Sau khi trang weibo đoàn phim «Mê thành» đăng cái weibo tuyên truyền này, lập tức được không ít người chia sẻ.
Viên đạo, Bách Tích Văn, Nhâm Thư Chỉ, Mã Tề… nhân viên đoàn phim tự nhiên là chia sẻ ngay đầu tiên, ngay cả La Thiến cũng đăng nhập tài khoản của Dung Hủ, giúp cậu chia sẻ.
Lại nói, tài khoản của minh tinh phần lớn đều không có khả năng chỉ có mình mình quản lý sử dụng. Nói ví dụ như một ít weibo tuyên truyền phát ngôn, một ít weibo tuyên truyền tác phẩm, đều có thể trực tiếp giao cho trợ lý, người đại diện, thậm chí là đoàn đội PR chuyên nghiệp của mình đến vận tác.
Dung Hủ cũng rất thích đăng nhập weibo, tiến hành tương tác với fan, đăng ảnh tự chụp, nói chuyện phiếm. Đây đã xem như rất tốt, rất nhiều minh tinh căn bản không quản weibo của mình, toàn quyền giao cho đoàn đội PR xử lý. Có đoàn đội PR ở đó, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm ngôn luận, còn có thể giúp họ dựng hình tượng, hút fan đoạt top. Về phần ở sau lưng minh tinh rốt cuộc là dạng gì, thì nhóm fan liền hoàn toàn không biết.
Khi Dung Hủ thức dậy, lượng share weibo của «Mê thành» đã phá một vạn, nhóm fan đều hồ hởi bình luận bên dưới.
[ Ông chú bốn mươi có quan hệ gì với mị đâu, sáu bàn tay bị cắt đi lại không thể ăn. Chúng tôi muốn xem Dung Dung, nhìn Dung Dung! Ba mươi giây trailer căn bản là không đủ không đủ không đủ!!! Gõ bát kêu chủ nhà phát lương!!! ]
[ Ha ha ha ha, trang weibo phong cách lạ kỳ như thế, thật sự là trước không giống ai sau không ai giống. Nghiêm túc, chính trực đâu rồi, nhanh chóng trừ chân gà của biên tập! Có điều thêm cho stylist 1000…000 cái chân gà! Wuli Dung Dung thật đẹp trai ~ đẹp trai đến vô hạn! ]
[ Ngao ngao ngao đoạn trailer tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào, lần này hình như là Dung Hủ và Bách Tích Văn liên thủ, cùng bắt người xấu nhỉ? Thật feeling thật feeling ~ tạo hình của Dung Hủ thật trưởng thành, tôi thích nhất loại hình nhã nhặn nho nhã này, rạp chiếu phim ước hẹn ước hẹn! ]
Có minh tinh nghệ nhân chia sẻ, nick marketing cũng xuống nước bình luận, cái weibo này nhanh chóng chiếm được lượng lớn ánh sáng.
Trong đám bình luận và chia sẻ, dễ dàng nhìn ra nhất, chính là nhân khí của diễn viên.
Fan Dung Hủ chiếm cứ nửa giang sơn bình luận chia sẻ. Đầu tiên, trong các nick weibo có lượng share cao nhất, ngoại trừ vài minh tinh, chính là tài khoản fanclub chính thức toàn quốc của Dung Hủ. Tiếp theo, giữa trưa cùng ngày, cái tag #Dung Hủ Mê thành# liền lên hạng sáu bảng đề tài, là người duy nhất trong đoàn phim «Mê thành» lên bảng.
Viên đạo nhìn đến tình huống này, cũng cười toe toét. Lúc trước ông lựa chọn Dung Hủ, ngoại trừ ngoại hình phù hợp, diễn xuất qua cửa, đương nhiên còn coi trọng nhân khí của Dung Hủ. Đối với đại đạo diễn phim thương nghiệp như ông mà nói, quay một bộ phim đương nhiên là phải kiếm tiền, không kiếm tiền ai lại hao tâm tổn trí cố sức mà đóng phim.
Tư lịch của Dung Hủ trong đoàn phim là cạn nhất, nhưng nay nhân khí lại cao nhất, có cậu ở đây, «Mê thành» không thiếu độ sáng.
Vì thế trong sóng tuyên truyền thứ nhất, trong 30 giây trailer phim, Viên đạo cho Dung Hủ mười giây, Bách Tích Văn là tám giây. Có lẽ không có mấy fan sẽ tận lực đi tính xem nam thần nhà mình xuất hiện mấy giây, nhưng bọn họ sẽ nhìn thấy cảnh nam thần xuất hiện đặc biệt đẹp trai, bọn họ lại càng thêm cao hứng mà thảo luận và chia sẻ.
Đây là tình huống đoạn trailer phim, về phần poster chính thức đầu tiên, dùng phong cách độc thoại nội tâm tương đối khắc sâu.
Tất cả diễn viên chỉ đứng ở trước một bối cảnh thuần trắng, yên lặng nhìn màn ảnh, chọn dùng cận cảnh, chỉ lộ ra phần phía trên bả vai của mỗi diễn viên.
Dưới dạng màn ảnh này, diễn viên càng dễ dàng biểu hiện ra nội tâm nhân vật, đối với diễn xuất cũng có yêu cầu rất cao.
Ví dụ như nhìn đến poster Nhâm Thư Chỉ, bạn chỉ cảm thấy trong mắt cô ấy mang theo phẫn nộ, lại không rõ những thứ khác. Nhưng khi nhìn đến poster Bách Tích Văn, bạn có thể từ trên khuôn mặt kiên nghị của hắn nhìn ra một chút chính khí nghiêm nghị, cũng có thể nhìn ra hắn ngay thẳng bất khuất, thoạt nhìn chính là người đàn ông đích thực có thể cắn chặt răng, ăn hết đau khổ.
Đây là diễn xuất khác biệt, có thể làm cho người xem nhìn ra càng nhiều thứ.
Mà tấm ảnh đầu tiên đăng trên trang weibo, chính là poster Dung Hủ.
Dưới bối cảnh thuần sắc trắng này, một chàng trai tuấn mỹ thanh nhã đeo một cặp kính mắt gọng bạc, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn ảnh. Tay trái nâng lên, dùng một ngón tay đỡ hờ bên cạnh kính mắt, trong con ngươi trong suốt nhạt màu giống như phản chiếu một hồ nước sau, an tĩnh nhu hòa. Nhưng chính bởi vì quá mức an tĩnh, ngược lại khiến người ta cảm thấy có một chút lạnh lùng, lạnh lùng đến độ gần như lạnh lẽo.
Trên mặt Dung Hủ không có bất luận biểu tình gì, không nghiến răng nghiến lợi giống Nhâm Thư Chỉ, cũng không nhăn chặt mày như Bách Tích Văn. Nhưng khi cậu hạ mắt, cách một tầng thấu kính lạnh như băng nhìn bạn, bất cứ ai cũng cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, khó hiểu mà có chút lạnh lẽo.
Đương nhiên, đối với fangirl mà nói, quan trọng nhất vẫn là ——
[ A a a a a a a a Dung Dung thật đáng yêu! Dung Dung thật ngầu! Dung tinh anh cũng ngầu như vậy!!! ]
Lúc nhiệt độ tuyên truyền «Mê thành» từng bước một lên men, Dung Hủ đã đến đoàn phim «Trang hoa la», tự mình ký hợp đồng. Điểm sửa chữa mà La Chấn Đào đề xuất đều được tiếp nhận, suy xét đến sự thật là qua hai tuần nữa Dung Hủ sẽ đi ghi hình, từ hôm nay trở đi đoàn phim sẽ quay cảnh của Dung Hủ trước, quay cho xong cảnh của cậu.
Việc này không nên chậm trễ, ký hợp đồng xong, Dung Hủ liền đi đổi trang phục diễn, trang điểm.
Chờ cậu trang điểm xong đi ra, vị diễn viên gạo cội diễn vai hoàng đế kia cũng đổi tạo hình xong. Lão nhân gia vốn là bộ dạng hiền lành hòa ái, bị thợ trang điểm khéo tay biến hóa, trên mặt lập tức có thêm vẻ bệnh hoạn, nhìn qua gầy trơ cả xương, dáng vẻ bệnh nguy kịch.
Ngày hôm qua lão diễn viên này về khách sạn quá sớm, cũng không có nhìn thấy Dung Hủ, hiện giờ hai người mới vừa gặp mặt, Lưu lão lập tức giới thiệu hai người quen nhau.
Nhưng mà, nói đến cũng khéo, Dung Hủ vừa mới vươn hai tay ra, có lễ phép chào hỏi, lão diễn viên kia đã ôn hòa mà cười cười, cũng lấy hai tay cầm tay Dung Hủ, nói: “Tuần trước mới vừa nghe Kiến Văn nói, ổng rất thưởng thức cậu. Lần đó sau giải Chuông Vàng, ổng nói tính tình cậu rất tốt, ở trước mặt tôi khen cậu một trận.”
Dung Hủ khẽ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía lão tiền bối này.
Chu Kiến Văn là lão diễn viên nổi tiếng trong giới, chỉ có một lần cùng xuất hiện với Dung Hủ, chính là giải Chuông Vàng đoạn thời gian trước, ông ấy tự mình trao giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cho Dung Hủ. Khi đó lão tiền bối ở trên sân khấu khen Dung Hủ vài câu, Dung Hủ chỉ tưởng đối phương có chút thiện cảm với mình, lại không nghĩ rằng, đối phương lại đem chuyện của mình nói với bạn bè.
Nhưng bất luận như thế nào, thường xuyên qua lại, hai bên liền quen thuộc.
Lưu lão cười nói: “Nếu lão Trần ông đã biết Dung Hủ, tôi đây cũng không giới thiệu với ông quá nhiều. Hai người đối diễn với nhau nhiều nhất, có thời gian có thể đối diễn nhiều nhiều. Tiểu Dung người ta hai tuần sau đã phải rời khỏi đoàn phim, hiện tại nắm chặt thời gian quay cảnh của cậu ấy, tranh thủ một lần liền qua.”
Dung Hủ mỉm cười gật đầu, lão diễn viên cũng cười đáp ứng.
Vì thế lúc tổ đạo cụ chuẩn bị cảnh, Dung Hủ vẫn luôn đối diễn với tiền bối.
Tần Trình cách đó không xa: “…”
Từ Tấn mới vừa nói chuyện phiếm với người sản xuất trở về, đột nhiên nhìn đến sắc mặt Tần Trình đen thùi, theo tầm mắt hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy được cảnh tượng Dung Hủ và Trần Phong trò chuyện với nhau thật vui.
Từ Tấn là người như thế nào? Rất khôn khéo, liếc mắt một cái liền hiểu rõ ngọn nguồn.
Hắn ta cười ha ha, ngồi ở ghế bên cạnh, nói rằng: “Cái này không phải bình thường sao, cậu và Dung Hủ chỉ đối diễn có mấy cảnh, Thái tử gia người ta mỗi lần xuất hiện, nếu không phải đang thống trị triều chính, thì chính là đang hầu hạ người cha bệnh nặng. Cậu ta không đối diễn với Trần Phong, chẳng lẽ còn đối diễn với cậu?”
Tần Trình chậm rãi nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm liếc Từ Tấn một cái.
Thân thể đột nhiên run lên, ý cười trên mặt Từ Tấn lập tức cứng đờ, tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên. Hắn nhanh chóng ho khan một tiếng, bổ sung cho mình: “Có điều… có điều vậy cũng không có gì, tôi biết cậu thầm mến người ta, có chung quy vẫn tốt hơn không có, ít nhất hiện tại cùng một đoàn phim, cậu có thể đi bắt chuyện, thân cận.”
