Editor: Hạ Vy Lam
Mộ Thanh Yên đột nhiên vừa đứng lên, tim nàng mãnh liệt đập, gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chỉ thấy, lúc này Tử Tô hoang mang rối loạn từ phòng trong chạy đến.
“Nương nương, nương nương không tốt!”
“Thái, thái tử bị cướp đi!”
Mộ Thanh Yên lảo đảo chạy xuống, đang muốn đi tìm Vân Triệt.
Đột nhiên, nàng dừng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mạnh Tử Nam quỳ gối còn có hai cái đại thần phía sau hắn.
“Triệt nhi ở đâu?”
Mạnh Tử Nam ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định nói: “Yêu nghiệt chi tử*, không thể họa quốc!”
*Yêu nghiệt chi tử: con của yêu nghiệt.
Mộ Thanh Yên rất nhanh nắm tay thành quả đấm, toàn thân tức giận đến run.
“Ta hỏi lần nữa, Triệt nhi ở nơi nào!”
Mộ Thanh Yên lên tiếng gần như gào thét.
“Vi thần vẫn là câu nói kia, yêu nghiệt chi tử, không thể họa quốc!”
Mạnh Tử Nam từ dưới đất đứng lên, trên mặt một mảnh kiên nghị, rất có dáng vẻ thấy chết không sợ, cảm giác bi tráng.
“Yêu nghiệt chi tử?” Mộ Thanh Yên cười nhạt: “Nói ta là yêu đúng không?”
“Người nếu không phải yêu, lấy thân phận Thái hậu, thì sao mê hoặc được hoàng thượng, thiết lập một màn kinh thiên như vậy?”
Mạnh Tử Nam trừng mắt Mộ Thanh Yên, trên mặt hoàn toàn phẫn nộ, râu mép bị thổi tung bay.
“Vậy thì tốt, ta liền thành toàn cho ngươi!”
Từ trên tóc Mộ Thanh Yên rút ra cây trâm, trong nháy mắt đánh tới trước mặt Mạnh Tử Nam.
Cây trâm vung lên, tay nâng trâm hạ xuống, hai cái đại thần phía sau Mạnh Tử Nam không kịp hét lên một tiếng, liền trong nháy mắt bị mất mạng, máu nhuộm tại chỗ!
Thấy một màn như vậy, Mạnh Tử Nam sợ đến sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, hắn lui lại mấy bước.
“Ngươi, ngươi, ngươi yêu nữ này, vậy mà giết người!”
“Không giết người như thế nào gọi yêu nữ?”
Mộ Thanh Yên quay đầu, từng bước tới gần Mạnh Tử Nam, trong tay còn cầm cây trâm huyết, dáng vẻ nhìn mười phần yêu dã đáng sợ.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào? Ngươi cướp nhi tử ta, ngươi cảm thấy ta sẽ thế nào?”
Mộ Thanh Yên nói xong, không đợi Mạnh Tử Nam đáp lại, đưa tay, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn.
Sau đó dùng lực vung, trực tiếp đem hắn quăng đến bên cạnh cột đá.
Mạnh Tử Nam tuổi tác đã cao, lại là một văn thần, bị Mộ Thanh Yên ném ra như thế, xương cốt gãy mấy cái.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, đau đến gào khóc, trên gương mặt già nua vì thống khổ mà trở nên dúm dó, chỉ còn lại toàn nếp nhăn.
“Ngươi yêu nữ này, ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi hại Thanh quốc ta, ông trời sẽ trừng phạt ngươi!”
Mộ Thanh Yên đi tới, một cước giẫm trên bờ vai Mạnh Tử Nam, giẫm nát đầu khớp xương bả vai hắn.
“Hỏi ngươi một lần nữa, Triệt nhi ở đâu?”
“Ngươi coi như giết ta, ta cũng sẽ không trả lại cho ngươi. Cùng giang sơn xã tắc Thanh so sánh, bộ xương già này của ta tính là gì! Cho dù chết, cũng có mặt mũi đi gặp tiên hoàng!”
Mộ Thanh Yên cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem rèm trên cây cột giật xuống.
Sau đó đem rèm cuốn quanh cổ và trên cánh tay Mạnh Tử Nam, kéo hắn xoay người đi ra đại điện.
“A...”
Cái cổ bị ghìm chặt, động đến đầu khớp xương gãy bị kéo đi, Mạnh Tử Nam đau đến nước mắt văng khắp nơi, kêu thảm thiết không ngừng.
Mộ Thanh Yên mặt không chút thay đổi lôi kéo rèm đi về phía khác, kiên quyết lôi Mạnh Tử Nam từ trong đại điện đi ra.
“Đem ta nhi tử giao ra đây, bằng không ta liền giết chết lão già này!”
Mộ Thanh Yên đứng ở trước cửa đại điện, mặt không chút thay đổi, mang theo sát khí, giống như một tên sát thần.
Lúc này đang có hai cái đại thần xuất hiện ở cánh cửa Tử Vân Cung, gần đi ra ngoài, bên trong còn ôm Vân Triệt.
Nghe được thanh âm Mộ Thanh Yên, hai người dừng lại.
