*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành điện ảnh Tượng Sơn và Hoành Điếm cùng ở tỉnh Chiết, cách xa nhau bát quá chỉ hơn một trăm km. Giữa trưa cùng ngày, Dung Hủ liền trực tiếp nói chuyện này cho La Thiến, để cô trả vé máy bay chạng vạng về thành phố B.
Buổi chiều ba giờ, trợ lý của Tần Trình lái xe đến thành điện ảnh Tượng Sơn, đoàn người lại đi về phía Hoành Điếm.
Dung Hủ gọi điện thoại thông báo tin tức này cho La Chấn Đào, lại không ngờ mới vừa nói xong, La Chấn Đào liền cười nói: “Hồi trưa anh đã biết rồi. Từ Tấn cố ý gọi điện thoại cho anh trước, hỏi anh về hành trình của cậu. Tiểu Hủ, anh nghe Từ Tấn nói cảnh diễn của nhân vật này không phải là quá nhiều, nếu cậu quay thuận lợi, hẳn là một tuần có thể quay xong. Phim của Hứa đạo còn hai tuần nữa mới khởi động máy, tuy rằng anh cũng rất muốn cho cậu nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng mà bộ phim này… thật sự rất tốt.”
Vừa mới quay xong một bộ phim, liền ngựa không ngừng vó mà đến một đoàn phim điện ảnh khác thử vai, đối với bất luận một diễn viên nào mà nói, cũng có chút cố sức.
Đương nhiên, cũng có một ít diễn viên thích diễn trùng —— đồng thời quay nhiều phim, như thế thì bọn họ có thể có được càng nhiều tác phẩm, kiếm càng nhiều tiền, được càng nhiều ánh sáng. Nhưng loại hành vi đó luôn là trơ trẽn trong giới.
Bởi vì diễn viên diễn trùng, liền có nghĩa là đoàn phim phải phối hợp với thời gian của diễn viên để điều chỉnh quay phim, hết sức không tiện. Hơn nữa diễn trùng rất dễ dẫn đến trạng thái diễn viên xảy ra vấn đề, không thể nào tiến hành chuyển hoán nhân vật giữa hai bộ phim.
Dung Hủ tự nhiên sẽ không đi diễn trùng, nhưng nếu cậu quay «Trang hoa la», đúng là thật sự không có mấy ngày thời gian nghỉ ngơi. Nhưng mà chính như La Chấn Đào đã nói, bộ phim điện ảnh này là một cơ hội tốt, có thể hợp tác với đại đạo diễn quốc tế, có thể hợp tác với ảnh đế ảnh hậu, là kỳ ngộ hiếm có.
La Chấn Đào nói: “Là Tần tiên sinh đề cử cậu đi quay bộ phim này.”
Nam số ba đã sớm định ra của «Trang hoa la» là một người Mỹ gốc Hoa, ở nước Mỹ có danh khí không nhỏ, sở dĩ lựa chọn hắn ta, ngoại trừ hình tượng và diễn xuất phù hợp yêu cầu, Lưu lão chính là muốn mượn lực kêu gọi của hắn ta, càn quét thị trường nước Mỹ.
Ai cũng sẽ không ngại nhiều tiền, nếu tiểu thịt tươi này nổi tiếng tại nước Mỹ, vậy thì cứ để cho hắn ta đến diễn.
Đương nhiên, Lưu lão trăm triệu lần không ngờ rằng, tiểu thịt tươi quốc tịch Mỹ này hai ngày trước thế mà ở trong một chương trình của nước Mỹ, nói ra ngôn luận phản Hoa. Rõ ràng sinh ra ở Hoa Hạ, rõ ràng trong thân thể chảy dòng máu Hoa Hạ, nhưng loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này sau khi được tổ quốc đào tạo, nghĩa vô phản cố mà gia nhập quốc tịch nước hắn ta không nói, còn dám chửi bới tổ quốc mình.
“Cha mẹ hắn ta bây giờ còn ở Hoa Hạ kìa, tên khốn đó, hắn nói lời như vậy cũng không sợ bị sét đánh!” Lúc ấy Lưu lão ngay ở đoàn phim chửi ầm lên.
Từ Tấn nói với La Chấn Đào, lúc ấy Lưu lão tức giận đến độ trực tiếp gọi điện thoại cho vài bạn tốt trong giới, vài người đồng thời phong sát tiểu thịt tươi đó trong giới giải trí Hoa Hạ. Có điều ngôn luận phản Hoa của đối phương đã sớm truyền đến Hoa Hạ, hơn triệu dân mạng đều mắng hắn ta, bản thân hắn ta ngược lại không hề gì, còn mang vẻ mặt “tôi mới không cần kiếm tiền của mấy người”.
Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, lúc trước đoàn phim «Trang hoa la» cho đối phương một khoản phí hợp đồng không tồi, hiện tại đối phương bội ước đến đúng lý hợp tình, lành làm gáo vỡ làm muôi, cũng không biết có phải là bị cái gì kích thích hay không.
Có điều hắn ta bị kích thích gì, Dung Hủ tự nhiên không biết, Dung Hủ chỉ biết là, Lưu lão khẳng định bị kích thích lớn.
Vốn dĩ ngày hôm qua tiểu thịt tươi kia nên vào đoàn, hiện tại cảnh diễn của hắn ta đã chết, còn phải tuyển diễn viên lần nữa. Đoàn phim chế tác lớn giống vầy, cả đoàn phim tổng cộng có hơn một ngàn người, cứ trì hoãn một ngày, chính là một khoản tài chính. Lưu lão há lại không để ý tới tiền, ông không ngừng thúc giục người sản xuất nhanh chóng liên hệ diễn viên, ngày hôm qua đã casting ba người, đều không hài lòng, hôm nay còn phải tiếp tục casting.
Nhưng mà một diễn viên hợp tâm ý nào có dễ tìm như vậy, còn phải lập tức diễn được. Rất nhiều tiểu sinh điện ảnh hạng một điều kiện phù hợp đều bị trùng thời gian, bọn họ rất muốn quay phim của Lưu lão, nhưng Lưu lão kiên quyết không cho phép diễn viên diễn trùng lịch.
Vì thế, hôm nay khi Tần Trình nói ra tên Dung Hủ, ánh mắt Lưu lão sáng lên: “Cậu ta có thời gian hả?!”
Tần Trình thản nhiên gật đầu, dường như chỉ là thuận miệng nhắc tới, không vội vàng cỡ nào: “Ừm, ngày hôm qua vừa vặn đóng máy.”
Lưu lão nghe vậy liền do dự: “… Mới vừa đóng máy, có hơi gấp gáp đi?”
Người đàn ông tuấn mỹ không tỳ vết hạ mắt mỉm cười, hỏi ngược lại: “Lưu lão, ngài còn có thể tìm ra người tốt hơn cậu ấy sao?”
Lưu lão: “…”
Suy nghĩ trong chốc lát, Lưu lão đột nhiên cảm thấy, hình như mình bị đối phương hạ bệ. Ông cụ mặt nhăn mày nhíu nhìn Tần Trình một cái, nói: “Vừa rồi không phải là cậu cố ý bẫy tôi chứ? Tần Trình, chuyện cậu đi trao giải cho Dung Hủ tôi có nghe nói, cậu nhất định là cố ý đi trao giải cho cậu ta, các cậu có quan hệ tốt như vậy, rõ ràng là cậu cố ý đề cử cậu ta, đúng không?”
Lưu lão và Tần Trình quen biết nhiều năm, hai người xem như bạn vong niên, quan hệ rất tốt.
Theo lý thuyết sau khi người bình thường bị người ta vạch trần, không phải là thất kinh, thì cũng nên cảm thấy xấu hổ, ai ngờ Tần Trình chỉ nhẹ nhàng nhướn mày, khóe môi tỉnh bơ cong lên, cười nhạt hỏi: “Vậy ngài có muốn cháu đi mời cậu ấy không?”
