Lưu lão tương đối coi trọng lần thử vai này, từ lần đầu liền ông trực tiếp bảo Dung Hủ đi hoá trang, đổi trang phục diễn, đã có thể thấy được.
Rất nhiều đoàn phim thử vai chỉ đơn thuần bảo diễn viên diễn một đoạn, không cần đổi trang phục diễn, cũng không cần trang điểm, đại khái xem cảm giác là được. Đương nhiên, trước đó Dung Hủ đi thử vai «Tranh giành» và «Tầng mây màu đen», cũng đều thay đổi trang phục, nhưng tạo hình của Mặc Sĩ Diêu và Lăng Tiêu đều không rườm rà như Chu Mặc Lang.
Mãng bào thái tử, ba tầng cẩm y, châu báu điểm tô, hoa mỹ phi phàm.
Đối lập với Phi Ngư phục của Tần Trình, quần áo của Dung Hủ quả thực là xa hoa tới cực điểm. Lưu lão càng xem càng vừa lòng, ngoài miệng ông cụ không nói, nhưng đuôi mắt đều cười ra nếp nhăn, khó nén vui vẻ.
Được phó đạo diễn dẫn đường, Dung Hủ vào một căn phòng cách đó không xa. Vốn dĩ nơi này là phòng nghỉ tư nhân của đạo diễn, nhưng khi Lưu lão quay phim căn bản không rảnh nổi, một chút cũng không muốn nghỉ ngơi, vì thế sau sự kiện đổi diễn viên, đoàn phim liền trực tiếp sửa nơi này thành phòng thử vai.
Lưu lão, biên kịch, người sản xuất, vài phó đạo diễn… còn có Tần Trình, toàn bộ đều ngồi ở trong phòng thử vai. Trong căn phòng rộng mở, Dung Hủ mặc mãng bào tơ vàng nâng bước vào, đầu tiên là lễ phép giới thiệu mình, chào hỏi một tiếng, tiếp đó liền chuẩn bị thử vai.
Mọi người đều là người có kinh nghiệm, không cần nhiều lời, trực tiếp thử vai là được.
Có lẽ là vì tị hiềm, nâng hiền không tránh thân đúng là không sai, nhưng Tần Trình làm người đề cử Dung Hủ, xuất hiện ở đây đã không quá thỏa đáng. Vì thế giờ phút này hắn đã thay trang phục diễn ra, thậm chí còn đeo một cái kính râm, che đi vẻ mặt, ngồi ở bên cạnh Lưu lão.
Dung Hủ không nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng mơ hồ cảm thấy, tầm mắt người đàn ông đó đang chăm chú nhìn trên người mình.
Trong căn phòng nho nhỏ, chỉ đặt một cái bàn và một cái ghế, đều là bàn ghế bát tiên khắc hoa chạm rỗng. Trên bàn đặt một tách trà sứ trắng đơn giản bình thường, là một cái tách không, an an tĩnh tĩnh đặt gần ghế dựa. Đó chính là đạo cụ thử vai của đoàn phim «Trang hoa la».
Lần đầu tiên Chu Mặc Lang lên sân khấu, là ở tẩm cung hoàng đế, y là một Thái tử hiếu thuận, tự mình phụng dưỡng phụ thân uống thuốc, cung kính khiêm tốn. Khi đó Khổng Triều mới từ nơi khác làm xong nhiệm vụ hồi kinh, vốn dĩ muốn tiến cung bẩm báo sự vụ cho hoàng đế, ai ngờ hoàng đế bệnh nặng đã ngủ, Thái tử lo Khổng Triều đợi lâu, liền bảo hắn đi về trước.
Sau khi hoàng đế tỉnh lại, biết được hiếu tâm của con trai, đặc biệt nắm tay y, lời nói thấm thía: “Cẩm Y vệ sớm muộn gì cũng là của Lang Nhi, chỉ một lần này, lần sau không cần tị hiềm.”
Vì thế, lần thứ hai Chu Mặc Lang lên sân khấu, đã là phần nội dung một năm sau, y trực tiếp xuất hiện ở phủ đệ của Khổng Triều, gặp mặt hắn.
Mà hôm nay, đoạn Dung Hủ phải thử vai chính là lần thứ hai Chu Mặc Lang xuất hiện.
Trước đó những diễn viên khác thử vai đều là diễn đoạn này, Tần Trình không đối diễn với bọn họ, cho nên để công bằng, Tần Trình tự nhiên cũng không đối diễn với Dung Hủ. Cảnh này Dung Hủ diễn một mình, nhưng trên thực tế là cảnh hai người.
Dung Hủ đi đến bên cạnh ghế, cười nói với Lưu lão: “Cháu chuẩn bị xong rồi.”
Lưu lão gật gật đầu: “Vậy bắt đầu đi.”
Dung Hủ cúi đầu, ngẩng đầu cầm tách trà nhỏ lên. Tất cả mọi người vô cùng bình tĩnh nhìn động tác của cậu, chỉ thấy tay trái cậu bưng đĩa trà, tay phải nâng ba ngón, nhẹ nhàng kẹp nắp tách, động tác mềm nhẹ lướt qua tách trà sứ trắng. Động tác của cậu cực chậm, chậm rãi làm hết thảy, nhưng mà từ đầu đến cuối —— cậu vẫn đứng, không có ngồi xuống.
Nhìn cảnh này, Lưu lão chậm rãi ngồi ngay ngắn, Tần Trình thì nở nụ cười.
Kế tiếp, hẳn là Khổng Triều trở về nhà, nghe hạ nhân nói có khách quý đến, hắn nhanh chóng vào phòng, lại không nghĩ rằng, người nhìn thấy lại chính là Thái tử.
