Hai tháng trước khi Dung Hủ và Dương Trường Trưng gặp mặt ở Hoa Hạ Entertainment, nhạc sĩ cao cấp này chỉ nói, sẽ sáng tác ít nhất bảy ca khúc. Trên thực tế, một bản album của đa số ca sĩ đều có bình quân mười bài, bảy bài thật sự quá ít, gần đây La Chấn Đào vẫn luôn liên hệ người soạn nhạc nổi tiếng, hy vọng có thể sáng tác thêm hai ba ca khúc, đặt trong album của Dung Hủ.
Nhưng hôm nay, Dương Trường Trưng lại trực tiếp làm chín ca khúc.
Nghe nói như thế, La Chấn Đào vui sướng ngây ngất.
Danh tiếng của Dương Trường Trưng ở nơi đó, địa vị trong giới lại đặc biệt cao, rất nhiều nhạc sĩ trẻ tuổi một chút đều cự tuyệt lời mời của La Chấn Đào, bởi vì bọn họ cảm thấy tác phẩm của mình kém tác phẩm của đại sư, đặt trong cùng album là đang múa rìu qua mắt thợ.
Vì chuyện này, La Chấn Đào sầu vô cùng, rụng không ít tóc. Mà hiện tại nói cho hắn biết, Dương Trường Trưng tự mình giải quyết vấn đề này? La Chấn Đào kích động không thôi, nhanh chóng đón Dương Trường Trưng vào phòng làm việc của mình, pha trà rót nước.
Ánh nắng ấm áp xán lạn từ ngoài cửa sổ sát đất trút xuống, ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, đúng là đầu xuân chợt ấm nhưng còn lạnh, hệ thống sưởi trong phòng mở cực lớn, gió lạnh hoàn toàn không thể xâm nhập vào.
Trong phòng làm việc, Dương Trường Trưng ngồi ở trên sofa uống trà. Trà này là Bích Loa Xuân cao cấp mà La Chấn Đào mới tìm được từ núi Động Đình ở Tô Châu, là loại trà cực phẩm ngắt xuống trước tiết thanh minh, màu trà xanh biếc, hắn cũng không hiểu trà, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn nghe Dương Trường Trưng tán gẫu về trà.
Bên này, Dương Trường Trưng và La Chấn Đào nhẹ giọng trò chuyện, mà bên kia, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp ngồi ở trên sofa xa hơn một chút, cúi đầu nhìn mấy bản nhạc phổ.
Tốc độ Dung Hủ đọc nhạc phổ cũng không nhanh, cậu xem cực kỳ cẩn thận, ngón tay thon dài thong thả hoạt động trên khuông nhạc. Theo tầm mắt di chuyển, cậu nhẹ giọng ngâm nga, tận đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, cậu mới đóng bản nhạc phổ cuối cùng lại.
Dương Trường Trưng từ xa xa nhìn thấy Dung Hủ gấp nhạc phổ lại, cười mở miệng: “Thế nào, thích không?”
Đại sư một giây trước còn đang đàm luận tay nghề rang Bích Loa Xuân với La Chấn Đào, giây tiếp theo lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Hủ. La Chấn Đào hơi kinh hãi, lúc này mới phát hiện hóa ra lực chú ý của Dương Trường Trưng vẫn luôn đặt ở trên người Dung Hủ, mà không phải tán gẫu về trà với thường dân như hắn.
Trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng, La Chấn Đào không nói gì.
Dung Hủ nâng bước đến trước mặt Dương Trường Trưng, nghiêm nghiêm túc túc gật đầu: “Thầy Dương, chín bài hát này tôi đều đặc biệt thích, chúng rất tuyệt.”
Dương Trường Trưng cười ha ha, đứng dậy, vươn tay: “Cho nên, hợp tác vui vẻ?”
Khóe môi thiếu niên nhếch lên, hai tay cầm lấy tay nhạc sĩ cao cấp đó: “Hợp tác vui vẻ.”
Đến đây, Dung Hủ và Dương Trường Trưng mới xem như chính thức xác định quan hệ hợp tác.
Đối với pháp vụ ở phương diện bản quyền tác phẩm âm nhạc, Hoa Hạ Entertainment làm tương đối cẩn thận, nếu Dung Hủ và Dương Trường Trưng đều là minh tinh và người làm nhạc dưới trướng Hoa Hạ Entertainment, vậy hết thảy liền đi theo trình tự của công ty. La Chấn Đào nhanh chóng lấy ra bản hợp đồng chuẩn bị đã lâu, hai bên đơn giản xác minh một chút, ký tên.
Bản thân Dương Trường Trưng cũng là một người soạn lời nổi tiếng, chín bài hát này hoàn toàn là do mình hắn soạn nhạc viết lời, ba bài là tình ca, hai bài là nhạc cổ trang, ba bài nhạc tiếng Anh. Còn có một ca khúc chủ đề, là đặc biệt viết vì Dung Hủ.
Chín bài này mỗi bài có điểm đặc biệt riêng, mỗi bài đều vô cùng ưu tú, nhưng xuất chúng nhất chính là bài hát chủ đề cùng với một bài hát tiếng Anh.
Cả buổi chiều, Dung Hủ vẫn luôn thảo luận chuyện liên quan đến tác phẩm với Dương Trường Trưng.
Biểu diễn biểu diễn, không chỉ là hát, còn có diễn, phải suy diễn ra tình cảm ẩn chứa trong ca khúc. Tình cảm ấy ẩn sâu trong mỗi một âm điệu, thổ lộ trong mỗi một câu ca từ, khi văn chương và giai điệu cùng kết hợp, rất nhiều lời nói nhìn như bình thường, lại có sự thâm tình xúc động lòng người nhất.
Dung Hủ làm ca sĩ biểu diễn những ca khúc đó, tự nhiên phải thỉnh giáo bản nhân nhạc sĩ về thâm ý của ca khúc, để mình chân chính hiểu rõ nội hàm mà ca khúc muốn biểu đạt.
