“Rót một ly nước đường “
Lời Hạ Triều Ca vừa thốt ra, một ly nước đường nóng liền đưa tới trước mặt nàng.
Hạ Triều Ca cúi đầu, miệng áp vào trên cái chén.
Bàn tay cầm cái chén cứng đờ, sau đó nâng lên, đút Hạ Triều Ca uống.
Uống vào một ngụm nước đường, Hạ Triều Ca cảm giác cơn mệt mỏi choáng váng giảm bớt một chút.
Thời gian nàng phẫu thuật quá dài, dùng tinh lực quá độ, đã tuột huyết áp nghiêm trọng.
Uống vào một chén này, cả người như sống lại.
Nhưng mà, lúc Hạ Triều Ca tiếp tục phẫu thuật, cái “bàn tay tri kỷ đặc biệt” kia lại đưa khăn mặt qua, lau miệng cho nàng.
Hạ Triều Ca cảm động, thừa dịp gián đoạn ngẩng đầu cảm ơn.
“Ngươi chiếu cố rất chu đáo, đa tạ...”
Chữ cuối cùng Hạ Triều Ca còn chưa nói ra, đã hoàn toàn ngu người.
Đứng cạnh nàng không phải Đoạn Thiên Diễn, cũng không phải bất kỳ quân y nào, mà là Hề Minh Húc!
“Ngài, sao ngài lại ở chỗ này?”
“Nếu như ta không ở đây, ai có thể thỏa mãn những yêu cầu hà khắc của ngươi?”
Hạ Triều Ca nghẹn họng, quả thực, chỉ có quyền lực như Hề Minh Húc, mới có biện pháp làm được nhiều việc khó tin như vậy.
“Ngươi chỉ cần chuyên tâm làm việc của mình, cần gì cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ thỏa mãn toàn bộ.”
Hạ Triều Ca giật mình, đột nhiên cảm thấy Hề Minh Húc cũng không đáng ghét như vậy.
Hắn dũng cảm, quyết đoán, thời khắc mấu chốt còn đặc biệt hỗ trợ.
Hạ Triều Ca suy nghĩ trong nháy mắt, vội vàng thu lại tinh thần, đem toàn bộ tinh lực tiếp tục đặt vào cuộc phẫu thuật.
Phẫu thuật tiến hành được tới đây, còn thiếu một phần tư nữa là hoàn thành, thành bại tại nơi này.
Sau khi Hạ Triều Ca quay đầu, Hề Minh Húc nhìn nghiêng gương mặt tinh tế nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ của nàng, không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Tất cả quân y gồm Đoạn Thiên Diễn, đều khẩn trương nhìn chằm chằm La Gia Anh trong lúc phẫu thuật, chỉ có một mình Hề Minh Húc, ánh mắt không hề rời khỏi Hạ Triều Ca.
Một ca phẫu thuật điều kiện gian khổ, thiết bị đơn sơ, rốt cục kết thúc khi sắc trời dần dần sáng lên.
Hạ Triều Ca cho La Gia Anh may một kim cuối cùng, đem mọi việc chăm sóc dặn dò cẩn thận, cả người lập tức ngã xuống.
Nhưng mà thân thể nàng còn chưa ngã xuống đất đã được Hề Minh Húc đỡ lấy.
Hơi thở tươi mát có phần bá đạo truyền vào chóp mũi, Hạ Triều Ca lập tức thanh tỉnh không ít.
Nàng vội tự mình đứng dậy, đẩy Hề Minh Húc ra.
Nhưng mà nàng vốn đã sức cùng lực kiệt, đẩy một cái, suýt chút nữa làm mình tự ngất đi.
Hề Minh Húc vào lúc mấu chốt nhất ổn định thân thể nàng.
“Quân sư không muốn để ta đỡ sao?”
Hạ Triều Ca sửng sốt.
Nói không muốn? Nàng lấy lý do gì mà cự tuyệt?
Nói muốn? Tim nàng bây giờ đập rộn lên, khuôn mặt nóng lên, khẩn trương muốn chết, nàng nói không được!
“Ta nghĩ tự ta có thể đi được.”
“Không sao cả, quân sư lần này lập đại công, bản tướng quân liền hạ mình dìu ngươi một đoạn, ngươi không cần ngại.”
Hạ Triều Ca lập tức trừng lớn hai mắt, quả thực không dám tin vào lỗ tai mình!
Bản công chúa còn chưa có cảm giác hạ mình đây này!
Thiếu tướng quân Hề Minh Húc, tự tin của ngươi ở đâu ra thế?
Nhưng mà, Hạ Triều Ca triệt để kinh ngạc đến ngu người, là do câu nói tiếp theo của Hề Minh Húc.
“Dù sao ngủ cũng ngủ rồi, đỡ một cái cũng không phải chuyện gì lớn, đi thôi.”
Hạ Triều Ca khiếp sợ không thôi, trong nháy mắt tiến vào trạng thái ngu ngơ con nai tơ, không phản kháng để Hề Minh Húc mang đi nghỉ ngơi.
Ngủ này không phải là “ngủ” kia đâu!
Thiếu tướng quân à, ngài dùng từ không thỏa đáng, người ta dễ hiểu lầm lắm luôn đó!
Editor vận động quyên góp ủng hộ người nghèo, đó là tui, tui edit sắp lên độ phải đeokính rồi, mọi ý muốn ủng hộ sẽ được đón nhận hết:))))
Lời Hạ Triều Ca vừa thốt ra, một ly nước đường nóng liền đưa tới trước mặt nàng.
