lời này, bọn họ đều không còn lời gì để nói.
Dù sao cũng là nam nữ chính đối diễn nhiều nhất, Tiêu Tử Đồng vẫn rất chăm chỉ, thường xuyên kéo Dung Hủ cùng đối diễn. Dần dà, hai người liền quen thuộc lên, Tiêu Tử Đồng từng lén lút phun tào với Dung Hủ: “Hứa đạo thật là xấu, ông ấy cố ý treo khẩu vị chúng ta, tôi còn bị lừa nữa.”
Về chuyện này, Tiêu Tử Đồng cũng từng giáp mặt trêu chọc Hứa đạo. Lúc ấy Hứa đạo tâm tình tốt, nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đó, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ cháu không muốn hợp tác với tôi nữa ư? Tôi thật là đau lòng mà.”
Phản ứng của Tiêu Tử Đồng là như thế, phản ứng của Lô Tường Bác thì lại càng khiêm tốn.
Dung Hủ và Lô Tường Bác đối diễn có hạn, khởi động máy tới nay hai người căn bản là chưa từng đóng chung. Nhưng khi ở bên cạnh nhìn, Dung Hủ rất rõ ràng phát hiện, Lô Tường Bác rất xem trọng lời Hứa đạo nói, mà còn dùng hết toàn lực để đóng phim.
Tuy rằng hắn diễn xuất… vô cùng bình thường, có cố gắng như thế nào nữa, thì ngay cả Tiêu Tử Đồng cũng kém hơn. Nhưng mà thái độ của hắn vẫn khiến Dung Hủ vô cùng thưởng thức, chậm rãi đã không còn chán ghét hắn như vậy nữa. Hơn nữa sau khi phát hiện Hứa đạo chỉ là nói giỡn, Lô Tường Bác chỉ kinh ngạc đứng ở tại chỗ, qua thật lâu, mới khiêm tốn nói với Hứa đạo: “Là cháu không tốt.”
Tính tình người này thật sự quá tốt, khiến Dung Hủ cũng không khỏi liếc mắt.
Trong đoàn phim «Không tiếng động», ngoại trừ nhóm nhân viên cấp cao như đạo diễn, người sản xuất không nói tới, ở phương diện diễn viên, địa vị của Dung Hủ lớn nhất, tiếp theo là Tiêu Tử Đồng, tiếp theo là nữ thứ Lưu Tuệ Chân, lại tiếp nữa mới là Lô Tường Bác.
Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng rất quen thuộc, nhưng mà lại không có tiếp xúc gì với Lưu Tuệ Chân. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, dáng người cực tốt, uốn một đầu tóc xoăn lọn to, lúc gặp cô, phản ứng đầu tiên của Dung Hủ chính là Nhâm Thư Chỉ.
Hai người đều có gương mặt có thể hấp dẫn đàn ông, có điều sự gợi cảm của Nhâm Thư Chỉ càng đủ trưởng thành phong tình, sự gợi cảm của Lưu Tuệ Chân thì hơi có vẻ ngây ngô. Nhưng cũng chính vì vậy, Hứa đạo mới quyết định để Lưu Tuệ Chân đóng bộ phim tình yêu vườn trường này, bởi vì lúc cô diễn hoa hậu giảng đường, cũng sẽ không có vẻ xã hội hóa, ngược lại mang theo một chút khí chất học sinh như có như không.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Dung Hủ với Lưu Tuệ Chân, nhưng đồng thời cậu cũng từ chỗ La Thiến biết được, tính tình Lưu Tuệ Chân rất kém, thích ra vẻ ngôi sao.
Cái ra vẻ ngôi sao này không phải là cái loại giống Hàn Dương Hạo lúc trước, công khai làm giá với mỗi người trong đoàn phim.
Lưu Tuệ Chân rất có ánh mắt, chỉ cần đối mặt những người có địa vị lớn hơn cô, cao hơn cô như Hứa đạo, Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng, cô đều vô cùng cung kính, khuôn mặt tươi cười đón chào. Nhưng đối mặt người địa vị không bằng cô, cô chưa từng có sắc mặt hoà nhã.
Trong phim «Không tiếng động», nữ thứ mà Lưu Tuệ Chân sắm vai thích nam thứ mà Lô Tường Bác sắm vai, bám riết không tha với hắn. Cảnh diễn giữa hai người bọn họ là nhiều nhất, nhưng Lô Tường Bác lại không đối diễn một cảnh nào với Lưu Tuệ Chân.