Tần Trình cũng không có đem chuyện hai người kết giao nói cho Từ Tấn, đồng dạng, Dung Hủ cũng không có nói cho La Chấn Đào.
Tần Trình là nhất thời không nhớ tới chuyện này, Dung Hủ thì trái lại suy xét rất nhiều phương diện, cảm thấy nếu nói cho La Chấn Đào, khả năng sẽ có chuyện khác phát sinh. Chẳng hạn như cậu còn nhớ rõ, lúc trước La Chấn Đào biết mình và Tần Trình quan hệ thực tốt, từng nghĩ có nên mượn danh khí Tần Trình, trải đường cho Dung Hủ hay không.
Lấy việc mưu lợi mà nói, La Chấn Đào càng giống một thương nhân đủ tư cách, hắn và Dung Hủ có quan hệ tốt là không sai, nhưng phương thức hai người xử sự lại có một ít khác nhau.
Nói ngắn lại, trong khoảng thời gian ngắn, Dung Hủ không tính toán nói cho La Chấn Đào.
Cách đó không xa, Dung Hủ và Trần lão đối diễn, tiếng cười không ngừng. Mà bên này, Tần Trình một mực yên lặng xem kịch bản, ngẫu nhiên bị chỉ đạo võ thuật kêu qua dạy một ít động tác kỹ xảo, ngẫu nhiên lại có diễn viên khác tìm đến hắn nói chuyện, đối diễn.
Trong «Trang hoa la», nam chính Khổng Triều do Tần Trình sắm vai, là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ; nữ chính lại là con gái một vị tội thần, tên là Thịnh Tương Quân, do ảnh hậu Hoàng Lôi nổi tiếng Hoa Hạ thủ vai.
Những huynh đệ Cẩm Y vệ ly kỳ chết đi đều là đi chấp hành một nhiệm vụ áp giải tội thần, chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc, bọn họ mới từng người chết đi. Vị tội thần kia phạm tội thông đồng với địch phản quốc, được Cẩm Y vệ bí mật áp giải từ Phúc Kiến về kinh thành. Cuối cùng tội thần bị lăng trì xử tử, người nhà của ông đều bị chém đầu thị chúng, quả thật là diệt cửu tộc.
Thịnh Tương Quân là huyết mạch cuối cùng của Thịnh gia, cô được gia nhân đưa đến kỹ viện ẩn thân, lúc này mới tránh thoát một kiếp. Mặc cho ai cũng sẽ không tin được, danh môn văn thần lại nấp trong kỹ viện. Tú bà kỹ viện đó trước kia từng chịu ân cứu mạng của Thịnh lão tiên sinh, lúc này mới liều mạng, giấu Thịnh Tương Quân.
Thịnh Tương Quân đương nhiên không tin cha mình phản quốc, phụ thân của cô là đại nho đương thời. Thịnh gia ba đời trung lương, Các lão hai triều, phụ thân và đương kim Thánh Thượng còn là tình nghĩa từ nhỏ lớn lên, sao có thể thông đồng với địch phản quốc?
Vì thế sau khi Thịnh Tương Quân phát hiện dường như có người đang tra vụ án của phụ thân, cô vốn dĩ thông tuệ, chậm rãi tìm được Khổng Triều.
Vì sao những Cẩm Y vệ tham dự vụ án Thịnh các lão, cuối cùng lại từng người chết đi?
Vì sao Thịnh các lão mấy chục năm trung thành và tận tâm, đột nhiên sẽ phản quốc?
Cả bộ phim khai triển quay quanh nút thắt này, đối diễn với Tần Trình nhiều nhất, chính là Hoàng Lôi.
Hoàng Lôi năm nay ba mươi lăm tuổi, lớn hơn Tần Trình ước chừng tám tuổi, đã sớm lập gia đình sinh con, không có khả năng gây ra scandal gì. Nhưng hôm nay lúc cô đối diễn với Tần Trình, lại kinh ngạc phát hiện, đối phương thất thần nhiều lần.
Sau đó Hoàng Lôi kinh ngạc nói với trợ lý của mình: “Tần Trình làm sao vậy?”
Hoàng Lôi không có hứng thú gì với trai đẹp, nhưng trợ lý của cô chính là fan trung thành của Tần Trình. Vừa nghe lời này, trợ lý lập tức hỏi: “Tần thần làm sao?!”
Hoàng Lôi bất đắc dĩ mỉm cười: “Nhìn bộ dạng hưng phấn của em kìa, em thích Tần Trình như vậy hả? Nếu thích như vậy, sao không phát hiện, hôm nay Tần Trình có chút không nhập tâm, lúc đối diễn thiếu chút nữa đọc sai lời thoại?”
Tiểu trợ lý mở to hai mắt, không dám tin nói rằng: “Chị Hoàng, không thể nào đâu? Em thấy trạng thái Tần thần vô cùng tốt mà, lời thoại nói thực tốt, cảm xúc cũng rất đúng chỗ, em ở bên cạnh cũng sắp nhập diễn rồi, vẫn đẹp trai như vậy.”
Hoàng Lôi: “… Chị không nên hỏi em.”
Ở trong mắt fangirl, nam thần cho dù hắt xì, vậy cũng là cái hắt xì đẹp trai nhất thiên hạ.
Cùng lý lẽ, trong mắt người đàn ông nào đó, thiếu niên nhà mình dù té ngã một cái, vậy cũng là dễ nhìn nhất thiên hạ… a cái này không đúng, hắn tuyệt đối sẽ không để Dung Hủ té ngã!
Đương nhiên, nếu Dung Hủ có thể đến đối diễn với hắn, đừng cứ luôn cùng một chỗ với Trần lão, vậy thì càng tốt hơn.
Chờ đến giữa trưa, tổ đạo cụ, tổ ánh sáng đều chuẩn bị hoàn tất, Dung Hủ chính thức quay cảnh dầu tiên sau khi mình vào đoàn phim «Trang hoa la».
Trần lão trực tiếp nằm ở trên giường, áo ngủ màu vàng bằng gấm đắp trên người ông, giấu kín thân thể không tính là gầy của ông, chỉ lộ ra mặt. Nhất thời, người này càng có vẻ hấp hối, gần đất xa trời.
Mười mấy cái máy quay từ mỗi một phương hướng nhắm ngay phim trường, trong tẩm cung hoa mỹ tinh xảo này, Trần lão nằm trên long sàng, Dung Hủ an vị bên cạnh long sàng. Những nhân viên công tác còn lại đều vây quanh phim trường, chờ một cảnh kết thúc, lại bổ trang quay cảnh thứ hai.
Lưu lão xác nhận với tổ camera xong, phất tay hô: “Action!”
Ngay sau đó, Dung Hủ cầm lên bát ngọc đặt ở trên bàn thấp.
Cảnh này ánh sáng vô cùng kỳ diệu, trong màn ảnh, rõ ràng những cảnh tượng khác đều rất sáng, nhưng trên người Dung Hủ lại khó hiểu mà có một chút ảm đạm. Cậu cùng với long sàng kia bị bao phủ trong một cái bóng không dễ dàng phát hiện, có vẻ áp lực nặng nề.
Thái tử điện hạ là quốc quân kế nhiệm của Đại Minh, y trẻ tuổi tuấn mỹ, y chăm lo việc nước.
Từ hai năm trước hoàng đế ăn lầm đan dược dẫn đến bệnh nặng, Thái tử bắt đầu giám quốc. Đối nội, y hiếu thuận hoàng đế, mỗi ngày đều sẽ tự mình hầu hạ hoàng đế uống thuốc, thậm chí theo sát bên người hoàng đế. Đối ngoại, y có hùng tài đại lược, Đại Minh dưới thống trị của y gọn gàng ngăn nắp, dân chúng an cư lạc nghiệp, kẻ thù bên ngoài không dám xâm phạm, đại thần trong triều đều khen không dứt miệng với vị Thái tử này.
Lúc điện ảnh mới vừa mở đầu, liền có một nhóm trẻ em nô đùa ở bên đường hát đồng dao, trong đó có một câu ——
『 Đông có ngọc đẹp, dân có gạo ăn. 』
Đông chính là chỉ Đông Cung, ngọc đẹp chính là chỉ Thái tử Chu Mặc Lang. Có Thái tử, dân chúng mới có thể sống tốt như vậy, mới có thể có cơm ăn.
Vì thế hơn phân nửa nội dung đầu phim, Chu Mặc Lang quả thực chính là một người hoàn mỹ. Y có một bề ngoài không thể soi mói, phong tư trác tuyệt, làm người ta thần phục; y lại có một trái tim nhân quân, ai cũng tin tưởng, chỉ cần Thái tử đăng cơ, Đại Minh tất nhiên sẽ có một phong cảnh thịnh thế.
Mà hiện giờ, Dung Hủ phải sắm vai chính là một Thái tử hoàn mỹ.
Cảnh này rất đơn giản, chính là Chu Mặc Lang đút thuốc cho hoàng đế, hoàng đế phun ra toàn bộ, nôn hết trên quần áo Thái tử. Nhưng mà, Thái tử lại không có một chút vẻ giận, ngược lại cung kính chà lau vết bẩn cho phụ thân, tự trách nói rằng: “Nhi thần sai rồi, chưa từng phát hiện thân thể phụ hoàng khó chịu.”
Con trai như vậy, cha nào không thích?
Trong camera, Dung Hủ hạ mắt, mày nhíu lại, giống như thật sự đang tự trách mình.
Rất nhiều nhân viên công tác nhìn dáng vẻ cậu tự trách như vậy, nhịn không được đều có chút đau lòng.
“Sau khi tôi già nếu như bị bệnh, con trai có thể chăm sóc tôi như vậy, nhẫn nhục chịu khó, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.”
“Dung Dung thật sự rất đẹp, cậu ấy chính là mặt điện ảnh mà, vừa rồi tôi xem hình ảnh trên camera, thật quá dễ nhìn.”
“Nói đạo lý, Thái tử tốt như vậy, dù không phải là con trai của mình… tôi cũng bằng lòng để cậu ấy làm hoàng đế.”
Không sai, tất cả chân tướng của bộ phim «Trang hoa la» này, kỳ thật chỉ có một: ly miêu đổi Thái tử.
Thịnh các lão thông đồng với địch phản quốc, là bị tội oan, bởi vì ông biết được bí mật không nên biết. Những Cẩm Y vệ chết đi, cũng là bởi vì Thịnh các lão lén lút đem bí mật nói cho một người trong đó, nếu không biết là người nào, vậy liền giết toàn bộ, nhất nhất diệt khẩu.
Khổng Triều phát hiện mờ ám, một lòng muốn tra chân tướng, như vậy… ngươi liền đi chết đi.
Cùng chết với Thịnh Tương Quân đi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, chỉ có người chết mới không biết nói.
Cảnh đầu của Dung Hủ quay hết sức thuận lợi, vốn dĩ Lưu lão còn có chút lo lắng, chỉ sợ Dung Hủ không thích ứng được tiết tấu của đoàn phim.
Trong giới cũng không phải không có loại diễn viên này, lúc thử vai biểu hiện rất tốt, nhưng mà vừa vào diễn, liền khó hiểu mà luôn NG. Có thể là vì chỉ cần đối diễn với người khác, bọn họ liền khẩn trương, không có biện pháp phát huy. Nhất là điện ảnh chế tác lớn, áp lực tâm lý của diễn viên càng lớn, càng dễ dàng phát sinh sai lầm.
