“Nếu đã bắt đầu, vậy thì làm tiếp. Mặc dù ta không thèm để ý quan điểm của người khác, nhưng có thể giảm bớt phiền phức càng nhiều thì càng tốt.”
Quân Bắc Hàn nói xong cong môi cười: “Thời gian còn lại, không bằng ở bên nàng nhiều hơn.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, chân mày hơi cau lại, giờ đây nàng rất hỗn loạn.
Nàng làm sao cũng không ngờ tới, đời này bọn họ thành mẫu tử, Quân Bắc Hàn vẫn thích nàng như cũ.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Quân Bắc Hàn dán trán lên trán Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên giật mình lui về phía sau.
Quân Bắc Hàn lại dính sát lần nữa: “Chớ trốn, nàng phải quen.”
“Tại sao ta phải quen?”
“Đời này, trừ ta ra thì ai còn dám muốn nàng?”
Mộ Thanh Yên sững sờ, sau đó bĩu môi nói: “Không cần cũng không thèm, vì sao nhất định phải có người muốn?”
“Không ai muốn là phải sống cô độc quãng đời còn lại đó.”
“Cô độc quãng đời còn lại thì cô độc quãng đời còn lại thôi, dù sao ta cũng chẳng sao cả.”
“Nhưng mà ta lại có sao, ta không nỡ bỏ nàng một mình qua hết nửa đời sau.”
Tim Mộ Thanh Yên đập rộn, tai đỏ lên, khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.
Quân Bắc Hàn cười gian xảo, cúi đầu hôn lên đôi môi Mộ Thanh Yên.
Lần này Mộ Thanh Yên không né tránh nhưng vẫn không nhúc nhích.
Nàng có chút đờ người, có chút không biết làm sao, chỉ có thể mặc cho hắn hôn, sau đó, càng thâm nhập sâu hơn.
Quân Bắc Hàn linh xảo cạy khớp hàm nàng ra, hôn sâu vào, nóng bỏng triền miên.
Đầu lưỡi lạnh lùng trượt vào trong miệng, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về Mộ Thanh Yên, dùng sức thăm dò qua từng ngóc ngách.
Sự rung động trong nháy mắt này làm cho cả hai quên đi tất cả xung quanh.
Hương vị quanh quẩn vuốt ve giữa môi lưỡi, trong đầu Mộ Thanh Yên trống rỗng, chỉ biết thuận theo nhắm mắt lại, phảng phất như trở lại kiếp trước.
Trở lại thời gian nàng và hắn yêu nhau.
Dần dần, Quân Bắc Hàn muốn đòi càng nhiều, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt trên giường, thân thể áp lên.
Hắn vươn tay thăm dò vào vạt áo nàng, vuốt lên da thịt mềm mại nhẵn nhụi của nàng.
Mộ Thanh Yên run lên, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt Quân Bắc Hàn, nàng đẩy hắn ra, ngồi dậy.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi, đừng như vậy... Ta vẫn chưa thể tiếp thu được.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, tâm nàng lại loạn rồi.
Có đôi khi biết rõ không thể nhưng lại vẫn không nhịn được.
Lý trí nói cho nàng biết, phải rời xa Quân Bắc Hàn, rời xa Thương Lăng, nhưng tâm nàng lại xao động.
Đời này, Quân Bắc Hàn vẫn không có ký ức, nàng cũng không thể lại giả vờ không có ký ức, lại yêu một lần nữa?
Có thể yêu một lần nữa thì thế nào? Cuối cùng chẳng phải vẫn tách ra sao?
Càng chưa nói đến thân phận hai người bọn họ ở đây, trùng điệp cách trở, tất cả mọi chuyện đều không thuận lợi.
Trong lòng Mộ Thanh Yên đang đấu tranh.
“Nàng không tiếp thu, ta có thể chờ nàng.”
Quân Bắc Hàn ôm lấy Mộ Thanh Yên từ phía sau, tại nhẹ nói bên tai nàng.
“Thanh Yên, nghe theo trái tim, thế gian không có nhiều bất đắc dĩ như vậy, cũng không cần làm thánh mẫu gì đó, tùy tâm sở dục, làm theo bản năng đi.”
“Nàng đẹp như vậy, có thể nào còn chưa nở rộ liền bị vây trong hậu cung thủ tiết cả đời sao?”
“Thế tục tính là gì, quan điểm tính là gì? Những thứ này trong mắt ta, đều không quan trọng bằng nàng.”
Quân Bắc Hàn cúi đầu cắn vành tai Mộ Thanh Yên khiến nàng ngứa ngáy.
Mộ Thanh Yên xoay người đẩy hắn ra, nói: “Ngươi đừng bỏ mê hồn dược cho ta nữa, ta không ngốc đâu.”
