Mưa rào tí tách tí tách rơi xuống đất, không trung một mảnh mờ mịt, mây đen rậm rạp bao phủ đại địa, không khí nặng nề áp lực. Màn mưa mông lung khiến mộ viên ngoại ô có vẻ có vài phần lạnh lẽo, hai chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa mộ viên.
Một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc ngăn nắp từ chiếc xe phía trước đi xuống, diện mạo người đàn ông trung niên coi như cứng cỏi, mặc một thân tây trang đen, sắc mặt âm trầm xuống xe, nhưng mà người đàn bà trung niên bên cạnh ông ta thì giống như có chút béo phì, miệng không ngừng oán giận, chờ xuống xe, còn kinh hô: “Bẩn thế, tiền đều dùng ở chỗ nào vậy, không thể tu sửa con đường này cho đàng hoàng à?!”
Má Vương vâng vâng dạ dạ gật đầu, thành thành thật thật bung ô cho phu nhân.
Ngay lúc này, một đôi chân thon dài từ chiếc xe phía sau bước xuống. Bàn tay trắng nõn như ngọc của thiếu niên nhẹ mở ô ra, một thân âu phục màu đen mộc mạc khiến cậu nhìn càng gầy, cậu cầm một cái ô, vòng qua bà thím còn đang oán giận của mình, đi theo sau chú hai vào mộ viên.
Hôm nay là ngày giỗ Dung lão gia tử.
Đối với nguyên chủ mà nói, cái chết của cha mẹ là một hồi ức bi thương thời thơ ấu, mà Dung lão gia tử rời đi thì triệt triệt để để trở thành đường ranh của cuộc đời. Nguyên chủ tuy rằng bởi vì cha mẹ chết sớm đã trở nên phản nghịch quái đản, nhưng có lão gia tử ở đó, còn không dám quá phản nghịch, tận đến khi lão gia tử qua đời, người cuối cùng thật lòng quan tâm cậu ta ở Dung gia cũng không còn, cậu ta mới biến thành bộ dạng lúc sau.
Cho nên hôm nay Dung Hủ nhất định phải tới. Hàng năm nguyên chủ đều lén đến một chuyến, không đi theo chú thím mình, nhưng mà trong trí nhớ Dung Hủ không có vị trí mộ địa của lão gia tử, chỉ có thể đi theo chú thím Dung gia đến.
Chờ sau khi đoàn người tiến vào mộ viên, Dung Hằng vẻ mặt âm trầm đi ở phía trước, Dung nhị phu nhân thì vẫn oán giận cái này, oán giận cái kia với má Vương. Rốt cuộc, ngay cả Dung Hằng cũng nghe không nổi nữa, quay đầu lại răn dạy bà ta vài câu, ai ngờ thím Dung gia lại đột nhiên trừng mắt nhìn: “Làm gì, lúc ba ông chết cũng không thấy ông đau lòng bao nhiêu, hiện tại dữ với tui cái gì?”
Sắc mặt Dung Hằng đổi đổi, không có phản bác.
Dung Hủ vẻ mặt bình tĩnh nghe bọn họ ồn, lại đi thêm một đoạn đường, rốt cuộc đến mộ lão gia tử.
Đoàn quản gia đem hoa tươi và đồ cúng lên, lúc tế bái thím Dung rốt cuộc cũng không tiện nói cái gì nữa, thành thành thật thật bái lão gia tử. Đến đây, trận tế bái đơn giản này liền kết thúc, thím Dung gia ồn ào muốn rời khỏi, Dung Hằng vốn đang muốn ở thêm trong chốc lát, lại không chịu nổi phu nhân của mình.
Trước mộ bia, chỉ còn lại một thiếu niên thanh nhã cao lớn, cầm một cái ô, đứng ở tại chỗ, ngưng mắt nhìn tấm ảnh chụp kia.
Thím Dung đi được chốc lát, quay đầu, âm dương quái khí nói rằng: “A, đại minh tinh còn đang nhìn hả? Hiện tại giả vờ cháu trai hiếu thảo cái gì, lúc trước ông già chết, không phải mày còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm không chịu trở về sao, hiện tại đau lòng cũng không còn kịp rồi, ông già cũng không nhìn thấy.” Dừng một chút, bà ta giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười khúc khích: “Cũng không đúng, đại minh tinh diễn xuất tốt như vậy, trái lại là mình hiểu lầm.”
Châm chọc như vậy Dung Hủ căn bản không có nghe vào trong lòng, cậu nhìn chăm chú vào Dung lão gia tử vẻ mặt nghiêm nghị trên ảnh chụp mộ bia, qua một lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà lau giọt mưa trên ảnh chụp.