Khi họ thảo luận, La Chấn Đào ngay ở bên cạnh bưng trà dâng nước, hoàn toàn không cách nào chen vào. Nhưng mà hai cái người có thể gọi là đời ông cháu này, lại tán gẫu đến hưng trí tăng vọt, đến lúc gần đi, Dương Trường Trưng còn trực tiếp nói với Dung Hủ: “Nếu còn có vấn đề, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi lúc nào cũng rảnh. Đã rất nhiều năm tôi không làm người sản xuất âm nhạc, nhưng tôi muốn tự mình thu album cho chín ca khúc này, thế nào, tiểu Dung, có thể chứ?”
Một album toàn bộ do Dương Trường Trưng soạn nhạc, thậm chí còn do hắn tự mình giám sát, đây không phải là vấn đề có thể hay không thể? Cái này căn bản là bánh có nhân từ trên trời rớt xuống!
La Chấn Đào nhanh chóng nháy mắt với Dung Hủ, chỉ thấy thiếu niên bình tĩnh mỉm cười, nói: “Nếu ngài không thấy phiền toái, tôi vô cùng hoan nghênh.”
Thời gian một tháng kế tiếp, Dung Hủ đều bận rộn thu album.
Dương Trường Trưng yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, bản thân Dung Hủ cũng yêu cầu mình rất cao. Khi hai người kia hợp tác, bài hát tiếng Anh đầu tiên thu ước chừng bốn ngày, rốt cuộc mới cho ra một tác phẩm khiến hai bên đều vừa lòng.
Có bài hát đầu tiên làm thử nghiệm, những ca khúc kế tiếp liền thu thoải mái hơn nhiều.
Liên tiếp hai tuần lễ, Dung Hủ đi sớm về trễ. Buổi sáng bảy tám giờ liền ra cửa, đôi khi buổi tối mười hai giờ còn chưa có về nhà. Mà mỗi khi cậu trở về nhà, liền nhìn thấy người đàn ông nào đó ở trong nhà chờ đợi mình.
Hai người hiếm hoi gặp mặt, căn bản nói không được mấy câu, liền phải nhanh chóng nghỉ ngơi, bởi vì ngày hôm sau Dung Hủ còn phải đi thu album.
Chờ album tên là «Lời Dung» chế tác xong tám ca khúc, chỉ còn lại một bài cuối cùng, Dung Hủ lại càng thêm công việc lu bù.
Lễ trao giải Kim Phượng từng ngày tới gần, bất luận là đoàn phim «Tầng mây màu đen» hay là đoàn phim «Không tiếng động», đều đang tiến hành hoạt động tuyên truyền mở rộng giai đoạn cuối cùng. Thân là nam chính hai bộ phim này, Dung Hủ tất nhiên phải tới, nhưng thu âm «Lời Dung» lại không thể để qua một bên.
Vì thế, Dung Hủ không thể không bắt đầu chạy hai bên, mỗi ngày hành trình chật ních, thậm chí thường xuyên lúc về nhà, trời cũng đã sáng. Nhưng dù như thế, Dung Hủ cũng thường xuyên gặp được người đàn ông nào đó vẫn chưa ngủ.
Khi cậu mở cửa ra, tia nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng khách, cậu luôn nhìn thấy Tần Trình, ở trong phòng chờ cậu. Bất luận là sáng sớm năm giờ, hay là sáu giờ, thậm chí là bảy tám giờ, vừa mở cửa ra, hắn đều sẽ ở nơi đó, không biết là một đêm không ngủ, hay là đã dậy từ rất sớm.
Khi đó, một thứ ấm áp liền dần dần hòa tan trong lòng, hàng vạn hàng nghìn ngôn ngữ đến cuối cùng, chỉ hóa thành một câu: “Em về rồi.”
Có điều lúc ăn sáng, Dung Hủ bỗng nhiên nghiêm túc nghĩ: “Anh như vậy, có phải hơi giống cô vợ ở nhà chờ chồng về không?”
Tần Trình vừa mới uống một ngụm sữa đậu nành: “Khụ khụ khụ khụ…”
Dung Hủ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng khắc sâu của người đàn ông, trong đầu lại nghĩ tới hình tượng một người vợ dịu dàng hiền lành…
Dung Hủ: “…”
Ây, hình ảnh này quá hạn chế độ tuổi, vẫn thôi vậy.
Dung Hủ chỉ thuận miệng nói như thế, không nghĩ quá nhiều, nhưng cậu không biết, sau khi cậu nghỉ ngơi hơn ba bốn tiếng xong rời khỏi nhà, người đàn ông nào đó cả ngày “không có việc gì làm” đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt của thủ đô. Thật lâu sau, hắn lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn.
Một phút đồng hồ sau, Từ Tấn đang ở trong cao ốc Hoa Hạ Entertainment xử lý sự vụ đột nhiên nhận được một tin wechat, hắn vừa mở ra nhìn, khóe miệng co rút ——
[ Tần Trình:… gần đây có phải tôi hơi rảnh rồi hay không? ]
Quen biết người đàn ông đó lâu đến thế, Từ Tấn làm sao còn có thể ngây thơ như vậy? Lấy chỉ số thông minh của Từ Tấn hắn để bảo đảm, tin nhắn này ở mặt ngoài là đang nói Tần Trình thật rảnh, nhưng trên thực tế là đang nói, người đại diện là hắn thật rảnh!
Hắn rảnh sao?
Không rảnh mà!
«Trang hoa la» vừa mới xuống rạp được hai tháng, tiếp qua nửa tháng, hắn lại phải đi theo tên đàn ông kia đến New Zealand quay một bộ phim khác. Hơn nữa trong lúc đó, hắn còn phải cùng đối phương tham gia các loại hoạt động phát ngôn, hoạt động show thời trang, chụp hình tạp chí…
Tần Trình thì được nghỉ ngơi, có thể tùy tùy tiện tiện, thả lỏng thoải mái, còn hắn thì phải mỗi ngày đi chín về năm mà đến công ty, giúp người kia xử lý rất nhiều sự vụ.
Ngoài ra, một năm ba bộ phim điện ảnh lớn, cái này gọi là rảnh hả?
Đặt trong giới giải trí bất cứ một năm nào, đều có thể gọi là chiến sĩ thi đua!