Giống như nghe được một tiếng cửa mở, động tác phất bọt trà của Dung Hủ phút chốc dừng lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía trước. Con ngươi trong suốt ôn hòa mang nụ cười thản nhiên, cậu đặt tách trà xuống, tầm mắt nhìn dưới mặt đất, cười nhạt nói: “Khổng Chỉ huy sứ không cần đa lễ, hôm nay tùy tiện đến, là bổn cung thất lễ.”
Nói xong lời này, Dung Hủ hơi dừng lại, giống như đang nghe người khác nói chuyện. Tầm mắt cậu cũng chậm rãi nâng lên, dường như người cậu đang nhìn chăm chú đã đứng lên.
Nghe đối phương trả lời chốc lát, Dung Hủ mỉm cười: “Có khó xử… không bằng nói với bổn cung một phen?”
Giọng Dung Hủ nhu hòa, giống như một trận gió xuân, thổi phất qua mặt hồ, tạo nên gợn sóng, khiến người ta nhịn không được sinh ra thiện cảm.
Người sản xuất và biên kịch nhìn thiếu niên giữa phòng thử vai, nhịn không được mà nhìn nhau, đồng loạt gật đầu. Lấy bề ngoài và biểu hiện bây giờ mà nói, Thái tử Chu Mặc Lang được Dung Hủ diễn rất thật, tuyệt đối là qua cửa. Nhưng mà không biết… rốt cuộc cậu có thể diễn xuất ra bộ mặt thật giấu bên dưới bề ngoài minh quân của Chu Mặc Lang hay không.
Trong đoạn này, Khổng Triều luôn mãi do dự, chờ đến khi Chu Mặc Lang lấy ra lệnh bài Cẩm Y vệ hoàng đế ban thưởng, hắn mới một năm một mười nói ra băn khoăn của mình.
Cẩm Y vệ chỉ nguyện trung thành với hoàng đế, Thái tử lại là hoàng đế kế tiếp, mà nếu đương kim hoàng thượng đã coi trọng Thái tử như thế, vậy hắn thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, tự nhiên có thể đem phát hiện của mình bẩm báo lên.
Lời thoại của Khổng Triều đoạn này rất dài, Dung Hủ cười nhạt nghe, ngay cả Lưu lão cũng không chú ý rằng, cậu lại chậm rãi ngồi xuống ghế bát tiên. Dung Hủ nâng tay trái lên, khẽ vuốt mép tách sứ bóng loáng trắng nõn, động tác thong thả, ý cười lắng đọng trong mắt càng ngày càng sâu. Cậu vẫn luôn nâng mắt, nhìn vị Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ đứng lên đáp lời kia, tốc độ vuốt ve tách sứ cũng càng ngày càng chậm.
Sau khi động tác của cậu đột nhiên dừng lại, Lưu lão phút chốc sửng sốt, giống như lúc này mới chú ý tới động tác Dung Hủ ngồi xuống.
Chỉ thấy dưới ngọn đèn sáng ngời, vị Thái tử trẻ tuổi tuấn mỹ tuyệt thế đó cong môi cười khẽ, trong mắt hiện lên một chút tối tăm. Y nâng tách sứ lên nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu, dịu dàng cười nói: “Một khi đã như vậy, thế Khổng Chỉ huy sứ, liền làm phiền ngươi… thăm dò chân tướng Cẩm Y vệ ly kỳ tử vong.”
Lời vừa nói ra, y nhẹ nhàng thả cái tách lại trên bàn, phát ra một tiếng vang không lớn không nhỏ.
Giọng nói dần dần nghiêm túc, Dung Hủ híp mắt lại, vẫn cười: “Cẩm Y vệ Đại Minh ta, là người của hoàng gia. Bất luận là ai, đụng đến Cẩm Y vệ, chính là đụng đến căn cơ hoàng gia ta. Nếu ngươi bắt được hung phạm sau màn, nhất định phải bắt hắn đến trước mặt bổn cung, bổn cung…”
Mắt phượng khẽ nhướn, Dung Hủ nhấp môi: “Giết không tha.”
Buổi thử vai này, đến đây chấm dứt.
Dung Hủ lập tức đứng lên, đi tới giữa phòng, khom lưng với mấy người Lưu lão, không khí khẩn trương áp lực tức khắc tiêu tán không còn một mảnh.
Người sản xuất là nhập diễn nhất, thử vai đột nhiên chấm dứt, hắn ngẩn ra, sau một lúc lâu mới bỗng nhiên vỗ tay khen ngợi. Dưới sự mở đầu của hắn, mấy nhân viên thử vai khác cũng bắt đầu vỗ tay, chỉ có Lưu lão và Tần Trình không hề có động tác.
Ánh mắt Lưu lão phức tạp nhìn Dung Hủ, chỗ nào còn có nhiệt tình như lúc mới vừa gặp mặt trước đó.
Mà Tần Trình vẫn đeo kính râm, không rên một tiếng ngồi ở giữa mọi người, giống như hoàn toàn không tồn tại.
Qua hồi lâu, biên kịch nói rằng: “Tôi cảm thấy rất tốt, Dung Hủ, ngay từ đầu cậu không ngồi, có phải muốn đắp nặn ra hình tượng minh quân của Chu Mặc Lang hay không? Hắn chiêu hiền đãi sĩ, uy vọng ở trong triều rất cao, cậu làm như vậy, rất tốt.”
Vị biên kịch đó là biên kịch hạng một nổi tiếng Hoa Hạ, năm nay hơn sáu mươi tuổi, thanh danh rất vang.
