Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ gật đầu nói: “Ừm, hôm nay lúc quay một cảnh, không cẩn thận quẹt rách.”
Tần Trình: “… Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Dung Hủ bất đắc dĩ nói rằng: “Rất khó chú ý, cảnh đó là cảnh em bị người ta đánh, dùng động tác giả chung quy có chút không tự nhiên.”
Tần Trình: “!!!” Thế mà lại còn có người đánh em!!!
Nửa tiếng kế tiếp, người đàn ông nào đó vẫn luôn cẩn thận dặn dò thiếu niên nhà mình, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn. Nghe đến cuối cùng, vẻ mặt Dung Hủ đã từ từ đứng đắn lên, vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại: “Em nhớ rõ, trong «Sứ giả gió bão» không phải là cảnh đánh nhau của anh càng nhiều sao? Hình như nhân vật anh diễn, đã từng bị người ta đánh đến hộc máu nhỉ.”
Tần Trình: “… Em chú ý an toàn.”
Hắn bị người ta đánh tính là cái gì? Không hề gì! Nhưng em bị người ta đánh, hắn đau lòng!!!
Sau khi cúp điện thoại, Dung Hủ đi đến trong phòng tắm, đối diện gương, cẩn thận quan sát vết thương nhỏ trên cằm mình. Nhìn trong chốc lát, cậu lại cúi đầu nhìn một vết trên cánh tay mình.
Ừm, may mắn không để Tần Trình nhìn thấy, vết thương này nghiêm trọng hơn cái trên cằm nhiều. Nếu thấy được, nói không chừng hắn còn có thể lải nhải thêm một tiếng.
Tần Trình lải nhải: “…”
Tiến độ quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» cứ như vậy mà thuận lợi tiến hành, tuy nói Dung Hủ không có quá nhiều kinh nghiệm quay phim hành động, nhưng có hai tiền bối kinh nghiệm phong phú là Clemens và Jennifer ở đây, cảnh hành động của cậu từ lúc đầu không thuận tay, chậm rãi biến thành lưu loát thuần thục.
Tựa như Dung Hủ tự nói vậy, nhân vật của Roy vô cùng mâu thuẫn, cậu ta có thể mắt không hề chớp mà giết người, nhưng cậu ta lại chỉ là một đứa nhỏ mới mười sáu tuổi, trong lòng cất giấu khiếp đảm.
Giữa hai loại nhân cách này, Dung Hủ nắm chắc vô cùng tốt. Có một cảnh, là lúc khuya khoắt, Roy chạy xe vào trong rừng rậm ven đường, định ở nơi này qua một đêm.
Lúc này, nữ chính Natasha còn bị cậu ta trói tay chân, nhét miệng, khóa ở cốp sau xe. Natasha không ngừng nức nở, còn dùng sức va chạm xe. Mà ngay cạnh cô, thiếu niên thon gầy xinh đẹp kia mặc quần áo cũ nát, tựa vào trên thân xe, nâng đầu, nhìn lên một mảnh sao trời.
Ánh mắt cậu trong suốt mờ mịt, giống như thủy tinh trong suốt, nhưng phía sau cậu lại có tiếng phụ nữ nức nở và tiếng trầm đục phát ra do va chạm xe. Cậu giống như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn ngẩng đầu, nghiêm nghiêm túc túc nhìn sao trời, giống như vẫn là thiếu niên mỗi ngày ở trong xóm nghèo, ngủ trên tấm ván gỗ làm giường, xuyên thấu qua lỗ thủng nơi trần nhà, nhìn lên không trung kia.
Loại hình ảnh và âm thanh không tương xứng thế này, khiến người ra sinh ra một loại cảm giác tốt đẹp.
Sau khi cảnh này quay xong, Cle kích động đến độ trực tiếp ôm lấy Dung Hủ, theo bản năng muốn hôn lên. Nhưng ngay khi hắn sắp đụng tới má Dung Hủ, Dung Hủ co rút khóe miệng, trực tiếp đưa tay đẩy đối phương ra, Clemens cũng bỗng nhiên bừng tỉnh, lòng còn sợ hãi mà đi đến bên cạnh Jennifer, còn quay đầu nhìn Dung Hủ một cái.