Lưu lão: “…”
Từ Tấn ở một bên yên lặng nhìn: “…”
Cuối cùng, trên đời này cũng có người có thể cảm nhận được nỗi khổ của hắn rồi!
Giữa trưa nói chuyện điện thoại xong, Tần Trình liền gửi kịch bản «Trang hoa la» cho Dung Hủ. Kỳ thật rất lâu trước kia, Tần Trình đã lộ ra một ít nội dung phim cho Dung Hủ, đơn giản mà nói, đây là một câu chuyện loạn thế võ hiệp vào những năm cuối triều Minh.
Triều Minh những năm cuối, tứ hải chiến loạn, vương triều hơn hai trăm năm, vận số đã tận.
Tần Trình sắm vai Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Khổng Triều, sau khi tiến hành nhiệm vụ bí mật quay về triều đình, huynh đệ bên cạnh đều ly kỳ chết đi. Mỗi người đều chết vô cùng bình thường, có người chết do ngoài ý muốn, có người là chết do nhiệm vụ thất bại. Nhưng mà, trong vòng một năm, mười một người liên tiếp chết đi, khiến Khổng Triều cảm nhận được dị thường.
Tận đến một ngày Khổng Triều trở về nhà, một người huynh đệ trọng thương chạy trốn tới chỗ hắn, chết ở trong ngực hắn. Trước khi chết, người này còn gắt gao chỉ vào ngực Khổng Triều, nhưng mà đầu lưỡi hắn ta đã bị người cắt đi, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Khổng Triều, quả nhiên là chết không nhắm mắt.
Kế tiếp, để tìm ra chân tướng, Khổng Triều bắt đầu một loạt thăm dò, cuối cùng lại hãm sâu vào ván cờ.
Nhân vật Dung Hủ phải sắm vai chính là đương triều Thái tử Chu Mặc Lang, Khổng Triều suất lĩnh Cẩm Y vệ nguyện trung thành hoàng đế, nhưng mà hoàng đế tuổi tác đã cao, Thái tử giám quốc, nắm giữ quyền to. Khổng Triều còn chưa có tìm rõ ràng ngọn nguồn chân tướng, Chu Mặc Lang đã triệu kiến hắn, hỏi hắn về hành động kỳ dị gần đây, sau khi biết được Cẩm Y vệ luân phiên ly kỳ tử vong, y lệnh Khổng Triều đi thăm dò chân tướng.
Vì thế từ đó, Khổng Triều xâm nhập giang hồ, từ trong sương mù tìm kiếm chân tướng, không ngờ hết thảy lại chỉ về một phương hướng không thể tưởng tượng.
Bộ phim «Trang hoa la» này lấy từ hiện thực, nhưng cũng thoát ly hiện thực. Chẳng hạn như vị Thái tử Dung Hủ sắm vai, nguyên hình của y ở trong lịch sử được đánh giá cực cao, năng lực mạnh không nói, trọng điểm là dáng vẻ tương đối xinh đẹp.
Chỉ điểm này, đã khiến cho Lưu lão đau đầu không thôi: vừa muốn diễn xuất tốt, lại muốn cực kì xinh đẹp, trong ngắn hạn tìm được một người có tiềm lực từ chỗ nào?
Trên đường đến Hoành Điếm, Dung Hủ vẫn luôn nghiên cứu kịch bản. Đây là lần đầu tiêm cậu xem kịch bản, vốn dĩ cậu chỉ muốn lấy thân phận người ngoài cuộc mà lý trí phân tích kịch bản, nhưng nhìn nhìn, cậu lại bị nội dung hấp dẫn. Đến cuối cùng khi tất cả gút mắt đều vạch trần, hết thảy chân tướng đều rõ ràng, cậu cũng không thể không cảm khái ở trong lòng.
La Thiến nhìn thấy Dung Hủ chau mày, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hủ, kịch bản này rất tốt sao?”
Khi Dung Hủ xem kịch bản rất ít có biểu tình, dáng vẻ cậu hiện giờ, La Thiến vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nghe vậy, Dung Hủ khóa màn hình di động, cười ngẩng đầu hỏi: “Chị tiểu Thiến, chị cảm thấy phim của Tần Trình thế nào?”
Nghe được tên ông chủ nhà mình, tiểu trợ lý ngồi ở ghế lái lập tức vểnh tai, chỉ nghe La Thiến không chút do dự nói rằng: “Phim của Tần thần đều đặc biệt tốt! Đặc biệt đặc biệt hay! Tôi đặc biệt thích xem, mỗi một bộ đều phải xem ít nhất ba lần!”
Rõ ràng không phải là đang khen mình, nhưng Dung Hủ lại không khỏi nở nụ cười: “Ừm, cho nên chị nói xem, kịch bản này có tốt hay không?”
La Thiến lập tức mạnh mẽ gật đầu.
Năng lực chọn lựa kịch bản của Tần Trình, cho tới bây giờ Dung Hủ đều chưa từng nghi ngờ. Kỳ thật cậu cũng rất soi mói đối với kịch bản, nhưng mà bây giờ kịch bản cậu có thể nhận dù sao cũng ít hơn Tần Trình, lựa chọn cũng không có nhiều như vậy. Tựa như bộ phim «Trang hoa la» này, Dung Hủ cũng rất có hứng thú với nhân vật của Tần Trình, nhưng Lưu lão tuyệt đối không có khả năng để cậu đến sắm vai.
Có điều… nhân vật Chu Mặc Lang, kỳ thật cũng không kém hơn Khổng Triều.
Phi Ngư phục* của Cẩm Y vệ, dùng vân cẩm thượng phẩm nhất, do tú nương khéo tay Giang Nam dùng trang hoa la**, trang hoa sa và trang hoa quyên tạo ra, đeo thêm Tú Xuân đao. Khổng Triều là nhân vật chính danh xứng với thực, nhưng Chu Mặc Lang cũng là nhân vật trọng điểm xuyên qua từ đầu đến cuối.
*Phi Ngư phục, Tú Xuân đao:

**Trang hoa: là phương pháp thêu vải gấm phức tạp nhất ở Nam Kinh, có các loại như trang hoa đoạn, trang hoa sa, trang hoa quyên, trang hoa la…
Dung Hủ nhắm mắt lại, tinh tế suy tư nội dung bộ phim. Mười phút sau, cậu lại mở di động lên, lại xem kịch bản. Lần này khi xem kịch bản, cậu không có đưa vào quá nhiều tâm tình của mình, mà là hoàn toàn từ góc độ khách quan đến phân tích kịch bản.
Biên kịch ưu tú đối với mỗi một câu lời thoại, đều có dụng ý.
Trước đó Dung Hủ đã xem tất cả nội dung có cảnh diễn của Chu Mặc Lang một lần, tiếp đó đặc biệt lọc ra lời thoại của Chu Mặc Lang, nghiên cứu mấy lần. Trên xe xóc nảy, cậu chỉ có thể cầm di động, yên lặng nghiên cứu ở trong lòng.
Bởi vì kẹt xe, chờ khi chân chính đi vào thành điện ảnh Hoành Điếm, đã là buổi tối tám giờ.
Dung Hủ theo trợ lý của Tần Trình vào đoàn phim, dọc theo đường đi không nhìn thấy một ai rảnh rỗi, tất cả nhân viên công tác đều qua lại vội vàng. Có nhân viên công tác nhìn thấy Dung Hủ, kích động muốn đi lên xin kí tên, nhưng bọn họ chỉ nhanh chóng xin một chữ kí, lại lập tức vùi đầu vào công việc.
La Thiến nghi hoặc nói rằng: “Bọn họ thật bận.”