Nghe tiền bối khen ngợi, Dung Hủ cũng không có khiêm tốn quá phận, cười nói: “Phải, xế chiều hôm nay lúc cháu nghiên cứu kịch bản, cảm thấy lấy hình tượng Chu Mặc Lang, cho dù hắn chờ ở trong nhà Khổng Triều, cũng sẽ không tùy tiện ngồi chờ. Cẩm Y vệ là một lực lượng hắn khó bắt lấy nhất, hắn một lòng muốn lung lạc Khổng Triều, đương nhiên phải cho Khổng Triều một ấn tượng tốt.”
Nghe xong lời này, biên kịch kia liền vừa lòng khen thêm vài câu.
Mắt thấy Lưu lão vẫn không nói gì, mấy người khác cũng không nói gì nữa. Bọn họ có vừa lòng hơn, thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lưu lão. Bộ phim điện ảnh này gần như là Lưu lão nắm toàn quyền, dựa vào uy vọng của Lưu lão trong giới, ngay cả người sản xuất cũng sẽ không can thiệp quyết định của ông.
Trong phòng lại yên tĩnh thật lâu, nhưng vào thời khắc này, lại nghe giọng nam trầm thấp từ tính vang lên: “Lưu lão, ngài cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Trình, sau đó lại nhìn về phía Lưu lão.
Có thể nói chuyện vào lúc này, cũng chỉ có Tần Trình quan hệ rất tốt với Lưu lão.
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía Tần Trình, chỉ thấy người kia giờ phút này cũng quay đầu nhìn về phía cậu, cách một tầng kính râm, Dung Hủ thấy không rõ biểu tình Tần Trình, nhưng Tần Trình lại có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Thấy thế, Dung Hủ hơi hơi nhướn mày, liếc người đàn ông nào đó một cái.
Tần Trình: “…”
Một lát sau, Tần Trình yên lặng tháo kính râm xuống.
Động tác nhỏ giữa hai người không có bị những người khác phát hiện, dù sao thì hiện tại lực chú ý của bọn họ đều tập trung trên người Lưu lão. Chỉ thấy Lưu lão chốc thì há mồm, chốc thì lại ngậm miệng, tới tới lui lui, như do dự nhiều lần, ông mới bất đắc dĩ nở nụ cười: “Hiện tại tôi cảm thấy, không nên làm buổi casting này.”
Lời này vừa nói ra, biên kịch kinh ngạc hỏi: “Lão Lưu?”
Lưu lão cảm khái: “Hẳn là trực tiếp cho cậu diễn cảnh cuối cùng, cảnh này căn bản còn chưa đủ phát huy.”
Nghe vậy, người sản xuất đột nhiên ý thức được: “Lưu lão, ý của ngài là…”
Lưu lão hòa ái mỉm cười, trong ánh mắt lại đều là khôn khéo, ông cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Dung Hủ, nói rằng: “Ngày mai liền ký hợp đồng đi. Hai tuần tương lai, đều dùng để quay cảnh của cậu trước, Dung Hủ, được chứ? Tôi nghe lão Hứa nói, phim của ổng hai tuần sau mới khởi động máy, nếu thật sự không được, tôi sẽ đi gọi điện thoại cho ổng, bảo ổng trì hoãn một chút! Tuyệt đối không thành vấn đề!”
Chút thấp thỏm mỏng manh trong lòng vào thời khắc này đều tiêu tán, Dung Hủ dở khóc dở cười nói: “Lưu lão, Hứa đạo cố ý lựa chọn ngày lành tháng tốt…”
Lưu lão khoát tay: “Đừng để ý đến ổng, lão Hứa căn bản không tin cái này, ổng chỉ làm bộ cho người ngoài coi thôi.”
Qua một phen như thế, chuyện được xác định ra.
Lưu lão thật sự là một người tư duy vô cùng nhảy vọt, trước đó Tần Trình đáp lời với ông, hai ba phen đã khiến ông cụ quên việc đốc xúc Dung Hủ đổi trang phục, hiện tại Lưu lão lại cùng biên kịch, người sản xuất tán gẫu về phim mới của Hứa đạo. Có lẽ thật sự là lớn tuổi, Lưu lão cũng không chú ý tới Dung Hủ còn mặc trang phục diễn nặng nề đứng ở giữa phòng.
Tần Trình sắc mặt bình tĩnh kéo ghế ra, trực tiếp đi tới giữa phòng, kéo Dung Hủ bước đi.
Chờ Lưu lão kịp phản ứng, hai người bọn họ đã sớm đi mất dạng. Lưu lão kinh ngạc nói: “Đi rồi hả? Tần Trình mang đi? Cũng quá bảo vệ đi.”
Người sản xuất ở bên cạnh nghi hoặc nói rằng: “Nghe nói Dung Hủ chính là Tần Trình đề cử, quan hệ bọn họ tốt như vậy ư? Tần Trình lại còn làm vai phụ cho Dung Hủ trong «Tầng mây màu đen», sau lại trao giải cho cậu ta? Quan hệ cũng tốt quá đi…”
Ở thế giới này, hôn nhân đồng tính luyến ái đã sớm hợp pháp, tuy nói phổ biến trong xã hội vẫn là khác phái, nhưng đồng tính luyến ái cũng không ít. Đặc biệt là ở giới giải trí, đồng tính luyến ái tuyệt đối là vừa túm liền được một bó to.
Người sản xuất đã bắt đầu suy nghĩ theo phương hướng kia, nhưng Lưu lão lại không để bụng mà lắc đầu: “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi và Tần Trình quen biết rất nhiều năm, mấy người không biết nhưng tôi biết. Đời trước nhà hắn quen biết đời trước nhà Dung Hủ, hẳn là quan tâm một chút.”