Quân Bắc Hàn cúi đầu cười: “Được được được, nàng nói không ngốc thì không ngốc.”
Quân Bắc Hàn nói xong cong môi cười: “Thời gian còn lại, không bằng ở bên nàng nhiều hơn.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, chân mày hơi cau lại, giờ đây nàng rất hỗn loạn.
Nàng làm sao cũng không ngờ tới, đời này bọn họ thành mẫu tử, Quân Bắc Hàn vẫn thích nàng như cũ.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Quân Bắc Hàn dán trán lên trán Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên giật mình lui về phía sau.
Quân Bắc Hàn lại dính sát lần nữa: “Chớ trốn, nàng phải quen.”
“Tại sao ta phải quen?”
“Đời này, trừ ta ra thì ai còn dám muốn nàng?”
Mộ Thanh Yên sững sờ, sau đó bĩu môi nói: “Không cần cũng không thèm, vì sao nhất định phải có người muốn?”
“Không ai muốn là phải sống cô độc quãng đời còn lại đó.”
“Cô độc quãng đời còn lại thì cô độc quãng đời còn lại thôi, dù sao ta cũng chẳng sao cả.”
“Nhưng mà ta lại có sao, ta không nỡ bỏ nàng một mình qua hết nửa đời sau.”
Tim Mộ Thanh Yên đập rộn, tai đỏ lên, khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.
Quân Bắc Hàn cười gian xảo, cúi đầu hôn lên đôi môi Mộ Thanh Yên.
Lần này Mộ Thanh Yên không né tránh nhưng vẫn không nhúc nhích.
Nàng có chút đờ người, có chút không biết làm sao, chỉ có thể mặc cho hắn hôn, sau đó, càng thâm nhập sâu hơn.
Quân Bắc Hàn linh xảo cạy khớp hàm nàng ra, hôn sâu vào, nóng bỏng triền miên.
Đầu lưỡi lạnh lùng trượt vào trong miệng, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về Mộ Thanh Yên, dùng sức thăm dò qua từng ngóc ngách.
Sự rung động trong nháy mắt này làm cho cả hai quên đi tất cả xung quanh.
Hương vị quanh quẩn vuốt ve giữa môi lưỡi, trong đầu Mộ Thanh Yên trống rỗng, chỉ biết thuận theo nhắm mắt lại, phảng phất như trở lại kiếp trước.
Trở lại thời gian nàng và hắn yêu nhau.
Dần dần, Quân Bắc Hàn muốn đòi càng nhiều, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt trên giường, thân thể áp lên.
Hắn vươn tay thăm dò vào vạt áo nàng, vuốt lên da thịt mềm mại nhẵn nhụi của nàng.
Mộ Thanh Yên run lên, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt Quân Bắc Hàn, nàng đẩy hắn ra, ngồi dậy.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi, đừng như vậy... Ta vẫn chưa thể tiếp thu được.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, tâm nàng lại loạn rồi.
Có đôi khi biết rõ không thể nhưng lại vẫn không nhịn được.
Lý trí nói cho nàng biết, phải rời xa Quân Bắc Hàn, rời xa Thương Lăng, nhưng tâm nàng lại xao động.
Đời này, Quân Bắc Hàn vẫn không có ký ức, nàng cũng không thể lại giả vờ không có ký ức, lại yêu một lần nữa?
Có thể yêu một lần nữa thì thế nào? Cuối cùng chẳng phải vẫn tách ra sao?
Càng chưa nói đến thân phận hai người bọn họ ở đây, trùng điệp cách trở, tất cả mọi chuyện đều không thuận lợi.
Trong lòng Mộ Thanh Yên đang đấu tranh.
“Nàng không tiếp thu, ta có thể chờ nàng.”
Quân Bắc Hàn ôm lấy Mộ Thanh Yên từ phía sau, tại nhẹ nói bên tai nàng.
“Thanh Yên, nghe theo trái tim, thế gian không có nhiều bất đắc dĩ như vậy, cũng không cần làm thánh mẫu gì đó, tùy tâm sở dục, làm theo bản năng đi.”
“Nàng đẹp như vậy, có thể nào còn chưa nở rộ liền bị vây trong hậu cung thủ tiết cả đời sao?”
“Thế tục tính là gì, quan điểm tính là gì? Những thứ này trong mắt ta, đều không quan trọng bằng nàng.”
Quân Bắc Hàn cúi đầu cắn vành tai Mộ Thanh Yên khiến nàng ngứa ngáy.
Mộ Thanh Yên xoay người đẩy hắn ra, nói: “Ngươi đừng bỏ mê hồn dược cho ta nữa, ta không ngốc đâu.”
Quân Bắc Hàn cúi đầu cười: “Được được được, nàng nói không ngốc thì không ngốc.”