Sau khi cẩn thận châm chước từ ngữ, Từ Tấn hồi âm: [ cậu rảnh à? Cậu chỗ nào rảnh, nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tháng sau đi quay phim. ]
Sau một lúc lâu, tin nhắn của Tần Trình hồi âm lại: [ anh an bài cho tôi thêm một chút thông cáo đi? ]
Từ Tấn: “…” An bài thông cáo cho hắn hả? Rõ ràng là ngấm ngầm bảo mình tự gia tăng lượng công việc cho mình mà!
Sau khi lục tung tìm ra vài thông cáo không tính là đặc biệt quan trọng, Từ Tấn gửi an bài kế hoạch qua. Lúc này, cuối cùng Tần Trình không có gửi tin nhắn tới nữa, người đại diện kim bài của Hoa Hạ Entertainment lại run rẩy khóe miệng, trực tiếp trốn việc về nhà.
“Cuối tuần lại bắt đầu chạy khắp toàn cầu, mình còn làm việc cái gì? Về nhà! Nghỉ ngơi!”
Tần Trình cẩn thận xem thông cáo Từ Tấn gửi tới, mới xem trong chốc lát, liền nhận được một tin nhắn. Hắn trầm tư một chốc, hồi âm: [ lúc chạng vạng có khả năng con không ở nhà, mẹ bảo cô ta trực tiếp lại đây đi, để đồ ở trong nhà. ]
Dì Tần lập tức đáp: [ Vậy được. Dung Dung còn chưa từng ăn bánh hoa đào bà ngoại con tự mình làm đâu, bảy giờ tối hôm nay mẹ lên máy bay rời thành phố B, không có thời gian đến chỗ con, bảo trợ lý để đồ xong liền đi, đến lúc đó con đừng quên cho Dung Dung ăn. Tháng sau mẹ có chút thời gian, lần này thật sự không rảnh, chờ đến lúc đó lại đến thành phố B thăm con và Dung Dung. ]
Tần Trình bình tĩnh trả lời: [ ừm, con sẽ nói cho em ấy biết. ]
Nhà ông ngoại Tần Trình là thư hương thế gia nổi tiếng Giang Nam, bà ngoại hắn vừa viết chữ đẹp, vừa vẽ tranh đẹp, còn có thể rửa tay làm cơm canh, thường xuyên làm một ít điểm tâm nhỏ ngọt ngào ngon miệng, cho nhóm con cháu mình ăn.
Cao nhã chân chính cũng không phải là quân tử xa nhà bếp ở mặt ngoài, thật ra mỹ thực cũng là một loại tu dưỡng và cảnh giới. Bà ngoại Tần Trình vô cùng yêu thích làm đồ ăn, càng thích ăn đồ ăn ngon, bà là thành viên vinh dự hiệp hội thi họa Hoa Hạ, cũng là nhà bình phẩm mỹ thực nổi tiếng Hoa Hạ.
Tuy nói hiện giờ Tần Trình không quá thích ăn đồ ngọt, nhưng mà người lớn ban thưởng không dám chối từ, tâm ý của người già tuyệt đối không thể từ chối.
Buổi chiều bốn giờ, Tần Trình lái xe rời khỏi nhà, chạy về phía Hoa Hạ Entertainment.
Hôm nay Dương Trường Trưng có chút việc, không thể tiếp tục công tác đến khuya khoắt nữa, cho nên Dung Hủ cũng hiếm được cơ hội có thể nghỉ ngơi tốt một chút.
Đợi ở bãi đỗ xe của Hoa Hạ Entertainment đại khái hai mươi phút, một thiếu niên đội mũ lưỡi trai và kính râm nhanh chóng từ thang máy đi ra, lập tức đi đến bên cạnh xe thể thao, kéo cửa xe ra, ngồi xuống.
“Tiến độ hôm nay thuận lợi hơn một chút, theo cái tốc độ này, ngày mai hẳn là có thể thu xong album.” Dung Hủ vừa tháo kính râm và mũ xuống, vừa nói: “Có điều hoạt động tuyên truyền «Tầng mây màu đen» và «Không tiếng động» còn đang tiến hành, vẫn có hơi bận. A đúng, Tần Trình, anh có biết hôm nay em nghe Dương tiên sinh nói gì không?”
Vô cùng thuận tay mà đặt mũ và kính râm trông hộc xe thể thao, Dung Hủ cười nhẹ nói: “Hắn nói cho em biết, kỳ thật năm đó Lăng Tiêu và Cố Minh Tu cãi nhau, còn kịch liệt hơn chúng ta diễn trong «Tầng mây màu đen» nữa.” Dừng một chút, thiếu niên quay đầu: “Em vốn cho rằng tính tình Lăng Tiêu tốt như vậy, sẽ không cãi nhau với người ta, không ngờ lại…”
Giọng nói đột nhiên dừng lại, Dung Hủ hơi ngẩn ra, một lát sau, hỏi: “… Em luôn cảm thấy ánh mắt của anh, có chút không thích hợp cho lắm.”
Môi gắt gao mím lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã của người đàn ông giống như ngưng tụ một lớp mực đen, hắn khẽ hạ mắt, nghiêm túc hỏi: “Em có cảm thấy, hôm nay anh có gì khác biệt hay không?”
Dung Hủ: “… Có sao?”
Tần Trình trịnh trọng gật đầu: “Có.”
Dung Hủ nhìn kỹ vài lần, thăm dò hỏi: “Anh đổi kiểu tóc hả?”
Người đàn ông lắc đầu.
Dung Hủ: “… Anh cảm thấy em có thể đoán được sao?”
Tần Trình nghiêm túc vươn tay, chỉ về phía cằm mình. Dung Hủ phút chốc sửng sốt, tỉ mỉ nhìn thật lâu, vẫn không thấy được một chút khác thường. Ngón tay Tần Trình lại giật giật, Dung Hủ bất đắc dĩ nhích người qua, khom lưng xuống, từ dưới lên trên mà nhìn lại, sau đó…
Dung Hủ: “…”
Chỉ thấy một nốt mụn màu đỏ nhỏ như hạt gạo đột ngột nổi dưới cằm người đàn ông, cái mụn ấy mọc vô cùng thức thời, từ góc độ bình thường căn bản nhìn không thấy, chỉ có cúi đầu nhìn từ phía dưới, mới có thể nhìn thấy nó.