Dung Hủ: “…”
Cũng không phải mình muốn hôn hắn, là hắn muốn hôn mình mà! Loại ánh mắt “dều tại cậu” thế này là xảy ra chuyện gì!!!
Sau khi ở chung nửa tháng, rốt cuộc Dung Hủ cũng hiểu rõ lúc trước sao Clemens lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái như vậy mà nhìn cậu.
Hóa ra hai tháng trước, lão Hult tiên sinh đã từng tự mình đến Washington một chuyến, hung hăng đánh con trai của mình một trận.
Clemens cũng không phải kẻ ngốc, lại càng không phải là con ngoan, làm sao có thể ngoan ngoãn đứng cho ông đánh? Hắn đương nhiên phải đánh trả. Nhưng tiếc nuối chính là, lão Hult tiên sinh luyện quyền anh nhiều năm như vậy, cũng không phải là ăn chay, con trai vừa phản kháng, ông lại đánh càng hăng, nghe nói đánh khuôn mặt tuấn tú của Clemens ra một cặp mắt gấu mèo.
Từ đó về sau, Clemens liền tém lại rất nhiều. Hắn hết sức hoài nghi, cha già nhà mình xếp người vào đoàn phim, bằng không làm sao lại biết tình hình gần đây của hắn? Biết lúc chuẩn bị phim mới, hắn với người khác lén gài bên đầu tư một khoản tiền (hắn cho rằng lão Hult tiên sinh là vì chuyện này mà đến đánh hắn), kiếm lời ở giữa?
Nếu trong đoàn phim có tai mắt của lão Hult tiên sinh, vậy Clemens càng thêm cẩn trọng, quả thực là mẫu mực giới đạo diễn.
Bởi vì đạo diễn chuyên nghiệp, diễn viên phối hợp, tiến độ quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» vượt xa lịch trình kế hoạch.
Khi đoàn phim «Trang hoa la» hoàn thành một lần tuyên truyền cuối cùng tại nước Mỹ, «Ba nghìn hai trăm dặm» vừa mới quay được mười tám ngày, cũng đã quay xong hơn một phần ba cảnh diễn. Hơn nữa có mấy cảnh là cảnh nổ không cần diễn viên, thực tế mà nói, theo tiến độ này, Dung Hủ chỉ cần quay thêm một tháng, nhất định có thể quay xong bộ phim này.
Sáng sớm đi vào đoàn phim, Dung Hủ vừa mới đến, liền thấy Jennifer từ đằng xa đi tới, dùng tiếng Trung sứt sẹo cười nói: “Chúc mừng cậu, Dung, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể lấy giải thưởng.”
Nghe vậy, Dung Hủ khẽ cười nói: “Cám ơn chị, Jennifer, cơ mà có thể lấy được đề cử, tôi đã cảm thấy rất tốt rồi. Chị phải biết, lực cạnh tranh năm nay thật sự quá lớn.”
Lần này Jennifer đổi thành tiếng Anh, hỏi: “Nói thế nào? Cậu cầm hai đề cử giải Kim Phượng, so với sáu người được đề cử khác, hơn một phần cơ hội. Tôi cảm thấy cậu đóng «Tầng mây màu đen» vô cùng tốt, tôi cũng từng nghe nhạc của Lăng Tiêu, tôi rất thích ca khúc của hắn, nhưng hiện tại, tôi cũng rất thích nhạc của cậu, Dung.”
Thiếu niên mỉm cười, cũng không khiêm tốn nữa: “Vậy liền mượn lời may của chị nhé.”
Sáng sớm hôm nay, danh sách đề cử giải Kim Phượng rốt cuộc công bố.
Hiện tại đã là tuần cuối cùng của tháng 1 năm 2045, danh sách đề cử của rất nhiều giải thưởng toàn cầu thích công bố ngay thời gian này, bao gồm giải Kim Phượng và Oscar. Sáng hôm nay giải Kim Phượng đã công bố danh sách đề cử, thân là bộ phim có phòng bán vé cao nhất năm 2044, cũng là một trong những bộ có lực ảnh hưởng lớn nhất, «Tầng mây màu đen» như lẽ đương nhiên mà đạt được mười đề cử.