Cả ngày, Lưu lão đều quay nội dung “Thái tử chăm sóc hoàng đế”.
Thậm chí có thể nói, loại nội dung này quay đến giữa trưa ngày hôm sau, mới hoàn toàn chấm dứt, có thể đổi nội dung khác để quay.
Ngày thứ hai sau khi vào đoàn phim, Dung Hủ liền có phòng của mình, không cần chen một cái giường với Tần Trình nữa.
Mỗi người trong đoàn phim đều cho rằng đây là lẽ đương nhiên, người đàn ông nào dó cho dù có ý kiến, cũng không cách nào nói ra. Hắn cũng rất muốn đi tìm Dung Hủ nghiên cứu “kịch bản overnight”, nhưng mà nào có biện pháp, hắn và Dung Hủ hiện nay không mấy cảnh đối diễn, ngay cả lấy cớ đối diễn cũng không thể.
Vì thế, Tần Trình chỉ có thể buổi tối gửi gửi tin nhắn với thiếu niên nhà mình, nhưng mà chưa nói được mấy câu, Dung Hủ liền muốn nghỉ ngơi ——
Mấy ngày nay quay đều là cảnh của Dung Hủ, ban ngày ai cũng có thể nghỉ ngơi, chỉ mình cậu vẫn không có thời gian nghỉ ngơi.
Tình huống như vậy duy trì mải đến ngày thứ năm.
Năm ngày này, Dung Hủ quay xong tất cả cảnh triều chính của Chu Mặc Lang. Cảnh Thái tử ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, cảnh Thái tử chăm sóc hoàng đế, cảnh Thái tử vào triều…
Trong tất cả cảnh diễn, Dung Hủ hoàn toàn chính là một nam thần không có tỳ vết. Sự hoàn mỹ của Chu Mặc Lang khắc trong lòng mỗi một nhân viên công tác ở phim trường, nhất cử nhất động của cậu đều là phong thái, giơ tay nhấc chân tràn đầy khí chất cao quý nhã trí.
Hơn nữa mỗi một diễn viên từng hợp tác với Dung Hủ đều vui vẻ thân cận với cậu, vì vậy thiếu niên sẽ thực chủ động mà đến đối diễn với mỗi người, thái độ rất tốt. Dáng vẻ không giống như các tiểu thịt tươi khác, ỷ vào mình nhân khí cao, liền đủ loại vênh váo tự đắc.
Diễn viên sắm vai đại thần trong «Trang hoa la», phần lớn đều là lão diễn viên lăn lộn nhiều năm trong giới, nhưng không lên được. Bọn họ không có danh khí quá lớn, lúc người xem nhìn đến bọn họ chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, cũng không nhớ ra được bọn họ là ai.
Loại diễn viên ở địa vị này, có thể nói là cao không phải thấp không đến. Bọn họ có tư lịch, nhưng bọn họ không có tư bản, vì thế mà ngay cả một ít tiểu sinh có nhân khí mới ra mắt cũng dám không tôn trọng bọn họ, hô to gọi nhỏ với bọn họ, cố tình họ còn không có biện pháp tức giận, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống cơn tức.
Thấy Dung Hủ với những diễn viên đó ở chung hòa hợp, Tần Trình nhịn không được vẻ mặt nhu hòa, môi cong lên, trong mắt đều là tự hào khó có thể che giấu, giống như được người khác thích chính là bản thân hắn.
Mà bên kia, nữ chính Hoàng Lôi cũng phát hiện tình huống này.
Hoàng Lôi và Dung Hủ gần như không có đối diễn, trước kia cô đều không quá chú ý tới Dung Hủ, hiện giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô ý vị sâu xa mà nhìn thêm vài lần, cuối cùng kêu trợ lý của mình tới, nói: “Đi làm tốt quan hệ với Dung Hủ một chút.”
Tiểu trợ lý đi theo bên cạnh Hoàng Lôi nhiều năm, lập tức hiểu rõ ý của cô.
Trợ lý này cũng không lỗ mãng mà thật sự đi kéo quan hệ, đầu tiên là cô tìm đến trợ lý của Dung Hủ là La Thiến, hai người trò chuyện trò chuyện liền thành bạn. Tiểu trợ lý nói một ít chú ý trong đoàn phim cho La Thiến, chẳng hạn như ngày hôm sau lúc Dung Hủ và nam số hai đối diễn, tốt nhất có thể thông cảm một chút, quốc ngữ của nam số hai không tốt lắm, phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Giống với rất nhiều phim điện ảnh đề tài Cẩm Y vệ, địch nhân lớn nhất của Cẩm Y vệ chính là Đông Hán và Tây Hán. Bình thường mà nói, chỉ cần là phim Cẩm Y vệ, nhân vật phản diện tất nhiên là Đông Hán đô đốc hoặc là Tây Hán đô đốc, chưa từng ngoại lệ.
Bộ phim «Trang hoa la» này ở mặt ngoài nhìn cũng như thế, nam số hai là Đông Hán đô đốc, một lão thái giám hơn năm mươi tuổi, là thái giám bên người hoàng đế, tên là Lý Cao Đạm. Căn cứ đường lối bình thường của phim Cẩm Y vệ, Lý công công nhất định là võ công cái thế, «Trang hoa la» cũng không thể ngoại lệ.
Chẳng qua, đại BOSS bộ phim điện ảnh này không phải Lý công công, mà là Chu Mặc Lang sau lưng lão.
Đây là điểm mới của «Trang hoa la», cũng là một điểm xoay chuyên Lưu lão cố ý đặt ra.
Tận đến kết cục, trước khi Khổng Triều phát hiện bí mật trang hoa la, hắn vẫn luôn cho rằng độc thủ sau màn là Lý Cao Đạm, thậm chí hắn còn giết Lý Cao Đạm, cũng thật sự cho rằng chuyện đã vẽ một dấu chấm hết.
Sắm vai Lý Cao Đạm là một con rùa biển Hoa Kiều, ở Anh quốc có nhân khí rất cao, thường xuyên sắm vai lão thân sĩ tao nhã. Diễn viên này năm nay đã có năm mươi tuổi, bởi vì từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, quốc ngữ nói không tốt, quay phim Hán Ngữ đều dùng hậu kỳ phối âm.
La Thiến đem lời của trợ lý Hoàng Lôi lặng lẽ nói cho Dung Hủ, nghe xong lời này, Dung Hủ hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Lôi.
Chỉ thấy vị ảnh hậu tao nhã xinh đẹp ấy cười gật gật đầu với cậu, tươi cười hào phóng, vừa thấy đã cảm thấy thực thân thiện.
Dung Hủ gật gật đầu với đối phương, nâng môi mỉm cười.
La Thiến nhỏ giọng cảm khái: “Hoàng Lôi thật không hổ là ảnh hậu, còn cố ý nhắc nhở cậu nữa, tiểu Hủ.”
Nghe vậy, Dung Hủ bất đắc dĩ cười nói: “Chị chỉ biết nói chuyện phiếm với người khác, cơm hộp của em đâu?”
La Thiến hết hồn, vội nói: “Tôi đi lấy ngay, quên mất tiêu…”
“Không cần, cô đi ăn cơm trước đi.”
Giọng nam trầm thấp từ tính từ phía sau Dung Hủ vang lên, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn cất bước đi tới. Trên người hắn còn mặc Phi Ngư phục đen sẫm, bên hông buộc đai lưng bản rộng, nhưng mà trên hai tay… ặc, cầm hai hộp cơm hộp.
Dáng vẻ không xưa không nay thế này, nhìn sao cũng thấy khôi hài, nhưng mà chỉ cần nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc kia, hết thảy không hài hòa liền khó hiểu mà tiêu tán.
Nhìn thấy Tần Trình, La Thiến nhịn không được biến thành mắt hình sao, nhanh chóng gật đầu, nghe lời bước đi.
Tần Trình cầm cơm hộp, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước mặt Dung Hủ, mình thì nâng bước đến đối diện, trực tiếp ngồi xuống.
Đoàn phim đã đến thời gian giữa trưa nghỉ ngơi ăn cơm, rất nhiều nhân viên công tác đều đang ăn cơm nói chuyện phiếm, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm có. Nhân viên công tác ăn cơm xong thì lại đi bận chuyện của mình, phải bố trí cảnh tượng, phải chỉnh sáng, thương lượng phối hợp với diễn viên quần chúng.
Tuy nói trong khoảng thời gian này đoàn phim chủ yếu tập trung quay cảnh của Dung Hủ, nhưng trên thực tế, Lưu lão chia ra hai tổ A và B. Tổ A do ông phụ trách, hết sức tập trung quay cảnh của Dung Hủ; mà tổ B thì giao cho trợ lý đạo diễn và vài phó đạo diễn phụ trách, đặc biệt quay cảnh hành động của Tần Trình.
Như vậy tiết kiệm thời gian, cũng có thể tiết kiệm chi phí.
Nhưng kể từ đó, cơ hội gặp mặt của Tần Trình và Dung Hủ liền ít đi, ngoài thời gian ăn cơm, hai người đều phải quay hình.
Nhìn thiếu niên tiếp nhận hộp cơm, mở đũa ra, ánh mắt Tần Trình dần dần dừng lại trên đôi tay thon dài như ngọc kia, lông mày cũng chậm rãi nhíu lại.
Hắn vốn tưởng rằng hai người cùng quay phim, vậy tự nhiên liền có nhiều thời gian ở chung hơn, ai dè, bởi vì đối diễn ít, bọn họ vẫn rất khó nói chuyện với nhau.
Con ngươi sâu thẳm của người đàn ông giống như biển rộng, càng thêm u trầm.
Dung Hủ mở cơm hộp ra, thành thành thật thật chuẩn bị ăn cơm. Nhân viên công tác khác cũng đều chỉ nhìn thoáng qua tình huống bên bọn họ, nhiều nhất cảm khái một câu “quan hệ của Dung Hủ và Tần Trình dường như thực tốt”, liền không nói nữa. Ai cũng không biết, người đàn ông nào đó hiện tại đang tự hỏi ——
Làm thế nào để biên kịch sửa cảnh diễn, ví dụ như… cho Khổng Triều và Chu Mặc Lang đối diễn nhiều hơn chút?
Biên kịch đang ăn cơm với Lưu lão đột nhiên hắt hơi một cái: “…”
Tần Trình ngưng mắt, tỉ mỉ suy tư khả năng của giả thiết này. Đang lúc hắn suy xét có nên bảo Từ Tấn thật sự bắt tay đi làm chuyện này hay không, trước mắt hắn bỗng nhiên có cái gì đó nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hắn lập tức nâng mắt, lúc lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy trong cơm của mình có thêm một miếng củ cải.
Củ cải vốn dĩ trắng ngọc bị đầu bếp đoàn phim nấu hơi nhừ, nấu chung với thịt lâu, nước thịt màu nâu đều thấm vào trong củ cải. Mùi thịt nồng đậm nóng hôi hổi bốc lên, mặc cho ai nhìn cũng cảm thấy vô cùng mỹ vị, vừa có củ cải nhẹ nhàng khoan khoái, lại có nước thịt thơm thuần.
Nhưng mà ngay sau đó, thiếu niên cúi đầu, lại dùng đũa gắp một miếng củ cải, bỏ vào trong hộp cơm của Tần Trình.
Tần Trình: “…”
Dưới ánh đèn sáng ngời, thiếu niên mặc cẩm bào hoa mỹ cúi đầu, tỉ mỉ tìm củ cải giấu trong thịt ngụy trang thành thịt, lại kiên nhẫn dùng đũa lựa ra. Tóc thật dài theo động tác của cậu trượt đến khuôn mặt, cặp mắt trong suốt sạch sẽ đều là sắc thái nghiêm túc trịnh trọng, giống như đang làm một chuyện lớn bằng trời.
