Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Sau khi Cố Lâm Uyên dừng lại, chân trời mơ hồ xuất hiện một đạo hào quang màu trắng bạc.
Hào quang càng ngày càng sáng, bay về phía Cố Lâm Uyên rất nhanh.
Dần dần, một con rồng màu trắng bạc to lớn yên tĩnh xuất hiện trong bầu trời đêm.
Thân mình Vũ Bạch vừa chuyển, lập tức hóa thành hình người.
“Tham kiến chủ nhân.”
“Mệnh cách đã xé rồi?”
Vũ Bạch bỗng khựng lại, vẫn đang nhớ lại thời khắc thống khổ xé mệnh cách hắn đã trải qua.
Đó là một tối trăng thanh gió mát, hắn hóa thành hình người len lén chạy vào cung điện của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
Hoả Tinh không viết, Dao Cơ đã chết, bây giờ mệnh cách giao vào tay lão đầu kia bảo quản.
Hắn dựa theo con đường đến thư phòng lần trước chứa mệnh cách, quen cửa quen nẻo tìm được nơi cất giữ mệnh cách.
Nhưng hắn còn chưa tìm được mệnh cách lại thấy một cái bóng lén lút tìm kiếm ở nơi cất giữ mệnh cách.
Lúc đó Vũ Bạch liền nổi giận, không ngờ còn có trộm tới trước hắn luôn?
Chỉ thấy tên trộm kia vừa lật vừa thấp giọng lải nhải.
“Tư Mệnh ơi Tư Mệnh, ta vì ngươi mà nhiều lần thâm nhập hang hổ, ngươi phải báo đáp ta thật tốt đấy!”
Vọng Thư lải nhải, vẻ mặt hoảng loạn.
“Nam Cực Trường Sinh Đại Đế kia thật sự là quá nhanh nhẹn dũng mãnh, lão già như thế mà suốt ngày nhảy nhót, cũng không sợ vặn đau thắt lưng! Cho nên ta chỉ có thể hạ dược lão thôi.”
“Á, tìm được rồi tìm được rồi.”
Vọng Thư lấy ra một cây bút, bắt đầu lấy ra một cuộn giấy, tỉ mỉ chép lại.
Vũ Bạch đứng ở phía sau Vọng Thư nghe nhắc tới mà ngu người.
Trước khi hắn tới cũng hạ dược Nam Cực Trường Sinh Đại Đế!
Dược tính của bọn họ sẽ không có xung đột nhau chứ?
Trong lòng Vũ Bạch lộp bộp, từ khi chủ nhân gặp phải Tư Mệnh, mấy chuyện hố cha này không bao giờ dừng lại.
Trong lòng Vũ Bạch có một loại dự cảm không tốt, thật sự không tốt.
Đột nhiên, Vọng Thư bỗng quay đầu lại.
“Ai? Ngươi là ai?”
Vọng Thư run run rẩy rẩy ôm mệnh cách trong tay, bộ dạng đừng đoạt bảo bối của ta, cảnh giác nhìn chằm chằm Vũ Bạch.
“Ta là Vũ Bạch.”
Vũ Bạch nói xong, tầm mắt rơi xuống, lập tức nhìn tới mệnh cách trước ngực Vọng Thư.
Săc mặt Vọng Thư tối sầm lại, nàng nói: “Sắc lang! Ngươi nhìn ngực ta chằm chằm làm gì!”
Vũ Bạch sững sờ, hắn cảm giác mình thực sự gặp oan uổng lớn!
Hắn đứng đắn như thế, thân thế trong sạch như thế, làm sao lại bị Vọng Thư qua quýt vu tội rồi?
“Ta không nhìn ngực ngươi, ta đang nhìn mệnh cách!”
Lúc này Vọng Thư càng căng thẳng hơn, ánh mắt nàng linh lợi nhìn chằm chằm Vũ Bạch.
“Ngươi không phải đoạn tụ giống Thương Lăng đấy chứ? Ngực lớn như vậy ngươi không nhìn, lại nhìn chòng chọc một quyển sách?”
Hô hấp Vũ Bạch cứng lại, sắc mặt trắng nhợt, cả người liền mộng bức.
Đầu óc nữ nhân này chứa cái gì vậy? Mạch não kỳ lạ như vậy?
“Ta nói này, Vọng Thư tiểu tiên nữ, xin ngươi đưa mệnh cách cho ta, thế nào?”
Vũ Bạch kiên trì lại ôn tồn thương lượng với Vọng Thư.
Ai ngờ Vọng Thư vung tay lên, trong nháy mắt bút mực của nàng lao thẳng tới mặt Vũ Bạch.
Vũ Bạch theo bản năng tránh đi, nghiêng người.
“Cho ngươi xuân thu đại mộng! Tên ngốc!”
Vọng Thư hét một câu, sau đó xoay người chạy, cái này không quan trọng, quan trọng là nàng hét ầm ĩ, lại khiến bình hoa trong thư phòng rơi xuống.
“Loảng xoảng” một tiếng vang lớn.
Chớp mắt sau, tiếng của lão đầu Nam Cực Trường Sinh Đại Đế từ bên ngoài truyền vào.
“Tiểu tặc, thì ra ngươi trốn trong thư phòng!”