Trong đó, liền có nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Dung Hủ, nhân vật đại biểu là Lăng Tiêu, «Tầng mây màu đen».
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Dung Hủ, nhân vật đại biểu là Đỗ Nhiên, «Không tiếng động».
Năm 2044 đối với thị trường điện ảnh toàn cầu mà nói, là một năm nhìn như bốn bề sóng dậy, nhưng lại hơi có vẻ bình thản. Trong những phim chiếu trong một năm mười hai tháng này, phòng bán vé «Tầng mây màu đen» là hạng nhất Hoa Hạ, nó đạt được vinh dự đó là lẽ đương nhiên. Nhưng ngoài ra, tổng thể thị trường điện ảnh Hoa Hạ tương đối uể oải, đề cử phim điện ảnh xuất sắc nhất giải Kim Phượng Hoa Hạ, đã có năm bộ là phim ngoại quốc.
Sau khi danh sách đề cử công bố, Hứa đạo liền gửi tin ngắn, chúc mừng Dung Hủ. Nhưng ông cụ là một người nhanh mồm nhanh miệng, trong điện thoại, ông cũng trực tiếp nói rằng: “Tôi không ngờ được, chúng ta có thể đạt được đề cử ảnh đế. Dung Hủ, thêm nhân vật trong «Tầng mây màu đen» nữa, có lẽ cậu có thể bắt lấy giải thưởng này.”
Không sai, tổng phòng bán vé «Không tiếng động» 3.9 tỷ, mặc dù là hạng nhất trong số phim văn nghệ Hoa Hạ 2044, nhưng so sánh với năm rồi, cũng không có xuất hiện phim văn nghệ nổi như cồn có phòng bán vé hơn năm tỷ tương đương với «Môn đồ», «Góc cầu thang».
Hứa đạo rất có tự tin đánh vào giải Kim Phượng, nhưng giải mà ông muốn đánh vào chính là giải đạo diễn xuất sắc nhất và giải phim nhựa xuất sắc nhất, không phải ảnh đế ảnh hậu.
Trong rất nhiều giải thưởng nhỏ hạng hai hạng ba, «Không tiếng động» đã sớm đạt được giải phim nhựa xuất sắc nhất, thậm chí Dung Hủ cũng từng lấy đề cử ảnh đế nhiều lần, nhưng mấy cái đó gộp lại, hàm lượng vàng đều so ra kém một cái cúp Kim Phượng.
Trong điện thoại, Hứa đạo cẩn thận nói vài hạng mục công việc chuẩn bị tham gia giải thưởng cho Dung Hủ, tiếp đó chờ khi Dung Hủ đi vào phim trường, liền được Jennifer chúc phúc.
Không bao lâu, hai người trang điểm xong, còn chưa chính thức quay phim, Clemens đi đến bên cạnh Dung Hủ, nói: “Chúc mừng cậu, Dung Hủ.”
Nghe vậy, thiếu niên nhếch khóe môi: “Cám ơn. Cle, không ngờ anh cũng biết chuyện này.”
Clemens nhướn mày, trong đôi mắt xanh lam trong suốt đều là kinh ngạc, vẻ mặt hắn đương nhiên mà nói rằng: “Tôi đương nhiên biết. Đêm qua nghe Ade nói, tổng phòng bán vé toàn cầu của các cậu đã vượt qua chín tỷ. Đáng tiếc không vượt qua mười tỷ, bằng không phòng bán vé này đặt ở toàn cầu, cũng tuyệt đối là trong top 5.”
Adelika Hult, chính là lão Hult tiên sinh, là cha Clemens.
Nghe xong lời này, ý cười bên môi Dung Hủ phút chốc dừng lại, cậu suy tư một khắc, bỗng nhiên hiểu rõ: “Anh nói phòng bán vé «Trang hoa la» ư?”
Clemens nghe vậy sửng sốt, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải cái này?”
Đến đây, Dung Hủ mới biết được tổng phòng bán vé toàn cầu của «Trang hoa la».
