Lúc tôi lên đại học, có một cô gái luôn thích chống lại tôi, cô ta nổi tiếng là kẻ bắt nạt ở trường, dựa vào nhà mình có vài đồng tiền mà thường xuyên tìm tôi gây rắc rối.
Một ngày nọ, khi tôi đang đi bộ trở lại ký túc xá như thường lệ thì bị cô ta chặn giữa đường và bị kéo lên sân thượng.
Cô ta yêu cầu tôi sủa tiếng chó, còn quay video tôi.
Tôi không chịu thì cô ta bảo đàn xem sau lưng tôi.
Tôi bị rất nặng nên đã nhặt một viên gạch vỡ từ mái nhà và đập vào cô ta.
Tôi tức giận đập loạn xạ, người cô ta bê bết , ôm đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Sự việc này khiến nhiều bạn cùng lớp bị sốc, vì tôi thường sống khép mình và không có bạn bè, những bạn học đó vây lấy tôi, chỉ vào mặt tôi, nói tôi đã người, thậm chí còn gọi cảnh sát đến bắt tôi.
Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, bị nhốt trong đó một tuần, nhà trường cũng chuẩn bị đuổi học tôi.
Suốt một tuần ở đồn cảnh sát là chuỗi ngày đen tối nhất của tôi, ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, hoặc là mơ thấy mình bị , hoặc là mơ thấy mình người khác đến chảy cả …
Cuối cùng là Minh Hạo đi khắp nơi nhờ người đưa tôi ra khỏi trại tạm giam, anh ta đã trả cho bên kia rất nhiều tiền, còn nói chuyện tử tế với nhà trường mới giữ tôi lại được.
Số tiền đó là Minh Hạo mượn gia đình, anh ta nói dối bố mẹ rằng đó là một khoản đầu tư, sau đó mẹ Minh biết được, bà ta đã sỉ nhục tôi thậm tệ và cắt mọi nguồn chu cấp của Minh Hạo.
Mặc dù sau này tôi đã trả hết nợ bằng tiền lương của chính mình, nhưng mối quan hệ của tôi với nhà họ Minh vẫn không được cải thiện thêm chút nào.
Sự việc đó cũng để lại trong tôi một bóng ma, tôi mắc một chứng bệnh tâm lý đặc biệt nghiêm trọng, ngoài việc dễ phát bệnh ở những nơi đông người, tôi còn phát bệnh trong đồn cảnh sát...
Lê Cẩn Xuyên nghe tôi kể hết, trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ.
"Những ngày đó, chắc hẳn em đã rất vất vả."
Tôi không trả lời.
Bây giờ tôi có thể bình tĩnh nói những điều này trước mặt anh ấy, như vậy có nghĩa là nó không còn ảnh hưởng nhiều đến tôi nữa.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Ngoại trừ việc báo cảnh sát đang nằm trước mặt tôi bây giờ, tôi bắt buộc phải vượt qua tâm lý sợ hãi mới có thể đến đồn cảnh sát kiện Đồng Thiển...
"Em không cần đến đồn cảnh sát. Tôi quen biết một người bạn là luật sư, cậu ấy có thể giúp chúng ta." Lê Cẩn Xuyên đề nghị.
Anh ấy đưa tôi đến văn phòng luật sư và thay mặt tôi kể cho luật sư nghe toàn bộ sự việc.
Những việc thu thập chứng cứ, khởi tố sau đó đều là anh ấy hoàn thành cùng tôi.
Bản án rất nhanh được đưa ra, Đồng Thiển cấu thành tội phỉ báng, nhưng vì cô ta vẫn đang mang thai nên phải đợi cô ta sinh con ra, hết thời gian cho con bú thì phán quyết mới được thực hiện.
Tôi vẫn rất vui, ngay lập tức chụp ảnh bản án và gửi nó đến nhóm của của công ty. Tôi chủ động mời Lê Cẩn Xuyên ra ngoài ăn tối, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ tôi những ngày này.
Chúng tôi cùng uống rượu hàn huyên chuyện xưa, trên đường về tôi cứ lắc lư hát bài hát [Bạn cùng bàn].