Thím Dung phút chốc nở nụ cười: “Dung Hằng, nhìn cháu của ông kìa, diễn xuất thật không tồi nha.”
Dung Hằng cũng đổi vẻ mặt, lớn tiếng nói: “Dung Hủ, làm gì đó, còn không lại đây.”
Thiếu niên giống như không có nghe lời được bọn họ nói, cậu nhìn chăm chú vào mộ bia, thật lâu sau, nhắm mắt lại, hai tay chắp lại. Chờ chốc lát, cậu mới đứng dậy rời đi, lần này trực tiếp vòng qua Dung Hằng và thím Dung gia, lập tức đi về phía cửa mộ viên.
Sắc mặt Dung Hằng lập tức khó coi, trên gương mặt mập mạp của thím Dung gia cũng lộ ra một tia xấu hổ, bà ta la lớn: “Dung Hủ, mày chính là loại giáo dưỡng này hả, trưởng bối nói chuyện với mày, mày cũng không trả lời một câu?”
Thiếu niên tiếp tục đi về phía trước, căn bản không thèm nhìn hai người kia.
Thím Dung càng thêm giận dữ: “Làm gì làm gì, tố chất của Dung đại minh tinh thật sự là ngay cả một người đàn bà bình thường nho nhỏ như tôi cũng không sánh bằng. Dung Hằng ông thấy không, thằng cháu ông cánh cứng rồi, người ta là đại minh tinh, chỗ nào có thể nói chuyện với ông chứ.”
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi, thím Dung gia vẫn luôn oán giận trào phúng không ngừng. Chờ đi đến cửa mộ viên, thím Dung gia quái thanh quái khí cười lạnh nói: “Cũng đúng, không thể trách người ta, mẹ người ta nào có cơ hội dạy nó, Dung Hằng, ông cũng thông cảm thông cảm cho cháu ông chút, dù sao có mẹ sinh không có mẹ dạy, có thể không đi giết người phóng hỏa cũng đã không tồi rồi… A!”
Thím Dung kinh hãi trừng lớn mắt, không dám tin mà vươn tay lau mưa trên mặt một phen, cả giận nói: “Dung Hủ, mày làm gì!”
Dưới ô che màu đen, thiếu niên tinh xảo như tranh vẽ hạ mắt, thản nhiên nói: “Tôi có mẹ sinh không có mẹ dạy, bà nói tôi làm gì?”
Trên mặt thím Dung đều là nước mưa kèm theo bùn, Dung Hủ trực tiếp vẩy hết nước trên ô lên gương mặt trét đầy đồ trang điểm của bà ta. Số đồ trang điểm đó vốn đã che không nổi gương mặt tuổi già sắc suy của bà ta, hơn nữa bà ta nhiều năm sống an nhàn sung sướng, khuôn mặt mập ra giống như một cái bánh màn thầu, trét phấn lên lại càng giống một cái bánh màn thầu trắng.
Thím Dung tức giận đến hận không thể lập tức lại đây cắn chết thiếu niên, nhưng mà Dung Hằng lại giữ bà ta lại, ác liệt khiển trách Dung Hủ: “Dung Hủ! Sao mày có thể động thủ, bà ấy là thím mày, có phải cánh mày thật sự cứng, cái gì cũng dám làm hay không? Thế mà lại dám đánh thím mày, ngày mai có phải mày còn muốn đối phó chú mày hay không!”
Nghe vậy, Dung Hủ ngược lại có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Dung Hằng còn có thể kìm nén được.
“Chú hai à, tôi chỉ là bị trượt ô thôi, không ngờ thím đứng gần như vậy.” Thiếu niên cong khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười thuần lương, “Giọng thím hai nhỏ như vậy, tôi còn tưởng rằng bà ấy vẫn ở chỗ rất xa mắng tôi chứ, không ngờ lại đứng gần như vậy…” Nói xong, cậu còn vô tội chớp chớp đôi mắt, “Nếu thím hai không nói lời nào, chỉ sợ tôi còn chú ý một chút.”
Dung Hằng: “Mày!”
Dung thím: “Dung Hủ! Mày lăn lại đây cho tao!”
Nhìn thấy trong gương, mình bị bùn lầy làm ướt nhẹp vừa xấu vừa béo, thím Dung rốt cuộc bùng nổ, trực tiếp đẩy Dung Hằng ra đi về phía Dung Hủ. Bà ta vừa đi vừa nói “Hôm nay làm trường bối của mày, tao cho mày biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ”, sau đó vươn tay muốn nhéo lỗ tai thiếu niên.
Động tác này rất nhanh, nhanh đến độ người bình thường hẳn là phản ứng không kịp, nhưng Dung Hủ lại nhanh chóng lướt sang bên cạnh, khiến thím Dung chụp hụt, thiếu chút nữa liền té lăn trên đất.