Dung Hủ không trả lời, cậu nghe được một tiếng kim loại va chạm bén nhọn, keng keng rung động, chấn cho không khí cũng run lên. Hình như là tiếng vang khi huyền thiết chạm vào nhau phát ra, toàn bộ đoàn phim hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh keng keng ấy không ngừng vang lên.
La Thiến cũng ngậm miệng không nói gì nữa đi lại gần, Dung Hủ vừa nâng mắt, liền gặp được người đàn ông đó ——
Mặt một thân Phi Ngư phục màu xanh, đai lưng màu đen bản rộng gắt gao bó quanh eo, trên chân mang một đôi giày nạm ngọc, mũi chân điểm một cái, thân hình tựa như phi yến, nhanh chóng xuyên qua, lướt qua người áo đen bịt mặt, một đao xuyên tim.
Khuôn mặt lạnh lùng khắc sâu của Tần Trình giống như điêu khắc, đôi mắt đen nhuộm ánh sáng lạnh lùng, hắn nhanh chóng xuyên qua giữa mười mấy thích khách che mặt, một đao chính là một mạng người, một đao chính là máu tươi phun ra. Nhưng hắn không hề dừng lại, lạnh lùng vô tình mà tàn sát mỗi một sinh mệnh, cuối cùng một gối rơi xuống đất, trên Tú Xuân đao tẩm đầy máu tươi, khi chống trên đất, sau lưng hắn đã là hơn mười thi thể.
Trên con đường trống trải không người, cửa hàng hai bên đã sớm đóng cửa, chỉ có ánh trăng thê lương chiếu rọi đất bằng, cũng chiếu rọi thế giới tràn ngập mùi máu tươi này. Máu tươi chói mắt từ những thi thể đó chảy xuôi xuống, theo khe hở giữa tảng đá, chậm rãi lan tràn ra, có vẻ khủng bố dữ tợn.
Nhìn cảnh này, La Thiến nhịn không được che miệng, Dung Hủ thì lại híp mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần Trình.
Chỉ thấy Tần Trình dùng thanh Tú Xuân đao nhỏ hẹp để mượn lực, chậm rãi đứng lên từ dưới đất. Bên môi hắn dần dần tràn ra một chút vết máu, khi hắn ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Dung Hủ, nhưng hắn lại không có một chút biến sắc, giống như căn bản không có nhìn thấy Dung Hủ, vẫn bình tĩnh đứng lên, từng bước một rời khỏi con ngõ nhỏ ấy.
Khí tràng lạnh lùng mạnh mẽ tức khắc tỏa ra, ép cho tất cả mọi người không thể nhúc nhích.
“Cắt!”
Sau khi giọng Lưu lão vang lên, toàn bộ đoàn phim rốt cuộc lại bắt đầu chuyển động.
Mà những diễn viên quần chúng sắm vai thi thể dưới đất cũng hùa nhau đứng lên, tổ đạo cụ đi lên giúp bọn họ cởi dây cáp. Tổ trưởng tổ đạo cụ cũng nhanh chóng tiến lên giúp Tần Trình cởi bỏ dây cáp trên người, cùng lúc đó, thợ trang điểm bước nhanh ra phía trước, cầm cọ muốn giúp Tần Trình bổ trang.
Ai ngờ Tần Trình nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Bạn của tôi đến.”
Thợ trang điểm kia sửng sốt, theo bản năng mà tránh ra, để Tần Trình nâng bước đi ra ngoài phim trường.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số nhân viên đoàn phim, Tần Trình đi từng bước một ra khỏi phim trường, xuyên qua bảy tám cái camera, đi tới trước mặt Dung Hủ. Hắn hơi hơi cúi đầu, bên môi còn có máu giả, trên người cũng mặc Phi Ngư phục màu xanh sẫm lạnh lẽo túc sát. Tóc giả dài buộc lên cao cao, ghim ở sau đầu, khi hắn cúi đầu, sợi tóc liền theo hai má rũ xuống, càng tuấn mỹ phi phàm.
Tần Trình nghiêm nghiêm túc túc ngưng mắt nhìn thiếu niên ở trước mặt, Dung Hủ cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong mắt phượng sâu thẳm của người đàn ông lắng đọng màu sắc nhìn không thấu, hắn khẽ nở nụ cười, môi mấp máy, dường như có chuyện muốn nói, nhưng dừng một lát, trong ánh mắt của hơn mười nhân viên công tác, hắn chỉ mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm Dung Hủ một chút, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Em đến rồi.”
Không thể nói nhiều hơn, chỉ có thể nói ba chữ kia.
Bị người đàn ông ôm vào trong lòng, giữa mũi Dung Hủ chỉ ngửi được mùi đạo cụ huyết tương, nhưng cậu lại nhịn không được mà cong khóe môi. Thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu: “Đã lâu không gặp.”
Thật giống như bạn tốt bình thường nhất gặp lại, tuy nói cái ôm này có một chút kỳ quái, nhưng các nhân viên cũng không có nghĩ quá nhiều.
Lưu lão rất nhanh chú ý tới tình huống bên này, vừa thấy được Dung Hủ, ông đột nhiên hai mắt sáng lên, đi nhanh tới: “Dung Hủ sao? Trước đó từng nghe lão Hứa khen cậu, nghe nói ngày hôm qua cậu mới vừa đóng máy, hiện tại có tinh lực thử vai không? Vừa vặn tổ trang điểm có thời gian, có thể trực tiếp giúp cậu làm tạo hình.”
Lưu lão mới vừa mở miệng, liền hủy đường của người ta luôn, Dung Hủ nghe mà dở khóc dở cười.
Dù sao Lưu lão cũng đã đến, Dung Hủ tự nhiên không tiện ôm Tần Trình nữa, chỉ đành buông tay ra, cười nói: “Là đạo diễn Hứa Sanh sao?”
Lưu lão cười ha ha: “Không sai, nghe nói bộ phim sau cậu hợp tác với lão Hứa, giữa trưa tôi gọi điện thoại cho ông ta.”
Những lời này nói rất nhẹ nhàng, nhưng cũng là ám chỉ, kỳ thật Lưu lão đã sớm thăm dò Dung Hủ. Ông cũng chưa từng xem tác phẩm của Dung Hủ, «Tranh giành» và «Mai phục» ông đều chưa xem, «Tầng mây màu đen» ông vốn dĩ muốn đi xem, chỉ là vừa vặn có việc, trong lúc chiếu phim không xem, sau đó thì quá bận rộn việc chuẩn bị giai đoạn trước của «Trang hoa la», càng không có thời gian xem.
Hai ngày này Lưu lão đã casting bảy tám tiểu sinh điện ảnh, nếu không phải hình tượng không thích hợp, thì chính là diễn xuất không qua cửa.
Tuy nói Tần Trình đề cử Dung Hủ, nhưng Lưu lão cũng không có khả năng qua loa đáp ứng, biết Dung Hủ diễn xuất không tồi, vào được mắt Hứa Sanh, hắn lúc này mới yên lòng lại. Như vậy đỡ cho đến lúc đó Dung Hủ tới thử vai, nếu diễn xuất quá kém cỏi, thì chính là lãng phí thời gian của mọi người.
Dung Hủ đang định đồng ý, lại nghe Tần Trình nhẹ nhàng hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Hứa đạo nói như thế nào?”
Lưu lão hồi đáp: “Lão Hứa nói, Dung Hủ là một nhân tài không tồi, ổng xem «Tầng mây màu đen» xong, quyết định hợp tác với cậu.” Dừng một chút, Lưu lão lại cười nói: “Lúc Tần Trình đề cử cậu cho tôi, tôi đã cảm thấy rất tốt, thế nào, Dung Hủ, hiện tại có thể đi đổi tạo hình không?”
Tần Trình gật đầu: “Hứa đạo nói không sai, rất có ánh mắt, bộ «Đình viện thật sâu» năm trước cũng rất tốt.”