[Ngày mai liệu cậu còn nhớ đến trang nhật ký cậu viết hôm qua...]
"Châu Tĩnh." Mẹ Minh dùng một cái túi chặn đường tôi, bà ta nhìn tôi lảo đảo trong cơn say, sau đó nhăn mặt bịt mũi lại.
"Nhà họ Minh chúng tôi dù sao cũng là ân nhân của cô, bây giờ cô lại muốn tự tay tống con dâu nhà họ Minh vào tù, cô còn có lương tâm không?"
Tôi nhìn bà già này, cảm thấy bà ta có chút quen mắt, nhưng nhìn không dễ mến chút nào. Vì vậy tôi kéo Lê Cẩn Xuyên vòng qua bà ta tiếp tục đi về phía trước.
[Cậu luôn nói rằng lễ tốt nghiệp mãi chẳng thấy đâu cả, chớp mắt đã đường ai nấy đi trong...]
Bà ta đi theo vài bước, tiếp tục dừng lại trước mặt tôi.
"Châu Tĩnh, tôi tới đây không phải để cãi nhau với cô. Làm người phải có lòng khoan dung, niệm tình mối quan hệ trước đây của cô với Minh Hạo, cô viết một lá thư thấu hiểu, tha cho Đồng Thiển đi."
Tôi cảm thấy bà già này thật đang ghét, cứ lảm nhảm trước mặt tôi, còn không chịu cho tôi đi, thế là tôi cởi đôi giày da của mình và ném vào mặt bà ta.
"Tha con bà (), bà có cút đi không? Ai yêu thì đi mà tha, bà đây không quen biết bà, nếu bà cứ tiếp tục làm nhảm trước mặt tôi nữa thì tôi gặp lần nào đánh lần đấy..."
() Đoạn này nữ thật đó ạ.
"Điên rồi, điên rồi, say đến điên rồi, say đến điên rồi…" Bà ta bị tôi làm cho sợ hãi bỏ chạy.
Lê Cẩn Xuyên ở một bên vỗ tay khen ngợi: "Đây mới là Châu Tĩnh mà tôi biết."
Lúc đó tôi mới phản ứng lại, anh ấy vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, thế mà chẳng nói giúp tôi câu nào.
Bạn cùng bàn kiểu gì đây? Tôi tức giận đến mức giơ nắm đấm lên muốn tính sổ với anh ấy.
"Anh cũng muốn bắt nạt tôi đúng không? Anh còn cười nhạo tôi? Lại còn vỗ tay, tôi đánh anh!"
Tôi dùng sức vò đầu anh ấy, anh ấy cứ thế này đưa tôi về nhà, thay giày cho tôi và đỡ tôi đi ngủ.
Kết quả là cả hai chúng tôi đều ngã lên giường.
"Anh cũng muốn bắt nạt tôi đúng không?" Tôi nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, tủi thân nói.
"Có được không?" Giọng anh khàn khàn.
"Không được." Tôi trịnh trọng lắc đầu.
Nụ hôn của anh cứ thế rơi xuống.
Chắc là uống nhiều rượu quá rồi.
Đúng là uống hơi nhiều.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy ở trong phòng mình, xung quanh là sự hỗn loạn, bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng của Lê Cẩn Xuyên rồi.bg-ssp-{height:px}
Tôi đưa tay ra xoa xoa mặt.
Đúng là tuổi già rồi, uống có chút rượu mà đã mơ ấy ấy()...
() Tự hiểu nha há há
Mấu chốt là nam chính trong mơ còn là người mà tôi vẫn luôn coi là anh em tốt, thân như vậy tôi ra tay kiểu gì đây?
Này cũng quá không thể chấp nhận được rồi.
Chậc chậc...
Sau khi thay quần áo xong và mở cửa, Lê Cẩn Xuyên để trần nửa thân trên đứng ở cửa.
"Dậy rồi à, bữa sáng anh đã chuẩn bị xong rồi."
Tôi đóng băng tại chỗ.
Nam chính trong giấc mơ bỗng xuất hiện trong hiện thực, lại còn cởi [email protected] nữa.