Lúc thay quần áo, La Thiến ôm áo khoác của Dung Hủ đứng ở ngoài mành, nhỏ giọng nói rằng: “Tiểu Vương tổ camera nói với tôi, hình như Lưu Tuệ Chân rất khinh thường Lô Tường Bác. Lô Tường Bác vẫn luôn đi tìm Lưu Tuệ Chân đối diễn, nhưng Lưu Tuệ Chân căn bản không để ý tới hắn, vẫn luôn ra vẻ ngôi sao. A, tiểu Hủ, lúc cô ấy đối mặt cậu, thật hiền lành dễ thân, đặc biệt dễ nói chuyện, nhưng lúc cô ấy đối mặt Lô Tường Bác lại như thế.”
Dung Hủ nghe vậy, vẫn bình tĩnh cài cúc áo, không nói gì.
La Thiến tiếp tục nói rằng: “Kỳ thật tôi thấy dường như Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng cũng biết việc này, nhưng bọn họ lại không có ý muốn nhúng tay.” Lúc nói những lời này, trong giọng nói La Thiến cũng không có bất cứ chỉ trích gì, cũng không có một chút chán ghét, giống như chỉ đang nói một sự thực.
Cô đã sớm biết, giới giải trí không đơn giản như mình tưởng tượng, có lẽ trong lòng Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng đều rất khinh thường Lưu Tuệ Chân, nhưng mà Lưu Tuệ Chân lại không trêu chọc đến bọn họ, lúc quay phim cũng luôn quy củ. Ngoài phim cô ta lạnh nhạt khinh thị Lô Tường Bác bao nhiêu, thì trong phim cô ta liền có bấy nhiêu điên cuồng theo đuổi với hắn.
Lưu Tuệ Chân diễn vẫn ổn, Hứa đạo liền không để ý cô ta, nhiều nhất là về sau không tìm người như thế đóng phim nữa thôi.
Cài xong một cúc áo cuối cùng, Dung Hủ cúi đầu, chỉnh lý dây lưng. Cậu rũ mắt, hàng mi nhẹ nhàng liền che khuất màu sắc trong mắt, đôi môi mỏng manh hơi hơi mím lại.
La Thiến không nói gì thêm, cô là trợ lý của Dung Hủ, phải đem một ít việc vặt trong đoàn phim nói với Dung Hủ, khiến cậu không đến mức không hiểu gì, cái gì cũng không biết. Nhưng mà qua vài giây đồng hồ, cô lại chợt nghe Dung Hủ nhẹ giọng hỏi: “Lô Tường Bác có phản ứng gì?”
La Thiến phút chốc sửng sốt, tiếp đó mới hiểu rõ ý của Dung Hủ, cô đáp: “Hình như Lô Tường Bác không quá tức giận, mỗi lần Lưu Tuệ Chân trợn trắng mắt với hắn, hắn đều giống như rất buồn, nhưng vẫn chưa từng nổi giận, rất lợi hại.”
Câu “rất lợi hại“ này, tự nhiên là khen Lô Tường Bác.
Bất luận là Lô Tường Bác thật sự có tính tình tốt như vậy, không thèm để ý Lưu Tuệ Chân trào phúng khinh thị với mình, hay là hắn vô cùng nhẫn nhịn, vẫn không lộ ra dấu vết. Từ hai loại góc độ đó mà nói, hắn đã rất lợi hại, ít nhất La Thiến mặc cảm.
Khóe môi Dung Hủ nhẹ nhàng cong lên, “xoạt” một tiếng, mành bị kéo ra.
La Thiến nhanh chóng quay đầu nhìn, khi nhìn đến thiếu niên thanh nhuận xinh đẹp kia, cô không tự chủ được mà ngơ ngẩn.
Dung Hủ cười nhạt nói: “Đi thôi, chị tiểu Thiến, còn phải tiếp tục quay.”
Nghe nói như thế, La Thiến mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cô nhanh chóng “ưm” một tiếng, bước nhanh đuổi theo.
Cảnh cần quay tối hôm nay, là một cảnh bên ngoài. Cảnh trong nhà đã quay gần xong, kế tiếp đa phần đều là ngoại cảnh.