Người sản xuất kia lúc này mới nhớ tới một lời đồn trong giới: Dung Hủ là tiểu thiếu gia nhà họ Dung thành phố B.
Mọi người không nghĩ về phương diện kia nữa, trò chuyện chốc lát, biên kịch cười nói: “Đứa nhỏ này rất có linh tính, Chu Mặc Lang cậu ta diễn, còn tốt hơn tôi viết nữa. Tôi có hơi muốn sửa lại vài cảnh…”
Vài vị cấp cao đoàn phim nói chuyện phiếm, nói suốt tới tận rạng sáng một giờ, rốt cuộc mới chấm dứt.
Mà bên kia, Tần Trình đã sớm kéo Dung Hủ đi tẩy trang, lại dẫn cậu về khách sạn.
Khi sắp rời khỏi đoàn phim, một phó đạo diễn phụ trách hậu cần chạy tới, nói rằng: “Tôi đã đặt cho Dung Hủ…”
“Tạm thời ngủ ở chỗ tôi đi.” Người đàn ông trấn định cắt lời, hắn cúi đầu nhìn về phía phó đạo diễn vẻ mặt kinh ngạc kia, thản nhiên nói: “Tôi nhớ rõ khách sạn đó chỉ còn lại một căn phòng, anh định để trợ lý của cậu ấy chen chung phòng với người khác, an bài cho cậu ấy một phòng hả?”
Trên mặt phó đạo diễn tràn ngập vẻ “làm sao cậu biết”, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Ừm, ngày mai có thể lấy ra thêm một phòng. Tôi tạm thời muốn cho trợ lý La ngủ cùng phòng với tiểu Hạ, ngày hôm sau lại an bài phòng cho cô ấy.”
Dung Hủ nhìn Tần Trình với phó đạo diễn kia giao lưu, trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn đều là ý cười, cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở phía sau Tần Trình, cứ nhìn như vậy.
Tần Trình hạ mắt, giọng điệu kiên định: “Ngày mai an bài phòng cho cậu ấy, hôm nay cậu ấy ngủ ở chỗ tôi trước đi.”
Khách sạn đoàn phim «Trang hoa la» đặt cách thành điện ảnh một đoạn, trợ lý Tần Trình lái xe, đưa Dung Hủ và La Thiến cùng đi. Dung Hủ và Tần Trình ngồi ở hàng sau, La Thiến thì ngồi ở ghế phó lái.
Dọc theo đường đi, La Thiến đều cẩn thận xuyên qua kính chiếu hậu, đánh giá hai người kia. Trái lại là trợ lý của Tần Trình không biết là kinh nghiệm phong phú, hay là ở với Tần Trình lâu, hắn vẫn luôn nghiêm túc nhìn phía trước, thành thành thật thật lái xe, tuyệt đối không nhìn phía sau thêm một cái.
Chỗ ngồi phía sau, Tần Trình cúi đầu nhìn chỗ tựa lưng hàng ghế trước, Dung Hủ lại hạ mắt nhìn di động.
Nhìn chốc lát, chờ La Thiến kích động hưng phấn dời tầm mắt đi, người đàn ông mới không tiếng động nâng mắt nhìn ghế phó lái một cái, tiếp đó tay phải nhẹ nhàng trượt sang. Từng chút dịch sang, từng chút tới gần, trượt đến cuối cùng, đụng vào bàn tay hơi lạnh kia.
Vừa mới đụng tới ngón út, Tần Trình liền cong khóe môi, hơi thả chậm lại động tác. Nhưng hắn còn chưa kịp hành động thêm, đột nhiên! Dung Hủ đã lật tay qua, trực tiếp nắm chặt ngón tay hắn, mười ngón giao triền!
Tần Trình: “!!!”
Năm giây sau, di động Tần Trình rung lên. Hắn lấy điện thoại di động ra, phát hiện hình như lấy sai, lại lấy ra một cái khác từ trong túi, mở ra nhìn.
[ Dung Hủ: anh đeo kính râm, là cố ý không cho em thấy biểu tình của anh sao? ]
Tần Trình: “…”
Lời này nói nhìn như tùy ý, nhưng rõ ràng chính là sau thu tính sổ!
Cảm nhận bàn tay nắm chặt bên tay phải, Tần Trình mím môi, hồi âm: [ Tị hiềm. ]
Nói nhiều tất lỡ lời, nói càng ít càng tốt.
Nhìn đến hai chữ này, thiếu niên không tự chủ được nở nụ cười, lần này không gửi tin nhắn, trực tiếp quay đầu, nhìn về phía người đàn ông nào đó. Đèn đường màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ nâu, đã không còn lại mấy phần sáng ngời, chỉ có thể mơ hồ chiếu ra cặp mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên.
Tần Trình không ngờ Dung Hủ sẽ đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình, hắn thoáng ngơ ngẩn, nhìn thiếu niên khẽ nâng cằm, trong tim hắn tựa như có cái gì đó đột nhiên buông lỏng. Người đàn ông nở nụ cười, rất muốn ôm người đó vào trong ngực, nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể nắm chặt ngón tay của mình thêm một ít.
Chỉ cần nắm như vậy, chỉ cần vẫn luôn nhìn người này, có thể cam tâm tình nguyện mà nhìn đến vĩnh viễn.
Mười phút đường xe, hai người phía trước đều không chú ý tới động tĩnh phía sau.