Nghe xong lời này, Lưu lão lại xoay đầu qua tán gẫu với Tần Trình về bộ phim «Đình viện thật sâu» đạt được đề cử giải Kim Phượng của Hứa Sanh, trong lúc nhất thời lại quên đốc thúc Dung Hủ đi trang điểm. Ông cứ mải trò chuyện với Tần Trình, Tần Trình thường thường gật gật đầu, ông cụ tán gẫu đến hứng khởi, lại tán gẫu về một bộ phim năm trước của mình.
Nương cơ hội này, Dung Hủ rốt cuộc được nghỉ xả hơi.
Giữa trưa hôm nay cậu mới vừa rời giường, liền nhận được điện thoại của Tần Trình, thu dọn xong hành lý, liền đến thành điện ảnh Hoành Điếm. Mệt mỏi dọc theo đường đi tự nhiên không cần nhiều lời, nếu thật sự bảo cậu một khắc cũng không ngừng mà lại đi trang điểm, chỉ sợ quả thật không thể lấy trạng thái tốt nhất thử vai.
Lưu lão nói xong một câu, cầm lấy ly uống một ngụm nước, Tần Trình liền quay đầu nói với trợ lý của mình: “Dẫn cậu ấy đến chỗ tôi nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu trợ lý nhanh chóng gật đầu, lúc này Lưu lão mới nhớ ra: “A chờ một lát, không phải nói đi trang điểm sao?”
Tần Trình cười nhạt cong môi, nói: “Năm trước ở Berlin, cháu và Gavrilov gặp mặt, ông ấy nói với cháu năm nay tính toán quay một bộ…”
Lực chú ý của Lưu lão lại bị kéo đi, chờ đến khi hai người trò chuyện nửa giờ, lúc này Lưu lão mới bừng tỉnh đại ngộ. Ông nhanh chóng bảo Dung Hủ đi trang điểm chuẩn bị thử vai, Tần Trình chau mày, vừa muốn mở miệng, Dung Hủ lại cười lắc lắc đầu với hắn, vì thế hắn cũng chỉ có thể đồng ý.
Lúc trang điểm, Dung Hủ nhận được tin nhắn của người đàn ông nào đó.
[ Tần Trình: sớm biết hôm nay kẹt xe thành như vậy, hẳn là ngày mai lại đi đón em. ]
Kẹt xe là một chuyện cực kỳ mệt người, nếu bốn năm giờ Dung Hủ đến Hoành Điếm, vậy cũng chưa chắc mệt bao nhiêu, trực tiếp trang điểm thử vai tự nhiên không thành vấn đề. Nhưng hiện tại tám giờ hơn cậu mới đến, đã sớm một thân mỏi mệt, bên Lưu lão vì muốn sớm bấm máy, lại thúc giục ngay.
[ Dung Hủ: sớm một chút cũng tốt, hôm nay liền định ra, nếu không được, em còn có thể ngồi máy bay ngày mai trở về. ]
Sau một lúc lâu, tin nhắn của Tần Trình gửi lại: [… em không ở đây thêm vài ngày sao? ]
Ở thêm vài ngày? Vậy cũng là ở với người kia thêm vài ngày đi?
Trực tiếp nhìn thấu dụng ý của đối phương, Dung Hủ nghiêm khắc hỏi ngược lại: [ anh cứ như vậy mà cảm thấy, em sẽ thử vai thất bại ư? ]
Tần Trình nhìn thấy cái tin nhắn này: “…”
Hừm, rớt bẫy rồi.
Kế tiếp Tần Trình đi quay phim, Dung Hủ liền để điện thoại di động xuống, yên tâm trang điểm. Trang phục diễn của Chu Mặc Lang là một bộ mãng bào vô cùng rườm rà hoa mỹ, ba thợ trang điểm liên thủ, mới chỉnh lý xong bộ quần áo đeo vàng nạm ngọc này. Tiếp đó thợ trang điểm thật cẩn thận giúp Dung Hủ mang tóc giả, tài tình kéo mái tóc đen dài kia vòng ra sau đầu.
Có lẽ là mấy ngày nay trang điểm cho minh tinh thử vai nhiều, các thợ trang điểm rõ ràng là hết sức thuần thục, vài phát liền xử lý hoàn tất tạo hình cho Dung Hủ. Chờ đến khi trang điểm xong, một thợ trang điểm lớn tuổi trong đó đột nhiên nghĩ đến: “A đúng, nốt ruồi son kia điểm ở chỗ nào? Ngày hôm qua đạo diễn nói giữa trán không tốt lắm, đổi chỗ nào?”
Một thợ trang điểm khác nghĩ nghĩ: “Vương đạo nói là đuôi mắt thích hợp, nếu không thì ngay ở đó đi?”
“Được, tôi thử xem… ý? Đuôi mắt Dung Dung vốn đã có một dấu vết nhạt màu rồi mà!” Giống như ý thức được mình nói sai, thợ trang điểm kia đột nhiên đỏ mặt, nghiêm túc nói: “Tôi… tôi điểm ở đây.”
Khi nói chuyện, thợ trang điểm kia liền cầm bút chu sa, nhẹ nhàng điểm một nốt màu đỏ sậm ở đuôi mắt Dung Hủ.
Rốt cuộc hết thảy cũng xong, thợ trang điểm bại lộ thuộc tính fangirl của mình thẹn thùng đi sang một bên, không dám đối diện với Dung Hủ nữa. Nhưng mà sau khi Dung Hủ đứng lên, đưa điện thoại di động cho La Thiến, cũng không có lập tức rời khỏi phòng trang điểm, mà là cười nhìn về phía họ, chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Dung Hủ, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Tất cả thợ trang điểm đồng loạt sửng sốt.
Ngay sau đó, bốn người lập tức bu lại, trăm miệng một lời nói rằng: “Dung Dung! Có thể kí tên cho tôi không! Tôi đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích cậu!!!”
Dung Hủ: “…”
Thế mà lại… nhiều người như vậy à.
Sau khi ký tên xong cho mỗi một người, Dung Hủ mới đi ra khỏi phòng trang điểm. Mà bên ngoài, Tần Trình đã sớm kết thúc cảnh diễn hôm nay, vẫn còn hóa trang, đang nói gì đó với Lưu lão. Khi nghe thấy có người không cẩn thận hô lên “Dung Dung”, bọn họ đồng thời xoay đầu lại, trong phút chốc, ánh mắt Tần Trình tức khắc ngây ngẩn, Lưu lão cũng mở to hai mắt, trợn mắt há mồm mà nhìn.
Sự xinh đẹp của Chu Mặc Lang, biên kịch dùng một đống từ xinh đẹp phiền phức chỉ để hình dung, đến cuối cùng còn tăng thêm một câu “ngôn ngữ không cách nào biểu đạt”. Mà sự xinh đẹp của Dung Hủ, thì vào một khắc cậu đi ra khỏi phòng trang điểm, tựa như sự tồn tại sáng nhất trên đời này, hấp dẫn ánh mắt vạn vật thế gian.
Mắt phượng thon dài, dung nhan diễm lệ, thân như mỹ ngọc, phượng chương long biểu.
Nốt ruồi son nơi đuôi mắt, sáng quắc thiêu đốt như liệt hỏa, Dung Hủ nâng mắt lên, cười khẽ nhìn về phía Tần Trình, người sau liền không kìm lòng nổi mà nhấp môi, trong cổ họng dần dần khô khốc. Tầm mắt của bọn họ xuyên qua năm sáu mét, giao nhau trên không trung.
Tần Trình hơi hé môi, vừa muốn mở miệng, còn chưa nói gì, lại nghe Lưu lão cười to nói: “Tốt! Cảnh hôm nay cũng quay xong rồi, nhanh chóng thử vai đi, thật sự là quá tốt!”