Sau khi gắp một miếng củ cải, còn có miếng thứ hai, miếng thứ ba, miếng thứ tư…
Khi Dung Hủ lấy hết củ cải ra khỏi thịt, món ăn mặn của cậu đã ít đi hơn phân nửa, chỉ còn lại có bảy tám miếng thịt.
Đối với việc này, Tần Trình: “…”
Làm xong hết thảy, Dung Hủ nhẹ nhàng thở ra, nâng mặt lên, nở nụ cười: “Anh ăn củ cải không?”
Nhìn tươi cười thuần khiết vô hại của thiếu niên, trong lòng người đàn ông có chút mềm mại, nhưng ở mặt ngoài lại nhướn mi: “Không ăn.”
Dung Hủ lập tức ngơ ngẩn, cậu cúi đầu nhìn hộp của mình, lại nhìn hộp của Tần Trình chất đầy củ cải.
“… Để em gắp về.”
Chưa từng thấy dáng vẻ thiếu niên trẻ con như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Trình dần dần trở nên nhu hòa, mắt thấy Dung Hủ thế mà lại thật sự cầm đũa muốn gắp củ cải về, hắn bỗng nhiên duỗi tay, chặn động tác của Dung Hủ.
Dung Hủ ngẩng đầu: “?”
Người đàn ông không tiếng động cong khóe môi, dùng âm thanh thấp thuần dễ nghe nhẹ nhàng nói: “Của em, anh ăn.”
Trên mặt đột nhiên có chút nóng lên, thật lâu sau, Dung Hủ mới nhẹ nhàng “ưm” một tiếng.
Trước công chúng, hai người chỉ có thể mặt đối mặt ăn cơm, nói chuyện phiếm, hoàn toàn không làm được chuyện dư thừa.
Động tác Dung Hủ lựa củ cải vào trong hộp Tần Trình, bị rất nhiều nhân viên công tác nhìn ở trong mắt. Ngay từ đầu bọn họ đều khiếp sợ mở to hai mắt, không thể tin được nhỏ giọng nói thầm: “Không phải chứ, Dung Hủ bỏ đồ không thích ăn vào trong hộp của Tần Trình hả? Cũng quá lớn mật đi, Tần Trình nhất định sẽ tức giận!”
Tính tình Tần Trình không kém, nhưng mà tuyệt đối không tính là tốt. Ít nhất đối với những nhân viên công tác đó mà nói, Tần Trình cũng không hoà hợp với họ, còn không thân thiện như Hoàng Lôi đối với bọn họ.
Nhưng mà làm cho bọn họ càng mở rộng tầm mắt chính là, Tần Trình thế mà lại một câu nói nặng cũng không nói với Dung Hủ, thậm chí chủ động chặn động tác muốn gắp củ cải trở về của Dung Hủ, sau đó tự mình yên lặng gắp củ cải ăn.
Ăn thì thôi, còn chọn một chút xương sườn của mình, bỏ vào trong hộp Dung Hủ…
“Quan hệ có phải hơi tốt quá rồi không? Tôi luôn cảm thấy, có chút không đúng.”
“Cậu biết cái gì, mấy ngày hôm trước tôi nghe Thôi phó đạo nói, hình như trưởng bối của Tần thần và Dung Hủ quen biết. Người ta nói không chừng là tình nghĩa lớn lên từ nhỏ, chỗ nào cần chúng ta quản.”
“A a a, hóa ra là như vậy, khó trách Tần thần tốt với Dung Hủ như vậy.”
Dung Hủ hoàn toàn không biết, lời đồn “mình và Tần Trình từ nhỏ cùng nhau lớn lên”, đã lan truyền rộng trong đoàn phim.
Chờ ăn cơm trưa xong, Dung Hủ bị Lưu lão gọi qua, cẩn thận giảng cảnh phải quay xế chiều hôm nay. Đến trưa một giờ rưỡi, đoàn phim đã chuẩn bị hoàn tất. Phim trường dựng lên một căn phòng phong cách cổ xưa, Dung Hủ cũng thay thường phục hơi đơn giản một chút.
Cảnh này, quay lần đầu Chu Mặc Lang và Khổng Triều gặp nhau.
Một năm trước lúc Khổng Triều vào trong cung bẩm báo công vụ, kỳ thật cũng không có nhìn thấy Chu Mặc Lang, hắn ở ngoài cung điện đợi vài canh giờ, liền bị Chu Mặc Lang tốt bụng cho đi. Bởi vậy cho đến hôm nay, khi phát hiện Khổng Triều vẫn luôn điều tra vụ án Cẩm Y vệ tử vong, Chu Mặc Lang mới đột nhiên xuất hiện, hai người rốt cuộc cũng chân chính gặp mặt.
Từ sau «Tầng mây màu đen», Dung Hủ đã có nửa năm không đối diễn với Tần Trình.
Trong «Tầng mây màu đen», Tần Trình diễn nam số hai, hắn cố ý đè khí tràng của mình, không đoạt nổi bật của diễn viên khác. Lúc đối diễn với Dung Hủ vẫn ổn, nhưng mà lúc đối diễn với mấy người Du Tư Ngữ, Tần Trình thật sự có thu liễm.
Nhưng trong «Trang hoa la», Tần Trình là nam chính.
Đêm qua Dung Hủ cố ý đến tổ B xem một đoạn Tần Trình diễn, cái loại khí thế gần như trấn áp toàn trường ấy hoàn toàn không thể che giấu, phần phật như gió dẫn dắt mỗi một diễn viên diễn cùng, tiến vào tiết tấu thuộc về Tần Trình. Ngay cả lão diễn viên diễn nam thứ cũng bị Tần Trình dẫn nhập diễn, đi theo tiết tấu của Tần Trình, diễn càng thêm nhập tâm.
Có thể một phát thành danh, đạt được địa vị hiện giờ, người đàn ông này không chỉ dựa vào gia thế tài nguyên, còn có thực lực của hắn.
Trong phòng, Dung Hủ đứng ở bên cạnh bàn bát tiên, hạ mắt nhìn tách trà đơn sơ bình thường trên bàn.
Khác với lúc thử vai, trong cái tách này thật sự có nước trà, hơn nữa Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ mà cậu đang chờ đợi, lần này cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt cậu, chân chính đối diễn với cậu.
Lưu lão ngồi ở một góc phòng, ngẩng đầu trao đổi một ánh mắt với Dung Hủ. Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu, Lưu lão liền hiểu rõ trong lòng.
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía cửa, cậu biết, ở nơi đó, Tần Trình đã chờ hồi lâu. Không tới mười lăm phút, người đàn ông đó sẽ đẩy cửa vào, cùng cậu diễn cảnh “sơ ngộ” này, dùng tất cả thực lực để diễn cảnh này, không có một chút thu liễm.
Lưu lão tiến hành phối hợp cuối cùng, khi hết thảy đều xác định thỏa đáng, ông giơ tay lên: “Action!”
***
Thành phố B, một câu lạc bộ cao cấp.
Tiếng nhạc tao nhã uyển chuyển chậm rãi chảy xuôi trong đại sảnh an tĩnh, trong suối phun nhân tạo khéo léo tinh xảo, dòng nước trong suốt rì rào chảy qua, cùng với âm nhạc cổ điển cao nhã, khiến căn trà thính này có vẻ càng ý nhị.
Câu lạc bộ này là một địa điểm tụ hội của xã hội thượng lưu, rất nhiều quý phu nhân đến nơi này uống trà, có đôi khi còn đánh một trận mạt chược. Đàn ông thích đánh bài, phụ nữ ngoại trừ nói chuyện phiếm đi dạo phố, còn đánh một trận mạt chược, duy trì hữu nghị ở mặt ngoài.
Mà trong trà sảnh này, có bốn quý phụ trung niên ăn mặc ngăn nắp đang ngồi.
Bảy tám nữ phục vụ cung kính châm trà, châm hương, lấy điểm tâm, mấy bà ấy chỉ cần vươn đôi tay bảo dưỡng kỹ càng ra, chậm rì rì đánh mạt chược. Hoặc nói, chơi mạt chược chỉ là một ngụy trang, mấy bà ấy càng để ý chính là nói chuyện phiếm.
Một quý phụ cao cao gầy gầy sờ một con đông phong, trực tiếp đánh ra ngoài, vừa đánh, vừa cười tủm tỉm nói rằng: “Lại nói, tuần trước lão tam nhà họ Vương sinh con trai, Vương lão gia tử đặt tên là Vương Đông.”
“Ai nha, đứa bé kia hôm qua tôi mới đi gặp, dáng vẻ rất đáng yêu, giống hệt người mẹ đại minh tinh của nó.”
Quý phụ cao gầy che miệng cười: “Đại minh tinh? Bất quá chỉ là một tiểu minh tinh hạng hai, nào so được với Dung Hủ nhà Dung thái thái người ta.” Nói xong, ánh mắt ba người đều nhìn về phía một quý phụ phúc hậu, cười nói: “Con bé nhà tôi, rất thích Dung Hủ nhà các người. Dung thái thái, bao giờ Dung Hủ nhà bà không chơi đùa nữa, trở về kế thừa gia sản vậy? Tôi không lay chuyển được con bé nhà tôi rồi.”
Trên gương mặt mập mạp của nhị thái thái Dung gia hiện lên một tia xấu hổ, bà ta cười khan nói: “Dung Hủ? Nó tính là cái gì, bất quá chỉ là một diễn viên thôi.”
Quý phụ cao gầy kia lập tức lắc đầu: “Bà đừng nói lung tung, tôi nghe con bé nhà tôi nói, Dung Hủ nhà bà đóng một bộ phim, kiếm hơn mười tỷ. Phòng bán vé điện ảnh có hơn mười tỷ, thù lao cậu ta nói như thế nào cũng phải có một trăm triệu đi?”
Dung thái thái cười nhạo nói: “Chỉ nó à?”
Một quý phụ khác cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói rằng: “Thế sự khó liệu. Nếu Dung Hủ nhà bà cũng thành Tần Trình Tần gia, có nhiều cúp như vậy, cầm nhiều cổ phần công ty Hoa Hạ Entertainment như vậy, còn có nhiều hạng mục đầu tư như vậy… vậy thì không giống nha.”
Lời này vừa rơi xuống, vài quý phụ đều thấp giọng nở nụ cười.
Rất nhanh, họ liền dời đi đề tài. Mấy bà ấy tự nhiên không chú ý tới, sắc mặt thím hai Dung gia đột nhiên đen xuống, môi bà ta chậm rãi trắng bệch.
Chờ đến khi trận mạt chược không hề có ý nghĩa này đánh xong, thím hai Dung gia ngồi trên xe, hồ nghi lẩm bẩm: “Nó… thành Tần Trình? Làm sao có thể?!” Nhưng qua chốc lát, bà ta lại nắm chặt ngón tay, “Nếu… nếu nó thật sự thành Tần Trình, vậy phải làm thế nào?”
Trên mặt thím hai Dung gia đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi, bà ta vội vàng bảo lái xe tăng tốc độ về nhà. Vừa đến nhà, bà ta liền nhanh chóng chạy tới thư phòng, mới vừa đẩy cửa, liền lớn tiếng nói rằng: “Dung Hằng, thằng nhóc kia thành niên rồi, làm thế nào đây? Ông đừng giả bộ không biết, không thể đợi nữa, nhanh chóng xử lý di chúc của ông già đi!”