Tôi vô thức nhìn xuống, một chiếc khăn tắm Hello Kitty màu hồng quấn quanh eo anh ấy.
Đó là khăn tắm của tôi!
Tôi sợ đến mức đóng cửa lại với một cái "rầm" rồi trốn trong đó.
Phải làm sao đây?
Những gì xảy ra đêm qua hoàn toàn không phải là một giấc mơ.
Tôi nên đối diện với anh ấy thế nào đây?
Giả vờ mất trí hay là đánh anh ấy ngất, thế này cũng quá ngượng ngùng rồi...
Giá như tôi có thể biến mất tại chỗ thì hay rồi.
Ai có thể đến cứu tôi đây?
Không ai có thể cứu tôi, món nợ tự gieo thì phải tự trả.
"Em không sao chứ, Châu Tĩnh, em có chỗ nào không thoải mái à?" Lê Cẩn Xuyên vẫn gõ cửa.
Tôi cảm thấy cả người đều không thoải mái, chỉ có thể làm con rùa rụt cổ trốn trong phòng.
Lê Cẩn Xuyên ở bên ngoài lo lắng đến mức suýt nữa phá cửa, vì vậy tôi đành cắn răng bước ra ngoài.
"Tôi… tôi vừa đi vệ sinh, bụng hình như không được khỏe." Tôi sờ sờ bụng xấu hổ nói.
"Trong phòng ngủ không có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở bên ngoài." Lê Cẩn Xuyên chỉ nhà vệ sinh bên cạnh.
Tôi càng xấu hổ hơn, không nhịn được cao giọng: "Tôi nói có nhà vệ sinh là có nhà vệ sinh, đây là nhà của tôi!"
Anh ấy dường như bị giọng nói to đột ngột của tôi dọa sợ, bất đắc dĩ đi vào bếp bê bữa sáng mà anh ấy đã chuẩn bị sẵn ra.
Có sữa, bánh mì, trứng, thịt xông khói, yến mạch...
Có khá nhiều loại, chắc anh ấy đã vét sạch tủ lạnh của tôi luôn rồi.
Vừa ăn, tôi vừa suy nghĩ xem làm sao để thần không biết quỷ không hay quên đi lỗi lầm đêm qua.
"Ăn sáng xong em đi cũng anh đến chỗ này."
Tôi còn chưa biết lấy cớ nào nào thì anh ấy đã bày sẵn kế cho tôi.
"Đi đâu vậy?"
"Anh biết một bác sĩ tâm lý khá giỏi, có thể giúp được bệnh của em." Anh ấy trả lời.
"Ừm... anh..." Tôi liếc nhìn anh ấy, nửa người trên của anh ấy thật sự rất bắt mắt, tôi khẽ nuốt nước miếng: "Anh có thể mặc quần áo vào được không? Thế này sẽ ảnh hưởng không tốt."
Người này kiểu gì vậy? Ăn cơm lại không mặc áo!
Chậc chậc...
Vẻ mặt anh ấy vô tội: "Quần áo của anh bị em kéo rách rồi."
Đây... Đây là cái quái gì vậy.
"Khụ... khụ... khụ..."
Tôi mắc nghẹn miếng bánh mì trong cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.
"Ăn chậm thôi, đói như vậy sao? Uống ngụm nước hẵng nói." Anh ấy đưa cốc nước cho tôi.
Uống nước xong, tôi không muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi nên đứng dậy.
"Tôi ăn xong rồi, cho tôi địa chỉ của bác sĩ, tôi sẽ tự mình đến đó."
Anh ấy cũng đứng dậy.
"Anh đi với em."
Tôi ngang nhiên nhìn vào cơ bụng múi của anh ấy, ý là anh ấy không thể bước ra khỏi cửa như thế này được.
Kết quả chuông cửa vang lên, trợ lý mang quần áo đi tới.
Anh ấy thay quần áo xong, cả người nhìn phong độ nhẹ nhàng, tôi không thể từ chối được nữa nên cùng anh ấy đến gặp bác sĩ tâm lý.