*雨露均沾(dùng 雨 và 露 để chỉ về ân huệ).Ý câu này là chỉ sự sủng ái của hoàng đế được chia sẻ đều cho tất cả phi tần trong hậu cung, không quá sủng ái cũng không lạnh nhạt ai. Chưa biết việt hóa thế nào nên thôi cứ để hán việt luôn z ^^
Mộ Thanh Yên sững sờ nhìn theo hướng Mạch Lưu Thương rời đi, cẩn thận suy tính theo lời hắn nói.
Nhưng còn chưa đoán ra nguyên cớ thì tâm tư nàng đã bị cắt đứt.
“Thái hậu đang suy nghĩ gì đấy?”
Giọng Quân Bắc Hàn âm trầm truyền tới từ phía sau Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên quay đầu nhìn liền thấy sắc mặt Quân Bắc Hàn có chút âm trầm, dường như hắn không vui lắm?
“Không có gì, hoàng thượng quyết định chưa?”
Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần cúi đầu nhìn về phía Lãnh Lâm Sương nằm trên mặt đất khóc thút thít, dáng vẻ chật vật không chịu nổi.
Mộ Thanh Yên thở dài, nàng cũng chẳng sợ Dao Cơ, cũng không phải nhẹ dạ, nàng chỉ không muốn liên lụy hồ ly thôi.
Nàng mang quá nhiều phiền phức cho hồ ly rồi, người bình thường ai mà chịu được.
Hơn nữa, cứ đồng quy vu tận cùng Dao Cơ như vậy thì tiện nghi cho cô ta quá, chính mình còn thiệt nữa.
“Ba người này đi.”
Quân Bắc Hàn cũng chưa từng nhìn liếc mắt nhìn, phất tay lên quyết định.
Mộ Thanh Yên vừa nhấc mắt, chỉ vào Lãnh Lâm Sương trên mặt đất nói: “Bốn người đi, cùng nàng ta nữa.”
Sắc mặt Quân Bắc Hàn hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền gật đầu.
“Thái hậu thích là được ”
Quân Bắc Hàn quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Lâm Sương quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét tàn nhẫn.
Nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, hắn xoay người rời khỏi đại điện.
Mộ Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn đống hỗn độn trong đại điện.
Lãnh Lâm Sương không phải người phàm, là Dao Cơ, nàng chẳng có cách nào vừa ra tay liền giết ngay, chỉ có thể theo dõi, vây trong cung, nắm trong lòng bàn tay.
Đỡ để cô ta làm ra chuyện xấu gì nữa.
Sau đó, Mộ Thanh Yên cũng rời đi.
Sau khi hoàng đế cùng thái hậu rời khỏi, trận tuyển tú này hạ màn kết thúc.
Mạnh Tử Nam thở dài một hơi, cuối cùng cũng chọn mấy người.
Hoàng Tộc Quân thị rất nhanh sẽ có hậu, cuối cùng cũng không phụ tiên đế nhờ vả rồi!
Mạnh Tử Nam lập tức cảm động đến rơi nước mắt.
Lúc này, Lãnh Lâm Sương quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Mộ Thanh Yên rời đi, trong mắt lóe ra một tia oán độc.
Trong lòng Lãnh Lâm Sương thầm nhủ: Tư Mệnh, hôm nay khuất nhục ngươi cho ta, ta đều nhớ kỹ! Ngươi là một thân xác phàm tục, còn muốn đấu với ta ư?
Xem ta thu thập ngươi thế nào! Không biết tự lượng sức mình, còn muốn đoạt Thương Lăng với ta!
Chỉ là thừa tướng kia là ai, lại có thể phá giải pháp thuật của ta, còn phản công ta nữa?
Vẻ mặt Lãnh Lâm Sương lập tức trở nên khó coi, nhưng rất nhanh, khóe miệng cô ta lại lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Chỉ là một tên thừa tướng mà có thể làm khó được cô ta ư?
Tuyển tú kết thúc, bốn tú nữ được tuyển chọn được phong phi tử theo thứ tự là Nghiên phi, Tuệ phi, Trác phi, Lãnh phi.
Bốn vị phi tử đều được an bài cung điện để ở, chờ hoàng đế tới lật thẻ bài.
Xế chiều hôm đó, Quân Bắc Hàn đến Quảng Trần Cung xem Lãnh Lâm Sương.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Một câu truyền báo khiến cho Lãnh Lâm Sương đang ở trước bàn trang điểm oán độc nhìn khuôn mặt chính mình sững sờ, vội đứng dậy nghênh đón.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
Quân Bắc Hàn ngồi xuống, Lãnh Lâm Sương đứng ở một bên cúi đầu.
“Sao lại cúi đầu?”
Hai mắt Lãnh Lâm Sương bị một tầng sương mù bao phủ, nước mắt lập tức liền rơi xuống, lê hoa đái vũ, khiến người ta không đành lòng.
“Bây giờ thần thiếp đã bị hủy dung, không còn mặt mũi đối diện với hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội!”
Lãnh Lâm Sương quỳ bộp xuống.
Lời nói này mười phần khôn ngoan, ai cũng biết mặt cô ta là do thái hậu Mộ Thanh Yên hủy.