Nhịn không được cười khẽ ra tiếng, Dung Hủ vừa mới chuẩn bị trêu chọc cái người đàn ông đã mọc lên mụn thanh xuân, mà còn để ý như vậy, nhưng mà ngay trong tích tắc cậu vừa mới nâng mắt, Tần Trình bỗng nhiên cúi đầu, mãnh liệt hôn thiếu niên.
Bàn tay đè sau gáy thiếu niên, gắt gao kéo cậu vào trong ngực mình. Dung Hủ nằm ở trong ngực Tần Trình, chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý đối phương hôn môi.
Loại cảm giác được ôm vào trong ngực người đàn ông, giữa mũi đều là hương vị của đối phương thế này, khiến Dung Hủ không kiềm lòng nổi mà hưm nhẹ một tiếng.
Chờ một nụ hôn chấm dứt, cậu cũng không ngồi dậy, mà là trực tiếp nằm ở trên đùi đối phương, nói: “Anh cố ý.”
Tần Trình hơi nhướn mi: “Anh có nói anh không phải cố ý sao?”
Xem mụn là giả, nhân cơ hội hôn một cái mới là thật.
Thân là diễn viên, Dung Hủ thường xuyên quay phim đến rạng sáng, giấc ngủ và ba bữa cơm cực kỳ không có quy luật. Năm nay cậu chỉ mới hai mươi tuổi, bản thân đang ở thời kỳ trưởng thành, tuy rằng không phải thể chất dễ mọc mụn, làn da cũng thật tốt, nhưng mà trong lúc quay phim, giờ sinh học điên đảo như vậy cũng làm cậu ngẫu nhiên nổi mụn. Nhưng như vậy cũng chỉ cần trang điểm, lại chiếu sáng thật tốt, trong máy quay, một hai cái mụn cũng không rõ ràng, không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng mà, sau khi hoạt động tuyên truyền «Trang hoa la» kết thúc, Tần Trình vẫn luôn nghỉ ngơi, vì sao hắn lại ngày đêm điên đảo?
Dung Hủ khẽ nhếch môi: “Về sau không cần thức đêm chờ em về, không tốt cho thân thể.” Dừng một chút, cậu lại cười nói: “Có điều ngày mai hẳn là thu album xong rồi, anh cũng không có cơ hội thức đêm chờ em nữa đâu.”
Trả lời Dung Hủ chính là người đàn ông lại cúi người xuống hôn.
Ai cũng không chú ý tới, ở bãi đỗ xe ngầm tầng hai của Hoa Hạ Entertainment, có một chiếc xe thể thao ngừng hồi lâu ở trong góc. Hơn năm giờ, chiếc xe đó mới lái ra khỏi bãi đỗ xe, đi về phía một nhà ăn cao cấp.
Mà ngay một giờ trước, dì Tần vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị, cầm theo một hộp đồ ăn tinh xảo thanh lịch, vào một căn hộ cao cấp. Bà nhập mật mã, mở cửa, quả nhiên, trong phòng cũng không có người.
Không nghĩ quá nhiều, vị quý phu nhân xinh đẹp hào phóng ấy đặt hộp thức ăn ở trên bàn cơm, xoay người liền tính rời đi. Nhưng ngay khi bà vừa mới đi đến phòng khách, lại nhìn thấy vài bộ quần áo tùy tùy tiện tiện vắt trên sofa, trên bàn trà còn bày hai cái tách sứ trắng, bên trong là cà phê uống một nửa.
Mày hơi hơi cau lại, dì Tần giận dữ nói: “Con nít cũng không biết thu dọn cho tốt nữa.”
Lời vừa nói ra, dì Tần buông túi xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bà cũng không có quét tước, chỉ đem một vài thứ vứt linh ta linh tinh phân loại cất kỹ, đặt đến chỗ chính xác.
Ôm quần áo của Dung Hủ và Tần Trình, đầu tiên là dì Tần đến phòng Tần Trình, treo số quần áo đó lên. Lúc đi ngang qua phòng rửa mặt, bà vô ý nhìn thoáng qua bên trong, bước chân lại đột nhiên dừng lại.
Nhìn trong chốc lát, dì Tần không chút để ý nâng bước rời đi, lại vào phòng Dung Hủ. Gấp xong mấy món quần áo, treo lên, bà cảm khái nói: “Phẩm vị của Dung Dung thật tốt, mấy bộ quần áo này, đều thật đẹp.”
Làm xong những việc đó, dì Tần liền xoay người rời đi, không có động tới bất cứ đồ đạc gì trong hai căn phòng này, cũng không có lật xem. Nhưng chẳng biết tại sao, khi bà đi đến cửa phòng rửa mặt của Dung Hủ, bà không tự chủ được mà quay đầu nhìn thoáng qua, chính là cái nhìn này, làm cho bà mãnh liệt dừng bước.
Một phút đồng hồ sau, dì Tần đi vào phòng rửa mặt, nhìn ly súc miệng trống rỗng, kinh ngạc phát ngốc. Hồi lâu sau, bà lại nhìn cái giá treo khăn trong phòng tắm, chỉ thấy trên đó ngay cả một cái khăn mặt cũng không có, chỉ có thanh kim loại trống rỗng, còn dường như phủ một lớp bụi mỏng manh.
Suy nghĩ một lát, bà vươn tay, mở vòi nước ra, dòng nước trong suốt lập tức ào ào chảy xuôi xuống.
Có nước.
Ngay sau đó, bà lập tức nâng bước đi vào phòng Tần Trình, trực tiếp vào phòng rửa mặt. Bà mở to hai mắt, nhìn hai cái bàn chải đánh răng trên bồn, lại quay đầu nhìn hai cái khăn mặt trên thanh kim loại.