Sau khi Cố Lâm Uyên dừng lại, chân trời mơ hồ xuất hiện một đạo hào quang màu trắng bạc.
Hào quang càng ngày càng sáng, bay về phía Cố Lâm Uyên rất nhanh.
Dần dần, một con rồng màu trắng bạc to lớn yên tĩnh xuất hiện trong bầu trời đêm.
Thân mình Vũ Bạch vừa chuyển, lập tức hóa thành hình người.
“Tham kiến chủ nhân.”
“Mệnh cách đã xé rồi?”
Vũ Bạch bỗng khựng lại, vẫn đang nhớ lại thời khắc thống khổ xé mệnh cách hắn đã trải qua.
Đó là một tối trăng thanh gió mát, hắn hóa thành hình người len lén chạy vào cung điện của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
Hoả Tinh không viết, Dao Cơ đã chết, bây giờ mệnh cách giao vào tay lão đầu kia bảo quản.
Hắn dựa theo con đường đến thư phòng lần trước chứa mệnh cách, quen cửa quen nẻo tìm được nơi cất giữ mệnh cách.
Nhưng hắn còn chưa tìm được mệnh cách lại thấy một cái bóng lén lút tìm kiếm ở nơi cất giữ mệnh cách.
Lúc đó Vũ Bạch liền nổi giận, không ngờ còn có trộm tới trước hắn luôn?
Chỉ thấy tên trộm kia vừa lật vừa thấp giọng lải nhải.
“Tư Mệnh ơi Tư Mệnh, ta vì ngươi mà nhiều lần thâm nhập hang hổ, ngươi phải báo đáp ta thật tốt đấy!”
Vọng Thư lải nhải, vẻ mặt hoảng loạn.
“Nam Cực Trường Sinh Đại Đế kia thật sự là quá nhanh nhẹn dũng mãnh, lão già như thế mà suốt ngày nhảy nhót, cũng không sợ vặn đau thắt lưng! Cho nên ta chỉ có thể hạ dược lão thôi.”
“Á, tìm được rồi tìm được rồi.”
Vọng Thư lấy ra một cây bút, bắt đầu lấy ra một cuộn giấy, tỉ mỉ chép lại.
Vũ Bạch đứng ở phía sau Vọng Thư nghe nhắc tới mà ngu người.
Trước khi hắn tới cũng hạ dược Nam Cực Trường Sinh Đại Đế!
Dược tính của bọn họ sẽ không có xung đột nhau chứ?
Trong lòng Vũ Bạch lộp bộp, từ khi chủ nhân gặp phải Tư Mệnh, mấy chuyện hố cha này không bao giờ dừng lại.
Trong lòng Vũ Bạch có một loại dự cảm không tốt, thật sự không tốt.
Đột nhiên, Vọng Thư bỗng quay đầu lại.
“Ai? Ngươi là ai?”
Vọng Thư run run rẩy rẩy ôm mệnh cách trong tay, bộ dạng đừng đoạt bảo bối của ta, cảnh giác nhìn chằm chằm Vũ Bạch.
“Ta là Vũ Bạch.”
Vũ Bạch nói xong, tầm mắt rơi xuống, lập tức nhìn tới mệnh cách trước ngực Vọng Thư.
Săc mặt Vọng Thư tối sầm lại, nàng nói: “Sắc lang! Ngươi nhìn ngực ta chằm chằm làm gì!”
Vũ Bạch sững sờ, hắn cảm giác mình thực sự gặp oan uổng lớn!
Hắn đứng đắn như thế, thân thế trong sạch như thế, làm sao lại bị Vọng Thư qua quýt vu tội rồi?
“Ta không nhìn ngực ngươi, ta đang nhìn mệnh cách!”
Lúc này Vọng Thư càng căng thẳng hơn, ánh mắt nàng linh lợi nhìn chằm chằm Vũ Bạch.
“Ngươi không phải đoạn tụ giống Thương Lăng đấy chứ? Ngực lớn như vậy ngươi không nhìn, lại nhìn chòng chọc một quyển sách?”
Hô hấp Vũ Bạch cứng lại, sắc mặt trắng nhợt, cả người liền mộng bức.
Đầu óc nữ nhân này chứa cái gì vậy? Mạch não kỳ lạ như vậy?
“Ta nói này, Vọng Thư tiểu tiên nữ, xin ngươi đưa mệnh cách cho ta, thế nào?”
Vũ Bạch kiên trì lại ôn tồn thương lượng với Vọng Thư.
Ai ngờ Vọng Thư vung tay lên, trong nháy mắt bút mực của nàng lao thẳng tới mặt Vũ Bạch.
Vũ Bạch theo bản năng tránh đi, nghiêng người.
“Cho ngươi xuân thu đại mộng! Tên ngốc!”
Vọng Thư hét một câu, sau đó xoay người chạy, cái này không quan trọng, quan trọng là nàng hét ầm ĩ, lại khiến bình hoa trong thư phòng rơi xuống.
“Loảng xoảng” một tiếng vang lớn.
Chớp mắt sau, tiếng của lão đầu Nam Cực Trường Sinh Đại Đế từ bên ngoài truyền vào.
“Tiểu tặc, thì ra ngươi trốn trong thư phòng!”