Thím Dung còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng đi kéo Dung Hủ, nhưng thiếu niên nhanh nhẹn liên tục né tránh ba lượt.
Một nhẹ nhàng thoăn thoắt, một ục ịch cồng kềnh, má Vương cầm ô che ở bên cạnh vẫn luôn khuyên nhủ thím Dung, rất nhanh, hai nhà khác đến tế bái trong mộ viên liền chú ý đến tình huống nơi này, chỉ trỏ nơi này.
Dung Hằng thấy thế, trên mặt hiện lên một chút khó coi, lớn tiếng chửi mắng: “Hai người đang làm gì đó, còn không chê mất mặt xấu hổ sao!”
Quần chúng vây xem rốt cuộc thấy rõ mặt vài người này.
“Ý, đây không phải là Dung gia sao? Hôm nay hình như là ngày giỗ Dung lão gia tử, bọn họ đến tế bái, sao còn ồn ào ở mộ viên thế?”
“Tôi nhớ rõ Dung Hủ này, mấy ngày hôm trước có phải nha đầu nói, con bé rất thích Dung Hủ này hay không?”
“Sao con bé lại thích Dung Hủ, Dung Hủ này không phải là đứa du thủ du thực không học vấn không nghề nghiệp sao?”
“Bà không biết à, cậu Dung Hủ đó hình như đi làm minh tinh, nha đầu nhà bà rất thích cậu ta.”
“Nha đầu thích cậu ta à, vậy cậu ta khẳng định không tồi, Dung Hằng kia hình như luôn rất khắt khe với đứa cháu này, bà xem, phu nhân ông ta ở trước công chúng còn muốn đánh cháu kìa…”
Người có thể chôn ở mộ viên này, đều ít nhất là nhà giàu có, hiểu biết thấu triệt về những việc vặt hào môn của thành phố B.
Nghe mấy người đó nói thầm nghị luận, Dung Hằng chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, quả thực không có mặt mũi gặp người. Cố tình bà phu nhân mập của ông ta còn đang đuổi theo cháu mình, muốn đánh Dung Hủ, nhưng Dung Hủ vẫn luôn sắc mặt bình tĩnh mà né tránh, mỗi lần lại cố ý chỉ tránh ra một chút, khiến thím Dung cho là lần tiếp theo mình có thể bắt được cậu.
Cái loại thân thể béo phì đó nếu ngồi đàng hoàng tử tế giả làm quý phu nhân, coi như có thể nhìn được, nhưng hiện tại giống một thôn phụ sơn dã động thủ đánh người, liền cho ông ta cảm giác còn ghê tởm hơn cả thôn phụ.
Sắc mặt Dung Hằng âm trầm đến sắp chảy ra nước, ông ta nói với Đoàn quản gia ở một bên: “Còn không mau đi kéo phu nhân và Dung Hủ ra!”
Đoàn quản gia hạ mắt bung ô, nói: “Nhị phu nhân nói, muốn dạy dỗ tiểu thiếu gia đàng hoàng.”
Ngụ ý là, ông ta không can thiệp.
Ánh mắt Dung Hằng tức giận đến mức sắp lồi cả ra, cố tình Đoàn quản gia là lão làng ở Dung gia, ở Dung thị cũng có địa vị nhất định, tạm thời ông ta còn chưa động tới được. Vì thế khi nhìn thấy thím Dung lại đi kéo Dung Hủ, người vây xem bên cạnh đều trực tiếp lớn tiếng chỉ trích, Dung Hằng một phát bước xa chạy ra khỏi ô che, kéo người đàn bà kia trở về.
“Được rồi, đừng náo loạn, về nhà lại nói!”
Miệng thím Dung còn đang hùng hùng hổ hổ, tuy rằng e ngại mặt mũi chồng không động tới Dung Hủ nữa, nhưng mà tận đến khi đi ra khỏi mộ viên, vẫn luôn chỉ cây dâu mắng cây hòe. Chờ bà ta kéo cửa xe chuẩn bị lên xe, lại châm chọc khiêu khích: “Đại minh tinh người ta sao còn có thể cùng ngồi xe với chúng ta, Dung Hằng, ông cũng quá xem trọng Dung gia của ông rồi, người ta chính là đại minh tinh, không giống…”
“Bụp —— ”
Ô che màu đen mãnh liệt thu lại, trong không khí an tĩnh phát ra một tiếng vang chói tai.
Lời thím Dung đột nhiên bị cắt ngang, bà ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, chỉ thấy trong mưa phùn mông lung, thiếu niên tuấn mỹ thanh lãnh hơi cong khóe môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà ta, cười nhạt nói: “Thím, đại minh tinh tự nhiên là khác biệt, đại minh tinh… sẽ ăn sống nuốt tươi bà đó, biết không?”