Chiếu phim một tháng, ngày hôm qua «Trang hoa la» chính thức xuống rạp. Lúc này có lẽ Lưu lão đang tiến hành tiệc khánh công, cũng không có gọi điện thoại cho Dung Hủ, nói cho cậu biết phòng bán vé cụ thể, nhưng bản thân lão Hult tiên sinh chính là tiền bối trong giới, trong giới giải trí có địa vị cực cao, có thể biết được phòng bán vé «Trang hoa la» qua con đường khác, lại nói với con trai nhà mình, để khích lệ hắn.
Trầm ngâm một lúc lâu, Dung Hủ cười nói: “Tôi nghĩ, Lưu lão hẳn là rất vừa lòng với phòng bán vé này.”
Clemens cong môi, nói thẳng: “Phòng bán vé này đã đủ cao rồi. Cậu phải biết, cho dù là Lưu lão tiên sinh, cũng không dám cam đoan phòng bán vé mỗi bộ phim của mình nhất định có thể vượt qua năm tỷ. Bất cứ bộ phim nào có phòng bán vé vượt qua năm tỷ, đều là phim hot, khẳng định có địa vị nhất định trên toàn cầu.”
Jennifer cười nói: “Nhưng nó vẫn không vượt qua mười tỷ. Bằng không trong câu lạc bộ phim Tần mười tỷ, lại thêm một bộ rồi.”
Clemens nhướn mày nói: “Tần Trình?”
Jennifer gật gật đầu: “Ừm, trong câu lạc bộ mười tỷ của hắn có sáu bộ phim.”
Rõ ràng là Clemens không quá cảm thấy hứng thú với Tần Trình, chỉ thuận miệng nói một câu “hình như tôi cũng quay được hai bộ phim mười tỷ“, tiếp liền xoay người đi làm chuyện khác.
Dung Hủ và Jennifer cầm kịch bản, bắt đầu đối diễn. Hôm nay hai người bọn họ có hơn mười cảnh, chuẩn bị trước một chút luôn không sai. Nhưng đối với hai người này mà nói, đóng phim đã sớm ăn sâu tận xương tủy, đối diễn nửa giờ, bọn họ liền buông kịch bản xuống. Bên kia, tổ bom mìn còn đang chuẩn bị đạo cụ, vẫn chưa có khởi động máy.
“Dung, kỳ thật tôi rất bội phục cậu. Bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu liền có phòng bán vé hơn mười tỷ, thành tích như vậy thực xuất sắc.”
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng khoan khoái, Dung Hủ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Jennifer đang cười nhìn mình, nghiêm túc nói: “Tôi ra mắt nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một bộ phim hơn mười tỷ. Trong nhóm Tần Phong Phong chúng ta, Ôn Tuyền có ba bộ điện ảnh mười tỷ, những người khác, chỉ có tôi và Hughes, James, có một bộ phim mười tỷ.”
Dung Hủ lắc lắc đầu: “Phòng bán vé «Tầng mây màu đen» cũng không thể hoàn toàn quy công cho tôi, Jennifer, không phải chị cũng có làm khách mời bộ phim điện ảnh này sao?”
Cô gái tuấn dật hiên ngang ấy cười nói: “Đừng khiêm nhường, Dung. Bất luận thế nào, vinh dự như vậy chính là thuộc về cậu.”
Dung Hủ cũng không tiếp tục trên đề tài này, cậu tò mò hỏi: “Đúng rồi, mới nãy chị vừa nói ‘crazy-qin’ là cái gì? Tôi không nghe hiểu.”
Jennifer nói: “Cậu nói cái này hả? A đúng, tiếng Trung không tốt lắm, tôi thấy Lâm và Ôn đều kêu như vậy, tôi liền đại khái dùng tiếng Anh phiên dịch ra một chút. ’Crazy-qin’ chính là Tần Phong Phong.” (Chữ “Tần” đọc là “qín”) Dừng một chút, Jennifer dùng tiếng Trung, cố gắng đoan chính phát âm, nghiêm nghiêm túc túc thì thầm: “Chính là Tần…”
“Từ từ Jennifer!!!”
“Tần Phong Phong.”
Dung Hủ: “…”
Tần Trình không biết từ chỗ nào nhảy ra, đứng ở ngay phía sau Jennifer: “…?”