Viên đạo, Bách Tích Văn, Nhâm Thư Chỉ, Mã Tề… nhân viên đoàn phim tự nhiên là chia sẻ ngay đầu tiên, ngay cả La Thiến cũng đăng nhập tài khoản của Dung Hủ, giúp cậu chia sẻ.
Lại nói, tài khoản của minh tinh phần lớn đều không có khả năng chỉ có mình mình quản lý sử dụng. Nói ví dụ như một ít weibo tuyên truyền phát ngôn, một ít weibo tuyên truyền tác phẩm, đều có thể trực tiếp giao cho trợ lý, người đại diện, thậm chí là đoàn đội PR chuyên nghiệp của mình đến vận tác.
Dung Hủ cũng rất thích đăng nhập weibo, tiến hành tương tác với fan, đăng ảnh tự chụp, nói chuyện phiếm. Đây đã xem như rất tốt, rất nhiều minh tinh căn bản không quản weibo của mình, toàn quyền giao cho đoàn đội PR xử lý. Có đoàn đội PR ở đó, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm ngôn luận, còn có thể giúp họ dựng hình tượng, hút fan đoạt top. Về phần ở sau lưng minh tinh rốt cuộc là dạng gì, thì nhóm fan liền hoàn toàn không biết.
Khi Dung Hủ thức dậy, lượng share weibo của «Mê thành» đã phá một vạn, nhóm fan đều hồ hởi bình luận bên dưới.
[ Ông chú bốn mươi có quan hệ gì với mị đâu, sáu bàn tay bị cắt đi lại không thể ăn. Chúng tôi muốn xem Dung Dung, nhìn Dung Dung! Ba mươi giây trailer căn bản là không đủ không đủ không đủ!!! Gõ bát kêu chủ nhà phát lương!!! ]
[ Ha ha ha ha, trang weibo phong cách lạ kỳ như thế, thật sự là trước không giống ai sau không ai giống. Nghiêm túc, chính trực đâu rồi, nhanh chóng trừ chân gà của biên tập! Có điều thêm cho stylist 1000…000 cái chân gà! Wuli Dung Dung thật đẹp trai ~ đẹp trai đến vô hạn! ]
[ Ngao ngao ngao đoạn trailer tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào, lần này hình như là Dung Hủ và Bách Tích Văn liên thủ, cùng bắt người xấu nhỉ? Thật feeling thật feeling ~ tạo hình của Dung Hủ thật trưởng thành, tôi thích nhất loại hình nhã nhặn nho nhã này, rạp chiếu phim ước hẹn ước hẹn! ]
Có minh tinh nghệ nhân chia sẻ, nick marketing cũng xuống nước bình luận, cái weibo này nhanh chóng chiếm được lượng lớn ánh sáng.
Trong đám bình luận và chia sẻ, dễ dàng nhìn ra nhất, chính là nhân khí của diễn viên.
Fan Dung Hủ chiếm cứ nửa giang sơn bình luận chia sẻ. Đầu tiên, trong các nick weibo có lượng share cao nhất, ngoại trừ vài minh tinh, chính là tài khoản fanclub chính thức toàn quốc của Dung Hủ. Tiếp theo, giữa trưa cùng ngày, cái tag #Dung Hủ Mê thành# liền lên hạng sáu bảng đề tài, là người duy nhất trong đoàn phim «Mê thành» lên bảng.
Viên đạo nhìn đến tình huống này, cũng cười toe toét. Lúc trước ông lựa chọn Dung Hủ, ngoại trừ ngoại hình phù hợp, diễn xuất qua cửa, đương nhiên còn coi trọng nhân khí của Dung Hủ. Đối với đại đạo diễn phim thương nghiệp như ông mà nói, quay một bộ phim đương nhiên là phải kiếm tiền, không kiếm tiền ai lại hao tâm tổn trí cố sức mà đóng phim.
Tư lịch của Dung Hủ trong đoàn phim là cạn nhất, nhưng nay nhân khí lại cao nhất, có cậu ở đây, «Mê thành» không thiếu độ sáng.
Vì thế trong sóng tuyên truyền thứ nhất, trong 30 giây trailer phim, Viên đạo cho Dung Hủ mười giây, Bách Tích Văn là tám giây. Có lẽ không có mấy fan sẽ tận lực đi tính xem nam thần nhà mình xuất hiện mấy giây, nhưng bọn họ sẽ nhìn thấy cảnh nam thần xuất hiện đặc biệt đẹp trai, bọn họ lại càng thêm cao hứng mà thảo luận và chia sẻ.
Đây là tình huống đoạn trailer phim, về phần poster chính thức đầu tiên, dùng phong cách độc thoại nội tâm tương đối khắc sâu.
Tất cả diễn viên chỉ đứng ở trước một bối cảnh thuần trắng, yên lặng nhìn màn ảnh, chọn dùng cận cảnh, chỉ lộ ra phần phía trên bả vai của mỗi diễn viên.
Dưới dạng màn ảnh này, diễn viên càng dễ dàng biểu hiện ra nội tâm nhân vật, đối với diễn xuất cũng có yêu cầu rất cao.
Ví dụ như nhìn đến poster Nhâm Thư Chỉ, bạn chỉ cảm thấy trong mắt cô ấy mang theo phẫn nộ, lại không rõ những thứ khác. Nhưng khi nhìn đến poster Bách Tích Văn, bạn có thể từ trên khuôn mặt kiên nghị của hắn nhìn ra một chút chính khí nghiêm nghị, cũng có thể nhìn ra hắn ngay thẳng bất khuất, thoạt nhìn chính là người đàn ông đích thực có thể cắn chặt răng, ăn hết đau khổ.
Đây là diễn xuất khác biệt, có thể làm cho người xem nhìn ra càng nhiều thứ.
Mà tấm ảnh đầu tiên đăng trên trang weibo, chính là poster Dung Hủ.
Dưới bối cảnh thuần sắc trắng này, một chàng trai tuấn mỹ thanh nhã đeo một cặp kính mắt gọng bạc, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn ảnh. Tay trái nâng lên, dùng một ngón tay đỡ hờ bên cạnh kính mắt, trong con ngươi trong suốt nhạt màu giống như phản chiếu một hồ nước sau, an tĩnh nhu hòa. Nhưng chính bởi vì quá mức an tĩnh, ngược lại khiến người ta cảm thấy có một chút lạnh lùng, lạnh lùng đến độ gần như lạnh lẽo.
Trên mặt Dung Hủ không có bất luận biểu tình gì, không nghiến răng nghiến lợi giống Nhâm Thư Chỉ, cũng không nhăn chặt mày như Bách Tích Văn. Nhưng khi cậu hạ mắt, cách một tầng thấu kính lạnh như băng nhìn bạn, bất cứ ai cũng cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, khó hiểu mà có chút lạnh lẽo.
Đương nhiên, đối với fangirl mà nói, quan trọng nhất vẫn là ——
[ A a a a a a a a Dung Dung thật đáng yêu! Dung Dung thật ngầu! Dung tinh anh cũng ngầu như vậy!!! ]
Lúc nhiệt độ tuyên truyền «Mê thành» từng bước một lên men, Dung Hủ đã đến đoàn phim «Trang hoa la», tự mình ký hợp đồng. Điểm sửa chữa mà La Chấn Đào đề xuất đều được tiếp nhận, suy xét đến sự thật là qua hai tuần nữa Dung Hủ sẽ đi ghi hình, từ hôm nay trở đi đoàn phim sẽ quay cảnh của Dung Hủ trước, quay cho xong cảnh của cậu.
Việc này không nên chậm trễ, ký hợp đồng xong, Dung Hủ liền đi đổi trang phục diễn, trang điểm.
Chờ cậu trang điểm xong đi ra, vị diễn viên gạo cội diễn vai hoàng đế kia cũng đổi tạo hình xong. Lão nhân gia vốn là bộ dạng hiền lành hòa ái, bị thợ trang điểm khéo tay biến hóa, trên mặt lập tức có thêm vẻ bệnh hoạn, nhìn qua gầy trơ cả xương, dáng vẻ bệnh nguy kịch.
Ngày hôm qua lão diễn viên này về khách sạn quá sớm, cũng không có nhìn thấy Dung Hủ, hiện giờ hai người mới vừa gặp mặt, Lưu lão lập tức giới thiệu hai người quen nhau.
Nhưng mà, nói đến cũng khéo, Dung Hủ vừa mới vươn hai tay ra, có lễ phép chào hỏi, lão diễn viên kia đã ôn hòa mà cười cười, cũng lấy hai tay cầm tay Dung Hủ, nói: “Tuần trước mới vừa nghe Kiến Văn nói, ổng rất thưởng thức cậu. Lần đó sau giải Chuông Vàng, ổng nói tính tình cậu rất tốt, ở trước mặt tôi khen cậu một trận.”
Dung Hủ khẽ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía lão tiền bối này.
Chu Kiến Văn là lão diễn viên nổi tiếng trong giới, chỉ có một lần cùng xuất hiện với Dung Hủ, chính là giải Chuông Vàng đoạn thời gian trước, ông ấy tự mình trao giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cho Dung Hủ. Khi đó lão tiền bối ở trên sân khấu khen Dung Hủ vài câu, Dung Hủ chỉ tưởng đối phương có chút thiện cảm với mình, lại không nghĩ rằng, đối phương lại đem chuyện của mình nói với bạn bè.
Nhưng bất luận như thế nào, thường xuyên qua lại, hai bên liền quen thuộc.
Lưu lão cười nói: “Nếu lão Trần ông đã biết Dung Hủ, tôi đây cũng không giới thiệu với ông quá nhiều. Hai người đối diễn với nhau nhiều nhất, có thời gian có thể đối diễn nhiều nhiều. Tiểu Dung người ta hai tuần sau đã phải rời khỏi đoàn phim, hiện tại nắm chặt thời gian quay cảnh của cậu ấy, tranh thủ một lần liền qua.”
Dung Hủ mỉm cười gật đầu, lão diễn viên cũng cười đáp ứng.
Vì thế lúc tổ đạo cụ chuẩn bị cảnh, Dung Hủ vẫn luôn đối diễn với tiền bối.
Tần Trình cách đó không xa: “…”
Từ Tấn mới vừa nói chuyện phiếm với người sản xuất trở về, đột nhiên nhìn đến sắc mặt Tần Trình đen thùi, theo tầm mắt hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy được cảnh tượng Dung Hủ và Trần Phong trò chuyện với nhau thật vui.
Từ Tấn là người như thế nào? Rất khôn khéo, liếc mắt một cái liền hiểu rõ ngọn nguồn.
Hắn ta cười ha ha, ngồi ở ghế bên cạnh, nói rằng: “Cái này không phải bình thường sao, cậu và Dung Hủ chỉ đối diễn có mấy cảnh, Thái tử gia người ta mỗi lần xuất hiện, nếu không phải đang thống trị triều chính, thì chính là đang hầu hạ người cha bệnh nặng. Cậu ta không đối diễn với Trần Phong, chẳng lẽ còn đối diễn với cậu?”
Tần Trình chậm rãi nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm liếc Từ Tấn một cái.
Thân thể đột nhiên run lên, ý cười trên mặt Từ Tấn lập tức cứng đờ, tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên. Hắn nhanh chóng ho khan một tiếng, bổ sung cho mình: “Có điều… có điều vậy cũng không có gì, tôi biết cậu thầm mến người ta, có chung quy vẫn tốt hơn không có, ít nhất hiện tại cùng một đoàn phim, cậu có thể đi bắt chuyện, thân cận.”
