Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Thái tử không còn, trẫm cũng không còn, giang sơn Thanh quốc liền đổ vỡ, ngươi xác định không nói sao?”
Quân Bắc Hàn nghiêm túc nhìn Mạnh Tử Nam, trên mặt không có một tia vui đùa.
Cuối cùng, Mạnh Tử Nam nước mắt tuôn đầy mặt thở dài, hắn nói: “Vi thần đã từng nhìn thấy quỷ hồn của Lãnh phi.”
Quân Bắc Hàn nghe nói như thế, thần sắc ngẩn ra, bỗng nhiên đứng thẳng người, đầu cũng không quay lại rời đi.
Lại là nữ nhân kia!
Bởi vậy, mang nghi vấn, bao gồm Mạnh Tử Nam bỗng nhiên xốc khăn che mặt, đều đã sáng tỏ!
Trăm phòng vạn phòng, vẫn để nàng ta lợi dụng sơ hở, lợi dụng một đám lão thần cổ hủ ngay thẳng, thay nàng ta đến Tử Vân cung trộm Vân Triệt!
Quân Bắc Hàn nhanh chóng đi ra Tử Vân cung, đang muốn phái người đi tìm thì thấy Mộ Thanh Yên che mặt khóc thút thít chạy tới.
“Hoàng thượng!”
Mộ Thanh Yên bụm mặt, khóc thương tâm không thôi.
Thân hình Quân Bắc Hàn chấn động, đỡ tay Mộ Thanh Yên, run rẩy.
“Hoàng hậu, nàng không sao chứ? Trẫm thật lo lắng cho nàng!”
Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Thần thiếp không có việc gì, nhưng là thái tử, thái tử hắn...”
“Thái tử hắn làm sao? Hắn ở đâu?”
Quân Bắc Hàn kích động không thôi, nắm chặt cánh tay Mộ Thanh Yên.
Chỉ thấy Mộ Thanh Yên lắc đầu, nàng nói: “Thần thiếp không biết, hắn bị cướp đi, thần thiếp vô dụng, thần thiếp đuổi không kịp!”
Mộ Thanh Yên khóc lê hoa đái vũ, khiến người nhìn đã cảm thấy đau lòng.
“Đừng sợ, có trẫm ở đây, trẫm nhất định có thể tìm thái tử về, đừng sợ.”
Mộ Thanh Yên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt, gật đầu, ủy khuất không thôi.
“Thần thiếp tin tưởng hoàng thượng nhất định có thể tìm thái tử về, tìm con của chúng ta về...”
“Hôm nay nàng đã bị dọa sợ, trẫm đưa nàng trở về nghỉ ngơi. Chuyện còn lại, liền giao cho trẫm làm, nàng chỉ cần thật tốt, trẫm cũng đã rất hài lòng.”
Mộ Thanh Yên gật đầu, khóc không thành tiếng.
“Trẫm đưa nàng về Tử Vân cung, phái người bảo vệ nàng thật tốt, bất kỳ kẻ nào cũng không thể xông vào làm tổn thương nàng.”
“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn về Tử Vân cung, trở về, liền nghĩ tới hôm nay xảy ra chuyện, nhớ đến dáng vẻ của thái tử, thần thiếp chỉ sợ ngủ không yên.”
Mộ Thanh Yên sợ hãi lắc đầu, thần sắc tái nhợt, khiến người ta không đành lòng.
“Được được, vậy thì không về Tử Vân cung, trước tiên ở lại Ung Hòa Cung, có được hay không?”
“Được.” Mộ Thanh Yên gật đầu: “Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ, thiếu chút nữa, liền không được thấy người rồi.”
“Đừng sợ, về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
Quân Bắc Hàn một đường hộ tống Mộ Thanh Yên đến Ung Hòa cung, đưa vào bên trong tẩm điện của mình.
“Trẫm đi trước phái người tìm kiếm thái tử, xử lý sự việc của đại thần, nàng trước tiên đợi, ngoan ngoãn chờ trẫm trở về, biết không?”
“Thần thiếp biết.”
Quân Bắc Hàn xoay người rời khỏi, Mộ Thanh Yên nhìn thân ảnh Quân Bắc Hàn rời đi, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đột nhiên, cửa phòng bị đóng lại, thân hình Mộ Thanh Yên lóe lên, không có tung tích.
Vùng ngoại ô hoang dã, sắc trời dần ảm đạm.
Trên một con đường nhỏ yên lặng không người, mặt Mộ Thanh Yên không chút thay đổi tiếp tục ba quỳ chín lạy.
Đột nhiên, một cái bóng mờ xuất hiện ở trước mắt nàng, nương theo mà đến còn có tiếng cười bén nhọn của Dao Cơ.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, nàng nhìn thấy bên trong hư ảnh có một “Mộ Thanh Yên” trở lại bên người Quân Bắc Hàn, được hắn đưa về Ung Hòa cung nghỉ ngơi.
“Tư Mệnh, từ nay về sau sẽ không có chuyện của ngươi, ta sẽ hạnh phúc, ngươi xem đi! Ha ha ha...”