Trong phút chốc, một luồng khí tràng cường đại áp bách phút chốc lan tràn ra.
Trong mưa phùn ảm đạm tí tách, cặp mắt kia âm lãnh thâm thúy, rõ ràng là đang cười, nhưng càng lạnh như băng. Cậu giống như ngồi ở trên vương tọa, dùng nụ cười châm chọc vô tình nhìn xuống người đàn bà đó, giọng điệu tựa như nói giỡn, nhưng câu “ăn sống nuốt tươi” kia lại từng chữ đánh vào trong lòng thím Dung.
Bỗng nhiên cả người rùng mình một cái, vẻ mặt thím Dung cứng đờ đứng tại chỗ, tận đến khi Dung Hủ vào xe, bà ta còn thật lâu chưa hoàn hồn. Bà ta ngồi lên xe, rất muốn mắng Dung Hủ thêm một câu, nhưng lúc này rõ ràng Dung Hủ đã không ở trước mặt, bà ta lại không dám nói tiếp nữa.
Mỗi khi bà ta muốn mở miệng mắng to, cặp mắt giấu diếm tàn nhẫn kia liền hiện lên trong đầu bà ta, khiến thân thể bà ta run lên, giống như bị cái gì đó ép tới không thể hô hấp, tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên.
Tế bái cứ như vậy kết thúc, Dung Hủ không có về đại trạch Dung gia, mà ở vùng ngoại thành liền cùng chú thím Dung gia mỗi người đi một ngả. Lúc rời đi, chú thím cậu căn bản không có xuống xe tiễn cậu, nhưng Dung Hủ không thèm để ý chút nào, cầm một cái ô, cứ như vậy cất bước rời đi.
La Chấn Đào lái xe tới đón Dung Hủ, nhìn thấy cậu lẻ loi một mình cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nghĩ thông suốt. Hắn cũng có chút oán giận: “Cậu nói cậu với chú thím cậu đến tế bái, anh đã cảm thấy không quá tốt. Tiểu Hủ, về sau anh đưa cậu tới đây là được, cậu và chú thím cậu quan hệ không tốt, về sau vẫn là ít tiếp xúc mới tốt.”
Dung Hủ cất kỹ ô, nghe vậy, cười nói: “Sang năm để anh La đưa em đến.” Dù sao cậu đã biết vị trí chính xác của mộ địa lão gia tử, sẽ không lộ ra dấu vết.
Chuyện xảy ra hôm nay Dung Hủ không có nói cho La Chấn Đào, có điều La Chấn Đào hẳn là cũng có thể đoán được, lấy quan hệ giữa Dung Hủ và nhà chú thím của cậu, khẳng định sẽ không phát sinh chuyện tốt gì, cũng không có khả năng hòa hòa khí khí.
Chuyện này cứ vậy cho qua, La Chấn Đào bắt đầu nói tình huống thu MV ngày hôm sau, Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà ánh mắt đã từ từ nhìn ra ngoài xe.
Mây đen che đậy hơn phân nửa không trung, đặt ở trong lòng mỗi người, trước mắt cậu phát lại mỗi một màn phát sinh hôm nay.
Thím Dung hấp tấp nóng nảy thô bạo và ngu xuẩn dễ nóng giận, Dung Hằng lạnh giọng lạnh ngữ và ra vẻ lạnh nhạt, Đoàn quản gia sống chết mặc bây, má Vương nhỏ dạ nhát gan… Còn có Dung Hằng khi nhìn về phía phu nhân mình, trong mắt chợt lóe qua chán ghét.
Nếu chán ghét như vậy, thế ông ta có thể sống cùng đối phương, mà còn giữ mình trong sạch như thế sao?
Dung Hủ ngửa ra sau tựa vào trên ghế, khóe môi hơi hơi nhếch lên, giống như phát hiện chuyện gì thú vị.
Vào lúc ban đêm, Dung Hủ gọi cú điện thoại, trấn định tự nhiên thương lượng giá tiền với người ở đầu kia điện thoại, định tốt thời gian và nội dung nhiệm vụ. Ngày hôm sau, Dung Hủ và La Chấn Đào cùng tới một studio nằm ở ngoại ô thành phố B, còn chưa vào cửa, đã thấy một nữ sĩ ăn diện thời thượng bước nhanh đi tới, một phát bắt được tay cậu, cao hứng liên tục nói rằng: “Dung Hủ? Dung Hủ! Chờ cậu thật lâu, mau tới!”