Khi xe dừng trong bãi đỗ xe khách sạn, Tần Trình cầm lấy cái điện thoại vừa rồi lấy sai, gửi đi một cái weibo.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: rất thích cậu ấy rất thích cậu ấy rất thích cậu ấy… rất thích cậu ấy. ]
Rất nhiều đoàn phim thử vai chỉ đơn thuần bảo diễn viên diễn một đoạn, không cần đổi trang phục diễn, cũng không cần trang điểm, đại khái xem cảm giác là được. Đương nhiên, trước đó Dung Hủ đi thử vai «Tranh giành» và «Tầng mây màu đen», cũng đều thay đổi trang phục, nhưng tạo hình của Mặc Sĩ Diêu và Lăng Tiêu đều không rườm rà như Chu Mặc Lang.
Mãng bào thái tử, ba tầng cẩm y, châu báu điểm tô, hoa mỹ phi phàm.
Đối lập với Phi Ngư phục của Tần Trình, quần áo của Dung Hủ quả thực là xa hoa tới cực điểm. Lưu lão càng xem càng vừa lòng, ngoài miệng ông cụ không nói, nhưng đuôi mắt đều cười ra nếp nhăn, khó nén vui vẻ.
Được phó đạo diễn dẫn đường, Dung Hủ vào một căn phòng cách đó không xa. Vốn dĩ nơi này là phòng nghỉ tư nhân của đạo diễn, nhưng khi Lưu lão quay phim căn bản không rảnh nổi, một chút cũng không muốn nghỉ ngơi, vì thế sau sự kiện đổi diễn viên, đoàn phim liền trực tiếp sửa nơi này thành phòng thử vai.
Lưu lão, biên kịch, người sản xuất, vài phó đạo diễn… còn có Tần Trình, toàn bộ đều ngồi ở trong phòng thử vai. Trong căn phòng rộng mở, Dung Hủ mặc mãng bào tơ vàng nâng bước vào, đầu tiên là lễ phép giới thiệu mình, chào hỏi một tiếng, tiếp đó liền chuẩn bị thử vai.
Mọi người đều là người có kinh nghiệm, không cần nhiều lời, trực tiếp thử vai là được.
Có lẽ là vì tị hiềm, nâng hiền không tránh thân đúng là không sai, nhưng Tần Trình làm người đề cử Dung Hủ, xuất hiện ở đây đã không quá thỏa đáng. Vì thế giờ phút này hắn đã thay trang phục diễn ra, thậm chí còn đeo một cái kính râm, che đi vẻ mặt, ngồi ở bên cạnh Lưu lão.
Dung Hủ không nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng mơ hồ cảm thấy, tầm mắt người đàn ông đó đang chăm chú nhìn trên người mình.
Trong căn phòng nho nhỏ, chỉ đặt một cái bàn và một cái ghế, đều là bàn ghế bát tiên khắc hoa chạm rỗng. Trên bàn đặt một tách trà sứ trắng đơn giản bình thường, là một cái tách không, an an tĩnh tĩnh đặt gần ghế dựa. Đó chính là đạo cụ thử vai của đoàn phim «Trang hoa la».
Lần đầu tiên Chu Mặc Lang lên sân khấu, là ở tẩm cung hoàng đế, y là một Thái tử hiếu thuận, tự mình phụng dưỡng phụ thân uống thuốc, cung kính khiêm tốn. Khi đó Khổng Triều mới từ nơi khác làm xong nhiệm vụ hồi kinh, vốn dĩ muốn tiến cung bẩm báo sự vụ cho hoàng đế, ai ngờ hoàng đế bệnh nặng đã ngủ, Thái tử lo Khổng Triều đợi lâu, liền bảo hắn đi về trước.
Sau khi hoàng đế tỉnh lại, biết được hiếu tâm của con trai, đặc biệt nắm tay y, lời nói thấm thía: “Cẩm Y vệ sớm muộn gì cũng là của Lang Nhi, chỉ một lần này, lần sau không cần tị hiềm.”
Vì thế, lần thứ hai Chu Mặc Lang lên sân khấu, đã là phần nội dung một năm sau, y trực tiếp xuất hiện ở phủ đệ của Khổng Triều, gặp mặt hắn.
Mà hôm nay, đoạn Dung Hủ phải thử vai chính là lần thứ hai Chu Mặc Lang xuất hiện.
Trước đó những diễn viên khác thử vai đều là diễn đoạn này, Tần Trình không đối diễn với bọn họ, cho nên để công bằng, Tần Trình tự nhiên cũng không đối diễn với Dung Hủ. Cảnh này Dung Hủ diễn một mình, nhưng trên thực tế là cảnh hai người.
Dung Hủ đi đến bên cạnh ghế, cười nói với Lưu lão: “Cháu chuẩn bị xong rồi.”
Lưu lão gật gật đầu: “Vậy bắt đầu đi.”
Dung Hủ cúi đầu, ngẩng đầu cầm tách trà nhỏ lên. Tất cả mọi người vô cùng bình tĩnh nhìn động tác của cậu, chỉ thấy tay trái cậu bưng đĩa trà, tay phải nâng ba ngón, nhẹ nhàng kẹp nắp tách, động tác mềm nhẹ lướt qua tách trà sứ trắng. Động tác của cậu cực chậm, chậm rãi làm hết thảy, nhưng mà từ đầu đến cuối —— cậu vẫn đứng, không có ngồi xuống.
Nhìn cảnh này, Lưu lão chậm rãi ngồi ngay ngắn, Tần Trình thì nở nụ cười.
Kế tiếp, hẳn là Khổng Triều trở về nhà, nghe hạ nhân nói có khách quý đến, hắn nhanh chóng vào phòng, lại không nghĩ rằng, người nhìn thấy lại chính là Thái tử.
