“Đi học không học bài, đang làm gì đấy!?”
Thẩm Mộc Nhiễm sợ hãi vội vàng cúi đầu, Tô Tử Câm thở dài một tiếng.
“Nói!”
Thái phó bực bội, từ trước đến nay ông ta đều nghiêm ngặt, quyết không cho phép có người giở trò trong lớp của ông.
Lúc này, Tô Tử Câm đứng lên, nàng thu lại hai tờ giấy trong tay.
“Hồi thái phó, là ta làm thơ muốn đưa cho Mộc Nhiễm, đã quấy rầy nàng học bài.”
Tô Tử Câm nhận hết sai về mình.
Thẩm Mộc Nhiễm vốn đang rúc đầu lập tức thẳng lên, nàng kinh ngạc nhìn Tô Tử Câm, nàng không nghĩ tới Tô Tử Câm lại tự mình gánh chịu.
Thái phó tức giận hừ một tiếng: “Cút ra ngoài, phạt đứng ngoài góc lớp, ta không cho phép, không được rời khỏi!”
“Vâng, thái phó.”
Tô Tử Câm rời khỏi vị trí, một mình đi ra ngoài.
Nàng vừa đi, vừa nghe được những tiếng cười nhạo trên nỗi đau của người khác của đám hoàng tử công chúa phía sau.
Tô Tử Câm thở dài một hơi.
Ầy, nàng không cố ý, thay Thẩm Mộc Nhiễm cõng nồi, rất có khí khái nam tử hán, Lan Phi tự dạy mà, đừng trách nàng.
Tô Tử Câm mới vừa ra ngoài, Thẩm Mộc Nhiễm bỗng nhiên đứng lên.
“Mộc Nhiễm, con làm cái gì thế?”
Sắc mặt Thái phó trầm xuống.
Thẩm Mộc Nhiễm đi tới bàn bên cạnh, cầm lấy hai tờ giấy trên mặt bàn Tô Tử Câm, sau đó đưa cho thái phó.
“Thái phó, hai tờ giấy, hai loại chữ viết, hai người phạm lỗi, tự con nhận phạt.”
Thẩm Mộc Nhiễm nói xong trực tiếp đi ra ngoài, để lại thái phó trợn mắt há mồm.
Thẩm Mộc Nhiễm cực kì thông minh, là đệ tử mà ông ta đắc ý, còn là tâm can của thái hậu, phạt con bé sao?
Đó là việc ông ta chưa từng nghĩ tới sự tình!
Không chỉ có thái phó, ngay cả các hoàng tử công chúa đều sửng sốt, lập tức bọn họ càng ghét Tô Tử Câm hơn.
Tô Tử Câm vừa mới đứng vững ở góc lớp, không nghĩ tới Thẩm Mộc Nhiễm liền cùng đi ra.
“Sao muội lại ra đây?”
“Hai người có lỗi, không thể để một người bị phạt.”
“Đều là đứng, một người đứng là được rồi, hà tất hai người đều mệt?”
“Đi cùng với huynh mới không mệt.”
Thẩm Mộc Nhiễm le lưỡi, vẻ mặt cười đến xán lạn.
Nàng vốn có dáng dấp đẹp, nụ cười này khiến sắc trời càng thêm tươi đẹp.
Tô Tử Câm vậy mà trong một cái chớp mắt thấy có chút si mê.
Chớp mắt sau nàng phản ứng kịp, lập tức có chút ngẩn ra.
Thẩm Mộc Nhiễm đây là... bày tỏ?
“Tử Câm ca ca, so với đám văn dốt vũ nát, lại ầm ĩ quậy phá, thích khoe khoang kia thì huynh tốt hơn nhiều. Muội thích đi cùng với huynh.”
Thẩm Mộc Nhiễm cười nắm tay Tô Tử Câm, sau đó ngón út ngoắc tay nàng.
“Sau này chúng ta đều ở cùng một chỗ, không rời không bỏ, sinh tử gắn bó, ngéo ngéo tay, không đổi ý!”
Tô Tử Câm sững sờ, nhìn hai đầu ngón tay đang móc ngéo, trong lòng nhộn nhạo một chút.
Thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư sao?
Đáng tiếc, Thẩm Mộc Nhiễm si mê sai chỗ rồi.
Nàng làm gì có gà con* đâu!
* cái ấy, ý là bả không phải nam ý
Gió xuân lưu động, dương liễu xanh mượt chập chờn bên cạnh cửa sổ học đường.
Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm đứng cho đến khi tan học.
Lúc các hoàng tử đi ra từ trong học đường, trực tiếp đi về phía các nàng bị phạt đứng.
Lúc này, Bát hoàng tử Tô Tử Phóng khoát tay, nắm chặt quả đấm, một đấm hướng về phía Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm sững sờ, muốn đánh nhau sao?
“Tử Câm ca ca cẩn thận!”
Thẩm Mộc Nhiễm hô một tiếng, còn xông lại ngăn trước mặt Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm sững sờ, cô nương Thẩm Mộc Nhiễm này, tốt với nàng không thể tả luôn.
Tô Tử Câm nhướng mày, xoay người bảo vệ Thẩm Mộc Nhiễm trong lòng, đồng thời nhấc chân trực tiếp đá Tô Tử Phóng.