Sau một hồi, dì Tần vươn tay cầm hai cái bàn chải đánh răng lên. Chỉ thấy trên bồn sứ màu trắng, có hai vết màu sắc khác biệt rõ ràng.
Đó là dấu vết đồ vật lưu lại khi để lâu, là hình dạng của bàn chải đánh răng, là hai cái bàn chải đánh răng trên tay bà…
Nhưng hôm nay, Dương Trường Trưng lại trực tiếp làm chín ca khúc.
Nghe nói như thế, La Chấn Đào vui sướng ngây ngất.
Danh tiếng của Dương Trường Trưng ở nơi đó, địa vị trong giới lại đặc biệt cao, rất nhiều nhạc sĩ trẻ tuổi một chút đều cự tuyệt lời mời của La Chấn Đào, bởi vì bọn họ cảm thấy tác phẩm của mình kém tác phẩm của đại sư, đặt trong cùng album là đang múa rìu qua mắt thợ.
Vì chuyện này, La Chấn Đào sầu vô cùng, rụng không ít tóc. Mà hiện tại nói cho hắn biết, Dương Trường Trưng tự mình giải quyết vấn đề này? La Chấn Đào kích động không thôi, nhanh chóng đón Dương Trường Trưng vào phòng làm việc của mình, pha trà rót nước.
Ánh nắng ấm áp xán lạn từ ngoài cửa sổ sát đất trút xuống, ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, đúng là đầu xuân chợt ấm nhưng còn lạnh, hệ thống sưởi trong phòng mở cực lớn, gió lạnh hoàn toàn không thể xâm nhập vào.
Trong phòng làm việc, Dương Trường Trưng ngồi ở trên sofa uống trà. Trà này là Bích Loa Xuân cao cấp mà La Chấn Đào mới tìm được từ núi Động Đình ở Tô Châu, là loại trà cực phẩm ngắt xuống trước tiết thanh minh, màu trà xanh biếc, hắn cũng không hiểu trà, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn nghe Dương Trường Trưng tán gẫu về trà.
Bên này, Dương Trường Trưng và La Chấn Đào nhẹ giọng trò chuyện, mà bên kia, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp ngồi ở trên sofa xa hơn một chút, cúi đầu nhìn mấy bản nhạc phổ.
Tốc độ Dung Hủ đọc nhạc phổ cũng không nhanh, cậu xem cực kỳ cẩn thận, ngón tay thon dài thong thả hoạt động trên khuông nhạc. Theo tầm mắt di chuyển, cậu nhẹ giọng ngâm nga, tận đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, cậu mới đóng bản nhạc phổ cuối cùng lại.
Dương Trường Trưng từ xa xa nhìn thấy Dung Hủ gấp nhạc phổ lại, cười mở miệng: “Thế nào, thích không?”
Đại sư một giây trước còn đang đàm luận tay nghề rang Bích Loa Xuân với La Chấn Đào, giây tiếp theo lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Hủ. La Chấn Đào hơi kinh hãi, lúc này mới phát hiện hóa ra lực chú ý của Dương Trường Trưng vẫn luôn đặt ở trên người Dung Hủ, mà không phải tán gẫu về trà với thường dân như hắn.
Trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng, La Chấn Đào không nói gì.
Dung Hủ nâng bước đến trước mặt Dương Trường Trưng, nghiêm nghiêm túc túc gật đầu: “Thầy Dương, chín bài hát này tôi đều đặc biệt thích, chúng rất tuyệt.”
Dương Trường Trưng cười ha ha, đứng dậy, vươn tay: “Cho nên, hợp tác vui vẻ?”
Khóe môi thiếu niên nhếch lên, hai tay cầm lấy tay nhạc sĩ cao cấp đó: “Hợp tác vui vẻ.”
Đến đây, Dung Hủ và Dương Trường Trưng mới xem như chính thức xác định quan hệ hợp tác.
Đối với pháp vụ ở phương diện bản quyền tác phẩm âm nhạc, Hoa Hạ Entertainment làm tương đối cẩn thận, nếu Dung Hủ và Dương Trường Trưng đều là minh tinh và người làm nhạc dưới trướng Hoa Hạ Entertainment, vậy hết thảy liền đi theo trình tự của công ty. La Chấn Đào nhanh chóng lấy ra bản hợp đồng chuẩn bị đã lâu, hai bên đơn giản xác minh một chút, ký tên.
Bản thân Dương Trường Trưng cũng là một người soạn lời nổi tiếng, chín bài hát này hoàn toàn là do mình hắn soạn nhạc viết lời, ba bài là tình ca, hai bài là nhạc cổ trang, ba bài nhạc tiếng Anh. Còn có một ca khúc chủ đề, là đặc biệt viết vì Dung Hủ.
Chín bài này mỗi bài có điểm đặc biệt riêng, mỗi bài đều vô cùng ưu tú, nhưng xuất chúng nhất chính là bài hát chủ đề cùng với một bài hát tiếng Anh.
Cả buổi chiều, Dung Hủ vẫn luôn thảo luận chuyện liên quan đến tác phẩm với Dương Trường Trưng.
Biểu diễn biểu diễn, không chỉ là hát, còn có diễn, phải suy diễn ra tình cảm ẩn chứa trong ca khúc. Tình cảm ấy ẩn sâu trong mỗi một âm điệu, thổ lộ trong mỗi một câu ca từ, khi văn chương và giai điệu cùng kết hợp, rất nhiều lời nói nhìn như bình thường, lại có sự thâm tình xúc động lòng người nhất.
Dung Hủ làm ca sĩ biểu diễn những ca khúc đó, tự nhiên phải thỉnh giáo bản nhân nhạc sĩ về thâm ý của ca khúc, để mình chân chính hiểu rõ nội hàm mà ca khúc muốn biểu đạt.
Khi họ thảo luận, La Chấn Đào ngay ở bên cạnh bưng trà dâng nước, hoàn toàn không cách nào chen vào. Nhưng mà hai cái người có thể gọi là đời ông cháu này, lại tán gẫu đến hưng trí tăng vọt, đến lúc gần đi, Dương Trường Trưng còn trực tiếp nói với Dung Hủ: “Nếu còn có vấn đề, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi lúc nào cũng rảnh. Đã rất nhiều năm tôi không làm người sản xuất âm nhạc, nhưng tôi muốn tự mình thu album cho chín ca khúc này, thế nào, tiểu Dung, có thể chứ?”