Trong «Không tiếng động», lần đầu tiên Đỗ Nhiên xuất hiện là ở sân thể dục, mà về sau nơi cậu xuất hiện, trên cơ bản cũng đều là ở sân thể dục.
Lần đầu tiên Triệu Nhạc Lăng nhìn thấy thiếu niên xa lạ này, chỉ cho rằng cậu là học sinh lớp nào đó, cũng tới sân thể dục tản bộ. Khi Triệu Nhạc Lăng ngồi trong sân thể dục không nhịn được bật khóc, bàn tay thon dài tuyết trắng xuất hiện trước mắt cô, làm cho cô hết hồn, nhấc đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười ấm áp nhu hòa.
Ánh trăng sáng tỏ phản chiếu trong con ngươi trong suốt sáng trong, phản xạ ra điểm điểm tinh quang. Bờ môi cậu có chút tái nhợt, nhưng mà khi cậu nâng khóe môi lộ ra một nụ cười với bạn, bạn sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm thấy đối phương có thiện ý, sẽ không cảm thấy một chút sợ hãi nào.
Trên sân thể dục tối đen trống trải, một thiếu niên trắng nõn tuấn mỹ hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn cô. Tay cậu cực trắng, móng tay mượt mà đầy đặn, trên đầu ngón tay giống như mỹ ngọc cầm một cái khăn tay lụa màu trắng. Chờ đến lúc Triệu Nhạc Lăng hoàn hồn, cô đã nhịn không được tiếp nhận cái khăn tay kia.
Người này là người đẹp trai nhất mà Triệu Nhạc Lăng từng thấy, còn đẹp trai hơn cả hotboy kia.
Đối mặt nụ cười của người này, cô căn bản không thể cự tuyệt, chỉ có thể nhìn đối phương, ngay cả khóc cũng quên.
Sau khi lấy khăn tay, Triệu Nhạc Lăng xoay người bỏ chạy. Dáng vẻ cô gào khan khóc lớn như vậy bị người khác thấy được, cô muốn nhanh chóng chạy trốn. Vì thế cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi sân thể dục, chạy một khoảng, cô lạu xoay người nhìn, chỉ thấy thiếu niên mặc sơ mi trắng xinh đẹp ấy vẫn còn đứng tại chỗ, cười nhìn cô.
Triệu Nhạc Lăng nhìn thật lâu, tiếp đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau đó lần thứ hai nhìn thấy thiếu niên, là vào hai tuần sau, cũng là cảnh hôm nay Dung Hủ phải quay.
Chuyện bạn trai cũ bắt cá hai tay khiến Triệu Nhạc Lăng vẫn luôn rầu rĩ không vui, vừa vặn gần đây trong trường học lại xảy ra một chuyện, đội trưởng đội bóng rổ được rất nhiều nữ sinh thích, cũng đột nhiên thân thiết với cô. Tâm tình phiền muộn, vào một đêm khuya, Triệu Nhạc Lăng lại đi tới sân thể dục, nhàm chán ngắm sao.
Lúc này, thiếu niên ấy lại xuất hiện.
Tám camera nhắm ngay phim trường, không cùng góc độ quay hình ảnh hai nhân vật chính.
Tuy nói hiện giờ là đêm khuya, nội dung quay cũng yêu cầu đêm khuya, nhưng Hứa đạo tự nhiên không có khả năng thật sự không chiếu sáng. Nếu không chiếu sáng, vậy hình ảnh khán giả nhìn thấy chính là một mảnh tối đen, tựa như phải tìm kiếm người châu Phi vào buổi tối vậy, ánh sáng ảm đạm khiến người ta căn bản không nhìn thấy hình ảnh.
Tiêu Tử Đồng ngồi ở trên cỏ, ngửa thân thể ra sau, hai tay chống trên cỏ xanh. Khuôn mặt ngây ngô dịu dàng của cô được ngọn đèn chiếu sáng lên, chỉ thấy trong màn hình camera, biểu hiện một thiếu nữ ban đêm một mình ngồi trên mặt cỏ, nhân vật vô cùng rõ ràng, nhưng hình ảnh cũng không phải là quá sáng.
Hứa đạo gật gật đầu, giơ tay lên: “Action!”