Hết chương 52
Tần Tranh Tranh: hôm nay sao ngay cả một cái tên cũng không cho bảo bảo lên sân khấu…
Phúc oa: cậu cảm thấy chương này cậu có thể xuất hiện ở nơi nào…
Một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc ngăn nắp từ chiếc xe phía trước đi xuống, diện mạo người đàn ông trung niên coi như cứng cỏi, mặc một thân tây trang đen, sắc mặt âm trầm xuống xe, nhưng mà người đàn bà trung niên bên cạnh ông ta thì giống như có chút béo phì, miệng không ngừng oán giận, chờ xuống xe, còn kinh hô: “Bẩn thế, tiền đều dùng ở chỗ nào vậy, không thể tu sửa con đường này cho đàng hoàng à?!”
Má Vương vâng vâng dạ dạ gật đầu, thành thành thật thật bung ô cho phu nhân.
Ngay lúc này, một đôi chân thon dài từ chiếc xe phía sau bước xuống. Bàn tay trắng nõn như ngọc của thiếu niên nhẹ mở ô ra, một thân âu phục màu đen mộc mạc khiến cậu nhìn càng gầy, cậu cầm một cái ô, vòng qua bà thím còn đang oán giận của mình, đi theo sau chú hai vào mộ viên.
Hôm nay là ngày giỗ Dung lão gia tử.
Đối với nguyên chủ mà nói, cái chết của cha mẹ là một hồi ức bi thương thời thơ ấu, mà Dung lão gia tử rời đi thì triệt triệt để để trở thành đường ranh của cuộc đời. Nguyên chủ tuy rằng bởi vì cha mẹ chết sớm đã trở nên phản nghịch quái đản, nhưng có lão gia tử ở đó, còn không dám quá phản nghịch, tận đến khi lão gia tử qua đời, người cuối cùng thật lòng quan tâm cậu ta ở Dung gia cũng không còn, cậu ta mới biến thành bộ dạng lúc sau.
Cho nên hôm nay Dung Hủ nhất định phải tới. Hàng năm nguyên chủ đều lén đến một chuyến, không đi theo chú thím mình, nhưng mà trong trí nhớ Dung Hủ không có vị trí mộ địa của lão gia tử, chỉ có thể đi theo chú thím Dung gia đến.
Chờ sau khi đoàn người tiến vào mộ viên, Dung Hằng vẻ mặt âm trầm đi ở phía trước, Dung nhị phu nhân thì vẫn oán giận cái này, oán giận cái kia với má Vương. Rốt cuộc, ngay cả Dung Hằng cũng nghe không nổi nữa, quay đầu lại răn dạy bà ta vài câu, ai ngờ thím Dung gia lại đột nhiên trừng mắt nhìn: “Làm gì, lúc ba ông chết cũng không thấy ông đau lòng bao nhiêu, hiện tại dữ với tui cái gì?”
Sắc mặt Dung Hằng đổi đổi, không có phản bác.
Dung Hủ vẻ mặt bình tĩnh nghe bọn họ ồn, lại đi thêm một đoạn đường, rốt cuộc đến mộ lão gia tử.
Đoàn quản gia đem hoa tươi và đồ cúng lên, lúc tế bái thím Dung rốt cuộc cũng không tiện nói cái gì nữa, thành thành thật thật bái lão gia tử. Đến đây, trận tế bái đơn giản này liền kết thúc, thím Dung gia ồn ào muốn rời khỏi, Dung Hằng vốn đang muốn ở thêm trong chốc lát, lại không chịu nổi phu nhân của mình.
Trước mộ bia, chỉ còn lại một thiếu niên thanh nhã cao lớn, cầm một cái ô, đứng ở tại chỗ, ngưng mắt nhìn tấm ảnh chụp kia.
Thím Dung đi được chốc lát, quay đầu, âm dương quái khí nói rằng: “A, đại minh tinh còn đang nhìn hả? Hiện tại giả vờ cháu trai hiếu thảo cái gì, lúc trước ông già chết, không phải mày còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm không chịu trở về sao, hiện tại đau lòng cũng không còn kịp rồi, ông già cũng không nhìn thấy.” Dừng một chút, bà ta giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười khúc khích: “Cũng không đúng, đại minh tinh diễn xuất tốt như vậy, trái lại là mình hiểu lầm.”
Châm chọc như vậy Dung Hủ căn bản không có nghe vào trong lòng, cậu nhìn chăm chú vào Dung lão gia tử vẻ mặt nghiêm nghị trên ảnh chụp mộ bia, qua một lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà lau giọt mưa trên ảnh chụp.
Thím Dung phút chốc nở nụ cười: “Dung Hằng, nhìn cháu của ông kìa, diễn xuất thật không tồi nha.”