Một album toàn bộ do Dương Trường Trưng soạn nhạc, thậm chí còn do hắn tự mình giám sát, đây không phải là vấn đề có thể hay không thể? Cái này căn bản là bánh có nhân từ trên trời rớt xuống!
La Chấn Đào nhanh chóng nháy mắt với Dung Hủ, chỉ thấy thiếu niên bình tĩnh mỉm cười, nói: “Nếu ngài không thấy phiền toái, tôi vô cùng hoan nghênh.”
Thời gian một tháng kế tiếp, Dung Hủ đều bận rộn thu album.
Dương Trường Trưng yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, bản thân Dung Hủ cũng yêu cầu mình rất cao. Khi hai người kia hợp tác, bài hát tiếng Anh đầu tiên thu ước chừng bốn ngày, rốt cuộc mới cho ra một tác phẩm khiến hai bên đều vừa lòng.
Có bài hát đầu tiên làm thử nghiệm, những ca khúc kế tiếp liền thu thoải mái hơn nhiều.
Liên tiếp hai tuần lễ, Dung Hủ đi sớm về trễ. Buổi sáng bảy tám giờ liền ra cửa, đôi khi buổi tối mười hai giờ còn chưa có về nhà. Mà mỗi khi cậu trở về nhà, liền nhìn thấy người đàn ông nào đó ở trong nhà chờ đợi mình.
Hai người hiếm hoi gặp mặt, căn bản nói không được mấy câu, liền phải nhanh chóng nghỉ ngơi, bởi vì ngày hôm sau Dung Hủ còn phải đi thu album.
Chờ album tên là «Lời Dung» chế tác xong tám ca khúc, chỉ còn lại một bài cuối cùng, Dung Hủ lại càng thêm công việc lu bù.
Lễ trao giải Kim Phượng từng ngày tới gần, bất luận là đoàn phim «Tầng mây màu đen» hay là đoàn phim «Không tiếng động», đều đang tiến hành hoạt động tuyên truyền mở rộng giai đoạn cuối cùng. Thân là nam chính hai bộ phim này, Dung Hủ tất nhiên phải tới, nhưng thu âm «Lời Dung» lại không thể để qua một bên.
Vì thế, Dung Hủ không thể không bắt đầu chạy hai bên, mỗi ngày hành trình chật ních, thậm chí thường xuyên lúc về nhà, trời cũng đã sáng. Nhưng dù như thế, Dung Hủ cũng thường xuyên gặp được người đàn ông nào đó vẫn chưa ngủ.
Khi cậu mở cửa ra, tia nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng khách, cậu luôn nhìn thấy Tần Trình, ở trong phòng chờ cậu. Bất luận là sáng sớm năm giờ, hay là sáu giờ, thậm chí là bảy tám giờ, vừa mở cửa ra, hắn đều sẽ ở nơi đó, không biết là một đêm không ngủ, hay là đã dậy từ rất sớm.
Khi đó, một thứ ấm áp liền dần dần hòa tan trong lòng, hàng vạn hàng nghìn ngôn ngữ đến cuối cùng, chỉ hóa thành một câu: “Em về rồi.”
Có điều lúc ăn sáng, Dung Hủ bỗng nhiên nghiêm túc nghĩ: “Anh như vậy, có phải hơi giống cô vợ ở nhà chờ chồng về không?”
Tần Trình vừa mới uống một ngụm sữa đậu nành: “Khụ khụ khụ khụ…”
Dung Hủ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng khắc sâu của người đàn ông, trong đầu lại nghĩ tới hình tượng một người vợ dịu dàng hiền lành…
Dung Hủ: “…”
Ây, hình ảnh này quá hạn chế độ tuổi, vẫn thôi vậy.
Dung Hủ chỉ thuận miệng nói như thế, không nghĩ quá nhiều, nhưng cậu không biết, sau khi cậu nghỉ ngơi hơn ba bốn tiếng xong rời khỏi nhà, người đàn ông nào đó cả ngày “không có việc gì làm” đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt của thủ đô. Thật lâu sau, hắn lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn.
Một phút đồng hồ sau, Từ Tấn đang ở trong cao ốc Hoa Hạ Entertainment xử lý sự vụ đột nhiên nhận được một tin wechat, hắn vừa mở ra nhìn, khóe miệng co rút ——
[ Tần Trình:… gần đây có phải tôi hơi rảnh rồi hay không? ]
Quen biết người đàn ông đó lâu đến thế, Từ Tấn làm sao còn có thể ngây thơ như vậy? Lấy chỉ số thông minh của Từ Tấn hắn để bảo đảm, tin nhắn này ở mặt ngoài là đang nói Tần Trình thật rảnh, nhưng trên thực tế là đang nói, người đại diện là hắn thật rảnh!
Hắn rảnh sao?
Không rảnh mà!
«Trang hoa la» vừa mới xuống rạp được hai tháng, tiếp qua nửa tháng, hắn lại phải đi theo tên đàn ông kia đến New Zealand quay một bộ phim khác. Hơn nữa trong lúc đó, hắn còn phải cùng đối phương tham gia các loại hoạt động phát ngôn, hoạt động show thời trang, chụp hình tạp chí…
Tần Trình thì được nghỉ ngơi, có thể tùy tùy tiện tiện, thả lỏng thoải mái, còn hắn thì phải mỗi ngày đi chín về năm mà đến công ty, giúp người kia xử lý rất nhiều sự vụ.
Ngoài ra, một năm ba bộ phim điện ảnh lớn, cái này gọi là rảnh hả?
Đặt trong giới giải trí bất cứ một năm nào, đều có thể gọi là chiến sĩ thi đua!