Thành điện ảnh Tượng Sơn và Hoành Điếm cùng ở tỉnh Chiết, cách xa nhau bát quá chỉ hơn một trăm km. Giữa trưa cùng ngày, Dung Hủ liền trực tiếp nói chuyện này cho La Thiến, để cô trả vé máy bay chạng vạng về thành phố B.
Buổi chiều ba giờ, trợ lý của Tần Trình lái xe đến thành điện ảnh Tượng Sơn, đoàn người lại đi về phía Hoành Điếm.
Dung Hủ gọi điện thoại thông báo tin tức này cho La Chấn Đào, lại không ngờ mới vừa nói xong, La Chấn Đào liền cười nói: “Hồi trưa anh đã biết rồi. Từ Tấn cố ý gọi điện thoại cho anh trước, hỏi anh về hành trình của cậu. Tiểu Hủ, anh nghe Từ Tấn nói cảnh diễn của nhân vật này không phải là quá nhiều, nếu cậu quay thuận lợi, hẳn là một tuần có thể quay xong. Phim của Hứa đạo còn hai tuần nữa mới khởi động máy, tuy rằng anh cũng rất muốn cho cậu nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng mà bộ phim này… thật sự rất tốt.”
Vừa mới quay xong một bộ phim, liền ngựa không ngừng vó mà đến một đoàn phim điện ảnh khác thử vai, đối với bất luận một diễn viên nào mà nói, cũng có chút cố sức.
Đương nhiên, cũng có một ít diễn viên thích diễn trùng —— đồng thời quay nhiều phim, như thế thì bọn họ có thể có được càng nhiều tác phẩm, kiếm càng nhiều tiền, được càng nhiều ánh sáng. Nhưng loại hành vi đó luôn là trơ trẽn trong giới.
Bởi vì diễn viên diễn trùng, liền có nghĩa là đoàn phim phải phối hợp với thời gian của diễn viên để điều chỉnh quay phim, hết sức không tiện. Hơn nữa diễn trùng rất dễ dẫn đến trạng thái diễn viên xảy ra vấn đề, không thể nào tiến hành chuyển hoán nhân vật giữa hai bộ phim.
Dung Hủ tự nhiên sẽ không đi diễn trùng, nhưng nếu cậu quay «Trang hoa la», đúng là thật sự không có mấy ngày thời gian nghỉ ngơi. Nhưng mà chính như La Chấn Đào đã nói, bộ phim điện ảnh này là một cơ hội tốt, có thể hợp tác với đại đạo diễn quốc tế, có thể hợp tác với ảnh đế ảnh hậu, là kỳ ngộ hiếm có.
La Chấn Đào nói: “Là Tần tiên sinh đề cử cậu đi quay bộ phim này.”
Nam số ba đã sớm định ra của «Trang hoa la» là một người Mỹ gốc Hoa, ở nước Mỹ có danh khí không nhỏ, sở dĩ lựa chọn hắn ta, ngoại trừ hình tượng và diễn xuất phù hợp yêu cầu, Lưu lão chính là muốn mượn lực kêu gọi của hắn ta, càn quét thị trường nước Mỹ.
Ai cũng sẽ không ngại nhiều tiền, nếu tiểu thịt tươi này nổi tiếng tại nước Mỹ, vậy thì cứ để cho hắn ta đến diễn.
Đương nhiên, Lưu lão trăm triệu lần không ngờ rằng, tiểu thịt tươi quốc tịch Mỹ này hai ngày trước thế mà ở trong một chương trình của nước Mỹ, nói ra ngôn luận phản Hoa. Rõ ràng sinh ra ở Hoa Hạ, rõ ràng trong thân thể chảy dòng máu Hoa Hạ, nhưng loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này sau khi được tổ quốc đào tạo, nghĩa vô phản cố mà gia nhập quốc tịch nước hắn ta không nói, còn dám chửi bới tổ quốc mình.
“Cha mẹ hắn ta bây giờ còn ở Hoa Hạ kìa, tên khốn đó, hắn nói lời như vậy cũng không sợ bị sét đánh!” Lúc ấy Lưu lão ngay ở đoàn phim chửi ầm lên.
Từ Tấn nói với La Chấn Đào, lúc ấy Lưu lão tức giận đến độ trực tiếp gọi điện thoại cho vài bạn tốt trong giới, vài người đồng thời phong sát tiểu thịt tươi đó trong giới giải trí Hoa Hạ. Có điều ngôn luận phản Hoa của đối phương đã sớm truyền đến Hoa Hạ, hơn triệu dân mạng đều mắng hắn ta, bản thân hắn ta ngược lại không hề gì, còn mang vẻ mặt “tôi mới không cần kiếm tiền của mấy người”.
Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, lúc trước đoàn phim «Trang hoa la» cho đối phương một khoản phí hợp đồng không tồi, hiện tại đối phương bội ước đến đúng lý hợp tình, lành làm gáo vỡ làm muôi, cũng không biết có phải là bị cái gì kích thích hay không.
Có điều hắn ta bị kích thích gì, Dung Hủ tự nhiên không biết, Dung Hủ chỉ biết là, Lưu lão khẳng định bị kích thích lớn.
Vốn dĩ ngày hôm qua tiểu thịt tươi kia nên vào đoàn, hiện tại cảnh diễn của hắn ta đã chết, còn phải tuyển diễn viên lần nữa. Đoàn phim chế tác lớn giống vầy, cả đoàn phim tổng cộng có hơn một ngàn người, cứ trì hoãn một ngày, chính là một khoản tài chính. Lưu lão há lại không để ý tới tiền, ông không ngừng thúc giục người sản xuất nhanh chóng liên hệ diễn viên, ngày hôm qua đã casting ba người, đều không hài lòng, hôm nay còn phải tiếp tục casting.
Nhưng mà một diễn viên hợp tâm ý nào có dễ tìm như vậy, còn phải lập tức diễn được. Rất nhiều tiểu sinh điện ảnh hạng một điều kiện phù hợp đều bị trùng thời gian, bọn họ rất muốn quay phim của Lưu lão, nhưng Lưu lão kiên quyết không cho phép diễn viên diễn trùng lịch.
Vì thế, hôm nay khi Tần Trình nói ra tên Dung Hủ, ánh mắt Lưu lão sáng lên: “Cậu ta có thời gian hả?!”
Tần Trình thản nhiên gật đầu, dường như chỉ là thuận miệng nhắc tới, không vội vàng cỡ nào: “Ừm, ngày hôm qua vừa vặn đóng máy.”
Lưu lão nghe vậy liền do dự: “… Mới vừa đóng máy, có hơi gấp gáp đi?”
Người đàn ông tuấn mỹ không tỳ vết hạ mắt mỉm cười, hỏi ngược lại: “Lưu lão, ngài còn có thể tìm ra người tốt hơn cậu ấy sao?”
Lưu lão: “…”
Suy nghĩ trong chốc lát, Lưu lão đột nhiên cảm thấy, hình như mình bị đối phương hạ bệ. Ông cụ mặt nhăn mày nhíu nhìn Tần Trình một cái, nói: “Vừa rồi không phải là cậu cố ý bẫy tôi chứ? Tần Trình, chuyện cậu đi trao giải cho Dung Hủ tôi có nghe nói, cậu nhất định là cố ý đi trao giải cho cậu ta, các cậu có quan hệ tốt như vậy, rõ ràng là cậu cố ý đề cử cậu ta, đúng không?”
Lưu lão và Tần Trình quen biết nhiều năm, hai người xem như bạn vong niên, quan hệ rất tốt.
Theo lý thuyết sau khi người bình thường bị người ta vạch trần, không phải là thất kinh, thì cũng nên cảm thấy xấu hổ, ai ngờ Tần Trình chỉ nhẹ nhàng nhướn mày, khóe môi tỉnh bơ cong lên, cười nhạt hỏi: “Vậy ngài có muốn cháu đi mời cậu ấy không?”