Dung Hằng cũng đổi vẻ mặt, lớn tiếng nói: “Dung Hủ, làm gì đó, còn không lại đây.”
Thiếu niên giống như không có nghe lời được bọn họ nói, cậu nhìn chăm chú vào mộ bia, thật lâu sau, nhắm mắt lại, hai tay chắp lại. Chờ chốc lát, cậu mới đứng dậy rời đi, lần này trực tiếp vòng qua Dung Hằng và thím Dung gia, lập tức đi về phía cửa mộ viên.
Sắc mặt Dung Hằng lập tức khó coi, trên gương mặt mập mạp của thím Dung gia cũng lộ ra một tia xấu hổ, bà ta la lớn: “Dung Hủ, mày chính là loại giáo dưỡng này hả, trưởng bối nói chuyện với mày, mày cũng không trả lời một câu?”
Thiếu niên tiếp tục đi về phía trước, căn bản không thèm nhìn hai người kia.
Thím Dung càng thêm giận dữ: “Làm gì làm gì, tố chất của Dung đại minh tinh thật sự là ngay cả một người đàn bà bình thường nho nhỏ như tôi cũng không sánh bằng. Dung Hằng ông thấy không, thằng cháu ông cánh cứng rồi, người ta là đại minh tinh, chỗ nào có thể nói chuyện với ông chứ.”
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi, thím Dung gia vẫn luôn oán giận trào phúng không ngừng. Chờ đi đến cửa mộ viên, thím Dung gia quái thanh quái khí cười lạnh nói: “Cũng đúng, không thể trách người ta, mẹ người ta nào có cơ hội dạy nó, Dung Hằng, ông cũng thông cảm thông cảm cho cháu ông chút, dù sao có mẹ sinh không có mẹ dạy, có thể không đi giết người phóng hỏa cũng đã không tồi rồi… A!”
Thím Dung kinh hãi trừng lớn mắt, không dám tin mà vươn tay lau mưa trên mặt một phen, cả giận nói: “Dung Hủ, mày làm gì!”
Dưới ô che màu đen, thiếu niên tinh xảo như tranh vẽ hạ mắt, thản nhiên nói: “Tôi có mẹ sinh không có mẹ dạy, bà nói tôi làm gì?”
Trên mặt thím Dung đều là nước mưa kèm theo bùn, Dung Hủ trực tiếp vẩy hết nước trên ô lên gương mặt trét đầy đồ trang điểm của bà ta. Số đồ trang điểm đó vốn đã che không nổi gương mặt tuổi già sắc suy của bà ta, hơn nữa bà ta nhiều năm sống an nhàn sung sướng, khuôn mặt mập ra giống như một cái bánh màn thầu, trét phấn lên lại càng giống một cái bánh màn thầu trắng.
Thím Dung tức giận đến hận không thể lập tức lại đây cắn chết thiếu niên, nhưng mà Dung Hằng lại giữ bà ta lại, ác liệt khiển trách Dung Hủ: “Dung Hủ! Sao mày có thể động thủ, bà ấy là thím mày, có phải cánh mày thật sự cứng, cái gì cũng dám làm hay không? Thế mà lại dám đánh thím mày, ngày mai có phải mày còn muốn đối phó chú mày hay không!”
Nghe vậy, Dung Hủ ngược lại có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Dung Hằng còn có thể kìm nén được.
“Chú hai à, tôi chỉ là bị trượt ô thôi, không ngờ thím đứng gần như vậy.” Thiếu niên cong khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười thuần lương, “Giọng thím hai nhỏ như vậy, tôi còn tưởng rằng bà ấy vẫn ở chỗ rất xa mắng tôi chứ, không ngờ lại đứng gần như vậy…” Nói xong, cậu còn vô tội chớp chớp đôi mắt, “Nếu thím hai không nói lời nào, chỉ sợ tôi còn chú ý một chút.”
Dung Hằng: “Mày!”
Dung thím: “Dung Hủ! Mày lăn lại đây cho tao!”
Nhìn thấy trong gương, mình bị bùn lầy làm ướt nhẹp vừa xấu vừa béo, thím Dung rốt cuộc bùng nổ, trực tiếp đẩy Dung Hằng ra đi về phía Dung Hủ. Bà ta vừa đi vừa nói “Hôm nay làm trường bối của mày, tao cho mày biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ”, sau đó vươn tay muốn nhéo lỗ tai thiếu niên.
Động tác này rất nhanh, nhanh đến độ người bình thường hẳn là phản ứng không kịp, nhưng Dung Hủ lại nhanh chóng lướt sang bên cạnh, khiến thím Dung chụp hụt, thiếu chút nữa liền té lăn trên đất.