Tần Trình: “… Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Dung Hủ bất đắc dĩ nói rằng: “Rất khó chú ý, cảnh đó là cảnh em bị người ta đánh, dùng động tác giả chung quy có chút không tự nhiên.”
Tần Trình: “!!!” Thế mà lại còn có người đánh em!!!
Nửa tiếng kế tiếp, người đàn ông nào đó vẫn luôn cẩn thận dặn dò thiếu niên nhà mình, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn. Nghe đến cuối cùng, vẻ mặt Dung Hủ đã từ từ đứng đắn lên, vô cùng kinh ngạc hỏi ngược lại: “Em nhớ rõ, trong «Sứ giả gió bão» không phải là cảnh đánh nhau của anh càng nhiều sao? Hình như nhân vật anh diễn, đã từng bị người ta đánh đến hộc máu nhỉ.”
Tần Trình: “… Em chú ý an toàn.”
Hắn bị người ta đánh tính là cái gì? Không hề gì! Nhưng em bị người ta đánh, hắn đau lòng!!!
Sau khi cúp điện thoại, Dung Hủ đi đến trong phòng tắm, đối diện gương, cẩn thận quan sát vết thương nhỏ trên cằm mình. Nhìn trong chốc lát, cậu lại cúi đầu nhìn một vết trên cánh tay mình.
Ừm, may mắn không để Tần Trình nhìn thấy, vết thương này nghiêm trọng hơn cái trên cằm nhiều. Nếu thấy được, nói không chừng hắn còn có thể lải nhải thêm một tiếng.
Tần Trình lải nhải: “…”
Tiến độ quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» cứ như vậy mà thuận lợi tiến hành, tuy nói Dung Hủ không có quá nhiều kinh nghiệm quay phim hành động, nhưng có hai tiền bối kinh nghiệm phong phú là Clemens và Jennifer ở đây, cảnh hành động của cậu từ lúc đầu không thuận tay, chậm rãi biến thành lưu loát thuần thục.
Tựa như Dung Hủ tự nói vậy, nhân vật của Roy vô cùng mâu thuẫn, cậu ta có thể mắt không hề chớp mà giết người, nhưng cậu ta lại chỉ là một đứa nhỏ mới mười sáu tuổi, trong lòng cất giấu khiếp đảm.
Giữa hai loại nhân cách này, Dung Hủ nắm chắc vô cùng tốt. Có một cảnh, là lúc khuya khoắt, Roy chạy xe vào trong rừng rậm ven đường, định ở nơi này qua một đêm.
Lúc này, nữ chính Natasha còn bị cậu ta trói tay chân, nhét miệng, khóa ở cốp sau xe. Natasha không ngừng nức nở, còn dùng sức va chạm xe. Mà ngay cạnh cô, thiếu niên thon gầy xinh đẹp kia mặc quần áo cũ nát, tựa vào trên thân xe, nâng đầu, nhìn lên một mảnh sao trời.
Ánh mắt cậu trong suốt mờ mịt, giống như thủy tinh trong suốt, nhưng phía sau cậu lại có tiếng phụ nữ nức nở và tiếng trầm đục phát ra do va chạm xe. Cậu giống như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn ngẩng đầu, nghiêm nghiêm túc túc nhìn sao trời, giống như vẫn là thiếu niên mỗi ngày ở trong xóm nghèo, ngủ trên tấm ván gỗ làm giường, xuyên thấu qua lỗ thủng nơi trần nhà, nhìn lên không trung kia.
Loại hình ảnh và âm thanh không tương xứng thế này, khiến người ra sinh ra một loại cảm giác tốt đẹp.
Sau khi cảnh này quay xong, Cle kích động đến độ trực tiếp ôm lấy Dung Hủ, theo bản năng muốn hôn lên. Nhưng ngay khi hắn sắp đụng tới má Dung Hủ, Dung Hủ co rút khóe miệng, trực tiếp đưa tay đẩy đối phương ra, Clemens cũng bỗng nhiên bừng tỉnh, lòng còn sợ hãi mà đi đến bên cạnh Jennifer, còn quay đầu nhìn Dung Hủ một cái.