Giữa phim trường, Tiêu Tử Đồng ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mắt mờ mịt, trên mặt mang một chút mất mát. Cô chỉ nhìn không trung, không có bất cứ vui sướng gì và cũng không có bi thương, cứ như vậy bình thản mà nhìn, giống như đang giết thời gian.
Qua hồi lâu, cô nhẹ nhàng niệm ra một cái tên: “Lâm Hiếu Chính… hừm, Lâm Hiếu Chính.”
Sau khi đọc hai lần, cô bỗng nhiên cười cười, bĩu môi: “Thật ghê tởm mà, Lâm Hiếu Chính.”
Lâm Hiếu Chính là bạn trai cũ của Triệu Nhạc Lăng, nam số bốn ấy từ tuần trước đã đóng máy. Nhưng có lẽ là vì mối tình đầu, Triệu Nhạc Lăng vẫn không thể quên được tên khốn ấy, mấy ngày này vẫn luôn nhớ tới hắn, không phải là yêu, mà là hận. Ghét hắn khốn kiếp, cũng hận đối phương, hại mối tình đầu của mình biến thành một trò cười.
Hung tợn đọc tên của đối phương, sau khi niệm mấy lần, nữ sinh vươn tay lấy nước ngọt bên cạnh, nhưng cô mới vừa lấy đến tay, liền kinh ngạc trợn to mắt, dốc ngược chai nước xuống —— quả nhiên, căn bản hết sạch.
Mà Đỗ Nhiên, chính là tới ngay lúc này.
Triệu Nhạc Lăng phẫn nộ nhìn chằm chằm chai nước ngọt, giống như chỉ cần trừng nó như vậy, là bên trong có thể đầy nước. Nhưng có lẽ thật sự là thần tiên hiển linh, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chai nước ngọt đầy nhóc, che ở trước mắt cô, làm cho cô phút chốc sửng sốt.
Thiếu nữ thanh tú đáng yêu ngửa đầu ra sau, liền nhìn thấy dưới sao trời rực rỡ, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang mỉm cười với mình. Trong tay cậu ấy cầm một chai nước ngọt, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt mình. Ý cười dịu dàng khiến cả người cậu có vẻ vô cùng nhu hòa, vầng trăng sáng chiếu bên cạnh cậu, nhưng lại không nhu hòa sánh bằng cậu.
Kế tiếp, chính là cảnh tượng hai người ngồi ở trên cỏ ngắm sao.
Loại phân cảnh Mary Sue thế này trong phim vườn trường là nhìn mãi quen mắt. Rất nhiều nam nữ chính ngay từ đầu đều nhìn không vừa mắt nhau, nhưng mà buổi tối một ngày nào đó, tâm tình hai người đều không tốt, đột nhiên đụng phải nhau, sóng vai ngồi xuống nhìn sao, nói chuyện phiếm, từ đó khúc mắc giữa hai người liền cởi bỏ, không còn đối đầu nhau như vậy nữa, có thiện cảm với đối phương.
Tình tiết đúng là đủ cũ rích, nhưng mà tình tiết cũ chung quy sẽ khiến cho khán giả có trái tim thiếu nữ.
Có lẽ trong lòng rất nhiều khán giả đều cất giấu một giấc mộng mối tình đầu như vậy, chàng trai cô thích sẽ dịu dàng nhìn cô, dùng tươi cười bao dung lắng nghe mỗi một câu của cô. Khi cô muốn khóc, chàng trai kia sẽ đưa khăn tay; lúc cô khổ sở, chàng trai đó sẽ cùng chung mối thù với cô.
Trong phim truyền hình, loại nhân vật này thường thường là hình tượng của nam thứ. Nam chính đều là khốc huyễn cuồng bá duệ, bọn họ rất ngạo mạn, nhưng chính loại ngạo mạn cuồng vọng như bá đạo tổng tài của họ, lại hấp dẫn nữ chính ngốc bạch ngọt.
Nhưng mà trong cuộc sống hiện thực, tạm thời không nói có bá đạo tổng tài không nói đạo lý như vậy hay không, kiểu mọi người thích thường thường là nam sinh dịu dàng. Một nam sinh thiện lương mà lại dịu dàng, tuyệt đối không ai có thể cự tuyệt, nếu cự tuyệt… ừm, vậy nói rõ có lẽ nam sinh đó mặt mũi không dễ nhìn.