Mộ Thanh Yên đột nhiên vừa đứng lên, tim nàng mãnh liệt đập, gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chỉ thấy, lúc này Tử Tô hoang mang rối loạn từ phòng trong chạy đến.
“Nương nương, nương nương không tốt!”
“Thái, thái tử bị cướp đi!”
Mộ Thanh Yên lảo đảo chạy xuống, đang muốn đi tìm Vân Triệt.
Đột nhiên, nàng dừng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mạnh Tử Nam quỳ gối còn có hai cái đại thần phía sau hắn.
“Triệt nhi ở đâu?”
Mạnh Tử Nam ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định nói: “Yêu nghiệt chi tử*, không thể họa quốc!”
*Yêu nghiệt chi tử: con của yêu nghiệt.
Mộ Thanh Yên rất nhanh nắm tay thành quả đấm, toàn thân tức giận đến run.
“Ta hỏi lần nữa, Triệt nhi ở nơi nào!”
Mộ Thanh Yên lên tiếng gần như gào thét.
“Vi thần vẫn là câu nói kia, yêu nghiệt chi tử, không thể họa quốc!”
Mạnh Tử Nam từ dưới đất đứng lên, trên mặt một mảnh kiên nghị, rất có dáng vẻ thấy chết không sợ, cảm giác bi tráng.
“Yêu nghiệt chi tử?” Mộ Thanh Yên cười nhạt: “Nói ta là yêu đúng không?”
“Người nếu không phải yêu, lấy thân phận Thái hậu, thì sao mê hoặc được hoàng thượng, thiết lập một màn kinh thiên như vậy?”
Mạnh Tử Nam trừng mắt Mộ Thanh Yên, trên mặt hoàn toàn phẫn nộ, râu mép bị thổi tung bay.
“Vậy thì tốt, ta liền thành toàn cho ngươi!”
Từ trên tóc Mộ Thanh Yên rút ra cây trâm, trong nháy mắt đánh tới trước mặt Mạnh Tử Nam.
Cây trâm vung lên, tay nâng trâm hạ xuống, hai cái đại thần phía sau Mạnh Tử Nam không kịp hét lên một tiếng, liền trong nháy mắt bị mất mạng, máu nhuộm tại chỗ!
Thấy một màn như vậy, Mạnh Tử Nam sợ đến sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, hắn lui lại mấy bước.
“Ngươi, ngươi, ngươi yêu nữ này, vậy mà giết người!”
“Không giết người như thế nào gọi yêu nữ?”
Mộ Thanh Yên quay đầu, từng bước tới gần Mạnh Tử Nam, trong tay còn cầm cây trâm huyết, dáng vẻ nhìn mười phần yêu dã đáng sợ.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào? Ngươi cướp nhi tử ta, ngươi cảm thấy ta sẽ thế nào?”
Mộ Thanh Yên nói xong, không đợi Mạnh Tử Nam đáp lại, đưa tay, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn.
Sau đó dùng lực vung, trực tiếp đem hắn quăng đến bên cạnh cột đá.
Mạnh Tử Nam tuổi tác đã cao, lại là một văn thần, bị Mộ Thanh Yên ném ra như thế, xương cốt gãy mấy cái.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, đau đến gào khóc, trên gương mặt già nua vì thống khổ mà trở nên dúm dó, chỉ còn lại toàn nếp nhăn.
“Ngươi yêu nữ này, ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi hại Thanh quốc ta, ông trời sẽ trừng phạt ngươi!”
Mộ Thanh Yên đi tới, một cước giẫm trên bờ vai Mạnh Tử Nam, giẫm nát đầu khớp xương bả vai hắn.
“Hỏi ngươi một lần nữa, Triệt nhi ở đâu?”
“Ngươi coi như giết ta, ta cũng sẽ không trả lại cho ngươi. Cùng giang sơn xã tắc Thanh so sánh, bộ xương già này của ta tính là gì! Cho dù chết, cũng có mặt mũi đi gặp tiên hoàng!”
Mộ Thanh Yên cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem rèm trên cây cột giật xuống.
Sau đó đem rèm cuốn quanh cổ và trên cánh tay Mạnh Tử Nam, kéo hắn xoay người đi ra đại điện.
“A...”
Cái cổ bị ghìm chặt, động đến đầu khớp xương gãy bị kéo đi, Mạnh Tử Nam đau đến nước mắt văng khắp nơi, kêu thảm thiết không ngừng.
Mộ Thanh Yên mặt không chút thay đổi lôi kéo rèm đi về phía khác, kiên quyết lôi Mạnh Tử Nam từ trong đại điện đi ra.
“Đem ta nhi tử giao ra đây, bằng không ta liền giết chết lão già này!”
Mộ Thanh Yên đứng ở trước cửa đại điện, mặt không chút thay đổi, mang theo sát khí, giống như một tên sát thần.
Lúc này đang có hai cái đại thần xuất hiện ở cánh cửa Tử Vân Cung, gần đi ra ngoài, bên trong còn ôm Vân Triệt.
Nghe được thanh âm Mộ Thanh Yên, hai người dừng lại.