Lưu lão: “…”
Từ Tấn ở một bên yên lặng nhìn: “…”
Cuối cùng, trên đời này cũng có người có thể cảm nhận được nỗi khổ của hắn rồi!
Giữa trưa nói chuyện điện thoại xong, Tần Trình liền gửi kịch bản «Trang hoa la» cho Dung Hủ. Kỳ thật rất lâu trước kia, Tần Trình đã lộ ra một ít nội dung phim cho Dung Hủ, đơn giản mà nói, đây là một câu chuyện loạn thế võ hiệp vào những năm cuối triều Minh.
Triều Minh những năm cuối, tứ hải chiến loạn, vương triều hơn hai trăm năm, vận số đã tận.
Tần Trình sắm vai Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Khổng Triều, sau khi tiến hành nhiệm vụ bí mật quay về triều đình, huynh đệ bên cạnh đều ly kỳ chết đi. Mỗi người đều chết vô cùng bình thường, có người chết do ngoài ý muốn, có người là chết do nhiệm vụ thất bại. Nhưng mà, trong vòng một năm, mười một người liên tiếp chết đi, khiến Khổng Triều cảm nhận được dị thường.
Tận đến một ngày Khổng Triều trở về nhà, một người huynh đệ trọng thương chạy trốn tới chỗ hắn, chết ở trong ngực hắn. Trước khi chết, người này còn gắt gao chỉ vào ngực Khổng Triều, nhưng mà đầu lưỡi hắn ta đã bị người cắt đi, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Khổng Triều, quả nhiên là chết không nhắm mắt.
Kế tiếp, để tìm ra chân tướng, Khổng Triều bắt đầu một loạt thăm dò, cuối cùng lại hãm sâu vào ván cờ.
Nhân vật Dung Hủ phải sắm vai chính là đương triều Thái tử Chu Mặc Lang, Khổng Triều suất lĩnh Cẩm Y vệ nguyện trung thành hoàng đế, nhưng mà hoàng đế tuổi tác đã cao, Thái tử giám quốc, nắm giữ quyền to. Khổng Triều còn chưa có tìm rõ ràng ngọn nguồn chân tướng, Chu Mặc Lang đã triệu kiến hắn, hỏi hắn về hành động kỳ dị gần đây, sau khi biết được Cẩm Y vệ luân phiên ly kỳ tử vong, y lệnh Khổng Triều đi thăm dò chân tướng.
Vì thế từ đó, Khổng Triều xâm nhập giang hồ, từ trong sương mù tìm kiếm chân tướng, không ngờ hết thảy lại chỉ về một phương hướng không thể tưởng tượng.
Bộ phim «Trang hoa la» này lấy từ hiện thực, nhưng cũng thoát ly hiện thực. Chẳng hạn như vị Thái tử Dung Hủ sắm vai, nguyên hình của y ở trong lịch sử được đánh giá cực cao, năng lực mạnh không nói, trọng điểm là dáng vẻ tương đối xinh đẹp.
Chỉ điểm này, đã khiến cho Lưu lão đau đầu không thôi: vừa muốn diễn xuất tốt, lại muốn cực kì xinh đẹp, trong ngắn hạn tìm được một người có tiềm lực từ chỗ nào?
Trên đường đến Hoành Điếm, Dung Hủ vẫn luôn nghiên cứu kịch bản. Đây là lần đầu tiêm cậu xem kịch bản, vốn dĩ cậu chỉ muốn lấy thân phận người ngoài cuộc mà lý trí phân tích kịch bản, nhưng nhìn nhìn, cậu lại bị nội dung hấp dẫn. Đến cuối cùng khi tất cả gút mắt đều vạch trần, hết thảy chân tướng đều rõ ràng, cậu cũng không thể không cảm khái ở trong lòng.
La Thiến nhìn thấy Dung Hủ chau mày, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hủ, kịch bản này rất tốt sao?”
Khi Dung Hủ xem kịch bản rất ít có biểu tình, dáng vẻ cậu hiện giờ, La Thiến vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nghe vậy, Dung Hủ khóa màn hình di động, cười ngẩng đầu hỏi: “Chị tiểu Thiến, chị cảm thấy phim của Tần Trình thế nào?”
Nghe được tên ông chủ nhà mình, tiểu trợ lý ngồi ở ghế lái lập tức vểnh tai, chỉ nghe La Thiến không chút do dự nói rằng: “Phim của Tần thần đều đặc biệt tốt! Đặc biệt đặc biệt hay! Tôi đặc biệt thích xem, mỗi một bộ đều phải xem ít nhất ba lần!”
Rõ ràng không phải là đang khen mình, nhưng Dung Hủ lại không khỏi nở nụ cười: “Ừm, cho nên chị nói xem, kịch bản này có tốt hay không?”
La Thiến lập tức mạnh mẽ gật đầu.
Năng lực chọn lựa kịch bản của Tần Trình, cho tới bây giờ Dung Hủ đều chưa từng nghi ngờ. Kỳ thật cậu cũng rất soi mói đối với kịch bản, nhưng mà bây giờ kịch bản cậu có thể nhận dù sao cũng ít hơn Tần Trình, lựa chọn cũng không có nhiều như vậy. Tựa như bộ phim «Trang hoa la» này, Dung Hủ cũng rất có hứng thú với nhân vật của Tần Trình, nhưng Lưu lão tuyệt đối không có khả năng để cậu đến sắm vai.
Có điều… nhân vật Chu Mặc Lang, kỳ thật cũng không kém hơn Khổng Triều.
Phi Ngư phục* của Cẩm Y vệ, dùng vân cẩm thượng phẩm nhất, do tú nương khéo tay Giang Nam dùng trang hoa la**, trang hoa sa và trang hoa quyên tạo ra, đeo thêm Tú Xuân đao. Khổng Triều là nhân vật chính danh xứng với thực, nhưng Chu Mặc Lang cũng là nhân vật trọng điểm xuyên qua từ đầu đến cuối.
*Phi Ngư phục, Tú Xuân đao:

**Trang hoa: là phương pháp thêu vải gấm phức tạp nhất ở Nam Kinh, có các loại như trang hoa đoạn, trang hoa sa, trang hoa quyên, trang hoa la…
Dung Hủ nhắm mắt lại, tinh tế suy tư nội dung bộ phim. Mười phút sau, cậu lại mở di động lên, lại xem kịch bản. Lần này khi xem kịch bản, cậu không có đưa vào quá nhiều tâm tình của mình, mà là hoàn toàn từ góc độ khách quan đến phân tích kịch bản.
Biên kịch ưu tú đối với mỗi một câu lời thoại, đều có dụng ý.
Trước đó Dung Hủ đã xem tất cả nội dung có cảnh diễn của Chu Mặc Lang một lần, tiếp đó đặc biệt lọc ra lời thoại của Chu Mặc Lang, nghiên cứu mấy lần. Trên xe xóc nảy, cậu chỉ có thể cầm di động, yên lặng nghiên cứu ở trong lòng.
Bởi vì kẹt xe, chờ khi chân chính đi vào thành điện ảnh Hoành Điếm, đã là buổi tối tám giờ.
Dung Hủ theo trợ lý của Tần Trình vào đoàn phim, dọc theo đường đi không nhìn thấy một ai rảnh rỗi, tất cả nhân viên công tác đều qua lại vội vàng. Có nhân viên công tác nhìn thấy Dung Hủ, kích động muốn đi lên xin kí tên, nhưng bọn họ chỉ nhanh chóng xin một chữ kí, lại lập tức vùi đầu vào công việc.
La Thiến nghi hoặc nói rằng: “Bọn họ thật bận.”