Giống như nghe được một tiếng cửa mở, động tác phất bọt trà của Dung Hủ phút chốc dừng lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía trước. Con ngươi trong suốt ôn hòa mang nụ cười thản nhiên, cậu đặt tách trà xuống, tầm mắt nhìn dưới mặt đất, cười nhạt nói: “Khổng Chỉ huy sứ không cần đa lễ, hôm nay tùy tiện đến, là bổn cung thất lễ.”
Nói xong lời này, Dung Hủ hơi dừng lại, giống như đang nghe người khác nói chuyện. Tầm mắt cậu cũng chậm rãi nâng lên, dường như người cậu đang nhìn chăm chú đã đứng lên.
Nghe đối phương trả lời chốc lát, Dung Hủ mỉm cười: “Có khó xử… không bằng nói với bổn cung một phen?”
Giọng Dung Hủ nhu hòa, giống như một trận gió xuân, thổi phất qua mặt hồ, tạo nên gợn sóng, khiến người ta nhịn không được sinh ra thiện cảm.
Người sản xuất và biên kịch nhìn thiếu niên giữa phòng thử vai, nhịn không được mà nhìn nhau, đồng loạt gật đầu. Lấy bề ngoài và biểu hiện bây giờ mà nói, Thái tử Chu Mặc Lang được Dung Hủ diễn rất thật, tuyệt đối là qua cửa. Nhưng mà không biết… rốt cuộc cậu có thể diễn xuất ra bộ mặt thật giấu bên dưới bề ngoài minh quân của Chu Mặc Lang hay không.
Trong đoạn này, Khổng Triều luôn mãi do dự, chờ đến khi Chu Mặc Lang lấy ra lệnh bài Cẩm Y vệ hoàng đế ban thưởng, hắn mới một năm một mười nói ra băn khoăn của mình.
Cẩm Y vệ chỉ nguyện trung thành với hoàng đế, Thái tử lại là hoàng đế kế tiếp, mà nếu đương kim hoàng thượng đã coi trọng Thái tử như thế, vậy hắn thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, tự nhiên có thể đem phát hiện của mình bẩm báo lên.
Lời thoại của Khổng Triều đoạn này rất dài, Dung Hủ cười nhạt nghe, ngay cả Lưu lão cũng không chú ý rằng, cậu lại chậm rãi ngồi xuống ghế bát tiên. Dung Hủ nâng tay trái lên, khẽ vuốt mép tách sứ bóng loáng trắng nõn, động tác thong thả, ý cười lắng đọng trong mắt càng ngày càng sâu. Cậu vẫn luôn nâng mắt, nhìn vị Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ đứng lên đáp lời kia, tốc độ vuốt ve tách sứ cũng càng ngày càng chậm.
Sau khi động tác của cậu đột nhiên dừng lại, Lưu lão phút chốc sửng sốt, giống như lúc này mới chú ý tới động tác Dung Hủ ngồi xuống.
Chỉ thấy dưới ngọn đèn sáng ngời, vị Thái tử trẻ tuổi tuấn mỹ tuyệt thế đó cong môi cười khẽ, trong mắt hiện lên một chút tối tăm. Y nâng tách sứ lên nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu, dịu dàng cười nói: “Một khi đã như vậy, thế Khổng Chỉ huy sứ, liền làm phiền ngươi… thăm dò chân tướng Cẩm Y vệ ly kỳ tử vong.”
Lời vừa nói ra, y nhẹ nhàng thả cái tách lại trên bàn, phát ra một tiếng vang không lớn không nhỏ.
Giọng nói dần dần nghiêm túc, Dung Hủ híp mắt lại, vẫn cười: “Cẩm Y vệ Đại Minh ta, là người của hoàng gia. Bất luận là ai, đụng đến Cẩm Y vệ, chính là đụng đến căn cơ hoàng gia ta. Nếu ngươi bắt được hung phạm sau màn, nhất định phải bắt hắn đến trước mặt bổn cung, bổn cung…”
Mắt phượng khẽ nhướn, Dung Hủ nhấp môi: “Giết không tha.”
Buổi thử vai này, đến đây chấm dứt.
Dung Hủ lập tức đứng lên, đi tới giữa phòng, khom lưng với mấy người Lưu lão, không khí khẩn trương áp lực tức khắc tiêu tán không còn một mảnh.
Người sản xuất là nhập diễn nhất, thử vai đột nhiên chấm dứt, hắn ngẩn ra, sau một lúc lâu mới bỗng nhiên vỗ tay khen ngợi. Dưới sự mở đầu của hắn, mấy nhân viên thử vai khác cũng bắt đầu vỗ tay, chỉ có Lưu lão và Tần Trình không hề có động tác.
Ánh mắt Lưu lão phức tạp nhìn Dung Hủ, chỗ nào còn có nhiệt tình như lúc mới vừa gặp mặt trước đó.
Mà Tần Trình vẫn đeo kính râm, không rên một tiếng ngồi ở giữa mọi người, giống như hoàn toàn không tồn tại.
Qua hồi lâu, biên kịch nói rằng: “Tôi cảm thấy rất tốt, Dung Hủ, ngay từ đầu cậu không ngồi, có phải muốn đắp nặn ra hình tượng minh quân của Chu Mặc Lang hay không? Hắn chiêu hiền đãi sĩ, uy vọng ở trong triều rất cao, cậu làm như vậy, rất tốt.”
Vị biên kịch đó là biên kịch hạng một nổi tiếng Hoa Hạ, năm nay hơn sáu mươi tuổi, thanh danh rất vang.