Dung Hủ: “…”
Cũng không phải mình muốn hôn hắn, là hắn muốn hôn mình mà! Loại ánh mắt “dều tại cậu” thế này là xảy ra chuyện gì!!!
Sau khi ở chung nửa tháng, rốt cuộc Dung Hủ cũng hiểu rõ lúc trước sao Clemens lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái như vậy mà nhìn cậu.
Hóa ra hai tháng trước, lão Hult tiên sinh đã từng tự mình đến Washington một chuyến, hung hăng đánh con trai của mình một trận.
Clemens cũng không phải kẻ ngốc, lại càng không phải là con ngoan, làm sao có thể ngoan ngoãn đứng cho ông đánh? Hắn đương nhiên phải đánh trả. Nhưng tiếc nuối chính là, lão Hult tiên sinh luyện quyền anh nhiều năm như vậy, cũng không phải là ăn chay, con trai vừa phản kháng, ông lại đánh càng hăng, nghe nói đánh khuôn mặt tuấn tú của Clemens ra một cặp mắt gấu mèo.
Từ đó về sau, Clemens liền tém lại rất nhiều. Hắn hết sức hoài nghi, cha già nhà mình xếp người vào đoàn phim, bằng không làm sao lại biết tình hình gần đây của hắn? Biết lúc chuẩn bị phim mới, hắn với người khác lén gài bên đầu tư một khoản tiền (hắn cho rằng lão Hult tiên sinh là vì chuyện này mà đến đánh hắn), kiếm lời ở giữa?
Nếu trong đoàn phim có tai mắt của lão Hult tiên sinh, vậy Clemens càng thêm cẩn trọng, quả thực là mẫu mực giới đạo diễn.
Bởi vì đạo diễn chuyên nghiệp, diễn viên phối hợp, tiến độ quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm» vượt xa lịch trình kế hoạch.
Khi đoàn phim «Trang hoa la» hoàn thành một lần tuyên truyền cuối cùng tại nước Mỹ, «Ba nghìn hai trăm dặm» vừa mới quay được mười tám ngày, cũng đã quay xong hơn một phần ba cảnh diễn. Hơn nữa có mấy cảnh là cảnh nổ không cần diễn viên, thực tế mà nói, theo tiến độ này, Dung Hủ chỉ cần quay thêm một tháng, nhất định có thể quay xong bộ phim này.
Sáng sớm đi vào đoàn phim, Dung Hủ vừa mới đến, liền thấy Jennifer từ đằng xa đi tới, dùng tiếng Trung sứt sẹo cười nói: “Chúc mừng cậu, Dung, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể lấy giải thưởng.”
Nghe vậy, Dung Hủ khẽ cười nói: “Cám ơn chị, Jennifer, cơ mà có thể lấy được đề cử, tôi đã cảm thấy rất tốt rồi. Chị phải biết, lực cạnh tranh năm nay thật sự quá lớn.”
Lần này Jennifer đổi thành tiếng Anh, hỏi: “Nói thế nào? Cậu cầm hai đề cử giải Kim Phượng, so với sáu người được đề cử khác, hơn một phần cơ hội. Tôi cảm thấy cậu đóng «Tầng mây màu đen» vô cùng tốt, tôi cũng từng nghe nhạc của Lăng Tiêu, tôi rất thích ca khúc của hắn, nhưng hiện tại, tôi cũng rất thích nhạc của cậu, Dung.”
Thiếu niên mỉm cười, cũng không khiêm tốn nữa: “Vậy liền mượn lời may của chị nhé.”
Sáng sớm hôm nay, danh sách đề cử giải Kim Phượng rốt cuộc công bố.
Hiện tại đã là tuần cuối cùng của tháng 1 năm 2045, danh sách đề cử của rất nhiều giải thưởng toàn cầu thích công bố ngay thời gian này, bao gồm giải Kim Phượng và Oscar. Sáng hôm nay giải Kim Phượng đã công bố danh sách đề cử, thân là bộ phim có phòng bán vé cao nhất năm 2044, cũng là một trong những bộ có lực ảnh hưởng lớn nhất, «Tầng mây màu đen» như lẽ đương nhiên mà đạt được mười đề cử.