Dung Hủ không trả lời, cậu nghe được một tiếng kim loại va chạm bén nhọn, keng keng rung động, chấn cho không khí cũng run lên. Hình như là tiếng vang khi huyền thiết chạm vào nhau phát ra, toàn bộ đoàn phim hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh keng keng ấy không ngừng vang lên.
La Thiến cũng ngậm miệng không nói gì nữa đi lại gần, Dung Hủ vừa nâng mắt, liền gặp được người đàn ông đó ——
Mặt một thân Phi Ngư phục màu xanh, đai lưng màu đen bản rộng gắt gao bó quanh eo, trên chân mang một đôi giày nạm ngọc, mũi chân điểm một cái, thân hình tựa như phi yến, nhanh chóng xuyên qua, lướt qua người áo đen bịt mặt, một đao xuyên tim.
Khuôn mặt lạnh lùng khắc sâu của Tần Trình giống như điêu khắc, đôi mắt đen nhuộm ánh sáng lạnh lùng, hắn nhanh chóng xuyên qua giữa mười mấy thích khách che mặt, một đao chính là một mạng người, một đao chính là máu tươi phun ra. Nhưng hắn không hề dừng lại, lạnh lùng vô tình mà tàn sát mỗi một sinh mệnh, cuối cùng một gối rơi xuống đất, trên Tú Xuân đao tẩm đầy máu tươi, khi chống trên đất, sau lưng hắn đã là hơn mười thi thể.
Trên con đường trống trải không người, cửa hàng hai bên đã sớm đóng cửa, chỉ có ánh trăng thê lương chiếu rọi đất bằng, cũng chiếu rọi thế giới tràn ngập mùi máu tươi này. Máu tươi chói mắt từ những thi thể đó chảy xuôi xuống, theo khe hở giữa tảng đá, chậm rãi lan tràn ra, có vẻ khủng bố dữ tợn.
Nhìn cảnh này, La Thiến nhịn không được che miệng, Dung Hủ thì lại híp mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần Trình.
Chỉ thấy Tần Trình dùng thanh Tú Xuân đao nhỏ hẹp để mượn lực, chậm rãi đứng lên từ dưới đất. Bên môi hắn dần dần tràn ra một chút vết máu, khi hắn ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Dung Hủ, nhưng hắn lại không có một chút biến sắc, giống như căn bản không có nhìn thấy Dung Hủ, vẫn bình tĩnh đứng lên, từng bước một rời khỏi con ngõ nhỏ ấy.
Khí tràng lạnh lùng mạnh mẽ tức khắc tỏa ra, ép cho tất cả mọi người không thể nhúc nhích.
“Cắt!”
Sau khi giọng Lưu lão vang lên, toàn bộ đoàn phim rốt cuộc lại bắt đầu chuyển động.
Mà những diễn viên quần chúng sắm vai thi thể dưới đất cũng hùa nhau đứng lên, tổ đạo cụ đi lên giúp bọn họ cởi dây cáp. Tổ trưởng tổ đạo cụ cũng nhanh chóng tiến lên giúp Tần Trình cởi bỏ dây cáp trên người, cùng lúc đó, thợ trang điểm bước nhanh ra phía trước, cầm cọ muốn giúp Tần Trình bổ trang.
Ai ngờ Tần Trình nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Bạn của tôi đến.”
Thợ trang điểm kia sửng sốt, theo bản năng mà tránh ra, để Tần Trình nâng bước đi ra ngoài phim trường.
Dưới cái nhìn chăm chú của vô số nhân viên đoàn phim, Tần Trình đi từng bước một ra khỏi phim trường, xuyên qua bảy tám cái camera, đi tới trước mặt Dung Hủ. Hắn hơi hơi cúi đầu, bên môi còn có máu giả, trên người cũng mặc Phi Ngư phục màu xanh sẫm lạnh lẽo túc sát. Tóc giả dài buộc lên cao cao, ghim ở sau đầu, khi hắn cúi đầu, sợi tóc liền theo hai má rũ xuống, càng tuấn mỹ phi phàm.
Tần Trình nghiêm nghiêm túc túc ngưng mắt nhìn thiếu niên ở trước mặt, Dung Hủ cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong mắt phượng sâu thẳm của người đàn ông lắng đọng màu sắc nhìn không thấu, hắn khẽ nở nụ cười, môi mấp máy, dường như có chuyện muốn nói, nhưng dừng một lát, trong ánh mắt của hơn mười nhân viên công tác, hắn chỉ mở hai tay ra, nhẹ nhàng ôm Dung Hủ một chút, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Em đến rồi.”
Không thể nói nhiều hơn, chỉ có thể nói ba chữ kia.
Bị người đàn ông ôm vào trong lòng, giữa mũi Dung Hủ chỉ ngửi được mùi đạo cụ huyết tương, nhưng cậu lại nhịn không được mà cong khóe môi. Thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu: “Đã lâu không gặp.”
Thật giống như bạn tốt bình thường nhất gặp lại, tuy nói cái ôm này có một chút kỳ quái, nhưng các nhân viên cũng không có nghĩ quá nhiều.
Lưu lão rất nhanh chú ý tới tình huống bên này, vừa thấy được Dung Hủ, ông đột nhiên hai mắt sáng lên, đi nhanh tới: “Dung Hủ sao? Trước đó từng nghe lão Hứa khen cậu, nghe nói ngày hôm qua cậu mới vừa đóng máy, hiện tại có tinh lực thử vai không? Vừa vặn tổ trang điểm có thời gian, có thể trực tiếp giúp cậu làm tạo hình.”
Lưu lão mới vừa mở miệng, liền hủy đường của người ta luôn, Dung Hủ nghe mà dở khóc dở cười.
Dù sao Lưu lão cũng đã đến, Dung Hủ tự nhiên không tiện ôm Tần Trình nữa, chỉ đành buông tay ra, cười nói: “Là đạo diễn Hứa Sanh sao?”
Lưu lão cười ha ha: “Không sai, nghe nói bộ phim sau cậu hợp tác với lão Hứa, giữa trưa tôi gọi điện thoại cho ông ta.”
Những lời này nói rất nhẹ nhàng, nhưng cũng là ám chỉ, kỳ thật Lưu lão đã sớm thăm dò Dung Hủ. Ông cũng chưa từng xem tác phẩm của Dung Hủ, «Tranh giành» và «Mai phục» ông đều chưa xem, «Tầng mây màu đen» ông vốn dĩ muốn đi xem, chỉ là vừa vặn có việc, trong lúc chiếu phim không xem, sau đó thì quá bận rộn việc chuẩn bị giai đoạn trước của «Trang hoa la», càng không có thời gian xem.
Hai ngày này Lưu lão đã casting bảy tám tiểu sinh điện ảnh, nếu không phải hình tượng không thích hợp, thì chính là diễn xuất không qua cửa.
Tuy nói Tần Trình đề cử Dung Hủ, nhưng Lưu lão cũng không có khả năng qua loa đáp ứng, biết Dung Hủ diễn xuất không tồi, vào được mắt Hứa Sanh, hắn lúc này mới yên lòng lại. Như vậy đỡ cho đến lúc đó Dung Hủ tới thử vai, nếu diễn xuất quá kém cỏi, thì chính là lãng phí thời gian của mọi người.
Dung Hủ đang định đồng ý, lại nghe Tần Trình nhẹ nhàng hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Hứa đạo nói như thế nào?”
Lưu lão hồi đáp: “Lão Hứa nói, Dung Hủ là một nhân tài không tồi, ổng xem «Tầng mây màu đen» xong, quyết định hợp tác với cậu.” Dừng một chút, Lưu lão lại cười nói: “Lúc Tần Trình đề cử cậu cho tôi, tôi đã cảm thấy rất tốt, thế nào, Dung Hủ, hiện tại có thể đi đổi tạo hình không?”
Tần Trình gật đầu: “Hứa đạo nói không sai, rất có ánh mắt, bộ «Đình viện thật sâu» năm trước cũng rất tốt.”