Nghe tiền bối khen ngợi, Dung Hủ cũng không có khiêm tốn quá phận, cười nói: “Phải, xế chiều hôm nay lúc cháu nghiên cứu kịch bản, cảm thấy lấy hình tượng Chu Mặc Lang, cho dù hắn chờ ở trong nhà Khổng Triều, cũng sẽ không tùy tiện ngồi chờ. Cẩm Y vệ là một lực lượng hắn khó bắt lấy nhất, hắn một lòng muốn lung lạc Khổng Triều, đương nhiên phải cho Khổng Triều một ấn tượng tốt.”
Nghe xong lời này, biên kịch kia liền vừa lòng khen thêm vài câu.
Mắt thấy Lưu lão vẫn không nói gì, mấy người khác cũng không nói gì nữa. Bọn họ có vừa lòng hơn, thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lưu lão. Bộ phim điện ảnh này gần như là Lưu lão nắm toàn quyền, dựa vào uy vọng của Lưu lão trong giới, ngay cả người sản xuất cũng sẽ không can thiệp quyết định của ông.
Trong phòng lại yên tĩnh thật lâu, nhưng vào thời khắc này, lại nghe giọng nam trầm thấp từ tính vang lên: “Lưu lão, ngài cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Trình, sau đó lại nhìn về phía Lưu lão.
Có thể nói chuyện vào lúc này, cũng chỉ có Tần Trình quan hệ rất tốt với Lưu lão.
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía Tần Trình, chỉ thấy người kia giờ phút này cũng quay đầu nhìn về phía cậu, cách một tầng kính râm, Dung Hủ thấy không rõ biểu tình Tần Trình, nhưng Tần Trình lại có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Thấy thế, Dung Hủ hơi hơi nhướn mày, liếc người đàn ông nào đó một cái.
Tần Trình: “…”
Một lát sau, Tần Trình yên lặng tháo kính râm xuống.
Động tác nhỏ giữa hai người không có bị những người khác phát hiện, dù sao thì hiện tại lực chú ý của bọn họ đều tập trung trên người Lưu lão. Chỉ thấy Lưu lão chốc thì há mồm, chốc thì lại ngậm miệng, tới tới lui lui, như do dự nhiều lần, ông mới bất đắc dĩ nở nụ cười: “Hiện tại tôi cảm thấy, không nên làm buổi casting này.”
Lời này vừa nói ra, biên kịch kinh ngạc hỏi: “Lão Lưu?”
Lưu lão cảm khái: “Hẳn là trực tiếp cho cậu diễn cảnh cuối cùng, cảnh này căn bản còn chưa đủ phát huy.”
Nghe vậy, người sản xuất đột nhiên ý thức được: “Lưu lão, ý của ngài là…”
Lưu lão hòa ái mỉm cười, trong ánh mắt lại đều là khôn khéo, ông cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Dung Hủ, nói rằng: “Ngày mai liền ký hợp đồng đi. Hai tuần tương lai, đều dùng để quay cảnh của cậu trước, Dung Hủ, được chứ? Tôi nghe lão Hứa nói, phim của ổng hai tuần sau mới khởi động máy, nếu thật sự không được, tôi sẽ đi gọi điện thoại cho ổng, bảo ổng trì hoãn một chút! Tuyệt đối không thành vấn đề!”
Chút thấp thỏm mỏng manh trong lòng vào thời khắc này đều tiêu tán, Dung Hủ dở khóc dở cười nói: “Lưu lão, Hứa đạo cố ý lựa chọn ngày lành tháng tốt…”
Lưu lão khoát tay: “Đừng để ý đến ổng, lão Hứa căn bản không tin cái này, ổng chỉ làm bộ cho người ngoài coi thôi.”
Qua một phen như thế, chuyện được xác định ra.
Lưu lão thật sự là một người tư duy vô cùng nhảy vọt, trước đó Tần Trình đáp lời với ông, hai ba phen đã khiến ông cụ quên việc đốc xúc Dung Hủ đổi trang phục, hiện tại Lưu lão lại cùng biên kịch, người sản xuất tán gẫu về phim mới của Hứa đạo. Có lẽ thật sự là lớn tuổi, Lưu lão cũng không chú ý tới Dung Hủ còn mặc trang phục diễn nặng nề đứng ở giữa phòng.
Tần Trình sắc mặt bình tĩnh kéo ghế ra, trực tiếp đi tới giữa phòng, kéo Dung Hủ bước đi.
Chờ Lưu lão kịp phản ứng, hai người bọn họ đã sớm đi mất dạng. Lưu lão kinh ngạc nói: “Đi rồi hả? Tần Trình mang đi? Cũng quá bảo vệ đi.”
Người sản xuất ở bên cạnh nghi hoặc nói rằng: “Nghe nói Dung Hủ chính là Tần Trình đề cử, quan hệ bọn họ tốt như vậy ư? Tần Trình lại còn làm vai phụ cho Dung Hủ trong «Tầng mây màu đen», sau lại trao giải cho cậu ta? Quan hệ cũng tốt quá đi…”
Ở thế giới này, hôn nhân đồng tính luyến ái đã sớm hợp pháp, tuy nói phổ biến trong xã hội vẫn là khác phái, nhưng đồng tính luyến ái cũng không ít. Đặc biệt là ở giới giải trí, đồng tính luyến ái tuyệt đối là vừa túm liền được một bó to.
Người sản xuất đã bắt đầu suy nghĩ theo phương hướng kia, nhưng Lưu lão lại không để bụng mà lắc đầu: “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi và Tần Trình quen biết rất nhiều năm, mấy người không biết nhưng tôi biết. Đời trước nhà hắn quen biết đời trước nhà Dung Hủ, hẳn là quan tâm một chút.”