Tần Trình cũng không có đem chuyện hai người kết giao nói cho Từ Tấn, đồng dạng, Dung Hủ cũng không có nói cho La Chấn Đào.
Tần Trình là nhất thời không nhớ tới chuyện này, Dung Hủ thì trái lại suy xét rất nhiều phương diện, cảm thấy nếu nói cho La Chấn Đào, khả năng sẽ có chuyện khác phát sinh. Chẳng hạn như cậu còn nhớ rõ, lúc trước La Chấn Đào biết mình và Tần Trình quan hệ thực tốt, từng nghĩ có nên mượn danh khí Tần Trình, trải đường cho Dung Hủ hay không.
Lấy việc mưu lợi mà nói, La Chấn Đào càng giống một thương nhân đủ tư cách, hắn và Dung Hủ có quan hệ tốt là không sai, nhưng phương thức hai người xử sự lại có một ít khác nhau.
Nói ngắn lại, trong khoảng thời gian ngắn, Dung Hủ không tính toán nói cho La Chấn Đào.
Cách đó không xa, Dung Hủ và Trần lão đối diễn, tiếng cười không ngừng. Mà bên này, Tần Trình một mực yên lặng xem kịch bản, ngẫu nhiên bị chỉ đạo võ thuật kêu qua dạy một ít động tác kỹ xảo, ngẫu nhiên lại có diễn viên khác tìm đến hắn nói chuyện, đối diễn.
Trong «Trang hoa la», nam chính Khổng Triều do Tần Trình sắm vai, là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ; nữ chính lại là con gái một vị tội thần, tên là Thịnh Tương Quân, do ảnh hậu Hoàng Lôi nổi tiếng Hoa Hạ thủ vai.
Những huynh đệ Cẩm Y vệ ly kỳ chết đi đều là đi chấp hành một nhiệm vụ áp giải tội thần, chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc, bọn họ mới từng người chết đi. Vị tội thần kia phạm tội thông đồng với địch phản quốc, được Cẩm Y vệ bí mật áp giải từ Phúc Kiến về kinh thành. Cuối cùng tội thần bị lăng trì xử tử, người nhà của ông đều bị chém đầu thị chúng, quả thật là diệt cửu tộc.
Thịnh Tương Quân là huyết mạch cuối cùng của Thịnh gia, cô được gia nhân đưa đến kỹ viện ẩn thân, lúc này mới tránh thoát một kiếp. Mặc cho ai cũng sẽ không tin được, danh môn văn thần lại nấp trong kỹ viện. Tú bà kỹ viện đó trước kia từng chịu ân cứu mạng của Thịnh lão tiên sinh, lúc này mới liều mạng, giấu Thịnh Tương Quân.
Thịnh Tương Quân đương nhiên không tin cha mình phản quốc, phụ thân của cô là đại nho đương thời. Thịnh gia ba đời trung lương, Các lão hai triều, phụ thân và đương kim Thánh Thượng còn là tình nghĩa từ nhỏ lớn lên, sao có thể thông đồng với địch phản quốc?
Vì thế sau khi Thịnh Tương Quân phát hiện dường như có người đang tra vụ án của phụ thân, cô vốn dĩ thông tuệ, chậm rãi tìm được Khổng Triều.
Vì sao những Cẩm Y vệ tham dự vụ án Thịnh các lão, cuối cùng lại từng người chết đi?
Vì sao Thịnh các lão mấy chục năm trung thành và tận tâm, đột nhiên sẽ phản quốc?
Cả bộ phim khai triển quay quanh nút thắt này, đối diễn với Tần Trình nhiều nhất, chính là Hoàng Lôi.
Hoàng Lôi năm nay ba mươi lăm tuổi, lớn hơn Tần Trình ước chừng tám tuổi, đã sớm lập gia đình sinh con, không có khả năng gây ra scandal gì. Nhưng hôm nay lúc cô đối diễn với Tần Trình, lại kinh ngạc phát hiện, đối phương thất thần nhiều lần.
Sau đó Hoàng Lôi kinh ngạc nói với trợ lý của mình: “Tần Trình làm sao vậy?”
Hoàng Lôi không có hứng thú gì với trai đẹp, nhưng trợ lý của cô chính là fan trung thành của Tần Trình. Vừa nghe lời này, trợ lý lập tức hỏi: “Tần thần làm sao?!”
Hoàng Lôi bất đắc dĩ mỉm cười: “Nhìn bộ dạng hưng phấn của em kìa, em thích Tần Trình như vậy hả? Nếu thích như vậy, sao không phát hiện, hôm nay Tần Trình có chút không nhập tâm, lúc đối diễn thiếu chút nữa đọc sai lời thoại?”
Tiểu trợ lý mở to hai mắt, không dám tin nói rằng: “Chị Hoàng, không thể nào đâu? Em thấy trạng thái Tần thần vô cùng tốt mà, lời thoại nói thực tốt, cảm xúc cũng rất đúng chỗ, em ở bên cạnh cũng sắp nhập diễn rồi, vẫn đẹp trai như vậy.”
Hoàng Lôi: “… Chị không nên hỏi em.”
Ở trong mắt fangirl, nam thần cho dù hắt xì, vậy cũng là cái hắt xì đẹp trai nhất thiên hạ.
Cùng lý lẽ, trong mắt người đàn ông nào đó, thiếu niên nhà mình dù té ngã một cái, vậy cũng là dễ nhìn nhất thiên hạ… a cái này không đúng, hắn tuyệt đối sẽ không để Dung Hủ té ngã!
Đương nhiên, nếu Dung Hủ có thể đến đối diễn với hắn, đừng cứ luôn cùng một chỗ với Trần lão, vậy thì càng tốt hơn.
Chờ đến giữa trưa, tổ đạo cụ, tổ ánh sáng đều chuẩn bị hoàn tất, Dung Hủ chính thức quay cảnh dầu tiên sau khi mình vào đoàn phim «Trang hoa la».
Trần lão trực tiếp nằm ở trên giường, áo ngủ màu vàng bằng gấm đắp trên người ông, giấu kín thân thể không tính là gầy của ông, chỉ lộ ra mặt. Nhất thời, người này càng có vẻ hấp hối, gần đất xa trời.
Mười mấy cái máy quay từ mỗi một phương hướng nhắm ngay phim trường, trong tẩm cung hoa mỹ tinh xảo này, Trần lão nằm trên long sàng, Dung Hủ an vị bên cạnh long sàng. Những nhân viên công tác còn lại đều vây quanh phim trường, chờ một cảnh kết thúc, lại bổ trang quay cảnh thứ hai.
Lưu lão xác nhận với tổ camera xong, phất tay hô: “Action!”
Ngay sau đó, Dung Hủ cầm lên bát ngọc đặt ở trên bàn thấp.
Cảnh này ánh sáng vô cùng kỳ diệu, trong màn ảnh, rõ ràng những cảnh tượng khác đều rất sáng, nhưng trên người Dung Hủ lại khó hiểu mà có một chút ảm đạm. Cậu cùng với long sàng kia bị bao phủ trong một cái bóng không dễ dàng phát hiện, có vẻ áp lực nặng nề.
Thái tử điện hạ là quốc quân kế nhiệm của Đại Minh, y trẻ tuổi tuấn mỹ, y chăm lo việc nước.
Từ hai năm trước hoàng đế ăn lầm đan dược dẫn đến bệnh nặng, Thái tử bắt đầu giám quốc. Đối nội, y hiếu thuận hoàng đế, mỗi ngày đều sẽ tự mình hầu hạ hoàng đế uống thuốc, thậm chí theo sát bên người hoàng đế. Đối ngoại, y có hùng tài đại lược, Đại Minh dưới thống trị của y gọn gàng ngăn nắp, dân chúng an cư lạc nghiệp, kẻ thù bên ngoài không dám xâm phạm, đại thần trong triều đều khen không dứt miệng với vị Thái tử này.
Lúc điện ảnh mới vừa mở đầu, liền có một nhóm trẻ em nô đùa ở bên đường hát đồng dao, trong đó có một câu ——
『 Đông có ngọc đẹp, dân có gạo ăn. 』
Đông chính là chỉ Đông Cung, ngọc đẹp chính là chỉ Thái tử Chu Mặc Lang. Có Thái tử, dân chúng mới có thể sống tốt như vậy, mới có thể có cơm ăn.
Vì thế hơn phân nửa nội dung đầu phim, Chu Mặc Lang quả thực chính là một người hoàn mỹ. Y có một bề ngoài không thể soi mói, phong tư trác tuyệt, làm người ta thần phục; y lại có một trái tim nhân quân, ai cũng tin tưởng, chỉ cần Thái tử đăng cơ, Đại Minh tất nhiên sẽ có một phong cảnh thịnh thế.
Mà hiện giờ, Dung Hủ phải sắm vai chính là một Thái tử hoàn mỹ.
Cảnh này rất đơn giản, chính là Chu Mặc Lang đút thuốc cho hoàng đế, hoàng đế phun ra toàn bộ, nôn hết trên quần áo Thái tử. Nhưng mà, Thái tử lại không có một chút vẻ giận, ngược lại cung kính chà lau vết bẩn cho phụ thân, tự trách nói rằng: “Nhi thần sai rồi, chưa từng phát hiện thân thể phụ hoàng khó chịu.”
Con trai như vậy, cha nào không thích?
Trong camera, Dung Hủ hạ mắt, mày nhíu lại, giống như thật sự đang tự trách mình.
Rất nhiều nhân viên công tác nhìn dáng vẻ cậu tự trách như vậy, nhịn không được đều có chút đau lòng.
“Sau khi tôi già nếu như bị bệnh, con trai có thể chăm sóc tôi như vậy, nhẫn nhục chịu khó, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.”
“Dung Dung thật sự rất đẹp, cậu ấy chính là mặt điện ảnh mà, vừa rồi tôi xem hình ảnh trên camera, thật quá dễ nhìn.”
“Nói đạo lý, Thái tử tốt như vậy, dù không phải là con trai của mình… tôi cũng bằng lòng để cậu ấy làm hoàng đế.”
Không sai, tất cả chân tướng của bộ phim «Trang hoa la» này, kỳ thật chỉ có một: ly miêu đổi Thái tử.
Thịnh các lão thông đồng với địch phản quốc, là bị tội oan, bởi vì ông biết được bí mật không nên biết. Những Cẩm Y vệ chết đi, cũng là bởi vì Thịnh các lão lén lút đem bí mật nói cho một người trong đó, nếu không biết là người nào, vậy liền giết toàn bộ, nhất nhất diệt khẩu.
Khổng Triều phát hiện mờ ám, một lòng muốn tra chân tướng, như vậy… ngươi liền đi chết đi.
Cùng chết với Thịnh Tương Quân đi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, chỉ có người chết mới không biết nói.
Cảnh đầu của Dung Hủ quay hết sức thuận lợi, vốn dĩ Lưu lão còn có chút lo lắng, chỉ sợ Dung Hủ không thích ứng được tiết tấu của đoàn phim.
Trong giới cũng không phải không có loại diễn viên này, lúc thử vai biểu hiện rất tốt, nhưng mà vừa vào diễn, liền khó hiểu mà luôn NG. Có thể là vì chỉ cần đối diễn với người khác, bọn họ liền khẩn trương, không có biện pháp phát huy. Nhất là điện ảnh chế tác lớn, áp lực tâm lý của diễn viên càng lớn, càng dễ dàng phát sinh sai lầm.
Cả ngày, Lưu lão đều quay nội dung “Thái tử chăm sóc hoàng đế”.