Trong đó, liền có nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Dung Hủ, nhân vật đại biểu là Lăng Tiêu, «Tầng mây màu đen».
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Dung Hủ, nhân vật đại biểu là Đỗ Nhiên, «Không tiếng động».
Năm 2044 đối với thị trường điện ảnh toàn cầu mà nói, là một năm nhìn như bốn bề sóng dậy, nhưng lại hơi có vẻ bình thản. Trong những phim chiếu trong một năm mười hai tháng này, phòng bán vé «Tầng mây màu đen» là hạng nhất Hoa Hạ, nó đạt được vinh dự đó là lẽ đương nhiên. Nhưng ngoài ra, tổng thể thị trường điện ảnh Hoa Hạ tương đối uể oải, đề cử phim điện ảnh xuất sắc nhất giải Kim Phượng Hoa Hạ, đã có năm bộ là phim ngoại quốc.
Sau khi danh sách đề cử công bố, Hứa đạo liền gửi tin ngắn, chúc mừng Dung Hủ. Nhưng ông cụ là một người nhanh mồm nhanh miệng, trong điện thoại, ông cũng trực tiếp nói rằng: “Tôi không ngờ được, chúng ta có thể đạt được đề cử ảnh đế. Dung Hủ, thêm nhân vật trong «Tầng mây màu đen» nữa, có lẽ cậu có thể bắt lấy giải thưởng này.”
Không sai, tổng phòng bán vé «Không tiếng động» 3.9 tỷ, mặc dù là hạng nhất trong số phim văn nghệ Hoa Hạ 2044, nhưng so sánh với năm rồi, cũng không có xuất hiện phim văn nghệ nổi như cồn có phòng bán vé hơn năm tỷ tương đương với «Môn đồ», «Góc cầu thang».
Hứa đạo rất có tự tin đánh vào giải Kim Phượng, nhưng giải mà ông muốn đánh vào chính là giải đạo diễn xuất sắc nhất và giải phim nhựa xuất sắc nhất, không phải ảnh đế ảnh hậu.
Trong rất nhiều giải thưởng nhỏ hạng hai hạng ba, «Không tiếng động» đã sớm đạt được giải phim nhựa xuất sắc nhất, thậm chí Dung Hủ cũng từng lấy đề cử ảnh đế nhiều lần, nhưng mấy cái đó gộp lại, hàm lượng vàng đều so ra kém một cái cúp Kim Phượng.
Trong điện thoại, Hứa đạo cẩn thận nói vài hạng mục công việc chuẩn bị tham gia giải thưởng cho Dung Hủ, tiếp đó chờ khi Dung Hủ đi vào phim trường, liền được Jennifer chúc phúc.
Không bao lâu, hai người trang điểm xong, còn chưa chính thức quay phim, Clemens đi đến bên cạnh Dung Hủ, nói: “Chúc mừng cậu, Dung Hủ.”
Nghe vậy, thiếu niên nhếch khóe môi: “Cám ơn. Cle, không ngờ anh cũng biết chuyện này.”
Clemens nhướn mày, trong đôi mắt xanh lam trong suốt đều là kinh ngạc, vẻ mặt hắn đương nhiên mà nói rằng: “Tôi đương nhiên biết. Đêm qua nghe Ade nói, tổng phòng bán vé toàn cầu của các cậu đã vượt qua chín tỷ. Đáng tiếc không vượt qua mười tỷ, bằng không phòng bán vé này đặt ở toàn cầu, cũng tuyệt đối là trong top 5.”
Adelika Hult, chính là lão Hult tiên sinh, là cha Clemens.
Nghe xong lời này, ý cười bên môi Dung Hủ phút chốc dừng lại, cậu suy tư một khắc, bỗng nhiên hiểu rõ: “Anh nói phòng bán vé «Trang hoa la» ư?”
Clemens nghe vậy sửng sốt, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải cái này?”
Đến đây, Dung Hủ mới biết được tổng phòng bán vé toàn cầu của «Trang hoa la».