Thẩm Mộc Nhiễm sợ hãi vội vàng cúi đầu, Tô Tử Câm thở dài một tiếng.
“Nói!”
Thái phó bực bội, từ trước đến nay ông ta đều nghiêm ngặt, quyết không cho phép có người giở trò trong lớp của ông.
Lúc này, Tô Tử Câm đứng lên, nàng thu lại hai tờ giấy trong tay.
“Hồi thái phó, là ta làm thơ muốn đưa cho Mộc Nhiễm, đã quấy rầy nàng học bài.”
Tô Tử Câm nhận hết sai về mình.
Thẩm Mộc Nhiễm vốn đang rúc đầu lập tức thẳng lên, nàng kinh ngạc nhìn Tô Tử Câm, nàng không nghĩ tới Tô Tử Câm lại tự mình gánh chịu.
Thái phó tức giận hừ một tiếng: “Cút ra ngoài, phạt đứng ngoài góc lớp, ta không cho phép, không được rời khỏi!”
“Vâng, thái phó.”
Tô Tử Câm rời khỏi vị trí, một mình đi ra ngoài.
Nàng vừa đi, vừa nghe được những tiếng cười nhạo trên nỗi đau của người khác của đám hoàng tử công chúa phía sau.
Tô Tử Câm thở dài một hơi.
Ầy, nàng không cố ý, thay Thẩm Mộc Nhiễm cõng nồi, rất có khí khái nam tử hán, Lan Phi tự dạy mà, đừng trách nàng.
Tô Tử Câm mới vừa ra ngoài, Thẩm Mộc Nhiễm bỗng nhiên đứng lên.
“Mộc Nhiễm, con làm cái gì thế?”
Sắc mặt Thái phó trầm xuống.
Thẩm Mộc Nhiễm đi tới bàn bên cạnh, cầm lấy hai tờ giấy trên mặt bàn Tô Tử Câm, sau đó đưa cho thái phó.
“Thái phó, hai tờ giấy, hai loại chữ viết, hai người phạm lỗi, tự con nhận phạt.”
Thẩm Mộc Nhiễm nói xong trực tiếp đi ra ngoài, để lại thái phó trợn mắt há mồm.
Thẩm Mộc Nhiễm cực kì thông minh, là đệ tử mà ông ta đắc ý, còn là tâm can của thái hậu, phạt con bé sao?
Đó là việc ông ta chưa từng nghĩ tới sự tình!
Không chỉ có thái phó, ngay cả các hoàng tử công chúa đều sửng sốt, lập tức bọn họ càng ghét Tô Tử Câm hơn.
Tô Tử Câm vừa mới đứng vững ở góc lớp, không nghĩ tới Thẩm Mộc Nhiễm liền cùng đi ra.
“Sao muội lại ra đây?”
“Hai người có lỗi, không thể để một người bị phạt.”
“Đều là đứng, một người đứng là được rồi, hà tất hai người đều mệt?”
“Đi cùng với huynh mới không mệt.”
Thẩm Mộc Nhiễm le lưỡi, vẻ mặt cười đến xán lạn.
Nàng vốn có dáng dấp đẹp, nụ cười này khiến sắc trời càng thêm tươi đẹp.
Tô Tử Câm vậy mà trong một cái chớp mắt thấy có chút si mê.
Chớp mắt sau nàng phản ứng kịp, lập tức có chút ngẩn ra.
Thẩm Mộc Nhiễm đây là... bày tỏ?
“Tử Câm ca ca, so với đám văn dốt vũ nát, lại ầm ĩ quậy phá, thích khoe khoang kia thì huynh tốt hơn nhiều. Muội thích đi cùng với huynh.”
Thẩm Mộc Nhiễm cười nắm tay Tô Tử Câm, sau đó ngón út ngoắc tay nàng.
“Sau này chúng ta đều ở cùng một chỗ, không rời không bỏ, sinh tử gắn bó, ngéo ngéo tay, không đổi ý!”
Tô Tử Câm sững sờ, nhìn hai đầu ngón tay đang móc ngéo, trong lòng nhộn nhạo một chút.
Thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư sao?
Đáng tiếc, Thẩm Mộc Nhiễm si mê sai chỗ rồi.
Nàng làm gì có gà con* đâu!
* cái ấy, ý là bả không phải nam ý
Gió xuân lưu động, dương liễu xanh mượt chập chờn bên cạnh cửa sổ học đường.
Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm đứng cho đến khi tan học.
Lúc các hoàng tử đi ra từ trong học đường, trực tiếp đi về phía các nàng bị phạt đứng.
Lúc này, Bát hoàng tử Tô Tử Phóng khoát tay, nắm chặt quả đấm, một đấm hướng về phía Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm sững sờ, muốn đánh nhau sao?
“Tử Câm ca ca cẩn thận!”
Thẩm Mộc Nhiễm hô một tiếng, còn xông lại ngăn trước mặt Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm sững sờ, cô nương Thẩm Mộc Nhiễm này, tốt với nàng không thể tả luôn.
Tô Tử Câm nhướng mày, xoay người bảo vệ Thẩm Mộc Nhiễm trong lòng, đồng thời nhấc chân trực tiếp đá Tô Tử Phóng.