“Thái tử không còn, trẫm cũng không còn, giang sơn Thanh quốc liền đổ vỡ, ngươi xác định không nói sao?”
Quân Bắc Hàn nghiêm túc nhìn Mạnh Tử Nam, trên mặt không có một tia vui đùa.
Cuối cùng, Mạnh Tử Nam nước mắt tuôn đầy mặt thở dài, hắn nói: “Vi thần đã từng nhìn thấy quỷ hồn của Lãnh phi.”
Quân Bắc Hàn nghe nói như thế, thần sắc ngẩn ra, bỗng nhiên đứng thẳng người, đầu cũng không quay lại rời đi.
Lại là nữ nhân kia!
Bởi vậy, mang nghi vấn, bao gồm Mạnh Tử Nam bỗng nhiên xốc khăn che mặt, đều đã sáng tỏ!
Trăm phòng vạn phòng, vẫn để nàng ta lợi dụng sơ hở, lợi dụng một đám lão thần cổ hủ ngay thẳng, thay nàng ta đến Tử Vân cung trộm Vân Triệt!
Quân Bắc Hàn nhanh chóng đi ra Tử Vân cung, đang muốn phái người đi tìm thì thấy Mộ Thanh Yên che mặt khóc thút thít chạy tới.
“Hoàng thượng!”
Mộ Thanh Yên bụm mặt, khóc thương tâm không thôi.
Thân hình Quân Bắc Hàn chấn động, đỡ tay Mộ Thanh Yên, run rẩy.
“Hoàng hậu, nàng không sao chứ? Trẫm thật lo lắng cho nàng!”
Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Thần thiếp không có việc gì, nhưng là thái tử, thái tử hắn...”
“Thái tử hắn làm sao? Hắn ở đâu?”
Quân Bắc Hàn kích động không thôi, nắm chặt cánh tay Mộ Thanh Yên.
Chỉ thấy Mộ Thanh Yên lắc đầu, nàng nói: “Thần thiếp không biết, hắn bị cướp đi, thần thiếp vô dụng, thần thiếp đuổi không kịp!”
Mộ Thanh Yên khóc lê hoa đái vũ, khiến người nhìn đã cảm thấy đau lòng.
“Đừng sợ, có trẫm ở đây, trẫm nhất định có thể tìm thái tử về, đừng sợ.”
Mộ Thanh Yên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt, gật đầu, ủy khuất không thôi.
“Thần thiếp tin tưởng hoàng thượng nhất định có thể tìm thái tử về, tìm con của chúng ta về...”
“Hôm nay nàng đã bị dọa sợ, trẫm đưa nàng trở về nghỉ ngơi. Chuyện còn lại, liền giao cho trẫm làm, nàng chỉ cần thật tốt, trẫm cũng đã rất hài lòng.”
Mộ Thanh Yên gật đầu, khóc không thành tiếng.
“Trẫm đưa nàng về Tử Vân cung, phái người bảo vệ nàng thật tốt, bất kỳ kẻ nào cũng không thể xông vào làm tổn thương nàng.”
“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn về Tử Vân cung, trở về, liền nghĩ tới hôm nay xảy ra chuyện, nhớ đến dáng vẻ của thái tử, thần thiếp chỉ sợ ngủ không yên.”
Mộ Thanh Yên sợ hãi lắc đầu, thần sắc tái nhợt, khiến người ta không đành lòng.
“Được được, vậy thì không về Tử Vân cung, trước tiên ở lại Ung Hòa Cung, có được hay không?”
“Được.” Mộ Thanh Yên gật đầu: “Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ, thiếu chút nữa, liền không được thấy người rồi.”
“Đừng sợ, về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
Quân Bắc Hàn một đường hộ tống Mộ Thanh Yên đến Ung Hòa cung, đưa vào bên trong tẩm điện của mình.
“Trẫm đi trước phái người tìm kiếm thái tử, xử lý sự việc của đại thần, nàng trước tiên đợi, ngoan ngoãn chờ trẫm trở về, biết không?”
“Thần thiếp biết.”
Quân Bắc Hàn xoay người rời khỏi, Mộ Thanh Yên nhìn thân ảnh Quân Bắc Hàn rời đi, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đột nhiên, cửa phòng bị đóng lại, thân hình Mộ Thanh Yên lóe lên, không có tung tích.
Vùng ngoại ô hoang dã, sắc trời dần ảm đạm.
Trên một con đường nhỏ yên lặng không người, mặt Mộ Thanh Yên không chút thay đổi tiếp tục ba quỳ chín lạy.
Đột nhiên, một cái bóng mờ xuất hiện ở trước mắt nàng, nương theo mà đến còn có tiếng cười bén nhọn của Dao Cơ.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, nàng nhìn thấy bên trong hư ảnh có một “Mộ Thanh Yên” trở lại bên người Quân Bắc Hàn, được hắn đưa về Ung Hòa cung nghỉ ngơi.
“Tư Mệnh, từ nay về sau sẽ không có chuyện của ngươi, ta sẽ hạnh phúc, ngươi xem đi! Ha ha ha...”