Chiếu phim một tháng, ngày hôm qua «Trang hoa la» chính thức xuống rạp. Lúc này có lẽ Lưu lão đang tiến hành tiệc khánh công, cũng không có gọi điện thoại cho Dung Hủ, nói cho cậu biết phòng bán vé cụ thể, nhưng bản thân lão Hult tiên sinh chính là tiền bối trong giới, trong giới giải trí có địa vị cực cao, có thể biết được phòng bán vé «Trang hoa la» qua con đường khác, lại nói với con trai nhà mình, để khích lệ hắn.
Trầm ngâm một lúc lâu, Dung Hủ cười nói: “Tôi nghĩ, Lưu lão hẳn là rất vừa lòng với phòng bán vé này.”
Clemens cong môi, nói thẳng: “Phòng bán vé này đã đủ cao rồi. Cậu phải biết, cho dù là Lưu lão tiên sinh, cũng không dám cam đoan phòng bán vé mỗi bộ phim của mình nhất định có thể vượt qua năm tỷ. Bất cứ bộ phim nào có phòng bán vé vượt qua năm tỷ, đều là phim hot, khẳng định có địa vị nhất định trên toàn cầu.”
Jennifer cười nói: “Nhưng nó vẫn không vượt qua mười tỷ. Bằng không trong câu lạc bộ phim Tần mười tỷ, lại thêm một bộ rồi.”
Clemens nhướn mày nói: “Tần Trình?”
Jennifer gật gật đầu: “Ừm, trong câu lạc bộ mười tỷ của hắn có sáu bộ phim.”
Rõ ràng là Clemens không quá cảm thấy hứng thú với Tần Trình, chỉ thuận miệng nói một câu “hình như tôi cũng quay được hai bộ phim mười tỷ“, tiếp liền xoay người đi làm chuyện khác.
Dung Hủ và Jennifer cầm kịch bản, bắt đầu đối diễn. Hôm nay hai người bọn họ có hơn mười cảnh, chuẩn bị trước một chút luôn không sai. Nhưng đối với hai người này mà nói, đóng phim đã sớm ăn sâu tận xương tủy, đối diễn nửa giờ, bọn họ liền buông kịch bản xuống. Bên kia, tổ bom mìn còn đang chuẩn bị đạo cụ, vẫn chưa có khởi động máy.
“Dung, kỳ thật tôi rất bội phục cậu. Bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu liền có phòng bán vé hơn mười tỷ, thành tích như vậy thực xuất sắc.”
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng khoan khoái, Dung Hủ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Jennifer đang cười nhìn mình, nghiêm túc nói: “Tôi ra mắt nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một bộ phim hơn mười tỷ. Trong nhóm Tần Phong Phong chúng ta, Ôn Tuyền có ba bộ điện ảnh mười tỷ, những người khác, chỉ có tôi và Hughes, James, có một bộ phim mười tỷ.”
Dung Hủ lắc lắc đầu: “Phòng bán vé «Tầng mây màu đen» cũng không thể hoàn toàn quy công cho tôi, Jennifer, không phải chị cũng có làm khách mời bộ phim điện ảnh này sao?”
Cô gái tuấn dật hiên ngang ấy cười nói: “Đừng khiêm nhường, Dung. Bất luận thế nào, vinh dự như vậy chính là thuộc về cậu.”
Dung Hủ cũng không tiếp tục trên đề tài này, cậu tò mò hỏi: “Đúng rồi, mới nãy chị vừa nói ‘crazy-qin’ là cái gì? Tôi không nghe hiểu.”
Jennifer nói: “Cậu nói cái này hả? A đúng, tiếng Trung không tốt lắm, tôi thấy Lâm và Ôn đều kêu như vậy, tôi liền đại khái dùng tiếng Anh phiên dịch ra một chút. ’Crazy-qin’ chính là Tần Phong Phong.” (Chữ “Tần” đọc là “qín”) Dừng một chút, Jennifer dùng tiếng Trung, cố gắng đoan chính phát âm, nghiêm nghiêm túc túc thì thầm: “Chính là Tần…”
“Từ từ Jennifer!!!”
“Tần Phong Phong.”
Dung Hủ: “…”
Tần Trình không biết từ chỗ nào nhảy ra, đứng ở ngay phía sau Jennifer: “…?”