Thím Dung còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng đi kéo Dung Hủ, nhưng thiếu niên nhanh nhẹn liên tục né tránh ba lượt.
Một nhẹ nhàng thoăn thoắt, một ục ịch cồng kềnh, má Vương cầm ô che ở bên cạnh vẫn luôn khuyên nhủ thím Dung, rất nhanh, hai nhà khác đến tế bái trong mộ viên liền chú ý đến tình huống nơi này, chỉ trỏ nơi này.
Dung Hằng thấy thế, trên mặt hiện lên một chút khó coi, lớn tiếng chửi mắng: “Hai người đang làm gì đó, còn không chê mất mặt xấu hổ sao!”
Quần chúng vây xem rốt cuộc thấy rõ mặt vài người này.
“Ý, đây không phải là Dung gia sao? Hôm nay hình như là ngày giỗ Dung lão gia tử, bọn họ đến tế bái, sao còn ồn ào ở mộ viên thế?”
“Tôi nhớ rõ Dung Hủ này, mấy ngày hôm trước có phải nha đầu nói, con bé rất thích Dung Hủ này hay không?”
“Sao con bé lại thích Dung Hủ, Dung Hủ này không phải là đứa du thủ du thực không học vấn không nghề nghiệp sao?”
“Bà không biết à, cậu Dung Hủ đó hình như đi làm minh tinh, nha đầu nhà bà rất thích cậu ta.”
“Nha đầu thích cậu ta à, vậy cậu ta khẳng định không tồi, Dung Hằng kia hình như luôn rất khắt khe với đứa cháu này, bà xem, phu nhân ông ta ở trước công chúng còn muốn đánh cháu kìa…”
Người có thể chôn ở mộ viên này, đều ít nhất là nhà giàu có, hiểu biết thấu triệt về những việc vặt hào môn của thành phố B.
Nghe mấy người đó nói thầm nghị luận, Dung Hằng chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, quả thực không có mặt mũi gặp người. Cố tình bà phu nhân mập của ông ta còn đang đuổi theo cháu mình, muốn đánh Dung Hủ, nhưng Dung Hủ vẫn luôn sắc mặt bình tĩnh mà né tránh, mỗi lần lại cố ý chỉ tránh ra một chút, khiến thím Dung cho là lần tiếp theo mình có thể bắt được cậu.
Cái loại thân thể béo phì đó nếu ngồi đàng hoàng tử tế giả làm quý phu nhân, coi như có thể nhìn được, nhưng hiện tại giống một thôn phụ sơn dã động thủ đánh người, liền cho ông ta cảm giác còn ghê tởm hơn cả thôn phụ.
Sắc mặt Dung Hằng âm trầm đến sắp chảy ra nước, ông ta nói với Đoàn quản gia ở một bên: “Còn không mau đi kéo phu nhân và Dung Hủ ra!”
Đoàn quản gia hạ mắt bung ô, nói: “Nhị phu nhân nói, muốn dạy dỗ tiểu thiếu gia đàng hoàng.”
Ngụ ý là, ông ta không can thiệp.
Ánh mắt Dung Hằng tức giận đến mức sắp lồi cả ra, cố tình Đoàn quản gia là lão làng ở Dung gia, ở Dung thị cũng có địa vị nhất định, tạm thời ông ta còn chưa động tới được. Vì thế khi nhìn thấy thím Dung lại đi kéo Dung Hủ, người vây xem bên cạnh đều trực tiếp lớn tiếng chỉ trích, Dung Hằng một phát bước xa chạy ra khỏi ô che, kéo người đàn bà kia trở về.
“Được rồi, đừng náo loạn, về nhà lại nói!”
Miệng thím Dung còn đang hùng hùng hổ hổ, tuy rằng e ngại mặt mũi chồng không động tới Dung Hủ nữa, nhưng mà tận đến khi đi ra khỏi mộ viên, vẫn luôn chỉ cây dâu mắng cây hòe. Chờ bà ta kéo cửa xe chuẩn bị lên xe, lại châm chọc khiêu khích: “Đại minh tinh người ta sao còn có thể cùng ngồi xe với chúng ta, Dung Hằng, ông cũng quá xem trọng Dung gia của ông rồi, người ta chính là đại minh tinh, không giống…”
“Bụp —— ”
Ô che màu đen mãnh liệt thu lại, trong không khí an tĩnh phát ra một tiếng vang chói tai.
Lời thím Dung đột nhiên bị cắt ngang, bà ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, chỉ thấy trong mưa phùn mông lung, thiếu niên tuấn mỹ thanh lãnh hơi cong khóe môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà ta, cười nhạt nói: “Thím, đại minh tinh tự nhiên là khác biệt, đại minh tinh… sẽ ăn sống nuốt tươi bà đó, biết không?”
