Chân mày Thanh Ly nhẹ nhàng nhíu lên, thần sắc mười phần không vui.
“Ta chỉ là không nghĩ đến đường đường là Xích Đế lại vô sỉ như vậy, nói không giữ lời, hắn nói cái gì?”
Trong đôi mắt thanh dật của Thanh Ly, hiện lên một tia sát khí.
“Cái gì cũng nói.”
Thanh Ly siết quả đấm, chân mày cau chặt, hắn không giết Xích Đế là bởi vì hắn không thích sát sinh, nhưng hắn hối hận, hắn không nên tin tưởng bất kì kẻ nào.
“Người đâu?”
“Hôi phi yên diệt.”
Thanh Ly kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Thương Lăng, chỉ thấy thần sắc hắn lạnh lùng, không có quá nhiều gợn sóng.
Thương Lăng nói cho hắn biết chuyện này, đơn giản chính là muốn cho hắn biết, chuyện này đến chỗ của hắn xem như là hoàn toàn kết thúc, sẽ không truyền đi, càng sẽ không ảnh hưởng đến Chỉ Hề.
Đồng thời Thương Lăng cũng nói cho Thanh Ly, cái gì hắn cũng biết.
“Nếu ngài đã biết trên người Tư Mệnh có ma khí, vậy ngài càng cần phải hiểu vì sao ta phải giữ nàng lại.”
“Ngươi muốn trừ đi ma khí trên người nàng?”
Thương Lăng không thay đổi thần sắc rốt cục có một tia buông lỏng, chân mày hắn nhíu lên, hai đầu lông mày đều là nghi hoặc.
“Đúng, nàng không cần ma khí, nàng cần phải khôi phục bình thường.”
Thương Lăng hạ chân mày, như có điều suy nghĩ.
“Cho nên, mời Thương Lăng Thượng Thần trở về đi, trước khi nàng chưa khỏe, ta tạm thời sẽ không để cho nàng rời khỏi.”
Thanh Ly nói đến đây đã có ý tiễn khách.
Thương Lăng luôn trầm tư nửa bước không động, trong đầu hắn có suy nghĩ, có nghi hoặc, hắn không xác định Thanh Ly biết chút gì.
“Muốn trừ bỏ ma khí trên người nàng sợ rằng cũng không dễ dàng đâu?”
Thương Lăng cũng không vì thái độ của Thanh Ly mà rời đi.
Thanh Ly giương mắt nhìn về phía Thương Lăng, chân mày hơi cau lại, mặt trầm như nước, hắn không xác định Thương Lăng biết cái gì.
“Ta sẽ nghĩ cách.”
“Dựa vào một mình ngươi, thật ra ngươi cũng không nắm chắc bao nhiêu nhỉ?”
“Cái này không cần ngài lo lắng, dù thế nào ta đều sẽ giúp nàng trừ đi ma khí.”
“Nhưng nếu cái giá quá lớn, thời gian quá lâu, phiêu lưu rất cao, chẳng phải là cái được không bù đắp đủ cái mất?”
Thanh Ly lúc này mới vừa xác định, Thương Lăng cùng ý tưởng với hắn, hắn cũng không hy vọng trên người Chỉ Hề có ma khí.
“Thương Lăng Thượng Thần có biện pháp?”
“Độ kiếp, thành thần, trừ ngoại lực trợ giúp, chính nàng nội cũng phối hợp, đây mới là biện pháp an toàn nhất. Bằng không chỉ dựa vào ngoại lực, lỡ như trong cơ thể nàng bài xích, sẽ rất phiền phức.”
Thanh Ly nghe nói như thế rơi vào trong trầm tư.
Hồi lâu sau, Thanh Ly mới lại lần nữa mở miệng.
“Ngươi thích nàng?”
“Đúng”
Trong mắt Thanh Ly lóe lên một tia kinh ngạc, hắn thật không ngờ Thương Lăng hồi đáp dứt khoát như vậy.
Đệ nhất lục giới Thương Lăng hắn nghe nói qua, nhưng vẫn không để ở trong lòng.
Hôm nay gặp mặt, mới phát giác được cái danh hiệu đệ nhất lục giới này không đủ để miêu tả hắn, so với lời hắn nghe đồn, còn càng đáng sợ hơn, còn sâu không thể dò hơn.
Vẻn vẹn là đứng ở nơi đó, khí thế cũng đã nói rõ tất cả.
Chọc một người như vậy, phiền phức lắm đây.
“Các ngươi không thích hợp.” Thanh Ly nói.
“Không có quan hệ gì với ngươi.” Thương Lăng đáp.
Ngắn gọn hai câu đủ thấy, mùi thuốc súng giữa hai người đã đủ nồng nặc.
Mắt đối mắt, để cho người ta không rét mà run, rất sợ một giây sau liền sẽ bạo phát, tiện đà vung tay đánh nhau.
“Tiễn khách.”
Thương Lăng thu tầm mắt lại, xoay người biến mất ở Thanh Liên Linh Sơn.
Nhìn hắn rời đi, Thanh Ly khẽ thở dài một tiếng.
“Thế nhân chỉ biết Thương Lăng bảy ngàn năm trước đột nhiên xuất hiện, lấy tài năng kinh thế nổi tiếng lục giới, sau trận chiến hai ngàn năm ấy được danh xưng đệ nhất lục giới.”