Thậm chí có thể nói, loại nội dung này quay đến giữa trưa ngày hôm sau, mới hoàn toàn chấm dứt, có thể đổi nội dung khác để quay.
Ngày thứ hai sau khi vào đoàn phim, Dung Hủ liền có phòng của mình, không cần chen một cái giường với Tần Trình nữa.
Mỗi người trong đoàn phim đều cho rằng đây là lẽ đương nhiên, người đàn ông nào dó cho dù có ý kiến, cũng không cách nào nói ra. Hắn cũng rất muốn đi tìm Dung Hủ nghiên cứu “kịch bản overnight”, nhưng mà nào có biện pháp, hắn và Dung Hủ hiện nay không mấy cảnh đối diễn, ngay cả lấy cớ đối diễn cũng không thể.
Vì thế, Tần Trình chỉ có thể buổi tối gửi gửi tin nhắn với thiếu niên nhà mình, nhưng mà chưa nói được mấy câu, Dung Hủ liền muốn nghỉ ngơi ——
Mấy ngày nay quay đều là cảnh của Dung Hủ, ban ngày ai cũng có thể nghỉ ngơi, chỉ mình cậu vẫn không có thời gian nghỉ ngơi.
Tình huống như vậy duy trì mải đến ngày thứ năm.
Năm ngày này, Dung Hủ quay xong tất cả cảnh triều chính của Chu Mặc Lang. Cảnh Thái tử ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, cảnh Thái tử chăm sóc hoàng đế, cảnh Thái tử vào triều…
Trong tất cả cảnh diễn, Dung Hủ hoàn toàn chính là một nam thần không có tỳ vết. Sự hoàn mỹ của Chu Mặc Lang khắc trong lòng mỗi một nhân viên công tác ở phim trường, nhất cử nhất động của cậu đều là phong thái, giơ tay nhấc chân tràn đầy khí chất cao quý nhã trí.
Hơn nữa mỗi một diễn viên từng hợp tác với Dung Hủ đều vui vẻ thân cận với cậu, vì vậy thiếu niên sẽ thực chủ động mà đến đối diễn với mỗi người, thái độ rất tốt. Dáng vẻ không giống như các tiểu thịt tươi khác, ỷ vào mình nhân khí cao, liền đủ loại vênh váo tự đắc.
Diễn viên sắm vai đại thần trong «Trang hoa la», phần lớn đều là lão diễn viên lăn lộn nhiều năm trong giới, nhưng không lên được. Bọn họ không có danh khí quá lớn, lúc người xem nhìn đến bọn họ chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, cũng không nhớ ra được bọn họ là ai.
Loại diễn viên ở địa vị này, có thể nói là cao không phải thấp không đến. Bọn họ có tư lịch, nhưng bọn họ không có tư bản, vì thế mà ngay cả một ít tiểu sinh có nhân khí mới ra mắt cũng dám không tôn trọng bọn họ, hô to gọi nhỏ với bọn họ, cố tình họ còn không có biện pháp tức giận, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống cơn tức.
Thấy Dung Hủ với những diễn viên đó ở chung hòa hợp, Tần Trình nhịn không được vẻ mặt nhu hòa, môi cong lên, trong mắt đều là tự hào khó có thể che giấu, giống như được người khác thích chính là bản thân hắn.
Mà bên kia, nữ chính Hoàng Lôi cũng phát hiện tình huống này.
Hoàng Lôi và Dung Hủ gần như không có đối diễn, trước kia cô đều không quá chú ý tới Dung Hủ, hiện giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô ý vị sâu xa mà nhìn thêm vài lần, cuối cùng kêu trợ lý của mình tới, nói: “Đi làm tốt quan hệ với Dung Hủ một chút.”
Tiểu trợ lý đi theo bên cạnh Hoàng Lôi nhiều năm, lập tức hiểu rõ ý của cô.
Trợ lý này cũng không lỗ mãng mà thật sự đi kéo quan hệ, đầu tiên là cô tìm đến trợ lý của Dung Hủ là La Thiến, hai người trò chuyện trò chuyện liền thành bạn. Tiểu trợ lý nói một ít chú ý trong đoàn phim cho La Thiến, chẳng hạn như ngày hôm sau lúc Dung Hủ và nam số hai đối diễn, tốt nhất có thể thông cảm một chút, quốc ngữ của nam số hai không tốt lắm, phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Giống với rất nhiều phim điện ảnh đề tài Cẩm Y vệ, địch nhân lớn nhất của Cẩm Y vệ chính là Đông Hán và Tây Hán. Bình thường mà nói, chỉ cần là phim Cẩm Y vệ, nhân vật phản diện tất nhiên là Đông Hán đô đốc hoặc là Tây Hán đô đốc, chưa từng ngoại lệ.
Bộ phim «Trang hoa la» này ở mặt ngoài nhìn cũng như thế, nam số hai là Đông Hán đô đốc, một lão thái giám hơn năm mươi tuổi, là thái giám bên người hoàng đế, tên là Lý Cao Đạm. Căn cứ đường lối bình thường của phim Cẩm Y vệ, Lý công công nhất định là võ công cái thế, «Trang hoa la» cũng không thể ngoại lệ.
Chẳng qua, đại BOSS bộ phim điện ảnh này không phải Lý công công, mà là Chu Mặc Lang sau lưng lão.
Đây là điểm mới của «Trang hoa la», cũng là một điểm xoay chuyên Lưu lão cố ý đặt ra.
Tận đến kết cục, trước khi Khổng Triều phát hiện bí mật trang hoa la, hắn vẫn luôn cho rằng độc thủ sau màn là Lý Cao Đạm, thậm chí hắn còn giết Lý Cao Đạm, cũng thật sự cho rằng chuyện đã vẽ một dấu chấm hết.
Sắm vai Lý Cao Đạm là một con rùa biển Hoa Kiều, ở Anh quốc có nhân khí rất cao, thường xuyên sắm vai lão thân sĩ tao nhã. Diễn viên này năm nay đã có năm mươi tuổi, bởi vì từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, quốc ngữ nói không tốt, quay phim Hán Ngữ đều dùng hậu kỳ phối âm.
La Thiến đem lời của trợ lý Hoàng Lôi lặng lẽ nói cho Dung Hủ, nghe xong lời này, Dung Hủ hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Lôi.
Chỉ thấy vị ảnh hậu tao nhã xinh đẹp ấy cười gật gật đầu với cậu, tươi cười hào phóng, vừa thấy đã cảm thấy thực thân thiện.
Dung Hủ gật gật đầu với đối phương, nâng môi mỉm cười.
La Thiến nhỏ giọng cảm khái: “Hoàng Lôi thật không hổ là ảnh hậu, còn cố ý nhắc nhở cậu nữa, tiểu Hủ.”
Nghe vậy, Dung Hủ bất đắc dĩ cười nói: “Chị chỉ biết nói chuyện phiếm với người khác, cơm hộp của em đâu?”
La Thiến hết hồn, vội nói: “Tôi đi lấy ngay, quên mất tiêu…”
“Không cần, cô đi ăn cơm trước đi.”
Giọng nam trầm thấp từ tính từ phía sau Dung Hủ vang lên, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn cất bước đi tới. Trên người hắn còn mặc Phi Ngư phục đen sẫm, bên hông buộc đai lưng bản rộng, nhưng mà trên hai tay… ặc, cầm hai hộp cơm hộp.
Dáng vẻ không xưa không nay thế này, nhìn sao cũng thấy khôi hài, nhưng mà chỉ cần nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc kia, hết thảy không hài hòa liền khó hiểu mà tiêu tán.
Nhìn thấy Tần Trình, La Thiến nhịn không được biến thành mắt hình sao, nhanh chóng gật đầu, nghe lời bước đi.
Tần Trình cầm cơm hộp, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước mặt Dung Hủ, mình thì nâng bước đến đối diện, trực tiếp ngồi xuống.
Đoàn phim đã đến thời gian giữa trưa nghỉ ngơi ăn cơm, rất nhiều nhân viên công tác đều đang ăn cơm nói chuyện phiếm, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm có. Nhân viên công tác ăn cơm xong thì lại đi bận chuyện của mình, phải bố trí cảnh tượng, phải chỉnh sáng, thương lượng phối hợp với diễn viên quần chúng.
Tuy nói trong khoảng thời gian này đoàn phim chủ yếu tập trung quay cảnh của Dung Hủ, nhưng trên thực tế, Lưu lão chia ra hai tổ A và B. Tổ A do ông phụ trách, hết sức tập trung quay cảnh của Dung Hủ; mà tổ B thì giao cho trợ lý đạo diễn và vài phó đạo diễn phụ trách, đặc biệt quay cảnh hành động của Tần Trình.
Như vậy tiết kiệm thời gian, cũng có thể tiết kiệm chi phí.
Nhưng kể từ đó, cơ hội gặp mặt của Tần Trình và Dung Hủ liền ít đi, ngoài thời gian ăn cơm, hai người đều phải quay hình.
Nhìn thiếu niên tiếp nhận hộp cơm, mở đũa ra, ánh mắt Tần Trình dần dần dừng lại trên đôi tay thon dài như ngọc kia, lông mày cũng chậm rãi nhíu lại.
Hắn vốn tưởng rằng hai người cùng quay phim, vậy tự nhiên liền có nhiều thời gian ở chung hơn, ai dè, bởi vì đối diễn ít, bọn họ vẫn rất khó nói chuyện với nhau.
Con ngươi sâu thẳm của người đàn ông giống như biển rộng, càng thêm u trầm.
Dung Hủ mở cơm hộp ra, thành thành thật thật chuẩn bị ăn cơm. Nhân viên công tác khác cũng đều chỉ nhìn thoáng qua tình huống bên bọn họ, nhiều nhất cảm khái một câu “quan hệ của Dung Hủ và Tần Trình dường như thực tốt”, liền không nói nữa. Ai cũng không biết, người đàn ông nào đó hiện tại đang tự hỏi ——
Làm thế nào để biên kịch sửa cảnh diễn, ví dụ như… cho Khổng Triều và Chu Mặc Lang đối diễn nhiều hơn chút?
Biên kịch đang ăn cơm với Lưu lão đột nhiên hắt hơi một cái: “…”
Tần Trình ngưng mắt, tỉ mỉ suy tư khả năng của giả thiết này. Đang lúc hắn suy xét có nên bảo Từ Tấn thật sự bắt tay đi làm chuyện này hay không, trước mắt hắn bỗng nhiên có cái gì đó nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hắn lập tức nâng mắt, lúc lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy trong cơm của mình có thêm một miếng củ cải.
Củ cải vốn dĩ trắng ngọc bị đầu bếp đoàn phim nấu hơi nhừ, nấu chung với thịt lâu, nước thịt màu nâu đều thấm vào trong củ cải. Mùi thịt nồng đậm nóng hôi hổi bốc lên, mặc cho ai nhìn cũng cảm thấy vô cùng mỹ vị, vừa có củ cải nhẹ nhàng khoan khoái, lại có nước thịt thơm thuần.
Nhưng mà ngay sau đó, thiếu niên cúi đầu, lại dùng đũa gắp một miếng củ cải, bỏ vào trong hộp cơm của Tần Trình.
Tần Trình: “…”
Dưới ánh đèn sáng ngời, thiếu niên mặc cẩm bào hoa mỹ cúi đầu, tỉ mỉ tìm củ cải giấu trong thịt ngụy trang thành thịt, lại kiên nhẫn dùng đũa lựa ra. Tóc thật dài theo động tác của cậu trượt đến khuôn mặt, cặp mắt trong suốt sạch sẽ đều là sắc thái nghiêm túc trịnh trọng, giống như đang làm một chuyện lớn bằng trời.