Dung Hủ ngồi ở cạnh Tiêu Tử Đồng, nghe nữ sinh ấy phẫn nộ kể khổ với mình.
Cô hung hăng uống một ngụm coca, giống như đang uống rượu, nốc một mồm to, sau đó hào sảng nói rằng: “Hẳn là cậu biết Tề Văn đi? Chính là đội trưởng đội bóng rổ, cậu hotboy đó. Thiệt nhiều nữ sinh đều thích hắn, hắn thật phiền, lần trước mình cùng tham gia một trận đấu với hắn, hắn lại đột nhiên thân thiết với mình. Mỗi lần hắn tới tìm mình, mấy nữ sinh kia liền trừng mắt với mình.”
Thiếu niên cười nhạt nhìn cô, không có lên tiếng.
Triệu Nhạc Lăng lại tiếp tục nói rằng: “Kỳ thật, mình cũng không phải ghét hắn, nhưng mấy người ái mộ hắn rất phiền. Tề Văn cũng không quá đẹp trai mà, làm chi mà thích hắn dữ vậy.”
Thiếu niên vẫn chỉ nhìn chăm chú vào cô, không nói một tiếng.
Nói nói mấy câu, rốt cuộc lại uống hết một chai coca. Triệu Nhạc Lăng bất mãn bĩu môi, nói rằng: “Mình đi mua thêm một chai coca đi.” Vừa mới dứt lời, cô đột nhiên khựng lại, xoay người nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, hỏi: “Ý, từ từ, vừa rồi có phải cậu chưa nói một câu nào hay không?”
Trong mắt hiện lên một chút màu sắc xán lạn, ý cười bên môi Dung Hủ càng tăng lên vài phần, vẫn không có mở miệng.
Tiêu Tử Đồng mở to hai mắt: “Cậu… cậu rốt cuộc là lớp nào?”
Dung Hủ lắc đầu.
Tiêu Tử Đồng lại lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu lắc đầu là có ý gì? Chẳng lẽ cậu không nói được?”
Lần này Dung Hủ gật gật đầu.
Tiêu Tử Đồng im lặng hồi lâu, bỗng nhiên an tĩnh hỏi cậu: “Cậu là… người sao?”
Thời gian yên lặng lại vào giờ khắc này, toàn bộ phim trường an tĩnh, tầm mắt mọi người đều tụ tập trên thân hai người giữa phim trường. Thiếu nữ sáng sủa hoạt bát giờ phút này sắc mặt bình tĩnh, che giấu ngón tay run rẩy, nghiêm nghiêm túc túc hỏi. Mà đối diện cô, thiếu niên kia dùng một loại ánh mắt ôn hòa dịu dàng, lẳng lặng nhìn cô.
Gió đêm hiu quạnh thổi qua lọn tóc mỏng trên trán thiếu niên, lộ ra vầng trán no đủ.
Cậu an an tĩnh tĩnh ngưng mắt nhìn thiếu nữ hoảng sợ trước mắt, giống như vừa rồi, chỉ chăm chú nhìn, lộ ra ý cười. Trên sân thể dục không có âm thanh khác, trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp nho nhã của thiếu niên chỉ có ý cười dịu dàng nhất. Nụ cười này nhu hòa như gió xuân, nhẹ nhàng thổi qua, làm cho trái tim người ta lay động.
Sau đó, cậu đột nhiên vươn hai tay, nghiêng người tiến lên, ôm chặt thiếu nữ.
Tiêu Tử Đồng lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc, cô bị Dung Hủ gắt gao ôm vào trong ngực, tựa như trong kịch bản viết, Triệu Nhạc Lăng vô cùng kinh ngạc. Hứa đạo nhìn cảnh này trong camera, vừa lòng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: diễn xuất của Tiêu Tử Đồng có tiến bộ.
Nhưng Hứa đạo lại không biết, giờ khắc này, Tiêu Tử Đồng ngửi hương vị tươi mát nhàn nhạt giữa mũi, chỉ cảm thấy trái tim mình thình thịch kịch liệt nhảy lên trong lồng ngực. Tim cô đập cực nhanh, nhanh đến độ làm cho cô nhịn không được mà hai má nóng lên.