“Ai có thể xác định, Thương Lăng thật sự chỉ sống bảy ngàn năm ư?”
“Ta chỉ là không nghĩ đến đường đường là Xích Đế lại vô sỉ như vậy, nói không giữ lời, hắn nói cái gì?”
Trong đôi mắt thanh dật của Thanh Ly, hiện lên một tia sát khí.
“Cái gì cũng nói.”
Thanh Ly siết quả đấm, chân mày cau chặt, hắn không giết Xích Đế là bởi vì hắn không thích sát sinh, nhưng hắn hối hận, hắn không nên tin tưởng bất kì kẻ nào.
“Người đâu?”
“Hôi phi yên diệt.”
Thanh Ly kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Thương Lăng, chỉ thấy thần sắc hắn lạnh lùng, không có quá nhiều gợn sóng.
Thương Lăng nói cho hắn biết chuyện này, đơn giản chính là muốn cho hắn biết, chuyện này đến chỗ của hắn xem như là hoàn toàn kết thúc, sẽ không truyền đi, càng sẽ không ảnh hưởng đến Chỉ Hề.
Đồng thời Thương Lăng cũng nói cho Thanh Ly, cái gì hắn cũng biết.
“Nếu ngài đã biết trên người Tư Mệnh có ma khí, vậy ngài càng cần phải hiểu vì sao ta phải giữ nàng lại.”
“Ngươi muốn trừ đi ma khí trên người nàng?”
Thương Lăng không thay đổi thần sắc rốt cục có một tia buông lỏng, chân mày hắn nhíu lên, hai đầu lông mày đều là nghi hoặc.
“Đúng, nàng không cần ma khí, nàng cần phải khôi phục bình thường.”
Thương Lăng hạ chân mày, như có điều suy nghĩ.
“Cho nên, mời Thương Lăng Thượng Thần trở về đi, trước khi nàng chưa khỏe, ta tạm thời sẽ không để cho nàng rời khỏi.”
Thanh Ly nói đến đây đã có ý tiễn khách.
Thương Lăng luôn trầm tư nửa bước không động, trong đầu hắn có suy nghĩ, có nghi hoặc, hắn không xác định Thanh Ly biết chút gì.
“Muốn trừ bỏ ma khí trên người nàng sợ rằng cũng không dễ dàng đâu?”
Thương Lăng cũng không vì thái độ của Thanh Ly mà rời đi.
Thanh Ly giương mắt nhìn về phía Thương Lăng, chân mày hơi cau lại, mặt trầm như nước, hắn không xác định Thương Lăng biết cái gì.
“Ta sẽ nghĩ cách.”
“Dựa vào một mình ngươi, thật ra ngươi cũng không nắm chắc bao nhiêu nhỉ?”
“Cái này không cần ngài lo lắng, dù thế nào ta đều sẽ giúp nàng trừ đi ma khí.”
“Nhưng nếu cái giá quá lớn, thời gian quá lâu, phiêu lưu rất cao, chẳng phải là cái được không bù đắp đủ cái mất?”
Thanh Ly lúc này mới vừa xác định, Thương Lăng cùng ý tưởng với hắn, hắn cũng không hy vọng trên người Chỉ Hề có ma khí.
“Thương Lăng Thượng Thần có biện pháp?”
“Độ kiếp, thành thần, trừ ngoại lực trợ giúp, chính nàng nội cũng phối hợp, đây mới là biện pháp an toàn nhất. Bằng không chỉ dựa vào ngoại lực, lỡ như trong cơ thể nàng bài xích, sẽ rất phiền phức.”
Thanh Ly nghe nói như thế rơi vào trong trầm tư.
Hồi lâu sau, Thanh Ly mới lại lần nữa mở miệng.
“Ngươi thích nàng?”
“Đúng”
Trong mắt Thanh Ly lóe lên một tia kinh ngạc, hắn thật không ngờ Thương Lăng hồi đáp dứt khoát như vậy.
Đệ nhất lục giới Thương Lăng hắn nghe nói qua, nhưng vẫn không để ở trong lòng.
Hôm nay gặp mặt, mới phát giác được cái danh hiệu đệ nhất lục giới này không đủ để miêu tả hắn, so với lời hắn nghe đồn, còn càng đáng sợ hơn, còn sâu không thể dò hơn.
Vẻn vẹn là đứng ở nơi đó, khí thế cũng đã nói rõ tất cả.
Chọc một người như vậy, phiền phức lắm đây.
“Các ngươi không thích hợp.” Thanh Ly nói.
“Không có quan hệ gì với ngươi.” Thương Lăng đáp.
Ngắn gọn hai câu đủ thấy, mùi thuốc súng giữa hai người đã đủ nồng nặc.
Mắt đối mắt, để cho người ta không rét mà run, rất sợ một giây sau liền sẽ bạo phát, tiện đà vung tay đánh nhau.
“Tiễn khách.”
Thương Lăng thu tầm mắt lại, xoay người biến mất ở Thanh Liên Linh Sơn.
Nhìn hắn rời đi, Thanh Ly khẽ thở dài một tiếng.
“Thế nhân chỉ biết Thương Lăng bảy ngàn năm trước đột nhiên xuất hiện, lấy tài năng kinh thế nổi tiếng lục giới, sau trận chiến hai ngàn năm ấy được danh xưng đệ nhất lục giới.”
“Ai có thể xác định, Thương Lăng thật sự chỉ sống bảy ngàn năm ư?”