Trong lời này chẳng những không trách cứ Mộ Thanh Yên, ngược lại còn khiến bản thân mình hèn mọn.
Bất cứ ai nghe đều sẽ trách Mộ Thanh Yên ra tay quá ác độc.
Mộ Thanh Yên sững sờ nhìn theo hướng Mạch Lưu Thương rời đi, cẩn thận suy tính theo lời hắn nói.
Nhưng còn chưa đoán ra nguyên cớ thì tâm tư nàng đã bị cắt đứt.
“Thái hậu đang suy nghĩ gì đấy?”
Giọng Quân Bắc Hàn âm trầm truyền tới từ phía sau Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên quay đầu nhìn liền thấy sắc mặt Quân Bắc Hàn có chút âm trầm, dường như hắn không vui lắm?
“Không có gì, hoàng thượng quyết định chưa?”
Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần cúi đầu nhìn về phía Lãnh Lâm Sương nằm trên mặt đất khóc thút thít, dáng vẻ chật vật không chịu nổi.
Mộ Thanh Yên thở dài, nàng cũng chẳng sợ Dao Cơ, cũng không phải nhẹ dạ, nàng chỉ không muốn liên lụy hồ ly thôi.
Nàng mang quá nhiều phiền phức cho hồ ly rồi, người bình thường ai mà chịu được.
Hơn nữa, cứ đồng quy vu tận cùng Dao Cơ như vậy thì tiện nghi cho cô ta quá, chính mình còn thiệt nữa.
“Ba người này đi.”
Quân Bắc Hàn cũng chưa từng nhìn liếc mắt nhìn, phất tay lên quyết định.
Mộ Thanh Yên vừa nhấc mắt, chỉ vào Lãnh Lâm Sương trên mặt đất nói: “Bốn người đi, cùng nàng ta nữa.”
Sắc mặt Quân Bắc Hàn hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền gật đầu.
“Thái hậu thích là được ”
Quân Bắc Hàn quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Lâm Sương quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét tàn nhẫn.
Nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, hắn xoay người rời khỏi đại điện.
Mộ Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn đống hỗn độn trong đại điện.
Lãnh Lâm Sương không phải người phàm, là Dao Cơ, nàng chẳng có cách nào vừa ra tay liền giết ngay, chỉ có thể theo dõi, vây trong cung, nắm trong lòng bàn tay.
Đỡ để cô ta làm ra chuyện xấu gì nữa.
Sau đó, Mộ Thanh Yên cũng rời đi.
Sau khi hoàng đế cùng thái hậu rời khỏi, trận tuyển tú này hạ màn kết thúc.
Mạnh Tử Nam thở dài một hơi, cuối cùng cũng chọn mấy người.
Hoàng Tộc Quân thị rất nhanh sẽ có hậu, cuối cùng cũng không phụ tiên đế nhờ vả rồi!
Mạnh Tử Nam lập tức cảm động đến rơi nước mắt.
Lúc này, Lãnh Lâm Sương quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Mộ Thanh Yên rời đi, trong mắt lóe ra một tia oán độc.
Trong lòng Lãnh Lâm Sương thầm nhủ: Tư Mệnh, hôm nay khuất nhục ngươi cho ta, ta đều nhớ kỹ! Ngươi là một thân xác phàm tục, còn muốn đấu với ta ư?
Xem ta thu thập ngươi thế nào! Không biết tự lượng sức mình, còn muốn đoạt Thương Lăng với ta!
Chỉ là thừa tướng kia là ai, lại có thể phá giải pháp thuật của ta, còn phản công ta nữa?
Vẻ mặt Lãnh Lâm Sương lập tức trở nên khó coi, nhưng rất nhanh, khóe miệng cô ta lại lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Chỉ là một tên thừa tướng mà có thể làm khó được cô ta ư?
Tuyển tú kết thúc, bốn tú nữ được tuyển chọn được phong phi tử theo thứ tự là Nghiên phi, Tuệ phi, Trác phi, Lãnh phi.
Bốn vị phi tử đều được an bài cung điện để ở, chờ hoàng đế tới lật thẻ bài.
Xế chiều hôm đó, Quân Bắc Hàn đến Quảng Trần Cung xem Lãnh Lâm Sương.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Một câu truyền báo khiến cho Lãnh Lâm Sương đang ở trước bàn trang điểm oán độc nhìn khuôn mặt chính mình sững sờ, vội đứng dậy nghênh đón.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
Quân Bắc Hàn ngồi xuống, Lãnh Lâm Sương đứng ở một bên cúi đầu.
“Sao lại cúi đầu?”
Hai mắt Lãnh Lâm Sương bị một tầng sương mù bao phủ, nước mắt lập tức liền rơi xuống, lê hoa đái vũ, khiến người ta không đành lòng.
“Bây giờ thần thiếp đã bị hủy dung, không còn mặt mũi đối diện với hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội!”
Lãnh Lâm Sương quỳ bộp xuống.
Lời nói này mười phần khôn ngoan, ai cũng biết mặt cô ta là do thái hậu Mộ Thanh Yên hủy.
Trong lời này chẳng những không trách cứ Mộ Thanh Yên, ngược lại còn khiến bản thân mình hèn mọn.
Bất cứ ai nghe đều sẽ trách Mộ Thanh Yên ra tay quá ác độc.