Hạ Triều Ca cúi đầu, miệng áp vào trên cái chén.
Bàn tay cầm cái chén cứng đờ, sau đó nâng lên, đút Hạ Triều Ca uống.
Uống vào một ngụm nước đường, Hạ Triều Ca cảm giác cơn mệt mỏi choáng váng giảm bớt một chút.
Thời gian nàng phẫu thuật quá dài, dùng tinh lực quá độ, đã tuột huyết áp nghiêm trọng.
Uống vào một chén này, cả người như sống lại.
Nhưng mà, lúc Hạ Triều Ca tiếp tục phẫu thuật, cái “bàn tay tri kỷ đặc biệt” kia lại đưa khăn mặt qua, lau miệng cho nàng.
Hạ Triều Ca cảm động, thừa dịp gián đoạn ngẩng đầu cảm ơn.
“Ngươi chiếu cố rất chu đáo, đa tạ...”
Chữ cuối cùng Hạ Triều Ca còn chưa nói ra, đã hoàn toàn ngu người.
Đứng cạnh nàng không phải Đoạn Thiên Diễn, cũng không phải bất kỳ quân y nào, mà là Hề Minh Húc!
“Ngài, sao ngài lại ở chỗ này?”
“Nếu như ta không ở đây, ai có thể thỏa mãn những yêu cầu hà khắc của ngươi?”
Hạ Triều Ca nghẹn họng, quả thực, chỉ có quyền lực như Hề Minh Húc, mới có biện pháp làm được nhiều việc khó tin như vậy.
“Ngươi chỉ cần chuyên tâm làm việc của mình, cần gì cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ thỏa mãn toàn bộ.”
Hạ Triều Ca giật mình, đột nhiên cảm thấy Hề Minh Húc cũng không đáng ghét như vậy.
Hắn dũng cảm, quyết đoán, thời khắc mấu chốt còn đặc biệt hỗ trợ.
Hạ Triều Ca suy nghĩ trong nháy mắt, vội vàng thu lại tinh thần, đem toàn bộ tinh lực tiếp tục đặt vào cuộc phẫu thuật.
Phẫu thuật tiến hành được tới đây, còn thiếu một phần tư nữa là hoàn thành, thành bại tại nơi này.
Sau khi Hạ Triều Ca quay đầu, Hề Minh Húc nhìn nghiêng gương mặt tinh tế nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ của nàng, không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Tất cả quân y gồm Đoạn Thiên Diễn, đều khẩn trương nhìn chằm chằm La Gia Anh trong lúc phẫu thuật, chỉ có một mình Hề Minh Húc, ánh mắt không hề rời khỏi Hạ Triều Ca.
Một ca phẫu thuật điều kiện gian khổ, thiết bị đơn sơ, rốt cục kết thúc khi sắc trời dần dần sáng lên.
Hạ Triều Ca cho La Gia Anh may một kim cuối cùng, đem mọi việc chăm sóc dặn dò cẩn thận, cả người lập tức ngã xuống.
Nhưng mà thân thể nàng còn chưa ngã xuống đất đã được Hề Minh Húc đỡ lấy.
Hơi thở tươi mát có phần bá đạo truyền vào chóp mũi, Hạ Triều Ca lập tức thanh tỉnh không ít.
Nàng vội tự mình đứng dậy, đẩy Hề Minh Húc ra.
Nhưng mà nàng vốn đã sức cùng lực kiệt, đẩy một cái, suýt chút nữa làm mình tự ngất đi.
Hề Minh Húc vào lúc mấu chốt nhất ổn định thân thể nàng.
“Quân sư không muốn để ta đỡ sao?”
Hạ Triều Ca sửng sốt.
Nói không muốn? Nàng lấy lý do gì mà cự tuyệt?
Nói muốn? Tim nàng bây giờ đập rộn lên, khuôn mặt nóng lên, khẩn trương muốn chết, nàng nói không được!
“Ta nghĩ tự ta có thể đi được.”
“Không sao cả, quân sư lần này lập đại công, bản tướng quân liền hạ mình dìu ngươi một đoạn, ngươi không cần ngại.”
Hạ Triều Ca lập tức trừng lớn hai mắt, quả thực không dám tin vào lỗ tai mình!
Bản công chúa còn chưa có cảm giác hạ mình đây này!
Thiếu tướng quân Hề Minh Húc, tự tin của ngươi ở đâu ra thế?
Nhưng mà, Hạ Triều Ca triệt để kinh ngạc đến ngu người, là do câu nói tiếp theo của Hề Minh Húc.
“Dù sao ngủ cũng ngủ rồi, đỡ một cái cũng không phải chuyện gì lớn, đi thôi.”
Hạ Triều Ca khiếp sợ không thôi, trong nháy mắt tiến vào trạng thái ngu ngơ con nai tơ, không phản kháng để Hề Minh Húc mang đi nghỉ ngơi.
Ngủ này không phải là “ngủ” kia đâu!
Thiếu tướng quân à, ngài dùng từ không thỏa đáng, người ta dễ hiểu lầm lắm luôn đó!
Editor vận động quyên góp ủng hộ người nghèo, đó là tui, tui edit sắp lên độ phải đeokính rồi, mọi ý muốn ủng hộ sẽ được đón nhận hết:))))