Trong phút chốc, một luồng khí tràng cường đại áp bách phút chốc lan tràn ra.
Trong mưa phùn ảm đạm tí tách, cặp mắt kia âm lãnh thâm thúy, rõ ràng là đang cười, nhưng càng lạnh như băng. Cậu giống như ngồi ở trên vương tọa, dùng nụ cười châm chọc vô tình nhìn xuống người đàn bà đó, giọng điệu tựa như nói giỡn, nhưng câu “ăn sống nuốt tươi” kia lại từng chữ đánh vào trong lòng thím Dung.
Bỗng nhiên cả người rùng mình một cái, vẻ mặt thím Dung cứng đờ đứng tại chỗ, tận đến khi Dung Hủ vào xe, bà ta còn thật lâu chưa hoàn hồn. Bà ta ngồi lên xe, rất muốn mắng Dung Hủ thêm một câu, nhưng lúc này rõ ràng Dung Hủ đã không ở trước mặt, bà ta lại không dám nói tiếp nữa.
Mỗi khi bà ta muốn mở miệng mắng to, cặp mắt giấu diếm tàn nhẫn kia liền hiện lên trong đầu bà ta, khiến thân thể bà ta run lên, giống như bị cái gì đó ép tới không thể hô hấp, tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên.
Tế bái cứ như vậy kết thúc, Dung Hủ không có về đại trạch Dung gia, mà ở vùng ngoại thành liền cùng chú thím Dung gia mỗi người đi một ngả. Lúc rời đi, chú thím cậu căn bản không có xuống xe tiễn cậu, nhưng Dung Hủ không thèm để ý chút nào, cầm một cái ô, cứ như vậy cất bước rời đi.
La Chấn Đào lái xe tới đón Dung Hủ, nhìn thấy cậu lẻ loi một mình cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nghĩ thông suốt. Hắn cũng có chút oán giận: “Cậu nói cậu với chú thím cậu đến tế bái, anh đã cảm thấy không quá tốt. Tiểu Hủ, về sau anh đưa cậu tới đây là được, cậu và chú thím cậu quan hệ không tốt, về sau vẫn là ít tiếp xúc mới tốt.”
Dung Hủ cất kỹ ô, nghe vậy, cười nói: “Sang năm để anh La đưa em đến.” Dù sao cậu đã biết vị trí chính xác của mộ địa lão gia tử, sẽ không lộ ra dấu vết.
Chuyện xảy ra hôm nay Dung Hủ không có nói cho La Chấn Đào, có điều La Chấn Đào hẳn là cũng có thể đoán được, lấy quan hệ giữa Dung Hủ và nhà chú thím của cậu, khẳng định sẽ không phát sinh chuyện tốt gì, cũng không có khả năng hòa hòa khí khí.
Chuyện này cứ vậy cho qua, La Chấn Đào bắt đầu nói tình huống thu MV ngày hôm sau, Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà ánh mắt đã từ từ nhìn ra ngoài xe.
Mây đen che đậy hơn phân nửa không trung, đặt ở trong lòng mỗi người, trước mắt cậu phát lại mỗi một màn phát sinh hôm nay.
Thím Dung hấp tấp nóng nảy thô bạo và ngu xuẩn dễ nóng giận, Dung Hằng lạnh giọng lạnh ngữ và ra vẻ lạnh nhạt, Đoàn quản gia sống chết mặc bây, má Vương nhỏ dạ nhát gan… Còn có Dung Hằng khi nhìn về phía phu nhân mình, trong mắt chợt lóe qua chán ghét.
Nếu chán ghét như vậy, thế ông ta có thể sống cùng đối phương, mà còn giữ mình trong sạch như thế sao?
Dung Hủ ngửa ra sau tựa vào trên ghế, khóe môi hơi hơi nhếch lên, giống như phát hiện chuyện gì thú vị.
Vào lúc ban đêm, Dung Hủ gọi cú điện thoại, trấn định tự nhiên thương lượng giá tiền với người ở đầu kia điện thoại, định tốt thời gian và nội dung nhiệm vụ. Ngày hôm sau, Dung Hủ và La Chấn Đào cùng tới một studio nằm ở ngoại ô thành phố B, còn chưa vào cửa, đã thấy một nữ sĩ ăn diện thời thượng bước nhanh đi tới, một phát bắt được tay cậu, cao hứng liên tục nói rằng: “Dung Hủ? Dung Hủ! Chờ cậu thật lâu, mau tới!”
Hết chương 52
Tần Tranh Tranh: hôm nay sao ngay cả một cái tên cũng không cho bảo bảo lên sân khấu…
Phúc oa: cậu cảm thấy chương này cậu có thể xuất hiện ở nơi nào…