Sau khi cẩn thận châm chước từ ngữ, Từ Tấn hồi âm: [ cậu rảnh à? Cậu chỗ nào rảnh, nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tháng sau đi quay phim. ]
Sau một lúc lâu, tin nhắn của Tần Trình hồi âm lại: [ anh an bài cho tôi thêm một chút thông cáo đi? ]
Từ Tấn: “…” An bài thông cáo cho hắn hả? Rõ ràng là ngấm ngầm bảo mình tự gia tăng lượng công việc cho mình mà!
Sau khi lục tung tìm ra vài thông cáo không tính là đặc biệt quan trọng, Từ Tấn gửi an bài kế hoạch qua. Lúc này, cuối cùng Tần Trình không có gửi tin nhắn tới nữa, người đại diện kim bài của Hoa Hạ Entertainment lại run rẩy khóe miệng, trực tiếp trốn việc về nhà.
“Cuối tuần lại bắt đầu chạy khắp toàn cầu, mình còn làm việc cái gì? Về nhà! Nghỉ ngơi!”
Tần Trình cẩn thận xem thông cáo Từ Tấn gửi tới, mới xem trong chốc lát, liền nhận được một tin nhắn. Hắn trầm tư một chốc, hồi âm: [ lúc chạng vạng có khả năng con không ở nhà, mẹ bảo cô ta trực tiếp lại đây đi, để đồ ở trong nhà. ]
Dì Tần lập tức đáp: [ Vậy được. Dung Dung còn chưa từng ăn bánh hoa đào bà ngoại con tự mình làm đâu, bảy giờ tối hôm nay mẹ lên máy bay rời thành phố B, không có thời gian đến chỗ con, bảo trợ lý để đồ xong liền đi, đến lúc đó con đừng quên cho Dung Dung ăn. Tháng sau mẹ có chút thời gian, lần này thật sự không rảnh, chờ đến lúc đó lại đến thành phố B thăm con và Dung Dung. ]
Tần Trình bình tĩnh trả lời: [ ừm, con sẽ nói cho em ấy biết. ]
Nhà ông ngoại Tần Trình là thư hương thế gia nổi tiếng Giang Nam, bà ngoại hắn vừa viết chữ đẹp, vừa vẽ tranh đẹp, còn có thể rửa tay làm cơm canh, thường xuyên làm một ít điểm tâm nhỏ ngọt ngào ngon miệng, cho nhóm con cháu mình ăn.
Cao nhã chân chính cũng không phải là quân tử xa nhà bếp ở mặt ngoài, thật ra mỹ thực cũng là một loại tu dưỡng và cảnh giới. Bà ngoại Tần Trình vô cùng yêu thích làm đồ ăn, càng thích ăn đồ ăn ngon, bà là thành viên vinh dự hiệp hội thi họa Hoa Hạ, cũng là nhà bình phẩm mỹ thực nổi tiếng Hoa Hạ.
Tuy nói hiện giờ Tần Trình không quá thích ăn đồ ngọt, nhưng mà người lớn ban thưởng không dám chối từ, tâm ý của người già tuyệt đối không thể từ chối.
Buổi chiều bốn giờ, Tần Trình lái xe rời khỏi nhà, chạy về phía Hoa Hạ Entertainment.
Hôm nay Dương Trường Trưng có chút việc, không thể tiếp tục công tác đến khuya khoắt nữa, cho nên Dung Hủ cũng hiếm được cơ hội có thể nghỉ ngơi tốt một chút.
Đợi ở bãi đỗ xe của Hoa Hạ Entertainment đại khái hai mươi phút, một thiếu niên đội mũ lưỡi trai và kính râm nhanh chóng từ thang máy đi ra, lập tức đi đến bên cạnh xe thể thao, kéo cửa xe ra, ngồi xuống.
“Tiến độ hôm nay thuận lợi hơn một chút, theo cái tốc độ này, ngày mai hẳn là có thể thu xong album.” Dung Hủ vừa tháo kính râm và mũ xuống, vừa nói: “Có điều hoạt động tuyên truyền «Tầng mây màu đen» và «Không tiếng động» còn đang tiến hành, vẫn có hơi bận. A đúng, Tần Trình, anh có biết hôm nay em nghe Dương tiên sinh nói gì không?”
Vô cùng thuận tay mà đặt mũ và kính râm trông hộc xe thể thao, Dung Hủ cười nhẹ nói: “Hắn nói cho em biết, kỳ thật năm đó Lăng Tiêu và Cố Minh Tu cãi nhau, còn kịch liệt hơn chúng ta diễn trong «Tầng mây màu đen» nữa.” Dừng một chút, thiếu niên quay đầu: “Em vốn cho rằng tính tình Lăng Tiêu tốt như vậy, sẽ không cãi nhau với người ta, không ngờ lại…”
Giọng nói đột nhiên dừng lại, Dung Hủ hơi ngẩn ra, một lát sau, hỏi: “… Em luôn cảm thấy ánh mắt của anh, có chút không thích hợp cho lắm.”
Môi gắt gao mím lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã của người đàn ông giống như ngưng tụ một lớp mực đen, hắn khẽ hạ mắt, nghiêm túc hỏi: “Em có cảm thấy, hôm nay anh có gì khác biệt hay không?”
Dung Hủ: “… Có sao?”
Tần Trình trịnh trọng gật đầu: “Có.”
Dung Hủ nhìn kỹ vài lần, thăm dò hỏi: “Anh đổi kiểu tóc hả?”
Người đàn ông lắc đầu.
Dung Hủ: “… Anh cảm thấy em có thể đoán được sao?”
Tần Trình nghiêm túc vươn tay, chỉ về phía cằm mình. Dung Hủ phút chốc sửng sốt, tỉ mỉ nhìn thật lâu, vẫn không thấy được một chút khác thường. Ngón tay Tần Trình lại giật giật, Dung Hủ bất đắc dĩ nhích người qua, khom lưng xuống, từ dưới lên trên mà nhìn lại, sau đó…
Dung Hủ: “…”
Chỉ thấy một nốt mụn màu đỏ nhỏ như hạt gạo đột ngột nổi dưới cằm người đàn ông, cái mụn ấy mọc vô cùng thức thời, từ góc độ bình thường căn bản nhìn không thấy, chỉ có cúi đầu nhìn từ phía dưới, mới có thể nhìn thấy nó.