Thân thể thiếu niên rất ấm, tươi cười của thiếu niên cũng chợt lóe qua trước mắt cô. Cô có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở ấm áp của đối phương phả ra bên tai mình, rõ ràng cảnh này lúc đối diễn đã đóng hai lần, nhưng khi Dung Hủ thật sự mặc sơ mi trắng, lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, cô đột nhiên cảm thấy… có chỗ nào đó không đúng.
Ngay khi Tiêu Tử Đồng ngơ ngẩn, cô bỗng nhiên cảm giác sau lưng mình bị nhẹ nhàng gõ một chút.
Ngay sau đó, Tiêu Tử Đồng mãnh liệt tỉnh táo, cô đè nén nhiệt độ trào lên trên mặt, ở nơi máy quay nhìn không tới, cắn chặt răng, sau đó nhẹ giọng đọc ra lời thoại của mình: “Cậu… có nhiệt độ cơ thể.”
Sau khi cảnh này kết thúc, tiếp tục quay cảnh đêm khuya hai người nơi nơi vui đùa trong trường học. Sau khi Triệu Nhạc Lăng và Đỗ Nhiên quen thuộc, liền cảm thấy thương tiếc với thiếu niên câm ấy, xem đối phương là bạn. Hai người hẹn nhau, nửa đêm lén chuồn vào trường học, dạo quanh vườn trường không người.
Bởi vì phải đổi cảnh tượng, nhóm diễn viên rốt cuộc có được thời gian nghỉ ngơi.
Tiêu Tử Đồng tiếp nhận ly nước từ tay trợ lý, uống một hớp lớn, sau đó nói rằng: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, vì sao em thích Dung Hủ như vậy rồi.”
Tiểu trợ lý đột nhiên sửng sốt, vui mừng nói: “Ý, A Đồng, chẳng lẽ chị cũng phát hiện Dung Dung nhà em tốt sao?”
Tiêu Tử Đồng khẽ ừm một tiếng, nói: “Phải… đúng là rất tốt.” Trên mặt nổi lên một đóa đỏ ửng, qua chốc lát, cô lại nghiêm túc bổ sung: “Hơn nữa, cậu ấy diễn xuất thật tốt. Mới vừa rồi lúc bị cậu ấy nhìn, tôi thật sự cho rằng cậu ấy thích tôi đã lâu rồi, thật sự cho rằng, cậu ấy vẫn luôn sâu sắc yêu tôi…”
Tiểu trợ lý ha ha mỉm cười, tự hào nói rằng: “Ha ha ha ha, Dung Dung nhà em đương nhiên là giỏi nhất. A Đồng, em sớm nói với chị rồi, Dung Dung đặc biệt tốt, đặc biệt đặc biệt tốt, chị còn không tin. Em nói với chị nha, trước đây lúc quay phim «Tầng mây màu đen», Dung Dung đã từng…”
Tiêu Tử Đồng xoay mặt qua một bên, không cho trợ lý nhìn thấy biểu tình thẹn thùng của mình. Nhưng mà các cô đều không chú ý tới, một nam sinh anh tuấn suất khí vừa vặn đi ngang qua bên cạnh các cô, khi nghe được đối thoại của các cô, người này phút chốc dừng bước.
Giây tiếp theo, người này lại cất bước rời đi, trên mặt vẫn mang theo ý cười chào hỏi với các nhân viên, nhưng mà kịch bản trong tay lại bị bóp ra rất nhiều dấu vết.
Sau khi đi đến phòng vệ sinh, Lô Tường Bác khóa cửa, bỗng nhiên dùng sức vứt kịch bản lên trên tường.
“Lưu Tuệ Chân… Dung Hủ… Lưu Tuệ Chân… Dung Hủ!!!”
Tiến độ quay phim của đoàn phim «Không tiếng động» tiến hành đâu vào đấy, ba tuần sau, fan Dung Hủ dựa theo đoàn phim quy định, đúng giờ đến phim trường.
Mười lăm cô gái trẻ tuổi đáng yêu ngàn dặm xa xôi đi tới tỉnh Y, đến đoàn phim «Không tiếng động». Các cô kích động theo sau hậu cần đoàn phim, đi vào trong đoàn. Các cô mang đến một xe tải vật tư tiếp ứng, đồng thời, cũng mang đến mấy ngàn phong thư, mấy ngàn phong thư đến từ fan Dung.