Nghe xong lời này, Lưu lão lại xoay đầu qua tán gẫu với Tần Trình về bộ phim «Đình viện thật sâu» đạt được đề cử giải Kim Phượng của Hứa Sanh, trong lúc nhất thời lại quên đốc thúc Dung Hủ đi trang điểm. Ông cứ mải trò chuyện với Tần Trình, Tần Trình thường thường gật gật đầu, ông cụ tán gẫu đến hứng khởi, lại tán gẫu về một bộ phim năm trước của mình.
Nương cơ hội này, Dung Hủ rốt cuộc được nghỉ xả hơi.
Giữa trưa hôm nay cậu mới vừa rời giường, liền nhận được điện thoại của Tần Trình, thu dọn xong hành lý, liền đến thành điện ảnh Hoành Điếm. Mệt mỏi dọc theo đường đi tự nhiên không cần nhiều lời, nếu thật sự bảo cậu một khắc cũng không ngừng mà lại đi trang điểm, chỉ sợ quả thật không thể lấy trạng thái tốt nhất thử vai.
Lưu lão nói xong một câu, cầm lấy ly uống một ngụm nước, Tần Trình liền quay đầu nói với trợ lý của mình: “Dẫn cậu ấy đến chỗ tôi nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu trợ lý nhanh chóng gật đầu, lúc này Lưu lão mới nhớ ra: “A chờ một lát, không phải nói đi trang điểm sao?”
Tần Trình cười nhạt cong môi, nói: “Năm trước ở Berlin, cháu và Gavrilov gặp mặt, ông ấy nói với cháu năm nay tính toán quay một bộ…”
Lực chú ý của Lưu lão lại bị kéo đi, chờ đến khi hai người trò chuyện nửa giờ, lúc này Lưu lão mới bừng tỉnh đại ngộ. Ông nhanh chóng bảo Dung Hủ đi trang điểm chuẩn bị thử vai, Tần Trình chau mày, vừa muốn mở miệng, Dung Hủ lại cười lắc lắc đầu với hắn, vì thế hắn cũng chỉ có thể đồng ý.
Lúc trang điểm, Dung Hủ nhận được tin nhắn của người đàn ông nào đó.
[ Tần Trình: sớm biết hôm nay kẹt xe thành như vậy, hẳn là ngày mai lại đi đón em. ]
Kẹt xe là một chuyện cực kỳ mệt người, nếu bốn năm giờ Dung Hủ đến Hoành Điếm, vậy cũng chưa chắc mệt bao nhiêu, trực tiếp trang điểm thử vai tự nhiên không thành vấn đề. Nhưng hiện tại tám giờ hơn cậu mới đến, đã sớm một thân mỏi mệt, bên Lưu lão vì muốn sớm bấm máy, lại thúc giục ngay.
[ Dung Hủ: sớm một chút cũng tốt, hôm nay liền định ra, nếu không được, em còn có thể ngồi máy bay ngày mai trở về. ]
Sau một lúc lâu, tin nhắn của Tần Trình gửi lại: [… em không ở đây thêm vài ngày sao? ]
Ở thêm vài ngày? Vậy cũng là ở với người kia thêm vài ngày đi?
Trực tiếp nhìn thấu dụng ý của đối phương, Dung Hủ nghiêm khắc hỏi ngược lại: [ anh cứ như vậy mà cảm thấy, em sẽ thử vai thất bại ư? ]
Tần Trình nhìn thấy cái tin nhắn này: “…”
Hừm, rớt bẫy rồi.
Kế tiếp Tần Trình đi quay phim, Dung Hủ liền để điện thoại di động xuống, yên tâm trang điểm. Trang phục diễn của Chu Mặc Lang là một bộ mãng bào vô cùng rườm rà hoa mỹ, ba thợ trang điểm liên thủ, mới chỉnh lý xong bộ quần áo đeo vàng nạm ngọc này. Tiếp đó thợ trang điểm thật cẩn thận giúp Dung Hủ mang tóc giả, tài tình kéo mái tóc đen dài kia vòng ra sau đầu.
Có lẽ là mấy ngày nay trang điểm cho minh tinh thử vai nhiều, các thợ trang điểm rõ ràng là hết sức thuần thục, vài phát liền xử lý hoàn tất tạo hình cho Dung Hủ. Chờ đến khi trang điểm xong, một thợ trang điểm lớn tuổi trong đó đột nhiên nghĩ đến: “A đúng, nốt ruồi son kia điểm ở chỗ nào? Ngày hôm qua đạo diễn nói giữa trán không tốt lắm, đổi chỗ nào?”
Một thợ trang điểm khác nghĩ nghĩ: “Vương đạo nói là đuôi mắt thích hợp, nếu không thì ngay ở đó đi?”
“Được, tôi thử xem… ý? Đuôi mắt Dung Dung vốn đã có một dấu vết nhạt màu rồi mà!” Giống như ý thức được mình nói sai, thợ trang điểm kia đột nhiên đỏ mặt, nghiêm túc nói: “Tôi… tôi điểm ở đây.”
Khi nói chuyện, thợ trang điểm kia liền cầm bút chu sa, nhẹ nhàng điểm một nốt màu đỏ sậm ở đuôi mắt Dung Hủ.
Rốt cuộc hết thảy cũng xong, thợ trang điểm bại lộ thuộc tính fangirl của mình thẹn thùng đi sang một bên, không dám đối diện với Dung Hủ nữa. Nhưng mà sau khi Dung Hủ đứng lên, đưa điện thoại di động cho La Thiến, cũng không có lập tức rời khỏi phòng trang điểm, mà là cười nhìn về phía họ, chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Dung Hủ, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Tất cả thợ trang điểm đồng loạt sửng sốt.
Ngay sau đó, bốn người lập tức bu lại, trăm miệng một lời nói rằng: “Dung Dung! Có thể kí tên cho tôi không! Tôi đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích cậu!!!”
Dung Hủ: “…”
Thế mà lại… nhiều người như vậy à.
Sau khi ký tên xong cho mỗi một người, Dung Hủ mới đi ra khỏi phòng trang điểm. Mà bên ngoài, Tần Trình đã sớm kết thúc cảnh diễn hôm nay, vẫn còn hóa trang, đang nói gì đó với Lưu lão. Khi nghe thấy có người không cẩn thận hô lên “Dung Dung”, bọn họ đồng thời xoay đầu lại, trong phút chốc, ánh mắt Tần Trình tức khắc ngây ngẩn, Lưu lão cũng mở to hai mắt, trợn mắt há mồm mà nhìn.
Sự xinh đẹp của Chu Mặc Lang, biên kịch dùng một đống từ xinh đẹp phiền phức chỉ để hình dung, đến cuối cùng còn tăng thêm một câu “ngôn ngữ không cách nào biểu đạt”. Mà sự xinh đẹp của Dung Hủ, thì vào một khắc cậu đi ra khỏi phòng trang điểm, tựa như sự tồn tại sáng nhất trên đời này, hấp dẫn ánh mắt vạn vật thế gian.
Mắt phượng thon dài, dung nhan diễm lệ, thân như mỹ ngọc, phượng chương long biểu.
Nốt ruồi son nơi đuôi mắt, sáng quắc thiêu đốt như liệt hỏa, Dung Hủ nâng mắt lên, cười khẽ nhìn về phía Tần Trình, người sau liền không kìm lòng nổi mà nhấp môi, trong cổ họng dần dần khô khốc. Tầm mắt của bọn họ xuyên qua năm sáu mét, giao nhau trên không trung.
Tần Trình hơi hé môi, vừa muốn mở miệng, còn chưa nói gì, lại nghe Lưu lão cười to nói: “Tốt! Cảnh hôm nay cũng quay xong rồi, nhanh chóng thử vai đi, thật sự là quá tốt!”