Người sản xuất kia lúc này mới nhớ tới một lời đồn trong giới: Dung Hủ là tiểu thiếu gia nhà họ Dung thành phố B.
Mọi người không nghĩ về phương diện kia nữa, trò chuyện chốc lát, biên kịch cười nói: “Đứa nhỏ này rất có linh tính, Chu Mặc Lang cậu ta diễn, còn tốt hơn tôi viết nữa. Tôi có hơi muốn sửa lại vài cảnh…”
Vài vị cấp cao đoàn phim nói chuyện phiếm, nói suốt tới tận rạng sáng một giờ, rốt cuộc mới chấm dứt.
Mà bên kia, Tần Trình đã sớm kéo Dung Hủ đi tẩy trang, lại dẫn cậu về khách sạn.
Khi sắp rời khỏi đoàn phim, một phó đạo diễn phụ trách hậu cần chạy tới, nói rằng: “Tôi đã đặt cho Dung Hủ…”
“Tạm thời ngủ ở chỗ tôi đi.” Người đàn ông trấn định cắt lời, hắn cúi đầu nhìn về phía phó đạo diễn vẻ mặt kinh ngạc kia, thản nhiên nói: “Tôi nhớ rõ khách sạn đó chỉ còn lại một căn phòng, anh định để trợ lý của cậu ấy chen chung phòng với người khác, an bài cho cậu ấy một phòng hả?”
Trên mặt phó đạo diễn tràn ngập vẻ “làm sao cậu biết”, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Ừm, ngày mai có thể lấy ra thêm một phòng. Tôi tạm thời muốn cho trợ lý La ngủ cùng phòng với tiểu Hạ, ngày hôm sau lại an bài phòng cho cô ấy.”
Dung Hủ nhìn Tần Trình với phó đạo diễn kia giao lưu, trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn đều là ý cười, cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở phía sau Tần Trình, cứ nhìn như vậy.
Tần Trình hạ mắt, giọng điệu kiên định: “Ngày mai an bài phòng cho cậu ấy, hôm nay cậu ấy ngủ ở chỗ tôi trước đi.”
Khách sạn đoàn phim «Trang hoa la» đặt cách thành điện ảnh một đoạn, trợ lý Tần Trình lái xe, đưa Dung Hủ và La Thiến cùng đi. Dung Hủ và Tần Trình ngồi ở hàng sau, La Thiến thì ngồi ở ghế phó lái.
Dọc theo đường đi, La Thiến đều cẩn thận xuyên qua kính chiếu hậu, đánh giá hai người kia. Trái lại là trợ lý của Tần Trình không biết là kinh nghiệm phong phú, hay là ở với Tần Trình lâu, hắn vẫn luôn nghiêm túc nhìn phía trước, thành thành thật thật lái xe, tuyệt đối không nhìn phía sau thêm một cái.
Chỗ ngồi phía sau, Tần Trình cúi đầu nhìn chỗ tựa lưng hàng ghế trước, Dung Hủ lại hạ mắt nhìn di động.
Nhìn chốc lát, chờ La Thiến kích động hưng phấn dời tầm mắt đi, người đàn ông mới không tiếng động nâng mắt nhìn ghế phó lái một cái, tiếp đó tay phải nhẹ nhàng trượt sang. Từng chút dịch sang, từng chút tới gần, trượt đến cuối cùng, đụng vào bàn tay hơi lạnh kia.
Vừa mới đụng tới ngón út, Tần Trình liền cong khóe môi, hơi thả chậm lại động tác. Nhưng hắn còn chưa kịp hành động thêm, đột nhiên! Dung Hủ đã lật tay qua, trực tiếp nắm chặt ngón tay hắn, mười ngón giao triền!
Tần Trình: “!!!”
Năm giây sau, di động Tần Trình rung lên. Hắn lấy điện thoại di động ra, phát hiện hình như lấy sai, lại lấy ra một cái khác từ trong túi, mở ra nhìn.
[ Dung Hủ: anh đeo kính râm, là cố ý không cho em thấy biểu tình của anh sao? ]
Tần Trình: “…”
Lời này nói nhìn như tùy ý, nhưng rõ ràng chính là sau thu tính sổ!
Cảm nhận bàn tay nắm chặt bên tay phải, Tần Trình mím môi, hồi âm: [ Tị hiềm. ]
Nói nhiều tất lỡ lời, nói càng ít càng tốt.
Nhìn đến hai chữ này, thiếu niên không tự chủ được nở nụ cười, lần này không gửi tin nhắn, trực tiếp quay đầu, nhìn về phía người đàn ông nào đó. Đèn đường màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ nâu, đã không còn lại mấy phần sáng ngời, chỉ có thể mơ hồ chiếu ra cặp mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên.
Tần Trình không ngờ Dung Hủ sẽ đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình, hắn thoáng ngơ ngẩn, nhìn thiếu niên khẽ nâng cằm, trong tim hắn tựa như có cái gì đó đột nhiên buông lỏng. Người đàn ông nở nụ cười, rất muốn ôm người đó vào trong ngực, nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể nắm chặt ngón tay của mình thêm một ít.
Chỉ cần nắm như vậy, chỉ cần vẫn luôn nhìn người này, có thể cam tâm tình nguyện mà nhìn đến vĩnh viễn.
Mười phút đường xe, hai người phía trước đều không chú ý tới động tĩnh phía sau.
Khi xe dừng trong bãi đỗ xe khách sạn, Tần Trình cầm lấy cái điện thoại vừa rồi lấy sai, gửi đi một cái weibo.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: rất thích cậu ấy rất thích cậu ấy rất thích cậu ấy… rất thích cậu ấy. ]