Nhịn không được cười khẽ ra tiếng, Dung Hủ vừa mới chuẩn bị trêu chọc cái người đàn ông đã mọc lên mụn thanh xuân, mà còn để ý như vậy, nhưng mà ngay trong tích tắc cậu vừa mới nâng mắt, Tần Trình bỗng nhiên cúi đầu, mãnh liệt hôn thiếu niên.
Bàn tay đè sau gáy thiếu niên, gắt gao kéo cậu vào trong ngực mình. Dung Hủ nằm ở trong ngực Tần Trình, chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý đối phương hôn môi.
Loại cảm giác được ôm vào trong ngực người đàn ông, giữa mũi đều là hương vị của đối phương thế này, khiến Dung Hủ không kiềm lòng nổi mà hưm nhẹ một tiếng.
Chờ một nụ hôn chấm dứt, cậu cũng không ngồi dậy, mà là trực tiếp nằm ở trên đùi đối phương, nói: “Anh cố ý.”
Tần Trình hơi nhướn mi: “Anh có nói anh không phải cố ý sao?”
Xem mụn là giả, nhân cơ hội hôn một cái mới là thật.
Thân là diễn viên, Dung Hủ thường xuyên quay phim đến rạng sáng, giấc ngủ và ba bữa cơm cực kỳ không có quy luật. Năm nay cậu chỉ mới hai mươi tuổi, bản thân đang ở thời kỳ trưởng thành, tuy rằng không phải thể chất dễ mọc mụn, làn da cũng thật tốt, nhưng mà trong lúc quay phim, giờ sinh học điên đảo như vậy cũng làm cậu ngẫu nhiên nổi mụn. Nhưng như vậy cũng chỉ cần trang điểm, lại chiếu sáng thật tốt, trong máy quay, một hai cái mụn cũng không rõ ràng, không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng mà, sau khi hoạt động tuyên truyền «Trang hoa la» kết thúc, Tần Trình vẫn luôn nghỉ ngơi, vì sao hắn lại ngày đêm điên đảo?
Dung Hủ khẽ nhếch môi: “Về sau không cần thức đêm chờ em về, không tốt cho thân thể.” Dừng một chút, cậu lại cười nói: “Có điều ngày mai hẳn là thu album xong rồi, anh cũng không có cơ hội thức đêm chờ em nữa đâu.”
Trả lời Dung Hủ chính là người đàn ông lại cúi người xuống hôn.
Ai cũng không chú ý tới, ở bãi đỗ xe ngầm tầng hai của Hoa Hạ Entertainment, có một chiếc xe thể thao ngừng hồi lâu ở trong góc. Hơn năm giờ, chiếc xe đó mới lái ra khỏi bãi đỗ xe, đi về phía một nhà ăn cao cấp.
Mà ngay một giờ trước, dì Tần vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị, cầm theo một hộp đồ ăn tinh xảo thanh lịch, vào một căn hộ cao cấp. Bà nhập mật mã, mở cửa, quả nhiên, trong phòng cũng không có người.
Không nghĩ quá nhiều, vị quý phu nhân xinh đẹp hào phóng ấy đặt hộp thức ăn ở trên bàn cơm, xoay người liền tính rời đi. Nhưng ngay khi bà vừa mới đi đến phòng khách, lại nhìn thấy vài bộ quần áo tùy tùy tiện tiện vắt trên sofa, trên bàn trà còn bày hai cái tách sứ trắng, bên trong là cà phê uống một nửa.
Mày hơi hơi cau lại, dì Tần giận dữ nói: “Con nít cũng không biết thu dọn cho tốt nữa.”
Lời vừa nói ra, dì Tần buông túi xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bà cũng không có quét tước, chỉ đem một vài thứ vứt linh ta linh tinh phân loại cất kỹ, đặt đến chỗ chính xác.
Ôm quần áo của Dung Hủ và Tần Trình, đầu tiên là dì Tần đến phòng Tần Trình, treo số quần áo đó lên. Lúc đi ngang qua phòng rửa mặt, bà vô ý nhìn thoáng qua bên trong, bước chân lại đột nhiên dừng lại.
Nhìn trong chốc lát, dì Tần không chút để ý nâng bước rời đi, lại vào phòng Dung Hủ. Gấp xong mấy món quần áo, treo lên, bà cảm khái nói: “Phẩm vị của Dung Dung thật tốt, mấy bộ quần áo này, đều thật đẹp.”
Làm xong những việc đó, dì Tần liền xoay người rời đi, không có động tới bất cứ đồ đạc gì trong hai căn phòng này, cũng không có lật xem. Nhưng chẳng biết tại sao, khi bà đi đến cửa phòng rửa mặt của Dung Hủ, bà không tự chủ được mà quay đầu nhìn thoáng qua, chính là cái nhìn này, làm cho bà mãnh liệt dừng bước.
Một phút đồng hồ sau, dì Tần đi vào phòng rửa mặt, nhìn ly súc miệng trống rỗng, kinh ngạc phát ngốc. Hồi lâu sau, bà lại nhìn cái giá treo khăn trong phòng tắm, chỉ thấy trên đó ngay cả một cái khăn mặt cũng không có, chỉ có thanh kim loại trống rỗng, còn dường như phủ một lớp bụi mỏng manh.
Suy nghĩ một lát, bà vươn tay, mở vòi nước ra, dòng nước trong suốt lập tức ào ào chảy xuôi xuống.
Có nước.
Ngay sau đó, bà lập tức nâng bước đi vào phòng Tần Trình, trực tiếp vào phòng rửa mặt. Bà mở to hai mắt, nhìn hai cái bàn chải đánh răng trên bồn, lại quay đầu nhìn hai cái khăn mặt trên thanh kim loại.
Sau một hồi, dì Tần vươn tay cầm hai cái bàn chải đánh răng lên. Chỉ thấy trên bồn sứ màu trắng, có hai vết màu sắc khác biệt rõ ràng.
Đó là dấu vết đồ vật lưu lại khi để lâu, là hình dạng của bàn chải đánh răng, là hai cái bàn chải đánh răng trên tay bà…