Sau khi gắp một miếng củ cải, còn có miếng thứ hai, miếng thứ ba, miếng thứ tư…
Khi Dung Hủ lấy hết củ cải ra khỏi thịt, món ăn mặn của cậu đã ít đi hơn phân nửa, chỉ còn lại có bảy tám miếng thịt.
Đối với việc này, Tần Trình: “…”
Làm xong hết thảy, Dung Hủ nhẹ nhàng thở ra, nâng mặt lên, nở nụ cười: “Anh ăn củ cải không?”
Nhìn tươi cười thuần khiết vô hại của thiếu niên, trong lòng người đàn ông có chút mềm mại, nhưng ở mặt ngoài lại nhướn mi: “Không ăn.”
Dung Hủ lập tức ngơ ngẩn, cậu cúi đầu nhìn hộp của mình, lại nhìn hộp của Tần Trình chất đầy củ cải.
“… Để em gắp về.”
Chưa từng thấy dáng vẻ thiếu niên trẻ con như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Trình dần dần trở nên nhu hòa, mắt thấy Dung Hủ thế mà lại thật sự cầm đũa muốn gắp củ cải về, hắn bỗng nhiên duỗi tay, chặn động tác của Dung Hủ.
Dung Hủ ngẩng đầu: “?”
Người đàn ông không tiếng động cong khóe môi, dùng âm thanh thấp thuần dễ nghe nhẹ nhàng nói: “Của em, anh ăn.”
Trên mặt đột nhiên có chút nóng lên, thật lâu sau, Dung Hủ mới nhẹ nhàng “ưm” một tiếng.
Trước công chúng, hai người chỉ có thể mặt đối mặt ăn cơm, nói chuyện phiếm, hoàn toàn không làm được chuyện dư thừa.
Động tác Dung Hủ lựa củ cải vào trong hộp Tần Trình, bị rất nhiều nhân viên công tác nhìn ở trong mắt. Ngay từ đầu bọn họ đều khiếp sợ mở to hai mắt, không thể tin được nhỏ giọng nói thầm: “Không phải chứ, Dung Hủ bỏ đồ không thích ăn vào trong hộp của Tần Trình hả? Cũng quá lớn mật đi, Tần Trình nhất định sẽ tức giận!”
Tính tình Tần Trình không kém, nhưng mà tuyệt đối không tính là tốt. Ít nhất đối với những nhân viên công tác đó mà nói, Tần Trình cũng không hoà hợp với họ, còn không thân thiện như Hoàng Lôi đối với bọn họ.
Nhưng mà làm cho bọn họ càng mở rộng tầm mắt chính là, Tần Trình thế mà lại một câu nói nặng cũng không nói với Dung Hủ, thậm chí chủ động chặn động tác muốn gắp củ cải trở về của Dung Hủ, sau đó tự mình yên lặng gắp củ cải ăn.
Ăn thì thôi, còn chọn một chút xương sườn của mình, bỏ vào trong hộp Dung Hủ…
“Quan hệ có phải hơi tốt quá rồi không? Tôi luôn cảm thấy, có chút không đúng.”
“Cậu biết cái gì, mấy ngày hôm trước tôi nghe Thôi phó đạo nói, hình như trưởng bối của Tần thần và Dung Hủ quen biết. Người ta nói không chừng là tình nghĩa lớn lên từ nhỏ, chỗ nào cần chúng ta quản.”
“A a a, hóa ra là như vậy, khó trách Tần thần tốt với Dung Hủ như vậy.”
Dung Hủ hoàn toàn không biết, lời đồn “mình và Tần Trình từ nhỏ cùng nhau lớn lên”, đã lan truyền rộng trong đoàn phim.
Chờ ăn cơm trưa xong, Dung Hủ bị Lưu lão gọi qua, cẩn thận giảng cảnh phải quay xế chiều hôm nay. Đến trưa một giờ rưỡi, đoàn phim đã chuẩn bị hoàn tất. Phim trường dựng lên một căn phòng phong cách cổ xưa, Dung Hủ cũng thay thường phục hơi đơn giản một chút.
Cảnh này, quay lần đầu Chu Mặc Lang và Khổng Triều gặp nhau.
Một năm trước lúc Khổng Triều vào trong cung bẩm báo công vụ, kỳ thật cũng không có nhìn thấy Chu Mặc Lang, hắn ở ngoài cung điện đợi vài canh giờ, liền bị Chu Mặc Lang tốt bụng cho đi. Bởi vậy cho đến hôm nay, khi phát hiện Khổng Triều vẫn luôn điều tra vụ án Cẩm Y vệ tử vong, Chu Mặc Lang mới đột nhiên xuất hiện, hai người rốt cuộc cũng chân chính gặp mặt.
Từ sau «Tầng mây màu đen», Dung Hủ đã có nửa năm không đối diễn với Tần Trình.
Trong «Tầng mây màu đen», Tần Trình diễn nam số hai, hắn cố ý đè khí tràng của mình, không đoạt nổi bật của diễn viên khác. Lúc đối diễn với Dung Hủ vẫn ổn, nhưng mà lúc đối diễn với mấy người Du Tư Ngữ, Tần Trình thật sự có thu liễm.
Nhưng trong «Trang hoa la», Tần Trình là nam chính.
Đêm qua Dung Hủ cố ý đến tổ B xem một đoạn Tần Trình diễn, cái loại khí thế gần như trấn áp toàn trường ấy hoàn toàn không thể che giấu, phần phật như gió dẫn dắt mỗi một diễn viên diễn cùng, tiến vào tiết tấu thuộc về Tần Trình. Ngay cả lão diễn viên diễn nam thứ cũng bị Tần Trình dẫn nhập diễn, đi theo tiết tấu của Tần Trình, diễn càng thêm nhập tâm.
Có thể một phát thành danh, đạt được địa vị hiện giờ, người đàn ông này không chỉ dựa vào gia thế tài nguyên, còn có thực lực của hắn.
Trong phòng, Dung Hủ đứng ở bên cạnh bàn bát tiên, hạ mắt nhìn tách trà đơn sơ bình thường trên bàn.
Khác với lúc thử vai, trong cái tách này thật sự có nước trà, hơn nữa Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ mà cậu đang chờ đợi, lần này cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt cậu, chân chính đối diễn với cậu.
Lưu lão ngồi ở một góc phòng, ngẩng đầu trao đổi một ánh mắt với Dung Hủ. Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu, Lưu lão liền hiểu rõ trong lòng.
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía cửa, cậu biết, ở nơi đó, Tần Trình đã chờ hồi lâu. Không tới mười lăm phút, người đàn ông đó sẽ đẩy cửa vào, cùng cậu diễn cảnh “sơ ngộ” này, dùng tất cả thực lực để diễn cảnh này, không có một chút thu liễm.
Lưu lão tiến hành phối hợp cuối cùng, khi hết thảy đều xác định thỏa đáng, ông giơ tay lên: “Action!”
***
Thành phố B, một câu lạc bộ cao cấp.
Tiếng nhạc tao nhã uyển chuyển chậm rãi chảy xuôi trong đại sảnh an tĩnh, trong suối phun nhân tạo khéo léo tinh xảo, dòng nước trong suốt rì rào chảy qua, cùng với âm nhạc cổ điển cao nhã, khiến căn trà thính này có vẻ càng ý nhị.
Câu lạc bộ này là một địa điểm tụ hội của xã hội thượng lưu, rất nhiều quý phu nhân đến nơi này uống trà, có đôi khi còn đánh một trận mạt chược. Đàn ông thích đánh bài, phụ nữ ngoại trừ nói chuyện phiếm đi dạo phố, còn đánh một trận mạt chược, duy trì hữu nghị ở mặt ngoài.
Mà trong trà sảnh này, có bốn quý phụ trung niên ăn mặc ngăn nắp đang ngồi.
Bảy tám nữ phục vụ cung kính châm trà, châm hương, lấy điểm tâm, mấy bà ấy chỉ cần vươn đôi tay bảo dưỡng kỹ càng ra, chậm rì rì đánh mạt chược. Hoặc nói, chơi mạt chược chỉ là một ngụy trang, mấy bà ấy càng để ý chính là nói chuyện phiếm.
Một quý phụ cao cao gầy gầy sờ một con đông phong, trực tiếp đánh ra ngoài, vừa đánh, vừa cười tủm tỉm nói rằng: “Lại nói, tuần trước lão tam nhà họ Vương sinh con trai, Vương lão gia tử đặt tên là Vương Đông.”
“Ai nha, đứa bé kia hôm qua tôi mới đi gặp, dáng vẻ rất đáng yêu, giống hệt người mẹ đại minh tinh của nó.”
Quý phụ cao gầy che miệng cười: “Đại minh tinh? Bất quá chỉ là một tiểu minh tinh hạng hai, nào so được với Dung Hủ nhà Dung thái thái người ta.” Nói xong, ánh mắt ba người đều nhìn về phía một quý phụ phúc hậu, cười nói: “Con bé nhà tôi, rất thích Dung Hủ nhà các người. Dung thái thái, bao giờ Dung Hủ nhà bà không chơi đùa nữa, trở về kế thừa gia sản vậy? Tôi không lay chuyển được con bé nhà tôi rồi.”
Trên gương mặt mập mạp của nhị thái thái Dung gia hiện lên một tia xấu hổ, bà ta cười khan nói: “Dung Hủ? Nó tính là cái gì, bất quá chỉ là một diễn viên thôi.”
Quý phụ cao gầy kia lập tức lắc đầu: “Bà đừng nói lung tung, tôi nghe con bé nhà tôi nói, Dung Hủ nhà bà đóng một bộ phim, kiếm hơn mười tỷ. Phòng bán vé điện ảnh có hơn mười tỷ, thù lao cậu ta nói như thế nào cũng phải có một trăm triệu đi?”
Dung thái thái cười nhạo nói: “Chỉ nó à?”
Một quý phụ khác cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói rằng: “Thế sự khó liệu. Nếu Dung Hủ nhà bà cũng thành Tần Trình Tần gia, có nhiều cúp như vậy, cầm nhiều cổ phần công ty Hoa Hạ Entertainment như vậy, còn có nhiều hạng mục đầu tư như vậy… vậy thì không giống nha.”
Lời này vừa rơi xuống, vài quý phụ đều thấp giọng nở nụ cười.
Rất nhanh, họ liền dời đi đề tài. Mấy bà ấy tự nhiên không chú ý tới, sắc mặt thím hai Dung gia đột nhiên đen xuống, môi bà ta chậm rãi trắng bệch.
Chờ đến khi trận mạt chược không hề có ý nghĩa này đánh xong, thím hai Dung gia ngồi trên xe, hồ nghi lẩm bẩm: “Nó… thành Tần Trình? Làm sao có thể?!” Nhưng qua chốc lát, bà ta lại nắm chặt ngón tay, “Nếu… nếu nó thật sự thành Tần Trình, vậy phải làm thế nào?”
Trên mặt thím hai Dung gia đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi, bà ta vội vàng bảo lái xe tăng tốc độ về nhà. Vừa đến nhà, bà ta liền nhanh chóng chạy tới thư phòng, mới vừa đẩy cửa, liền lớn tiếng nói rằng: “Dung Hằng, thằng nhóc kia thành niên rồi, làm thế nào đây? Ông đừng giả bộ không biết, không thể đợi nữa, nhanh chóng xử lý di chúc của ông già đi!”